Ăn No Sao
-
Chương 46
Sau khi hội nghị khen ngợi kết thúc, Liễu Vân lại một lần nữa mở một cuộc họp lớp. Nhắc lại lần nữa, trong lúc nghỉ đông nhất định không nên đi đến nơi đông người, nhất là vào năm mới, trung tâm thành phố rất nhiều người chè chén say sưa, rất dễ tạo ra các sự kiện giẫm đạp.
Chuyện như vậy trong xã hội nhìn mãi quen mắt, nhất là người lớn tuổi và trẻ con, không xem tin tức, cũng không tiếp thu được tin tức bên ngoài nên thích tham gia náo nhiệt. Cũng may những học sinh 9x này, mỗi một người đều rất hiểu lý lẽ, ít nhất có thể nghe lọt được.
"Được rồi, chúc các em có một kỳ nghỉ đông vui vẻ."
Di Bảo bĩu môi, nhìn cái mớ "nghỉ đông vui vẻ" trên bàn học nói: "Có cái thứ này tớ làm sao vui vẻ được."
Thẩm Tinh Lê cười cười vỗ vai cô ấu: "Thật ra mỗi ngày làm bài tập ba tiếng là đủ rồi mà."
Tròng mắt của Di Bảo chuyển động: "Tinh Tinh. Hay là cậu làm xong rồi cho tớ mượn chép đi ~~"
"Đừng, tớ sợ bố cậu." Thẩm Tinh Lê rụt rụt về sau, khuôn mặt lạnh lùng chính nghĩa của Hoàng chủ nhiệm lập tức xuất hiện trong đầu, người nào đó trong nháy mắt sợ thành con chó con.
"Tiền đồ!" Di Bảo cười mắng cô.
*
Buổi tối, Thẩm Tinh Lê nhìn hành trình Lâm Thị mà trong lớp phát, mấp máy môi, gọi điện cho Ngôn Gia Hứa.
Bên kia dường như đúng lúc có việc muốn nói với cô, Ngôn Gia Hứa cười: "Gửi số thẻ căn cước của em qua, đặt vé xe và khách sạn."
Thẩm Tinh Lê thở dài, bởi vì hành trình này là miễn phí, nắm giữ nguyên tắc không lãng phí, cô chậm chạp mở miệng: "Em không thể đi với anh được, bởi vì trường học có sắp xếp, tổ chức cho tụi em đi..." Cô dừng lại: "Không thể xin phép nghỉ hoặc vắng mặt."
Ngôn Gia Hứa sững sờ, hỏi: "Đi đâu?"
Thẩm Tinh Lê động lòng, bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp ở Lâm Thị không? Trong lòng cô vui rạo rực: "Đi thành phố X."
Là một thành phố ở phương bắc. Ngôn Gia Hứa cảm thấy rất kỳ lạ, gần cuối năm, mùa xuân sắp đến, trường học phụ thuộc cũng không ngại phiền phức mua vé xe cho một đống người như vậy. Thẩm Tinh Lê nghe không rõ cảm xúc trong giọng nói của anh, chỉ nghe thấy anh dặn dò trời lạnh nhớ mang theo nhiều quần áo...
Thẩm Tinh Lê cúp điện thoại tiếp tục đắc ý, cô tưởng tượng chính mình thành nhân vật nữ chính trong kịch cổ, gặp gỡ nam chính toàn bộ là nhờ ý trời... kích thích! Không biết lúc đó Ngôn Gia Hứa nhìn thấy cô thì sẽ có vẻ mặt bị sét đánh gì!
Ai bảo anh luôn luôn bắt nạt cô chứ!
*
Sau khi trường học phải đăng ký các loại giấy tờ chứng nhận thân phận của các bạn học thì rất nhanh đã sắp xếp.
Lần này hoạt động tập thể, người không tính là nhiều. Tất cả chỉ chín mươi mấy người, bởi vì gần tới năm mới, đa số các bạn học vẫn muốn thành thật ở nhà, ăn nhậu chơi bời.
Nhưng trong nhóm mà Thẩm Tinh Lê quen biết thì tất cả mọi người đều đi. Cô và Lưu Châu Châu đương nhiên là có trong danh sách học bổng, Tần Vi Vũ là người đam mê khoa học kỹ thuật, việc đáng làm thì phải làm mà ghi danh, mà bố của Di Bảo chính là thầy chủ nhiệm, đi cửa sau mà mặt không đỏ tim không đập.
Trong lớp cùng đi còn có bạn học Hạ Thành Hàm.
Sáng sớm hôm đó phải xuất phát, trước một ngày, Di Bảo và Lưu Châu Châu đến tiểu khu Long Hoa tìm Thẩm Tinh Lê chơi, ba cô gái nhỏ xem TV trong nhà cô, ăn cháo đậu đỏ long nhãn mà bà nội làm, một ngày vui vẻ rộn ràng qua đi.
Lưu Châu Châu rốt cuộc có cơ hội chui vào phòng của học bá, phát hiện ra không ít bảo tàng của Thẩm Tinh Lê. Bà nội là một bà cụ tương đối tỉ mỉ, đồ của Thẩm Tinh Lê từ nhỏ đến lớn đều cất giữ hoàn hảo, cho dù là một quyển sách ôn tập cũng được thu lại.
Lưu Châu Châu lục đến một chồng bản phác thảo thật dày trên giá sách của Thẩm Tinh Lê, há to miệng: "Tớ khinh, Quả lê mập cậu làm sao kiên trì nổi vậy?"
Thẩm Tinh Lê trang nghiêm cười một tiếng: "Co cái mông phía sau lại là kiên trì được thôi."
Cô nói đùa thôi, có thể kiên trì được hoàn toàn là sở thích.
Còn có Tiểu Tinh Tinh mặc váy múa bale màu hồng, ngoan ngoãn đứng trước ống kính chụp ảnh các loại, chân nhỏ ngắn ngủn quá đáng yêu, thịt trên cánh tay cũng rất nhiều.
Thật là quá khôi hài rồi!
"Cậu toàn năng đấy." Lưu Châu Châu rơi vào giường cô. Cô ấy nhìn Thẩm Tinh Lê của hiện tại một chút, luôn luộc cột tóc đuôi ngựa, quần áo cũng đều là đồng phục và đồ thể thao, hôm nay mặc một chiếc áo len đỏ và quần jean, thật là mộc mạc.
"Tinh Tinh, cậu chưng diện lên thật ra sẽ rất xinh đẹp."
Di Bảo: "Cái đó còn cần cậu nói." Cô ấy vẫn cảm thấy Thẩm Tinh Lê rất xinh đẹp.
Lưu Châu Châu đứng dậy, lục tủ quần ảo của Thẩm Tinh Lê: "Không được, Quả lê mập, ngày mai ra ngoài chơi, tớ nhất định phải cho cậu ăn mặc thật xinh đẹp."
Di Bảo: "Đúng!"
Lưu Châu Châu nhìn về phía Di Bảo: "Cậu có thể đừng luôn bắt chước lời người khác không?"
Di Bảo: "Tớ thèm em gái cậu."
"Tớ không có em gái."
Thật ra trong tủ của Thẩm Tinh Lê cũng có quần áo đẹp. Có một số là Tằng Hồng mua cho cô, nhưng mẹ không biết cô ở trường không được mặc đồ của mình, phần lớn là mặc đồng phục. Thế là những bộ đồ này vẫn luôn bị Thẩm Tinh Lê treo trong tủ quần áo.
"Nghe nói Lâm Thị rất ấm áp, Quả lê mập, cậu đừng mặc quần jean và áo lông nữa, mặc váy đi."
"Đúng vậy, đến lúc đó có thể làm say mê không ít tiểu ca ca, đè Lăng Kỷ Hàm xuống!"
"Xử lý cô ta không dễ dàng? Tinh Tinh cần chính là nghiền ép cô ta!"
"..."
Thẩm Tinh Lê làm người mẫu, giữ im lặng mặc cho bạn bè tốt khoa tay múa chân quần áo loạn trên người cô.
Thật ra cô cũng muốn trở nên xinh đẹp một chút.
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ chứ!
Hiện tại suy nghĩ trong đầu Thẩm Tinh Lê vẫn luôn là ngẫu nhiên gặp Ngôn Gia Hứa ở Lâm Thị.
Ngày hôm sau, sáu giờ rưỡi sáng cô đã dậy, mặc váy caro lông phối với tất qua gối mà hôm qua Di Bảo chọn, phía trên là áo len màu trắng, chỗ cổ áo có một cái sợi dây nhỏ, có thể cột thành nơ bướm, có chút giống đồng phục tình thú.
Bên ngoài lại mặc một chiếc áo khoác dày, cả người xinh đẹp đáng yêu.
Lúc ra cửa, bà nội thấy cô nhảy lên giống như một con thỏ trắng, không hiểu cô nhóc này lại làm trò gì đây.
Mọi người đứng tập hợp ở trạm tàu cao tốc, giáo viên phân phát vé rồi lại xếp hàng vào trạm.
Thẩm Tinh Lê đi khá trễ, lúc đi tới đã có rất nhiều bạn học ngồi rồi. Bạn học lớp khác cũng không quá biết Thẩm Tinh Lê, chỉ từng nghe nói cái tên này, cho nên lúc bọn họ nhìn thấy một con thỏ trắng đáng yêu như thế thì kinh ngạc một phen, đây là thần tiên tỷ tỷ từ nơi nào tới vậy.
"Tinh Tinh, ở đây!" Lưu Châu Châu ngồi ở gần cửa sổ vẫy vẫy, Thẩm Tinh Lê nhanh chóng đi tới, cất hành lý.
Một hàng trên tàu cao tốc chia làm năm chỗ ngồi, ABC, EF. Hoàng Tịnh Di và Tần Vĩ Vũ ngồi ở vị trí EF chơi game, bên tay phải của Thẩm Tinh Lê còn trống một vị trí.
"Tinh Tinh, cậu thật là xinh đẹp. Làm bách hợp không." Lưu Châu Châu hỏi.
Thẩm Tinh Lê đẩy khuôn mặt của cô ấy ra, ngôn từ nghĩa chính từ chối: "Tớ không muốn."
"Này, cô em, cậu vẫn rất có cá tính."
Em gái heo không nhịn được sờ soạng mặt Thẩm Tinh Lê một cái, bởi vì vừa rồi cô chạy quá nhanh, khuôn mặt hơi phiếm hồng, chưa kịp buộc tóc lên, tóc mái ướt rồi, dán trên trán càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Cả người đều phấn chấn.
Thẩm Tinh Lê từ trong túi xác lấy ra kẹo Milka, chia cho Lưu Châu Châu, lại hỏi Hoàng Tịnh Di: "Muốn ăn kẹo không?"
Di Bảo cười tủm tỉm lấy hai viên: "Ăn xong lại lấy."
Lúc này Hạ Thành Hàm đi tới. Cậu ta mặc áo khoác vận động màu đen, đeo túi xách, nhìn không chớp mắt, đang tìm vị trí. Cậu ta đến trễ nhất, suýt chút nữa đến muộn rồi, may mà trạm Khai Thành này là trạm đầu tiên, thời gian dừng lại tương đối dài. Liễu Vân ở phía trước gọi: "Hạ Thành Hàm nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống đi."
Thế là, Hạ Thành Hàm trông thấy hai cô gái nhỏ chụm đầu lại chơi game, cậu ta có chút ghét bỏ thả túi xách, ngồi xuống.
Trong nháy mắt bị mùi thơm trên người cô gái nhào tới một cái. Nhàn nhạt, hương hoa nhài, không phải nước hoa đắt đỏ mà phụ nữ trưởng thành dùng, chính là mùi nước hoa xịt quần áo, thuộc về cô gái nhỏ, mùi hương ngây thở lại đơn giản.
Cậu ta nhíu nhíu mày lại, lấy điện thoại ra nghe nhạc.
Lại một lúc sau, lúc Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu, cậu ta mới nhìn rõ mặt cô, a, hóa ra là bạn cùng bàn đáng yêu lúc trước.
Cách ăn mặc hôm nay của cô rất đặc biệt.
Rất xinh đẹp.
Đương nhiên Hạ Thành Hàm sẽ không chủ động khen Thẩm Tinh Lê xinh đẹp.
Cô gái nhỏ lại lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng. Lúc nhận thức được người ngồi bên cạnh là ai, cô cười nói: "Hạ Thành Hàm."
Bạn học Hạ lạnh lùng "ừm" một tiếng.
Thẩm Tinh Lê đương nhiên sẽ không chủ động nói nhiều với cậu ta, bởi vì cầm một bịch kẹo trong tay, cô thuận miệng hỏi: "Cậu muốn ăn kẹo không?"
Hạ Thành Hàm: "Muốn."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Khai Thành đến Lâm Thị cần một tiếng đi tàu cao tốc, bởi vì buổi sáng Thẩm Tinh Lê dậy quá sớm, bây giờ lại buồn ngủ. Cô dựa vào chỗ dựa lưng nặng nề ngủ mất.
Hạ Thành Hàm lúc này mới có can đảm dò xét bạn học nữ này.
Khuôn mặt của cô nho nhỏ, lại tròn trịa, làn da rất trắng, lông mi vừa dài lại rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ. Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, cậu ta nghiêng mặt sang, có thể thấy rõ ràng lông tơ nhỏ gần như trong suốt trên da của cô... khiến cho người ta rất muốn kiểm tra khuôn mặt của cô.
Một giây sau đó có người làm như vậy rồi.
Là Lưu Châu Châu, nữ sinh phấn khích giống như gà chọi kia nhẹ bóp mặt của Thẩm Tinh Lê một cái, sau đó vịn qua đầu cô, dựa vào trên vai mình: "Tinh Tinh, cậu dựa vào tớ ngủ đi."
Trong miệng hồng hồng của Thẩm Tinh Lê lầu bầu hai tiếng, lần nữa ngủ mất.
Ánh mắt Lưu Châu Châu sắc bén nhìn lướt qua Hạ Thành Hàm, chột dạ không thôi.
Cũng may Lưu Châu Châu không suy nghĩ theo hướng khác.
*
Đến Lâm Thị cũng chỉ mới chín giờ, giáo viên sắp xếp các bạn học đi đến khách sạn cất hành lý, sau đó tham quan bảo tàng kỷ niệm danh nhân rồi ăn cơm trưa.
Thẩm Tinh Lê đột nhiên cảm thấy, quyết định này của mình thật sự rất ngu xuẩn, Lâm Thị quá lớn, thành phố lớn quốc tế. Hành trình giáo viên sắp xếp thật sự đúng là không nhất định có thể làm cho cô kịp thời gặp được Ngôn Gia Hứa, nói không chừng lúc bọn họ đi tham quan triển lãm khoa học kỹ thuật thì Ngôn Gia Hứa đã rời đi rồi.
Chớ nói chi là gặp trên đường. Bọn họ ngồi tàu cao tốc tới, mà Ngôn Gia Hứa chắc chắn là lái xe tới.
Ôi ~~ cô thở dài, cúi đầu bới cơm.
Tần Vi Vũ muốn xem nhất là triển lãm khoa học kỹ thuật, cậu ta không có một chút hứng thú nào với bảo tàng kỷ niệm danh nhân, cậu ta hỏi Liễu Vân: "Cô ơi chúng ta có thể đi đến trung tâm Bác Lãm trước không? Em khá muốn xem triển lãm khoa học kỹ thuật nghe nói có rất nhiều công ty xuất sắc và vật trưng bày." Ý tứ của Hạ Thành Hàm cũng giống như nhau, cậu ta hoàn toàn không hứng thú với tham quan cảnh khu.
Liễu Vân hơi lúng túng: "Nhưng đây là sắp xếp mà trường học thống nhất."
Tần Vi Vũ bướng bỉnh: "Vé vào cổng cũng không quy định nhất định phải ngày mai mới có thể đi."
Vé vào cửa của trung tâm Bác Lãm bảy ngày đều có hiệu lực.
Liễu Vân nó: "Cô đi nói với lãnh đạo xem lớp chúng ta có thể đi sớm không."
Không nghĩ tới, lãnh đạo trường học lại thật sự đồng ý: "Các bạn học muốn đến thì đến thôi, dù sao thì đều là ngày nghỉ. Xem hội triển lãm cũng rất tốt, mở mang hiểu biết. Chỉ là một lớp của cô, giáo viên phụ trách an toàn cho các bạn học."
Lớp Cao nhất ban ba, cũng chỉ tới năm học sinh và một giáo viên, rất dễ dẫn dắt. Buổi chiều Liễu Vân liền dẫn bọn họ đến trung tâm Bác Lãm.
*
Hôm nay là ngày thứ ba của triển lãm, bọn họ đi vào, phải xếp hàng dài, quá nhiều người.
Đều là người khắp nơi trên cả nước hâm mộ tiếng tăm mà tới.
Còn có rất nhiều người ngoại quốc.
Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách nhỏ, đối diện lại gặp phải một ông chí ngoại quốc, ông chú vỗ vỗ vai cô muốn hỏi câu gì đó, Thẩm Tinh Lê nhìn thấy dáng người lớn như thế thì có chút căng thẳng. Liễu Vân cổ vũ cô: "Thẩm Tinh Lê, đừng sợ, muốn nói gì thì nói. Em có thể."
Trường trung học phụ thuộc có giáo viên nước ngoài, Thẩm Tinh Lê không sợ. Nhưng nếu thật sự giao lưu với người ngoài thì cô vẫn có một chút căng thẳng.
Nuốt nước miếng một cái, cô nở một nụ cười, phát hiện ra thật ra lúc nói câu đầu tiên đã không còn căng thẳng nữa.
Ông chú ngoại quốc này thật là hiền lành!
Chỉ là mùi nước hoa trên người quá nồng, nhiều lần cô đều muốn hắt xì.
Trong năm người thì Tần Vi Vũ và Hạ Thành Hàm đã sớm chạy mất rồi, nam sinh đối với mấy sản phẩm khoa học kỹ thuật này rất hiếu kỳ.
Di Bảo lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh nhưng lại bị nhân viên công tác hiện trường ngăn cản: "Ôi, thật là nhàm chán."
Thẩm Tinh Lê cười cười: "Chúng ta đến triển lãm xem đi."
Nhưng Di Bảo và em gái heo vừa đến đã muốn đi nhà vệ sinh, em gái heo nhún nhún vai nói với Thẩm Tinh Lê: "Hết cách rồi, con lừa lười biếng trên cái cối xay, đái ỉa nhiều."
Di Bảo: "Miệng chó không nhả được ngà voi."
"Vậy các cậu đi trước đi."
Thẩm Tinh Lê một mình đi đến vị trí triển lãm.
Cô vẫn luôn tìm tin tức triển lãm công trình học viện thí nghiệm của đại học Khai Thành, nhưng trung tâm Bác Lãm quá lớn. Lại đụng phải ông chú vừa rồi mới hỏi cô.
Ông chú nở nụ cười, gật đầu chào hỏi, sau đó đi về phía vị trí triển lãm tác phẩm cá nhân.
Đúng lúc, Thẩm Tinh Lê thấy Cao Tử Xuyên, trên vị trí triển lãm có viết Đại học Khai Thành.
Nhưng không nhùn thấy Ngôn Gia Hứa.
Tâm tình Thẩm Tinh Lê vẫn còn có chút hồi hộp, đều không dám tới gần chào hỏi.
Ông chú đứng trước gian hàng, hỏi thăm hai câu, trên mặt Cao Tử Xuyên như gió xuân ấm áp, biểu diễn sản phẩm một lần với ông chú ngoại quốc. Sau đó ông chú hỏi cái gì đó. Cao Tử Xuyên gọi vào bên trong: "Gia Hứa, ra tiếp khách!"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Trái tim cô đều sắp nhảy ra ngoài rồi, rõ ràng là không cách xa trăm dặm mình lại vất vả tới tìm anh.
Thiếu nữ giống như nhớ nhung mà tìm đến người trong lòng.
Nhưng vì sao mình lại hồi hộp như vậy chứ?
Cao Tử Xuyên cười với ông chú nói: "Wait a moment."
Chưa đến nửa phút, Ngôn Gia Hứa cho tay vào trong túi quần từ bên trong đi ra.
Cô phát hiện ra hôm nay anh rất không giống bình thường. Bình thường Ngôn Gia Hứa mặc đồ thoải mái, có lúc tùy tiện mặc một chiếc áo thun, tóc cắt rất ngắn nhẹ nhàng khoan khái. Luôn là dáng vẻ lười biếng, bộ dáng du côn. Lúc mệt mỏi, ngồi cũng tùy tiện chui vào trong sô pha làm tổ, anh đường đường chính chính là một thằng nhóc to xác phương nam, thường xuyên bị hỏi có phải là người Bắc Kinh không, nếu không sao lại diễn xuất thần nhập hóa như thế...
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, trước trực đeo một cái thẻ công tác màu lam. Áo sơ mi trắng muốt mà đẹp đẽ, trong tay áo có hoa văn tối, cúc tay áo màu xanh nước biển đắt đỏ lại khéo léo.
Lúc nói chuyện, anh vẫn một tay cho vào túi, một tay khác rút ra làm động tác, cơ thể vẫn đứng thẳng tắp. Thẩm Tinh Lê cảm thấy đây tuyệt đối không phải cảm giác cố ý làm ra, bởi vì bình thường lúc anh bận bịu cơ thể cũng không nhúc nhích như vậy, không giống cô, luôn luôn có rất nhiều động tác nhỏ.
Đó là một loại thành thục và ung dung.
Thẩm Tinh Lê lẳng lặng nhìn một lúc, nhìn thế nào cũng đẹp trai.
Lại có rất nhiều người đến gần nghe anh giảng giải. Có người hỏi: "Nói cái gì vậy, nghe không hiểu."
Cao Tử Xuyên cười giải thích với mọi người: "Chờ một lát chờ một lúc, đợi chút nữa nhân viên công tác của chúng tôi sẽ dùng tiếng Trung giải thích lại một lần nữa."
Thẩm Tinh Lê ẩn nấp trong đám người, nhất thời quên mất mình đang làm gì.
Mãi đến khi Ngôn Gia Hứa uống một ngụm nước thì liếc thấy cô.
Đáy mắt anh nhanh chóng hiện ra vẻ kinh ngạc, Thẩm Tinh Lê lại hoảng hốt chạy mất.
Còn chưa làm chuyện xấu đã chột dạ rồi.
P.s: các cậu đọc xong có thể cho tớ xin ý kiến về chất lượng dịch được không, tớ biết tớ hay bị sai lỗi chính tả ấy, nhưng chủ yếu là muốn hỏi về tổng thể chứ không phải là mấy lỗi nhỏ nhỏ đâu. Cảm ơn các cậu nhiều 💕💕
Chuyện như vậy trong xã hội nhìn mãi quen mắt, nhất là người lớn tuổi và trẻ con, không xem tin tức, cũng không tiếp thu được tin tức bên ngoài nên thích tham gia náo nhiệt. Cũng may những học sinh 9x này, mỗi một người đều rất hiểu lý lẽ, ít nhất có thể nghe lọt được.
"Được rồi, chúc các em có một kỳ nghỉ đông vui vẻ."
Di Bảo bĩu môi, nhìn cái mớ "nghỉ đông vui vẻ" trên bàn học nói: "Có cái thứ này tớ làm sao vui vẻ được."
Thẩm Tinh Lê cười cười vỗ vai cô ấu: "Thật ra mỗi ngày làm bài tập ba tiếng là đủ rồi mà."
Tròng mắt của Di Bảo chuyển động: "Tinh Tinh. Hay là cậu làm xong rồi cho tớ mượn chép đi ~~"
"Đừng, tớ sợ bố cậu." Thẩm Tinh Lê rụt rụt về sau, khuôn mặt lạnh lùng chính nghĩa của Hoàng chủ nhiệm lập tức xuất hiện trong đầu, người nào đó trong nháy mắt sợ thành con chó con.
"Tiền đồ!" Di Bảo cười mắng cô.
*
Buổi tối, Thẩm Tinh Lê nhìn hành trình Lâm Thị mà trong lớp phát, mấp máy môi, gọi điện cho Ngôn Gia Hứa.
Bên kia dường như đúng lúc có việc muốn nói với cô, Ngôn Gia Hứa cười: "Gửi số thẻ căn cước của em qua, đặt vé xe và khách sạn."
Thẩm Tinh Lê thở dài, bởi vì hành trình này là miễn phí, nắm giữ nguyên tắc không lãng phí, cô chậm chạp mở miệng: "Em không thể đi với anh được, bởi vì trường học có sắp xếp, tổ chức cho tụi em đi..." Cô dừng lại: "Không thể xin phép nghỉ hoặc vắng mặt."
Ngôn Gia Hứa sững sờ, hỏi: "Đi đâu?"
Thẩm Tinh Lê động lòng, bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp ở Lâm Thị không? Trong lòng cô vui rạo rực: "Đi thành phố X."
Là một thành phố ở phương bắc. Ngôn Gia Hứa cảm thấy rất kỳ lạ, gần cuối năm, mùa xuân sắp đến, trường học phụ thuộc cũng không ngại phiền phức mua vé xe cho một đống người như vậy. Thẩm Tinh Lê nghe không rõ cảm xúc trong giọng nói của anh, chỉ nghe thấy anh dặn dò trời lạnh nhớ mang theo nhiều quần áo...
Thẩm Tinh Lê cúp điện thoại tiếp tục đắc ý, cô tưởng tượng chính mình thành nhân vật nữ chính trong kịch cổ, gặp gỡ nam chính toàn bộ là nhờ ý trời... kích thích! Không biết lúc đó Ngôn Gia Hứa nhìn thấy cô thì sẽ có vẻ mặt bị sét đánh gì!
Ai bảo anh luôn luôn bắt nạt cô chứ!
*
Sau khi trường học phải đăng ký các loại giấy tờ chứng nhận thân phận của các bạn học thì rất nhanh đã sắp xếp.
Lần này hoạt động tập thể, người không tính là nhiều. Tất cả chỉ chín mươi mấy người, bởi vì gần tới năm mới, đa số các bạn học vẫn muốn thành thật ở nhà, ăn nhậu chơi bời.
Nhưng trong nhóm mà Thẩm Tinh Lê quen biết thì tất cả mọi người đều đi. Cô và Lưu Châu Châu đương nhiên là có trong danh sách học bổng, Tần Vi Vũ là người đam mê khoa học kỹ thuật, việc đáng làm thì phải làm mà ghi danh, mà bố của Di Bảo chính là thầy chủ nhiệm, đi cửa sau mà mặt không đỏ tim không đập.
Trong lớp cùng đi còn có bạn học Hạ Thành Hàm.
Sáng sớm hôm đó phải xuất phát, trước một ngày, Di Bảo và Lưu Châu Châu đến tiểu khu Long Hoa tìm Thẩm Tinh Lê chơi, ba cô gái nhỏ xem TV trong nhà cô, ăn cháo đậu đỏ long nhãn mà bà nội làm, một ngày vui vẻ rộn ràng qua đi.
Lưu Châu Châu rốt cuộc có cơ hội chui vào phòng của học bá, phát hiện ra không ít bảo tàng của Thẩm Tinh Lê. Bà nội là một bà cụ tương đối tỉ mỉ, đồ của Thẩm Tinh Lê từ nhỏ đến lớn đều cất giữ hoàn hảo, cho dù là một quyển sách ôn tập cũng được thu lại.
Lưu Châu Châu lục đến một chồng bản phác thảo thật dày trên giá sách của Thẩm Tinh Lê, há to miệng: "Tớ khinh, Quả lê mập cậu làm sao kiên trì nổi vậy?"
Thẩm Tinh Lê trang nghiêm cười một tiếng: "Co cái mông phía sau lại là kiên trì được thôi."
Cô nói đùa thôi, có thể kiên trì được hoàn toàn là sở thích.
Còn có Tiểu Tinh Tinh mặc váy múa bale màu hồng, ngoan ngoãn đứng trước ống kính chụp ảnh các loại, chân nhỏ ngắn ngủn quá đáng yêu, thịt trên cánh tay cũng rất nhiều.
Thật là quá khôi hài rồi!
"Cậu toàn năng đấy." Lưu Châu Châu rơi vào giường cô. Cô ấy nhìn Thẩm Tinh Lê của hiện tại một chút, luôn luộc cột tóc đuôi ngựa, quần áo cũng đều là đồng phục và đồ thể thao, hôm nay mặc một chiếc áo len đỏ và quần jean, thật là mộc mạc.
"Tinh Tinh, cậu chưng diện lên thật ra sẽ rất xinh đẹp."
Di Bảo: "Cái đó còn cần cậu nói." Cô ấy vẫn cảm thấy Thẩm Tinh Lê rất xinh đẹp.
Lưu Châu Châu đứng dậy, lục tủ quần ảo của Thẩm Tinh Lê: "Không được, Quả lê mập, ngày mai ra ngoài chơi, tớ nhất định phải cho cậu ăn mặc thật xinh đẹp."
Di Bảo: "Đúng!"
Lưu Châu Châu nhìn về phía Di Bảo: "Cậu có thể đừng luôn bắt chước lời người khác không?"
Di Bảo: "Tớ thèm em gái cậu."
"Tớ không có em gái."
Thật ra trong tủ của Thẩm Tinh Lê cũng có quần áo đẹp. Có một số là Tằng Hồng mua cho cô, nhưng mẹ không biết cô ở trường không được mặc đồ của mình, phần lớn là mặc đồng phục. Thế là những bộ đồ này vẫn luôn bị Thẩm Tinh Lê treo trong tủ quần áo.
"Nghe nói Lâm Thị rất ấm áp, Quả lê mập, cậu đừng mặc quần jean và áo lông nữa, mặc váy đi."
"Đúng vậy, đến lúc đó có thể làm say mê không ít tiểu ca ca, đè Lăng Kỷ Hàm xuống!"
"Xử lý cô ta không dễ dàng? Tinh Tinh cần chính là nghiền ép cô ta!"
"..."
Thẩm Tinh Lê làm người mẫu, giữ im lặng mặc cho bạn bè tốt khoa tay múa chân quần áo loạn trên người cô.
Thật ra cô cũng muốn trở nên xinh đẹp một chút.
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ chứ!
Hiện tại suy nghĩ trong đầu Thẩm Tinh Lê vẫn luôn là ngẫu nhiên gặp Ngôn Gia Hứa ở Lâm Thị.
Ngày hôm sau, sáu giờ rưỡi sáng cô đã dậy, mặc váy caro lông phối với tất qua gối mà hôm qua Di Bảo chọn, phía trên là áo len màu trắng, chỗ cổ áo có một cái sợi dây nhỏ, có thể cột thành nơ bướm, có chút giống đồng phục tình thú.
Bên ngoài lại mặc một chiếc áo khoác dày, cả người xinh đẹp đáng yêu.
Lúc ra cửa, bà nội thấy cô nhảy lên giống như một con thỏ trắng, không hiểu cô nhóc này lại làm trò gì đây.
Mọi người đứng tập hợp ở trạm tàu cao tốc, giáo viên phân phát vé rồi lại xếp hàng vào trạm.
Thẩm Tinh Lê đi khá trễ, lúc đi tới đã có rất nhiều bạn học ngồi rồi. Bạn học lớp khác cũng không quá biết Thẩm Tinh Lê, chỉ từng nghe nói cái tên này, cho nên lúc bọn họ nhìn thấy một con thỏ trắng đáng yêu như thế thì kinh ngạc một phen, đây là thần tiên tỷ tỷ từ nơi nào tới vậy.
"Tinh Tinh, ở đây!" Lưu Châu Châu ngồi ở gần cửa sổ vẫy vẫy, Thẩm Tinh Lê nhanh chóng đi tới, cất hành lý.
Một hàng trên tàu cao tốc chia làm năm chỗ ngồi, ABC, EF. Hoàng Tịnh Di và Tần Vĩ Vũ ngồi ở vị trí EF chơi game, bên tay phải của Thẩm Tinh Lê còn trống một vị trí.
"Tinh Tinh, cậu thật là xinh đẹp. Làm bách hợp không." Lưu Châu Châu hỏi.
Thẩm Tinh Lê đẩy khuôn mặt của cô ấy ra, ngôn từ nghĩa chính từ chối: "Tớ không muốn."
"Này, cô em, cậu vẫn rất có cá tính."
Em gái heo không nhịn được sờ soạng mặt Thẩm Tinh Lê một cái, bởi vì vừa rồi cô chạy quá nhanh, khuôn mặt hơi phiếm hồng, chưa kịp buộc tóc lên, tóc mái ướt rồi, dán trên trán càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Cả người đều phấn chấn.
Thẩm Tinh Lê từ trong túi xác lấy ra kẹo Milka, chia cho Lưu Châu Châu, lại hỏi Hoàng Tịnh Di: "Muốn ăn kẹo không?"
Di Bảo cười tủm tỉm lấy hai viên: "Ăn xong lại lấy."
Lúc này Hạ Thành Hàm đi tới. Cậu ta mặc áo khoác vận động màu đen, đeo túi xách, nhìn không chớp mắt, đang tìm vị trí. Cậu ta đến trễ nhất, suýt chút nữa đến muộn rồi, may mà trạm Khai Thành này là trạm đầu tiên, thời gian dừng lại tương đối dài. Liễu Vân ở phía trước gọi: "Hạ Thành Hàm nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống đi."
Thế là, Hạ Thành Hàm trông thấy hai cô gái nhỏ chụm đầu lại chơi game, cậu ta có chút ghét bỏ thả túi xách, ngồi xuống.
Trong nháy mắt bị mùi thơm trên người cô gái nhào tới một cái. Nhàn nhạt, hương hoa nhài, không phải nước hoa đắt đỏ mà phụ nữ trưởng thành dùng, chính là mùi nước hoa xịt quần áo, thuộc về cô gái nhỏ, mùi hương ngây thở lại đơn giản.
Cậu ta nhíu nhíu mày lại, lấy điện thoại ra nghe nhạc.
Lại một lúc sau, lúc Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu, cậu ta mới nhìn rõ mặt cô, a, hóa ra là bạn cùng bàn đáng yêu lúc trước.
Cách ăn mặc hôm nay của cô rất đặc biệt.
Rất xinh đẹp.
Đương nhiên Hạ Thành Hàm sẽ không chủ động khen Thẩm Tinh Lê xinh đẹp.
Cô gái nhỏ lại lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng. Lúc nhận thức được người ngồi bên cạnh là ai, cô cười nói: "Hạ Thành Hàm."
Bạn học Hạ lạnh lùng "ừm" một tiếng.
Thẩm Tinh Lê đương nhiên sẽ không chủ động nói nhiều với cậu ta, bởi vì cầm một bịch kẹo trong tay, cô thuận miệng hỏi: "Cậu muốn ăn kẹo không?"
Hạ Thành Hàm: "Muốn."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Khai Thành đến Lâm Thị cần một tiếng đi tàu cao tốc, bởi vì buổi sáng Thẩm Tinh Lê dậy quá sớm, bây giờ lại buồn ngủ. Cô dựa vào chỗ dựa lưng nặng nề ngủ mất.
Hạ Thành Hàm lúc này mới có can đảm dò xét bạn học nữ này.
Khuôn mặt của cô nho nhỏ, lại tròn trịa, làn da rất trắng, lông mi vừa dài lại rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ. Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, cậu ta nghiêng mặt sang, có thể thấy rõ ràng lông tơ nhỏ gần như trong suốt trên da của cô... khiến cho người ta rất muốn kiểm tra khuôn mặt của cô.
Một giây sau đó có người làm như vậy rồi.
Là Lưu Châu Châu, nữ sinh phấn khích giống như gà chọi kia nhẹ bóp mặt của Thẩm Tinh Lê một cái, sau đó vịn qua đầu cô, dựa vào trên vai mình: "Tinh Tinh, cậu dựa vào tớ ngủ đi."
Trong miệng hồng hồng của Thẩm Tinh Lê lầu bầu hai tiếng, lần nữa ngủ mất.
Ánh mắt Lưu Châu Châu sắc bén nhìn lướt qua Hạ Thành Hàm, chột dạ không thôi.
Cũng may Lưu Châu Châu không suy nghĩ theo hướng khác.
*
Đến Lâm Thị cũng chỉ mới chín giờ, giáo viên sắp xếp các bạn học đi đến khách sạn cất hành lý, sau đó tham quan bảo tàng kỷ niệm danh nhân rồi ăn cơm trưa.
Thẩm Tinh Lê đột nhiên cảm thấy, quyết định này của mình thật sự rất ngu xuẩn, Lâm Thị quá lớn, thành phố lớn quốc tế. Hành trình giáo viên sắp xếp thật sự đúng là không nhất định có thể làm cho cô kịp thời gặp được Ngôn Gia Hứa, nói không chừng lúc bọn họ đi tham quan triển lãm khoa học kỹ thuật thì Ngôn Gia Hứa đã rời đi rồi.
Chớ nói chi là gặp trên đường. Bọn họ ngồi tàu cao tốc tới, mà Ngôn Gia Hứa chắc chắn là lái xe tới.
Ôi ~~ cô thở dài, cúi đầu bới cơm.
Tần Vi Vũ muốn xem nhất là triển lãm khoa học kỹ thuật, cậu ta không có một chút hứng thú nào với bảo tàng kỷ niệm danh nhân, cậu ta hỏi Liễu Vân: "Cô ơi chúng ta có thể đi đến trung tâm Bác Lãm trước không? Em khá muốn xem triển lãm khoa học kỹ thuật nghe nói có rất nhiều công ty xuất sắc và vật trưng bày." Ý tứ của Hạ Thành Hàm cũng giống như nhau, cậu ta hoàn toàn không hứng thú với tham quan cảnh khu.
Liễu Vân hơi lúng túng: "Nhưng đây là sắp xếp mà trường học thống nhất."
Tần Vi Vũ bướng bỉnh: "Vé vào cổng cũng không quy định nhất định phải ngày mai mới có thể đi."
Vé vào cửa của trung tâm Bác Lãm bảy ngày đều có hiệu lực.
Liễu Vân nó: "Cô đi nói với lãnh đạo xem lớp chúng ta có thể đi sớm không."
Không nghĩ tới, lãnh đạo trường học lại thật sự đồng ý: "Các bạn học muốn đến thì đến thôi, dù sao thì đều là ngày nghỉ. Xem hội triển lãm cũng rất tốt, mở mang hiểu biết. Chỉ là một lớp của cô, giáo viên phụ trách an toàn cho các bạn học."
Lớp Cao nhất ban ba, cũng chỉ tới năm học sinh và một giáo viên, rất dễ dẫn dắt. Buổi chiều Liễu Vân liền dẫn bọn họ đến trung tâm Bác Lãm.
*
Hôm nay là ngày thứ ba của triển lãm, bọn họ đi vào, phải xếp hàng dài, quá nhiều người.
Đều là người khắp nơi trên cả nước hâm mộ tiếng tăm mà tới.
Còn có rất nhiều người ngoại quốc.
Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách nhỏ, đối diện lại gặp phải một ông chí ngoại quốc, ông chú vỗ vỗ vai cô muốn hỏi câu gì đó, Thẩm Tinh Lê nhìn thấy dáng người lớn như thế thì có chút căng thẳng. Liễu Vân cổ vũ cô: "Thẩm Tinh Lê, đừng sợ, muốn nói gì thì nói. Em có thể."
Trường trung học phụ thuộc có giáo viên nước ngoài, Thẩm Tinh Lê không sợ. Nhưng nếu thật sự giao lưu với người ngoài thì cô vẫn có một chút căng thẳng.
Nuốt nước miếng một cái, cô nở một nụ cười, phát hiện ra thật ra lúc nói câu đầu tiên đã không còn căng thẳng nữa.
Ông chú ngoại quốc này thật là hiền lành!
Chỉ là mùi nước hoa trên người quá nồng, nhiều lần cô đều muốn hắt xì.
Trong năm người thì Tần Vi Vũ và Hạ Thành Hàm đã sớm chạy mất rồi, nam sinh đối với mấy sản phẩm khoa học kỹ thuật này rất hiếu kỳ.
Di Bảo lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh nhưng lại bị nhân viên công tác hiện trường ngăn cản: "Ôi, thật là nhàm chán."
Thẩm Tinh Lê cười cười: "Chúng ta đến triển lãm xem đi."
Nhưng Di Bảo và em gái heo vừa đến đã muốn đi nhà vệ sinh, em gái heo nhún nhún vai nói với Thẩm Tinh Lê: "Hết cách rồi, con lừa lười biếng trên cái cối xay, đái ỉa nhiều."
Di Bảo: "Miệng chó không nhả được ngà voi."
"Vậy các cậu đi trước đi."
Thẩm Tinh Lê một mình đi đến vị trí triển lãm.
Cô vẫn luôn tìm tin tức triển lãm công trình học viện thí nghiệm của đại học Khai Thành, nhưng trung tâm Bác Lãm quá lớn. Lại đụng phải ông chú vừa rồi mới hỏi cô.
Ông chú nở nụ cười, gật đầu chào hỏi, sau đó đi về phía vị trí triển lãm tác phẩm cá nhân.
Đúng lúc, Thẩm Tinh Lê thấy Cao Tử Xuyên, trên vị trí triển lãm có viết Đại học Khai Thành.
Nhưng không nhùn thấy Ngôn Gia Hứa.
Tâm tình Thẩm Tinh Lê vẫn còn có chút hồi hộp, đều không dám tới gần chào hỏi.
Ông chú đứng trước gian hàng, hỏi thăm hai câu, trên mặt Cao Tử Xuyên như gió xuân ấm áp, biểu diễn sản phẩm một lần với ông chú ngoại quốc. Sau đó ông chú hỏi cái gì đó. Cao Tử Xuyên gọi vào bên trong: "Gia Hứa, ra tiếp khách!"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Trái tim cô đều sắp nhảy ra ngoài rồi, rõ ràng là không cách xa trăm dặm mình lại vất vả tới tìm anh.
Thiếu nữ giống như nhớ nhung mà tìm đến người trong lòng.
Nhưng vì sao mình lại hồi hộp như vậy chứ?
Cao Tử Xuyên cười với ông chú nói: "Wait a moment."
Chưa đến nửa phút, Ngôn Gia Hứa cho tay vào trong túi quần từ bên trong đi ra.
Cô phát hiện ra hôm nay anh rất không giống bình thường. Bình thường Ngôn Gia Hứa mặc đồ thoải mái, có lúc tùy tiện mặc một chiếc áo thun, tóc cắt rất ngắn nhẹ nhàng khoan khái. Luôn là dáng vẻ lười biếng, bộ dáng du côn. Lúc mệt mỏi, ngồi cũng tùy tiện chui vào trong sô pha làm tổ, anh đường đường chính chính là một thằng nhóc to xác phương nam, thường xuyên bị hỏi có phải là người Bắc Kinh không, nếu không sao lại diễn xuất thần nhập hóa như thế...
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, trước trực đeo một cái thẻ công tác màu lam. Áo sơ mi trắng muốt mà đẹp đẽ, trong tay áo có hoa văn tối, cúc tay áo màu xanh nước biển đắt đỏ lại khéo léo.
Lúc nói chuyện, anh vẫn một tay cho vào túi, một tay khác rút ra làm động tác, cơ thể vẫn đứng thẳng tắp. Thẩm Tinh Lê cảm thấy đây tuyệt đối không phải cảm giác cố ý làm ra, bởi vì bình thường lúc anh bận bịu cơ thể cũng không nhúc nhích như vậy, không giống cô, luôn luôn có rất nhiều động tác nhỏ.
Đó là một loại thành thục và ung dung.
Thẩm Tinh Lê lẳng lặng nhìn một lúc, nhìn thế nào cũng đẹp trai.
Lại có rất nhiều người đến gần nghe anh giảng giải. Có người hỏi: "Nói cái gì vậy, nghe không hiểu."
Cao Tử Xuyên cười giải thích với mọi người: "Chờ một lát chờ một lúc, đợi chút nữa nhân viên công tác của chúng tôi sẽ dùng tiếng Trung giải thích lại một lần nữa."
Thẩm Tinh Lê ẩn nấp trong đám người, nhất thời quên mất mình đang làm gì.
Mãi đến khi Ngôn Gia Hứa uống một ngụm nước thì liếc thấy cô.
Đáy mắt anh nhanh chóng hiện ra vẻ kinh ngạc, Thẩm Tinh Lê lại hoảng hốt chạy mất.
Còn chưa làm chuyện xấu đã chột dạ rồi.
P.s: các cậu đọc xong có thể cho tớ xin ý kiến về chất lượng dịch được không, tớ biết tớ hay bị sai lỗi chính tả ấy, nhưng chủ yếu là muốn hỏi về tổng thể chứ không phải là mấy lỗi nhỏ nhỏ đâu. Cảm ơn các cậu nhiều 💕💕
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook