Sau bữa tối, Phó Thời Khâm đưa Phó nãi nãi xuống xe trước.

Phó Hàn Tranh vì có công việc nên đi vào thư phòng, thấy quà tặng vẫn để nguyên trên bàn, sắc mặt có chút không vui lòng.

Sau khi cúp điện thoại, anh trực tiếp mở hộp quà, lấy ra từ bên trong một sợi dây chuyền hồng ngọc.

Cố Vi Vi đang rửa bát trong bếp, bỗng có một sợi dây chuyền thả xuống từ trên đỉnh đầu cô. Khi cô kịp phản ứng thì người đàn ông phía sau đã kịp đeo sợi dây lên cổ cô.

Sợi dây chuyền hồng ngọc hết sức diễm lệ làm nỗi bật lên nước da trắng nõn của cô.

"Em đeo sợi dây chuyền này rất đẹp. Cứ coi như.. đây là quà cảm ơn vì bữa tối đi."

Cố Vi Vi cúi đầu xem xét, định lấy xuống thì bị Phó Hàn Tranh bắt lấy tay.

"Tôi không muốn."

Sống trong gia đình giàu có nhiều năm, đã từng thấy rất nhiều vật xa xỉ, cô chỉ cần nhìn cái đã biết giá trị của chiếc dây chuyền này.

"Đây là một loại ngọc cực hiếm ở nước B, mọi người đồn rằng nếu như người đàn ông nào đeo loại hồng ngọc này lên cổ người con gái mình yêu thì bọn họ có thể ở bên nhau đến già.."

Ánh mắt thâm trầm của Phó Hàn Tranh cũng không thể che giấu sự yêu thương lúc này, giọng nói gợi cảm, ma mị, mê hoặc lòng người.

"..."

Cố Vi Vi mở to mắt nhìn.

Mẹ nó.. đây là tỏ tình đúng không?

Cô đang cố gắng suy nghĩ cách để trả lại sợi dây chuyền này thì Phó Hàn Tranh lại cúi đầu hôn lên trán cô.

"Bọn tôi về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"A, đợi đã.."

Cố Vi Vi còn chưa kịp tháo sợi dây chuyền xuống, Phó Hàn Tranh đã kêu Phó Thời Khâm rời đi.

Đến khi Cố Vi Vi lấy được sợi dây chuyền xuống thì người cũng đã rời đi, cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong tay, ánh mắt ảm đạm.

Vùng núi nước B có vô số loại hồng ngọc này, một vị lãnh chúa ở đó đã đem lòng yêu một thiên kim quý tộc sắp trở thành vợ của hoàng gia. Hắn đã dùng chính loại hồng ngọc này để cầu hôn cô gái ấy. Cuối cùng trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở lãnh chúa cũng lấy được cô gái đó, bọn họ sống hạnh phúc với nhau đến khi đầu bạc.

Vì vậy nên quý tộc nước B coi loại hồng ngọc này là tín vật đính ước.

Mấy năm trước, Cố Tư Đình cũng tặng cô một sợi dây chuyền như thế này. Sợi dây đó cũng chẳng thể khiến bọn họ ở bên nhau được.

Sau khi cô chết đi sống lại, đến bên cạnh Phó Hàn Tranh – kẻ địch của Cố gia, cuộc sống của cô không khác gì đi trên một tấm băng mỏng.

Anh lấy trái tim của cô cho Lăng Nghiên, tin đồn về họ còn tràn lan trên mạng..

* * *

Tại Lê gia.

Lê Hinh Nhi khó khăn lắm mới có cơ hội về nhà, em trai Chu Hoành của Chu Mỹ Cầm và vợ Vương Phân đều đến Lê gia làm khách.

Một nhà bọn học chuẩn bị đồ ăn, chờ Chu Mỹ Cầm về đến nhà thì tổ chức tiệc chúc mừng Lê Hinh Nhi sắp trở thành nữ chính của một bộ phim điện ảnh, đồng thời chúc mừng cả vụ hợp tác làm ăn lớn giữa Long Thăng và Thiên Thịnh.

Chu Mỹ Cầm "đi công tác" mấy ngày mới về, Vương Phân nhiệt tình lên đón, bưng một bát súp mới hầm xong đến.

"Chị à, chị vội vàng đi công tác quá, tất cả mọi người đều đang chờ chị về để ăn mừng đây này."

"Có chuyện gì tốt mà chúc mừng?" Chu Mỹ Cầm hừ lạnh.

"Dùng con ranh Mộ Vi Vi kia để đổi lấy tài nguyên quan trọng như vậy cho Hinh Nhi, lại còn kí được hợp tác lớn như vậy, đương nhiên phải tổ chức một buổi ăn mừng thật hoành tráng." Vương Phân vừa cười vừa nói.

Chu Hoành cũng làm việc ở tập đoàn Long Thăng, lại là người phụ trách hạng mục này, hợp đồng này thành công, đương nhiên bà là người vui vẻ nhất.

"Lúc trước con bé đó còn làm mất hết mặt mũi của Lâm Na nhà chúng ta trước mặt bao nhiêu người ở trường học. Để xem khi giáo viên biết được những gì nó làm thì nó có mặt mũi nào học ở đó nữa.."

"Đủ rồi!" Chu Mỹ Cầm trực tiếp hất bát súp xuống đất, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Phân: "Chuyện này ai mà nói ra ngoài, tôi xé miệng người đó ra."

"Nói thì sao chứ? Chị còn sợ nó được Vương Vệ Đông cưng chiều, quay lại cắn ngược nhà ta sao? Vương Vệ Đông nổi tiếng là có mới nới cũ, không bao lâu nữa ông ta sẽ chán cô ta thôi.."

"Tôi đã bảo không ai được phép nói ra, không nghe thì tự cút về nhà của các người đi." Chu Mỹ Cầm nghiến răng nghiến lợi nói.

Đêm hôm đó người ngủ cùng Vương Vệ Đông không phải cô ta mà là bà.

Bà ta bị thương tích đầy mình không dám trở về nhà hay nói với bất kì ai.

Ở bên ngoài lảng tránh nhiều ngày như vậy, bà vừa về đến nhà bọn họ còn muốn chúc mừng, chức mừng bà ta bị Vương Vệ Đông chà đạp hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương