Tại sao lại thích?
Có lẽ là, nhất thời hồ đồ?
Nếu có thể tự chủ được tình cảm thì bây giờ cô cũng không ở đây.
Trời vốn đã không đẹp, đèn trong nhà lại cố tình mở tối.
Lâm Nhu nhìn người phụ nữ bên cạnh, biểu cảm khó xử: "Tôi có thể không nói không?"
Vệ Thanh Uyên: "...!Tất nhiên."
Nhưng Vệ Thanh Uyên vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn: "Vậy thì chị gái này, chúng ta hai mươi hai tuổi rồi, không đi học nữa, là người trưởng thành, có thể nói cho tôi biết tại sao lại chọn viết thư tình không?"
Viết thư tình cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ là cô xuất thân từ chuyên ngành mỹ thuật, tật xấu nhiều, coi trọng nghi thức.


Lâm Nhu cảm thấy đây là một chuyện rất trang trọng, tình cảm làm nền tảng, cảm xúc là màu sắc chính, đóa hồng trắng ở mặt sau giấy thư, cô đã vẽ bằng mực trong hai ngày.
"Cô không hiểu đâu." Lâm Nhu thanh minh cho mình không lớn, vô tình xoay xoay ly rượu trên bàn, tầm mắt vẫn nhìn lại lá thư mà cô vừa mới đưa qua.
Vẫn nguyên vẹn như cũ.
"..." Vệ Thanh Uyên hoàn toàn từ bỏ, quay người định gọi phục vụ, bảo người ta mang đến một cốc nước lọc miễn phí để làm dịu cổ họng.
Sau đó cô nhìn thấy tầm mắt của Lâm Nhu nhìn chằm chằm vào đó, động tác xoay ly rượu trên tay cũng dừng lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vệ Thanh Uyên nhận ra có điều không ổn, buông tay xuống, lần nữa nhìn theo cô, vị trí của Trần Cảnh bị ghế sofa che khuất, cô chỉ nhìn thấy cánh tay phải của anh ta duỗi ra, xương ngón tay thon dài hoàn hảo, rất hợp với khuôn mặt đó.


Mà lá thư mà Lâm Nhu vừa đưa qua, đang nằm trong tay đó, sau đó, bị vo lại một cách dễ dàng, rồi cùng với vài tờ khăn giấy đã dùng bên cạnh bị anh ta tiện tay, vừa nói chuyện cười với người bên cạnh, vừa vô thức vứt vào thùng rác bên cạnh cùng với rác.
...
Đoàn nhạc trên sân khấu vẫn đập nhạc rock nặng nề, còn Lâm Nhu như bị cách một lớp cách âm, tay cầm ly rượu trước mặt cũng lạnh đi trong nháy mắt.
"..." Vệ Thanh Uyên thấy vậy, lời trêu chọc đùa giỡn đã đến bên miệng cũng nghẹn lại, chuyển thành an ủi: "Theo đuổi người ta thì phải kiên nhẫn một chút, không thể nóng vội."
Lâm Nhu không nóng vội, cô đã thầm thích Trần Cảnh hai năm rồi, nếu nóng vội thì đã không đợi đến bây giờ.

Trong hai năm này, cô tự nhận là mình không giấu được cảm xúc cho lắm, những người xung quanh ít nhiều cũng biết được tâm tư của cô, càng đừng nói đến Trần Cảnh.

Cho nên mặc dù nói là thầm thích nhưng không bằng nói là thầm công khai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương