Ẩn Hôn Mật Ái: Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều
-
Chương 24: Dẫn sói vào nhà (1)
Nhóm dịch: Mèo Đen
Sau khi Kiều Cảnh Hi bước vào bệnh viện, nhìn cậu em trai đang nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt cậu bé vẫn cứ tái nhợt như cũ, dáng người vẫn cứ gầy gò như cũ, khiến người ta không thể nhìn ra được bất cứ một chút sự sống nào, để người ta có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi cậu bé sẽ phải rời khỏi chính mình.
Hai bàn tay của cô nắm chặt lại thành nắm đấm, tất cả những gì mà cô đã làm, đều chỉ vì để cậu bé tỉnh lại nhanh hơn, để cậu bé có cuộc sống tốt hơn, với tình huống ở trước mắt, cô đã phải đối mặt với nó không biết bao nhiêu lần rồi, việc này đã sớm trở thành thói quen của cô.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cô đi đến siêu thị ở gần đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn, để chuẩn bị về nhà của chính mình nấu cơm, đã muộn thế này rồi, ngay cả một miếng cơm nóng cô cũng chưa được ăn.
Sau khi Kiều Cảnh Hi mua được các nguyên liệu nấu ăn ở trong siêu thị xong, đang định trở về nhà.
Ai ngờ được cô lại gặp một người ở trước cửa.
Người này đúng là Lục Đình Thâm, chiếc xe Maybach vô cùng khí thế của anh đang đỗ ở ven đường, ở dưới màn đêm vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng.
“Thật trùng hợp, cô Kiều, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được cô.” Bên môi anh nở ra một nụ cười hài hước, chào hỏi với cô.
“Tổng giám đốc Lục? Tại sao anh lại ở chỗ này vậy?” Kiều Cảnh Hi vô cùng kinh ngạc.
Lục Đình Thâm nhẹ nhướng mày lên nói: “Đúng lúc tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy cô vào siêu thị, cho lên tôi mới muốn qua chào hỏi với cô một câu. Chúc mừng nhé, hôm nay cô đã đánh một trận khắc phục khó khăn rất đẹp.”
“Cũng bình thường thôi, nhìn bề ngoài thì chuyện này đã được giải quyết xong, hơn nữa tôi còn nhận được một vai diễn, nhưng mà thật ra tình huống ở bên trong công ty phức tạp hơn rất nhiều. Chỉ là cho dù có như thế nào, thì tôi vẫn phải cảm ơn những phần tài liệu quý giá đó của tổng giám đốc Lục đã cung cấp cho tôi. Nếu không có anh trợ giúp, tôi tin rằng, tôi cũng sẽ không vượt qua nguy hiểm nhanh như vậy!”
Lục Đình Thâm liếc mắt nhìn Kiều Cảnh Hi một cái, thấy trên tay cô xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn, anh liền nói: “Cảm ơn à, không thể chỉ nói ngoài miệng được, thấy cô xách theo túi lớn túi nhỏ, đây là muốn tự mình nấu ăn?”
Kiều Cảnh Hi gật đầu!
Lục Đình Thâm cười như không cười nói: “Đúng lúc, tôi vẫn chưa ăn gì, tôi nghĩ cô không ngại lấy thêm một cái bát một đôi đũa cho tôi đâu nhỉ.”
Kiều Cảnh Hi vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, cô vội vàng xua tay: “Tổng giám đốc Lục, việc này thì không cần đâu, tôi chỉ nấu một chút cơm nhà dân dã bình thường, người từng ăn các loại sơn hào hải vị quý giá giống như anh, ăn kiểu cơm canh đạm bạc như thế này, hẳn là ngài sẽ không quen ăn.”
Sau đó cô lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, anh cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt, tôi mang một người đàn ông về nhà, không phải rõ ràng là đang dẫn sói vào nhà hay sao?”
Lỗ tai của Lục Đình Thâm cũng nghe thấy những lời này, anh không nhịn được muốn đả kích cô: “Cô Kiều, tôi nghĩ chắc chắn cô đang suy nghĩ nhiều rồi, tạm thời tôi không có loại suy nghĩ này đối với cô, cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cô đã sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ đây chính là thái độ của cô khi đối xử với ân nhân của mình sao?”
Sau khi Kiều Cảnh Hi bước vào bệnh viện, nhìn cậu em trai đang nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt cậu bé vẫn cứ tái nhợt như cũ, dáng người vẫn cứ gầy gò như cũ, khiến người ta không thể nhìn ra được bất cứ một chút sự sống nào, để người ta có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi cậu bé sẽ phải rời khỏi chính mình.
Hai bàn tay của cô nắm chặt lại thành nắm đấm, tất cả những gì mà cô đã làm, đều chỉ vì để cậu bé tỉnh lại nhanh hơn, để cậu bé có cuộc sống tốt hơn, với tình huống ở trước mắt, cô đã phải đối mặt với nó không biết bao nhiêu lần rồi, việc này đã sớm trở thành thói quen của cô.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cô đi đến siêu thị ở gần đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn, để chuẩn bị về nhà của chính mình nấu cơm, đã muộn thế này rồi, ngay cả một miếng cơm nóng cô cũng chưa được ăn.
Sau khi Kiều Cảnh Hi mua được các nguyên liệu nấu ăn ở trong siêu thị xong, đang định trở về nhà.
Ai ngờ được cô lại gặp một người ở trước cửa.
Người này đúng là Lục Đình Thâm, chiếc xe Maybach vô cùng khí thế của anh đang đỗ ở ven đường, ở dưới màn đêm vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng.
“Thật trùng hợp, cô Kiều, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được cô.” Bên môi anh nở ra một nụ cười hài hước, chào hỏi với cô.
“Tổng giám đốc Lục? Tại sao anh lại ở chỗ này vậy?” Kiều Cảnh Hi vô cùng kinh ngạc.
Lục Đình Thâm nhẹ nhướng mày lên nói: “Đúng lúc tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy cô vào siêu thị, cho lên tôi mới muốn qua chào hỏi với cô một câu. Chúc mừng nhé, hôm nay cô đã đánh một trận khắc phục khó khăn rất đẹp.”
“Cũng bình thường thôi, nhìn bề ngoài thì chuyện này đã được giải quyết xong, hơn nữa tôi còn nhận được một vai diễn, nhưng mà thật ra tình huống ở bên trong công ty phức tạp hơn rất nhiều. Chỉ là cho dù có như thế nào, thì tôi vẫn phải cảm ơn những phần tài liệu quý giá đó của tổng giám đốc Lục đã cung cấp cho tôi. Nếu không có anh trợ giúp, tôi tin rằng, tôi cũng sẽ không vượt qua nguy hiểm nhanh như vậy!”
Lục Đình Thâm liếc mắt nhìn Kiều Cảnh Hi một cái, thấy trên tay cô xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn, anh liền nói: “Cảm ơn à, không thể chỉ nói ngoài miệng được, thấy cô xách theo túi lớn túi nhỏ, đây là muốn tự mình nấu ăn?”
Kiều Cảnh Hi gật đầu!
Lục Đình Thâm cười như không cười nói: “Đúng lúc, tôi vẫn chưa ăn gì, tôi nghĩ cô không ngại lấy thêm một cái bát một đôi đũa cho tôi đâu nhỉ.”
Kiều Cảnh Hi vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, cô vội vàng xua tay: “Tổng giám đốc Lục, việc này thì không cần đâu, tôi chỉ nấu một chút cơm nhà dân dã bình thường, người từng ăn các loại sơn hào hải vị quý giá giống như anh, ăn kiểu cơm canh đạm bạc như thế này, hẳn là ngài sẽ không quen ăn.”
Sau đó cô lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, anh cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt, tôi mang một người đàn ông về nhà, không phải rõ ràng là đang dẫn sói vào nhà hay sao?”
Lỗ tai của Lục Đình Thâm cũng nghe thấy những lời này, anh không nhịn được muốn đả kích cô: “Cô Kiều, tôi nghĩ chắc chắn cô đang suy nghĩ nhiều rồi, tạm thời tôi không có loại suy nghĩ này đối với cô, cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cô đã sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ đây chính là thái độ của cô khi đối xử với ân nhân của mình sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook