Chuyển ngữ: Hắc

"Thường phu nhân." Tiêu Ngân Đông đứng trong hậu viện Thường phủ khách sáo chào hỏi Mạnh Yến, sau đó ánh mắt mới dừng lại trên khuôn mặt Thường Như Tinh: "Thường tiểu thư."

Hắn lãnh đạm chào hỏi, coi như đủ lễ nghĩa, nhưng rõ ràng không hề thân thiện, thờ ơ nhìn Thường Như Tinh. Nhưng nàng cũng chỉ thản nhiên gật gật đầu, sau đó chào hỏi hắn giống như chào hỏi Trịnh Thấm.

Sau đó bốn người đi tản bộ trong hoa viên Thường phủ, nhưng chỉ có Trịnh Thấm và Mạnh Yến trò chuyện với nhau.

Thường Như Tinh vốn tưởng rằng Tiêu Ngân Đông sẽ vội vã tới đây, bởi vậy mới cố ý đứng ở bên trái, dùng mẹ mình làm lá chắn, không cho Tiêu Ngân Đông tới gần. Nhưng không ngờ Tiêu Ngân Đông cũng chẳng thèm để ý đến nàng, đứng xa xa ở phía bên phải, giống như nàng không hề tồn tại.

Rốt cuộc biến thành Trịnh Thấm và Mạnh Yến đứng bên nhau, còn Tiêu Ngân Đông và Thường Như Tinh đứng ở hai bên, không những chẳng hề nói chuyện mà cả hai cũng chẳng buồn liếc nhìn đối phương lấy một lần.

Tuy Thường Như Tinh chán ghét Tiêu Ngân Đông nhưng đứng trước mặt lại bị hắn làm lơ như thế, cũng cảm thấy khó chịu, nàng vì lợi ích giữa đôi bên mà nhân nhượn, thế mà hắn vẫn còn kênh kiệu, chẳng lẽ muốn nàng phải nịnh bợ hắn?

Buồn cười thật.

Mà trên thực tế, Tiêu Ngân Đông đang như đi vào cõi thần tiên. Hậu viện Thường phủ đang bài trí rất đẹp, có rất nhiều loài hoa hắn không biết tên, một người luôn ở biên ải như Thư Đông Thế lần đầu tiên trông thấy nhiều hoa như vậy, hắn chăm chú ngắm nhìn cảnh vật, hoàn toàn quên béng mục đích đến đây để làm gì.

Hai đứa trẻ chẳng hề để ý tới nhau, hai bậc phụ huynh chỉ có thể vào cuộc can thiệp. Trịnh Thấm hiểu tính cách hiện tại của Tiêu Ngân Đông, mở lời trước: "Ngân Đông à, con cũng quá kiệm lợi rồi đó."

Tiêu Ngân Đông không hiểu vì sao lại bị điểm danh, ngẩng đầu nhìn ba người kia, rồi sau đó thản nhiên nói: "Ồ."

Tiêu phu nhân: "...."

Thường Như Tinh: "..." Ngươi ồ cái gì mà ồ???

Mạnh Yến vội tiếp lời: "Đâu có, bà trông, Như Tinh nhà tôi cũng thế, chẳng chịu nói gì... Mấy đứa trẻ này, chắc là đang ngượng đây mà. Dù Như Tinh nhà tôi thường ngày rất biết ăn nói, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi."

Trịnh Thấm: "Ngượng mới tốt. Đối với Ngân Đông không ngượng mới là chuyện xấu đó."

"Ha ha ha, đúng thế."

Trịnh Thấm và Mạnh Yến cười cười, không khí có thêm phần thân thiện, nhưng sau khi quay lại nhìn hai đứa con...

Tiêu Ngân Đông vẫn chăm chú ngắm hoa như cũ.

Thường Như Tinh giận dữ nhìn mẹ mình... ai ngượng cơ chứ?

Khó xử.

Lại càng thêm khó xử.

Mạnh Yến cũng tức giận, nghĩ thầm không còn cách nào tiếp tục được nữa, bà phải dỗ dành mãi Như Tinh mới đồng ý, vốn tưởng rằng với tính cách của Tiêu Ngân Đông, hẳn sẽ chủ động bắt chuyện với Như Tinh, không ngờ hắn lại coi hoa cúc mới là khuê nữ, còn cúi đầu ngắm hoa!!! Sắc mặt Như Tinh khó chịu như thế, Tiêu Ngân Đông cũng không để ý tới bà và Trịnh Thấm, rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Mạnh Yến dứt khoát nói: "Tiêu phu nhân à, hai bà già chúng ta cứ ở đây làm kỳ đà, bọn trẻ cũng xấu hổ lắm, hay là chúng ta đi trước lên phía kia ngồi nghỉ, để bọn trẻ từ từ đi dạo nhé?"

Lời này rất hợp ý Trịnh Thấm, bà ta không ngừng gật đầu nói: "Được chứ, tôi đi mãi cũng cảm thấy mỏi chân... Ai da, Ngân Đông, mẹ và Thường phu nhân đi trước, tới bên đình ngồi nghỉ, con nhớ chăm sóc Như Tinh đó, biết chưa?"

Tiêu Ngân Đông: "Ừm."

Lại ừm.

Trịnh Thấm hết cách, đành cùng Mạnh Yến đi vào đình ngồi nghỉ, người hầu nhanh nhẹn bưng một đĩa đồ điểm tâm và trà lên. Trịnh Thấm và Mạnh Yến trò chuyện câu được câu chăng, ánh mắt hai người đều tập trung vào Tiêu Ngân Đông và Như Tinh đứng bên ngoài.

Tiêu Ngân Đông vẫn trầm mặc như cũ, ngược lại Thường Như Tinh không thể kiên nhẫn nổi, mở miệng nói: "Này, Tiêu Ngân Đông, ngươi đã không thích tới gặp ta, vì sao lại không từ chối? Nếu ngươi từ chối, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn ta sao?"

Không ngờ nàng lại nói như vậy, Tiêu Ngân Đông nhìn nàng rồi nói: "Ta đã từ chối rồi, nhưng mẹ ta không chịu."

Thường Như Tinh: "..." Nàng không ngờ là Tiêu Ngân Đông lại thật sự đã từ chối. Thường Như Tinh giận tới mức muốn hộc máu, giọng điệu càng thêm khó chịu: "Vậy giờ ngươi đưa Tiêu phu nhân về là được rồi còn gì?"

"Làm như thế, tất cả mọi người đều xấu hổ." Tiêu Ngân Đông lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: "Dù sao hậu viện nhà các người cũng rất đẹp."

Thường Như Tinh: "..." Gã khốn này chắc chắn là cố ý? Sao lại thế cơ chứ, hắn còn nghĩ nàng chướng mắt nữa cơ đấy. Hay là... hắn đã biết điều gì đó?

Chẳng hạn như tình cảm đơn phương của nàng dành cho Tiêu Thần Tức... Như Tinh chột dạ, nàng nhìn Tiêu Ngân Đông dè dặt hỏi: "Có phải ngươi biết điều gì đó rồi phải không?"

Hắn khó hiểu hỏi lại: "Hử?"

Như Tinh thấy hắn không phản bác lại, mà chỉ "hử" một tiếng, lại càng thêm lo lắng: "Dù ngươi có biết cũng chẳng sao, ngươi không hề có chứng cứ. Ngươi đừng tưởng có thể lấy chuyện này ra uy hiếp ta, ta biết ta và Tiêu Thần Tức không có kết quả, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tự làm khổ mình mà gả cho ngươi."

Ngân Đông kinh ngạc: "Hóa ra cô yêu thầm anh cả nhà ta?"

Như Tinh: "...."

Tiêu Ngân Đông hồn nhiên hỏi tiếp: "Nếu đã vậy, sao cô không nói cho mẹ cô biết?"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"" Thường Như Tinh nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có giả ngu nữa được không? Đừng có nói với ta rằng thân là em trai mà ngươi lại không biết người trong lòng của anh trai ngươi là ai?"

Ngân Đông bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Ồ, cô không biết à, ta đã mất trí nhớ rồi."

Như Tinh: "..." Nàng hoàn toàn có thể khẳng định, gã khốn này đang chơi xỏ nàng. Như Tinh nghiến răng nói tiếp: "Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì." sau đó nổi giận đùng đùng rời đi, bỏ lại Ngân Đông ù ù cạc cạc ở lại.

Chẳng lẽ nhìn hắn giống như đang nói đùa lắm à? Rõ ràng hắn trả lời vô cùng nghiêm túc cơ mà...

Mạnh Yến và Trịnh Thấm lúc đầu trông thấy Như Tinh nói chuyện với Ngân Đông, đang âm thầm vui mừng, lại đột ngột thấy Như Tinh quay ngoắt người bỏ đi, còn Tiêu Ngân Đông vẫn thản nhiên đứng yên tại chỗ.

Trịnh Thấm giật mình nói: "Ai da, không biết Ngân Đông lại nói gì khiến Như Tinh không vui rồi..."

Mạnh Yến tiếp lời: "Không có gì, không có gì, chắc chắn là do Như Tinh...ừm... xấu hổ...."

Lời nói ra miệng chẳng ai tin, nhưng vẫn phải nói để cả hai bên có đường rút, Trịnh Thấm nói tiếp: "Ừm...Vậy hôm nay cứ đến đây đã, bà đi xem Như Tinh thế nào đi."

"Không sao, để tôi tiễn hai người ra cửa." Mạnh Yến nóng ruột tiễn hai mẹ con Trịnh Thấm về xong, vội vã đi tới khuê phòng của Như Tinh. Như Tinh mở cửa, sắc mặt thản nhiên, chỉ nói: "Mẹ."

Mạnh Yên nói: "Con đó... Rốt cuộc làm sao vậy? Sao chớp mắt đã trở mặt bỏ hắn ở lại?"

"Tiêu Ngân Đông nói hắn vốn không muốn tới gặp con, hắn bị Tiêu phu nhân ép đến." Như Tinh đã sớm chuẩn bị câu trả lời, đương nhiên nàng không thể nhắc tới chuyện Tiêu Thần Tức nên dùng lời nói của Tiêu Ngân Đông để trả lời mẹ, dù sao thì hắn cũng đã nói tương tự như thế.

Mạnh Yến nghe xong, cũng không vui nói: "Cũng phải, dù sao hắn cũng không hồi tâm chuyển ý, mẹ hắn bỗng nhiên ép hắn thành thân, chắc chắn sẽ khiến hắn khó chịu... Ai da, không đúng, nửa tháng trước hắn mới ngang ngược ép một dân nữ thành thân kia mà?"

Như Tinh thuận thế nói tiếp: "Đúng thế, rất có thể là như vậy. Gã đó còn dám gạt con, nói rằng hắn mất trí nhớ. Thật là, không muốn gặp thì đừng gặp, lại còn xấu xa viện lý do, mẹ, mẹ thấy hắn có đáng ghét hay không?"

Mạnh Yến thở dài: "Haiz... thôi, kệ đi, chờ xem thái độ Tiêu phu nhân thế nào đã..."

Như Tinh nói: "Thực ra con cũng thông suốt rồi, thế nào cũng được, nhưng mà mẹ cũng vừa mới nói, Tiêu Ngân Đông ngang bướng cưới một cô gái khác, hiện giờ cũng không biết nàng kia đã có danh phận gì hay chưa... Nếu có, chẳng phải là muốn con đi làm thiếp hay sao?"

"Sao có thể thế được???" Mạnh Yến giận dữ nói: "Con yên tâm, ta sẽ nói chuyện với Tiêu phu nhân, nếu thật sự như thế mẹ chắc chắn không để con phải chịu oan ức đâu."

Như Tinh vội gật đầu: "Đúng vậy... nếu phải đi làm thiếp,... con tình nguyện làm thiếp của Tiêu Thần Tức."

Mạnh Yên nghe thế, vô cùng sửng sốt, sau đó cau mày: "Như Tinh, con đang nghĩ gì thế? Tốt xấu gì con cũng là con gái nhà họ Thường, nói linh tinh gì vậy? Thôi, con cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Mạnh Yến bực bội rời đi, chỉ còn lại Như Tinh ngồi ở đó, căm giận nói: "Hừ, con chỉ biết...."

***

"Lẽ ra mình phải biết...." Lâm Tiểu Chúc ôm mặt, khóc không ra nước mắt: "Trên đời này làm gì có chuyện làm ăn dễ dàng như thế, sao mình lại nghĩ vừa mở cửa hàng thì chắc chắn sẽ đông khách cơ chứ, chẳng lẽ lây bệnh của Thư Đông Thế, đầu óc đần độn đến vậy???"

Trong phủ họ Tiêu, Tiêu Ngân Đông hắt hơi mấy cái.

Lâm Tiểu Chúc buồn bã ngồi phía sau quầy, tâm trạng buồn bã cuồn cuộn như sóng lớn, cứ ngẩn người nhìn sắc trời tối dần, mà từ sáng tới giờ nàng chưa ăn gì, nàng sợ chỉ cần mình nhúc nhích sẽ bỏ qua cơ hội, kết quả hiển nhiên, là do nàng tự tưởng bở....

Vươn vai đứng dậy, nàng thầm nghĩ đóng cửa rồi đi tìm gì đó để ăn, không ngờ lại trông thấy một cô gái ăn mặc giản dị, đầu tóc xộc xệch dè dặt đi tới.

"Ồ, cô nương, cô cần gì?" Tiểu Chúc miễn cưỡng mỉm cười, thân thiện hỏi.

Người nọ nhìn cửa hàng một lượt, sau đó dừng lại quầy phấn son, hỏi: "Tôi có thể xem qua được không?"

Tiểu Chúc nhanh chóng đem ra: "Được chứ."

Người kia rất chuyên nghiệp hít thử, sau đó buông sáp hương xuống, nhìn Lâm Tiểu Chúc: "Xin hỏi, cô là bà chủ phải không?"

Bà chủ? Xưng hô kiểu này thật khiến người nghe cảm thấy âm ỉ vui sướng, tùy rằng hiện giờ nàng là một bà chủ thất bại..

Tiểu Chúc gật đầu: "Đúng thế."

Nàng kia dè dặt hỏi tiếp: "Bà chủ, cửa hàng có thuê người làm không ạ?"

Tiểu Chúc: "..." Hóa ra là muốn tìm việc làm.... Nàng dở khóc dở cười nói: "Ngại quá, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định thuê người làm, cô cũng thấy đấy, cửa hàng rất vắng khách."

Nàng kia nhỏ giọng nói: "Đó là vì cô sắp xếp quá kỳ lạ...."

Tiểu Chúc ngẩn người, không hiểu vì sao. Nàng kia chỉ chỉ đám hoa tươi ở hai bên sớm đã bị người qua đường dẫm nát bét: "Hoa này để hai bên như thế, làm người ta không biết nó dùng để làm gì..."

Nàng lại dùng tay chạm nhẹ vào lớp vải mỏng trước cửa: "Cho dù có người bị hấp dẫn bởi những bông hoa tươi, muốn xem bên trong có thứ gì, nhưng cũng bị tấm sa này cản tầm mắt.. Hơn nữa tên cửa hàng của cô, thật ra khiến người ta nghĩ nơi này chuyên bán đồ thờ cúng, chẳng hạn như nến....

Tiểu Chúc: "...."

Cái quái gì thế này, nàng lao tâm khổ tứ nghĩ cách bài trí... Khóe miệng nàng giật giật, khó khăn nói: "Vậy... sao...."

Nàng kia lại nói: "Huống hồ.... tửu hương bất phạn hạng tử thâm* nhưng xếp hoa trước cửa thế này, cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy."

*: ý chỉ rượu ngon hương bay xa, dù ở chốn ngõ sâu vắng vẻ cũng ngửi thấy mùi.

Lâm Tiểu Chúc: "..."

"Xin hỏi, những thứ này cô muốn bán cho những cô gái chốn thanh lâu ở ngách nam, ngách bắc phải không?" Chỉ một câu nói đã vạch trần mục đích của Tiểu Chúc, "Vậy thì cô cũng nên chủ động tự mình đi giới thiệu... Dù ngại tới ngách nam ngách bắc, thì cũng nên đứng trước cửa hô lớn, nếu không được... cũng có thể mở một sạp hàng nhỏ trước cửa, giới thiệu mặt hàng chứ..."

Nàng lại đẩy đẩy lớp sa mỏng: "Thứ này có thể bỏ đi được rồi..."

Tiểu Chúc khiêm tốn lắng nghe lời khuyên, liên tục gật đầu: "Cô nương, cô có thiên phú buôn bán, chắc chắn là một nhân tài, nhưng thật xin lỗi, giờ tôi không có tiền thuê người...."

Nàng kia cũng không nản lòng: "Loại sáp hương này, một lạng đàn hương, nửa lạng trầm hương, ba tiền* đinh hương trộn vào nhau mà thành, cuối cùng pha với mật ong, tạo thành sáp hương có phải không?

* một lạng = 10 tiền = 50g

Tiểu Chúc hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ, dù sao đây cũng là phương pháp cơ bản chế tạo hương, tuy có vẻ như cô ta rất lợi hại, nhưng cũng có thể chỉ là đoán bừa mà thôi.

"Thật ra dùng mật ong để tạo thành sáp hương là một biện pháp tốt, nhưng nếu đổi mật ong thành nửa lạng dầu mè cùng điều chế, thì sẽ tạo hiệu quả tốt hơn."

Tiểu Chúc không kìm được hỏi: "Cô... chắc đã từng nghiên cứu về pha chế hương liệu?"

"Trước kia tôi... là điều hương sư ở trong cung." Nàng kia mấp máy môi: "Tôi tên là Tô Tương Tương."

Tiểu Chúc chưa từng nghe thấy cái tên Tô Tương Tương, nhưng có nghe đến chức danh điều hương sư trong cung, vì thế rất ngạc nhiên lặp lại: "Điều hương sư trong cung?"

Như sợ Tiểu Chúc không tin, Tô Tương Tương vội vã gật đầu.

"Haizz., thứ cho tôi nói thẳng, cô là một điều hương sư chốn cung đình, vì sao lại lưu lạc tới dân gian, còn tới một cửa hàng nhỏ như thế này tìm việc cơ chứ?"

Tô Tương Tương suy nói: "Cung đình rộng lớn, chỉ cần có quyền lực là có thể áp bức tôi, tôi không chịu nghe theo nên mới bỏ trốn."

Tiểu Chúc giật mình. Cảnh ngộ của cô ấy giống hệt với nàng! Thực ra nàng là bị Tiêu phu nhân đuổi ra...

Gặp được một người cùng cảnh ngộ, hơn nữa lại là một điều hương sư trong cung rất tài năng...

Tiểu Chúc cắn môi nói: "Tôi biết cô cũng không dễ dàng gì mới trốn được ra ngoài, nếu cô đã không tìm được việc, thì hãy ở lại chỗ tôi. Nhưng, thực tế tôi cũng không có nhiều vốn, cuộc sống cũng túng quẫn, hiện giờ còn chẳng thu được lời lãi gì... Nếu cô không ngại, thì ở cùng tôi, nếu sau này cửa hàng làm ăn được, tôi sẽ chi tiền công cho cô, còn nếu thật sự không thể thu được vốn, vậy..."

Tô Tương Tương gật đầu như giã tỏi: "Cô yên tâm đi, tôi có thể chịu được cực khổ."

Lâm Tiểu Chúc đành cùng Tô Tương đóng cửa hàng, sau đó đưa Tô Tương Tương đi cùng ăn gì đó, cuối cùng dẫn Tô Tương Tương về căn nhà chật hẹp của mình. Cũng may trong nhà kho phía sau còn có một cái giường gỗ xập xệ, Tiểu Chúc và Tương Tương hợp lực kéo chiếc giường ra ngoài lau sạch, sau đó mới trải chăn mền lên, Tiểu Chúc nằm bên trong, Tương Tương nằm bên ngoài. Từ đó, Tương Tương chính thức trở thành người giúp việc của Tiểu Chúc.

Trăng đã treo cao, Tiểu Chúc ngẩn người nằm ôm chăn, thầm nghĩ, cả ngày bận rộn mở cửa hàng, không ngờ chẳng những không bán được gì, lại còn dẫn một người sống về nhà, cuộc đời thật nhiều thứ oái oăm...

Rồi sau đó, Tiểu Chúc mơ mơ màng màng ngủ mất, còn Tô Tương Tương vốn tưởng đã ngủ say nay lại từ từ mở mắt, cô nhìn chằm chằm Tiểu Chúc một hồi, thấy nàng thở đều đều, thỉnh thoảng còn chép miệng, chứng tỏ đã ngủ say rồi mới cẩn thận đứng dậy, rút từ trong hành lý một mảnh giấy, một mảnh than củi, đi ra ngoài cửa nhẹ nhàng huýt sáo.

Một con bồ câu béo mập bạch bạch bay tới, lặng lẽ đậu trên bờ tường.

Tô Tương Tương cười khẽ, thì thầm: "Lại béo lên rồi..."

Con chim béo kia cực kỳ khó chịu nghiêng đầu ra chỗ khác.

Tô Tương Tương phì cười, sau đó nhanh chóng viết trên giấy: "Liễu đại nhân, mọi chuyện đều rất thuận lợi, tôi đã ở cạnh Lâm cô nương, cô ấy vẫn rất khỏe, ngài đừng lo."

Sau đó, cuộn mảnh giấy nhỏ lại buộc vào chân chú chim, nâng nó lên tung về phía trời cao, con bồ câu nặng nề bay lên không trung. Tô Tương Tương cẩn thận quay vào, Tiểu Chúc vẫn ngủ say, còn nói mơ gì đó. Tô Tương Tương ghé sát lại, chỉ lờ mờ nghe thấy hai chữ "Hà An".

Cũng biết nhớ Liễu Hà An ư? Tô Tương Tương cười cười, nằm xuống, dần dần cũng ngủ say.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương