Ăn Mày Tu Tiên
-
C17: Tiểu kha nói cứ để trong phòng cậu
Tiểu Kha rất tự tin.
Đợi một lúc, Tiểu Kha đã ngủ quên trên ghế sô pha.
Sau khi Vương Tư Kỳ họp xong thì cũng đã gần đến giờ tan sở.
Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, Vương Tư Kỳ nhìn thấy Tiểu Kha đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc, đặt hồ sơ cuộc họp lên bàn.
Bấy giờ mới phát hiện giấy Tuyên Thành và bút lông vương vãi trên bàn.
“Tiểu Liên thật là, lại dám đưa bút lông cho trẻ con chơi.”
Trong giọng điệu của Vương Tư Kỳ không có chút trách móc nào, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ.
Sau khi dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, Vương Tư Kỳ mới để ý đến tờ giấy Tuyên Thành được dán trên tường.
"Đây là do em trai viết à?"
Vương Tư Kỳ kinh ngạc nhìn bài thơ trên giấy Tuyên Thành.
"Bạch vân hạo hạo yểm quy trần..."
Không thể nào, trong lòng Vương Tư Kỳ đã loại trừ Tiểu Kha.
Cô ấy rất thích thư pháp nên mới để bút lông và giấy Tuyên Thành trong văn phòng.
Nhưng càng hiểu về thư pháp thì càng thấy được thế bút ẩn chứa trong con chữ.
Ít nhất những đại sư cô ấy từng thấy cũng không hơn thế này.
Khi Tiểu Kha tỉnh lại, cô ấy phải hơi xem thứ này mang về từ trong tay đại sư nào.
Quay đầu lại, cô ấy thấy một tờ giấy Tuyên Thành khác được dán trên tường.
"Còn nữa à?"
Vương Tư Kỳ tới gần nhìn kỹ hơn.
Những gì viết trên tờ giấy này không còn là một bài thơ nữa mà chỉ là một câu trong bài thơ.
“Khuynh tẫn lục nghĩ hoa tiệm khai,
Vấn đàm để kiếm tiên an tại tai."
Vương Tư Kỳ nhẹ giọng đọc thơ, nhìn liên tiếp mấy lần.
"Thần tác, đây là thần tác. Bản thân bài thơ như một thanh kiếm, cộng với kiếm thế hành văn, vừa nội liễm vừa sắc bén."
Vương Tư Kỳ suýt thốt lên kinh ngạc, cô ấy rất chắc chắn đây là tuyệt bút của đại sư.
E là đến phòng đấu giá cũng có thể bán ra một cái giá trên trời.
Đầu óc Vương Tư Kỳ ong ong, làm sao thần tích như vậy lại có thể xuất hiện ở đây.
Sau khi nhẹ nhàng gọi Tiểu Kha tỉnh lại, Vương Tư Kỳ mỉm cười hỏi cậu ai đã viết thư pháp trên tường.
Tiểu Kha dụi dụi mắt, rất tự nhiên nói là mình viết.
Vương Tư Kỳ gãi mũi Tiểu Kha.
Cô ấy không tin rằng bức thư pháp này là thủ bút của Tiểu Kha.
Vương Tư Kỳ dứt khoát không hỏi nữa, ngày mai trực tiếp hỏi Tiểu Liên là được.
Đến giờ tan sở, Vương Tư Kỳ đưa Tiểu Kha về nhà.
Trang viên nhà họ Vương, lúc này dì Lam đang quan sát lò luyện đan, thứ vừa to vừa nặng.
Mấu chốt là nhìn không đẹp, trong biệt thự không có chỗ để đặt làm vật trang trí.
"Brừ brừ!"
Tiếng xe thể thao vang lên.
Mọi người đều biết cô chủ đã về đến nhà, vội vàng mở cửa trang viên.
Sau khi Vương Tư Kỳ xuống xe, ánh mắt mọi người đều mang theo sự tò mò.
“Có chuyện gì vậy dì Lam?”
Vương Tư Kỳ hỏi, cô ấy còn tưởng trên mặt mình dính thứ gì đó.
Dì Lam hỏi một câu mà ai cũng tò mò.
"Cô chủ, cái lư hương lớn cô mua về đặt ở đâu đây, tôi thấy không còn chỗ nào để đặt."
"Lư hương?"
Vương Tư Kỳ nhất thời cảm thấy khó hiểu. Cô ấy chưa từng mua lư hương nào cả.
Ánh mắt xuyên qua đám đông, Vương Tư Kỳ hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao sắc mặt mọi người lại kỳ lạ như vậy rồi. Cái thứ đó là thứ gì vậy?
Vương Tư Kỳ dẫn Tiểu Kha đến lò luyện đan, nhìn một lúc.
"Cái này hình như không phải lư hương, mà là lò luyện đan."
Vương Tư Kỳ nhớ lại.
Vừa rồi khi cuộc họp kết thúc, Tiểu Liên dường như có nói với cô ấy Tiểu Kha đã mua một lò luyện đan ở Đạo quán Nhàn Vân.
Vương Tư Kỳ cúi đầu nhìn em trai mình. Quả nhiên, thủ phạm chính là em trai cô ấy.
"Em trai, em nghĩ sao lại nghĩ đến việc mua một lò luyện đan thế? Chẳng lẽ em muốn luyện đan giống như Thái thượng lão quân à?"
Trong lòng Tiểu Kha căng thẳng, tiêu rồi, vẫn bị chị gái phát hiện sao?
Tiểu Kha lúng túng cười nói: "Không phải, em cảm thấy thứ này rất đẹp, muốn mua về chơi."
Thấy mọi người không còn tò mò nữa, Tiểu Kha mới yên tâm.
Vương Tư Kỳ chỉ đạo mấy người làm nam có thân thể cường tráng mang lò luyện đan tới bãi đất trống.
Cô ấy không biết để nó ở đâu thì hợp nữa. Nó vừa to vừa cồng kềnh, chẳng đẹp chút nào.
Tiểu Kha nói cứ để trong phòng cậu, để cậu tự xem là được.
Dù không hiểu nhưng Vương Tư Kỳ vẫn chỉ đạo mọi người chuyển lò luyện đan đến phòng Tiểu Kha.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, tảng đá trong lòng Tiểu Kha cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần giải quyết xong vấn đề lò luyện đan, cậu sẽ tự có cách để luyện chế đan dược.
Cậu vẫn đang suy nghĩ, một thời gian nữa cậu luyện chế ra Trú Nhan Đan sẽ chia cho mấy chị gái.
Trú Nhan Đan không giúp ích gì cho việc tu luyện nhưng nó có thể khiến con người trẻ mãi không già.
Sau khi dùng nó, cho dù năm mươi năm đã trôi qua, diện mạo vẫn duy trì như khi dùng đan dược.
Đây là sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ, ai mà không muốn mình xinh đẹp mãi mãi chứ?
Hôm nay Tiểu Kha ăn cơm rất nhanh, Vương Tư Kỳ có thể nhìn ra Tiểu Kha có vẻ có chút nôn nóng, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều.
Ăn cơm xong, tắm xong, sau khi khóa cửa, Tiểu Kha cuối cùng cũng có thể luyện chế đan dược mình cần rồi.
Nhìn lò luyện đan đặt trong góc, Tiểu Kha cười hắc hắc.
Đợi một lúc, Tiểu Kha đã ngủ quên trên ghế sô pha.
Sau khi Vương Tư Kỳ họp xong thì cũng đã gần đến giờ tan sở.
Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, Vương Tư Kỳ nhìn thấy Tiểu Kha đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc, đặt hồ sơ cuộc họp lên bàn.
Bấy giờ mới phát hiện giấy Tuyên Thành và bút lông vương vãi trên bàn.
“Tiểu Liên thật là, lại dám đưa bút lông cho trẻ con chơi.”
Trong giọng điệu của Vương Tư Kỳ không có chút trách móc nào, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ.
Sau khi dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, Vương Tư Kỳ mới để ý đến tờ giấy Tuyên Thành được dán trên tường.
"Đây là do em trai viết à?"
Vương Tư Kỳ kinh ngạc nhìn bài thơ trên giấy Tuyên Thành.
"Bạch vân hạo hạo yểm quy trần..."
Không thể nào, trong lòng Vương Tư Kỳ đã loại trừ Tiểu Kha.
Cô ấy rất thích thư pháp nên mới để bút lông và giấy Tuyên Thành trong văn phòng.
Nhưng càng hiểu về thư pháp thì càng thấy được thế bút ẩn chứa trong con chữ.
Ít nhất những đại sư cô ấy từng thấy cũng không hơn thế này.
Khi Tiểu Kha tỉnh lại, cô ấy phải hơi xem thứ này mang về từ trong tay đại sư nào.
Quay đầu lại, cô ấy thấy một tờ giấy Tuyên Thành khác được dán trên tường.
"Còn nữa à?"
Vương Tư Kỳ tới gần nhìn kỹ hơn.
Những gì viết trên tờ giấy này không còn là một bài thơ nữa mà chỉ là một câu trong bài thơ.
“Khuynh tẫn lục nghĩ hoa tiệm khai,
Vấn đàm để kiếm tiên an tại tai."
Vương Tư Kỳ nhẹ giọng đọc thơ, nhìn liên tiếp mấy lần.
"Thần tác, đây là thần tác. Bản thân bài thơ như một thanh kiếm, cộng với kiếm thế hành văn, vừa nội liễm vừa sắc bén."
Vương Tư Kỳ suýt thốt lên kinh ngạc, cô ấy rất chắc chắn đây là tuyệt bút của đại sư.
E là đến phòng đấu giá cũng có thể bán ra một cái giá trên trời.
Đầu óc Vương Tư Kỳ ong ong, làm sao thần tích như vậy lại có thể xuất hiện ở đây.
Sau khi nhẹ nhàng gọi Tiểu Kha tỉnh lại, Vương Tư Kỳ mỉm cười hỏi cậu ai đã viết thư pháp trên tường.
Tiểu Kha dụi dụi mắt, rất tự nhiên nói là mình viết.
Vương Tư Kỳ gãi mũi Tiểu Kha.
Cô ấy không tin rằng bức thư pháp này là thủ bút của Tiểu Kha.
Vương Tư Kỳ dứt khoát không hỏi nữa, ngày mai trực tiếp hỏi Tiểu Liên là được.
Đến giờ tan sở, Vương Tư Kỳ đưa Tiểu Kha về nhà.
Trang viên nhà họ Vương, lúc này dì Lam đang quan sát lò luyện đan, thứ vừa to vừa nặng.
Mấu chốt là nhìn không đẹp, trong biệt thự không có chỗ để đặt làm vật trang trí.
"Brừ brừ!"
Tiếng xe thể thao vang lên.
Mọi người đều biết cô chủ đã về đến nhà, vội vàng mở cửa trang viên.
Sau khi Vương Tư Kỳ xuống xe, ánh mắt mọi người đều mang theo sự tò mò.
“Có chuyện gì vậy dì Lam?”
Vương Tư Kỳ hỏi, cô ấy còn tưởng trên mặt mình dính thứ gì đó.
Dì Lam hỏi một câu mà ai cũng tò mò.
"Cô chủ, cái lư hương lớn cô mua về đặt ở đâu đây, tôi thấy không còn chỗ nào để đặt."
"Lư hương?"
Vương Tư Kỳ nhất thời cảm thấy khó hiểu. Cô ấy chưa từng mua lư hương nào cả.
Ánh mắt xuyên qua đám đông, Vương Tư Kỳ hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao sắc mặt mọi người lại kỳ lạ như vậy rồi. Cái thứ đó là thứ gì vậy?
Vương Tư Kỳ dẫn Tiểu Kha đến lò luyện đan, nhìn một lúc.
"Cái này hình như không phải lư hương, mà là lò luyện đan."
Vương Tư Kỳ nhớ lại.
Vừa rồi khi cuộc họp kết thúc, Tiểu Liên dường như có nói với cô ấy Tiểu Kha đã mua một lò luyện đan ở Đạo quán Nhàn Vân.
Vương Tư Kỳ cúi đầu nhìn em trai mình. Quả nhiên, thủ phạm chính là em trai cô ấy.
"Em trai, em nghĩ sao lại nghĩ đến việc mua một lò luyện đan thế? Chẳng lẽ em muốn luyện đan giống như Thái thượng lão quân à?"
Trong lòng Tiểu Kha căng thẳng, tiêu rồi, vẫn bị chị gái phát hiện sao?
Tiểu Kha lúng túng cười nói: "Không phải, em cảm thấy thứ này rất đẹp, muốn mua về chơi."
Thấy mọi người không còn tò mò nữa, Tiểu Kha mới yên tâm.
Vương Tư Kỳ chỉ đạo mấy người làm nam có thân thể cường tráng mang lò luyện đan tới bãi đất trống.
Cô ấy không biết để nó ở đâu thì hợp nữa. Nó vừa to vừa cồng kềnh, chẳng đẹp chút nào.
Tiểu Kha nói cứ để trong phòng cậu, để cậu tự xem là được.
Dù không hiểu nhưng Vương Tư Kỳ vẫn chỉ đạo mọi người chuyển lò luyện đan đến phòng Tiểu Kha.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, tảng đá trong lòng Tiểu Kha cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần giải quyết xong vấn đề lò luyện đan, cậu sẽ tự có cách để luyện chế đan dược.
Cậu vẫn đang suy nghĩ, một thời gian nữa cậu luyện chế ra Trú Nhan Đan sẽ chia cho mấy chị gái.
Trú Nhan Đan không giúp ích gì cho việc tu luyện nhưng nó có thể khiến con người trẻ mãi không già.
Sau khi dùng nó, cho dù năm mươi năm đã trôi qua, diện mạo vẫn duy trì như khi dùng đan dược.
Đây là sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ, ai mà không muốn mình xinh đẹp mãi mãi chứ?
Hôm nay Tiểu Kha ăn cơm rất nhanh, Vương Tư Kỳ có thể nhìn ra Tiểu Kha có vẻ có chút nôn nóng, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều.
Ăn cơm xong, tắm xong, sau khi khóa cửa, Tiểu Kha cuối cùng cũng có thể luyện chế đan dược mình cần rồi.
Nhìn lò luyện đan đặt trong góc, Tiểu Kha cười hắc hắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook