Ăn No Sao
-
Chương 84
Đại hội là vào một giờ chiều thứ sáu, kéo dài đến năm giờ rưỡi kết thúc.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày nhìn một lúc: "Em về nhà đi, để anh nhìn thật kỹ một chút."
Thẩm Tinh Lê nhìn tin nhắn liền biết ý tứ của anh, anh đây là không có thời gian. Nhưng anh rất biết cách nói chuyện, sẽ không trực tiếp từ chối cô.
Thẩm Tinh Lê nói: "Được. Vậy tối hôm đó em về trễ một chút."
"Trễ một chút là mấy giờ?" Anh còn muốn cùng cô ăn cơm đấy.
"Đại khái là sáu, bảy giờ đi, sau khi hoạt động kết thúc, bạn cùng phòng muốn chúc mừng em đấy."
Bỗng nhiên trước mắt sáng tỏ, anh hỏi: "Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng em lấy được học bổng. Trường của tụi em tương đối có tiền, ngay cả sinh viên năm nhất cũng đánh giá học bổng."
"Vậy anh tới."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Có điều cũng không dám làm anh trễ nãi nhiều, Thẩm Tinh Lê nói, bốn giờ hơn đến là được rồi.
*
Có một hôm Lâm Thanh đứng ở ban công gọi điện thoại cho mẹ, Thẩm Tinh Lê đi phơi quần áo, vừa nghe thấy tiếng theo bản năng muốn tránh đi, không nghĩ tới Lâm Thanh đã giúp cô kéo cửa ra rồi, tiến thoái lưỡng nam, cô bất chấp khó khăn đi ra ngoài.
Lâm Thanh ở trong điện thoại nói: "Tiết thanh minh con về, sẽ không trễ."
Mẹ ở bên kia vội nói: "Đừng làm lỡ việc học tập của con. Thanh Thanh, con yên tâm một mình mẹ vẫn tốt."
Thái độ của Lâm Thanh cực kỳ bình thản, nói: "Không phải là mẹ có tốt hay không mà là ông già không gặp được con, sẽ nhớ con."
Thẩm Tinh Lê giống như tránh ruồi mà vội vàng trốn đi. Chủ yếu là cô sợ tính xấu kia của Lâm Thanh, nếu không vui vì người ta nghe cậu ấy nói điện thoại, lột da cô cũng có thể.
Huống hồ hai người "bố" kia còn không ở đây. Ai đến bảo vệ cô đáng thương?
Chỉ chốc lát sau, cô ấy quay về trong phòng, Thẩm Tinh Lê cắm đầu làm việc của mình, thay quần áo muốn đến thư viện tìm tài liệu. Lâm Thanh bỗng nhiên gọi cô lại nói: "Học kỳ này cậu lấy được học bổng đúng không?"
Thẩm Tinh Lê: "Đúng vậy, đến lúc đó mời các cậu ăn cơm ha." Lâm Thanh: "Rất lợi hại, người bạn nhỏ." Chẳng biết tại sao Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên có loại ý tứ như chú chó con biểu hiện tốt nhận được sự khen ngợi của chủ nhân, được sủng mà sợ, vội vàng nói: "Cũng được cũng được." Lâm Thanh: "Cậu là sợ tớ đánh cậu hay gì, sao lại sợ như vậy?"
"Không có không có." Thẩm Tinh Lê vội nói: "Tớ đi ra ngoài đây, buổi tối cậu muốn ăn cái gì tớ mang về cho cậu."
"Không muốn ăn, phiền lắm." Cô ấy nói, sách cũng không xem, nghiêng đầu dựa vào ghế.
Thẩm Tinh Lê chưa kịp nói chuyện, điện thoại của cô ấy lại vang lên, điện thoại gọi tới chính là chú hai của cô ấy, dặn dò cô ấy tiết thanh minh về sớm một chút: "Cháu biết rồi, đã nói với mẹ cháu rồi."
Nghe được ba chữ tiết thanh minh, Thẩm Tinh Lê tự động im lặng, ngược lại là cô ấy chủ động nhắc tới trước: "Bố tới rời đi vào lúc tớ nghỉ hề, ung phổi giai đoạn cuối. Cả lớp 12 tớ đều không biết gì cả, lúc ấy ông ấy không hay về nhà, nói là đi công tác, nhưng thật ra là trị liệu ở bệnh viện khác, chờ sau khi tớ thi đi đại học mới nói cho tớ biết. Bác sĩ nói ông ấy còn ba tháng đến nửa năm nữa để sống, kết quả chưa tới ba tháng người đã đi rồi."
Thẩm Tinh Lê: "Cho nên, cậu nhập học muộn một tuần, là bởi vì chuyện này."
Lâm Thanh: "Cậu nghe được chuyện này không kinh ngạc chút nào."
Thẩm Tinh Lê ngậm miệng, lại nghe thấy Lâm Thanh nói: "Có phải đã sớm biết rồi không?"
"Không có, lần trước lúc đến văn phòng giảng viên nhìn thấy tài liệu gia đình cậu gia đình. Cái đó, cậu đừng buồn, tớ mua đồ ăn ngon cho cậu." Lâm Thanh buồn cười nói: "Thẩm Tinh Lê cậu cho tới nay đều là dỗ dành người ta như thế sao? Bạn trai cậu cũng không chê kỹ xảo vụng về này của cậu."
"..." Thẩm Tinh Lê: "Không phải. Mỗi lần tớ dỗ như thế liền vô cùng có hiệu quả."
Đồ ngốc, đó là bạn trai đang dỗ cô đấy.
Lâm Thanh chẳng biết lúc nào mắc chứng bệnh đau nửa đầu, Thẩm Tinh Lê ở lại với cậu ấy. Cũng may cô ấy không phải loại tính tình thương xuân bi thu*, rất nhanh đã thoát khỏi: "Thật ra không buồn nữa, 21 ngày, con người có thể hình thành một thói quen. Nửa năm rồi tớ cũng đã sớm thích ứng được với chuyện bố tớ đi, chỉ là mẹ tớ vẫn chưa thoát ra được."
Thẩm Tinh Lê nói: "Đó là bởi vì cậu đã tiếp xúc với người và việc khác nhau, nhưng mẹ cậu vẫn còn ở nhà, ở lại trong bóng tối bố cậu qua đời, không thể đi ra được."
"Đúng." Cô ấy nghĩ tới điều gì đó nói: "Lần trước ở nhìn thấy hai tấm hình kia trong nhóm bát quái, có một tấm không phải là cậu và bạn trai của cậu ở cổng chính trường học sao? Quần áo cậu mặc ngày đó tớ vẫn nhớ rõ, là một chiếc áo thun màu vàng. Tớ nhớ tới, Phương Lâm chuyên ngành điêu khắc cậu biết không? Cậu ấy ở cùng với tới, còn hỏi tớ hai câu liên quan tới chuyện của cậu."
"Cậu nghi ngờ là cậu ấy?"
"Nếu không cổng trường có nhiều người như vậy, xe sang trọng dừng lại không ít, dựa vào cái gì mà người ta lại chú ý tới cậu, chắc chắn là bởi vì quen biết cậu hoặc là hiểu rõ cậu mới chú ý tới việc cậu bước lên một chút xe sang trọng."
Phân tích như thế cũng có lý.
"Phương Lâm hỏi thăm tớ rất nhiều chuyện của cậu." Thẩm Tinh Lê nhìn Lâm Thanh một cái, Lâm Thanh hừ cười nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ đã nói mình không có rảnh rỗi đi bát quái chuyện của cậu như vậy, nhưng dù sao cậu cũng là hạng nhất thi văn hóa vào trường, dù sao cũng có chút chói mắt."
Lâm Thanh không nói nhiều, trước đây cô ấy vẫn luôn tìm, tìm được ngưởi đầu tiên tuyên bố ảnh chụp, cũng là người sôi nổi nhất.
Tra tìm IP, ngay ở trong ký túc xá này.
Cô ấy trực tiếp tìm Phương Lâm hỏi: "Chuyện của Thẩm Tinh Lê có phải là cậu tung tin đồn nhảm không? Ngày đó chỉ có cậu biết cậu ấy."
Không biết là chột dạ hay là xảy ra chuyện gì, Phương Lâm vẫn chưa trả lời cô ấy. Chờ Lâm Thanh đi chất vấn lại, đối phương đã xóa cô ấy rồi.
Thẩm Tinh Lê: "..."
*
Về sau cũng không có cách nào bắt được người tung tin đồn, ngược lại bởi vì việc này mà quan hệ của Lâm Thanh và Thẩm Tinh Lê thay đổi tốt hơn.
Lâm Thanh vẫn như cũ mỗi ngày mang theo một khuôn mặt bi quan chán đời, nhìn ai cũng là dáng vẻ rác rưởi, ngược lại thỉnh thoảng rất hữu hảo với Thẩm Tinh Lê, ví dụ như, vẫn luôn dốc sức bắt người tung tin đồn nhảm.
Sau đó Thẩm Tinh Lê nói: "Bỏ đi."
Rất nhanh, trước ngày nghỉ tiết thanh minh, trường học mở đại hội thưởng học bổng.
Thẩm Tinh Lê được sắp xếp phần sau lên sân khấu. Cô đã sớm chuẩn bị một đoạn bản thảo diễn thuyết thật dài, học trưởng nhóm biện luận còn hướng dẫn cho cô. Thẩm Tinh Lê vẫn luôn hít thở, học trưởng cười nói: "Sao em lại căng thẳng như vậy? Vậy mà còn diễn thuyết?"
Thẩm Tinh Lê cũng là bởi vì nhát gan nên mới phải luyện!"
...
Lúc Ngôn Gia Hứa đến, được mời đến hàng ghế cuối cùng của hội trường, anh xa xa nhìn Thẩm Tinh Lê mặc áo sơ mi màu trắng, váy đen xếp li, lộ ra hai cái chân vừa mịn lại thẳng, bạn cho rằng cái chân kia sẽ rất dài sao? Không hề, dáng vẻ 1m6 ra mặt, đối với ông chủ Ngôn mà nói thì chính là cái chân ngắn nhỏ, bởi vì anh cảm thấy váy của cô không nên kéo cao như vậy.
Thẩm Tinh Lê ưỡn ngực, đi đến trước sân khấu, ánh đèn vừa chiếu, cơ thể nhỏ của cô lung lay, ánh mắt lộ ra một chút khiếp đảm, Thịnh Hạ lo lắng nói: "Cái đồ ngốc này xảy ra chuyện gì vậy? Lá gan đều sắp bị dọa cho thủng rồi, còn muốn học theo người ta diễn thuyết, vẽ tranh cho tốt không được à?"
Lâm Thanh liếc mắt một cái nói: "Chim yến tước sao biết được chí lớn của hồng hạc."
Thịnh Hạ nói: "Tớ không biết, nhưng tớ biết làm thế nào để đá cậu ra khỏi cái chỗ ngồi này."
Lâm Thanh: "Mấy ngày nay tớ hòa nhã với cậu rồi đúng không?"
Ba người ở dưới sân khấu cãi nhau, Thẩm Tinh Lê động động microphone, Liêu Hiểu Vân hô lớn với Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh cố lên!"
Thẩm Tinh Lê mỉm cười, hắng giọng, vừa bắt đầu đã mang theo giọng nghẹn ngào đọc bản thảo, bàn tay Liêu Hiểu Vân che mặt mình: "Đồ ngốc nào viết bản thảo cho cậu, có khác gì Viện trưởng làm báo cáo học thuật không, tới thêm một cái ấm nước nóng nữa, viện trưởng của chúng ta liền cho Thẩm Tinh Lê làm đi."
Thịnh Hạ: "Cái này con mẹ nó chính là trình độ hạng nhất văn hóa? Đúng là."
Lâm Thanh: "Cậu ấy quá thông mình rồi, là tuyển thủ hình thức thi. Viết bản thảo giống như tin thời sự cũng không kỳ lạ."
Thẩm Tinh Lê diễn thuyết xong, không có gì bất thường. Thỉnh thoảng ném bản thảo diễn thuyết đi, dường như không đáng sợ như trong tưởng tượng, người cũng càng ngày càng thả lỏng, lập tức trên mặt treo nụ cười, cô liếc mắt liền tìm được Ngôn Gia Hứa ngồi ở phía sau cùng, người nào đó mặc áo sơ mi trắng cùng kiểu với cô, quần tây đen dài, mái tóc màu đen hơi che khuất bên mặt anh tuấn, cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên yên tĩnh lại, anh theo bản năng đi tìm người trên sân khấu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Lê cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê dời đi, không nhìn anh nữa, sau đó nói: "Lá gan của tôi hơi nhỏ, hôm nay sở dĩ tranh thủ cơ hội này lên đây diễn thuyết, một là vì rèn luyện sự gan dạ của mình, hai, chính là chợt phát hiện ra thành tích học tập của tôi, hình như không tệ đúng không?"
Dưới sân khấu cười vang một trận nói: "Cậu hạng nhất chuyên ngành, con mẹ nó còn cần khoe khoang?"
Thẩm Tinh Lê lúc này thoải mái rồi, nhịn không được muốn rót canh gà*, nói: "Thật ra năm tuổi tôi bắt đầu học vẽ tranh, cho tới bây giờ là mười lăm năm rồi, thật sự vô cùng thích việc này. Học tập có thể khiến cho sự nông cạn của con người trở nên phong phú, khiến trái tim xốc nổi trở nên trầm ổn, xin mọi người nhất định phải học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước..."
Thịnh Hạ: "Tớ muốn kéo cô ngốc này xuống. Có phải cậu ấy uống rượu say rồi không?"
"Trời mới biết." Lâm Thanh cũng bó tay rồi.
Nhóm lãnh đạo trường học ngược lại rất hài lòng với suy nghĩ sục sôi phấn khởi như thế của Thẩm Tinh Lê, không khỏi gật gật đầu.
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười một tiếng, trong ánh mắt không thiếu sự kiêu ngạo và hài lòng. Giữa anh và cô có một loại ăn ý, cô mở miệng là anh liền biết cô gái nhỏ muốn làm trò yêu gì. Quả nhiên một giây sau, Thẩm Tinh Lê nói: "Học tập đương nhiên là quan trọng, nhưng yêu dudong cũng rất quan trọng."
"Tôi muốn nói với bạn trai của tôi, Ngôn Gia Hứa, em rất thích anh." Nói một cách tự nhiên, không che giấu chút nào.
Ông chủ Ngôn bỗng nhiên bị điểm danh nhìn bạn gái nhỏ của mình.
"Trời ơi trời ơi trời ơi trời ơi!"
Các bạn học ồn ào theo, loạn tung tùng phèo.
Lão đạo trường học vừa giận vừa cười, một cô gái ngoan ngoãn thành tích xuất sắc, làm sao lại bỗng nhiên cất cánh rồi?
"Mau mời bạn học Thẩm xuống!" Một lãnh đạo trung niên hô.
Thành viên hội học sinh không nghe, mặt mũi tràn đầy chờ mong sau đó cô muốn nói cái gì, sẽ không cầu hôn chứ, vậy thì kích thích rồi.
Thẩm Tinh Lê nói: "Đương nhiên, tình hữu nghị cũng rất quan trọng, hy vọng mọi người giúp đỡ nhau. Chỉ cần không vượt quá phép tắc, không làm trái đạo đức không tổn thương đến lợi ích của người khác, không nên bị giới tính làm hạn chế, giữa người và người nên có sự tín nhiệm. Không tung tin đồn nhảm, đây là tố dưỡng cơ bản nhất của sinh viên ngày nay."
Đây là lời đáp lại tin đồn trong nhóm nặc danh, chính là những sinh viên ngồi đây tham dự vào bàn luận liên quan tới cô.
"Người tôi muốn bày tỏ còn có bạn thân của tôi, Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân..."
Lâm Thanh quay đầu, nhìn thấy ở giữa đám sinh viên chuyên ngành điêu khắc, Phương Lâm lúng túng một lúc, chuẩn bị chuồn đi.
Cô ấy nhanh chóng ngăn cản cô ta lại.
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười, không ai biết anh chính là bạn trai của cô gái nhỏ học bá trên sân khấu.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày nhìn một lúc: "Em về nhà đi, để anh nhìn thật kỹ một chút."
Thẩm Tinh Lê nhìn tin nhắn liền biết ý tứ của anh, anh đây là không có thời gian. Nhưng anh rất biết cách nói chuyện, sẽ không trực tiếp từ chối cô.
Thẩm Tinh Lê nói: "Được. Vậy tối hôm đó em về trễ một chút."
"Trễ một chút là mấy giờ?" Anh còn muốn cùng cô ăn cơm đấy.
"Đại khái là sáu, bảy giờ đi, sau khi hoạt động kết thúc, bạn cùng phòng muốn chúc mừng em đấy."
Bỗng nhiên trước mắt sáng tỏ, anh hỏi: "Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng em lấy được học bổng. Trường của tụi em tương đối có tiền, ngay cả sinh viên năm nhất cũng đánh giá học bổng."
"Vậy anh tới."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Có điều cũng không dám làm anh trễ nãi nhiều, Thẩm Tinh Lê nói, bốn giờ hơn đến là được rồi.
*
Có một hôm Lâm Thanh đứng ở ban công gọi điện thoại cho mẹ, Thẩm Tinh Lê đi phơi quần áo, vừa nghe thấy tiếng theo bản năng muốn tránh đi, không nghĩ tới Lâm Thanh đã giúp cô kéo cửa ra rồi, tiến thoái lưỡng nam, cô bất chấp khó khăn đi ra ngoài.
Lâm Thanh ở trong điện thoại nói: "Tiết thanh minh con về, sẽ không trễ."
Mẹ ở bên kia vội nói: "Đừng làm lỡ việc học tập của con. Thanh Thanh, con yên tâm một mình mẹ vẫn tốt."
Thái độ của Lâm Thanh cực kỳ bình thản, nói: "Không phải là mẹ có tốt hay không mà là ông già không gặp được con, sẽ nhớ con."
Thẩm Tinh Lê giống như tránh ruồi mà vội vàng trốn đi. Chủ yếu là cô sợ tính xấu kia của Lâm Thanh, nếu không vui vì người ta nghe cậu ấy nói điện thoại, lột da cô cũng có thể.
Huống hồ hai người "bố" kia còn không ở đây. Ai đến bảo vệ cô đáng thương?
Chỉ chốc lát sau, cô ấy quay về trong phòng, Thẩm Tinh Lê cắm đầu làm việc của mình, thay quần áo muốn đến thư viện tìm tài liệu. Lâm Thanh bỗng nhiên gọi cô lại nói: "Học kỳ này cậu lấy được học bổng đúng không?"
Thẩm Tinh Lê: "Đúng vậy, đến lúc đó mời các cậu ăn cơm ha." Lâm Thanh: "Rất lợi hại, người bạn nhỏ." Chẳng biết tại sao Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên có loại ý tứ như chú chó con biểu hiện tốt nhận được sự khen ngợi của chủ nhân, được sủng mà sợ, vội vàng nói: "Cũng được cũng được." Lâm Thanh: "Cậu là sợ tớ đánh cậu hay gì, sao lại sợ như vậy?"
"Không có không có." Thẩm Tinh Lê vội nói: "Tớ đi ra ngoài đây, buổi tối cậu muốn ăn cái gì tớ mang về cho cậu."
"Không muốn ăn, phiền lắm." Cô ấy nói, sách cũng không xem, nghiêng đầu dựa vào ghế.
Thẩm Tinh Lê chưa kịp nói chuyện, điện thoại của cô ấy lại vang lên, điện thoại gọi tới chính là chú hai của cô ấy, dặn dò cô ấy tiết thanh minh về sớm một chút: "Cháu biết rồi, đã nói với mẹ cháu rồi."
Nghe được ba chữ tiết thanh minh, Thẩm Tinh Lê tự động im lặng, ngược lại là cô ấy chủ động nhắc tới trước: "Bố tới rời đi vào lúc tớ nghỉ hề, ung phổi giai đoạn cuối. Cả lớp 12 tớ đều không biết gì cả, lúc ấy ông ấy không hay về nhà, nói là đi công tác, nhưng thật ra là trị liệu ở bệnh viện khác, chờ sau khi tớ thi đi đại học mới nói cho tớ biết. Bác sĩ nói ông ấy còn ba tháng đến nửa năm nữa để sống, kết quả chưa tới ba tháng người đã đi rồi."
Thẩm Tinh Lê: "Cho nên, cậu nhập học muộn một tuần, là bởi vì chuyện này."
Lâm Thanh: "Cậu nghe được chuyện này không kinh ngạc chút nào."
Thẩm Tinh Lê ngậm miệng, lại nghe thấy Lâm Thanh nói: "Có phải đã sớm biết rồi không?"
"Không có, lần trước lúc đến văn phòng giảng viên nhìn thấy tài liệu gia đình cậu gia đình. Cái đó, cậu đừng buồn, tớ mua đồ ăn ngon cho cậu." Lâm Thanh buồn cười nói: "Thẩm Tinh Lê cậu cho tới nay đều là dỗ dành người ta như thế sao? Bạn trai cậu cũng không chê kỹ xảo vụng về này của cậu."
"..." Thẩm Tinh Lê: "Không phải. Mỗi lần tớ dỗ như thế liền vô cùng có hiệu quả."
Đồ ngốc, đó là bạn trai đang dỗ cô đấy.
Lâm Thanh chẳng biết lúc nào mắc chứng bệnh đau nửa đầu, Thẩm Tinh Lê ở lại với cậu ấy. Cũng may cô ấy không phải loại tính tình thương xuân bi thu*, rất nhanh đã thoát khỏi: "Thật ra không buồn nữa, 21 ngày, con người có thể hình thành một thói quen. Nửa năm rồi tớ cũng đã sớm thích ứng được với chuyện bố tớ đi, chỉ là mẹ tớ vẫn chưa thoát ra được."
Thẩm Tinh Lê nói: "Đó là bởi vì cậu đã tiếp xúc với người và việc khác nhau, nhưng mẹ cậu vẫn còn ở nhà, ở lại trong bóng tối bố cậu qua đời, không thể đi ra được."
"Đúng." Cô ấy nghĩ tới điều gì đó nói: "Lần trước ở nhìn thấy hai tấm hình kia trong nhóm bát quái, có một tấm không phải là cậu và bạn trai của cậu ở cổng chính trường học sao? Quần áo cậu mặc ngày đó tớ vẫn nhớ rõ, là một chiếc áo thun màu vàng. Tớ nhớ tới, Phương Lâm chuyên ngành điêu khắc cậu biết không? Cậu ấy ở cùng với tới, còn hỏi tớ hai câu liên quan tới chuyện của cậu."
"Cậu nghi ngờ là cậu ấy?"
"Nếu không cổng trường có nhiều người như vậy, xe sang trọng dừng lại không ít, dựa vào cái gì mà người ta lại chú ý tới cậu, chắc chắn là bởi vì quen biết cậu hoặc là hiểu rõ cậu mới chú ý tới việc cậu bước lên một chút xe sang trọng."
Phân tích như thế cũng có lý.
"Phương Lâm hỏi thăm tớ rất nhiều chuyện của cậu." Thẩm Tinh Lê nhìn Lâm Thanh một cái, Lâm Thanh hừ cười nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ đã nói mình không có rảnh rỗi đi bát quái chuyện của cậu như vậy, nhưng dù sao cậu cũng là hạng nhất thi văn hóa vào trường, dù sao cũng có chút chói mắt."
Lâm Thanh không nói nhiều, trước đây cô ấy vẫn luôn tìm, tìm được ngưởi đầu tiên tuyên bố ảnh chụp, cũng là người sôi nổi nhất.
Tra tìm IP, ngay ở trong ký túc xá này.
Cô ấy trực tiếp tìm Phương Lâm hỏi: "Chuyện của Thẩm Tinh Lê có phải là cậu tung tin đồn nhảm không? Ngày đó chỉ có cậu biết cậu ấy."
Không biết là chột dạ hay là xảy ra chuyện gì, Phương Lâm vẫn chưa trả lời cô ấy. Chờ Lâm Thanh đi chất vấn lại, đối phương đã xóa cô ấy rồi.
Thẩm Tinh Lê: "..."
*
Về sau cũng không có cách nào bắt được người tung tin đồn, ngược lại bởi vì việc này mà quan hệ của Lâm Thanh và Thẩm Tinh Lê thay đổi tốt hơn.
Lâm Thanh vẫn như cũ mỗi ngày mang theo một khuôn mặt bi quan chán đời, nhìn ai cũng là dáng vẻ rác rưởi, ngược lại thỉnh thoảng rất hữu hảo với Thẩm Tinh Lê, ví dụ như, vẫn luôn dốc sức bắt người tung tin đồn nhảm.
Sau đó Thẩm Tinh Lê nói: "Bỏ đi."
Rất nhanh, trước ngày nghỉ tiết thanh minh, trường học mở đại hội thưởng học bổng.
Thẩm Tinh Lê được sắp xếp phần sau lên sân khấu. Cô đã sớm chuẩn bị một đoạn bản thảo diễn thuyết thật dài, học trưởng nhóm biện luận còn hướng dẫn cho cô. Thẩm Tinh Lê vẫn luôn hít thở, học trưởng cười nói: "Sao em lại căng thẳng như vậy? Vậy mà còn diễn thuyết?"
Thẩm Tinh Lê cũng là bởi vì nhát gan nên mới phải luyện!"
...
Lúc Ngôn Gia Hứa đến, được mời đến hàng ghế cuối cùng của hội trường, anh xa xa nhìn Thẩm Tinh Lê mặc áo sơ mi màu trắng, váy đen xếp li, lộ ra hai cái chân vừa mịn lại thẳng, bạn cho rằng cái chân kia sẽ rất dài sao? Không hề, dáng vẻ 1m6 ra mặt, đối với ông chủ Ngôn mà nói thì chính là cái chân ngắn nhỏ, bởi vì anh cảm thấy váy của cô không nên kéo cao như vậy.
Thẩm Tinh Lê ưỡn ngực, đi đến trước sân khấu, ánh đèn vừa chiếu, cơ thể nhỏ của cô lung lay, ánh mắt lộ ra một chút khiếp đảm, Thịnh Hạ lo lắng nói: "Cái đồ ngốc này xảy ra chuyện gì vậy? Lá gan đều sắp bị dọa cho thủng rồi, còn muốn học theo người ta diễn thuyết, vẽ tranh cho tốt không được à?"
Lâm Thanh liếc mắt một cái nói: "Chim yến tước sao biết được chí lớn của hồng hạc."
Thịnh Hạ nói: "Tớ không biết, nhưng tớ biết làm thế nào để đá cậu ra khỏi cái chỗ ngồi này."
Lâm Thanh: "Mấy ngày nay tớ hòa nhã với cậu rồi đúng không?"
Ba người ở dưới sân khấu cãi nhau, Thẩm Tinh Lê động động microphone, Liêu Hiểu Vân hô lớn với Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh cố lên!"
Thẩm Tinh Lê mỉm cười, hắng giọng, vừa bắt đầu đã mang theo giọng nghẹn ngào đọc bản thảo, bàn tay Liêu Hiểu Vân che mặt mình: "Đồ ngốc nào viết bản thảo cho cậu, có khác gì Viện trưởng làm báo cáo học thuật không, tới thêm một cái ấm nước nóng nữa, viện trưởng của chúng ta liền cho Thẩm Tinh Lê làm đi."
Thịnh Hạ: "Cái này con mẹ nó chính là trình độ hạng nhất văn hóa? Đúng là."
Lâm Thanh: "Cậu ấy quá thông mình rồi, là tuyển thủ hình thức thi. Viết bản thảo giống như tin thời sự cũng không kỳ lạ."
Thẩm Tinh Lê diễn thuyết xong, không có gì bất thường. Thỉnh thoảng ném bản thảo diễn thuyết đi, dường như không đáng sợ như trong tưởng tượng, người cũng càng ngày càng thả lỏng, lập tức trên mặt treo nụ cười, cô liếc mắt liền tìm được Ngôn Gia Hứa ngồi ở phía sau cùng, người nào đó mặc áo sơ mi trắng cùng kiểu với cô, quần tây đen dài, mái tóc màu đen hơi che khuất bên mặt anh tuấn, cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên yên tĩnh lại, anh theo bản năng đi tìm người trên sân khấu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Lê cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê dời đi, không nhìn anh nữa, sau đó nói: "Lá gan của tôi hơi nhỏ, hôm nay sở dĩ tranh thủ cơ hội này lên đây diễn thuyết, một là vì rèn luyện sự gan dạ của mình, hai, chính là chợt phát hiện ra thành tích học tập của tôi, hình như không tệ đúng không?"
Dưới sân khấu cười vang một trận nói: "Cậu hạng nhất chuyên ngành, con mẹ nó còn cần khoe khoang?"
Thẩm Tinh Lê lúc này thoải mái rồi, nhịn không được muốn rót canh gà*, nói: "Thật ra năm tuổi tôi bắt đầu học vẽ tranh, cho tới bây giờ là mười lăm năm rồi, thật sự vô cùng thích việc này. Học tập có thể khiến cho sự nông cạn của con người trở nên phong phú, khiến trái tim xốc nổi trở nên trầm ổn, xin mọi người nhất định phải học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước..."
Thịnh Hạ: "Tớ muốn kéo cô ngốc này xuống. Có phải cậu ấy uống rượu say rồi không?"
"Trời mới biết." Lâm Thanh cũng bó tay rồi.
Nhóm lãnh đạo trường học ngược lại rất hài lòng với suy nghĩ sục sôi phấn khởi như thế của Thẩm Tinh Lê, không khỏi gật gật đầu.
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười một tiếng, trong ánh mắt không thiếu sự kiêu ngạo và hài lòng. Giữa anh và cô có một loại ăn ý, cô mở miệng là anh liền biết cô gái nhỏ muốn làm trò yêu gì. Quả nhiên một giây sau, Thẩm Tinh Lê nói: "Học tập đương nhiên là quan trọng, nhưng yêu dudong cũng rất quan trọng."
"Tôi muốn nói với bạn trai của tôi, Ngôn Gia Hứa, em rất thích anh." Nói một cách tự nhiên, không che giấu chút nào.
Ông chủ Ngôn bỗng nhiên bị điểm danh nhìn bạn gái nhỏ của mình.
"Trời ơi trời ơi trời ơi trời ơi!"
Các bạn học ồn ào theo, loạn tung tùng phèo.
Lão đạo trường học vừa giận vừa cười, một cô gái ngoan ngoãn thành tích xuất sắc, làm sao lại bỗng nhiên cất cánh rồi?
"Mau mời bạn học Thẩm xuống!" Một lãnh đạo trung niên hô.
Thành viên hội học sinh không nghe, mặt mũi tràn đầy chờ mong sau đó cô muốn nói cái gì, sẽ không cầu hôn chứ, vậy thì kích thích rồi.
Thẩm Tinh Lê nói: "Đương nhiên, tình hữu nghị cũng rất quan trọng, hy vọng mọi người giúp đỡ nhau. Chỉ cần không vượt quá phép tắc, không làm trái đạo đức không tổn thương đến lợi ích của người khác, không nên bị giới tính làm hạn chế, giữa người và người nên có sự tín nhiệm. Không tung tin đồn nhảm, đây là tố dưỡng cơ bản nhất của sinh viên ngày nay."
Đây là lời đáp lại tin đồn trong nhóm nặc danh, chính là những sinh viên ngồi đây tham dự vào bàn luận liên quan tới cô.
"Người tôi muốn bày tỏ còn có bạn thân của tôi, Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân..."
Lâm Thanh quay đầu, nhìn thấy ở giữa đám sinh viên chuyên ngành điêu khắc, Phương Lâm lúng túng một lúc, chuẩn bị chuồn đi.
Cô ấy nhanh chóng ngăn cản cô ta lại.
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười, không ai biết anh chính là bạn trai của cô gái nhỏ học bá trên sân khấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook