Ăn No Sao
Chương 37

"Bạn trai tặng à?"

Lúc hỏi ra câu này, Hạ Thành Hàm cũng bị mình dọa sợ hết hồn, sao lại hỏi ra câu không có tiêu chuẩn như thế? Giống như đàn bà nhiều chuyện.

Quan trọng là giọng nói của cậu ta cũng không nhỏ, giọng điệu rất lạnh, bén nhọn, bạn học xung quanh đều nghe thấy được, bao gồm cả Lăng Kỷ Hàm ngồi phía trước. Cô ta đang cúi đầu vụng trộm chơi điện thoại dưới hộc bàn, nói chuyện với bạn trai có chức cao, giờ phút này bỗng nhiên dừng động tác tay lại, chăm chú lắng nghe.

Thẩm Tinh Lê đang lau cặp sách thì dừng lại, ngừng một hai giây. Cô vốn nên trả lời là "Không phải." Nhưng không hiểu ra sao lại hỏi Hạ Thành Hàm: "Liên quan gì đến cậu?" Giọng nói của Thẩm Tinh Lê vẫn luôn là loại nhỏ nhẹ, mềm mềm của con gái Giang Nam bình thường. Bình thường nói chuyện luôn ôn hòa, có ý nũng nịu, dù hiện tại mang theo tâm tình không tính là vui nhưng cũng không hung dữ.

Ngược lại có loại cứng cỏi và cố chấp trong nhu có cương.

Hạ Thành Hàm không hề gì nhún nhún vai, dáng vẻ vẫn cao lãnh, giọng nói lạnh lùng: "Thuận miệng hỏi mà thôi, không cần lên giọng." Sau đó nghiêng người lướt qua cái ghế của cô, trở lại vị trí làm bài tập.

Thẩm Tinh Lê thầm nghĩ, đến cùng là ai gây sự?

Hai tiết liên tục, hai người không còn nói gì nữa.

Trong giờ tiếng Anh, cô giáo Liễu bảo nhóm 4 người mô phỏng kịch, mỗi người và bạn học cùng bàn đều nói chuyện với bạn học phía sau, nhưng giữa hai người này chính là không trao đổi.

Bản thân Thẩm Tinh Lê cực kỳ khó chịu với Hạ Thành Hàm, mặc dù không xác định lý do mình bị xếp ngồi phía sau có phải là cậu ta hay không, nhưng chắc chắn cậu ta là nhân tố. Thẩm Tinh Lê không muốn ngồi phía sau, một là phía sau ồn ào cô không nghe thấy giáo viên trên bục giảng, thứ hai, chép lại nội dung trên bảng rất vất vả, bạn học to con trước mặt lại ngăn trở cô.

Lúc hết giờ một lần nữa, Thẩm Tinh Lê cất cặp sách in sao nhỏ, bỏ vào trong hộc bàn ----- biên độ đùa giỡn của nam sinh ngồi phía sau rất lớn, cái cặp sách này lại hơn 1 vạn, còn là Ngôn Gia Hứa tặng, cô phải giữ gìn thật tốt.

Động tác này rơi vào trong mắt Hạ Thành Hàm trở thành Thẩm Tinh Lê nhìn vật nhớ người. Cậu ta cảm thấy mình đoán không sai, Thẩm Tinh Lê chỉ là có vẻ ngoan ngoãn, trên thực tế cũng không phải như vậy. Cái túi này có in hình ngôi sao nhỏ, rất thích hợp với tên của Thẩm Tinh Lê, mà cô lại sẽ có lúc vô tình hay cố ý sờ sờ cặp sách của mình, chuyện này không phải chính là triệu chứng mối tình đầu sao?

Cô gãi ngoan ngoãn như Thẩm Tinh Lê cũng yêu đương.

Quả nhiên, đạo hạnh của nữ sinh này rất sâu. Hạ Thành Hàm lặng lẽ nghĩ.

Nhưng mà cậu ta mới không quan tâm Thẩm Tinh Lê như thế nào, cậu ta bảo cô giáo Liễu sắp xếp cho Thẩm Tinh Lê ngồi cùng với mình là bởi vì Hạ Thành Hàm muốn tham gia Olympic toán. Mà toàn bộ lớp Cao nhất ban ba, thậm chí cả khối mà nói, chỉ có thành tích toán học của Thẩm Tinh Lê là cậu ta nhìn vào mắt.

Cô gái này rất có thực lực.

Hạ Thành Hàm không thích ngồi cùng với đồ ngốc.

*

Lưu Châu Châu bởi vì mất đi Thẩm Tinh Lê mà lựa chọn Di Bảo làm bạn cùng bàn với mình, mà Cố Hiểu Dương ở phía sau có có một bạn học bổ sung vào.

Thế này quan hệ ngồi chung rốt cuộc hài hòa hơn một chút.

Nhưng mà vẫn là đau lòng Thẩm Tinh Lê, phải ngồi cùng một học bá lạnh như băng.

Hết giờ, hai cô gái nhỏ đến tìm Thẩm Tinh Lê đi vệ sinh và tiếp tế lương thực dự trữ.

Thẩm Tinh Lê móc từ trong cặp sách ra một nắm kẹo sữa đưa cho bọn học, hai người lột kẹo ra, bắt đầu ăn. Em gái heo lại đi lục lọi cặp sách của Thẩm Tinh Lê, bên trong chính là một cái bảo tàng, đồ ăn gì cũng có, còn có một bình sữa canxi AD, kẹo sữa, chuối tiêu, táo vân vân. Cô ấy nhịn không được bóp mặt Thẩm Tinh Lê, cười nói: "Quả lê mập, cậu cũng quá có năng lực ăn đấy."

Thẩm Tinh Lê có chút thẹn thùng, tóc bị lỏng rơi xuống.

Em gái heo biết cái tên riêng này là vì nghe Di Bảo gọi, Di Bảo là nghe bà nội Thẩm gọi. Truyền thừa từng tầng từng tầng như thế.

Hạ Thành Hàm cảm thấy cái biệt danh này mềm mại, rất phù hợp với hình tượng của Thẩm Tinh Lê.

Cũng rất đáng yêu.

Ba cô bé tay trong tay đi vệ sinh, phía sau phòng học chỉ còn lại tiếng líu ríu của các nam sinh, đang thảo luận về Manchester United, trò chơi, phim ảnh vân vân. Đương nhiên phần lớn những nam sinh này thành tích không tốt lắm, trong nhà có tiền nhét vào trường trung học phụ thuộc, bản thân cũng không muốn cố gắng học tập, chính là cứ lẫn lộn vào như vậy, phía sau phòng học chính là căn cứ địa của bọn họ.

Lý Phương Viên bỗng nhiên nói: "Ôi, các cậu không cảm thấy em gái học bá này rất đáng yêu sao?"

"Ai vậy?"

"Chính là bạn ngồi cùng bàn với Hạ Thành Hàm, Thẩm Tinh Lê."

Mọi người phản ứng một hồi, nối tên và mặt lại với nhau, bắt đầu nhao nhao đáp lời: "Quả thật rất đáng yêu, tớ cảm thấy cô ấy xinh đẹp hơn hoa khôi Lăng Kỷ Hàm lớp chúng ta."

"Cậu nói vậy tớ cũng cảm thấy thế."

"Con nhóc Lăng Kỷ Hàm kia bình thường quá khoa trương, cô ta biết mình xinh đẹp nên ra sức đắc chí, ngược lại không đáng yêu."

"Tiểu học bá so với hoa khôi thì không ý thức được mình xinh đẹp, bởi vì thành tích của cô ấy quá xuất chúng." Một cô gái khác phân tích đạo lý rõ ràng: "Đây chính là người trong truyền thuyết, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt nhưng lại muốn dựa vào tài hoa hơn?"

"Tớ cảm thấy nếu cô ấy chưng diện thì quả thật tuyệt vời!" Lý Phương Viên chưa từng tiếp xúc với Thẩm Tinh Lê, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến cái rắm cầu vồng của cậu ta đối với Thẩm Tinh Lê.

Thẩm Tinh Lê chưa từng tiếp xúc với đa số bạn học trong lớp, trước đó cô ngồi phía trước, ngoại trừ hai ba bạn học bên cạnh thì cũng không nói chuyện với người khác, rất không có cảm giác tồn tại. Nếu không phải lần thi tháng đầu tiên lấy được hạng nhất thì trong mắt mọi người cô thuộc vào hàng "không ai tìm thấy".

Hiện tại cô ngồi phía sau, các bạn học mới chú ý đến bạn học nhỏ này.

Mặc dù cô vẫn không nói chuyện.

Tiết học cuối cùng kết thúc, giáo viên môn toán phát bài tập về nhà hôm trước: "Các em về nhà sửa lại bài sai, sáng mai nộp lên."

Lý Phương Viên nghe không hiểu, cậu ta gõ bả vai Thẩm Tinh Lê một cái, có chút khẩn trương nói: "Thẩm Tinh Lê, cậu có thể giảng cho tớ một chút không?" Thành tích học tập của Lý Phương Viên không tốt lắm, nhưng câu ta rất cố gắng.

Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, cũng không khó chung sống như trong tưởng tượng, cô quay lại, hỏi: "Cậu không biết làm bài nào?"

"Bài thứ hai từ dưới lên, thầy giáo giảng tớ cũng nghe không hiểu."

Thẩm Tinh Lê xé một tờ giấy nháp, rất nghiêm túc viết cho cậu ta xem: "Trước hết tớ viết mạch suy nghĩ giải đề ra cho cậu, đề bài này chính là kiểm tra một chút kiến thức...." Cô nói chuyện đọc nhấn rõ ràng từng chữ, từ tốn có thứ tự, không hề vội vã gấp rút giống như giáo viên toán. Loại đề đó phức tạp, tối hôm qua ở nhà Thẩm Tinh Lê cũng tốn không ít thời gian, nhưng hiện tại cô vẫn kiên nhẫn.

Hai bạn học không hiểu khác cũng đến gần lắng nghe, cuối cùng cô bỏ ra hai mươi phút, rốt cuộc giải thích rõ đề bài.

Thiện cảm của Lý Phương Viên đối với Thẩm Tinh Lê "từ từ" tăng lên, cậu ta cũng có chút ngượng ngùng vì làm trễ nãi thời gian của đối phương: "Cảm ơn cậu học bá, sau này tớ có thể thường xuyên đến hỏi bài cậu không? Đương nhiên cậu có trực nhật gì thì giao cho tớ là được rồi."

Thẩm Tinh Lê cười cong cong mắt, giọng nói ôn nhu: "Không sao, cậu cứ hỏi, có thời gian tớ sẽ giảng cho cậu." Cô cũng không bài xích việc giao lưu với các bạn học cùng lớp, chỉ là quá không dám nói chuyện với những nam sinh dửng dưng kia.

Bởi vì thời gian quá muộn rồi, cô cũng không ở lại thêm nữa, thu dọn cặp sách về nhà.

"Wow, con người cô ấy cũng quá tốt rồi, cảm động muốn khóc." Một nữ sinh nói.

"Đúng vậy, tớ vốn đang cho rằng rất lạnh lùng đây này."

"Ô ô, tớ nên làm bạn tốt với cô ấy."

Lăng Kỷ Hàm còn chưa đi, ở cửa ra vào nghe thấy đáng giá của mọi người đối với Thẩm Tinh Lê.

Buổi chiều hôm nay, không phải cô ta không nghe thấy nam sinh phía sau thảo luận: "Thẩm Tinh Lê xinh đẹp hơn Lăng Kỷ Hàm." Lúc ấy tâm tình đã cực kỳ khó chịu .

Bây giờ một lần nữa nge thấy mọi người khen ngợi Thẩm Tinh Lê, cô ta siết chặt nắm đấm.

Hạ Thành Hàm đương nhiên cũng nghe thấy cái rắm cầu vồng của các bạn học xung quanh đối với Thẩm Tinh Lê, lành lạnh cười cười.

Cậu ta là loại người tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian giảng bài cho bạn học, từng có bạn học không sợ chết hỏi cậu ta, cậu ta trực tiếp ném bài của mình cho đối phương: "Tự xem đi."

*

Hôm nay Thẩm Tinh Lê một mình về nhà, ở tiểu khi đụng phải Cao Hưng từ Tam Trung trở về. Hai người bạn nhỏ rất lâu rồi không gặp, thuận miệng hàn huyên vài câu.

Thẩm Tinh Lê hỏi: "Sau khi lên cao trung tớ cũng chưa từng gặp cậu, cậu cũng không nói chuyện."

Cao Hưng nói: "Mẹ tớ chuyển vào ký túc cho tớ, nói để cho tớ bớt phí thời gian đi đường. Trường học quản lý khép kín, cũng không cho mang theo điện thoại."

"À." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, cô cảm thấy Cao Hưng hơi thảm, may mà bà nội không cố chấp như vậy. Không ép cô ở nội trí, cũng không tịch thu điện thoại di động của cô: "Vậy hôm nay sao cậu lại về?"

"Xin giáo viên nghỉ, hì hì." Nam sinh sờ sờ đầu mình, muốn trò chuyện với Thẩm Tinh Lê thêm một lúc, nhưng thời gian không còn sớm nữa: "Tớ về nhà ăn cơm trước, tối nay còn phải làm chín tờ bài tập, lại phải đến nửa đêm mới có thể ngủ." Giáo viên Tam Trung nâng thành tích lên, dùng chiến thuật bài tập như biển.

"Vậy cậu nhanh về đi, đi ngủ sớm một chút." Thẩm Tinh lê nhìn bóng dáng vội vã của Cao Hưng, cảm khái mình quá hạnh phúc rồi. Nhưng lại có cảm giác nguy hiểm, mọi người dường như đều đang liều mạng.

Thế là cô siết chặt cặp sách trên vai, bước nhanh về nhà.

Đâm đầu đụng phải một dì xinh đẹp.

"Xin lỗi." Thẩm Tinh Lê xin lỗi trước, lúc ngẩng đầu thấy rõ đối phương, lại cảm thấy người phụ nữ này còn rất trẻ, khí chất cũng tốt, gọi dì hoặc là chị đều được."

"Không sao." Hạ Manh cũng không để ý, dù sao thì cô bé rất nhỏ gầy, đâm vào cũng không bị thương.

Cô ta quanh quẩn ở cửa tiểu khu, Thẩm Tinh Lê cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Dì muốn đến nhà nào, cháu dẫn đường cho dì."

"A, không cần đâu." Hạ Manh biết nhà của bà cụ Ngôn, nhưng bây giờ không thể tới được.

Lúc Ngôn Gia Hứa từ trên xe bước xuống, vừa lúc nhìn thấy Hạ Manh và Thẩm Tinh Lê đang nói chuyện.

"Tinh Tinh."

Thẩm Tinh Lê quay đầu, nhìn anh nện bước dài đi tới, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc cắt ngăn, khuôn mặt cực kỳ gọn gàng lộ rõ sự góc cạnh.

Có một chút lãnh khốc.

Hạ Mạnh nhìn thấy Ngôn Gia Hứa thì phút chốc hoảng hốt, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa.

Ngôn Gia Hứa đương nhiên biết Hạ Mạnh, người phụ nữ này quay xung quanh bên cạnh Ngôn Thận đã mười mấy năm rồi.

Anh ôm bả vai Thẩm Tinh Lê, cho Hạ Manh một ánh mắt cảnh cáo, dọa lui cô ta.

"Cơm nước xong thì tới học bổ túc tiếng Anh."

"A, tại sao lại phải học bổ túc tiếng Anh." Khuôn mặt cô bé mũm mĩm hồng hồng, mũi nhíu lại nhỏ giọng chất vấn.

"Tại sao phải bố túc trong lòng em không biết sao?" Anh cong khóe môi, hơi nghiêm khắc.

"Vậy được rồi." Thẩm Tinh Lê từ bỏ.

Hạ Manh vội vàng lên xe, không biết có rời đi không.

*

Thẩm Tinh Lê ăn cơm xong, nói với bà nội là hôm nay Ngôn Gia Hứa về, cô đến chỗ anh học bổ túc tiếng Anh.

Bà nội từ trong phòng bếp bưng tới một dĩa cherry, nói: "Đừng đi tay không, phải cảm ơn anh Gia Hứa dạy bổ túc cho cháu, biết chưa?"

Thẩm Tinh Lê nhặt một quả cherry ném vào trong miệng, hoạt bát nói: "Cháu biết rồi."

Bà nội Ngôn đang xem TV ở lầu một, nhà bọn họ cũng vừa mới ăn cơm xong, trong phòng khác còn lưu lại mùi thơm thịt kho tàu, Thẩm Tinh Lê nuốt nước miếng, bà nội Ngôn cười hỏi: "Còn để lại một ít đấy, Tinh Tinh có muốn ăn thêm chút nữa không?"

Thẩm Tinh Lê cũng mười sáu tuổi rồi, là một cô gái nhỏ sỉ diện, lễ phép từ chối nói: "Cảm ơn, cháu ăn cơm rồi, không đói." Còn nói: "Bà có muốn ăn cherry không, mẹ cháu gửi tới, rất ngọt."

Bà nội Ngôn lớn tuổi rồi, không thích nhất là ăn những thứ chua chua ngọt ngọt này: "Bà nội không ăn, bưng lên để cháu và anh trai cùng ăn đi."

"Vâng."

*

Ngôn Gia Hứa trước sau như một ngồi trước máy tính, lạch cạch đánh chữ. Nghe thấy Thẩm Tinh Lê mở cửa đi vào, tiện tay chỉ xuống tài liệu học tập trên bàn: "Tự xem trước đi, chờ anh năm phút."

Trên sống mũi anh là một chiếc kính mắt, ánh sáng màu lam.

Thẩm Tinh Lê không hiểu, hỏi: "Anh cận thị rồi sao?"

"Không có." Anh lấy kính mắt xuống, đặt trên sống mũi cô, giải thích: "Bảo vệ mắt."

"À." Thẩm Tinh Lê chơi một lúc, cái kính mắt này đặt trên mặt cô có hơi lớn, nhưng rất ngầu, mặt cô tiến đến trước mặt anh: "Đẹp không?"

Ngôn Gia Hứa nhìn cô, dừng hai giây, nói: "Không đẹp."

"À." Thẩm Tinh Lê không tán đồng: "Em cảm thấy rất ngầu."

Ngôn Gia Hứa nói: "Em đeo kính không đẹp, đừng nghĩ đến nữa. Cố gắng bảo vệ mắt.

Thật ra rất đáng yêu. Nhưng mắt Thẩm Tinh Lê quá đẹp, giấu sau cặp kính mắt thì rất đáng tiếc.

Thẩm Tinh Lê không quá để ý ngồi trên giường anh, cô phát hiện ra hiện tại mỗi tuần Ngôn Gia Hứa đều về nhà rất đúng giờ, không bận sao?

Cô không hỏi, ngược lại nói về mình: "Em hình như phải đeo kính rồi, gần đây đều không nhìn rõ bảng nữa."

"Nghỉ hè đo mắt không phải 5.0 sao?"

Thẩm Tinh Lê giải thích: "Nhưng mà cô giáo xếp em ngồi phía sau, nếu như chữ trên bảng quá nhỏ thì em nhìn sẽ rất tốn sức."

Ngôn Gia Hứa thả tay trên bàn phím xuống, cũng dừng công việc lại, thấp giọng nói: "Trước tiên chịu đựng một chút, mấy ngày nữa anh có thời gian sẽ đến trường em một chuyến."

"Vâng." Thẩm Tinh Lê không dám nói với cô giáo là mình không muốn ngồi sau, dù sao thì đây cũng là cô giáo cố ý sắp xếp. Nhưng nếu trong nhà có người lớn đến, tạo áp lực, cô giáo sẽ cực kỳ nể tình.

"Bài tập khác làm xong chưa?" Ngôn Gia Hứa hỏi, mở ra một xấp bài tập cô mang tới.

"Làm xong rồi."

Ngữ văn và toán đều không cần kiểm tra, bởi vì anh biết Thẩm Tinh Lê không có vấn đề gì, chỉ có tiếng Anh thôi.

Anh nhìn qua bài kiểm tra của cô mấy lần, phát hiện ra khả năng nghe và đọc hiểu có chút vấn đề, lượng từ đơn của Thẩm Tinh Lê không nhỏ, nhưng ngữ cảm rất kém, làm ra rất nhiều đoạn đối thoại k thể hiểu được, thường xuyên hiểu sai ý.

Ngôn Gia Hứa từ nhỏ học ở trường song ngưc, tiếng Anh của anh gần như trôi chảy như tiếng mẹ đẻ, cho nên anh tóm Thẩm Tinh Lê tới học bổ túc.

Thẩm Tinh Lê luyện tập hai quyển đọc hiểu và khả năng nghe nửa tiếng, xác xuất sai vẫn cao như cũ. Cô nhụt chí nằm dài ra bàn, Ngôn Gia Hứa sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: "Luyện thêm một chút."

"Thật là mệt." Đã mười giờ rồi, cô bĩu môi thì thầm nũng nịu, hưởng thụ bàn tay nóng hừng hực trên đầu trong chốc lát.

"Anh xem xong một chút này nữa rồi em về ngủ."

"Được thôi." Cô bé quệt mồm.

Ngôn Gia Hứa biết vấn đề của Thẩm Tinh Lê ở đâu, cô chưa từng sống ở quốc gia nói tiếng Anh, đương nhiên ngữ cảm không mạnh. Thế là cho cô xem mấy bộ phim mỹ, đều là loại tốc độ nói chậm, đối thoại sinh hoạt.

Hôm nay cho cô xem <Desperate Housewives>.

Chờ anh sửa xong bài tập của cô, Thẩm Tinh Lê đã nằm nhoài trên một cái bàn khác của anh ngủ thiếp đi, vùi đầu trên cánh tay, lộ ra gần nửa gương mặt non mịn, lông mi vừa dài lại vừa đen đổ xuống bóng đen, từng tiếng thở rất nhẹ, sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo hơi thở, có mùi dầu gội hương hoa nhài nhàn nhạt.

Cô gái nhỏ mềm mại, xinh đẹp. Ngôn Gia Hứa không nỡ gọi cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc rơi xuống chóp mũi cô, mộng đẹp của cô gái nhỏ bị quấy rầy, hơi nhăn sống mũi lại, nhỏ giọng lầu bầu: "Anh, anh đừng chọc em..."

Cô ở trong mơ vô ý nói ra câu này, lòng bàn tay Ngôn Gia Hứa chợt nóng hổi.

Trái tim anh chìm xuống, liên tục chìm đến tầng dưới cùng của địa ngục, nhiệt độ cơ thể chợt hạ xuống, trái tim co lại, bởi vì anh ý thức được tâm ý của mình.

Vào khoảnh khắc ấy, anh đối với cô gái nhỏ có loại tình cảm không bình thường.

Anh biết rõ, Thẩm Tinh Lê trước mắt không phải là em gái nhỏ năm ba tuổi, cũng không phải đứa trẻ đáng thương nhà hàng xóm.

Cô chính là một cô gái khiến anh động lòng.

Cô cười, anh sẽ trời quang mây tạnh, cô khóc, anh sẽ tối tăm phiền muộn.

Nhưng hiện tại cô vẫn chỉ có là một cô gái nhỏ mười sáu tuổi, còn chưa thể xưng là phụ nữ. Ngôn Gia Hứa kiềm chế bản thân mình, không nghĩ đến những thứ này, trước hết hướng dẫn bàn tập cho cô thật tốt, để cô thuận lợi lấy được thành tích xuất sắc nhất thi vào trường đại học mong muốn....

Sửa bài tập của cô xong, vừa định gọi cô dậy, dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô.

Là tiếng xe của Ngôn Thận.

Anh im lặng, ngược lại ôm lấy cô, đặt trên giường mình, nói nhỏ: "Cứ ngủ trước đi."

*

Dưới lầu, Ngôn Thận ngồi trên ghế sô pha, ông ta rất nhạy bén nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng ở cửa, ông ta cười cười hỏi: "Vẫn là đứa trẻ hàng xóm kia?"

Ngôn Gia Hứa đi xuống, không trả lời, hỏi lại: "Muộn như vậy có chuyện gì sao?"

Ngôn Thận cười, đã là người sắp sáu mươi tuổi rồi, một cọng tóc bạc cũng không có, gương mặt bảo dưỡng cũng rất tốt, có vẻ giống như bốn mươi mấy tuổi.

"Tan họp, ghé thăm bà nội con một chút." Ông ta nói nhẹ như mây gió.

Ngôn Gia Hứa không biểu hiện sự hoài nghi ra ngoài, tay để trong túi quần, tùy ý nói chuyện với ông ta.

Hiện tại Ngôn Gia Hứa đã tiếp nhận loại thiết lập này của gia đình mình, anh đã sớm không còn là thiếu niên hận đời nữa.

Không sao cả, anh đều không để ý, nhìn xem, hiện tại anh cũng có thể thản nhiên nói chuyện với bố, thậm chí là nói một chút chuyện gần đây của mình.

Ngôn Thận biết gần đây Ngôn Gia Hứa đang làm hạng mục gì.

Mỗi tuần, mỗi tháng đều sẽ có người chuyên đặt lộ trình của Ngôn Gia Hứa trên bàn Quan Thiêu Lâm và Ngôn Thận.

"Cho nên con quyết định ký kết công ty gì đó rồi sao? Hay là đi Anh?"

Ngôn Gia Hứa lắc đầu, trên mặt không có biểu hiện gì: "Vẫn chưa quyết định."

"Hay là con muốn tự mình sáng lập công ty?" Ngôn Thận hiểu rất rõ Ngôn Gia Hứa: "Nếu như cần tài chính, tập đoàn sẽ chi ra, dù sao thì tập đoàn Ngôn thị con chiếm hữu không ít cổ phần."

Ngôn Gia Hứa cười nhạt, giọng nói vẫn lạnh, cực kỳ qua loa: "Nói sau đi."

Anh luôn cảm thấy đêm nay Ngôn Thận bỗng nhiên đến thăm, mục đích cũng không đơn giản.

Bởi vì lúc chập tối Hạ Manh đã đến gần đây.

Quả nhiên, chưa được mấy phút, ngoài cửa truyền đến tiếng vang kịch liệt, Hạ Manh nổi giận đùng đùng đi tới, giày cao gót đạp trên sàn nhà, phát ra tiếng chói tai.

Ngôn Thận nhanh chóng đi về phía cửa, ngăn cô ta lại: "Có chuyện gì về nhà nói."

Hạ Manh cười lạnh, cũng không cần thể diện nữa: "Về nhà nói cái gì? Nói ngay trước mặt mẹ anh, trước mặt con trai anh đi."

Ngôn Gia Hứa đứng dậy, sắc mặt bỗng nhiên u ám, trong ánh mắt giống như nhúng vào trong hàn băng, giọng nói lạnh lùng: "Muốn ồn ào thì ra ngoài. Đây không phải là chỗ để giương oai."

Ngôn Thận không nói.

Ngôn Gia Hứa lạnh lùng: "Các người làm loạn thế nào tôi mặc kệ, nhưng đây là địa bàn của tôi, không cho phép."

Nhưng tình hình đã không có cách nào khống chế.

....

Thẩm Tinh Lê bị tiếng cãi vã kịch liệt dưới lầu đánh thức, đi chân đất xuống giường, muốn đi xuống xem một chút.

Vừa đẩy cửa ra đã va vào một cái ôm ấm áp lại quen thuộc, Ngôn Gia Hứa ôm lấy cô: "Đừng xuống dưới."

Giọng nói lạnh lẽo, nhưng giọng điệu càng giống như cầu xin.

Anh không muốn cô nhìn thấy một mớ hỗn loạn trong cuộc đời mình.

Năm đó mười ba tuổi, cha mẹ đã chà đạp lên tất cả tôn nghiêm của anh. Bọn họ làm cho một đứa trẻ thương tích đầy mình.

Hiện tại, anh thật vất vả mới có thứ mình quý trọng.

Anh không cho phép mình trước mặt Thẩm Tinh Lê, ti tiện, nhếch nhác như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương