Ăn khuya
-
Chương 7:
Châu Cẩm kéo cánh cửa chống trộm đã hằn vết ghỉ sét ra, quả nhiên trong phòng tối đen.
Ồn ào ban nãy dường như biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là sự tịch mịch trong nội tâm. Cô đứng yên một lúc, mới chậm rãi cởi giày bước vào nhà.
Căn phòng năm sáu mươi mét vuông nên không gian rất nhỏ, hai bên đặt rất nhiều đồ vật tạp nham, cánh cửa ra vào chỉ đủ một người đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện cửa chính là phòng ngủ của Châu Cẩm. Chính xác mà nói, là phòng ngủ của cô và Châu Gia Hạo. Bởi vì phòng không đủ, nên bọn họ vẫn ngủ ở giường trên và giường dưới.
Bàn học rất chật, chỉ đủ một người ngồi. Ngày thường Châu Gia Hạo sẽ ngồi ở đó để chơi game trên máy tính, Châu Cẩm đều phải cầm chiếc đèn bàn nhỏ để học bài. Hôm nay cậu không ở nhà, cuối cùng cô có thể sử dụng bàn học một lần rồi.
Đồng hồ chỉ mười hai giờ ba mươi phút, đã bước sang ngày mới.
Châu Cẩm ngáp ngắn ngáp dài, uống một ngụm nước nóng, rồi nhanh chóng vùi đầu vào trong biển sách.
*
Ngành nghề ăn uống giải trí của nhà họ Chung làm ăn rất được, mỗi buổi tối là khoảng thời gian tấp nập nhất, cũng là lúc Chung Nghiên Tề bận rộn nhất.
Anh đi ra từ đồn sảnh sát, rồi trực tiếp đến thắng quán bar, trợ lý Lý Tịnh đang đợi anh ở cửa quán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Bảy.”
“Ừ.” Chung Nghiên Tề gật đầu: “Tối nay thế nào?”
“Mọi thứ đều bình thường.” Lý Tịnh tiến gần bên người anh, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Tống dẫn bạn đến, còn nhắc đến anh, ông ấy nói muốn gặp anh một chút.”
Chung Nguyên Tề trầm ngâm một lúc, rồi xua tay: “Đừng để ông ấy biết, lát nữa tôi đến thẳng phòng nghỉ ngủ luôn.”
Nói xong, anh cau mày, xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt anh trắng bệch, hiển nhiên đã không còn sức lực để ứng phó nữa.
Lý Tịnh dùng dấu vân tay mở khoá cửa ra vào cá nhân, lo lắng hỏi anh: “Có cần gọi bác sĩ đến không?”
Chung Nghiên Tề không lên tiếng.
Lý Tịnh nhìn sang thì phát hiện anh đang nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông ở phía xa.
Không, phải là hai người đàn ông và một người phụ nữ.
Trên lầu ba có một khu vực phòng bao VIP, người bình thường sẽ không đến chỗ này. Hiện giờ đã rất muộn, chất cồn ngấm sâu khiến con người hoá thành những con thú. Lúc này bọn họ đang tụ thành một nhóm, bóng dáng dán chặt vào nhau.
Lý Tịnh có hơi thấp thỏm lo âu: “Anh Bảy, hình như đây là hai bảo vệ ở quán bar. Bây giờ tôi sẽ đi giải quyết.”
Im lặng vài giây, Chung Nghiên Tề thu lại ánh nhìn, thấp giọng trả lời: “Ừ.”
Vẻ mặt anh khó hiểu, không ngừng ma sát ngón tay trái, dường như dính phải gì đó. Lý Tịnh không dám nhìn quá lâu, chỉ thấy Chung Nghiên Tề mở khoá vân tay, sau đó chậm rãi bước vào phòng nghỉ.
“Đùng” cửa đã được đóng lại, mang theo một làn gió thổi tới.
Vừa vào đến phòng, Chung Nghiên Tề đã ngẩng đầu dựa ở cửa. Từ lúc ở bệnh viện ban nãy anh đã cảm thấy có hơi mệt mỏi, sau đó huyệt thái dương bắt đầu đau nhức, giống như có người đang dùng hòn đá đục vào.
Đáy mắt anh hiện lên những tia máu, mồ hôi từ trán trượt dài xuống má.
Nhưng dưới thân lại cứng ngắc.
Vừa này ở trước cửa, một người đàn ông trong đó ấn chặt người phụ nữ vào tường, một người khác lại động tay động chân với bờ mông và khuôn ngực của cô ấy.
Khoảnh khắc đó, Chung Nghiên Tề nhớ đến bờ ngực mềm mại được tay trái anh nắm chặt đêm nay.
Chỗ đó trắng trẻo, chỉ khẽ động nhẹ, đầu ngực đã lập tứng run lên, giống như bông hoa xấu hổ, chờ đợi người ta đến ngắt.
Máu huyết xộc thẳng lên, hệt như màu đỏ tươi hất thẳng lên mẳng tuyết trắng tinh, vô cùng rung động lòng người. Nếu anh dùng tay nắm lấy gáy cô, cô sẽ run rẩy yếu ớt, cũng sẽ ngẩng đầu, yếu đuối mở miệng ra.
Lúc đấy anh nên dùng bàn tay khác bịt miệng cô lại, để cô nói không ra tiếng. Chỉ đành rơi xuống giọt nước mắt đau khổ, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu cứu, và lấy lòng con thú hoang dã phía sau người.
Nhưng con thú đó sẽ không mềm lòng, anh ta sẽ ấn thân thể nhỏ nhắn đó vào tường, dùng sức mạnh hoang dại của mình để áp chế, khiến cô cong mông lên, chờ đợi sự sa đoạ cuối cùng.
Ham muốn của Chung Nghiên Tề từ dưới thân đốt cháy đến đỉnh đầu, giao thoa với cảm giác đau đầu, nóng bỏng khiến người ta vô cùng khó chịu.
Anh rót một ly nước lạnh, lảo đảo bước đến giường, lấy ra một hộp thuốc ở trong ngăn tủ đầu giường.
Lục một chập mới lục ra được hộp thuốc, bàn tay anh run rẩy.
Không biết anh tổng cộng lấy mấy viên thuốc, chỉ thấy bỏ trong lòng bàn tay, cuối cùng nuốt nó xuống cùng với ngụm nước lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo lướt qua cổ họng, cả người bỗng chốc tỉnh táo, nhưng dưới thân càng thêm căng cứng.
Trong thời gian ngắn ngủi chờ thuốc phát huy tác dụng, Chung Nghiên Tề lùi về sau, ngả người xuống giường.
Chiếc giường lớn lún xuống rồi bật lại, mềm mại như rơi vào những đám mây. Anh trở người, úp mặt xuống gối, nhấn mạnh xuống.
Thân thể chầm chậm run lên.
Trong phòng yên tĩnh.
Mười mấy phút sau, mọi thứ cuối cùng đã ổn định, anh mới thò tay vào trong quần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook