"Em theo chị vào đây làm gì? Em cũng thật là, sao lại không nói với chị một tiếng vậy hả, lần nào chị cũng phải tốn tận một tiếng rưỡi để về nhà đấy! "

Nếu cô không về nhà thì đã có thể hẹn với đồng nghiệp đi đến nơi khác trong tỉnh chơi một phen rồi

Ngôn Kha lui về phía sau hai bước, rời khỏi phòng cô, bóng dáng cao gầy đứng trước cửa nghe cô phàn nàn.


Vậy còn anh thì sao?

Anh chẳng quan trọng chút nào hay sao, đối với cô mà nói, anh có ở nhà hay không cũng chẳng liên quan gì cả.


Anh tức giận, anh khó chịu, bị phớt lờ đúng là một chuyện khiến người ta rất bứt rứt.


Nhưng Ngôn Kha nhìn vào bắp chân liên tục lắc lư của cô thì đè nén tất cả cảm xúc lại, dỗ dành cô: "Em có mua kem, chị muốn ăn không?"

Kem ư!.


Kẻ lười biếng lật người lại, u oán nhìn anh: "Muốn.

"


"Vậy chị ra phòng khách ăn đi, em chuẩn bị màn cho chị.

"

Hạ Chi thở dài một hơi rồi bật dậy khỏi giường, nghe thấy có đồ ăn thì còn giận cái gì nữa chứ~ Đương nhiên là không giận nữa rồi.


Lúc bước ra khỏi cửa, cô trưng vẻ mặt vui vẻ vỗ vỗ đầu Ngôn Kha.


"Em trai ngoan, không uổng công chị đây vất vả nuôi từng cục phân nước tiểu em lớn lên*.

"

(*) 一把屎一把尿 Là câu tục ngữ của Trung Quốc, mang ý nghĩa phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả (để nuôi dạy con cái) của một người.


Hiện nay, câu nói này đã được cư dân mạng phát triển thành nhiều ý nghĩa khác nhau.


Nhưng tâm trạng của Ngôn Kha lại trầm xuống, cũng không phải bởi vì nghĩa khác có hơi khiến người ta chán ghét, biểu cảm trên mặt anh rất khó tả, chỉ thản nhiên nói: "Đừng ăn nhiều quá đấy nhé, em sợ đêm đến chị lại đau bụng.


"

"Ha ha, kem vị gì thế?"

"Rượu Rum, matcha, chocolate đều mua cả.

"

"Không hổ là em trai chị! Mua toàn những vị chị thích!"

Hạ Chi reo hò một tiếng rồi chạy vào phòng bếp lục tủ lạnh, Ngôn Kha mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô, mở tủ quần áo ra tìm màn cho cô.


Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một chiếc áo ngủ màu tím nhạt bằng lụa có thắt lưng, cổ họng anh đột nhiên thắt lại, sau đó anh vội vã rời tầm mắt đi.

Anh lấy màn xong thì Hạ Chi cũng đã ăn xong một hộp kem, không hề do dự mở hộp thứ hai ra, hoàn toàn không nghe lọt tai lời nhắc đừng ăn quá nhiều gì đấy của anh nữa.


Đợi Ngôn Kha đi đến phòng khách, cô còn mở ra một gói mực xé cay để chuẩn bị cho một trận đấu mới, nhìn thấy anh đến thì cô vội gọi đối phương đến ngồi xuống cạnh mình.


Trông dáng vẻ giống như đang chuẩn bị tám chuyện vậy.


Cũng hết cách, ở nơi làm việc, sinh viên năm nhất gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất nhưng lại nhận ít tiền nhất, cộng thêm lớp năm nhất vô cùng tàn nhẫn, chịu mắng thảm hại nhất.


Không thể nào phàn nàn với đồng nghiệp nên cô chỉ đành tốt khoe xấu che với bố mẹ, người duy nhất mà cô có thể phàn nàn được chỉ có Ngôn Kha hoặc những người bạn khác.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương