Ăn Mày Tu Tiên
C13: Đối mặt với người đứng đầu

"Chị Tiểu Liên, chị mau dạy em cách sử dụng điện thoại di động đi."

Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gõ phím, vẻ mặt rất đau khổ.

Bàn tay của nhân viên phục vụ khựng lại, tổ tiên nhỏ của tôi, đó là Iphone 14 Pro đó, đừng có làm rơi nha.

Mục đích làm việc ở nhà hàng của anh ta là để mua được một chiếc điện thoại di động hãng Iphone.

Iphone 14 Pro này tương đương với hai tháng lương của anh ta.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiểu Liên liền xê dịch vị trí.

Cô ấy mỉm cười, kiên nhẫn dạy Tiểu Kha cách sử dụng điện thoại.

Vừa rồi cô ấy đã dùng chứng minh thư của Tiểu Kha để làm sim điện thoại di động rồi cắm vào điện thoại Iphone.

Bữa ăn được phục vụ hết món này đến món khác, Tiểu Kha cũng học cách sử dụng điện thoại di động cơ bản.

Chị Tiểu Liên đã giúp cậu đăng ký WeChat. Đầu tiên cậu thêm bạn với chị Tiểu Liên, sau đó thêm bạn với Vương Tư Kỳ.

Trong phòng CEO, Vương Tư Kỳ nhận được tin nhắn trên điện thoại di động.

Bấm vào thì thấy Tiểu Kha gửi lời mời kết bạn.

Vương Tư Kỳ cười nhạt, xem ra Tiểu Liên làm rất tốt.

Vương Tư Kỳ bấm đồng ý, thông báo cũng truyền đến chỗ Tiểu Kha.

Tiểu Liên tiếp tục dạy cậu chủ cách sử dụng WeChat.


"Này, nhấp vào đây để thực hiện cuộc gọi thoại với bạn bè, nhấp vào đây để thực hiện cuộc gọi video và nhấp vào đây để gửi vị trí..."

Tiểu Kha rất nhanh đã hiểu ra, sau khi tìm được bạn bè chị bảy thì Tiểu Kha bấm gọi video.

Tút tút tút…

Cuộc gọi video đã được kết nối.

Tiểu Kha mỉm cười nhìn chị gái trong điện thoại, Vương Tư Kỳ hỏi rất nhiều câu hỏi.

"Có thích điện thoại không? Đã ăn trưa chưa?"

Hai người trò chuyện sôi nổi, Tiểu Liên ngồi ở một bên không nói được lời nào.

Ầm!

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, một nhóm người bước vào trong phòng.

"Hả? Tại sao lại có người ở đây?"

"Đúng vậy, không phải Quốc Cường đã đặt bao hết rồi sao?"

"Xin chào, chúng tôi đã bao hết nơi này, xin các người ra ngoài."

Mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên nghị luận ồn ào.

"Có chuyện gì thế? Sao ồn ào thế?"

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên cường tráng bước qua đám đông và bước vào phòng riêng.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh, khuôn mặt trông hung thần ác sát.

"Chúng tôi đến đây thì phát hiện có người đang chiếm nơi này. Không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa."

"Đúng rồi, không phải chúng ta đã bao hết rồi sao?"

"Quốc Cường, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi."

Mọi người mồm năm miệng mười, Lưu Quốc Cường cũng hiểu được nguyên nhân.

Ông ta nhìn hai người, đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, cô gái bên cạnh trái lại trông rất quen.

"Xin chào, tôi đã đặt hết tầng ba rồi, các người có thể xuống dưới ăn."

Lưu Quốc Cường lên tiếng trước, trong giọng điệu mang theo ý không cho phép cãi lại.

Tiểu Liên dứt khoát chọn cách phớt lờ ông ta.

Sau vài giây, cô ấy bình tĩnh trả lời: “Tầng ba có nhiều phòng riêng như vậy, chúng tôi chiếm một phòng cũng không quá đáng chứ. Nếu không ngồi được thì các người có thể chọn ăn ở sảnh tầng một.”


Lưu Quốc Cường thẹn quá thành giận, đe dọa Tiểu Liên: "Tôi là chủ nhiệm của Tập đoàn Hải Long, cô nên nghĩ đến hậu quả khi chọc giận tôi. Bây giờ tôi không muốn tranh cãi với các người nữa, mau xuống dưới đi.”

Hôm nay là tiệc mừng lên lớp của con gái ông ta, ông ta đặc biệt mời người thân, bạn bè đến dùng bữa để chúc mừng.

Những người đứng cạnh ông ta đều là họ hàng hoặc là con cháu trong gia tộc.

Trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của ông ta không thể bị hai đứa nhóc này chà đạp.

Tiểu Liên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Quốc Cường.

"Tập đoàn Hải Long? Nghe có vẻ khá lợi hại nhỉ, có thể một tay che trời ở Ma Đô luôn."

Tiểu Kha còn chưa cúp điện thoại, Vương Tư Kỳ đã nghe rõ ràng toàn bộ quá trình.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy vô cùng lạnh lùng, bàn tay cầm điện thoại đã siết chặt.

Tập đoàn Hải Long, hạng thấp kém mà còn bắt nạt người của chị!

"Em trai, đưa điện thoại cho chú đó đi. Chị gái quen chú ấy, để chị trò chuyện với chú ấy vài câu."

Tiểu Kha tin là thật, ngoan ngoãn chạy đến chỗ Lưu Quốc Cường.

Mặc dù chú này trông xấu xí, Tiểu Kha không thích lắm.

Nhưng chị gái quen ông ta nên Tiểu Kha vẫn rất lịch sự đưa điện thoại cho Lưu Quốc Cường.

"Chú ơi, chị gái cháu có chuyện muốn nói với chú."

Tiểu Liên ở một bên cũng không ngăn cản, xem ra có trò hay để xem rồi.

Lưu Quốc Cường theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhìn xem.

Trong phút chốc, cả người hóa đá ngay tại chỗ.

Trên màn hình, Vương Tư Kỳ lạnh lùng nhìn Lưu Quốc Cường, khí lạnh dường như xuyên điện thoại di động truyền đến cơ thể ông ta.


"Chào… chào tổng, tổng giám đốc Vương, dạo này sức khỏe thế nào rồi?"

Lưu Quốc Cường suy sụp, đối mặt với cô chủ của nhà họ Vương, gia tộc đứng đầu Ma Đô, ông ta thực sự không biết nên nói cái gì.

Đối mặt với Vương Tư Kỳ, ông ta nói năng lắp bắp, còn nói mấy lời rất kỳ quái.

"Ông là người của Triệu Mạc, Tập đoàn Hải Long phải không?"

Đối mặt với người đứng đầu của tập đoàn Vương thị, Lưu Quốc Cường thực sự sợ hãi.

Chỉ cần đối phương muốn, ông ta sẽ không thể sống tiếp ở Ma Đô.

"Vâng vâng vâng, xin lỗi tổng giám đốc Vương, vừa rồi tôi quá nóng nảy, cô chớ tính toán với kẻ thấp kém như tôi."

Lưu Quốc Cường cười ngượng ngùng, gật đầu cúi đầu trước chiếc điện thoại di động nho nhỏ.

"Bây giờ tôi sẽ đưa người đi, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của tổng giám đốc Vương. Tôi sẽ cút ngay bây giờ."

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Quốc Cường thở phào nhẹ nhõm.

Bất tri bất giác, chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lưu Quốc Cường nở nụ cười cứng ngắc, cung kính đưa điện thoại cho Tiểu Kha.

"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi hồ đồ, bây giờ tôi sẽ dẫn người đi. Hoá đơn bàn này tôi sẽ thanh toán, ngài cứ ăn thoải mái."

Tiểu Liên cười lạnh nói: "Không cần."

Lưu Quốc Cường dẫn một nhóm lớn người ra khỏi phòng riêng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương