Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
-
Chương 3
9
Tôi bước tới trước, vòng tay qua cổ Tiêu Hứa, mỉm cười nhìn anh.
"Vợ."
Tiêu Hứa nghiêm túc nhìn tôi, tôi thấy khóe mắt anh đỏ hoe, đó là tính chiếm hữu chỉ thuộc về Tiêu Hứa.
Kể từ khi chúng tôi gặp nhau ở quán bar, Tiêu Hứa đều không rời bỏ tôi.
Tôi từng tưởng rằng mình và Tiêu Hứa là kiểu mưa dầm thấm lâu, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Từng có rất nhiều tin đồn về việc Tiêu Hứa bắt cá nhiều tay. Nghe nói gia đình của anh vô cùng tồi tệ mới dẫn đến việc anh lăng nhăng như vậy.
Nhưng sau khi quen nhau, anh khác hoàn toàn so với người trong lời đồn kia.
Tôi không đến quán bar nữa, điểm số của tôi cực kỳ tốt, thậm chí tôi còn nhận được lời đề nghị từ một công ty trong ngành. Anh gần như hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi sợ không thể giữ được anh.
Không ngờ sau khi thắng vụ kiện đầu tiên trong đời, nhận được 10 vạn thù lao, anh lại dùng hết số tiền đó để mua một chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương.
Đúng, khi tôi vừa mới bắt đầu thực tập, anh đã cầu hôn tôi.
Ngày đó, Thượng Hải mưa nhẹ.
Tôi ở trạm xe buýt đợi Tiêu Hứa trở về, anh ấy mặc lễ phục, trông đẹp trai đến mức người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Dưới tán cây ngô đồng, phiến lá xào xạc trong gió, tôi nhìn người đàn ông tài hoa này quỳ trước mặt mình, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Có thể gả cho anh được không? Lâm Tô." Anh hỏi tôi.
Lúc đó, trong khóe mắt Tiêu Hứa cũng có chút đỏ bừng.
Kể từ khi sinh ra tới nay, tôi, Lâm Tô, làm chuyện gì cũng đều lên kế hoạch cực kỳ kỹ lưỡng, chưa bao giờ cho phép bất kỳ sai lầm nào xuất hiện trong đời.
Theo lý mà nói, tôi sẽ kết hôn với con của cán bộ cấp cao do bố mẹ sắp đặt, sống cuộc sống của thế hệ đi trước.
Gia đình chúng tôi tuyệt đối không cho phép tôi kết hôn với Tiêu Hứa.
Nhưng tôi vẫn gật đầu không chút do dự, đồng ý để anh trao chiếc nhẫn kim cương vào tay mình.
Tiêu Hứa chưa bao giờ kích động như vậy, anh bế tôi lên thật cao, lúc đó dường như tất cả gió và lá cây ngô đồng đều đang chúc mừng thay cho chúng tôi.
Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ấy.
Ba năm đã trôi qua, bây giờ Tiêu Hứa vẫn giống hệt như lúc đó, là chúa ghen một chút cũng không thay đổi.
Tôi kiễng chân lên hôn anh: "Tiêu Hứa, anh có biết không? Em rất thích dáng vẻ yêu điên cuồng của anh."
"Vợ à, em cứ như vậy thì sao anh nhịn được đây?"
Tiêu Hứa ôm lấy eo tôi, cọ thật sâu vào cơ thể anh. Tôi cảm nhận được sức nóng của anh, lắc đầu mỉm cười: "Ở đây không được đâu."
10
Tết âm lịch sắp đến, tôi và Tiêu Hứa theo quy tắc cũ là ai về nhà nấy.
Sau khi về nhà, bố mẹ tôi vẫn ca bài ca cũ.
"Con gái à, con làm luật sư còn chưa ổn định, bố mẹ nghĩ tốt nhất là đi học đại học trở thành giáo viên đi."
"Ở tuổi này con vẫn chưa tính chuyện kết hôn sao? Con còn nhớ chú Vương không. Con trai chú ấy vừa du học ở Mỹ về, hay là con đi gặp một lần xem sao?"
Tôi từ chối không biết mệt mỏi nhưng bao nhiêu năm nay bố mẹ tôi vẫn cứ lải nhải như cũ.
"Bố mẹ à, lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
Tôi bất lực siết chặt đôi đũa, không ngờ mẹ vẫn còn lảm nhảm.
Bà ấy lấy điện thoại ra, nhất quyết yêu cầu tôi phải thêm tài khoản WeChat của con trai chú Vương.
"Hiện tại công việc của con rất bận, hơn nữa con với vị thiếu gia đó cũng không có tiếng nói chung."
"Con nói cái gì vậy!"
Mẹ tôi kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng khi nghe tôi nói vậy bà liền tức giận đập đũa xuống bàn.
Tôi đã trải qua biết bao nhiêu vụ kiện ly hôn, những người khó chơi hơn mẹ tôi, tôi đều đã gặp qua không ít, cho nên tôi mặt không đỏ tim không đập tiếp tục gắp đồ ăn ăn cơm..
"Mẹ không ăn cũng là một ý kiến hay. Với lượng cholesterol cao như mẹ thì quả thật không nên ăn nhiều loại đồ ăn dầu mỡ như vậy."
Ban đầu tôi nghĩ rằng thái độ thờ ơ của mình sẽ có thể làm cho bố mẹ tôi dừng lại, nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp mức độ kỳ quái của họ.
Mẹ rủ tôi đi mua sắm, nhưng khi đến trung tâm thương mại, tôi mới phát hiện người ngồi trong quán cà phê đợi tôi không phải mẹ tôi mà là đối tượng xem mắt.
"Là Lâm Tô phải không? Quả nhiên người đẹp như trong ảnh, tôi là Vương Trạch."
Vương Trạch hào hoa phong nhã, gia đình có điều kiện, lại nhiều đời làm chính trị cho nên mẹ tôi mới cố chấp như vậy.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới người ngồi ở đây lại là anh."
Tôi mỉm cười từ chối yêu cầu bắt tay của Vương Trạch, đồng thời ngồi đối diện với anh ta, định nói rõ ràng mọi chuyện.
"Tôi đã kết hôn rồi."
Ánh mắt Vương Trạch vô cùng kinh ngạc.
"Đừng hiểu lầm, tôi kết hôn bí mật nên bố mẹ tôi không biết chuyện này. Dù sao thì tôi cũng rất xin lỗi. Hai chúng ta hẳn là không có khả năng. Cà phê để tôi mời, mất công anh phải tới đây rồi."
Vương Trạch chưa kịp nói gì thì tôi đã đứng dậy rời đi.
Mẹ tôi thực sự không làm tôi bớt lo chút nào, còn lừa tôi ra ngoài xem mắt, tôi bực tức gọi điện cho Tiêu Hứa.
Nhưng Tiêu Hứa lại không bắt máy…
Quái lạ, hôm nay là đêm giao thừa, ở công ty cũng không có việc gì để làm.
Lúc này Tiêu Hứa cũng không có phiên tòa nào, tuyệt đối không thể nào không nghe điện thoại của tôi.
Tôi gọi lại lần nữa thì bên kia đã tắt máy.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi vội vã lái xe về nhà nhưng đường thì xa, hơn nữa lại kẹt xe, về đến nhà thì đã sáu giờ tối.
Trong nhà không có người, giác quan thứ sáu của tôi mách bảo có điều gì đó không lành ập đến, tôi mở tủ quần áo, nhìn thấy những chiếc áo sơ mi đen trắng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt, còn tốt, sao tôi có thể có những suy nghĩ như vậy kia chứ.
11
Tôi gửi một tin nhắn cho Tiêu Hứa, [Giao thừa năm nay em sẽ ở nhà với anh, mặc kệ anh ở đâu, sau khi xem tin nhắn này thì phải về nhà ngay lập tức.]
Tôi không biết nhà của Tiêu Hứa ở đâu, thời kỳ yêu đương trước đây tôi từng hỏi qua một lần nhưng Tiêu Hứa vẫn im lặng.
Tôi tôn trọng quyền riêng tư của anh nên sau đó không hỏi lại nữa.
Điều này cũng dẫn tới việc sau khi Tiêu Hứa tắt máy, tôi mất đi cách duy nhất để liên lạc với anh.
Trong bảy năm chúng tôi quen nhau, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Đồng hồ điểm tám giờ nhưng Tiêu Hứa vẫn không trả lời, tôi tiếp tục gọi điện nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa.
Tôi gọi điện cho sếp nhưng ông ta cũng không liên lạc được, còn anh em cùng trường của anh cũng vậy.
"Chị dâu, chị cũng không liên lạc được thì làm sao chúng em có thể biết anh ấy ở đâu?"
Đúng vậy, kể từ khi Tiêu Hứa ở bên tôi, anh đã cắt đứt liên lạc với những người anh em đó.
Tôi quấn áo khoác chạy ra khỏi cửa, Tiêu Hứa, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Tôi chạy đến những nơi mà Tiêu Hứa có thể tới, kể cả trường học cũ nhưng vẫn không tìm thấy anh ấy.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã là mười hai giờ tối, Lâm Tô tôi, tâm trạng chưa bao giờ hoảng hốt lo âu như vậy.
Trời đang có tuyết rơi dày đặc, chiếc áo gió của tôi quá mỏng để có thể chịu được cái lạnh thấu xương.
Tôi gọi cho Tiêu Hứa vô số lần, nhưng đầu bên kia luôn có âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên.
"Số máy bạn gọi hiện đã tắt, vui lòng gọi lại sau."
Ba giờ sáng tôi một lần nữa về đến nhà, ánh đèn trong nhà vẫn mờ ảo, không gian lạnh lẽo.
Tôi đã gọi cảnh sát nhưng được thông báo rằng vụ việc sẽ không được lập án trong khi chưa quá 24 giờ, hơn nữa, Tiêu Hứa là người trưởng thành, có thể là điện thoại di động của anh ấy đã tạm thời hết pin.
Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy lo lắng.
Tôi ngồi trên ghế sofa thức suốt đêm, cho đến sáu giờ sáng thì điện thoại di động của tôi cuối cùng cũng reo lên.
"Này, Tiêu Hứa!"
"Cô là vợ của Tiêu Hứa phải không?"
Bên kia truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Chồng cô đang ở bệnh viện, xin hãy nhanh chóng tới đây."
Tôi bước tới trước, vòng tay qua cổ Tiêu Hứa, mỉm cười nhìn anh.
"Vợ."
Tiêu Hứa nghiêm túc nhìn tôi, tôi thấy khóe mắt anh đỏ hoe, đó là tính chiếm hữu chỉ thuộc về Tiêu Hứa.
Kể từ khi chúng tôi gặp nhau ở quán bar, Tiêu Hứa đều không rời bỏ tôi.
Tôi từng tưởng rằng mình và Tiêu Hứa là kiểu mưa dầm thấm lâu, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Từng có rất nhiều tin đồn về việc Tiêu Hứa bắt cá nhiều tay. Nghe nói gia đình của anh vô cùng tồi tệ mới dẫn đến việc anh lăng nhăng như vậy.
Nhưng sau khi quen nhau, anh khác hoàn toàn so với người trong lời đồn kia.
Tôi không đến quán bar nữa, điểm số của tôi cực kỳ tốt, thậm chí tôi còn nhận được lời đề nghị từ một công ty trong ngành. Anh gần như hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi sợ không thể giữ được anh.
Không ngờ sau khi thắng vụ kiện đầu tiên trong đời, nhận được 10 vạn thù lao, anh lại dùng hết số tiền đó để mua một chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương.
Đúng, khi tôi vừa mới bắt đầu thực tập, anh đã cầu hôn tôi.
Ngày đó, Thượng Hải mưa nhẹ.
Tôi ở trạm xe buýt đợi Tiêu Hứa trở về, anh ấy mặc lễ phục, trông đẹp trai đến mức người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Dưới tán cây ngô đồng, phiến lá xào xạc trong gió, tôi nhìn người đàn ông tài hoa này quỳ trước mặt mình, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Có thể gả cho anh được không? Lâm Tô." Anh hỏi tôi.
Lúc đó, trong khóe mắt Tiêu Hứa cũng có chút đỏ bừng.
Kể từ khi sinh ra tới nay, tôi, Lâm Tô, làm chuyện gì cũng đều lên kế hoạch cực kỳ kỹ lưỡng, chưa bao giờ cho phép bất kỳ sai lầm nào xuất hiện trong đời.
Theo lý mà nói, tôi sẽ kết hôn với con của cán bộ cấp cao do bố mẹ sắp đặt, sống cuộc sống của thế hệ đi trước.
Gia đình chúng tôi tuyệt đối không cho phép tôi kết hôn với Tiêu Hứa.
Nhưng tôi vẫn gật đầu không chút do dự, đồng ý để anh trao chiếc nhẫn kim cương vào tay mình.
Tiêu Hứa chưa bao giờ kích động như vậy, anh bế tôi lên thật cao, lúc đó dường như tất cả gió và lá cây ngô đồng đều đang chúc mừng thay cho chúng tôi.
Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ấy.
Ba năm đã trôi qua, bây giờ Tiêu Hứa vẫn giống hệt như lúc đó, là chúa ghen một chút cũng không thay đổi.
Tôi kiễng chân lên hôn anh: "Tiêu Hứa, anh có biết không? Em rất thích dáng vẻ yêu điên cuồng của anh."
"Vợ à, em cứ như vậy thì sao anh nhịn được đây?"
Tiêu Hứa ôm lấy eo tôi, cọ thật sâu vào cơ thể anh. Tôi cảm nhận được sức nóng của anh, lắc đầu mỉm cười: "Ở đây không được đâu."
10
Tết âm lịch sắp đến, tôi và Tiêu Hứa theo quy tắc cũ là ai về nhà nấy.
Sau khi về nhà, bố mẹ tôi vẫn ca bài ca cũ.
"Con gái à, con làm luật sư còn chưa ổn định, bố mẹ nghĩ tốt nhất là đi học đại học trở thành giáo viên đi."
"Ở tuổi này con vẫn chưa tính chuyện kết hôn sao? Con còn nhớ chú Vương không. Con trai chú ấy vừa du học ở Mỹ về, hay là con đi gặp một lần xem sao?"
Tôi từ chối không biết mệt mỏi nhưng bao nhiêu năm nay bố mẹ tôi vẫn cứ lải nhải như cũ.
"Bố mẹ à, lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
Tôi bất lực siết chặt đôi đũa, không ngờ mẹ vẫn còn lảm nhảm.
Bà ấy lấy điện thoại ra, nhất quyết yêu cầu tôi phải thêm tài khoản WeChat của con trai chú Vương.
"Hiện tại công việc của con rất bận, hơn nữa con với vị thiếu gia đó cũng không có tiếng nói chung."
"Con nói cái gì vậy!"
Mẹ tôi kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng khi nghe tôi nói vậy bà liền tức giận đập đũa xuống bàn.
Tôi đã trải qua biết bao nhiêu vụ kiện ly hôn, những người khó chơi hơn mẹ tôi, tôi đều đã gặp qua không ít, cho nên tôi mặt không đỏ tim không đập tiếp tục gắp đồ ăn ăn cơm..
"Mẹ không ăn cũng là một ý kiến hay. Với lượng cholesterol cao như mẹ thì quả thật không nên ăn nhiều loại đồ ăn dầu mỡ như vậy."
Ban đầu tôi nghĩ rằng thái độ thờ ơ của mình sẽ có thể làm cho bố mẹ tôi dừng lại, nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp mức độ kỳ quái của họ.
Mẹ rủ tôi đi mua sắm, nhưng khi đến trung tâm thương mại, tôi mới phát hiện người ngồi trong quán cà phê đợi tôi không phải mẹ tôi mà là đối tượng xem mắt.
"Là Lâm Tô phải không? Quả nhiên người đẹp như trong ảnh, tôi là Vương Trạch."
Vương Trạch hào hoa phong nhã, gia đình có điều kiện, lại nhiều đời làm chính trị cho nên mẹ tôi mới cố chấp như vậy.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới người ngồi ở đây lại là anh."
Tôi mỉm cười từ chối yêu cầu bắt tay của Vương Trạch, đồng thời ngồi đối diện với anh ta, định nói rõ ràng mọi chuyện.
"Tôi đã kết hôn rồi."
Ánh mắt Vương Trạch vô cùng kinh ngạc.
"Đừng hiểu lầm, tôi kết hôn bí mật nên bố mẹ tôi không biết chuyện này. Dù sao thì tôi cũng rất xin lỗi. Hai chúng ta hẳn là không có khả năng. Cà phê để tôi mời, mất công anh phải tới đây rồi."
Vương Trạch chưa kịp nói gì thì tôi đã đứng dậy rời đi.
Mẹ tôi thực sự không làm tôi bớt lo chút nào, còn lừa tôi ra ngoài xem mắt, tôi bực tức gọi điện cho Tiêu Hứa.
Nhưng Tiêu Hứa lại không bắt máy…
Quái lạ, hôm nay là đêm giao thừa, ở công ty cũng không có việc gì để làm.
Lúc này Tiêu Hứa cũng không có phiên tòa nào, tuyệt đối không thể nào không nghe điện thoại của tôi.
Tôi gọi lại lần nữa thì bên kia đã tắt máy.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi vội vã lái xe về nhà nhưng đường thì xa, hơn nữa lại kẹt xe, về đến nhà thì đã sáu giờ tối.
Trong nhà không có người, giác quan thứ sáu của tôi mách bảo có điều gì đó không lành ập đến, tôi mở tủ quần áo, nhìn thấy những chiếc áo sơ mi đen trắng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt, còn tốt, sao tôi có thể có những suy nghĩ như vậy kia chứ.
11
Tôi gửi một tin nhắn cho Tiêu Hứa, [Giao thừa năm nay em sẽ ở nhà với anh, mặc kệ anh ở đâu, sau khi xem tin nhắn này thì phải về nhà ngay lập tức.]
Tôi không biết nhà của Tiêu Hứa ở đâu, thời kỳ yêu đương trước đây tôi từng hỏi qua một lần nhưng Tiêu Hứa vẫn im lặng.
Tôi tôn trọng quyền riêng tư của anh nên sau đó không hỏi lại nữa.
Điều này cũng dẫn tới việc sau khi Tiêu Hứa tắt máy, tôi mất đi cách duy nhất để liên lạc với anh.
Trong bảy năm chúng tôi quen nhau, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Đồng hồ điểm tám giờ nhưng Tiêu Hứa vẫn không trả lời, tôi tiếp tục gọi điện nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa.
Tôi gọi điện cho sếp nhưng ông ta cũng không liên lạc được, còn anh em cùng trường của anh cũng vậy.
"Chị dâu, chị cũng không liên lạc được thì làm sao chúng em có thể biết anh ấy ở đâu?"
Đúng vậy, kể từ khi Tiêu Hứa ở bên tôi, anh đã cắt đứt liên lạc với những người anh em đó.
Tôi quấn áo khoác chạy ra khỏi cửa, Tiêu Hứa, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Tôi chạy đến những nơi mà Tiêu Hứa có thể tới, kể cả trường học cũ nhưng vẫn không tìm thấy anh ấy.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã là mười hai giờ tối, Lâm Tô tôi, tâm trạng chưa bao giờ hoảng hốt lo âu như vậy.
Trời đang có tuyết rơi dày đặc, chiếc áo gió của tôi quá mỏng để có thể chịu được cái lạnh thấu xương.
Tôi gọi cho Tiêu Hứa vô số lần, nhưng đầu bên kia luôn có âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên.
"Số máy bạn gọi hiện đã tắt, vui lòng gọi lại sau."
Ba giờ sáng tôi một lần nữa về đến nhà, ánh đèn trong nhà vẫn mờ ảo, không gian lạnh lẽo.
Tôi đã gọi cảnh sát nhưng được thông báo rằng vụ việc sẽ không được lập án trong khi chưa quá 24 giờ, hơn nữa, Tiêu Hứa là người trưởng thành, có thể là điện thoại di động của anh ấy đã tạm thời hết pin.
Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy lo lắng.
Tôi ngồi trên ghế sofa thức suốt đêm, cho đến sáu giờ sáng thì điện thoại di động của tôi cuối cùng cũng reo lên.
"Này, Tiêu Hứa!"
"Cô là vợ của Tiêu Hứa phải không?"
Bên kia truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Chồng cô đang ở bệnh viện, xin hãy nhanh chóng tới đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook