Ăn No Sao
-
Chương 43
Sau khi Hạ Thành Hàm đỏ mặt thì kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Gia Hứa. Bởi vì không thể tin được, cậu ta vẫn luôn là người nổi bật trong tập thể, lại bị nói là "chỉ thi được điểm như thế?"
Thẩm Tinh Lê giải thích giúp Hạ Thành Hàm: "Bài thi này thật sự rất khó. Điểm tối đa là một trăm điểm, thi được chín mươi hai điểm là đã rất lợi hại rồi."
Ông chủ Ngôn giương mắt nhìn Thẩm Tinh Lê, cho nên bây giờ là thế nào đây? Cô đang nói giúp cho thằng nhóc này? Trong nháy mắt anh đen mặt đi. Thẩm Tinh Lê vẫn có chút sợ anh như vậy, thế là không chen miệng vào nữa.
Tư tưởng của Hạ Thành Hàm ngược lại khá thực tế: "Trước kia anh cũng từng học Olympic toán?"
Ngôn Gia Hứa không chút biến sắc: "Ừm."
Không biết là Hạ Thành Hàm muốn kiểm nghiệm một chút xem rốt cuộc Ngôn Gia Hứa trâu bò hay là thật sự gặp được đại thần, đầu cậu ta lại gần, chỉ vào để bài bị trừ điểm: "Anh có thể giúp em nhìn không? Giáo viên còn chưa giảng, em nhìn tham khảo đáp án cũng không hiểu được."
Thẩm Tinh Lê cực kỳ hoảng sợ, Ngôn Gia Hứa cũng rời xa cuộc sống cao trung rất nhiều năm rồi, anh đâu có biết làm đề bài cao trung, thế là cô giành trước một bước giữ chặt tay Ngôn Gia Hứa, nói với Hạ Thành Hàm: "Chúng tớ phải về nhà ăn cơm rồi, cuối tuần gặp."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Lê, ánh mắt lạnh lùng, để lộ ra một tin tức: "Em đang sợ cái gì?"
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê đáp lại: "Đừng có ra vẻ nữa, đi nhanh lên đi, sẽ bị đánh đó."
"Anh muốn."
"Không, anh không muốn!"
...
Hạ Thành Hàm có chút tiếc nuối: "Thẩm Tinh Lê, đừng quên làm tờ đề kia." Lúc cậu ta nhắc nhở lại nhìn Ngôn Gia Hứa một cái, người sau vốn không nhìn thẳng cậu ta, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm Tinh Lê.
Sau đó bóng lưng của hai anh em chiều cao cách xa nhau này dần dần đi xa.
Cậu ta phát hiện ra hôm nay bọn họ mang cùng kiểu giày.
Cũng không có gì không hài hòa, nhưng trong mắt Hạ Thành Hàm lại có một sự kỳ quái không nói ra được.
Ngôn Gia Hứa mang theo cặp sách của Thẩm Tinh Lê, ước lượng, hơi nặng, chẳng trách đè sập vai cô rồi.
"Bên trong đựng cái gì vậy?"
"Bản vẽ và bản phác thảo." Thẩm Tinh Lê nói, liếm liếm môi.
"Gần đây bắt đầu luyện tập rồi à?" Mắt Ngôn Gia Hứa nhìn bờ môi đỏ bừng của cô, khóe miệng có một chút sữa màu trắng.
"Vâng." Thẩm Tinh Lê hững hờ nói: "Định mỗi cuối tuần vẽ ba bốn tiếng. Bình thường bài tập về nhà quá nhiều, vốn dĩ bận không có thời gian."
"Ừm." Ngôn Gia Hứa không nói tiếp nữa, nhìn sữa ở khóe miệng cô chưa liếm sạch, rất muốn tự tay lau cho cô, một giây sau, anh liền giơ ngón tay lên, sờ đến khóe miệng cô, lau một chút vết bẩn kia đi.
Chỉ là lau vết bẩn ở khóe miệng cô, Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không ý thức được ngón tay mình chạm đến bờ môi cô gái, mềm mại, ấm áp, còn trơn bóng. Xúc cảm quá nhẵn nhụi, thông qua ngón trỏ của anh truyền đi khắp toàn thân, tê dại....
Càng giống như là cô hôn ngón tay anh.
Thẩm Tinh Lê cũng bị động tác này của anh làm giật nảy mình, đầu dời về sau, sau đó lại không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc cho anh lau.
Chỉ là gương mặt tròn trịa đỏ lên như trái cherry.
Đầu óc Thẩm Tinh Lê vẫn luôn mê man, nhất thời quên hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây, mãi đến khi bị anh nhét vào xe, sau đó nghe thấy anh hỏi: "Thằng nhóc đó là ai?"
Thật ra biết sơ sơ vẫn muốn xác nhận một phen.
Thẩm Tinh Lê: "Bạn cùng bàn của em, học tập siêu cấp lợi hại."
"Chính là người kéo lấy em cùng ngồi phía sau?"
"..." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, sau đó nghĩ tới vừa rồi ăn của người ta một cây Cornetto, sau đó lại chửi bậy Hạ Thành Hàm thì không tốt, thế là uyển chuyển một chút nói: "Vừa rồi cậu ta mời em ăn kem, em quyết định hôm nay không nhổ nước bọt cậu ta." Thật ra vẫn luôn chưa từng chửi, Thẩm Tinh Lê không phải là loại người nói xấu sau lưng người khác.
Cho nên em còn cùng người ta ăn kem rồi?
Ngọn lửa Ngôn Gia Hứa vừa mới dập lại hơi bùng lên. Anh nghĩ tới hai mươi phút trước, hai cô gái kia nói Thẩm Tinh Lê và cậu ta đang yêu đương, thế là giọng nói lạnh lùng: "Sau này đừng lui tới với cậu ta nữa."
"Tại sao vậy?" Thẩm Tinh Lê còn mở to mắt khờ dại hỏi, dù sao cô không nhìn ra Ngôn Gia Hứa đang phẫn nộ.
Giọng điệu Ngôn Gia Hứa giống như dỗ dành nói: "Bảo em giữ khoảng cách thì giữ khoảng cách, đâu ra nhiều vấn đề như thế, nghe lời."
Thẩm Tinh Lê móc móc tay, buồn buồn không vui.
Cô cảm thấy Ngôn Gia Hứa quá bá đạo.
Ngôn Gia Hứa hoàn toàn là người lớn rồi, không phải anh không thấy dáng vẻ căm giận bất bình của cô gái nhỏ. Giọng nói cân nhắc một chút, thương lượng: "Bây giờ em còn nhỏ, không thể yêu đương được có biết không?"
"Em không có yêu." Thẩm Tinh Lê phản bác. Cô có người mình thích rồi, tại sao phải yêu đương với học sinh cao trung?
Ngôn Gia Hứa nghĩ, thiếu nữ không có ý nghĩ này, nhưng không chịu nổi cô gái nhà mình xinh đẹp lại dịu dàng, không ít con trai nhớ thương thì làm sao bây giờ?
Xem đi, chính anh cũng nhớ thương rồi, có thể phòng được ai?
Ha ha
Nhưng mà như vậy quá mức cầm thú, lại không thể ngay thẳng nói với cô, đau đầu!
"Nghe lời anh là được rồi, sau này muốn ăn gì, anh muốn cho em, đừng ăn lung tung." Giọng điệu anh chậm rãi nói.
"À." Thẩm Tinh Lê nhìn bên mặt của anh, trong lòng có chút ấm áp, nhưng ngẫm lại, dường như là anh cảm thấy cô là vì một cây kem Cornetto mới ở bên cạnh một nam sinh! Quá đáng, Thẩm Tinh Lê sở dĩ ăn kem của Hạ Thành Hàm là bởi vì mỗi lần Hạ Thành Hàm muốn thỉnh cầu cô đều sẽ hối lộ trước một phen, Hạ Thành Hàm là người cực kỳ biết uốn éo. Hơn nữa cô còn cho Hạ Thành Hàm kiwi mà?
Chuyện này đơn giản giống như bạn học cùng lớp mượn nhau cây thước cục tẩy vậy.
Hơn nữa cô cũng nói là muốn trả tiền cho cậu ta rồi.
Cũng không phải xã hội phong kiến, bạn học chung lớp bình thường có qua có lại một chút mà thôi.
Chẳng lẽ ở trường cô lại không thể kết bạn bình thường sao?
Cô cố gắng nghĩ một lúc, bắt đầu phản bác: "Anh còn mập mờ với Thiện Vi Vi đấy!"
Cô bỗng nhiên lại thở hổn hển.
Ngôn Gia Hứa hỏi: "Thiện Vi Vi là ai?"
"Hừ!"
Lúc này Ngôn Gia Hứa mới nhớ tới, nữ sinh đó.
Chuyện này cũng mẹ nó từ mấy năm trước rồi, cô còn nhớ.
"Anh mập mờ với cô ta khi nào?" Ngôn Gia Hứa nói: "Nếu anh thích cô ta thì đã sớm yêu đương với cô ta rồi."
Thẩm Tinh Lê nổi trận lôi đình: "Anh và chị ta, yêu đương!!??"
"Em nghe có thể nghe cả câu không?" Anh giải thích: "Anh đều quên người này rồi, không thích cô ta. Không có yêu đương."
"À à." Trên mặt Thẩm Tinh Lê trời quang mây tạnh. Vừa rồi thật sự là giật cả mình. Nhưng cô nghĩ lại, mình qua hết năm cũng mới mười bảy tuổi, mà Ngôn Gia Hứa đã sớm tới tuổi yêu đương rồi. Nếu như quả thật có một chị gái cực kỳ ưu tú xuất hiện bên cạnh anh, cô cũng không ngăn cản được. Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, lại thông minh, cô gái nào mà không thích anh chữ?
Cô thậm chí cảm thấy, toàn bộ con gái trên đường đều muốn yêu đương với anh.
Cô có chút buồn.
Tuổi tác chênh lệch là một mấu chốt ưu thương.
Bầu không khí có chút lúng túng, yên tĩnh một lúc.
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Vậy anh có thích ai chưa?"
Ngôn Gia Hứa không nhìn cô, ngón tay an tĩnh đặt trên vô lăng, anh nghĩ ngợi, đến cùng là nên nói như thế nào đây?
Anh có.
Nếu như nói thật cho cô biết, cô bé này chắc chắn sẽ không nghĩ đến bản thân. Còn không biết có thể làm ra chuyện gì kỳ lạ đâu.
Nếu như nói không có thì cũng rất trái lương tâm.
Ngôn Gia Hứa không biết Thẩm Tinh Lê đối với anh là loại tình cảm gì. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quá phức tạp rồi, cũng quá khó phân biệt.
Xe rẽ vào con đường trước cửa nhà, anh nói: "Dù cho anh có hay không, em cũng không thể yêu sớm, biết không?"
"À." Trong lòng Thẩm Tinh Lê thấp thỏm, rốt cuộc là có hay không?
Tâm tình Ngôn Gia Hứa vẫn khó chịu như cũ, suy nghĩ hồi lâu nói: "Tinh Tinh, thương lượng. Vì phòng ngừa em yêu đương trước khi thi đại học, anh cũng không yêu đương, được không."
"Hả?" Thẩm Tinh Lê bị khuôn mặt bỗng nhiên lại gần của anh làm cho giật này mình, một cái tay của anh khuỷu tay đặt lên bản điều khiển, một cái tay khác, vòng qua cơ thể cô, chống trên cửa sổ xe.
"Có đồng ý không?" Mắt annh nhìn thẳng vào cô, mặc dù là hỏi nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, nếu như mình không đồng ý, một giây sau sẽ bị Ngôn Gia Hứa bóp chết.
"Được rồi, em không yêu sớm." Cô cong khóe miệng nói.
"Thật là ngoan." Anh sờ sờ đầu cô: "Anh cũng không yêu, chờ em."
Thẩm Tinh Lê không nghe ra được tin tức trong lời nói của anh, nói đến "chờ em" này là chờ đến sau khi em mười tám tuổi lại yêu đương với người khác.
Trái tim cô vẫn hung hăng nhảy lên.
Ít nhất cô còn có thời gian hai năm, không cần lo lắng Ngôn Gia Hứa bị người ta cướp đi.
Đàn ông thối, hại người ta không nhẹ!
Trước khi bước xuống xe.
"Đợi một chút." Anh bỗng nhiên gọi.
"Làm sao vậy?" Tâm tình Thẩm Tinh Lê coi như không tệ.
"Bài thi đâu?" Anh đưa tay.
"Anh thật sự muốn làm à?"
"Nếu không thì sao?" Người nào đó lại khôi phục dáng vẻ của Ngôn đại gia: "Không sao, muốn ngược học sinh cao trung một chút."
Thẩm Tinh Lê không nói lấy bài thi ra cho anh, chỉ mong anh đừng làm lộ chân tướng.
Sau đó đi nhanh như gió, Ngôn Gia Hứa ở sau lưng gọi: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Thẩm Tinh Lê quay đầu phẫn hận nói: "Em đau bụng, tiêu chảy."
"Ai bảo em ăn kem."
Thẩm Tinh Lê oán giận nói: "Chắc chắc là bị anh nguyền rủa!"
Sau đó giọng nói oán trách rất nhỏ của thiếu nữ tung bay trên không trung... Ngôn Gia Hứa ngồi trong xe, khuỷu tay khoác lên cửa sổ xe, tâm tình không tệ.
Thẩm Tinh Lê giải thích giúp Hạ Thành Hàm: "Bài thi này thật sự rất khó. Điểm tối đa là một trăm điểm, thi được chín mươi hai điểm là đã rất lợi hại rồi."
Ông chủ Ngôn giương mắt nhìn Thẩm Tinh Lê, cho nên bây giờ là thế nào đây? Cô đang nói giúp cho thằng nhóc này? Trong nháy mắt anh đen mặt đi. Thẩm Tinh Lê vẫn có chút sợ anh như vậy, thế là không chen miệng vào nữa.
Tư tưởng của Hạ Thành Hàm ngược lại khá thực tế: "Trước kia anh cũng từng học Olympic toán?"
Ngôn Gia Hứa không chút biến sắc: "Ừm."
Không biết là Hạ Thành Hàm muốn kiểm nghiệm một chút xem rốt cuộc Ngôn Gia Hứa trâu bò hay là thật sự gặp được đại thần, đầu cậu ta lại gần, chỉ vào để bài bị trừ điểm: "Anh có thể giúp em nhìn không? Giáo viên còn chưa giảng, em nhìn tham khảo đáp án cũng không hiểu được."
Thẩm Tinh Lê cực kỳ hoảng sợ, Ngôn Gia Hứa cũng rời xa cuộc sống cao trung rất nhiều năm rồi, anh đâu có biết làm đề bài cao trung, thế là cô giành trước một bước giữ chặt tay Ngôn Gia Hứa, nói với Hạ Thành Hàm: "Chúng tớ phải về nhà ăn cơm rồi, cuối tuần gặp."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Lê, ánh mắt lạnh lùng, để lộ ra một tin tức: "Em đang sợ cái gì?"
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê đáp lại: "Đừng có ra vẻ nữa, đi nhanh lên đi, sẽ bị đánh đó."
"Anh muốn."
"Không, anh không muốn!"
...
Hạ Thành Hàm có chút tiếc nuối: "Thẩm Tinh Lê, đừng quên làm tờ đề kia." Lúc cậu ta nhắc nhở lại nhìn Ngôn Gia Hứa một cái, người sau vốn không nhìn thẳng cậu ta, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm Tinh Lê.
Sau đó bóng lưng của hai anh em chiều cao cách xa nhau này dần dần đi xa.
Cậu ta phát hiện ra hôm nay bọn họ mang cùng kiểu giày.
Cũng không có gì không hài hòa, nhưng trong mắt Hạ Thành Hàm lại có một sự kỳ quái không nói ra được.
Ngôn Gia Hứa mang theo cặp sách của Thẩm Tinh Lê, ước lượng, hơi nặng, chẳng trách đè sập vai cô rồi.
"Bên trong đựng cái gì vậy?"
"Bản vẽ và bản phác thảo." Thẩm Tinh Lê nói, liếm liếm môi.
"Gần đây bắt đầu luyện tập rồi à?" Mắt Ngôn Gia Hứa nhìn bờ môi đỏ bừng của cô, khóe miệng có một chút sữa màu trắng.
"Vâng." Thẩm Tinh Lê hững hờ nói: "Định mỗi cuối tuần vẽ ba bốn tiếng. Bình thường bài tập về nhà quá nhiều, vốn dĩ bận không có thời gian."
"Ừm." Ngôn Gia Hứa không nói tiếp nữa, nhìn sữa ở khóe miệng cô chưa liếm sạch, rất muốn tự tay lau cho cô, một giây sau, anh liền giơ ngón tay lên, sờ đến khóe miệng cô, lau một chút vết bẩn kia đi.
Chỉ là lau vết bẩn ở khóe miệng cô, Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không ý thức được ngón tay mình chạm đến bờ môi cô gái, mềm mại, ấm áp, còn trơn bóng. Xúc cảm quá nhẵn nhụi, thông qua ngón trỏ của anh truyền đi khắp toàn thân, tê dại....
Càng giống như là cô hôn ngón tay anh.
Thẩm Tinh Lê cũng bị động tác này của anh làm giật nảy mình, đầu dời về sau, sau đó lại không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc cho anh lau.
Chỉ là gương mặt tròn trịa đỏ lên như trái cherry.
Đầu óc Thẩm Tinh Lê vẫn luôn mê man, nhất thời quên hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây, mãi đến khi bị anh nhét vào xe, sau đó nghe thấy anh hỏi: "Thằng nhóc đó là ai?"
Thật ra biết sơ sơ vẫn muốn xác nhận một phen.
Thẩm Tinh Lê: "Bạn cùng bàn của em, học tập siêu cấp lợi hại."
"Chính là người kéo lấy em cùng ngồi phía sau?"
"..." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, sau đó nghĩ tới vừa rồi ăn của người ta một cây Cornetto, sau đó lại chửi bậy Hạ Thành Hàm thì không tốt, thế là uyển chuyển một chút nói: "Vừa rồi cậu ta mời em ăn kem, em quyết định hôm nay không nhổ nước bọt cậu ta." Thật ra vẫn luôn chưa từng chửi, Thẩm Tinh Lê không phải là loại người nói xấu sau lưng người khác.
Cho nên em còn cùng người ta ăn kem rồi?
Ngọn lửa Ngôn Gia Hứa vừa mới dập lại hơi bùng lên. Anh nghĩ tới hai mươi phút trước, hai cô gái kia nói Thẩm Tinh Lê và cậu ta đang yêu đương, thế là giọng nói lạnh lùng: "Sau này đừng lui tới với cậu ta nữa."
"Tại sao vậy?" Thẩm Tinh Lê còn mở to mắt khờ dại hỏi, dù sao cô không nhìn ra Ngôn Gia Hứa đang phẫn nộ.
Giọng điệu Ngôn Gia Hứa giống như dỗ dành nói: "Bảo em giữ khoảng cách thì giữ khoảng cách, đâu ra nhiều vấn đề như thế, nghe lời."
Thẩm Tinh Lê móc móc tay, buồn buồn không vui.
Cô cảm thấy Ngôn Gia Hứa quá bá đạo.
Ngôn Gia Hứa hoàn toàn là người lớn rồi, không phải anh không thấy dáng vẻ căm giận bất bình của cô gái nhỏ. Giọng nói cân nhắc một chút, thương lượng: "Bây giờ em còn nhỏ, không thể yêu đương được có biết không?"
"Em không có yêu." Thẩm Tinh Lê phản bác. Cô có người mình thích rồi, tại sao phải yêu đương với học sinh cao trung?
Ngôn Gia Hứa nghĩ, thiếu nữ không có ý nghĩ này, nhưng không chịu nổi cô gái nhà mình xinh đẹp lại dịu dàng, không ít con trai nhớ thương thì làm sao bây giờ?
Xem đi, chính anh cũng nhớ thương rồi, có thể phòng được ai?
Ha ha
Nhưng mà như vậy quá mức cầm thú, lại không thể ngay thẳng nói với cô, đau đầu!
"Nghe lời anh là được rồi, sau này muốn ăn gì, anh muốn cho em, đừng ăn lung tung." Giọng điệu anh chậm rãi nói.
"À." Thẩm Tinh Lê nhìn bên mặt của anh, trong lòng có chút ấm áp, nhưng ngẫm lại, dường như là anh cảm thấy cô là vì một cây kem Cornetto mới ở bên cạnh một nam sinh! Quá đáng, Thẩm Tinh Lê sở dĩ ăn kem của Hạ Thành Hàm là bởi vì mỗi lần Hạ Thành Hàm muốn thỉnh cầu cô đều sẽ hối lộ trước một phen, Hạ Thành Hàm là người cực kỳ biết uốn éo. Hơn nữa cô còn cho Hạ Thành Hàm kiwi mà?
Chuyện này đơn giản giống như bạn học cùng lớp mượn nhau cây thước cục tẩy vậy.
Hơn nữa cô cũng nói là muốn trả tiền cho cậu ta rồi.
Cũng không phải xã hội phong kiến, bạn học chung lớp bình thường có qua có lại một chút mà thôi.
Chẳng lẽ ở trường cô lại không thể kết bạn bình thường sao?
Cô cố gắng nghĩ một lúc, bắt đầu phản bác: "Anh còn mập mờ với Thiện Vi Vi đấy!"
Cô bỗng nhiên lại thở hổn hển.
Ngôn Gia Hứa hỏi: "Thiện Vi Vi là ai?"
"Hừ!"
Lúc này Ngôn Gia Hứa mới nhớ tới, nữ sinh đó.
Chuyện này cũng mẹ nó từ mấy năm trước rồi, cô còn nhớ.
"Anh mập mờ với cô ta khi nào?" Ngôn Gia Hứa nói: "Nếu anh thích cô ta thì đã sớm yêu đương với cô ta rồi."
Thẩm Tinh Lê nổi trận lôi đình: "Anh và chị ta, yêu đương!!??"
"Em nghe có thể nghe cả câu không?" Anh giải thích: "Anh đều quên người này rồi, không thích cô ta. Không có yêu đương."
"À à." Trên mặt Thẩm Tinh Lê trời quang mây tạnh. Vừa rồi thật sự là giật cả mình. Nhưng cô nghĩ lại, mình qua hết năm cũng mới mười bảy tuổi, mà Ngôn Gia Hứa đã sớm tới tuổi yêu đương rồi. Nếu như quả thật có một chị gái cực kỳ ưu tú xuất hiện bên cạnh anh, cô cũng không ngăn cản được. Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, lại thông minh, cô gái nào mà không thích anh chữ?
Cô thậm chí cảm thấy, toàn bộ con gái trên đường đều muốn yêu đương với anh.
Cô có chút buồn.
Tuổi tác chênh lệch là một mấu chốt ưu thương.
Bầu không khí có chút lúng túng, yên tĩnh một lúc.
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Vậy anh có thích ai chưa?"
Ngôn Gia Hứa không nhìn cô, ngón tay an tĩnh đặt trên vô lăng, anh nghĩ ngợi, đến cùng là nên nói như thế nào đây?
Anh có.
Nếu như nói thật cho cô biết, cô bé này chắc chắn sẽ không nghĩ đến bản thân. Còn không biết có thể làm ra chuyện gì kỳ lạ đâu.
Nếu như nói không có thì cũng rất trái lương tâm.
Ngôn Gia Hứa không biết Thẩm Tinh Lê đối với anh là loại tình cảm gì. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quá phức tạp rồi, cũng quá khó phân biệt.
Xe rẽ vào con đường trước cửa nhà, anh nói: "Dù cho anh có hay không, em cũng không thể yêu sớm, biết không?"
"À." Trong lòng Thẩm Tinh Lê thấp thỏm, rốt cuộc là có hay không?
Tâm tình Ngôn Gia Hứa vẫn khó chịu như cũ, suy nghĩ hồi lâu nói: "Tinh Tinh, thương lượng. Vì phòng ngừa em yêu đương trước khi thi đại học, anh cũng không yêu đương, được không."
"Hả?" Thẩm Tinh Lê bị khuôn mặt bỗng nhiên lại gần của anh làm cho giật này mình, một cái tay của anh khuỷu tay đặt lên bản điều khiển, một cái tay khác, vòng qua cơ thể cô, chống trên cửa sổ xe.
"Có đồng ý không?" Mắt annh nhìn thẳng vào cô, mặc dù là hỏi nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, nếu như mình không đồng ý, một giây sau sẽ bị Ngôn Gia Hứa bóp chết.
"Được rồi, em không yêu sớm." Cô cong khóe miệng nói.
"Thật là ngoan." Anh sờ sờ đầu cô: "Anh cũng không yêu, chờ em."
Thẩm Tinh Lê không nghe ra được tin tức trong lời nói của anh, nói đến "chờ em" này là chờ đến sau khi em mười tám tuổi lại yêu đương với người khác.
Trái tim cô vẫn hung hăng nhảy lên.
Ít nhất cô còn có thời gian hai năm, không cần lo lắng Ngôn Gia Hứa bị người ta cướp đi.
Đàn ông thối, hại người ta không nhẹ!
Trước khi bước xuống xe.
"Đợi một chút." Anh bỗng nhiên gọi.
"Làm sao vậy?" Tâm tình Thẩm Tinh Lê coi như không tệ.
"Bài thi đâu?" Anh đưa tay.
"Anh thật sự muốn làm à?"
"Nếu không thì sao?" Người nào đó lại khôi phục dáng vẻ của Ngôn đại gia: "Không sao, muốn ngược học sinh cao trung một chút."
Thẩm Tinh Lê không nói lấy bài thi ra cho anh, chỉ mong anh đừng làm lộ chân tướng.
Sau đó đi nhanh như gió, Ngôn Gia Hứa ở sau lưng gọi: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Thẩm Tinh Lê quay đầu phẫn hận nói: "Em đau bụng, tiêu chảy."
"Ai bảo em ăn kem."
Thẩm Tinh Lê oán giận nói: "Chắc chắc là bị anh nguyền rủa!"
Sau đó giọng nói oán trách rất nhỏ của thiếu nữ tung bay trên không trung... Ngôn Gia Hứa ngồi trong xe, khuỷu tay khoác lên cửa sổ xe, tâm tình không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook