Buổi trưa qua đi, quán trà vẫn náo nhiệt như trước.

Hai vị công tử từ cửa đi vào, vừa bước vào bên trong liền dẫn tới ánh mắt chú ý của tất cả người bên trong quán.

Trừ bỏ vị thư sinh mặc áo tím vừa tới buổi sáng, bên người hắn bây giờ còn có thêm một vị công tử tuấn tú xuất trần mặc áo trắng, chính là bởi vì vị công tử mới xuất hiện thật giống như tiên nhân này, mới làm cho mọi người chú ý đến vậy.

“Đã sớm nói chàng không cần theo đến đây.” Tịch Tử Yên không khỏi có chút oán giận.

“Làm sao vậy?”

“Khuôn mặt này của chàng rất trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Khuôn mặt anh tuấn quá độ lập tức hé ra tiến đến ngay trước mặt nàng, nhướng mày trêu tức, “Ghen tị?”

Thân thủ đẩy hắn đổ sang một bên, nàng hừ một tiếng, “Ta sao?”

Khuôn mặt tuấn tú lại sát đến, “Nói cũng đúng, đều là ta thèm nhỏ dãi nàng mà chạy đến, nàng thật sự không đáng lại ăn dấm chua của ta làm a.”

Da mặt hơi hơi nóng lên, nàng lại đẩy khuôn mặt đáng ghét đang dựa vào quá gần kia ra, “Tự trọng chút.”

“Ta chỉ muốn nàng đổi lại trang phục thôi.” Thu Li Phong có chút oán giận. (Min: đúng đúng… đổi lại để chúng ta hem phải xem đam mỹ trá hình nữa a…)

Còn dám nói! Tịch Tử Yên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

“Ta tới nơi này có việc.”

“Tới lấy tiền thắng cược sao?”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn,“Chàng làm sao mà biết?”

“Bởi vì lúc nàng đánh cược ta cũng đang ở đây.”

“Không có khả năng.”

“Nàng lúc đó vội vàng đặt cược, đương nhiên không chú ý tới ta ở nơi này rảnh rỗi.”

“Không có khả năng, người thưởng mắt như vậy xuất hiện ở đây, luôn sẽ dẫn đến người ta chú ý.” Nàng một mực chắc chắn.

“Ở trong mắt ta, chỉ có thân ảnh của nàng mới là thưởng mắt nhất.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, hai gò má lại càng thêm hồng nhuận.

Hắn cầm tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn thẳng vào lòng của nàng, “Trời mới biết mấy tháng nay ta có bao nhiêu hy vọng nhìn thấy thân ảnh của nàng, có khi nhìn thấy nguời thân hình tướng mạo không sai biệt lắm, cũng đã nhận sai người vài lần.”

“Thực xin lỗi.” Trừ bỏ những lời này, Tịch Tử Yên không biết còn có thể nói gì với hắn.

Nếu không phải biết nàng xấu hổ, giờ phút này hắn thật muốn ôm chặt nàng vào lòng, cho thoả nỗi tương tư. “Ta không hy vọng nàng lại có giải thích như vậy.”

“Tin tưởng ta, ta cũng không hy vọng.”

Nhìn thấy nàng ánh mắt chợt loé rồi biến mất, tâm Thu Li Phong lâm vào trầm tư, tuy rằng nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng hắn biết lúc đó tình cảnh tất làm cho nàng bị kinh hách.

“Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra lần nữa.” Hắn hướng nàng cam đoan.

Nàng cười cười, “Ta tin tưởng chàng, nhưng là thế sự khó liệu, có một số việc chúng ta không thể đoán trước được, cho nên chàng cũng không cần để ở trong lòng.” Thế sự luôn vô thường, người định không bằng trời định, trải qua việc ngã xuống vách núi đã làm cho nàng hiểu được đầy đủ đạo lý này.

Phát hiện ra cử chỉ của hai người nãy giờ đã thu hút nhiều chú ý, nàng rút tay ra rrồi đứng lên, “Ta đi lấy tiền.”

Nhìn bóng dáng nàng có chút trốn tránh, tâm hắn lại lâm vào trầm tư.

“Xem, đại mùa thu hoạch.” Nàng vui vẻ đem ngân phiếu thắng được đặt trên bàn.

Hắn từ trong trầm từ lấy lại tinh thần, cười hỏi; “Nàng như vậy có phải là không cho người ta con đường sống hay không?”

“Có sao?”

Không chút để ý đảo mắt nhìn qua xấp ngân phiếu để trên bàn, miệng hắn độ cong phút chốc càng tăng lên, “Lập tức thắng một vạn lượng như vậy, nhà cái nàng lấy tiền chắc chắn không sống nổi rồi.”.

“Dám đặt cọc, phải dám gánh vác hậu quả thua tiền.”

“Có đạo lý.”

“Chúng ta đi thôi.” Nàng đứng lên rời đi.

Mắt thấy tuyệt thế mĩ nam đứng dậy rời đi, mọi người trong quán trà cũng nhất thời đi mất một nửa, làm cho chưởng quầy thở dài không thôi.

“Vương gia vì sao có thể mang theo một vị phu nhân rời đi?” Thu Li Phong vừa đi vừa hỏi.

“Bởi vì nữ nhi của bát nương muốn xuất giá, nàng đương nhiên phải về uống rượu mừng.”

“Khó trách khi bát phu nhân rời đi có điểm không tình nguyện.”

“Nào có.”

“Các vị phu nhân đều rất thương nàng.” Nhân duyên của nàng thật kỳ cục.

Tịch Tử Yên dừng lại trước một tiệm bán mặt nạ, cười khanh khách nhìn vài cái trong đó biểu tình rất sống động, “Chàng xem mặt nạ này giống thật quá a.”

Hắn không nói hai lời liền đem toàn bộ mặt nạ trong tiệm mua hết, đưa cho nàng. (Min: oa oa… soái ca sủng vợ…)

“Các nàng thương ta là bởi vì ta vừa vặn xếp thứ mười ba.” Nàng trả lời vấn đề của hắn lúc trước.

“Nga?”

Nàng thực kiên nhẫn giải thích, “Cha ta tổng cộng có mười hai vị phu nhân, mà ta lại là nữ nhi vừa vặn xếp thứ mười ba, cho nên từ nương ta cho đến thập nhị nương, đều nhịn không được thương yêu ta.”

“Ta lại nghĩ là vì tướng mạo.” Hắc lắc lắc đầu.

“Vì sao?”

“Bởi vì trong tất cả các nữ nhi của Vương gia, chỉ có nàng là giống Vương gia nhất.” Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi, bởi thế nàng mới là nữ nhi duy nhất chịu sự chuyên sủng này.

Tịch Tử Yên suy nghĩ một chút, không khỏi gật đàu, “Nói như vậy cũng thấy có đạo lý a.”

“Nàng thật ra là muốn trốn các vị phu nhân nên mới đến đây.”

Nàng nhất thời cúi đầu xuống, “Bị chàng xem trúng rồi.”

Thu Li Phong cười cười, thân thủ nắm lấy bả vai nàng, “Khi tới đây có phải nàng không nghĩ tới là các nương của nàng đều ở đây hết?”

Nàng dùng sức gật đầu,“Ta nghĩ chỉ có nương ta ở đây.”

“Nha?”

“Chuyện đầu tiên ta làm sau khi ta từ đáy vực đi lên, chính là tìm người thông tri cho ngoại công để người báo cho nương ta biết là ta không sao, cho nên khi biết nương ở chỗ ngoại công để chờ, ta cũng không cảm thấy kì quái chút nào.”

Thu Li Phong mị mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt phát ra tia nguy hiểm, “Chỉ thông tri cho Vương phi!”

“Nương ta thân mình trước giờ luôn luôn yếu đuối, ta sợ nương cho rằng ta thực sự đã chết, nhất định sẽ bệnh không dậy nổi.” Cho nên cho dù lúc ấy nàng so với người chết cũng không khoẻ hơn là bao, cũng cắn răng leo lên trên núi.

“Vậy còn ta?”

“Cái gì?” Ánh mắt nàng giờ đây mới chột dạ liếc nhìn chung quanh.

Hắn hận tiểu nữ nhân không lương tâm mà hắn yêu thương này.” Vì sao không báo cho ta biết?”

Con mắt nàng đảo quanh mấy vòng, sau đó biểu tình lộ ra có vẻ cực kì đúng tình hợp lí nói, “Nếu nói cho chàng biết, chàng nhất định sẽ không lộ vẻ mặt tiều tuỵ khi nghe chuyện phát sinh đúng hay không?”

“……” Nàng là nghiện nhìn thấy hắn thống khổ sao?

“Nếu chàng không đau khổ, Liễu Hiệp làm sao có thể tin rằng ta thật sự đã chết?”

Chẳng lẽ hắn không biết diễn trò sao? Ai hảo tâm nói cho hắn biết, cái Ngọc Kiếm công tử si tình mấy tháng gần đây truyền khắp giang hồ kia là ai giả trang a? (Min: cái nì ta nghĩ là ca ý biết việc tỷ còn sống mấy tháng rùi nhưng vẫn vờ đau lòng đó…^^ cáo già a..)

“Nếu Liễu Hiệp không tin ta đã chết, ta làm sao quay đầu đi chỉnh nàng?” Người nào đó ra vẻ càng nói càng đúng tình hợp lý.

“Nàng tin tưởng chỉnh được?” Hắn nghiêm trọng hoài nghi, theo tin tức của giang hồ, Liễu Hiệp trước mắt sống thập phần khoẻ mạnh khoái hoạt, thậm chí đã thành công lên làm tân giáo chủ mới nhậm chức của Thiên ma giáo.

“Muốn chỉnh người, trước hết nhất định phải biết người bị chỉnh sợ cái gì nhất.”

“Tiếp tục.” Hắn rất hưng trí nghe một chút nhược điểm của Liễu đại giáo chủ a. (Min: cặp hồ li bắt đầu nói chuyện… *nổi da gà*)

“Chuyện này mọi người đều biết, chứ đâu phải mình ta biết.”

“Tuy rằng nàng đã lên nhậm chức giáo chủ, nhưng ta nếu còn sống thì ngày ngày đêm đêm vẫn là cái gai nhọn trong mắt nàng, cho nên ta thiên tân vạn khổ(vô cùng khổ cực a) chạy đến Miêu Cương….”

“Đợi chút, Miêu Cương?” Hắn không có nghe sai đi, chính là nơi mọi người trong võ lâm đều e sợ, chạy trốn còn không kịp?

“Đúng, Miêu Cương.”

Hắn khẩn trương nắm chặt hai vai nàng,“Nàng chạy đến nơi đó làm gì?”

“Tìm người hạ cổ.”

“Cổ?” Hắn tuấn nhan thảm biến, “Cái gì cổ?” Hắn thật muốn bổ đầu của nàng ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là có nhưng cái gì, khó trách bị quái nhân như Mạc Vô Ngần chọn làm đệ tử.

Mạc Vô Ngần ở đại hội võ lâm vì đuổi kịp minh chủ võ lâm mà đồng quy vu tận, đem đại hội võ lâm lần này thành có khả năng ảnh hưởng đến kế hoặc nghĩ cách dẫn các cao thủ dời đi của hắn, tuy rằng cuối cùng hắn cùng minh chũ võ lâm lưỡng bại câu thương, mọi người hiện tại đều đang ở Thiếu Lâm dưỡng thương, nhưng không thể không nói tác phong hành sự của hắn quả thật làm người ra phi thường không thể lí giải.

Mà nay ….

Nhìn gương mặt thanh tú trước mắt này, Thu Li Phong muốn thở dài.

“Cổ mạng.”

“Cổ mạng?” Mặt hắn nhất thời là một mảnh xanh tím.

“Ta mời người hạ cổ mạng trên người ta cùng Liễu Hiệp, nhưng của ta là cổ mẫu, nói cách khác, nếu như ta chết, Liễu Hiệp khẳng định phải chết theo.”

“Tốt lắm.” Hắn chi có thể cười khổ mà chống đỡ, loại phương pháp khủng bố như vậy cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra.

“Đương nhiên tốt.” Nàng đắc ý dào dạt.

“Như vậy cho dù Liễu Hiệp biết nàng vẫn còn sống, cũng không thể động thủ giết người, mạng của nàng cùng của ả nay là đặt cùng một chỗ.”

“Đúng.” Nét mặt tươi cười như đoá hoa nở rộ, cười đến thực làm càn.

“Thế nếu vạn nhất nàng so với ả đoản mệnh thì sao?”

“Thì phải là nàng xứng đáng.”

Xứng đáng!

Liễu Hiệp thật không nên dây vào nhất chính là thiên kim tiểu thư họ Tịch tên Tử Yên này, khi nàng trả thù người ta thì tốt số đã là gấp đôi, còn không thậm chí phải gấp mấy lần, từ lần nhìn thấy thủ pháp nàng chỉnh thị tì của Liễu Hiệp trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ, lần này nhìn thấy Nhàn vương gia mấy tháng nhốt mình trong phòng hắn lại khắc sâu trí nhớ một lần nữa, về phần hôm nay lại nghe được phương pháp chỉnh Liễu Hiệp, đã đủ cho hắn trọn đời lấy làm gương, tuyệt đối không thể chọc vào nàng a!

“Yên Nhi.”

“Làm sao vậy?” Vẻ mặt của hắn như thế nào lại trở nên cổ cổ quái quái ?

“Nếu ta không giữ lời hứa cưới nàng thì…..”

“Ngươi chết chắc rồi.” Nàng đơn giản rõ ràng cấp ra đáp án duy nhất.

“Coi như ta chưa nói gì.”

Chợt biểu tình thập phần may mắn của một vị Vương gia kiêu ngạo nào đó trong một đêm nào đó hiện lên trong đầu hắn, lời nói của hắn khi đó còn văng vẳng bên tai, “Ha ha, hàng hoá đã mua, sau này miễn trả lại.”

Hồng trứng gà, thật sự là chói mắt a.

“Trứng gà kia chọc tới chàng sao?”

“Không có?”

“Vậy vì sao chàng đem toàn bộ đập nát vậy?”

“Lỡ tay.” Liều chết không tiếp thu.

“Rõ ràng chính là cố ý .”

“Không có.” Tiếp tục chống chế.

Tịch Tử Yên thu hồi ánh mắt đang nhìn cái giở hồng trứng gà vỡ thành một đống kia, đem liếc qua mỹ nam tử bên cạnh rõ ràng có chút không được tự nhiên, “Đây là quà Lam công tử sai khoái mã từ tám trăm dặm đưa tới làm hỉ đản*, chàng đã không đi tham gia tiệc con hắn trăng tròn (tròn 1 tháng đó^^) đã thực không đúng, nay tại sao ngay cả hỉ đản của người ta cũng đạp hư như vậy?

(*: hỉ đản: trứng hỉ)

“Nàng cũng biết con hắn đã trăng tròn?”

“Hỉ đàn cũng đã đưa tới, ta còn có thể không biết sao?”

“Vậy nàng còn không chịu gả cho ta.” Thu Li Phong bắt đầu tức giận bất bình.

“Gấp gì, tháng sau mới tới sinh nhật ta.” Nàng tặng cho hắn một cái liếc mắt xem thường, tiếp tục tập trung tinh thần thêu vải trên tay.

“Tháng sau?” Khuôn mặt tuấn tú bắt đầu ố vàng.

“Đúng nha.” Vân đạm phong khinh đáp lại.

“Nhưng bây giờ mới là đầu tháng này a.” Hắn bất mãn kêu. (Min: haizzz, có 1 tháng mà cũng không đợi được a…)

“Nhưng là đầu tháng sau đã là sinh nhật của ta rồi.

“Di?” Hắn chớp chớp mắt, “Đầu tháng liền sinh nhật sao?”

“Không được sao?”

“Đương nhiên được, nếu hôm nay sinh nhật thì càng tốt.” Nhạc phụ cùng ngoại công năm đó không hiểu vì sao lại tạo ra cái đính ước nhàm chán này, hại hắn bây giờ muốn thú lão bà cũng phiền toái như vậy.

“Nha….” Tịch Từ Yên ngẩng đầu nhìn hắn, kim đang thêu bỗng dừng giữa không trung, “Năm nay hình như là nhuận tháng tám, như vậy tính ra sinh nhật của ta còn hai tháng nữa mới tới.”

“……”

“Cách có một tháng, không có gì, vừa lúc bắt đầu mùa đông liền xuất giá, như vậy trời cũng không lạnh lắm.”

Một chiếc lá vàng từ ngọn cây chậm rãi bay xuống, cũng giống như lòng người nào đó giờ phút này đang hiu quạnh.

Năm nay vì sao hội nhuận một tháng?

“Thiên …”

“Chàng, làm sao vậy?”

“Thiên …”

“Chàng rốt cuộc làm sao vậy?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

“Thiên Lý ở đâu …” (Min: =]]] )

Nàng còn thật sự đánh giá vẻ mặt hắn, sau một lúc lâu mới lấy ngữ khí cực không xác định hỏi: “Biểu tình của chàng hình như là muốn khóc?” Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn*, hắn hẳn là không thể nào.

(*: Lệ của nam nhi không thể dễ dang rơi xuống)

Thu Li Phong nhìn lại nàng, trong lòng không tiếng động trả lời, nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chăng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi, hiện tại hắn thực sự rất muốn khóc.

“Tốt lắm, nếu tâm tình không tốt thì chàng nên đi dạo trong vườn hoa một chút, hoặc là giúp Dục nhi đọc sách, ở bên cạnh ta thêu hoa quả thật nhàm chán cho chàng.” Nàng là muốn tốt cho hắn, dùng lời lẽ nhẹ nhàng trấn an.

“Không cần.” Ngữ khí vô cùng kiên định, vẻ mặt vạn phần quyết tuyệt.

Nàng hoang mang trong nháy mắt.

“Cứ mỗi lần ta vừa rời khỏi nàng, quay đầu lại đã thấy nàng không biết đã bị mấy vị phu nhân kêu đi từ lúc nào rồi.” Hắn không thể không đề phòng với mấy vị nhạc mẫu tương lai, thật sự là vô hạn thương tâm không thể nào nói lên a.

“Việc này thực bình thường a.”

“Làm sao bình thường?”

“Ta từ nhỏ đã quen luôn có các di nương đảo quanh bên người như vậy a.” Nàng sớm đã thành thói quen.

“……” Hắn vẫn là cầu nguyện sinh nhật của nàng nhanh chút đến sớm một chút đi.

Ngày mồng tám tháng chạp, Bạch Vân sơn trang.

Hôm nay mồng tám tháng chạo là ngày tốt, cũng là ngày thành thân của Ngọc Kiếm công tử nỹ danh truyền khắp giang hồ, cho nên anh hùng hào kiệt từ tam sơn ngũ nhạc, tất cả hiệp nữ từ ngũ hồ tam giang trên giang hồ đều tề tụ vè Bạch Vân sơn trong uống rượu mừng.

Tân nương là đệ tử chân truyền duy nhất của giáo chủ tiền nhiệm Thiên ma giáo, cho nên tuy rằng nàng không có kế nhiệm chức giáo chủ, nhưng lại có danh Thánh cô, ở Thiên mà giáo vẫn là có được quyền lực cao nhất, mà nay nàng lại xuất giá từ Thiên ma giáo, có bốn đàn chủ nâng kiệu, còn có giáo chủ đích thân đưa.

Khi kiệu hoa đến cửa, chúng tân khách thi nhau đổ ra, thiếu chút nữa còn đầy cả chú rể ra xa khỏi kiệu.

“Nhấc màn kiệu lên, nhấc màn kiệu lên….”

Người săn sóc dâu đem tân nương dắt ra khỏi kiệu, một đường tiến và hỉ đường.

“Nhất bái thiên địa .”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Chờ một chút.”

Lời này vừa nói ta, Thu Lo Phong luôn luôn tao nhã đối nhân xử thế ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo trừng mắt nhìn kẻ đáng chết vừa kêu ngừng, ánh mắt kia thật sự làm cho người ta lạnh đến tận xương a! (Min: hắc hắc, ca ý vất vả lắm mới đợi được đến ngày này… đúng là ai chán sống mới kêu ngừng a…)

Không nhìn người nào đó đang lườm mình chằm chằm, Liễu Hiệp cung kính nói với tân nương đang che mặt bằng khăn hồng voan: “Tuy rằng thiếu giáo chủ không chịu tiếp nhận chức vị giáo chủ, nhưng thuộc hạ muốn tử nữ chỉ thứ nhất* của thiếu chủ làm người thừa kế chức vị này.”

(*tử nữ chỉ thứ nhất: là con gái đầu tiên được Yên tỠsinh ra.)

Hỉ đường nhất thời một mảnh ồ lên.

Danh môn chính phí Bạch Vân sơn trang cùng người trong ma giáo kết thân đã là chuyện kì lạ nhất trong giang hồ hiện giờ, nếu thỉếu gia hay tiểu thư của bọn họ trong tương lai là người đứng đầu của Thiên ma giáo, điều này quả thực không thể tưởng tượng được.

“Liễu Hiệp.” Tân nương thanh âm có chút bất đắc dĩ.

“Có thuộc hạ.” (Min: ta thấy khổ bà này… làm giáo chủ rồi mà vẫn phai xưng thuộc hạ… =]])

“Kỳ thật ta vẫn cảm thấy phần đáp lễ của ta cho người cũng chưa phải thập phần làm ta vừa lòng.” (Min: đe doạ trắng trợn kìa…)

Liễu Hiệp khóe mắt ẩn ẩn run rẩy.

“Đây cũng là ý muốn của lão giáo chủ.”

Tân nương một trận trầm mặc.

“Là ai ở Thiếu Lâm Tự đang giúp sư phụ chữa thương?”

“Trí Cưu đại sư.”

“Vậy ngươi đi giết hắn.” Xem nhẹ tục lệ, lời nói thăng của nàng thật là doạ người.

“Thiếu chủ …”

Không chỉ có Liễu Hiệp, mà tất cả những người nghe được đáp án này… không, trong đó không bao gồm tân lang, hắn thoạt nhìn là người duy nhất vẫn duy trì biểu tình bình thường khi nghe nàng nói, bất quá có thể là bình thường đã bị kinh hách nhiều lắm rồi, cho nên lá gan đã sớm tốt lắm.

“Giết hắn không phải là xong hết mọi chuyện, tất cả vui mừng sao?”

“Khụ…… Yên Nhi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, vẫn là không cần nói đánh nói giết thì tốt hơn a.”

“Cũng không phải ta đi giết.” Khuôn mặt thanh tú dưới khăn hỉ chănge hề để ý hừ một tiếng.

“Trí Cưu đại sư thân là đệ nhất trong bảy đại trưởng lão của Thiếu Lâm, không phải mình ta có thể đánh chết được.” Liễu Hiệp ăn ngay nói thật.

“Vậy đem sư phụ ta giết là tốt rồi, dù sao người ngày đó cũng chỉ cầu cùng minh chủ võ lâm Hoả Tịnh cùng chết, nếu kết quả là giống nhau, như vậy do ai chấm dứt mạng sống của người cũng không phải là thập phần vội vàn.”

“Thiếu chủ….” Thái dương Liễu Hiệp bắt đầu phát đau. Nàng sai lầm rồi, ngay từ đầu lẽ ra nàng không nên dây vào vị phiền toái này.

“Yên Nhi.” Thu Li Phong đầu cũng đã có chút lớn.

“Chủ ý đánh ta bất thành, liền bắt đầu tính kế nữ nhi tương lai của ta, vô luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.”

“Không phải còn không có sao?”

“Chính là như vậy mới làm người ta giận sôi.” Nàng oán hận chà chà chân.

Ở đây có rất nhiều người thông cảm cho Tịch Tử Yên, đúng nha không chỉ đối phó với đồ nhi của mình, đến ngay cả nữ nhi của người ta cũng bắt đầu tính kế, cũng khó trách được tân nương tử phát hoả.

“Thiếu chủ, người hãy coi như ta cái gì cũng chưa có nói qua, tiếp tục bái đường đi.” Liễu Hiệp đột nhiên cảm thấy đi thuyết phục lão giáo chủ khả năng thành công còn lớn hơn.

“Thu Li Phong, ta đột nhiên cảm thấy ta gả cho chàng cũng không phải một quyết định tốt.”

Thu Li Phong mở to mắt, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng chằm chằm,“Yên Nhi, cân nhắc lại rồi nói sau đi.”

Sau khi trầm mặc một lát, nàng rốt cục lại mở miệng, “Nếu không phải ta thật sự không muốn tái giá lần nữa thì….” Nàng đã trải qua hai lần xuất giá cũng không gọi là tốt đệp gì, nếu lại có lần thứ ba, nàng thật không dám tưởng tuợng sẽ là bộ dáng gì nữa.

Lời chưa nói hết nhưng rất nhiều người hiểu được, khắc sâu hiểu được, cũng chân thành tha thiết đồng tình.

“Đưa vào động phòng.”

Tiếng nói của người chủ hôn xuyên thấu vào đình thai lầu các, một lần nữa lại mang đến không khí vui mừng cho cả sảnh đường.

Thành thân là chuyện tốt, mặc kệ hắc đạo cũng tốt, bạch đạo cũng tốt, tóm lại người tới là khách, gặp mặt ba phần là mỉm cười.

Cho nên cho dù có những người ngày thường là sinh tử đối đầu, ở tiệc mừng chỉ có thể đấu võ mồm, châm chọc khiêu khích nhau một phen, động đao động kiếm chính là tưởng tượng.

Mồng tám tháng chạp năm nay quả nhiên là ngày giang hồ khó gặp a!

Hơi nước bay đầy trời, màu da hồng nhuận, mười ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, hai tay hơi run run , bạc môi gắt gao mân lại cùng một chỗ, liền ngay cả mắt hạnh nguyên bản trong suốt cũng bắt đầu bốc lên nhiều tia lửa.

“Là thư của ai vậy?” Thu Li Phong thanh âm rất nhỏ, âm thầm đánh giá vẻ mặt của thê tử, nhìn nàng hình như tuỳ thời có thể nổ mạnh.

Giấy viết thư bị vò thành một mẩu, lại hung hăng bị ném tới một góc.

“Cha ta.”

“Nhạc phụ? Hắn viết thư nói gì?”

Tịch Tử Yên đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn tân hôn trượng phu , “Lần trước ngoại công ta gởi thư nói cái gì?”

“Ngoại công nói hy vọng tằng tôn (chắt ^^~) tương lai mang họ Tịch.” Hắn trả lời chi tiết.

“Cha ta cùng hắn yêu cầu không sai biệt lắm.”

Cái gì?

Thu Li Phong đầu tiên là mờ mịt, sau đó là vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Bọn họ ước định luôn “tốt” như vậy sao?”

“Bọn họ luôn luôn không cần đến ước định đã đều nhất trí như vậy.” Thế mới làm cho người ta đau lòng nhất.

Nàng thở dài, vẻ mặt ai oán vô hạn,“Ta lập gia thất rốt cục đúng hay không?”

“Đúng nha, nàng hiện tại đã là thiếu phu nhân của Bạch Vân sơn trang, là thê tử của Thu Li Phong ta.”

“Bọn họ chẵng lẽ không biết cái đạo lí con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi này sao? Chúng ta có lý do gì phải đế ý đến yêu cầu của bọn họ?”

“Có đạo lý.” Hắn gật gật đầu, tuy rằng lão nhân gia yêu cầu như vậy lại có thể giúp hắn sinh thêm vài đứa nhỏ……

“Huống chỉ tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, ta không muốn nghe bọn họ.”

(*:ở nhà nghe cha, xuất giá nghe chồng a… câu này thực sự không thể áp dụng với Yên tỷ được…^^~)

Sờ sờ mũi, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn là lấy hết dũng khí lớn gan nói ra một câu, “Yên Nhi, nàng ở nhà thật sự có nghe cha sao?”

“Họ Thu kia….” Núi lửa phun trào a.

Người nào đó không biết sống chết vẫn tiếp tục truy vấn một câu,“Từ lúc vừa mới xuất giá đến giờ hình như cũng chưa từng nghe theo chồng a.”

“Ngươi….” Mới ói ra một chữ, vị trượng phu thân ái mĩ vị kia đã hoá thành một bóng dáng, biến mất trong phạm vi tầm mắt của nàng.

Có khinh công rất giỏi a, nếu không phải nàng hiện tại đang ở trong bồn tắm, không tiện đứng dậy truy đuổi, hắn nghĩ nàng đuổi không kịp sao?

Vốn là sau giữa trưa không có việc gì làm, muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, hiện tại đã bị lá thư này quấy nhiễu, tâm tình tốt đẹp của nàng toàn bộ đã bay đi, hung hăng đập vài cái trên mặt nước, nàng rời khỏi bồn tắm.

Chính là vừa mới lấy trung y (hình như là áo trong đoá) phủ lên người, liền có một đôi tay sờ lên thắt lưng nàng, Tịch Tử Yên không chút do dự nhấc chân đi ra.

“Oa, Yên Nhi, thực ngoan a.”

Đôi mắt đẹp trừng lên,“Chàng không phải chạy sao, còn trở về làm gì?”

“Lại có người từ Thiếu Lâm đưa tin đến đây.”

“Muốn ta đi bái tế hắn sao?”

Thu Li Phong khóe miệng run ,“Yên Nhi, giáo chủ còn chưa có chết đâu.”

“Ta không có hứng thú biết sư phụ nói cái gì.” Mặc xiêm y kỹ càng, lại chậm rãi chà lau mái tóc dài của mình.

“Hắn cũng nói biết nàng nhất định không có hứng thú, bất quá hắn nói gần đây viết thư cho nàng đã trở thành thói quen, hơn nữa cũng không muốn sửa.”

Lực đạo lau tóc lớn thêm một chút.

“Hơn nữa hắn còn nói hiện tại viết thư cho nàng chính là cho hắn động lực để sống sót.”

“Từ hôm nay trở đi, về sau nếu lại có thư từ Thiếu Lâm đến thì đều từ chối hết.” (Min: =]]] tỷ này là không cho sp động lực sống a…)

Thu Li Phong không thể nhẫn nhịn nữa, rốt cục cười phun ra tiếng.

“Vui lắm sao?”

“Ha…… Yên Nhi, lúc trước nàng gặp được Mạc Vô Ngần nhất định là trò đùa d của ông trời.”

“Không phải.” Biểu tình của Tịch Tử Yên đột nhiên nghiêm túc hiếm thấy.

Hắn bị biểu tình của nàng làm cho ngẩn người, “Không phải?”

“Đúng, không phải.”

“Nga?”

“Việc ta đáp ứng thay sư phụ báo ân mới là trò đùa dai lớn nhất của ông trời, hơn nữa nhất định là kiếp trước ta làm bậy nhiều lắm, cho nên kiếp này mới bị báo ứng.” Nàng nghiêm trang nói đáp án.

“Yên Nhi ….” Hắn đã bị đả kích a.

“Làm chi? Ta là nói thật.”

“Ta thật sự thực bị tổn thương.” Hắn còn làm ra biểu tình buồn bã muốn khóc.

Tịch Tử Yên rất muốn tiếp tục phụng phịu, bất quá muốn đối mặt với thiên hạ đệ nhất mĩ nam đang làm ra biểu tình thế kia mà không cười thật sự rất vất vả. Nàng phốc một tiếng liền bật cười,“Làm trò.”

“Nhạc mẫu gởi thư nói nhớ ngươi .”

“Nương ta…” Khoé miệng nàng đang giơ lên bỗng hạ xuống,“Thân thể của nương vẫn là không tốt lắm a.”

“Nàng muốn trở về?” Hắn bắt đầu khẩn trương.

“Không được sao?” Nàng nhíu mày.

Thu Li Phong ủy khuất lẩm bẩm.“Nàng đã xuất giá a.”

“Nữ nhi xuất giá không thể về nhà mẹ đẻ sao?” Lại trừng mắt liếc người nào đó.

“Cũng không phải, mà là mỗi lần nàng về nhà mẹ đẻ, ta lại không thể quang minh chính đại đi cùng a.”

“Ai bảo chàng lúc trước hãm hại ta gia nhập giang hồ?”

“Tin tưởng ta, ta đã sớm hối hận đến tận ruột gan.” Chỉ hận thiên hạ không có bán dược trị bệnh thất vọng, nếu không hắn nhất định mua năm trăm cân.

“Hôm nay ta sẽ lên đường.”

Khuôn mặt tuấn tú lập tức biến đổi như ăn phải mướp đắng, “Trời đã mau tối đen rồi.” Hắn muốn lão bà a!

“Vậy chạy suốt đêm.”

“Yên Nhi!” Hắn bắt buộc phải sử dụng tuyệt chiêu,“Nàng nhẫn tâm mỗi lần đều ném ta một hai tháng không gặp sao?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó nói với hắn:“Tướng công, ta nửa đêm giống như thường thường bị người đè nặng, chẳng lẽ là quỷ áp giường (Bóng đè ở VN )?”

Da mặt trắng nõn của Thu Li Phong có điểm quẫn bách, “Yên Nhi, nàng cũng biết ngủ một mình trong phòng trống thực vất vả.” Cho nên hắn đành phải tuỳ nàng đánh Đông dẹp Bắc đổi giường thôi……

“Ân hừ?” Mắt hạnh xinh đẹp híp lại.

“Vì nàng, Ngọc Kiếm công tử đã gần tuyệt tích trên giang hồ rồi a.” Cả ngày đuổi theo nàng chạy tới chạy lui, hắn chưa từng nghĩ tới, đây có phải là vì hắn quá yêu nàng nên nguyện làm mọi thứ không?”

“Hối hận ?”

“Hối hận duy nhất của ta chính là để cho nàng trở thành người giang hồ.”

Tịch Tử Yên tựa vào trong lòng hắn, ôm thắt lưng hắn thấp giọng nói: “Kỳ thật như bây giờ tốt lắm, nếu như là Thập tam tiểu thư của Nhàn vương phủ gả vào Bạch Vân sơn trang, phiền toái so với bây giờ chắc chắn càng nhiều hơn.”

“Ta hiểu được.” Hắn cũng ôm lấy nàng, thế này mới phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

“Vậy ngày mai ta mới đi.”

Hắn biểu tình đáng thương vùi đầu vào hõm vai của nàng, nhân cơ hội hấp thu hơi thở của nàng, “Vì sao mỗi lần nhạc mẫu gửi thư nói nhớ nàng, nàng đều liều lĩnh trở về?”

“Nương ta mỗi lần nhớ ta sẽ sinh bệnh, ta rất chán ghét khi nhìn thấy nương ốm yếu nằm trên giường.”

Nhạc mẫu liệu có phải là luyến nữ tình kết* hay không? Hắc trong lòng hoài nghi, lại không nói ra lời.

(*: yêu con gái, quá mức yêu con gái ý)

“Kỳ thật khi nương sinh ta, ta thiếu chút nữa đã chết, cho nên đối với ta liền có vẻ thiên vị.”

Vuốt ve mái tóc dài bóng loáng của nàng, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm giác mãn nguyện, Thu Li Phong ôm nàng nằm trên giường, nghe nàng kể chuyện cũ.

Dần dần thanh âm biến thấp, hơi thở cũng bắt đầu đều đều, hai người khi tiến vào giấc ngủ trên khoé miệng vẫn lộ vẻ thản nhiên cười.

Hạnh phúc nha, nơi có người mình yêu chính là xứ sở tràn ngập hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương