Ăn Mày Tu Tiên
-
C38: Trang viên nhà họ vương
Trang viên nhà họ Vương, trong biệt thự.
Tiểu Lưu run rẩy quỳ ở đại sảnh, Vương Tư Kỳ không giấu được sự tức giận trên mặt.
"Lén lái xe thể thao đưa cậu chủ đi, trơ mắt nhìn cậu chủ bị bắt cóc, cậu làm ăn cái kiểu gì vậy!"
"Nhà họ Vương chúng tôi đang nuôi kẻ rảnh rỗi sao?"
Lúc này Tiểu Lưu sợ chết khiếp, cô chủ từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận đến vậy.
"Cậu có thể cút đi rồi, rời khỏi Ma Đô, cút càng xa càng tốt!"
"À không, phải đưa cậu tới chỗ chị hai để cải tạo."
Vương Tư Kỳ sắp tức điên rồi, nhà cô ấy từ khi nào lại nuôi loại phế vật này, tự tìm không ít rắc rối cho mình.
Tiểu Lưu quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, anh ra tình nguyện cút đi nhưng nếu mà tới khu vực biên cương chiến loạn ở chỗ cô hai, có khả năng cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ toi mất.
Kể từ lúc Tiểu Lưu thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Vương, dì Lam đã phái người bắt lấy anh ta.
Khi biết cậu chủ bị bắt cóc, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi, lập tức nói cho cô bảy.
Dì Lam cũng bị mắng một trận, chuyện của Tiểu Kha, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.
Gân xanh trên cổ tay Vương Tư Kỳ lộ ra, cô ấy cố kìm nén không giết người ra lệnh.
Cả thành phố cùng truy tìm cậu chủ nhỏ, đặc biệt là khu Nhạn Bắc, điều tra camera giám sát toàn khu vực.
Cẩn thận so sánh từng người với những đặc điểm của bọn bắt cọc được số liệu phân tích.
Người hầu nhận lệnh, nhanh chóng xuất phát tìm cậu chủ.
Đinh!
Điện thoại của Vương Tư Kỳ reo lên, là chị tư gọi tới.
Hơi do dự, cô ấy vẫn nghe máy.
Chị tư rất vui vẻ, vừa mới xuống sân bay, đang trên xe, sắp về đến nhà rồi.
Cô ấy kích động muốn chết khi sắp được nhìn thấy em trai yêu quý.
Thấy Vương Tư Kỳ không nói gì, chị tư có dự cảm không tốt.
Sau vài lời giải thích của Vương Tư Kỳ, biết tin em trai bị bắt cóc, đầu dây bên kia vang lên tiếng đồ đổ vỡ.
"Vương Tư Kỳ! Để em chăm sóc em trai, em chăm sóc như vậy hả?"
"Hừ!"
Cuộc gọi 'tút' một tiếng rồi kết thúc, có vẻ như cô ấy cũng sắp bị chị tư mắng một trận.
Kìm nén sự tức giận trong lòng, Vương Tư Kỳ nhanh chóng gia nhập đôi ngũ tìm kiếm Tiểu Kha.
Bên kia, Tiểu Kha đi vòng trở về trang viên.
Chỉ trong chốc lát, những chiếc siêu xe đỗ lại ở cổng trang viên.
Tiểu Kha cũng quay đầu nhìn lại, còn tưởng rằng trùng hợp chị bảy cũng về nhà.
"Kít."
Cửa xe mở ra, một chị gái văn nhã đeo kính mặc bộ áo liền quần bước xuống xe với đôi chân dài miên man.
Khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như bạch ngọc, dáng người cũng rất ư là nóng bỏng, chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy thì gầy.
Đặc biệt là ngũ quan của cô ấy rất hài hòa, đôi mắt thu thủy xinh đẹp, môi hồng răng trắng, trông như một quý cô.
Kỳ lạ là chị gái tao nhã rất xinh đẹp nhưng trên mặt lại bày ra vẻ lạnh nhạt, kèm theo chút tức giận.
Theo xuống còn có cả một nhóm các ông chú trung niên hào hoa phong nhã.
Họ không ngừng nói gì đó với chị gái xinh đẹp.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chọn trường đại học nào khác, không cần bàn bạc với tôi."
"Tôi học đại học ở Ma Đô cũng chỉ có cái tên mà thôi, có chuyện gì thì đến ủy ban giáo dục toàn cầu nói đi."
Phớt lờ tiếng ồn xung quanh, chị gái xinh đẹp sải bước đi về phía trang viên nhà họ Vương.
Các ông chú chỉ có thể bất lực trở về, ngồi lại vào xe.
"Hả?"
Chị gái xinh đẹp nhìn thấy Tiểu Kha đứng ở một bên, tự nhủ.
Đây là con nhà ai thế? Trông thật xinh xắn đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả em trai mình nữa, phúng phính chưa kìa.'
Chị gái xinh đẹp đi về phía Tiểu Kha, ngồi xổm xuống hỏi.
"Em tên là gì vậy? Sao lại một mình đứng ở dây, không sợ bị bắt cóc à?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé không sợ đâu.
"Em tên Vương Tiểu Kha, đây là nhà em đó."
Nói xong, Tiểu Kha chỉ vào trang viên nhà họ Vương.
Đôi mắt to chớp chớp, hàng mi dài như bàn chải, rất đẹp.
Chị gái xinh đẹp ôm chặt lấy Tiểu Kha, ép cậu bé vào lòng.
"Hóa ra là em trai của chị, mau để chị ôm một cái nào."
Tiểu Kha bị hai ngọn núi đè, ê a nói gì đó.
Nhận thấy hành vi của mình không ổn, người đẹp lúc này mới không tình nguyện buông cậu ra.
"Tiểu Kha, chị là chị tư của em, Vương Văn Nhã, em cũng có thẻ gọi chị là chị Tiểu Nhã, hoặc chị Nhã Nhã."
Vương Văn Nhã giới thiệu bản thân với em trai.
Tiểu Kha chưa kịp nói gì, Vương Văn Nhã lại bế Tiểu Kha lên, đi vào trang viên.
Không cần phải nói, chị tư rất khỏe, nếu để chị bảy ôm cậu bé lên, có lẽ chưa đi được mấy bước đã mệt chết rồi.
Bước vào cổng, nhân viên an ninh nhanh chóng dùng bộ đàm để thông báo.
"Các đơn vị chú ý, cô tư về nhà, cậu chủ nhỏ về nhà."
Lúc này, từng chiếc xe trong gara của nhà họ Vương lần lượt lao ra, cầm đầu chính là Vương Tư Kỳ.
Cô ấy phải mau chóng tìm được em trai, sợ em trai chịu uất ức.
Ầm!
Tiếng xe thể thao vang lên, từng chiếc một lao ra khỏi cổng.
Đột nhiên, Vương Tư Kỳ nhìn thấy chị tư, trong lòng chị tư chính là Tiểu Kha.
"Dừng xe!"
Rít...
Hàng siêu xe vội vàng phanh gấp.
"Cô tư đã về rồi, trong lòng cô ấy không phải là cậu chủ nhỏ sao?"
Tiểu Lưu run rẩy quỳ ở đại sảnh, Vương Tư Kỳ không giấu được sự tức giận trên mặt.
"Lén lái xe thể thao đưa cậu chủ đi, trơ mắt nhìn cậu chủ bị bắt cóc, cậu làm ăn cái kiểu gì vậy!"
"Nhà họ Vương chúng tôi đang nuôi kẻ rảnh rỗi sao?"
Lúc này Tiểu Lưu sợ chết khiếp, cô chủ từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận đến vậy.
"Cậu có thể cút đi rồi, rời khỏi Ma Đô, cút càng xa càng tốt!"
"À không, phải đưa cậu tới chỗ chị hai để cải tạo."
Vương Tư Kỳ sắp tức điên rồi, nhà cô ấy từ khi nào lại nuôi loại phế vật này, tự tìm không ít rắc rối cho mình.
Tiểu Lưu quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, anh ra tình nguyện cút đi nhưng nếu mà tới khu vực biên cương chiến loạn ở chỗ cô hai, có khả năng cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ toi mất.
Kể từ lúc Tiểu Lưu thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Vương, dì Lam đã phái người bắt lấy anh ta.
Khi biết cậu chủ bị bắt cóc, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi, lập tức nói cho cô bảy.
Dì Lam cũng bị mắng một trận, chuyện của Tiểu Kha, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.
Gân xanh trên cổ tay Vương Tư Kỳ lộ ra, cô ấy cố kìm nén không giết người ra lệnh.
Cả thành phố cùng truy tìm cậu chủ nhỏ, đặc biệt là khu Nhạn Bắc, điều tra camera giám sát toàn khu vực.
Cẩn thận so sánh từng người với những đặc điểm của bọn bắt cọc được số liệu phân tích.
Người hầu nhận lệnh, nhanh chóng xuất phát tìm cậu chủ.
Đinh!
Điện thoại của Vương Tư Kỳ reo lên, là chị tư gọi tới.
Hơi do dự, cô ấy vẫn nghe máy.
Chị tư rất vui vẻ, vừa mới xuống sân bay, đang trên xe, sắp về đến nhà rồi.
Cô ấy kích động muốn chết khi sắp được nhìn thấy em trai yêu quý.
Thấy Vương Tư Kỳ không nói gì, chị tư có dự cảm không tốt.
Sau vài lời giải thích của Vương Tư Kỳ, biết tin em trai bị bắt cóc, đầu dây bên kia vang lên tiếng đồ đổ vỡ.
"Vương Tư Kỳ! Để em chăm sóc em trai, em chăm sóc như vậy hả?"
"Hừ!"
Cuộc gọi 'tút' một tiếng rồi kết thúc, có vẻ như cô ấy cũng sắp bị chị tư mắng một trận.
Kìm nén sự tức giận trong lòng, Vương Tư Kỳ nhanh chóng gia nhập đôi ngũ tìm kiếm Tiểu Kha.
Bên kia, Tiểu Kha đi vòng trở về trang viên.
Chỉ trong chốc lát, những chiếc siêu xe đỗ lại ở cổng trang viên.
Tiểu Kha cũng quay đầu nhìn lại, còn tưởng rằng trùng hợp chị bảy cũng về nhà.
"Kít."
Cửa xe mở ra, một chị gái văn nhã đeo kính mặc bộ áo liền quần bước xuống xe với đôi chân dài miên man.
Khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như bạch ngọc, dáng người cũng rất ư là nóng bỏng, chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy thì gầy.
Đặc biệt là ngũ quan của cô ấy rất hài hòa, đôi mắt thu thủy xinh đẹp, môi hồng răng trắng, trông như một quý cô.
Kỳ lạ là chị gái tao nhã rất xinh đẹp nhưng trên mặt lại bày ra vẻ lạnh nhạt, kèm theo chút tức giận.
Theo xuống còn có cả một nhóm các ông chú trung niên hào hoa phong nhã.
Họ không ngừng nói gì đó với chị gái xinh đẹp.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chọn trường đại học nào khác, không cần bàn bạc với tôi."
"Tôi học đại học ở Ma Đô cũng chỉ có cái tên mà thôi, có chuyện gì thì đến ủy ban giáo dục toàn cầu nói đi."
Phớt lờ tiếng ồn xung quanh, chị gái xinh đẹp sải bước đi về phía trang viên nhà họ Vương.
Các ông chú chỉ có thể bất lực trở về, ngồi lại vào xe.
"Hả?"
Chị gái xinh đẹp nhìn thấy Tiểu Kha đứng ở một bên, tự nhủ.
Đây là con nhà ai thế? Trông thật xinh xắn đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả em trai mình nữa, phúng phính chưa kìa.'
Chị gái xinh đẹp đi về phía Tiểu Kha, ngồi xổm xuống hỏi.
"Em tên là gì vậy? Sao lại một mình đứng ở dây, không sợ bị bắt cóc à?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé không sợ đâu.
"Em tên Vương Tiểu Kha, đây là nhà em đó."
Nói xong, Tiểu Kha chỉ vào trang viên nhà họ Vương.
Đôi mắt to chớp chớp, hàng mi dài như bàn chải, rất đẹp.
Chị gái xinh đẹp ôm chặt lấy Tiểu Kha, ép cậu bé vào lòng.
"Hóa ra là em trai của chị, mau để chị ôm một cái nào."
Tiểu Kha bị hai ngọn núi đè, ê a nói gì đó.
Nhận thấy hành vi của mình không ổn, người đẹp lúc này mới không tình nguyện buông cậu ra.
"Tiểu Kha, chị là chị tư của em, Vương Văn Nhã, em cũng có thẻ gọi chị là chị Tiểu Nhã, hoặc chị Nhã Nhã."
Vương Văn Nhã giới thiệu bản thân với em trai.
Tiểu Kha chưa kịp nói gì, Vương Văn Nhã lại bế Tiểu Kha lên, đi vào trang viên.
Không cần phải nói, chị tư rất khỏe, nếu để chị bảy ôm cậu bé lên, có lẽ chưa đi được mấy bước đã mệt chết rồi.
Bước vào cổng, nhân viên an ninh nhanh chóng dùng bộ đàm để thông báo.
"Các đơn vị chú ý, cô tư về nhà, cậu chủ nhỏ về nhà."
Lúc này, từng chiếc xe trong gara của nhà họ Vương lần lượt lao ra, cầm đầu chính là Vương Tư Kỳ.
Cô ấy phải mau chóng tìm được em trai, sợ em trai chịu uất ức.
Ầm!
Tiếng xe thể thao vang lên, từng chiếc một lao ra khỏi cổng.
Đột nhiên, Vương Tư Kỳ nhìn thấy chị tư, trong lòng chị tư chính là Tiểu Kha.
"Dừng xe!"
Rít...
Hàng siêu xe vội vàng phanh gấp.
"Cô tư đã về rồi, trong lòng cô ấy không phải là cậu chủ nhỏ sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook