Ăn No Sao
Chương 67

Tần Vi Vũ đứng dưới ánh mặt trời, để tay trong túi quần, một mặt biểu lộ sự lạnh lùng.

Nam sinh mười tám tuổi, lại không quá giống Ngôn Gia Hứa. Lúc Ngôn Gia Hứa mười tám tuổi, học đại học, mà mình còn đang học tiểu học, chờ cô có một chút ý thức của tuổi dậy thì rồi thì anh lại đi Anh, trở về vẫn bận bịu như cũ, bận rộn học tập, bận rộn làm nghiên cứu.

Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình hoàn toàn bỏ qua thời kỳ trẻ tuổi ngây ngô của Ngôn Gia Hứa.

"Người khác cũng không phải là bạn gái của tớ."

??

Lời nói này có chút hoang tưởng, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự trung thành của chàng trai này. Cậu ta không chỉ nói những lời này trên miệng, bình thường trong trường học cũng không để ý cô gái nào khác ngoại trừ Hoàng Tịnh Di.

Bởi vì em gái heo và mình, là bạn thân của Di Bảo, cậu ta mới có thể chịu mệt nhọc, làm trâu làm ngựa.

Mặt trời nóng bỏng, chiếu đến nổi làm mặt người ta phát đau.

Thẩm Tinh Lê là người đầu tiên đến ký túc xá, trong bốn cái giường, cô tìm được số hiệu của mình rồi đặt hành lý xuống.

Liên tục nói cảm ơn Tần Vi Vũ: "Thật sự rất cảm ơn cậu."

Khiến cho Tần Vi Vũ cũng đỏ mặt, nói nhỏ: "Cậu rốt cuộc muốn nói cảm ơn bao nhiêu lần?"

Hai người tình cảm ngượng ngùng, ngoại trừ đối với người yêu mình thì thoải mái hơn một chút, đối với người bên ngoài, lúc nào cũng không tiện làm phiền, cũng không tiện tiếp nhận lời cảm ơn của người khác.

Thẩm Tinh Lê qua loa thu dọn giường chiếu một chút, Tần Vi Vũ không tiến vào, đứng ở cửa hỏi: "Có còn cần chuyển đồ không? Tớ chuyển vào cùng lúc cho cậu." Thật ra vẫn cần đi siêu thị mua chậu rửa mặt, ấm nước, chiếu gì đó, trong nhà Thẩm Tinh Lê cũng không có dư, đi mua rồi mang tới cũng phiền phức, không bằng bây giờ đi mua.

Nhưng Thẩm Tinh Lê nào có không biết xấu hổ mà làm phiền người ta nữa?

Vội vàng nói: "Không cần đâu không cần đâu."

Tần Vi Vũ nhấp môi dưới, gật đầu: "Được."

Thẩm Tinh Lê đang muốn đóng cửa phòng ký túc xá, đối diện có từng chị gái chân dài, da trắng xinh đẹp đi tới, mặc áo thun màu trắng, quần jean ngắn màu đen, một đôi chân dài trắng lóa mắt: "Chờ một chút."

Chị gái nhìn bảng số phòng, chân dài chặn lại, cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Lê, cười tủm tỉm nói: "Em gái, đây là 203 à, chị ở đây."

Thẩm Tinh Lê: "..."

"Tớ không phải là em gái, tớ tên Thẩm Tinh Lê, hẳn là bạn cùng phòng của cậu."

Chị gái hơi sửng sốt, ngược lại nở nụ cười càng thêm hiền lành, đưa tay nói: "Chào cậu, tớ tên Thịnh Hạ."

Ánh mắt vẫn giống như nhìn trẻ con vị thành niên, lần nữa dò xét cô một chút, suýt chút nữa muốn kiểm tra thẻ sinh viên của cô một chút.

Thẩm Tinh Lê bất đắc dĩ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tớ và bạn đi trước đây."

"Bái bai ~~"

Lúc đi ra đầu cầu thang, lần lượt lại có mấy người tới, Thẩm Tinh Lê không chào hỏi, trực tiếp đi ra ngoài.

Vốn định vì cảm ơn Tần Vi Vũ mà mời cậu ta ăn đồ ăn vặt, cậu ta chỉ để Thẩm Tinh Lê mua một chai nước khoáng liền xong việc, chàng trai ngửa đầu uống hết chai nước, không nói một câu. Lúc này điện thoại của cậu ta vang lên, là bạn học Di Bảo bạn gái bảo bối của cậu ta.

Bắt máy, chỉ nghe thấy Tần Vi Vũ nói: "Đón rồi, đã đưa đến ký túc xá rồi, ừm, hành lý cũng chuyển xong rồi. Cái gì mà bảo anh ba ngày dỡ ngói nhà trên*? Việc em yêu cầu anh đều làm rồi, em ít oan uổng cho người ta đi. Thẩm Tinh Lê là con gái, anh cũng không thể lúc nào cũng đi theo cậu ấy được, huống hồ tụi anh cũng không phải học cùng một trường, anh học ở trường bên cạnh em nhớ cho rõ." (*: 三天打上房揭瓦. Gốc là 三天不打上房揭瓦 (ba ngày không đánh, dỡ ngói nhà trên) -> răn dạy trẻ nhỏ: sai lầm nhỏ không sửa chữa kịp thời, tích lũy lâu dài, hậu quả khó tưởng tượng nổi.)

Thẩm Tinh Lê: "..."

"Em yên tâm, chuyện nên làm anh đều sẽ giúp cậu ấy làm. Em đừng tán dóc những chuyện này nữa, em chừng nào mới quay lại nhìn anh? Chúng ta đã vài ngày không gặp rồi, hôm nay em gọi hai cuộc điện thoại cho anh, một cuộc là bảo anh giúp bạn em chuyển hành lý, một cuộc là kiểm tra xem anh có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Em đừng quên, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhập học của anh, bạn học Hoàng Tịnh Di, em rất ngông cuồng đấy, có để bạn trai vào mắt không."

Thẩm Tinh Lê cũng không biết, Tần Vi Vũ còn có thể thoáng cái nói nhiều lời như vậy.

Hóa ra trước mặt bạn gái là người nói nhiều.

Giống như con cún con.

Cậu ta dường như rất tốt.

Thẩm Tinh Lê thật sự cảm thấy vui cho Di Bảo. Không nhịn được mà cười lên.

Cúp điện thoại, Tần Vi Vũ nói: "Tớ đi đây."

"Cảm ơn cậu, tạm biệt."

Cậu ta không có phản ứng, sau khi vẫy vẫy tay thì đi mất, lại khôi phục khuôn mặt lạnh ăn tiền, vô cùng lạnh lùng.

Thẩm Tinh Lê cũng quay người về ký túc xá thu dọn đồ đạc, một giây sau, có cái gì đó xông lên, con gái, thơm thơm, mềm mềm, vậy mà lại là Hoàng Tịnh Di.

Sau khi Di Bảo đi du lịch về liền về quê thăm bà ngoại, bây giờ mới đến.

"Ngạc nhiên không?" Cô ấy sờ sờ khuôn mặt Thẩm Tinh Lê hỏi.

Thẩm Tinh Lê khéo léo nói: "Sao cậu lại tới? Tớ còn tưởng rằng trước khi vào học không được gặp cậu nữa đấy!"

Di Bảo nói: "Sao mà như vậy được, con gái của tớ nhập học, sao có thể bỏ lỡ được?"

Thẩm Tinh Lê: "..."

Di Bảo vì tìm cảm giác được tán đồng, hỏi Tần Vi Vũ: "Đúng không?"

Chẳng biết từ lúc nào Tần Vi Vũ đã lạnh mặt, siết chặt tay đứng tại chỗ, ý là, em thật vất vả mới xuất hiện, vì sao không ôm anh?

Anh mới là bạn trai em mà!

Di Bảo giả bộ không nhìn thấy, Tần Vi Vũ nói: "Anh đói rồi, muốn đi ăn cơm."

Vừa rồi Thẩm Tinh Lê nói muốn mời cậu ta ăn cái gì đó để cảm ơn, người này lại không cần cái gì cả.

Di Bảo nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi."

Nói rồi kéo Thẩm Tinh Lê.

Thẩm Tinh Lê nào dám đi làm bóng đèn, thế nào nói với bạn thân: "Tớ không đi đâu, các cậu đi ăn đi."

Tần Vi Vũ phát cáu rồi.

"Dù sao thì trường học của hai chúng ta cách không xa, sau này có rất nhiều cơ hội cùng nhau chơi đùa."

Di Bảo đành phải gật gật đầu, đi dỗ bạn trai của mình.

*

Bạn trai, bạn trai.

Bạn trai của Thẩm Tinh Lê đang ở đâu?

Anh làm việc ở công ty!

Cô nhìn điện thoại, một tin nhắn mới cũng không có, thở dài, đi vào trong trường học.

Ngôn Gia Hứa mở hội nghị định vị sản phẩm, nhìn mười mấy kỹ sư buồn bực, có chút đau đầu. Nói thật, trước mắt nhân sự của Quảng Thị thành lập, quản lý cấp cao gần như đều xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, hành chính chỉ có một mình Tiểu Trương, còn có một kế toán.

Một khi bận rộn thì hoạt động của công ty liền trở nên lộn xộn, khoảng thời gian trước Tiểu Trương xin phép nghỉ để về nhà, không ai đốc thúc dì quét dọn, khu làm việc hỗn loạn tưng bừng cũng không có ai quản lý. Ăn đồ hộp bên ngoài, chai nước Coca, tàn thuốc, mãi đến khi công ty Internet bên cạnh tới khiếu nại nói: "Công ty của của các anh có tiền như vậy, thuê khu làm việc lớn như vậy, còn có phòng thí nghiệm siêu cấp cấp cao, sao mà ngay cả nhân viên quét dọn cũng không tuyển nổi? Thùng giấy đều chất đống ở cổng công ta chúng tôi, phòng cháy chữa cháy tới kiểm tra, không thể ngay cả nhà chúng tôi cũng cùng xui xẻo được?"

Mà ba tháng trước, trước khi Tiểu Trương chưa nhập chức, Quảng Thị bị đội an toàn phòng cháy chữa cháy phạt hai vạn tệ.

Ngôn Gia Hứa có đôi khi ngâm mình trong phòng thí nghiệm, mười mấy tiếng không đi ra ngoài, bản thân mình cũng râu ria xồm xoàm, đừng nói chi là quản lý phòng làm việc.

Về phần Cao Tử Xuyên và Lưu Chí Phong bọn họ, so với Ngôn Gia Hứa càng thêm không đáng tin cậy, hận không thể một ngày hai mươi tư giờ lấy ra được một giờ. Càng sẽ không quan tâm chuyện hỗn loạn.

Giai đoạn đầu công ty lập nghiệp, đốt tiền, tốn thời gian, hao tổn sự kiên nhẫn, những chuyện này đều không phải là vấn đề, may mà bản thân Ngôn Gia Hứa chính là một ông thần tài. Nhưng trong hoạt động, anh thật sự vẫn không có nhiều tinh lực như vậy.

Nghiên cứu phát minh quỷ nhãn 2.0, cần tăng tốc tiến trình, anh không có khả năng lãng phí thời gian vào những chuyện lông gà vỏ tỏi này, chuyện mà anh không am hiểu.

Anh cần tranh thủ thời gian thông báo tuyển dụng nhân tài ở các phương diện.

"Buổi tối đi ăn cơm không?" Cao Tử Xuyên tắt máy tính, hỏi mọi người.

"Được, đi ăn quán thịt nướng dưới lầu." Ngụy Đông đề nghị.

Ngôn Gia Hứa không nghe thấy, dọn dẹp máy tính: "Gia Hứa, cậu nói xem?"

Ngôn Gia Hứa lấy lại tinh thần: "Các anh đi thôi, tôi tính tiền. Ăn cho ngon."

Cốc Dương bắt chéo chân, nhếch miệng cười nói: "Lão đại, đi với bạn gái à?"

Ngôn Gia Hứa liếc nhìn anh ta một cái, nghĩ đến Thẩm Tinh Lê, tâm tình thả lỏng một chút, trên mặt rốt cuộc trời quang mây tạnh, không e dè nói: "Ừm, hôm nay nhập học."

Cao Tử Xuyên cũng hứng thú: "Thật sự có bạn gái à, ai vậy?" Anh ta kéo Cốc Dương hỏi, Cốc Dương kiêu ngạo: "Tôi không nói cho anh biết, cho anh tò mò chết, có bản lĩnh thì anh đi hỏi thần tài đi."

Cao Tử Xuyên: "Vậy thì vẫn quên đi, cậu không thấy hai ngày nay cậu ta mặt lạnh à, không khác gì quỷ sầu đời, không biết còn tưởng rằng ai nợ cậu ta mấy trăm vạn." Ngôn Gia Hứa bởi vì một chút vấn đề nhỏ trong kỹ thuật mà phiền não vài ngày, lại thêm việc thiếu nhân sự, giống như lửa cháy đổ thêm dầu.

Một đám người cười thành tiếng.

*

Mặt trời vẫn chưa lặn, Thẩm Tinh Lê có chút mệt mỏi, quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi mua đồ dùng hàng ngày.

Trong phòng ký túc xá đã có hai người, một người vừa vặn là Thịnh Hạ đã gặp qua, cô ấy bắt chéo chên ngồi trước bàn của mình gọi điện thoại. Một nữ sinh khác đang mắc màn, Thẩm Tinh Lê tò mò nhìn một cái, cô đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua vật này đâu, nhất thời cảm thấy mới lạ.

"Hi ~~" Lúc nữ sinh quay đầu, Thẩm Tinh Lê chủ động chào hỏi, phát hiện chị gái này cũng rất xinh đẹp, đôi mắt hơi chếch.

"Chào cậu."

Thẩm Tinh Lê: "Chào cậu, tớ tên Thẩm Tinh Lê, ở giường này."

"Liêu Hiểu Vân." Liêu Hiểu Vân liếc nhìn giường ngủ của Thẩm Tinh Lê, cười nói: "Cậu là hạng nhất của lớp chúng ta?"

"A, đúng vậy." Thẩm Tinh Lê phản ứng lại một cái, đầu óc mới xoay chuyển được.

Phòng 203 là phòng ngủ đầu tiên của lớp bọn học, mà mọi người đều biết, số giường đều là sắp xếp dựa trên thứ tự học tập, thứ tự học tập đại biểu cho thứ tự nhập học...

Lúc này, Thịnh Hạ nghiêng đầu, híp mắt cười, duỗi tay ra, sờ sờ đầu Thẩm Tinh Lê: "Lợi hại, bạn học nhỏ."

Thẩm Tinh Lê nghiêm túc uốn nắn: "Tớ không phải là bạn học nhỏ. Tớ lớn tháng, đi học muộn một năm, quay mấy tháng nữa là mười chín rồi."

"Cậu lớn mà vẫn nhỏ con như vậy?" Liêu Hiểu Vân và Thịnh Hạ đều cười, Thịnh Hạ nói: "Ngại quá, tớ học lại một năm, sắp hai mươi rồi..."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Cô nói sang chuyện khác: "Ôi, bạn học còn lại sao vẫn chưa đến?"

Ba người hàn huyên vài câu, liền xem như là quen biết.

Lại đi nhà ăn ăn cơm tối, Thịnh Hạ ngại nóng muốn về ký túc xá chơi game, bạn trai của Liêu Hiểu Vân hôm nay đến báo danh cùng cô ấy, bây giờ đang đi dạo trong thành phố Khai Thành, cô ấy phải đi tìm anh ta.

Thẩm Tinh Lê không có gì làm, quyết định đi siêu thị.

Trong tay cô nắm chặt tiền, lập kế hoạch ngoại trừ mua đồ dùng hàng ngày thì còn phải đổi laptop, các loại dụng cụ vẽ tranh, giáo trình, tài liệu, mọi thứ đều phải mua thêm.

Thẩm Tinh Lên còn cần mua một cái máy tính bảng kỹ thuật số, cô lên mạng tra giá cả, phát hiện hơn một ngàn tệ mình có thể chấp nhận được. Nghĩ đến chờ đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc liền đến cửa hàng chính hãng mua.

Cô đẩy cái xe nhỏ, đi tới đi lui giữa các kệ hàng, ném vào trong xe rất nhiều thứ, giấy ăn, khăn ướt, bàn chải đánh răng, khăn mặt, cây phơi đồ...

Mãi đến khi nhiều đến mức mình không xách được mới đi tính tiền.

Một ngày bận bịu đều quên mất vẫn chưa liên lạc với Ngôn Gia Hứa. Nhưng mà buổi chiều anh nói mình hơi bận, nhưng sau khi hội nghị kết thúc thì sẽ đi tìm cô.

Thật ra chính bản thân cô hôm nay trôi qua cũng phong phú, chí ít đã hoàn thành mấy việc, ngẫm lại vẫn thấy vui vẻ.

Lúc cô ngồi trên xe buýt, nghĩ đến tối nay sẽ nói chuyện điện thoại với Ngôn Gia Hứa, mặc dù không có ở nhà, không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng điện thoại ít nhất có thể gọi thật lâu, cũng không cần tránh bà nội.

Tâm tình của cô lại nhảy nhót lên, giống như một con chim nhỏ rời khỏi lồng.

Chưa đầy một lúc đã ngủ thiếp đi trên xe, điện thoại hết pin tắt máy cũng không biết.

Mãi đến khi tài xế hô: "Đến Học viện Mỹ thuật rồi!" Trạm tiếp theo chính là trạm cuối cùng, các bạn học lục tục xuống xe, Thẩm Tinh Lê mơ màng một chút mới đi xuống.

Vội vã ôm đồ, nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, cô nhéo khóe miệng một cái, có chút không vui, phải nhanh chóng quay về ký túc xá sạc pin. Lỡ như anh không gọi được thì làm sao bây giờ?

Vội vã đi hai bước, một bóng đen bao phủ tới, tiếp theo là mùi hương quen thuộc, đồ trên tay cũng bị người ta lấy đi.

Ngôn Gia Hứa đợi ở cổng trường rất lâu, điện thoại không gọi được, đoán chừng là cô cùng với mấy người bạn mới quen ra ngoài ăn cơm rồi. Anh sợ bỏ lỡ cô, an vị ngồi chờ trong xe, xa xa nhìn thấy cô nhóc xách đồ đi tới, gọi cô hai tiếng cô lại không nghe thấy.

"Tinh Tinh." Anh trầm thấp gọi cô, giọng điệu rất cưng chiều, mang theo một chút cảm giác dỗ dành trẻ con.

Hai mắt Thẩm Tinh Lê rất to, trắng đen rõ ràng, lộ ra nụ cười: "Sao anh lại tới đây?"

Ngôn Gia Hứa không trả lời, ước lượng túi đồ trong tay: "Sao không chờ anh cùng đi."

"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ ~~~~" Thẩm Tinh Lê không chú ý chuyện vặt vãnh ôm lấy tay anh nũng nịu. Ngôn Gia Hứa nhìn cô lành lạnh nói: "Anh sợ chút đồ nặng này có thể đè ép chiều cao của em."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Khuôn mặt tức giận, thiếu nữ đứng tại chỗ không đi, Ngôn Gia Hứa đi hai bước lại quay lại, ngón tay chọt chọt gương mặt cô, nhàn nhạt bình luận: "Đồ nhỏ mọn."

"Phụt ~~~"

Cô lại cười, đuổi theo anh.

Ngôn Gia Hứa vốn nghĩ hôm nay Thẩm Tinh Lê báo danh, buổi tối liền về. Nhưng hôm nay giáo viên lớp bọn họ tổ chức họp lớp, thời gian quay về liền quá muộn rồi.

"Sau này xác định đều ở lại trường?" Anh hỏi.

"Đúng thế." Thẩm Tinh Lê híp mắt cười: "Sau khi em nhập học sẽ rất bận bịu, đều không về nhà ngủ, sau này anh không gặp được em thì đừng có nhớ em ~~"

Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, Ngôn Gia Hứa không nói được. Anh nghĩ là, cô trường học, sau này buổi tối ra ngoài chẳng phải là dễ hơn sao, nhưng bây giờ anh quyết định không nói ra. Sờ lên gương mặt cô: "Được, anh không nhớ em, em phải ngoan ngoãn."

"Ài."

Đến dưới lầu ký túc xá, Thẩm Tinh Lê chỉ vào nói: "Em ở chỗ này, sau này anh đừng tìm sai đấy."

"Ừm."

Cô cười tủm tỉm, có chút không muốn đi, thế là đi tới đi lui vài vòng.

Nhưng thời gian đến khi họp lớp cũng không còn nhiều nữa.

Nhưng mới gặp mặt mười mấy phút, bây giờ lại tạm biệt luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

"Tới đấy." Anh vẫy tay, thuận tiện xách cô tới trước mặt mình.

"Cái gì vậy."

Người đàn ông nào đó điểm lên môi mình một cái, ý tứ rất rõ ràng, hôn một cái.

Thẩm Tinh Lê nhón chân, không với tới, có chút ảo não trừng to mắt: "Anh anh anh anh..."

"Anh cái gì?"

"Ít nhất cũng cúi người xuống đi, đây cũng quá làm khó người ta rồi."

Ngôn Gia Hứa cười không ngớt, rốt cuộc khom lưng xuống, chờ đến lúc cô hôn lên, trực tiếp ngậm lấy môi cô, mút vào khẽ cắn.

Môi lưỡi lại một lần nữa giao hòa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương