Ăn Mày Tu Tiên
-
C25: Em cũng muốn chọn đá
Một số người trở nên giàu có chỉ sau một đêm, có người vì vậy mà táng gia bại sản.
Nhưng thần thức của Tiểu Kha lại phân tán tứ phía giống như bị mắc câu vậy.
Trong nguyên thạch có ngọc to cỡ nào, hình dạng ra sao và màu gì, cậu đều biết rõ.
"Chị ơi, chị ơi."
Tiểu Kha gọi Vương Tư Kỳ.
"Em cũng muốn chọn đá. Trông có vẻ chơi rất vui."
Em trai muốn chơi đổ thạch, tuy chơi đổ thạch rất mạo hiểm nhưng chỉ cần em trai vui thì mất tiền triệu cũng chẳng là gì.
Được sự đồng ý của chị gái, Tiểu Kha hưng phấn chạy tới nhặt hòn đá lên. “Này, tên nhóc đó cũng muốn chơi đổ thạch à?”
"Tới gây sự đúng không. Thằng nhóc nghịch ngợm nhà ai đó? Mau đuổi nó ra ngoài."
Nhân viên nhanh chóng túm lấy Tiểu Kha, hung hăng nói rằng nơi này chỉ dành cho người lớn chơi, trẻ em không được vào.
Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy rất ấm ức, quay đầu lại nhìn chị gái như đang cầu cứu.
Vương Tư Kỳ hừ lạnh nói: "Anh để thằng bé lựa chọn đi, tôi sẽ trả tiền."
Mọi người hài hước nhìn về phía hai người, người trẻ tuổi như vậy thì trong tay có được mấy đồng chứ.
Để trẻ con lựa chọn, có lẽ hai ngàn tệ cũng chẳng kiếm được đâu.
Các nhân viên hơi khó xử, đến chỗ Vương Tư Kỳ nói chuyện.
"Thưa cô, cô có thể xác minh tài chính của mình được không? Nguyên nhân chính là sợ sau khi mở ra, tiền vốn của cô không đủ, đừng để tiểu nhân khó xử."
Vương Tư Kỳ bình tĩnh lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên.
Anh ta quay người đi kiểm tra số dư trên thẻ.
“Không kiểm tra mà cứ tuỳ tiện cầm một tấm thẻ, tôi đoán trong thẻ không quá hai trăm.”
"Ha ha ha, tôi nghĩ trong thẻ không vượt quá năm mươi."
"Đừng nói nữa, có một trăm thì tôi sẽ trồng cây chuối mà ăn cục nguyên thạch này."
"Tôi sẽ trồng cây chuối cổ vũ."
"Ồn ào!"
Vương Tư Kỳ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, mọi người đồng loạt im lặng.
Một lúc sau, một người đẹp mặc sườn xám nóng bỏng và nhân viên công tác chạy về phía cô ấy.
"Thưa quý cô tôn kính, đây là thẻ của cô, xin cầm lấy."
"Tôi xin lỗi vì hành vi mạo phạm vừa rồi."
Người đẹp mặc sườn xám cũng nói một cách kính cẩn.
“Thưa cô, số dư trong thẻ của cô vượt quá một trăm triệu, mời cô theo tôi đến ghế VIP xem.”
"Một trăm triệu, một trăm triệu! Không lầm đó chứ."
"Phú bà còn trẻ như vậy!"
“Người anh em vừa nói trồng cây chuối ăn nguyên thạch đâu rồi?”
"Đúng, đúng, đúng, còn cả người anh em nói trồng cây chuối cổ vũ nữa?"
Giữa đám đông, có hai người mặt xám mày tro bỏ chạy vì sợ bị nhận ra.
Tiểu Kha thấy chị gái đã sắp xếp xong, cậu có thể đi chọn đá rồi.
Tiểu Kha chậm rãi đi vòng quanh địa điểm đổ thạch, đại khái hiểu được cấu tạo bên trong của nó.
Hai nhân viên theo sát cậu, chờ cậu chọn đá.
Lấy bút đánh dấu, Tiểu Kha nhanh chóng đánh dấu mười mấy viên nguyên thạch.
Có đủ loại, loại đắt nhất là hai trăm ngàn nhân dân tệ, loại rẻ nhất là hai ngàn nhân dân tệ.
Sau khi chọn đá xong, hai nhân viên miệt mài chuyển đá sang máy cắt đá.
Người phụ nữ sườn xám đưa cho Vương Tư Kỳ một lá thư miễn trách nhiệm.
Đây là tài liệu phải điền mỗi khi đổ thạch, chủ yếu là để tránh những rắc rối do những vị khách phiền phức gây ra.
Sau khi điền xong thủ tục giấy tờ, Vương Tư Kỳ quẹt thẻ để trả tiền nguyên thạch.
Tổng cộng: Một triệu tám trăm bảy mươi sáu nghìn.
Quẹt thẻ xong, người phụ nữ sườn xám không khỏi nhìn cô ấy.
Tiện tay tiêu hết hai triệu mà mặt không có chút cảm xúc nào, như thể số tiền đó đối với cô ấy… là rất ít.
Các nhân viên hỏi Tiểu Kha muốn cắt đá tại chỗ hay trực tiếp mang đi.
Khán giả bên ngoài sân hò reo phấn khích.
"Cắt, cắt, cắt."
Một lần mua hơn chục viên nguyên thạch trông rất đã ghiền, hầu như mọi người đều thúc giục Tiểu Kha cắt đá ngay tại chỗ.
Dù sao thì đã có sẵn kết quả trong đầu rồi, cắt ở đâu cũng giống nhau thôi.
“Vậy thì cắt ngay tại chỗ đi.”
Nhân viên gật đầu rồi nói lớn với những người gần đó.
"Hiện trường cắt đá, người không phận sự xin mời lùi lại vài bước."
Mọi người lùi lại vài bước, mắt nhìn thẳng vào nguyên thạch, cuộc vui bắt đầu.
Tiểu Kha quay đầu mỉm cười, ra hiệu bảo chị gái yên tâm.
Tiếp theo, thợ cắt đá bước lên sân khấu. Màn cắt đá căng thẳng và kích thích bắt đầu.
Nhân viên lấy một viên nguyên thạch cỡ vừa và cho vào máy cắt đá.
Sư phụ già cẩn thận điều khiển hoạt động của máy, đổ nước xong bắt đầu cắt từ trên xuống.
Ông ta đã tham gia phân tích đá hơn ba mươi năm và đã cắt vô số viên nguyên thạch, kinh nghiệm phong phú.
Chính vì ông ta rất cẩn thận trong mỗi một vết đao cắt nên rất được kính trọng.
Tiểu Kha đứng sang một bên nhìn cỗ máy khổng lồ cắt nguyên thạch, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi lẩm bẩm.
“Chiếc máy này cắt quá chậm. Còn không bằng để mình trực tiếp bổ ra cho rồi.”
Cũng may câu nói này không lớn, nếu không sẽ khiến người khác cười chết.
Máy cắt đá đã cắt được gần nửa chừng, vẫn chưa ra lục.
Đột nhiên có người trong đám đông hét lên.
“Ra rồi, ra lục rồi!”
"Hú hú, thật sự ra lục rồi, nhìn kìa!"
Nhưng thần thức của Tiểu Kha lại phân tán tứ phía giống như bị mắc câu vậy.
Trong nguyên thạch có ngọc to cỡ nào, hình dạng ra sao và màu gì, cậu đều biết rõ.
"Chị ơi, chị ơi."
Tiểu Kha gọi Vương Tư Kỳ.
"Em cũng muốn chọn đá. Trông có vẻ chơi rất vui."
Em trai muốn chơi đổ thạch, tuy chơi đổ thạch rất mạo hiểm nhưng chỉ cần em trai vui thì mất tiền triệu cũng chẳng là gì.
Được sự đồng ý của chị gái, Tiểu Kha hưng phấn chạy tới nhặt hòn đá lên. “Này, tên nhóc đó cũng muốn chơi đổ thạch à?”
"Tới gây sự đúng không. Thằng nhóc nghịch ngợm nhà ai đó? Mau đuổi nó ra ngoài."
Nhân viên nhanh chóng túm lấy Tiểu Kha, hung hăng nói rằng nơi này chỉ dành cho người lớn chơi, trẻ em không được vào.
Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy rất ấm ức, quay đầu lại nhìn chị gái như đang cầu cứu.
Vương Tư Kỳ hừ lạnh nói: "Anh để thằng bé lựa chọn đi, tôi sẽ trả tiền."
Mọi người hài hước nhìn về phía hai người, người trẻ tuổi như vậy thì trong tay có được mấy đồng chứ.
Để trẻ con lựa chọn, có lẽ hai ngàn tệ cũng chẳng kiếm được đâu.
Các nhân viên hơi khó xử, đến chỗ Vương Tư Kỳ nói chuyện.
"Thưa cô, cô có thể xác minh tài chính của mình được không? Nguyên nhân chính là sợ sau khi mở ra, tiền vốn của cô không đủ, đừng để tiểu nhân khó xử."
Vương Tư Kỳ bình tĩnh lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên.
Anh ta quay người đi kiểm tra số dư trên thẻ.
“Không kiểm tra mà cứ tuỳ tiện cầm một tấm thẻ, tôi đoán trong thẻ không quá hai trăm.”
"Ha ha ha, tôi nghĩ trong thẻ không vượt quá năm mươi."
"Đừng nói nữa, có một trăm thì tôi sẽ trồng cây chuối mà ăn cục nguyên thạch này."
"Tôi sẽ trồng cây chuối cổ vũ."
"Ồn ào!"
Vương Tư Kỳ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, mọi người đồng loạt im lặng.
Một lúc sau, một người đẹp mặc sườn xám nóng bỏng và nhân viên công tác chạy về phía cô ấy.
"Thưa quý cô tôn kính, đây là thẻ của cô, xin cầm lấy."
"Tôi xin lỗi vì hành vi mạo phạm vừa rồi."
Người đẹp mặc sườn xám cũng nói một cách kính cẩn.
“Thưa cô, số dư trong thẻ của cô vượt quá một trăm triệu, mời cô theo tôi đến ghế VIP xem.”
"Một trăm triệu, một trăm triệu! Không lầm đó chứ."
"Phú bà còn trẻ như vậy!"
“Người anh em vừa nói trồng cây chuối ăn nguyên thạch đâu rồi?”
"Đúng, đúng, đúng, còn cả người anh em nói trồng cây chuối cổ vũ nữa?"
Giữa đám đông, có hai người mặt xám mày tro bỏ chạy vì sợ bị nhận ra.
Tiểu Kha thấy chị gái đã sắp xếp xong, cậu có thể đi chọn đá rồi.
Tiểu Kha chậm rãi đi vòng quanh địa điểm đổ thạch, đại khái hiểu được cấu tạo bên trong của nó.
Hai nhân viên theo sát cậu, chờ cậu chọn đá.
Lấy bút đánh dấu, Tiểu Kha nhanh chóng đánh dấu mười mấy viên nguyên thạch.
Có đủ loại, loại đắt nhất là hai trăm ngàn nhân dân tệ, loại rẻ nhất là hai ngàn nhân dân tệ.
Sau khi chọn đá xong, hai nhân viên miệt mài chuyển đá sang máy cắt đá.
Người phụ nữ sườn xám đưa cho Vương Tư Kỳ một lá thư miễn trách nhiệm.
Đây là tài liệu phải điền mỗi khi đổ thạch, chủ yếu là để tránh những rắc rối do những vị khách phiền phức gây ra.
Sau khi điền xong thủ tục giấy tờ, Vương Tư Kỳ quẹt thẻ để trả tiền nguyên thạch.
Tổng cộng: Một triệu tám trăm bảy mươi sáu nghìn.
Quẹt thẻ xong, người phụ nữ sườn xám không khỏi nhìn cô ấy.
Tiện tay tiêu hết hai triệu mà mặt không có chút cảm xúc nào, như thể số tiền đó đối với cô ấy… là rất ít.
Các nhân viên hỏi Tiểu Kha muốn cắt đá tại chỗ hay trực tiếp mang đi.
Khán giả bên ngoài sân hò reo phấn khích.
"Cắt, cắt, cắt."
Một lần mua hơn chục viên nguyên thạch trông rất đã ghiền, hầu như mọi người đều thúc giục Tiểu Kha cắt đá ngay tại chỗ.
Dù sao thì đã có sẵn kết quả trong đầu rồi, cắt ở đâu cũng giống nhau thôi.
“Vậy thì cắt ngay tại chỗ đi.”
Nhân viên gật đầu rồi nói lớn với những người gần đó.
"Hiện trường cắt đá, người không phận sự xin mời lùi lại vài bước."
Mọi người lùi lại vài bước, mắt nhìn thẳng vào nguyên thạch, cuộc vui bắt đầu.
Tiểu Kha quay đầu mỉm cười, ra hiệu bảo chị gái yên tâm.
Tiếp theo, thợ cắt đá bước lên sân khấu. Màn cắt đá căng thẳng và kích thích bắt đầu.
Nhân viên lấy một viên nguyên thạch cỡ vừa và cho vào máy cắt đá.
Sư phụ già cẩn thận điều khiển hoạt động của máy, đổ nước xong bắt đầu cắt từ trên xuống.
Ông ta đã tham gia phân tích đá hơn ba mươi năm và đã cắt vô số viên nguyên thạch, kinh nghiệm phong phú.
Chính vì ông ta rất cẩn thận trong mỗi một vết đao cắt nên rất được kính trọng.
Tiểu Kha đứng sang một bên nhìn cỗ máy khổng lồ cắt nguyên thạch, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi lẩm bẩm.
“Chiếc máy này cắt quá chậm. Còn không bằng để mình trực tiếp bổ ra cho rồi.”
Cũng may câu nói này không lớn, nếu không sẽ khiến người khác cười chết.
Máy cắt đá đã cắt được gần nửa chừng, vẫn chưa ra lục.
Đột nhiên có người trong đám đông hét lên.
“Ra rồi, ra lục rồi!”
"Hú hú, thật sự ra lục rồi, nhìn kìa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook