Ăn Mày Tu Tiên
-
C1: Cậu bé ăn xin dưới cầu
Ma Đô, khu Nhạn Bắc.
Đây là một thành phố đầy quyến rũ và kỳ diệu, khắp nơi đều là xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Dưới cây cầu nào đó bị bóng tối bao phủ, một cậu bé gầy gò, rách rưới nằm trên chiếc chăn bông rách nát, trên người chỉ có một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
Trong hang thường truyền đến tiếng chuột kêu chít chít, bên ngoài thì là tiếng ô tô gầm rú...
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt vàng như nến của cậu bé trông như mới năm, sáu tuổi mà đã lang thang được một năm rồi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống, cậu bé từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Giấc mơ chân thật quá, tại sao ông chú đẹp trai đó lại nhét nhiều thứ vào đầu mình như vậy?"
Cậu bé phủi tro bụi trên người, chạy ra con sông gần đó để rửa mặt.
Mười mấy ngày nay, cậu bé luôn mơ những giấc mơ đặc biệt, trong mơ có một ông chú đẹp trai dạy cậu bé rất nhiều điều.
Có thư pháp, chơi cờ, trung y, nhạc cụ, hội họa... và cả tu hành.
"Ngày hôm qua chú đẹp trai nói sẽ nhận mình làm đồ đệ, còn dạy mình cách tu hành như thế nào."
"Tại sao mình học trong mơ lại nhanh hơn, còn nhớ rõ như thế nữa?” Cậu bé lẩm bẩm với giọng sữa, bụng lại réo lên. Cậu bé cười khờ khạo, sau đó đi ra đường cái “làm việc”.
Trở về hang, cậu bé thành thạo lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc đĩa nhỏ và một tờ gi ¡ rón rén chạy ra ngoài.
Sáng sớm, khu Nhạn Bắc rất nhộp nhịp.
Những người bán hàng rong hấp tấp thu dọn hàng hóa, dòng xe cộ và dòng người tấp nập vào giờ cao điểm.
Một chàng trai và một cô gái đang chạy tới trường, cô gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, chàng trai tên là Diệp Hưng.
"Hiểu Hiểu này, không phải tớ nói chứ cậu đi nhanh lên đi, sắp đến tiết tự học buổi sáng rồi, đến muộn bị chủ nhiệm bắt được thì đừng có khóc đấy."
"Giục cái gì mà giục? Bây giờ còn không phải sớm à, lần nào cũng giống như đi đầu thai vậy, đi nhanh như thế thì làm sao có thể hít thở không khí trong lành?”
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, đột nhiên cô ấy đứng khựng lại, nhìn quầy hàng bánh trứng.
Diệp Hưng cũng chú ý đến bộ dạng của cô ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nói.
"Cô cả của tôi đừng ăn nữa, không phải lúc nấy đã ăn cơm sáng rồi sao, đi đến trường trước có được không?”
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu lại, kéo Diệp Hưng đi qua đó.
Nhưng họ không dừng trước quầy hàng bánh trứng mà là một khoảng đất trống nhỏ bên cạnh.
“Các anh, các chị, các chú, các dì tốt bụng, có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn được không? Con cảm ơn.”
Lâm Hiểu Hiểu đọc nhẩm nội dung trên tờ giấy, nhìn cậu bé đang ngồi xổm dưới đất trước mặt, lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Cậu bé từ sáng sớm đã tìm được vị trí tốt, háo hức nhìn hai anh chị trước mặt, lòng tràn đây mong chờ.
Cậu bé tên Tiểu Kha, sống với ông nội bán phế liệu từ khi còn nhỏ, ngày nào cậu ấy cũng theo ông đi nhặt chai lọ và thu gom thùng giấy.
Dù cuộc sống gian khổ, nhưng ông nội rất yêu thương cậu bé.
Mỗi lần có món gì ngon hay nhặt được món đồ chơi nào đều sẽ đưa cho. cậu bé.
Dù sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng cuộc sống vẫn tràn đầy ấm áp.
Điều bất hạnh chính là, một năm trước ông nội qua đời vì ung thu gan. Tiểu Kha ôm thi thể ông nội khóc lóc thảm thiết, khóc rồi ngủ quên mất. Khi cảnh sát đến vào ngày hôm sau, họ đã đưa ông nội lên xe.
Sau đó, cậu bé phải sống những ngày lưu lạc đầu đường.
Có một ông lão ăn xin thấy cậu bé đáng thương liền bảo cậu bé đi ăn xin trên đường để có miếng ăn.
Tiểu Kha cũng học được tỉnh túy từ chỗ ông lão ăn xin, tuổi nhỏ đã bắt đầu dậy sớm “làm việc”.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn không?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn cậu bé gầy gò ốm yếu này.
Suy dinh dưỡng lâu ngày khiến cậu bé càng trông gầy gò hơn, giống như một cây đậu giá héo.
Nhưng đôi mắt cậu bé lại rất có thần, con ngươi màu xanh lam trông rất sáng.
"Diệp Hưng, bọn mình giúp em ấy được không, bạn nhỏ này đáng thương quá."
Diệp Hưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của Lâm Hiểu Hiểu, lại nhìn cậu bé gầy gò kia, trong lòng cũng cảm thấy đồng tình.
Cậu ấy xoay người mua hai chiếc bánh rán và một lon coca.
"Tiểu Kha, mau ăn nhanh đi, chắc chắn là đói lả rồi phải không, người nhà của em đâu?”
Tiểu Kha nhận đồ ăn, cười ngọt ngào với hai người.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, cậu bé buồn bã cúi đầu nói.
"Ông nội em năm ngoái bị chú cảnh sát đưa đi rồi, chú cảnh sát nói ông nội đã qua đời."
"Cha mẹ em không biết ở đâu, em không tìm thấy họ."
Khi nghĩ đến ông nội luôn chọc mình cười đã không còn nữa, Tiểu Kha lặng lẽ rơi nước mắt, cơ thể khẽ run run.
Lâm Hiểu Hiểu thở dài, vội vàng an ủi Tiểu Kha.
"Tại sao chú cảnh sát lại không đưa em đến trại trẻ mồ côi? Như vậy em sẽ không bị đói bụng nữa."
Tiểu Kha vừa nấc cụt vừa nói. "Em muốn tìm cha mẹ... em, em không... không muốn tới trại trẻ mồ côi." "Em có cha mẹ, cho nên em lén... lén chạy ra ngoài, em muốn đi tìm họ."
Lâm Hiểu Hiểu thật sự không đành lòng, cô ấy rút 50 đồng từ trong túi ra, đặt xuống đĩa.
"Em trai, em có muốn về nhà cũng chị không, như vậy sẽ không bị đói bụng nữa đâu."
Tiểu Kha nghe vậy thì ngừng khóc, đôi mắt đâm nước ngơ ngẩn nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này, một cơn gió thổi qua chiếc đĩa. Tờ tiền 50 đồng bay xuống đường cái.
Tiểu Kha vội vàng chạy lại, cậu bé không muốn tiền mà chị gái tốt bụng cho bị thổi bay.
"Nguy hiểm! Quay lại đi Tiểu Kha!"
Diệp Hưng không bắt được, quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh, sắp tông vào cậu bé trên đường.
Tài xế cũng giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của cậu bé. Trong lúc hoảng loạn, tài xế đột nhiên phanh gấp.
Trên đường bị vạch ra một vết bánh xe dài.
May mắn thay, ô tô dừng cách Tiểu Kha nửa mét.
Tiểu Kha nắm chặt tờ tiền bay phiêu phiêu trên mặt đất, sợ hãi nhìn chiếc xe đỗ sát mình.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mập mạp hùng hổ bước xuống từ ghế lái, đôi mặt trợn trừng.
Hai người Lâm Hiểu Hiểu và Diệp Hưng cũng chạy tới cạnh Tiểu Kha.
“Má nó, thằng ăn xin từ đâu ra đây, mày ăn vạ có phải không, không có mắt hả? Đây là đường cái, không phải công viên trò chơi của mày, muốn hại chết ông mày hả?"
Tên mập tiến lên, bất chợt đá Tiểu Kha.
Diệp Hưng vội vàng dùng thân chắn cú đá mạnh này.
Cậu ấy rên rỉ lùi lại, nhưng không hề tức giận.
"Anh, trẻ con không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng đừng so đo với nó.
Diệp Hưng cười tủm tỉm nhìn tên mập, Tiểu Kha ở bên cạnh cố nhịn không khóc.
Lâm Hiểu Hiểu bất mãn nói lại. "Người lớn sao lại nổi giận với trẻ con như vậy? Chẳng có chút thông cảm nào. Đường rộng thế này, hai quả trứng dưới lông mày của anh chỉ biết chớp
chứ không biết nhìn hay sao mà lái xe nhanh như vậy hả..."
'Tên mập nghe vậy càng giận hơn, anh ta thật sự muốn tát chết con bé này.
Đường phố nhộn nhịp chẳng mấy chốc đã tràn đây một nhóm người đến hóng hớt, chặn kín đường.
"Bíp bíp, bípI"
Xe đăng sau bị cản đường, một người phụ nữ đeo kính bước ra khỏi chiếc xe Maserati màu vàng xanh đi đầu.
Cô ấy chậm rãi đi về phía tài xế béo.
"Xin chào ngài, xin ngài rời xe, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp, nếu như bị ảnh hưởng, tôi tin chắc ngài không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Người phụ nữ bình tĩnh nói, trong lúc nhất thời mọi người đều chú ý đến chiếc xa Maserati ở đằng sau, trong đám người truyền đến tiếng kinh ngạc.
Maserati phiên bản giới hạn, biển số 11111. Đây không phải là xe của tập đoàn Vương thị sao?
Chỉ có 500 chiếc Maserati Dream được tung ra thị trường trên toàn quốc, giá thị trường của nó là hàng chục triệu!
"Tránh ra, người tâm thường chúng ta không có khả năng đắc tội với nhà họ Vương đâu."
Tên mập cũng thấy căng thẳng, nhổ nước bọt xuống đất. Trong lòng thầm nghĩ thật xui xẻo rồi vội vàng lên xe rời khỏi đây. Anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ sao dám động đến nhà họ Vương.
Người phụ nữ thấy con đường đã được sơ tán, cũng đã nhìn thấy cậu bé ngồi dưới đất.
Nhìn thấy cậu bé nhỏ như vậy đã phải đi ăn xin, cô ấy cũng thấy đồng tình.
Cô ấy bước tới nhét hai trăm đồng vào tay cậu bé, rồi quay người trở lại xe.
"Tiểu Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ở ghế sau xe, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ hỏi.
Một bộ quần áo công sở bó sát người làm nổi bật đường cong của cô ấy, mái tóc vàng nhạt buông xõa.
Làn da trắng nõn và đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, vô tình toát ra khi chất cao quý.
Cô ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị - Vương Tư Kỳ, và cũng là cô bảy của nhà họ Vương.
Ở nơi làm việc cô ấy nói một không hai, gần 22 tuổi mà khiến cả công ty tin tưởng và kính sợ.
"Tổng giám đốc Vương, vừa rồi có người gây chuyện, bảo là có một cậu bé ăn xin đang ăn vạ, tôi đã bảo họ sơ tán rồi."
"Ừm" Khởi động xe, Vương Tư Kỳ chống cằm nhìn đường phố náo nhiệt. Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn luôn bình tĩnh như nước, không có gợn sóng.
"Ván cờ này của Cao thị hay thật đấy, nếu như mình thật sự rơi vào thì công ty ít nhất sẽ tổn hại 200 triệu, haha..."
Sau khi cười khẩy một tiếng, đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ trở nên cực kỳ lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Muốn lừa cô ấy thì hãy chuẩn bị tinh thần để mất một miếng thịt đi. Bên kia, ba người Lâm Hiểu Hiểu quay lại lề đường.
"Tiểu Kha, em không hiểu chuyện chút nào cả, cứ chờ ở đây đi, chờ chị tan học sẽ đưa em về nhà, được không?"
Lâm Hiểu Hiểu dặn dò Tiểu Kha, bảo cậu bé đứng đợi, đừng chạy lung tung.
Sau một hồi dặn dò, hai người vội vàng chạy đến lớp, sắp muộn rồi.
Tiểu Kha nhìn hai người đi xe, lè lưỡi, cất giấy và chén đi, ôm hai chiếc bánh bột ngô biến mất tại chỗ.
Dì bán bánh rán quay đầu lại lấy nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện cậu bé ăn xin bên cạnh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha vui vẻ ăn bánh bột ngô. Sau khi uống một ngụm coca, cậu bé hạnh phúc nở nụ cười trên môi.
"Xin lỗi chị gái tốt bụng, em không thể về nhà với chị được, em còn phải đi tìm người nhà của em nữa, bọn họ chắc chắn cũng đang đi tìm em."
Tiểu Kha lầm bầm, hai mắt nhìn về phía chân trời.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt ngọc xanh đeo trên cổ, trên ngọc bội có khắc hai chữ... Tiểu Kha.
Nghe ông nói, đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cậu bé. Nếu cha mẹ thấy ngọc bội thì có thể tìm lại cậu bé rồi.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Tiểu Kha ngồi khoanh chân trên tấm chăn bông rách nát, cậu bé muốn tu hành dựa theo công pháp sư phụ dạy.
Đây là một thành phố đầy quyến rũ và kỳ diệu, khắp nơi đều là xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Dưới cây cầu nào đó bị bóng tối bao phủ, một cậu bé gầy gò, rách rưới nằm trên chiếc chăn bông rách nát, trên người chỉ có một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
Trong hang thường truyền đến tiếng chuột kêu chít chít, bên ngoài thì là tiếng ô tô gầm rú...
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt vàng như nến của cậu bé trông như mới năm, sáu tuổi mà đã lang thang được một năm rồi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống, cậu bé từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Giấc mơ chân thật quá, tại sao ông chú đẹp trai đó lại nhét nhiều thứ vào đầu mình như vậy?"
Cậu bé phủi tro bụi trên người, chạy ra con sông gần đó để rửa mặt.
Mười mấy ngày nay, cậu bé luôn mơ những giấc mơ đặc biệt, trong mơ có một ông chú đẹp trai dạy cậu bé rất nhiều điều.
Có thư pháp, chơi cờ, trung y, nhạc cụ, hội họa... và cả tu hành.
"Ngày hôm qua chú đẹp trai nói sẽ nhận mình làm đồ đệ, còn dạy mình cách tu hành như thế nào."
"Tại sao mình học trong mơ lại nhanh hơn, còn nhớ rõ như thế nữa?” Cậu bé lẩm bẩm với giọng sữa, bụng lại réo lên. Cậu bé cười khờ khạo, sau đó đi ra đường cái “làm việc”.
Trở về hang, cậu bé thành thạo lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc đĩa nhỏ và một tờ gi ¡ rón rén chạy ra ngoài.
Sáng sớm, khu Nhạn Bắc rất nhộp nhịp.
Những người bán hàng rong hấp tấp thu dọn hàng hóa, dòng xe cộ và dòng người tấp nập vào giờ cao điểm.
Một chàng trai và một cô gái đang chạy tới trường, cô gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, chàng trai tên là Diệp Hưng.
"Hiểu Hiểu này, không phải tớ nói chứ cậu đi nhanh lên đi, sắp đến tiết tự học buổi sáng rồi, đến muộn bị chủ nhiệm bắt được thì đừng có khóc đấy."
"Giục cái gì mà giục? Bây giờ còn không phải sớm à, lần nào cũng giống như đi đầu thai vậy, đi nhanh như thế thì làm sao có thể hít thở không khí trong lành?”
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, đột nhiên cô ấy đứng khựng lại, nhìn quầy hàng bánh trứng.
Diệp Hưng cũng chú ý đến bộ dạng của cô ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nói.
"Cô cả của tôi đừng ăn nữa, không phải lúc nấy đã ăn cơm sáng rồi sao, đi đến trường trước có được không?”
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu lại, kéo Diệp Hưng đi qua đó.
Nhưng họ không dừng trước quầy hàng bánh trứng mà là một khoảng đất trống nhỏ bên cạnh.
“Các anh, các chị, các chú, các dì tốt bụng, có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn được không? Con cảm ơn.”
Lâm Hiểu Hiểu đọc nhẩm nội dung trên tờ giấy, nhìn cậu bé đang ngồi xổm dưới đất trước mặt, lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Cậu bé từ sáng sớm đã tìm được vị trí tốt, háo hức nhìn hai anh chị trước mặt, lòng tràn đây mong chờ.
Cậu bé tên Tiểu Kha, sống với ông nội bán phế liệu từ khi còn nhỏ, ngày nào cậu ấy cũng theo ông đi nhặt chai lọ và thu gom thùng giấy.
Dù cuộc sống gian khổ, nhưng ông nội rất yêu thương cậu bé.
Mỗi lần có món gì ngon hay nhặt được món đồ chơi nào đều sẽ đưa cho. cậu bé.
Dù sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng cuộc sống vẫn tràn đầy ấm áp.
Điều bất hạnh chính là, một năm trước ông nội qua đời vì ung thu gan. Tiểu Kha ôm thi thể ông nội khóc lóc thảm thiết, khóc rồi ngủ quên mất. Khi cảnh sát đến vào ngày hôm sau, họ đã đưa ông nội lên xe.
Sau đó, cậu bé phải sống những ngày lưu lạc đầu đường.
Có một ông lão ăn xin thấy cậu bé đáng thương liền bảo cậu bé đi ăn xin trên đường để có miếng ăn.
Tiểu Kha cũng học được tỉnh túy từ chỗ ông lão ăn xin, tuổi nhỏ đã bắt đầu dậy sớm “làm việc”.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn không?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn cậu bé gầy gò ốm yếu này.
Suy dinh dưỡng lâu ngày khiến cậu bé càng trông gầy gò hơn, giống như một cây đậu giá héo.
Nhưng đôi mắt cậu bé lại rất có thần, con ngươi màu xanh lam trông rất sáng.
"Diệp Hưng, bọn mình giúp em ấy được không, bạn nhỏ này đáng thương quá."
Diệp Hưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của Lâm Hiểu Hiểu, lại nhìn cậu bé gầy gò kia, trong lòng cũng cảm thấy đồng tình.
Cậu ấy xoay người mua hai chiếc bánh rán và một lon coca.
"Tiểu Kha, mau ăn nhanh đi, chắc chắn là đói lả rồi phải không, người nhà của em đâu?”
Tiểu Kha nhận đồ ăn, cười ngọt ngào với hai người.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, cậu bé buồn bã cúi đầu nói.
"Ông nội em năm ngoái bị chú cảnh sát đưa đi rồi, chú cảnh sát nói ông nội đã qua đời."
"Cha mẹ em không biết ở đâu, em không tìm thấy họ."
Khi nghĩ đến ông nội luôn chọc mình cười đã không còn nữa, Tiểu Kha lặng lẽ rơi nước mắt, cơ thể khẽ run run.
Lâm Hiểu Hiểu thở dài, vội vàng an ủi Tiểu Kha.
"Tại sao chú cảnh sát lại không đưa em đến trại trẻ mồ côi? Như vậy em sẽ không bị đói bụng nữa."
Tiểu Kha vừa nấc cụt vừa nói. "Em muốn tìm cha mẹ... em, em không... không muốn tới trại trẻ mồ côi." "Em có cha mẹ, cho nên em lén... lén chạy ra ngoài, em muốn đi tìm họ."
Lâm Hiểu Hiểu thật sự không đành lòng, cô ấy rút 50 đồng từ trong túi ra, đặt xuống đĩa.
"Em trai, em có muốn về nhà cũng chị không, như vậy sẽ không bị đói bụng nữa đâu."
Tiểu Kha nghe vậy thì ngừng khóc, đôi mắt đâm nước ngơ ngẩn nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này, một cơn gió thổi qua chiếc đĩa. Tờ tiền 50 đồng bay xuống đường cái.
Tiểu Kha vội vàng chạy lại, cậu bé không muốn tiền mà chị gái tốt bụng cho bị thổi bay.
"Nguy hiểm! Quay lại đi Tiểu Kha!"
Diệp Hưng không bắt được, quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh, sắp tông vào cậu bé trên đường.
Tài xế cũng giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của cậu bé. Trong lúc hoảng loạn, tài xế đột nhiên phanh gấp.
Trên đường bị vạch ra một vết bánh xe dài.
May mắn thay, ô tô dừng cách Tiểu Kha nửa mét.
Tiểu Kha nắm chặt tờ tiền bay phiêu phiêu trên mặt đất, sợ hãi nhìn chiếc xe đỗ sát mình.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mập mạp hùng hổ bước xuống từ ghế lái, đôi mặt trợn trừng.
Hai người Lâm Hiểu Hiểu và Diệp Hưng cũng chạy tới cạnh Tiểu Kha.
“Má nó, thằng ăn xin từ đâu ra đây, mày ăn vạ có phải không, không có mắt hả? Đây là đường cái, không phải công viên trò chơi của mày, muốn hại chết ông mày hả?"
Tên mập tiến lên, bất chợt đá Tiểu Kha.
Diệp Hưng vội vàng dùng thân chắn cú đá mạnh này.
Cậu ấy rên rỉ lùi lại, nhưng không hề tức giận.
"Anh, trẻ con không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng đừng so đo với nó.
Diệp Hưng cười tủm tỉm nhìn tên mập, Tiểu Kha ở bên cạnh cố nhịn không khóc.
Lâm Hiểu Hiểu bất mãn nói lại. "Người lớn sao lại nổi giận với trẻ con như vậy? Chẳng có chút thông cảm nào. Đường rộng thế này, hai quả trứng dưới lông mày của anh chỉ biết chớp
chứ không biết nhìn hay sao mà lái xe nhanh như vậy hả..."
'Tên mập nghe vậy càng giận hơn, anh ta thật sự muốn tát chết con bé này.
Đường phố nhộn nhịp chẳng mấy chốc đã tràn đây một nhóm người đến hóng hớt, chặn kín đường.
"Bíp bíp, bípI"
Xe đăng sau bị cản đường, một người phụ nữ đeo kính bước ra khỏi chiếc xe Maserati màu vàng xanh đi đầu.
Cô ấy chậm rãi đi về phía tài xế béo.
"Xin chào ngài, xin ngài rời xe, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp, nếu như bị ảnh hưởng, tôi tin chắc ngài không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Người phụ nữ bình tĩnh nói, trong lúc nhất thời mọi người đều chú ý đến chiếc xa Maserati ở đằng sau, trong đám người truyền đến tiếng kinh ngạc.
Maserati phiên bản giới hạn, biển số 11111. Đây không phải là xe của tập đoàn Vương thị sao?
Chỉ có 500 chiếc Maserati Dream được tung ra thị trường trên toàn quốc, giá thị trường của nó là hàng chục triệu!
"Tránh ra, người tâm thường chúng ta không có khả năng đắc tội với nhà họ Vương đâu."
Tên mập cũng thấy căng thẳng, nhổ nước bọt xuống đất. Trong lòng thầm nghĩ thật xui xẻo rồi vội vàng lên xe rời khỏi đây. Anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ sao dám động đến nhà họ Vương.
Người phụ nữ thấy con đường đã được sơ tán, cũng đã nhìn thấy cậu bé ngồi dưới đất.
Nhìn thấy cậu bé nhỏ như vậy đã phải đi ăn xin, cô ấy cũng thấy đồng tình.
Cô ấy bước tới nhét hai trăm đồng vào tay cậu bé, rồi quay người trở lại xe.
"Tiểu Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ở ghế sau xe, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ hỏi.
Một bộ quần áo công sở bó sát người làm nổi bật đường cong của cô ấy, mái tóc vàng nhạt buông xõa.
Làn da trắng nõn và đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, vô tình toát ra khi chất cao quý.
Cô ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị - Vương Tư Kỳ, và cũng là cô bảy của nhà họ Vương.
Ở nơi làm việc cô ấy nói một không hai, gần 22 tuổi mà khiến cả công ty tin tưởng và kính sợ.
"Tổng giám đốc Vương, vừa rồi có người gây chuyện, bảo là có một cậu bé ăn xin đang ăn vạ, tôi đã bảo họ sơ tán rồi."
"Ừm" Khởi động xe, Vương Tư Kỳ chống cằm nhìn đường phố náo nhiệt. Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn luôn bình tĩnh như nước, không có gợn sóng.
"Ván cờ này của Cao thị hay thật đấy, nếu như mình thật sự rơi vào thì công ty ít nhất sẽ tổn hại 200 triệu, haha..."
Sau khi cười khẩy một tiếng, đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ trở nên cực kỳ lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Muốn lừa cô ấy thì hãy chuẩn bị tinh thần để mất một miếng thịt đi. Bên kia, ba người Lâm Hiểu Hiểu quay lại lề đường.
"Tiểu Kha, em không hiểu chuyện chút nào cả, cứ chờ ở đây đi, chờ chị tan học sẽ đưa em về nhà, được không?"
Lâm Hiểu Hiểu dặn dò Tiểu Kha, bảo cậu bé đứng đợi, đừng chạy lung tung.
Sau một hồi dặn dò, hai người vội vàng chạy đến lớp, sắp muộn rồi.
Tiểu Kha nhìn hai người đi xe, lè lưỡi, cất giấy và chén đi, ôm hai chiếc bánh bột ngô biến mất tại chỗ.
Dì bán bánh rán quay đầu lại lấy nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện cậu bé ăn xin bên cạnh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha vui vẻ ăn bánh bột ngô. Sau khi uống một ngụm coca, cậu bé hạnh phúc nở nụ cười trên môi.
"Xin lỗi chị gái tốt bụng, em không thể về nhà với chị được, em còn phải đi tìm người nhà của em nữa, bọn họ chắc chắn cũng đang đi tìm em."
Tiểu Kha lầm bầm, hai mắt nhìn về phía chân trời.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt ngọc xanh đeo trên cổ, trên ngọc bội có khắc hai chữ... Tiểu Kha.
Nghe ông nói, đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cậu bé. Nếu cha mẹ thấy ngọc bội thì có thể tìm lại cậu bé rồi.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Tiểu Kha ngồi khoanh chân trên tấm chăn bông rách nát, cậu bé muốn tu hành dựa theo công pháp sư phụ dạy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook