Thật bết bát, cô hoàn toàn không có có tâm tư điều phối nước hoa .

Tuyên Vũ Đồng đang ngồi trong phòng làm việc, bao nhiêu lần muốn lên tinh thần điều nước hoa , nhưng luôn là vừa cầm đến ống nhỏ giọt liền nhụt chí để xuống, một chút tâm tình cũng không có.

Tối hôm qua, sau khi cùng La Dĩ Na nói chuyện xong, tâm tình của cô đột nhiên vô cùng buồn bực, sau đó Phó Kỳ Tu tới bên cô, cô liền vô ý thức đến gần bên Phó phu nhân hoặc là Lý Hòa, không muốn cùng anh nói chuyện, cho đến khi buổi bán hàng từ thiện kết thúc mới thôi.

“Có thể hay không nể mặt “Quan hệ đặc biệt” giữa tôi và Kỳ Tu, giúp tôi nhanh một chút?”

“Tôi không tiện trả lời, cô nên tự mình hỏi Kỳ Tu thì hơn.”

Trong đầu của cô giống như một cái đĩa nhạc tua đi tua lại, liên tục lặp lại hai câu nói này của La Dĩ Na, cô thầm nhủ không muốn tiếp tục nghĩ nữa, thế nhưng vẫn bị hai câu nói này cuốn lấy toàn bộ giấc ngủ, sáng nay rời giường với đôi mắt thâm quầng như gấu mèo.

Tại sao phải để ý hai câu nói này như vậy? Bọn họ trong lúc có quan hệ đặc biệt gì, căn bản cùng cô một chút quan hệ cũng không có!

Đặt điện thoại di động lên bàn, lúc này vừa vặn vang lên tiếng chuông, hôm nay đây là lần thứ ba Phó Kỳ Tu gọi điện thoại tới. Hai lần trước cô cũng không có nhấc máy, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, anh nhất định sẽ gọi cho tới khi cô chịu nghe mới thôi. Không thể làm gì khác hơn cô hít sâu một hơi, điêu chỉnh lại tâm tình, tay cầm lấy điện thoại di động.

“Uy.”

“Vũ Đồng, mới vừa rồi em tại sao không nghe máy?”

Phó Kỳ Tu khẩu khí rõ ràng mang theo lo lắng cùng bất mãn.

Tối hôm qua anh cũng đã cảm giác được cô cố ý tránh anh, trải qua một đêm nghỉ ngơi mới quyết định gọi điện cho cô, không nghĩ tới phải gọi nhiều lần cô mới nhấc máy.

“Em để điện thoại trong phòng làm việc, lúc nãy lại không có mặt trong đó nên không nghe thấy điện thoại đổ chuông.”

Cô nhàn nhạt trả lời.

Phó Kỳ Tu trầm mặc một hồi, mới lại hỏi:

“Em không vui? Tại sao không vui?”

“Em rất vui vẻ a, hắc hắc.”

Cô cố gắng cười khan hai tiếng, nhưng chỉ là giấu đầu hở đuôi.

Phó Kỳ Tu nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, thanh âm của cô rõ ràng là không vui, cô cho là cười khan hai tiếng có thể gạt được ai?

“Vũ Đồng…”

“Anh gọi điện thoại tới cũng chỉ là muốn hỏi em có vui hay không sao? Nếu quả thật là như vậy, em gác máy đây, em còn đang bận.”

Cô dứt khoát đi trước một bước chặn đầu anh, miễn cho anh tiếp tục ép hỏi.

Tiểu bạch thỏ này lại dám đối với anh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo? Anh thật kinh ngạc, bởi vì … tình huống này trước đây chưa từng gặp qua, từ trước cô đối với anh có thể nói là muốn gì được đó, giống như là ngay cả từ “Không” nói như thế nào cũng không biết. Nhưng từ sau buổi tối hôm qua, mọi thứ đã trở nên không giống trước đây.

Anh lo lắng cho cô, nhưng cô hiện tại lại không muốn cùng anh nói chuyện, anh cố gắng nhịn xuống, ngược lại nói:

“Anh gần đây buổi tối ngủ không ngon, em giúp anh ở trong phòng điểm chút tinh dầu giúp dễ ngủ đi.”

Muốn cô đến nhà anh? Nhưng cô hiện tại không muốn gặp anh.

“Anh đang ở đâu?”

“Vẫn ở công ty.”

“Còn bao lâu nữa mới trở về?”

Hiện tại đã là tám giờ tối, anh vẫn còn làm thêm giờ, cô cảm thấy có chút đau lòng.

“Có thể sẽ rất trễ.”

“Vậy cũng được, em qua giúp anh điểm chút tinh dầu, anh… Không nên làm việc quá sức.”

Cô vẫn là nhịn không được toát ra sự quan tâm đối với anh.

“Anh biết, nhờ em.”

“Vâng.”

Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức giúp Phó Kỳ Tu chọn tinh dầu. Huân y thảo, hoa chanh, cam, tinh dầu hoa nhài cũng có thể giúp ngủ ngon. Cô nhớ rõ anh thích mùi thơm của huân y thảo, liền giúp anh chọn tinh dầu huân y thảo.

Cầm lấy tinh dầu, cô rời khỏi phòng làm việc đến phòng của anh, ở trong kho tìm ra đèn đốt tinh dầu, đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng của anh.

Cô rót nước vào trong đèn, đem vài giọt tinh dầu huân y thảo nhỏ vào trong nước. Chờ anh trở lại, chỉ cần đốt đèn lên, mùi thơm của huân y thảo sẽ tràn ngập cả gian phòng, giúp anh có một đêm ngủ ngon.Nhất cử nhất động đều vô cùng tỉ mỉ, nơi nơi bộc lộ ra của cô đối với toàn tâm toàn ý quan tâm.

Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, cô lẽ ra nên lập tức rút lui, nhưng lại ngồi ở bên bàn trà, nhìn ngọn đèn tinh dầu, nhịn không được sững sờ.

Cô tại sao phải trốn anh? Tại sao phải vì mấy lời tối hôm qua của La Dĩ Na mà cảm thấy không thoải mái?

“Không nên tiếp tục nữa, nhanh lên một chút khôi phục bình thường…”

Cô vỗ vỗ khuôn mặt của mình, muốn xoa dịu những toan tính buồn bực không nguôi trong lòng, nhưng cho dù cô đã liều mạng tự nói với mình không cần để ý, tựa hồ vẫn là một chút điểm tác dụng cũng không có.

Cô thật là càng ngày càng không thể hiểu nổi chính mình…

“Cách!”

“Ách?”

Thanh âm mở cửa đột nhiên vang lên, hại côg sợ hết hồn, muốn đứng lên, đầu gối lại thình lình đụng vào bàn trà, đau đến mức nhịn không được ngồi chồm hỗm ở trên mặt thảm.

“Ai nha, đau quá…”

“Vũ Đồng, làm sao vậy?”

Phó Kỳ Tu vừa nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc thét liền chạy vào, lo lắng cô đã xảy ra chuyện gì.

“Sao anh về sớm vậy? Không phải nói phải ở lại công ty sao?”

Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, còn tưởng rằng là có trộm tới.

“Anh mới rồi có nói với em như vậy sao?”

Anh cố ý giả ngu, thật ra lúc nãy khi nói chuyện với cô anh đang trên đường trở về nhà.

“Anh rõ ràng nói như vậy.”

Cô lần nữa từ trên mặt thảm cố gắng đứng dậy, không muốn ở lâu, tính toán lập tức rời đi.

“Em đã giúp anh chuẩn bị đèn tinh dầu rồi, ngủ ngon.”

“Đợi một chút, Vũ Đồng.”

Anh bắt lấy cánh tay cô, không để cho cô đi.

“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Nếu nói qua điện thoại rất có thể sẽ bị cô cúp máy, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là giảo hoạt một chút, đem cô lừa tới nơi này. Hai người mặt đối mặt, cô không muốn nói cũng không được.

“Nói chuyện gì?”

Cô có chút chột dạ cúi đầu, căn bản là không dám nhìn anh.

“Em đang trốn tránh anh, tại sao phải trốn tránh anh?”

Tim của cô trong nháy mắt đập mạnh, anh quả nhiên là muốn hỏi vấn đề này, nhưng cô trước mắt một chút cũng không muốn nói.

“Em… không có trốn anh…”

“Em nói láo, bắt đầu từ tối hôm qua em đã không được bình thường.”

Tối hôm qua, sau khi La Dĩ Na cùng cô nói chuyện, cô liền trở nên là lạ, cố ý trốn anh, khiến anh không chuẩn bị kịp. Anh hỏi La Dĩ Na rốt cuộc đã nói với cô những gì, La Dĩ Na chết cũng không nói, chỉ nói nếu anh chú ý phản ứng của cô, liền biết cô có phải hay không đang ghen.

“Em có trốn anh sao?”

Cô cũng học theo anh giả bộ ngu,

“Em không cảm thấy là mình đang trốn anh, là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Nhìn cô không chỉ phản kháng anh, thậm chí còn nói dối anh, khiến anh hoàn toàn không thể ngờ được.

“Vũ Đồng…”

“Em còn phải trở về đẩy nhanh tiến độ làm việc, không làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Cô hất ra tay của anh, bối rối muốn lao ra, nếu còn không đi, cô sẽ bị anh ép hỏi khó có thể chống đỡ được.

“Đợi một chút!”

Phó Kỳ Tu trong lòng gấp gáp, từ phía sau đuổi theo ôm chặt lấy cô, làm cho cô muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cô hít vào một hơi, vừa thẹn vừa sợ giãy dụa, hơi thở của anh trong nháy mắt nồng đượm vờn quanh cô. Tim cô đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cảm giác bản thân tựa hồ như sắp ngất tới nơi.

“Anh… Mau buông…”

Anh chưa từng như vậy ôm cô, mà anh cũng không nên như vậy ôm cô nha. Quan hệ của bọn họ cũng không có thân mật đến độ có thể làm ra loại hành động này.

“Vũ Đồng, nguyên nhân em trốn tránh anh là bởi vì ghen, có phải hay không?”

Anh đã sớm trông bận tâm được nhiều như vậy, nếu cô thủy chung không chịu thừa nhận, anh dứt khoát phải nói cho rõ ràng, làm cho cô không cách nào trốn tránh vấn đề này.

Có lẽ anh nên nghe theo đề nghị của La Dĩ Na, thay đổi phương thức đối đãi với cô, nếu như anh cứ tiếp tục đối xử tốt với cô, mà cô vẫn còn không nhận ra, vậy thà anh dứt khoát làm rõ bằng bất cứ giá nào !

“Em không biết!”

Cô thật sự không biết tâm trạng buồn bực, đau nhói này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Loại tình cảm quá xa lạ này, cô chưa từng trải qua, đầu óc cũng vô cùng hỗn loạn.

“Tại sao lại không biết? Thấy Dĩ Na ở bên cạnh anh, em không vui, cho nên mới cố ý tránh anh, anh có nói sai không?”

Cô im lặng trước ngực của anh, nửa cam chịu trả lời:

“Đúng, anh nói đúng, nhưng điều này có thể nói lên cái gì?”

Anh không nghĩ tới một chiêu này thật đúng là kích thích cô thẳng thắn nói ra.

“Này đại biểu em yêu anh, cho nên mới ghen với Dĩ Na.”

“Ách?”

Cô sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu mới mở được miệng.

“Anh… Anh nói gì?”

“Em yêu anh, cho nên mới ghen vơi Dĩ Na.”

“Em… Yêu…”

Đáp án của anh đối với cô mà nói quá mức chấn động, đầu của cô không cách nào thuận lợi tiếp thu tin tức, mà ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

Cô mở to mắt, thật lâu lại trở về thẫn thờ, khiến anh dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ thừa nhận thương anh giống gặp người chết sao?

“Vũ Đồng, nhanh lên một chút lấy lại tinh thần…”

Cái điện thoại di động “kỳ đà” đột nhiên vào thời khắc này vang lên, thanh âm phát ra từ trong túi áo khoác của Phó Kỳ Tu, khiến cả hai người giật mình, Phó Kỳ Tu hơi chút buông lỏng tay, Tuyên Vũ Đồng liền vội vàng từ trong ngực của anh tránh thoát, bối rối chạy ra khỏi phòng của anh.

“Vũ Đồng!”

Phó Kỳ Tu nhanh chóng đuổi theo cô ra khỏi phòng, chỉ tiếc tốc độ chạy trốn của cô nhanh đến mức làm anh há hốc mồm, mới chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã vọt ra cửa sắt, cũng không quay đầu lại chạy trối chết.

Anh bất đắc dĩ thở dài, không tính toán tiếp tục đuổi theo, bởi vì anh biết, trước lúc cô có thể tiếp thu, nhìn thẳng vào tình cảm của mình, anh có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Trong túi áo, điện thoại di động tiếp tục vang, giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ đến lúc anh chịu nhấc máy mới thôi.

“Đáng chết!”

Anh đại hỏa lấy điện thoại di động ra, đè mạnh xuống khóa trò chuyện ——

Tuyên Vũ Đồng vội vội vàng vàng trở lại nhà mình, sau khi cửa phòng làm việc đóng lại sau lưng, cô mới ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhịn không được liều mạng thở.

Tim của cô đập nhanh thật là nhanh, giống như có thể từ trong lồng ngực chui qua miệng mà bật ra ngoài vậy (=.= hình dung kiểu gì vậy). Nhưng cô không xác định được, tim mình sở dĩ đập nhanh như vậy, là vì chạy trốn, hay là bởi vì khẩn trương, thẹn thùng, tâm hoảng ý loạn?

Cô vẫn cho là, bất cứ chuyện gì cũng dựa vào anh, cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho anh, đó là vì thói quen trong một thời gian dài. Cũng bởi vì quá quen, nên cô chưa bao giờ từng cẩn thận suy tư, loại này vô oán vô hối vì đối phương kính dâng đích tình cảm, rốt cuộc ý vị như thế nào?

Cô vuốt xuống trái tim kinh hoàng, đầu vẫn là một đoàn hỗn loạn, chỉ có thể tiếp tục ngốc ngồi dưới đất, gương mặt không tự chủ địa đỏ bừng.

Tối nay nhất định lại mất ngủ…

Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể xác định mình là thật sự đã yêu một người?

“Thấy Dĩ Na ở bên cạnh anh, em không vui, cho nên mới cố ý tránh anh,…”

“Này đại biểu em yêu anh, cho nên mới ghen với Dĩ Na.”

“Ghen… Là như vậy a…”

Tuyên Vũ Đồng ngồi ở “Phương Chi Đình” cô có thói quen ngồi ở bên ngoài sân, có chút hoảng hốt lẩm bẩm tự nói. Một người đối với tình cảm vốn dị thường chậm lụt như cô, sau khi trải qua kích thích mấy ngày hôm trước, tựa hồ có chút thông suốt, bắt đầu suy tư về vấn đề tình cảm.

Cô sớm đã có thói quen trở thành tiểu nữ bộc của anh, nhưng cái loại cảm giác này tựa hồ không giống với công việc. Bởi vì cô không phải là nhận lệnh giúp anh làm đông, làm tây, mà là mang theo tâm tình vui sướng vì anh mà hành động.

Đối với khăn quàng cổ anh tặng, cô rất quý trọng, cơ hồ không nỡ dùng, thỉnh thoảng mới lấy ra nhìn một chút, sờ sờ, xong liền xếp lại cất đi, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cô thích nghe được thanh âm của anh, thích cùng anh gặp mặt, làm việc vặt cho anh, cho đến khi La Dĩ Na xuất hiện, cô mới cảm nhận thấy tư vị chua xót chưa từng có.

Thấy La Dĩ Na rúc vào bên cạnh anh, cô rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy chướng mắt.

Thì ra là cái này kêu là ghen!

Cô không tự chủ mà ghen với La Dĩ Na, nếu như Phó Kỳ Tu không có trực tiếp thức tỉnh cô, cô có lẽ vẫn sẽ tiếp tục không hiểu, thậm chí cho là mình mắc một loại bệnh gì đó.

(Không còn lời nào để nói =.=)

Cho nên… Cô thật… Yêu Phó Kỳ Tu…

Tâm hoảng hốt nhảy loạn, càng nghĩ càng thẹn thùng, thật muốn đào một cáo hố đem mình chôn xuống.

Cô chừng nào thì bắt đầu yêu anh? Tại sao cô không có phát hiện? Là bởi vì hai người biết nhiều năm, vì vậy lâu ngày sinh tình, cho nên cô mới chậm lụt mà không hiểu được sao?

Nhưng là anh đã có La Dĩ Na !

La Dĩ Na chẳng những xinh đẹp, gia thế cũng tốt, bọn họ là rất đẹp đôi. Xem lại cô, bề ngoài bình thường, cái gì gia thế bối cảnh cũng không có, căn bản là không xứng với anh!

Giờ phút này tâm tình cô giống như đang tắm trong ánh nắng ấm áp, từ thẹn thùng tung tăng trong nháy mắt biến thành mất mát như đưa đám. Hai người bọn họ ở phương diện nào cũng cách biệt quá lớn, căn bản là không thích hợp.

Huống chi… Anh cũng không yêu cô, người anh yêu là La Dĩ Na…

Không nghĩ tới cô lần đầu tiên yêu một người, nhưng cũng đồng thời thất tình, điều này khiến cô sau này biết lấy bộ mặt như thế nào để đối mặt với Phó Kỳ Tu? Cô căn bản là không dám gặp anh.

Từ hôm cô bỏ chạy từ nhà anh về, anh gọi điện thoại cho cô, cô đều không nghe máy, cuối cùng thậm chí tắt điện thoại làm bộ không có chuyện này. May là anh không có trực tiếp tìm tới cửa, bằng không cô thật không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhưng khi anh không hề có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa, cô lại nhịn không được thất vọng. Tâm tình phản phản phúc phúc, thật là mâu thuẫn cực kỳ, ngay cả bản thân cũng chịu không hiểu được mình.

“Ai…”

Tại sao phải làm cho cô hiểu ra tâm ý của mình? Nếu như thế này, thà là giống như lúc trước, chậm lụt đến mức cảm giác gì cũng không có, không biết có tốt hơn không?

Đúng lúc này điểm tâm do cô gọi được đưa lên, lại thêm một khối hương thảo Mục tư, cô phục hồi tinh thần lại.

“Tôi nhớ kỹ tôi không có gọi…”

“Tôi biết, coi như là tôi mời không được sao.”

Khang Văn Thăng đối với cô ôn văn cười một tiếng.

“Ách?”

Cô không nghĩ tới Khang Văn Thăng lại tự mình đưa điểm tâm đến, vị chủ quán này gần đây thực rảnh rỗi?

“Anh tại sao đối với tôi tốt như vậy?”

Này quá kì quái.

Nếu như là một người quen đối với cô tốt, cô có thể vui vẻ tiếp nhận, sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng một người không quen đối với cô tốt, cô có chậm lụt đến mấy cũng cảm giác được không đúng lắm.

Khang Văn Thăng đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới cô trực tiếp hỏi như vậy. Bất quá, nếu người ta mở miệng, anh cũng dứt khoát, trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình, không tiếp tục quanh co lòng vòng.

“Thật ra tôi đối với cô rất có hảo cảm, muốn cùng cô kết bạn. Sau này nếu như cô tới tiệm của tôi, chúng ta có thể đơn thuần tâm sự, cô không cần cảm thấy có bất kỳ áp lực nào, cũng chỉ làm bạn bình thường mà thôi.”

Anh chừng như cũng đoán được cá tính của cô e lệ, trước cùng cô thân quen một chút, tiếp nữa mới nghĩ đến tiến thêm một bước phát triển, tương đối dễ dàng thành công hơn.

Tuyên Vũ Đồng sửng sốt, nhìn bộ dáng chân thành của anh, thành thật mà nói ấn tượng của cô đối với anh cũng không xấu, liền gật đầu đáp ứng.

“Được.”

Cô biết anh cũng không có ác ý, mà cô cũng đang muốn tìm sự tình khác dời đi chú ý, giải quyết tâm tình đang xuống thấp của mình.

“Thật tốt quá.”

Khang Văn Thăng cười, anh vốn đang lo lắng cô sẽ cự tuyệt!

Cô cũng cười đáp lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề đau đầu của bản thân. Cô nghĩ, Khang Văn Thăng có lẽ cũng là một người bạn không tệ…

Buổi tối mười giờ, Phó Kỳ Tu rốt cục đem tất cả công văn xử lý xong, mệt mỏi trở về nhà, đem cửa sổ trong phòng mình mở ra, vốn cho là có thể thấy ánh đèn trong phòng làm việc của Tuyên Vũ Đồng ở phía đối diện, lại không nghĩ rằng tầng sáu đối diện vẫn còn tối om.

Anh nhăn lại lông mày, anh biết rõ thói quen của Tuyên Vũ Đồng, buổi tối cô hầu như đều ở nhà, thậm chí có lúc chăm chú nghiên cứu đặc tính của tinh dầu trong phòng làm việc cho đến nửa đêm, nhưng nhìn tình hình trước mắt có vẻ cả cô và Tuyên Lý Hòa đều không có ở nhà.

Cô đi đâu? Anh lấy điện thoại di động ra, nhấn mã số của cô, nghĩ muốn tìm cô, một lòng phiền não bất an, cảm thấy tình huống bây giờ quả thực là hỏng bét.

Buổi chiều hôm ấy anh chỉ ra cô thương anh, khiến cô bị làm cho sợ chạy trối chết. Anh biết cô cần có thời gian đối mặt với lòng mình, nhận rõ tình cảm của mình, cho nên anh cho cô thời gian mấy ngày để tỉnh táo lại.

Mấy ngày sau, anh lần nữa gọi điện thoại cho cô, cô mặc dù tiếp, nhưng luôn nói mình gần đây phi thường bận rộn, ứng phó vài câu xong sẽ đem điện thoại tắ máy.

Sách, cô có so với anh bận rộn sao? Lý do kém bản lĩnh như vậy làm sao có thể qua mặt được anh? Cô rõ ràng là cố ý trốn tránh, không dám đối mặt anh!

Tại sao? Thừa nhận yêu anh là chuyện tình đáng sợ vậy sao?

Điện thoại di động truyền đến tiếng tút dài đều đặn, đối phương chậm chạp không nhấc máy. Anh buồn bực chờ, không thể không nghĩ biện pháp thay đổi thế cục.

Lúc trước anh băn khoăn cô không muốn để Tuyên Lý Hòa biết, cho nên mới phối hợp cô, nhưng nếu như cô tiếp tục cố ý tránh né anh, anh sẽ phải trực tiếp “Tới cửa bái phỏng” ! Anh đã sớm muốn công khai quan hệ của hai người, để Tuyên Lý Hòa biết hai người bọn họ vẫn còn qua lại.

Điện thoại vang lên thật lâu cuối cũng cũng có người nhấc máy, thanh âm vọng lại từ bên kia vô cùng ầm ĩ, giống như là ở trong phòng ăn.

“Uy?”

“Vũ Đồng, em ở đâu?”

Anh cố nén lửa giận, tận lực giữ vững tiếng nói nhẹ nhàng.

“Ách… Em đang ở bên ngoài.”

Trả lời cũng như không!

“Nơi nào bên ngoài? Làm cái gì?”

Người đầu dây bên kia do dự một chút, có chút bối rối luống cuống trả lời:

“Em… Ở trong phòng ăn, cùng bạn đi ăn khuya.”

“Bạn?”

Thanh âm của anh trong nháy mắt cao lên tới quãng tám, loại bạn gì chứ?

“Em không phải nói gần đây bề bộn nhiều việc, đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại cũng có thời gian cùng bạn đi ăn khuya, công việc xong rồi sao? Anh đây cũng muốn mời em ăn bữa cơm, cùng em nói chuyện, không biết em chừng nào rãnh rỗi? Hử?”

Anh mặt lạnh, biết sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn , cô nếu như dám tiếp tục trả lời anh không rảnh, anh không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, bức cô cùng anh gặp mặt.

“A? Kia… Cái kia…”

Cô khẽ thấp giọng hô, giống như là khẩn trương đến không cẩn thận lật úp cái gì.

“Vũ Đồng, cẩn thận. Y phục có bị ướt không?”

:D:D

Đầu bên kia điện thoại xuất hiện thanh âm của một nam nhân khác quan tâm hỏi thăm, còn trực tiếp gọi tên của cô.

“Bạn” cùng cô ăn cơm là đàn ông? Phó Kỳ Tu trong nháy mắt trợn to hai mắt.

“Không có chuyện gì…”

Cô trả lời với người đang cùng mình ăn cơm, sau mới rồi hướng Phó Kỳ Tu nói:

“Chuyện đi ăn cơm từ từ nói sau. Em… Điện thoại di động của em sắp hết pin, cứ như vậy nha, bye bye!”

“Tuyên Vũ Đồng —— “

“Cách! Đô đô đô…”

Nghe thanh âm điện thoại di động cắt đứt, Phó Kỳ Tu không dám tin nhìn chằm chằm điện thoại di động, cô lại vừa tắt điện thoại của, cô lại vừa tắ điện thoại của anh!

Tình huống càng ngày càng không ổn, nam nhân cùng cô ăn cơm là ai? Cô thậm chí cả ngày tránh anh, nhưng lại cùng những nam nhân khác ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn không dám cho anh biết!

Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt dâng cao, vừa tức vừa giận vừa không cam lòng, nếu tiếp tục để cho cô lẩn tránh, vậy “Phó Kỳ Tu” ba chữ sẽ phải lật ngược lại rồi!

(Tu Kỳ Phó… Nghe cũng hay )

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương