Gần đây thậm chí còn có người cố ý trêu cô trước mặt Vệ Thủ Mậu, nói rằng cô là gái lớn không giữ được, xuân tâm nhộn nhạo, trong tiệc mừng công của hai nhà nhìn thấy ai đó nhà họ Trần thì mắt sáng lên.

Còn về việc viết thư tình, Lâm Nhu coi như là đã đâm thủng lớp giấy cửa sổ che giấu tâm tư bấy lâu nay của mình trước mặt Trần Cảnh, bày ra ngoài.

Nhưng vừa nãy anh ta như không nhìn thấy phong thư, tiện tay vo lại cùng với khăn giấy bên cạnh vứt đi, rõ ràng là đã ném lại chút tâm tư này của cô vào bóng tối.

Lông mi Lâm Nhu khẽ động, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu trong ly, nhìn món tráng miệng nhỏ vừa rồi còn được coi là tiền cược trên bàn trước mặt, không hiểu sao lại thành châm biếm.

Sau đó cô giả vờ thoải mái cầm lấy túi xách đeo lên vai đứng dậy, một tay khác kéo Vệ Thanh Uyên vẫn chưa nhúc nhích trên ghế: "Thanh Uyên, đi thôi.

"

Vệ Thanh Uyên ngẩng mặt nhìn cô, sắc mặt cô bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra có gì thay đổi, hoặc có lẽ là giấu quá kỹ.

Cô cầm lấy túi xách đứng dậy theo, đồng thời ngửa đầu uống cạn đồ uống duy nhất đã tiêu thụ trên bàn, dù sao đồ ở đây cũng đắt thật, không uống thì phí.

-
Hai người cùng nhau trở về chỗ ở, là một căn hộ mà Lâm Nhu thuê chung với người khác ở khu vực thành phố sau khi đi làm.

Lâm Nhu vào cửa mở điện thoại di động ra thì thấy Vệ Thủ Mậu gửi đến một tin nhắn, nói rằng tối nay anh ta tổ chức sinh nhật, sắp xếp ở nhà hàng Vân Dương nổi tiếng bên cạnh khu biệt thự ngoại ô phía Tây, nhất định phải đến.

Khu đó là khu nhà giàu nổi tiếng ở Bắc Thành, Lâm Nhu đầu tiên nghĩ đến chính là nhà họ Chu.


Nhưng vị trí của nhà hàng Vân Dương lại xa hơn một chút.

Lướt trang dự báo thời tiết lần cuối, từ chiều đến tối vẫn là tuyết rơi dày.

Lâm Nhu nghỉ ngơi một lát, mở máy tính sắp xếp danh sách công việc còn tồn đọng trước Tết, sau đó lại đi tắm nước nóng, lúc cô ra thì Vệ Thanh Uyên đã cuộn tròn trên ghế sofa ngủ mất, Lâm Nhu vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra tìm một chiếc chăn đắp cho cô ấy.

Trận tuyết tháng Chạp này rơi dày đặc, khiến nhiệt độ của cả Bắc Thành xuống mức thấp kỷ lục.

Cành cây lá cây ven đường đờ đẫn phủ một lớp băng, trông như tượng băng, đẹp thì đẹp thật nhưng cũng lạnh thật.

Lâm Nhu ra khỏi cửa đứng bên đường hà hơi vào lòng bàn tay, quấn chặt chiếc áo lông vũ siêu dày siêu dài trên người, giơ tay bắt một chiếc taxi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương