Ăn Mày Tu Tiên
-
C34: cậu nhớ lại lời sư phụ nói
Mọi người có cảm giác cơ thể như đang bị Thái Sơn đè nặng.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta lập tức ra lệnh cho mọi người bắt lấy Vương Tiểu Kha. Đám vệ sĩ nhận lệnh, họ thi nhau lao về phía Tiểu Kha.
Nhưng chỉ thấy cậu bé từ từ giơ bàn tay nhỏ lên, sỏi đá rơi rụng dưới mặt đất lơ lửng giữa không trung. Khi vệ sĩ chỉ cách cậu khoảng vài bước chân, ngón tay cậu khẽ động, ngay tức khắc, mười mấy viên đá lao về phía vệ sĩ với tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Bốp bốp…”
Mấy viên đá chọi trúng người đám vệ sĩ, khoảnh khắc ấy, mọi người đều đứng yên tại chỗ, duy chỉ có người phụ nữ kia là hốt hoảng hét to: “Sao lại thế này? Một đám súc sinh, mau bắt nó lại!”
Tiểu Kha bước từng bước về phía người phụ nữ, vừa rồi cậu mới chỉ dùng hòn đá điểm huyệt đám vệ sĩ mà thôi. Nếu cậu không kiểm soát lực thì e là bọn họ đã chết cứng rồi, nhưng tất nhiên là cậu không muốn làm như vậy.
Người phụ nữ chứng kiến cảnh tượng kỳ quái, cô ta cuống quít rút điện thoại di động gửi tin nhắn.
Trong lúc đó, Tiểu Kha đã đứng trước mặt người phụ nữ, cậu nở nụ cười ngọt ngào với cô ta: “Bây giờ có thể nói cho em biết được chưa? Em không muốn đánh chị đâu.”
Người phụ nữ nọ nghiến răng nghiến lợi, cô ta đường đường là người lớn, sao có thể sợ hãi trước một đứa con nít được. Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó hướng lòng bàn tay về phía mặt cậu bé.
“Bốp!” Một tiếng va chạm bàn tay lảnh lót vang khắp nhà xưởng.
Lỗ tai người phụ nữ ù đi, chẳng mấy chốc, một dấu tay nhỏ xuất hiện trên má trái cô ta.
Sư phụ từng nói lúc cần ra tay thì phải ra tay, nếu không sẽ phải âm thầm chịu đựng sự ức hiếp của kẻ xấu…
Cậu nhớ lại lời sư phụ nói.
“Thằng nhóc này, dám đánh bà!” Người phụ nữ giơ chân đá về phía Tiểu Kha, nhưng cậu lại khẽ nghiêng mình né đòn.
“Bốp!” . ngôn tình hay
Lại một âm thanh giòn tan, lần này má phải cô ta cũng xuất hiện dấu bàn tay nhỏ.
“Mày…”
Bốp!
“Tao!”
Bốp!
Sau vài cái tát, mặt người phụ nữ sưng tấy như cái đầu heo, cô ta cũng không dám nhiều lời nữa.
Đau quá~
Tiếng phanh xe gấp vang lên.
Bên ngoài lại xuất hiện thêm một đám vệ sĩ nữa, tên cầm đầu là một ngươi đàn ông trung niên đầu trọc.
Trông người đàn ông đầu trọc có vẻ không được kiên nhẫn, màu da ngăm đen, cao gần hai mét. Gã ta giống một con gấu khổng lồ hình người, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kha như hổ rình mồi.
Tiểu Kha dừng tay, nỗi khiếp sợ thoáng hiện trong đôi đồng tử màu xanh lam. Không phải Tiểu Kha sợ hãi trước hình dáng của tên đầu trọc kia, mà bởi vì trong cơ thể người nọ có nguồn linh khí mỏng manh, suy yếu mà lại vẩn đục.
Chẳng lẽ nơi này còn có người tu tiên khác ư?
Không thể nào, sư phụ từng nói linh khí trên Trái Đất loãng. Bây giờ cả thế giới không còn người tu tiên thứ hai.
Cái đầu nhỏ bé của Tiểu Kha xuất hiện đủ thứ chuyện, thôi bỏ đi, chuyện này để sau rồi nghĩ.
Người đàn ông đầu trọc chế giễu người phụ nữ, gã ta cất giọng vang dội như chiêng: “Trần Sở Sở, người phụ nữ như cô mà có thể bị một đứa nhóc đánh à? Cậu chủ Cao chơi cô nhiều đến hỏng rồi ư? Còn phải để anh đây ra tay nữa.”
Trần Sở Sở vuốt ve khuôn mặt sưng tấy của mình, nói không rõ lời: “Gấu Đen, lanh (anh) mau… Bắt cái nhằng thóc nhó nhá (thằng nhóc chó má) này lại.”
Gấu Đen xua xua tay, nói lảm nhảm cả đống cuối cùng vẫn chẳng hiểu gì.
Gấu Đen chuyển sự chú ý sang Tiểu Kha, hai người mặt đối mặt, một người sát khí nham hiểm, một người lại có vẻ ngoài đáng yêu ngọt ngào.
Gấu Đen vẫy tay, mười mấy tên vệ sĩ phía sau cùng ùa lên.
Tiểu Kha bắt đầu nhích người, tốc độ nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.
Rầm!
Chỉ một cú đấm nhẹ tênh đã khiến một người đàn ông cao một mét tám bay xa hai mét. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, tất cả mọi người đều ngây người. Mẹ nó chứ, sao một đứa nhóc có thể làm được chuyện này?
Tiểu Kha đi lướt trong đám người, mỗi lần cậu tung cú đấm hay giơ chân đá là sẽ có vệ sĩ bay đi thật xa. Trong mắt cậu, tốc độ của những người này quá chậm, sức quá yếu.
Kết hợp giữa các cú đấm, chân và cùi chỏ, cậu có thể đánh bay những người này chỉ bằng sức mạnh thể chất của bản thân.
Một phút không dài cũng không ngắn, tất cả đám vệ sĩ nằm bò dưới đất rồi rên rỉ, co quắp như những con tép riu.
Mà đây là Tiểu Kha vẫn đang kiềm chế sức mạnh của mình, nếu không cú đấm đó có thể sẽ giết chết người.
Ở giai đoạn sơ kỳ của Luyện Khí, cậu có thể vác lò luyện đan nặng ba trăm cân rồi đi bộ. Bây giờ cậu đã bước vào giai đoạn trung kỳ của Luyện Khí, sức mạnh thể chất cũng không phải chỉ đơn giản là một cộng một mà đã tăng lên gấp mấy chục lần.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đánh nhau!” Tiểu Kha nói với giọng bực tức, cậu chỉ muốn hỏi cho ra ai là người bắt cóc mình mà thôi.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta lập tức ra lệnh cho mọi người bắt lấy Vương Tiểu Kha. Đám vệ sĩ nhận lệnh, họ thi nhau lao về phía Tiểu Kha.
Nhưng chỉ thấy cậu bé từ từ giơ bàn tay nhỏ lên, sỏi đá rơi rụng dưới mặt đất lơ lửng giữa không trung. Khi vệ sĩ chỉ cách cậu khoảng vài bước chân, ngón tay cậu khẽ động, ngay tức khắc, mười mấy viên đá lao về phía vệ sĩ với tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Bốp bốp…”
Mấy viên đá chọi trúng người đám vệ sĩ, khoảnh khắc ấy, mọi người đều đứng yên tại chỗ, duy chỉ có người phụ nữ kia là hốt hoảng hét to: “Sao lại thế này? Một đám súc sinh, mau bắt nó lại!”
Tiểu Kha bước từng bước về phía người phụ nữ, vừa rồi cậu mới chỉ dùng hòn đá điểm huyệt đám vệ sĩ mà thôi. Nếu cậu không kiểm soát lực thì e là bọn họ đã chết cứng rồi, nhưng tất nhiên là cậu không muốn làm như vậy.
Người phụ nữ chứng kiến cảnh tượng kỳ quái, cô ta cuống quít rút điện thoại di động gửi tin nhắn.
Trong lúc đó, Tiểu Kha đã đứng trước mặt người phụ nữ, cậu nở nụ cười ngọt ngào với cô ta: “Bây giờ có thể nói cho em biết được chưa? Em không muốn đánh chị đâu.”
Người phụ nữ nọ nghiến răng nghiến lợi, cô ta đường đường là người lớn, sao có thể sợ hãi trước một đứa con nít được. Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó hướng lòng bàn tay về phía mặt cậu bé.
“Bốp!” Một tiếng va chạm bàn tay lảnh lót vang khắp nhà xưởng.
Lỗ tai người phụ nữ ù đi, chẳng mấy chốc, một dấu tay nhỏ xuất hiện trên má trái cô ta.
Sư phụ từng nói lúc cần ra tay thì phải ra tay, nếu không sẽ phải âm thầm chịu đựng sự ức hiếp của kẻ xấu…
Cậu nhớ lại lời sư phụ nói.
“Thằng nhóc này, dám đánh bà!” Người phụ nữ giơ chân đá về phía Tiểu Kha, nhưng cậu lại khẽ nghiêng mình né đòn.
“Bốp!” . ngôn tình hay
Lại một âm thanh giòn tan, lần này má phải cô ta cũng xuất hiện dấu bàn tay nhỏ.
“Mày…”
Bốp!
“Tao!”
Bốp!
Sau vài cái tát, mặt người phụ nữ sưng tấy như cái đầu heo, cô ta cũng không dám nhiều lời nữa.
Đau quá~
Tiếng phanh xe gấp vang lên.
Bên ngoài lại xuất hiện thêm một đám vệ sĩ nữa, tên cầm đầu là một ngươi đàn ông trung niên đầu trọc.
Trông người đàn ông đầu trọc có vẻ không được kiên nhẫn, màu da ngăm đen, cao gần hai mét. Gã ta giống một con gấu khổng lồ hình người, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kha như hổ rình mồi.
Tiểu Kha dừng tay, nỗi khiếp sợ thoáng hiện trong đôi đồng tử màu xanh lam. Không phải Tiểu Kha sợ hãi trước hình dáng của tên đầu trọc kia, mà bởi vì trong cơ thể người nọ có nguồn linh khí mỏng manh, suy yếu mà lại vẩn đục.
Chẳng lẽ nơi này còn có người tu tiên khác ư?
Không thể nào, sư phụ từng nói linh khí trên Trái Đất loãng. Bây giờ cả thế giới không còn người tu tiên thứ hai.
Cái đầu nhỏ bé của Tiểu Kha xuất hiện đủ thứ chuyện, thôi bỏ đi, chuyện này để sau rồi nghĩ.
Người đàn ông đầu trọc chế giễu người phụ nữ, gã ta cất giọng vang dội như chiêng: “Trần Sở Sở, người phụ nữ như cô mà có thể bị một đứa nhóc đánh à? Cậu chủ Cao chơi cô nhiều đến hỏng rồi ư? Còn phải để anh đây ra tay nữa.”
Trần Sở Sở vuốt ve khuôn mặt sưng tấy của mình, nói không rõ lời: “Gấu Đen, lanh (anh) mau… Bắt cái nhằng thóc nhó nhá (thằng nhóc chó má) này lại.”
Gấu Đen xua xua tay, nói lảm nhảm cả đống cuối cùng vẫn chẳng hiểu gì.
Gấu Đen chuyển sự chú ý sang Tiểu Kha, hai người mặt đối mặt, một người sát khí nham hiểm, một người lại có vẻ ngoài đáng yêu ngọt ngào.
Gấu Đen vẫy tay, mười mấy tên vệ sĩ phía sau cùng ùa lên.
Tiểu Kha bắt đầu nhích người, tốc độ nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.
Rầm!
Chỉ một cú đấm nhẹ tênh đã khiến một người đàn ông cao một mét tám bay xa hai mét. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, tất cả mọi người đều ngây người. Mẹ nó chứ, sao một đứa nhóc có thể làm được chuyện này?
Tiểu Kha đi lướt trong đám người, mỗi lần cậu tung cú đấm hay giơ chân đá là sẽ có vệ sĩ bay đi thật xa. Trong mắt cậu, tốc độ của những người này quá chậm, sức quá yếu.
Kết hợp giữa các cú đấm, chân và cùi chỏ, cậu có thể đánh bay những người này chỉ bằng sức mạnh thể chất của bản thân.
Một phút không dài cũng không ngắn, tất cả đám vệ sĩ nằm bò dưới đất rồi rên rỉ, co quắp như những con tép riu.
Mà đây là Tiểu Kha vẫn đang kiềm chế sức mạnh của mình, nếu không cú đấm đó có thể sẽ giết chết người.
Ở giai đoạn sơ kỳ của Luyện Khí, cậu có thể vác lò luyện đan nặng ba trăm cân rồi đi bộ. Bây giờ cậu đã bước vào giai đoạn trung kỳ của Luyện Khí, sức mạnh thể chất cũng không phải chỉ đơn giản là một cộng một mà đã tăng lên gấp mấy chục lần.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đánh nhau!” Tiểu Kha nói với giọng bực tức, cậu chỉ muốn hỏi cho ra ai là người bắt cóc mình mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook