Ăn No Sao
Chương 47

Ngôn Gia Hứa bởi vì có công việc, một đám người vây quanh anh, nghe giải thích liên quan đến sản phẩm nên không đuổi theo.

Cũng dùng ánh mắt tìm kiếm cô trong đám người.

Trái tim Thẩm Tinh Lê đập dồn dập một lúc, trốn ở trước một gian hàng. Giang hàng này trưng bày điện thoại thông minh, Thẩm Tinh Lê chưa từng nghe nói tới nhãn hiệu này. Trái lại người tiến lên hỏi thăm cũng không nhiều, nhân viên công tác cũng chỉ giới thiệu đơn giản một phen.

Đương nhiên, học sinh cao trung giống như Thẩm Tinh Lê ở trong buổi triển lãm này, đối với bọn họ mà nói ý nghĩa cũng không lớn. Rất nhiều đơn vị tham gia triển lãm tới với mục đích muốn yêu cầu hợp tác, kéo đầu tư.

Thẩm Tinh Lê nhìn một lúc, phát hiện điện thoại của bọn họ rất đẹp, còn là mặt cong. Một đại ca ca cười nói với cô: "Đây là điện thoại chuyên dụng cho nữ sinh."

Còn chuyên dụng cho nữ sinh?

Chẳng lẽ cũng bởi vì thân máy là màu hồng sao?

Thẩm Tinh Lê biết mình sẽ không mua nên không chơi nhiều. Lại vụng trộm nhìn về phía Ngôn Gia Hứa bên cạnh, trong đám người, một mình anh cao sừng sững đứng ở đó...

Đây chính là người mà cô đi xa như vậy để gặp?

Còn tốn hết tâm tư.

Nhưng vì sao đến trước mắt rồi lại sợ như vậy chứ?

Được rồi, Thẩm Tinh Lê ý thức được mình không thích hợp để làm chuyện xấu.

Ôi, sao lại sợ thành như vậy chứ?

Trước gian hàng điện thoại có đặt ghế nhựa, Thẩm Tinh Lê hỏi: "Xin hỏi em có thể ngồi một chút không, mười phút là được."

Đại ca ca cười nói: "Ngồi đi."

Thẩm Tinh Lê lấy cặp sách xuống, tư thế đoan chính ngồi trên ghế.

Một lúc sau, có một tên trắng trắng mập mập, tròn vo tới gần cô.

Tên này có vẻ ngây ngốc, chậm chạp di động đến trước mặt cô liền bất động, chỉ nghiêng đầu, mở camera ra. Quơ quơ trái phải.

"Hi!" Thẩm Tinh Lê chào hỏi người máy trước mắt, nó vẫn bất động, cũng không nói, hai con mắt to nhìn nang.

Cho nên, tác dụng của nó rốt cuộc là gì? Thẩm Tinh Lê nổi lên lòng đùa giỡn, sờ sờ cái đầu của người máy nhỏ cười nói: "Đồ ngốc này."

Người máy dường như "tổn thương" rồi, chương trình bên trong khởi động, lui về sau, cách nàng xa một chút.

Thẩm Tinh Lê cong mắt cười lên, không nghĩ tới nó còn nghe hiểu tiếng người, lại vẫy tay: "Đừng đau lòng, nhưng mày rất đáng yêu ~~"

Người máy nhỏ một lần nữa đi lên phía trước một chút, tới gần cô.

Thẩm Tinh Lê: "..."

Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình giống như đồ ngốc, lại chơi với người máy.

"Sao mày mập như vậy chứ ~~" Cô lần nữa sờ lên nó, cũng không dám giày vò, bởi vì không biết cái này rốt cuộc có thể sờ hay không, trên người không có bất kỳ một biểu thị gì, đến bây giờ cũng không có nhân viên công tác nói cho cô biết đồ chơi này không thể sờ...

Người máy nhỏ dựa vào cô, bỗng nhiên bất động, Thẩm Tinh Lê nhìn đại ca ca phía sau mình, đối phương cười cười, nhún nhún vai, biểu thị mình không biết rõ tình hình, cái đồ chơi này không phải của nhà bọn họ.

Được rồi,

Có một người cao lớn ngăn cản ánh đèn trên đỉnh đầu cô, Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Ngôn Gia Hứa.

Anh vẫn lười biếng đứng ở đấy, đeo một cái dây màu lam trên cổ, thẻ công tác phía dưới bị anh chê phiền phức nên để trong túi áo sơ mi.

"Hi!" Thẩm Tinh Lê cười tủm tỉm nói.

Người nào đó hừ cười hai tiếng, híp mắt, nói: "Giải thích một chút, sao em lại ở đây?"

"Em tới chơi."

"Tới chơi? Em xác định không chạy nhầm chỗ, không phải thành phố X?" Lông mày anh nhướn lên, vạch trần cô tại chỗ.

"Lầm thời đổi chỗ mà ~~"

Người máy nhỏ cảm nhận được Ngôn Gia Hứa tới gần, chắc là có hệ thống truyền cảm, thế là lui về sau.

Ngôn Gia Hứa đứng thẳng tắp ở đó, cười nói: "Thẩm Tinh Lê, em tốt nhất đừng để anh biết là em đang lừa anh."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Vậy nói thế nào?

Em là đặc biệt tới thăm anh!

Muốn cho anh một kinh hỉ!

Ngốc!

Bây giờ em có can đảm nói như vậy sao?

Nếu em có lá gan đó thì đã sớm thổ lộ với anh, còn nhân tiện cưỡng hôn anh rồi!

Thế là Thẩm Tinh Lê cười cười, đứng dậy.

Vừa rồi trong nháy mắt đó Ngôn Gia Hứa kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã vui vẻ. Bất kể quá trình như thế nào, rốt cuộc cô cũng tới rồi, không phải sao? Vẻ mặt của Ngôn đại gia rốt cuộc vui vẻ một chút, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.

Thẩm Tinh Lê nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Người máy nhỏ này là của anh à?"

"Em chắc chắn nó nhỏ? Cơ thể nó cao một mét sáu."

Thẩm Tinh Lê: "... anh đang chê em thấp à?" Tay của thiếu nữ vốn kéo ống tay áo anh suy sụp rơi xuống.

"Không, dù sao thì em cao hơn nó một cm không phải sao?"

"..." Thẩm Tinh Lê liếc mắt: "Một cm cũng là chênh lệch!"

Thẩm Tinh Lê còn nói: "Sao nó mập như vậy?"

"Mập đáng yêu."

"Nó tên là gì?"

"Quả lê mập."

"..." Thẩm Tinh Lê oán hận nhìn thoáng qua: "Em cảm thấy anh đang nhằm vào em. Em làm gì có lỗi với anh sao, em từ nhà thật xa chạy tới thăm anh, anh liền dáng vẻ này."

Thẩm Tinh Lê quay người muốn đi, chưa đi được một bước đã bị người phía sau kéo lấy quai đeo cặp sách. Cô đánh vòng một cái lại bị kéo quay lại.

Lúc này Ngôn Gia Hứa mới nhìn thấy Thẩm Tinh Lê không bình thường.

Thiếu nữ mặc áo len màu trắng, váy gấp nếp màu đen, chân để trần, vừa thẳng vừa nhỏ, phía dưới mang tất qua gối, đáng yêu lại mất đi sự lôi cuốn, làm cho người ta mơ màng vô cùng.

Lúc bị anh bắt lấy, phần eo hơi lộ ra, trắng trắng, mảnh khảnh.

Quyến rũ, các loại?

Ngôn Gia Hứa, lại đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi, dùng từ này hình dung?

Vậy thật sự là súc sinh rồi.

Nhưng bây giờ cũng quả thật xinh đẹp.

Mê hoặc anh rồi.

Mẹ nó!

Quá đáng hơn, Thẩm Tinh Lê bị túm quai đeo cặp sách nên không đứng vững, lúc lượn vòng suýt chút nữa muốn té xuống, người nào đó duỗi cánh tay dài ra, kéo cô lại, một cái tay lớn liền dán trên vòng eo uyển chuyển một nắm của cô, không có bất kỳ cách trở gì... da thịt dán da thịt, phần eo của cô rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh, nhưng rất nóng, rất có sức lực.

Hơn nữa không chỉ như vậy, lúc cơ thể cô bị kéo lại thì ghé vào trên người anh, mỗi một chỗ trên cơ thể gần như đều tiếp xúc.

Có thể của anh dường như rộng lớn cường tráng hơn cô quá nhiều, cũng cao hơn quá nhiều, nóng hổi.... nhất là phần ngực mềm mại của cô, ôi, xấu hổ chết rồi.

Anh không buông tay, cô cứ như vậy nương nhờ trên người anh, vứt ánh mắt sang một bên, nhìn nơi khác tìm chủ đề...

"Người máy nhỏ này có phải ngốc không?"

"Không. Nó đang trong trạng thái ngủ đông."

"Nó thật là mập." Thẩm Tinh Lê vẫn đỏ mặt như nhỏ máu, lời đầu không khớp với lời sau nói: "Cứ như vậy mà nhìn đi, vẫn rất đáng yêu."

Hồi lâu, yết hầu của Ngôn Gia Hứa lăn lăn, khàn khàn nói: "Ừm, đáng yêu giống như em."

"..."

*

Đại ca ở gian hàng điện thoại sau lưng ho khan hai tiếng, nhắc nhở: "Ôi, tôi nói, hai người cản trở tôi rồi."

Ngôn Gia Hứa buông Thẩm Tinh Lê ra, tay đút túi, lạnh lùng nhìn về phía anh ta.

Đại ca gượng cười: "Phòng nghỉ của tôi trống không, hay là hai người vào trong ôn chuyện?"

Ngôn Gia Hứa: "Cố Giang, anh rất rảnh sao?" Hóa ra là người quen à.

Thẩm Tinh Lê càng thêm xấu hổ, tránh sau lưng Ngôn Gia Hứa, vừa rồi ôm nhau thật sự là quá xấu hổ rồi, cô bị anh xách lên bay một vòng cuối cùng rơi vào lòng anh.

Tiểu ca ca tên Cố Giang xoa xoa đôi bàn tay: "Đây không phải là gian hàng của tôi vẫn luôn không có người hỏi thăm sao, rật sự rất rảnh."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Thứ Cố Giang mang mới triển lãm khoa học kỹ thuật lần này là sản phẩm nghiên cứu điện thoại quả lê mới nhất của bọn họ, có điện thoại, đồng hồ đeo tay, máy tính bảng, dụng cụ đo nhịp tim...

Sản phẩm chủ đạo chính là chiếc điện thoại di động màu hồng kia. Trước đó Cố Giang có nói với Thẩm Tinh Lê, đây là một cái điện thoại chuyên dụng cho nữ sinh là bởi vì công năng chụp hình của cái điện thoại thân máy màu hồng này mạnh, bên trong còn có chương trình dành riêng, phần mềm làm đẹp nghịch thiên, app ghi chép kỳ kinh nguyệt của phái nữ, kiểm tra son, theo dõi làn da, còn có trò chơi vô cùng tốt.

Thẩm Tinh Lê cảm thấy điện thoại quả lê này rất có duyên phận với cô.

Bởi vì tên giống nhau.

Con gái chính là sinh vật khó hiểu như vậy.

Cô cầm lên chơi, phát hiện tốc độ thật sự không chậm như điện thoại bình thường, cực kỳ trôi cháy. Thẩm Tinh Lê ấn mở máy ảnh sắc đẹp, phát hiện ra còn có thể kiểm tra giá trị nhan sắc, nhân lúc Ngôn Gia Hứa và Cố Giang nói chuyện, cô chụp khuôn mặt mình một tấm, kết quả kiểm tra giá trị nhan sắc là 85 điểm.

Đây là cao hay là thấp?

Thẩm Tinh Lê lui ra ngoài, im lặng không lên tiếng đưa điện thoại di động lên trước mắt Ngôn Gia Hứa, không với tới mặt của anh, người nào đó cười cười, chủ động cúi người ngang với độ cao của cô. Trên mặt anh còn duy trì nụ cười xấu xa, lơ đãng nhìn về phía ống kính, Thấm Tinh Lê nhanh chóng ấn nút chụp một tấm.

Sau đó chương trình nhanh chóng phân tích số liệu, điểm số là 95 điểm.

Thẩm Tinh Lê: "..."

Trái tim cô thật là đau! Tâm tình hôm nay vừa được khen xin đẹp mất ráo!

Giá trị nhan sắc của Ngôn Gia Hứa lại cao hơn cô nhiều như vậy!

Thẩm Tinh Lê không vui vẻ bỏ lại, khóe miệng giật giật, điện thoại rách gì vậy! Chị gái ở bên cạnh thấy cô và Ngôn Gia Hứa quen biết, cười hỏi: "Còn có rất nhiều công năng khác, em đều có thể trải nghiệm một chút."

Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Em không muốn trải nghiệm nữa. Cảm ơn."

Lúc này Ngôn Gia Hứa lại gần hỏi: "Đúng rồi, bao nhiêu điểm."

Thẩm Tinh Lê lạnh lùng nói: "Chín mươi lăm điểm."

"Em thì sao."

Anh cố ý sao?

Thẩm Tinh Lê không muốn nói nữa, im lặng nói: "Cái này chơi không vui, em đói rồi, muốn đi ăn cơm."

Cố Giang vô cùng không đồng ý, nghiên cứu phát minh điện thoại này của anh ta là linh hồn của đoàn đội: "Tôi không phục!" Anh ta kêu lên.

Phần mềm này có công năng ghi nhớ, Cố Giang không cẩn thận lục đến ảnh chụp của Thẩm Tinh Lê, ờ, 85 điểm và 95 điểm, chẳng trách cô gái nhỏ không vui.

Ngôn Gia Hứa vì dỗ Thẩm Tinh Lê vui vẻ mà nói: "Chụp lại lần nữa."

Thẩm Tinh Lê rất tủi thân: "Em xấu, không xứng."

Ngôn Gia Hứa: "Là điện thoại di động có vấn đề. Anh cam đoan lần này điểm giá trị nhan sắc của em cao hơn rất nhiều."

Thẩm Tinh Lê đối diện với camera, trông thấy Ngôn Gia Hứa dùng khẩu mình: "S-m-i-l-e."

Thẩm Tinh Lê nhếch miệng, chụp "tách" một tấm, số liệu phân tích được 99 điểm.

Thẩm Tinh Lê lại vui vẻ.

Hóa ra chỉ cần mỉm cười.

Phần mềm này chính là hài hước vui vẻ như thế!

Cố Giang gào khóc: "Ngôn Gia Hứa cậu là người à? Cậu cứ như vậy để lộ bí mật phần mềm này của chúng tôi! Chúng tôi làm sao cho khách hàng trải nghiệm cảm giác nữa!"

Anh ta đuổi theo hai người muốn đánh.

Ngôn Gia Hứa nắm lấy tay Thẩm Tinh Lê nhảy lên.

Thẩm Tinh Lê đi theo Ngôn Gia Hứa hơn nửa tiếng, Liễu Vân gọi điện thoại tới, nhắc nhở mọi người năm giờ rưỡi tập hợp ở cửa ra vào.

Ngôn Gia Hứa sững sờ, hóa ra cô không phải tới một mình.

Thẩm Tinh Lê nói: "Em chơi một lúc nữa là phải đi rồi."

Ngôn Gia Hứa hỏi trường bọn họ hoạt động bao lâu, Thẩm Tinh Lê nói: "Bốn ngày rưỡi."

Anh gật gật đầu: "Đến lúc sắp kết thúc, em đừng đi với trường, ở lại với anh mấy ngày, được không?"

Thẩm Tinh Lê mở to hai mắt lại mơ màng gật đầu. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương