Ăn No Sao
Chương 30

Ngôn Gia Hứa cho rằng buổi sáng hôm đó đã dỗ Thẩm Tinh Lê tốt thì anh anh sai rồi, tâm tình con gái biến hóa thất thường.

Hôm sau lúc gặp lại cô, dưới sự biểu hiện bình tĩnh của cô gái nhỏ mơ hồ lộ ra một chút gian ác, khiến cho toàn thân Ngôn Gia Hứa run lên, thầm kêu không tốt, chuyện này chưa xong, gánh nặng đường xa.

Thứ hai Thẩm Tinh Lê đi học, tất cả vẫn còn bình thường, lúc đi học sớm Lưu Châu Châu đang lột trứng gà dưới gầm bàn học, cô ấy là một cô gái thờ phụng dinh dưỡng cân đối sẽ ảnh hưởng đến trí lực, mỗi ngày không thể thiếu một quả trứng gà,

Nhưng cái trứng gà này lúc mình ăn thì thơm, người khác ngửi thấy thì chịu không nổi, có mùi hương kỳ lạ.

Thẩm Tinh Lê nhỏ giọng nhắc nhở: "Tranh thủ thời gian ăn xong đi, sắp vào học rồi."

Em gái heo hừ cười một tiếng, nhét một trái trứng gà trắng mập vào miệng: "Gấp cái gì, có một chuyện tớ và cậu chưa xong đâu."

Thẩm Tinh Lê kinh ngạc, chuyện gì chứ?

Di Bảo và Tần Vi Vũ ở chỗ ngồi phía sau đang học thuộc từ, nghe thấy lời của Châu Châu thì cũng gia nhập theo:"Đúng, chưa xong đâu."

Thẩm Tinh Lê không phản ứng lại bọn họ, một lòng một dạ thuộc lòng từ đơn, bởi vì tiết đầu tiên của giờ tiếng Anh phải chép lại năm mươi từ đơn của bài học đầu tiên, đối với bé ngoan Thẩm Tinh Lê mà nói, thứ cơ bản này tuyệt đối không được sai.

Đã sớm đọc thuộc trong bốn mươi phút rồi, từ đơn cô cũng đọc xong, toàn thân khoan khoái dễ chịu.

Lưu Châu Châu hỏi: "Cậu cũng học thuộc lòng rồi."

"Ừm." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu.

Lưu Châu Châu luống cuống, nhanh chóng ghi nhớ, nhưng chưa đến nửa giờ đã quên sạch, Thẩm Tinh Lê này vậu mà nhớ hết toàn bộ: "Tớ kiểm tra cậu một từ."

"Được."

"Quảng cáo."

"Advertisement." Thẩm Tinh Lê viết tất cả ra.

Lưu Châu Châu thầm mắng một tiếng: "Hứ. Cậu còn là người sao?"

Thẩm Tinh Lê cười cười, cô biết rõ tính tình của cô gái Lưu Châu Châu này, một khi nhìn thấy người khác biểu hiện tốt hơn cô ấy thì sẽ gấp lên, sẽ càng thêm vươn lên: "Tranh thủ thời gian học đi."

Thế là Lưu Châu Châu lại học một lúc nữa, nhưng cô ấy phát hiện ra trí thông minh của cô gái Thẩm Tinh Lê này thật sự rất cao. Lúc ấy vừa mới khai giảng, cô ấy còn cho rằng Thẩm Tinh Lê thuộc về loại nữ sinh học khoa học tự nhiên rất tốt, thi toán hạng nhất, hẳn là thành tích ngữ văn và tiếng Anh có chỗ yếu kém, dù sao thì khoa học xã hội là điểm mạnh của Châu Châu, em gái heo quyết định ghiền ép Thẩm Tinh Lê trên khoa học xã hội.

Nhưng cô ấy lại sai rồi, Thẩm Tinh Lê không phải mạnh khoa học tự nhiên, cô là khoa nào cũng mạnh, dù sao thì tiếng Anh cô ấy có thể đi đến 131 điểm, điểm tối đa là 140.

Lưu Châu Châu bởi vì không thi qua được Thẩm Tinh Lê mà lại một lần nữa muốn đánh Thẩm Tinh Lê.

Mẹ nó, cô gái này xảy ra chuyện gì vậy?

Có thể có điểm yếu một chút không?

Lúc tan học bọn họ liền không buông tha cho Thẩm Tinh Lê, là bởi vì một chuyện khác.

Di Bảo tiến lên phía trước, cho cô nhìn một tấm ảnh chụp vào thứ sáu của cô, đoàn người huyên náo, cảm xúc của tấm hình không tốt lắm, cái đầu nho nhỏ của Thẩm Tinh Lê bổ nhào vào trong lòng Ngôn Gia Hứa, anh sờ lấy đầu cô.

Thật con mẹ nó như phim thần tượng. Thế nhưng hai cô gái nhất trí tưởng tượng Thẩm Tinh Lê thành mình, đồng thời nghĩ em gái thành bạn gái, quá hoàn mỹ rồi.

Vẻ mặt Di Bảo nịnh hót cười cười: "Tinh Tinh, hai ta ở bên nhau lâu như vậy, tớ cũng không biết là cậu có anh trai."

Thẩm Tinh Lê nhìn ảnh chụp, thầm nghĩ, tấm hình này thật là đẹp, giải thích: "Anh ấy lớn hơn chúng ta nhiều, còn luôn luôn ra nước ngoài. Không gặp được cũng rất bình thường."

"À." Di Bảo lại hỏi: "Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi."

Thẩm Tinh Lê không hiểu, nhưng cũng nói thật: "23 tuổi."

Sau đó Hoàng Tịnh Di rít lên một tiếng: "Tuổi đẹp."

Ngay cả em gái heo cũng lại gần, vẻ mặt biểu lộ "tớ muốn nghe chuyện của anh trai cậu", Tần Vi Vũ ở phía sau ngồi làm bài tập, không có hứng thú với chuyện này.

Xế chiều hôm đó, hai cô gái nhỏ bị khuôn mặt đẹp của Ngôn Gia Hứa làm cho kinh động rồi.

Hoàng Tịnh Di nói thẳng, hỏi: "Anh trai cậu có bạn gái chưa?"

"Hả?" Thẩm Tinh Lê sờ lên sau gáy mình, cô không thể tin vào tai mình. Quả nhiên một giây sau, Di Bảo hỏi: "Nếu như không có thì tớ và anh trai cậu làm quen một chút chứ sao."

Thẩm Tinh Lê lại không ngốc, "làm quen một chút" này tương đương với "theo đuổi" được không?

Thẩm Tinh Lê bị Hoàng Tịnh Di lôi kéo đến mức lục phủ ngũ tạng đều sắp trào ra rồi: "Cậu cậu cậu cậu cậu, vậy Tần Vi Vũ làm sao bây giờ?" Cô thốt ra.

Tần Vi Vũ vùi đầu làm bài tập hơi ngẩng đầu, lờ mờ.

Mặt Di Bảo đỏ lên, ghét bỏ nói: "Liên quan gì đến Tần Vi Vũ, Tinh Tinh cậu quá không suy nghĩ rồi, chuyện này còn giấu giếm không nói. Cậu đừng lo lắng, tương lai hai chúng tớ kết hôn, tớ sẽ tốt với cậu."

Tớ khinh!

"Hai người kết hôn?" Chuyện này là ai với ai?

Chịu sự ảnh hưởng của Châu Châu, hiện tại Thẩm Tinh Lê rất muốn đánh chết Hoàng Tịnh Di.

Thẩm Tinh Lê ở bên này còn chưa kịp phản ứng, Lưu Châu Châu lại gia nhập hỗn chiến: "Dựa vào cái gì mà cậu muốn yêu đương với anh trai Tinh Tinh, thành tích học tập của cậu có tốt như tớ không?"

"Lưu Châu Châu cậu vô sỉ, tớ nói trước mà!"

"Cẩn thận tớ xé nát miệng của cậu."

.....

Thẩm Tinh Lê ở tuổi đó vẫn chưa hiểu biết, không biết bọn họ nói thật hay giả.

Nhưng cô rất hâm mộ bọn họ có thể thoải mái nói ra miệng. Cô ngay cả mình muốn gì cũng không biết, cô muốn đến gần anh, không muốn anh nhìn cô gái khác, nhưng ý nghĩa của việc làm như vậy là gì?

Bọn họ thật sự có thể ở bên nhau sao? Thẩm Tinh Lê chưa từng nghĩ đến kết quả, thậm chí ngay cả lĩnh vực tình yêu cô cũng chưa từng tham gia.

Đa số con gái mười sáu mười bảy tuổi, có thể tùy tiện treo lời thích bên miệng đối với người đàn ông Ngôn Gia Hứa không thể đến gần như vậy, bởi vì biết không có khả năng, mang theo một loại sùng bái thần tượng, thuận miệng nổ hai câu.

Nhưng đối với người mà bọn họ thật sự thích, nói một câu bọn họ có mờ ám, chắc chắn mặt sẽ đỏ nhỏ ra máu.

Dù sao Di Bảo không nghĩ ra, khi cô 16 tuổi, lại ở trước mặt Tần Vi Vũ nói không chút kiêng kỵ: Tớ rất thích anh trai Tinh Tinh, tớ muốn lấy anh ấy.

Lúc hai mươi sau tuổi, gả cho người bạn nhỏ ngồi cùng bàn bảo vệ mình suốt mười năm kia.

Ai bảo người bạn nhỏ cùng bàn kia khi 16 tuổi là một tên ngốc chỉ biết làm bài tập chứ?

Mà Ngôn Gia Hứa, cái lão súc sinh kia.

Anh có biết có một đám trẻ con vì anh mà đánh nhau không?

Anh biết cái rắm gì!

Ngược lại Thẩm Tinh Lê như cái còi báo động, kêu lên một tiếng: "Đừng nghĩ nữa, anh ấy có bạn gái rồi."

Hai cô gái nhỏ ủ rũ cúi đầu.

"Tớ không tin!" Lăng Kỷ Hàm ngồi bên cạnh, cách một lối đi nhỏ bỗng nhiên nói. Trong một tháng ngắn ngủi sau khi khai giảng, Lăng Kỷ Hàm đã nắm được trái tim của toàn bộ nam sinh trong lớp, nhất trí cho rằng cô ta chính là hoa khôi lớp Cao nhất ban ba.

Cô ta và Lưu Châu Châu học chung một lớp sơ trung, Lưu Châu Châu chỉ thích học tập, không thích nhất là người lãng phí thời gian như Lăng Kỷ Hàm, bởi vậy không thèm để ý đến cô ta. Đương nhiên Lăng Kỷ Hàm cũng ghét Lưu Châu Châu giả vờ làm học sinh giỏi, giả vờ cái gì, chẳng qua là giá trị nhan sắc không đủ nên tập trung học tập mà thôi.

Thậm chí Lưu Châu Châu nói: "Tinh Tinh của chúng ta xinh đẹp hơn Lăng Kỷ Hàm nhiều, mấy nam sinh kia mù mắt hết à?"

Thẩm Tinh Lê chờ cô ấy nói câu tiếp theo.

Quả nhiên, giọng nói của Lưu Châu Châu nối đuôi mà tới: "Thẩm Tinh Lê cậu đừng học nữa, đi tranh cử làm hoa khôi lớp đo."

Thẩm Tinh Lê che miệng cô ấy lại: "Tặng hạng nhất cho cậu sao? Nghĩ hay lắm."

Lăng Kỷ Hàm không tinh thông chuyện học hành này, ngược lại vô cùng quan tâm chuyện tạp nham. Thật ra ngày đó cô ta cũng nhìn thấy Ngôn Gia Hứa, dù sao với chiều cao và giá trị nhan sắc của anh thì đứng trong một đám trẻ con ông nội bà nội ông cụ bà cụ không khỏi quá xuất chúng rồi.

Đương nhiên cô ta cũng ý thức được Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê thân thiết. Lăng Kỷ Hàm là một cô gái chú trọng thẩm mỹ, cô ta quan sát người khác là quan sát từ đầu tới chân, nhìn người ta mặc quần áo, cô ta nhớ ra Ngôn Gia Hứa mang một đôi giày J bản số lượng.

Hôm sau Thẩm Tinh Lê liền mang một đôi cùng kiểu tới, là đôi bản số lượng có hạn kia.

Bản thân Lăng Kỷ Hàm từng yêu đương, cô ta biết. Bình thường anh trai có bạn gái thì sẽ không quá thân thiết với em gái, bởi vì bạn gái sẽ ghen.

Thẩm Tinh Lê không có chỗ lẩn trốn trước mặt cô gái xinh đẹp, cô liều mạng: "Thật đó, anh ấy thật sự có bạn gái rồi." Sau đó lại cảm thấy mình không ra sức, bịa chuyện nói: "Bạn gái của anh ấy tên là Thiện Vi V, hình như cũng đang là nghiên cứu sinh, cũng đẹp."

Lúc này Lăng Kỷ Hàm mới lẩm bẩm một tiếng, nghiêng đầu đi. Cô ta tin rồi. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy Thẩm Tinh Lê này quá biết giả vờ.

Mà hai người bạn tốt của Thẩm Tinh Lê lần nữa bị tổn thương, ngoan ngoãn học thuộc từ đơn.

Rất nhanh khúc nhạc dạo đầu ngắn này đi qua, giáo viên tiếng Anh tiết đầu tiên muộn năm phút mới đến, phía sau cô giáo là một bạn học nam cao lớn, nhan sắc giá trị ngang bằng với Tần Vi Vũ, bởi vì Tần Vi Vũ là nam sinh đẹp trai nhất trong lớp bọn họ.

Nhưng tính tình hình như không giống Tần Vi Vũ, bước đi lưng eo thẳng tắp, làn da rất trắng, tóc hơi che khuất mắt.

Cô giáo Liễu nói: "Đây là bạn học Hạ Thành Hàm, sau này sẽ học cùng với chúng ta."

Các bạn hoc ngốc ngốc vỗ tay, Hạ Thành Hàm nhìn không chớp mắt phía sau phòng học.

Thẩm Tinh Lê ngược lại không khỏi cảm thấy hai cái tên Hạ Thành Hàm và Lăng Kỷ Hàm rất xứng.

Liễu Vân trước khi bắt đầu giảng bài ra oai phủ đầu các bạn học, nói: "Sắp phải thi giữa kỳ rồi, cô sẽ dựa theo thành tích học tập để xếp chỗ ngồi. Tất cả mọi người chú ý một chút, nếu không chờ đến Cao tam lại sốt ruột."

Các bạn học kêu rên gật gật đầu.

"Còn có Tần Vi Vũ, mau cắt hai túm lông kia cho cô, cẩn thận cô tìm mẹ em."

"Biết rồi." Tần Vi Vũ miễn cưỡng đáp lại.

Rốt cuộc một tháng sau khi khai giảng, cô giáo Liễu lộ ra bản chất giáo viên chủ nhiệm của mình.

*

Buổi chiều quét dọn vệ sinh xong, bạn học nên đi đều đi rồi, Hoàng Tịnh Di ở lại trong phòng học muốn bổ túc tiếng Anh cho Tần Vi Vũ, Thẩm Tinh Lê thu dọn cặp sách, buổi chiều hôm nay cô muốn đi thăm Thẩm Linh Kiều, Lưu Châu Châu ngại phòng học quá ồn nên cũng quyết định về nhà.

Lúc đi đến cửa trường học, phát hiện ra Lăng Kỷ Hàm vậy mà cũng đeo cặp sách đi ra.

Thẩm Tinh Lê bởi vì nói dối mà mỗi lần nhìn thấy Lăng Kỷ Hàm, trong lòng đều hoang mang rối loạn, rất không có tiền đồ.

Cô bước nhanh, mặc dù biết rất không có khả năng nhưng vẫn sợ Lăng Kỷ Hàm sẽ đuổi theo cô hỏi chuyện bạn gái của Ngôn Gia Hứa.

Bên ngoài trường học, bên cạnh đường cái, chiếc xe màu đen của Ngôn Gia Hứa đậu dưới bóng cây.

Anh dựa vào bên cạnh xe cúi đầu chơi điện thoại, đã sớm đứng chờ cô rồi.

Thẩm Tinh Lê nhìn thoáng qua Lăng Kỷ Hàm, do dự xem có đi qua hay không.

Ngôn Gia Hứa ngược lại nhìn thấy Thẩm Tinh Lê mang cặp sách nhỏ trước, nghiêm trang đi tới, ánh mắt điều ra xung quanh, giống như một thám tử nhỏ.

"Tinh Tinh." Anh đứng thẳng người gọi cô, giọng nói trầm thấp. Nhưng kính râm trên sống mũi không lấy xuống, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen, lúc dựa vào xe, một cái chân dài bắc qua cái chân còn lại, nhàn tản đứng đấy, lộ ra sát khí "Đừng chọc tôi".

Người bình thường không dám tới gần.

Thẩm Tinh Lê đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía anh, trong lòng bỗng nhiên có một luồng oán khí.

Cô nghĩ đến đánh giá của Lưu Chí Phong về Ngôn Gia Hứa. Cợt nhả.

Thật là càng nghĩ càng giận, anh không có chuyện gì mà cợt nhả như vậy làm gì? Anh xem xem đã trêu đến bạn học của em rồi?

Được rồi, lúc Lưu Châu Châu câu tay cô, một chút phản ứng cô cũng không có, giống như không phải là cùng một người với buổi sáng khi cùng Di Bảo tranh giành gả cho Ngôn Gia Hứa.

Thật ra cô ấy cũng là tức nên nói chơi mà thôi.

Thẩm Tinh Lê không muốn Lăng Kỷ Hàm nhìn thấy Ngôn Gia Hứa, nhưng vẫn là thấy được rồi, cực kỳ buồn chán. Ngay lúc Thẩm Tinh Lê muốn đi về phía Ngôn Gia Hứa, cô ta cũng xông tới, đồng thời ngọt ngào gọi một câu: "Chào anh, tụi em đều là bạn học của Thẩm Tinh Lê."

Thẩm Tinh Lê: "...."

Ngôn Gia Hứa không nhúc nhích, nhìn Thẩm Tinh Lê, vẻ mặt biểu lộ "Chuyện gì xảy ra vậy".

Thẩm Tinh Lê cảm thấy bản thân mình muốn chết đi rồi.

Anh giật giật khóe miệng, nói khẽ: "Chào em."

Thẩm Tinh Lê không biết Lăng Kỷ Hàm có thể tẻ nhạt đến mức độ nào, nhưng Lưu Châu Châu biết.

Phần lớn khi đang đi học, trong ấn tượng luôn luôn có một cô gái cực kỳ biết kiếm chuyện, chàng trai hay đi trêu chọc thích chọc cho con gái thấy phiền. Cái trình độ kiếm chuyện này không giống nhau. Lưu Châu Châu cảm thấy cô gặp phải người này là cực phẩm.

Lăng Kỷ Hàm nói: "Nghe nói anh và bạn gái anh là nghiên cứu sinh của Đại học Sư phạm Đông Nam, bố em là giáo sư của Đại học Sư phạm Đông Nam, xin hỏi anh khoa gì?"

Ngoại trừ chuyện anh có bạn gái, Thẩm Tinh Lê vốn chưa từng nói bất cứ chuyện gì về Ngôn Gia Hứa, càng không nhắc đến trường học của anh.

Con mắt của anh phía sau kính râm nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Lê, vẻ mặt cô gái nhỏ xoắn xuýt và hoảng hốt,

Lưu Châu Châu cũng rất khó hiểu, Lăng Kỷ Hàm nói những chuyện này làm gì.

Rất lâu sau, Ngôn Gia Hứa mới mở miệng: "Em nhầm rồi, anh không học Đại học Sư phạm Đông Nam."

Lưu Châu Châu cũng kịp phản ứng lại: "Đúng vậy, Tinh Tinh vốn chưa từng nói mà."

Lăng Kỷ Hàm mỉm cười: "A, vậy em nhầm rồi." Cô ta sờ lên tóc mình: "Ôi chao, chỉ là buổi sáng nghe Thẩm Tinh Lê nói về anh trai cô ấy và bạn gái nên nghe lầm."

Xong rồi xong rồi, Lăng Kỷ Hàm rốt cuộc đào hố cho cô rồi.

Lưu Châu Châu cũng đỏ mặt lên sợ lúc Lăng Kỷ Hàm đào hố cho Thẩm Tinh Lê nhảy vào cũng thuận tiện chôn mình chung một chỗ, cô ấy cúi đầu không nói lời nào, trong lòng rầu rĩ sao xe buýt còn chưa đến.

Hồi lâu sau, Ngôn Gia Hứa cười cười, đùa giỡn tóc mái của Thảm Tinh Lê, trêu đùa: "Đồ ngốc này sao lại dễ lừa gạt như vậy, anh nói cái gì em cũng tin."

Ý là, dù cho Thẩm Tinh Lê nói lời vớ vẩn gì thì đều là lỗi của anh.

Anh lừa cô trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương