Ẩn Long
-
3: Nổi Giận
Ầm!
“Cô muốn làm gì?”
Vừa mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trần Viễn đột nhiên bị một bàn chân đạp thẳng xuống giường.
Nhất thời, sắc mặt của anh trở nên cực kỳ khó coi.
Anh giương đôi mắt lom lom nhìn về phía gương mặt đang tỏ ra giận dữ của Tiêu Hân Hân nằm ở trên giường.
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn đạp chết anh!”
“Từ từ, khoan đã!”
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
Anh nhanh chóng bật người đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân, rồi đưa hai tay giơ ngang lên đầu.
“Chuyện này cũng không phải là lỗi của tôi.
Rõ ràng tối hôm qua là cô chủ động chọc tôi trước.
Sau đó, tôi mới nhịn không được.
Thế nên…”
“Im miệng, tôi không cho anh nói!”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói dứt, tiếng thét chói tai của Tiêu Hân Hân đã vang lên.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đem miệng ngậm lại.
Ngay sau đó, một chiếc váy rách từ trên giường bị ném xuống đất.
Vẻ mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên sắc lạnh, khó coi nhìn lấy anh.
“Tôi muốn anh mua lại một chiếc váy giống hệt như chiếc váy này cho tôi!”
Nhìn lấy chiếc váy rách bị ném đến trước mặt, Trần Viễn còn đang dự định bắt lấy.
Thế nhưng, lúc này Tiêu Hân Hân lại đột nhiên quát lên.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mua váy cho tôi, nhanh!”
Vốn còn đang muốn nói thêm vài lời gì đó.
Nhưng bị tiếng hét này của Tiêu Hân Hân làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo lại, Trần Viễn chỉ có thể đưa mắt lên nhìn cô cười khổ.
“Cô muốn tôi mua lại váy cho cô cũng được.
Nhưng mà, cô có thể cho tôi xin thêm ít tiền được không.
Cô cũng biết rõ, trong người tôi không có nhiều tiền.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa lấy cái ví tiền chỉ còn sót lại vài tờ đồng lẻ, giơ ra ở trước mặt của Tiêu Hân hân.
Thế nhưng, bộ dáng của cô không hề dao động chút nào, trên khuôn mặt còn hiện lên mấy phần khinh bỉ.
“Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tôi mặc kệ, tôi không cần biết anh dùng phương pháp nào.
Trong vòng nửa tiếng nữa, tôi muốn một chiếc váy giống hệt như chiếc váy của tôi, xuất hiện ở trong căn phòng này!”
Biết rõ là không thể nào nói lý lẽ được với người phụ nữ này, Trần Viễn chỉ có thể hận hận, trừng mắt nhìn lấy chiếc váy đã bị chính anh xé rách vào tối hôm qua, lủi thủi đi ra phía bên ngoài.
“Bà chủ, chiếc váy này giá bao nhiêu?”
“Năm trăm!”
“Thế còn chiếc này?”
“Bốn trăm rưỡi!”
“Vậy…”
Trong một cửa hàng quần áo chỉ cách khách sạn khoảng chừng bốn, năm tram mét Trần Viễn không ngừng đưa tay chỉ về phía những chiếc váy được treo ở trong cửa hàng.
Thế nhưng, nghe chủ cửa hàng nói ra giá cả, sắc mặt của anh càng lúc càng trở nên khó coi vô cùng.
Mà bộ dáng của người chủ cửa hàng lúc này cũng đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, nhìn anh với ánh mắt phiền muộn, nói ra.
“Này, cậu đẹp trai, rốt cuộc là cậu có muốn mua đồ hay không? Tôi nói thật với cậu, quần áo ở trong cửa hàng của tôi đã là loại rẻ nhất ở trong khu này rồi đó.
Nếu cậu không tin, cậu có thể đi ra ngoài hỏi thăm xem.
Tôi chẳng lừa gạt cậu làm để làm gì?!”
Nghe được câu này từ trong miệng của bà chủ cửa hàng, vẻ mặt của Trần Viễn hơi tỏ ra sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, Trần Viễn cười khổ, lấy từ trong ví ra một tờ hai trăm ngàn, đã được anh cất rất kỹ ở trong ngăn kéo của ví tiền.
“Thế nhưng, tôi chỉ còn có chừng này tiền.
Không biết, trong cửa hàng còn có bộ nào giá tầm chừng này hay không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố tỏ ra thành thật, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Thấy vậy, bà chủ cửa hàng cũng chỉ biết chửi đổng ở trong bụng.
Ngay sau đó, bà ta mới đưa tay chỉ về phía một chỗ góc khuất của cửa hàng, nói ra.
“Nói thật với cậu, nếu cậu không phải là người mở hàng.
Hơn nữa còn có một chút đẹp trai, thì với số tiền này, tôi cũng chẳng muốn bán cho cậu thứ gì.
Thôi, coi như nể mặt cái sự đẹp trai của cậu, tôi giảm giá cho cậu một nửa, đem bộ váy kia bán rẻ cho cậu.
Tôi chỉ lấy của cậu đúng hai trăm nghìn thôi đấy!”
Nhìn thấy chiếc váy màu trắng tinh, vô cùng tương tự với chiếc váy mà tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã mặc, trong lòng Trần Viễn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng, khi vừa nghĩ đến số tiền cuối cùng ở trong ví của mình cũng bị lấy mất, trong lòng của anh không khỏi vang lên một trận đau đớn.
Chỉ có điều, tâm trạng của anh cũng nhanh chóng bình ổn lại, vội vàng đem lấy chiếc váy mà mình mua được, đem trở về cho Tiêu Hân Hân.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn đẩy cửa bước vào trong phòng, sắc mặt của anh lập tức trở nên trắng bệch.
Không biết từ lúc nào, trên tay của Tiêu Hân Hân đã cầm lấy một miếng mảnh vỡ thủy tinh, giơ về phía trước mặt của anh.
Đồng thời, trên khuôn mặt của cô còn lộ ra một vẻ dữ tợn.
“Này, cô muốn làm gì? Mau đem thứ đó bỏ xuống đi!”
“Anh là tên khốn, tôi muốn giết chết anh, giết chết anh!”
“Cô bị điên rồi! Chuyện hôm qua rõ ràng không có liên quan gì đến tôi!”
“Ừ, tôi điên đó! Như thế thì sao nào? Nếu như không phải hôm qua anh đã lợi dụng lúc tôi không được tỉnh táo, để làm chuyện bậy bạ với tôi, thì tôi có thể điên được sao?”
“Thế nhưng mà…”
“Tôi muốn giết chết anh!”
Trong lúc Trần Viễn còn muốn lên tiếng giải thích, thì Tiêu Hân Hân đột nhiên hét toáng lên.
Ngay sau đó, thân hình của cô bỗng dưng vọt tới, cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh hướng thẳng trên khuôn mặt của anh vạch đến.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nổi giân.
Anh lách người tránh đi.
Sau đó, anh dùng lấy tốc độ cực nhanh, đem cổ tay của Tiêu Hân Hân khóa chặt lại.
Tiếp đến, anh mới đoạt lấy mảnh vỡ thủy tinh ở trên tay của cô ném xuống đất.
Cuối cùng, anh mới dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn lấy cô.
“Cô đừng có chọc tôi, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook