Ăn Hết Giới Giải Trí
-
Chương 117
Trans: Atiso
Sau khi tập bốn kết thúc, Khương Đào vẫn luôn có chút mệt mỏi, mãi tới khi Thẩm Chi Diễn gọi điện thoại tới, kêu cô cùng đi gặp đạo diễn kiêm biên kịch của phim "Quỷ Núi", Mạnh Gia Từ.
Mạnh Gia Từ là người chịu trách nhiệm chính tạo ra bộ phim tình yêu sầu triền miên "Qủy Núi", là một người đàn ông cường tráng với dáng người mét tám và cân nặng 180, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế.
"Quỷ Núi" kể rằng thời niên thiếu nam chính Lộ Kỳ bị lạc trong núi, gặp được nữ yêu A Hoành, nhiều năm vẫn luôn nhớ mãi không quên, nhiều năm sau hắn hồi hương tế điện*, lạc giữa núi lần nữa, trong ánh trăng mờ bị bóng dáng của A Hoành thu hút, đi theo nàng vào núi.
*là một buổi lễ tưởng niệm những người đã khuất. Văn hóa truyền thống Trung Quốc chú trọng đến "cẩn thận và theo đuổi việc xa", và tỏ lòng tôn kính là một biểu hiện của văn hóa hiếu thảo của người Trung Quốc.
Lộ Kỳ yêu A Hoành sâu đậm, thế nhưng A Hoành ngây thơ đơn thuần, không hiểu tình yêu, Lộ Kỳ đối với nàng mà nói, không khác gì một con chim, hay một con dã thú trên núi.
Lộ Kỳ không cam tâm, liền dụ dỗ A Hoành.
Xưa nay loại phim điện ảnh tình yêu thần thoại này, hữu tình luôn là nữ yêu, khiến người ta rơi vào ái tình cũng là nữ yêu. Nhưng "Quỷ Núi" lại dùng cách ngược lại, để con người đi mê hoặc yêu quái.
Mạnh Gia Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tình yêu hiển nhiên là thứ tình cảm chỉ có nhân loại mới có, mà yêu quái sinh ra và lớn lên vùng sơn dã, không hiểu tình yêu không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Khương Đào gật đầu: "Anh nói đúng!"
Mạnh Gia Từ lập tức ánh mắt rưng rưng mà nhìn Khương Đào: "Khương Khương, cô cũng cảm thấy tôi nói đúng sao?"
Khương Đào vừa ăn mất cảm xúc quá mức dồi dào của anh ta, vừa gật đầu qua loa: "Đúng, anh nói đều đúng!"
Mạnh Gia Từ đột nhiên tỉnh táo lại, lau nước mắt, nhìn về phía Khương Đào: "Khương Khương, cô không cảm thấy phần tình cảm này rất cảm động sao?"
Khương Đào chớp mắt: "Cảm động là cái gì? Có thể ăn không?"
Mạnh Gia Từ bất thình lình đứng dậy: "Đúng! Chính là cảm giác này! Đây chính là A Hoành của tôi!"
"Bọn họ thế mà lại nghĩ A Hoành là cặn bã! Dựa vào cái gì! Cho dù cô ấy không yêu Lộ Kỳ, cho dù cô ấy chỉ là bởi vì cô đơn mới ở lại bên cạnh anh ta, vậy cô ấy cũng là quyết định theo trái tim mình thôi, vì sao con người phải áp đặt định nghĩa của mình lên người cô ấy nhỉ? A Hoành vốn nên thuận theo ý mình mà!"
Lời này của anh ta.
Khương Đào thật sự xúc động.
Chính là như vậy.
Thân là Thao Thiết vốn là nên thích gì thì ăn đó!
Lương Thực Dự Trữ lại đưa ra cho cô nhiều hạn chế như vậy, thật là quá đáng!
Nhất thời cô sinh ra cảm giác tri kỷ với Mạnh Gia Từ.
"Anh nói đúng lắm! Rõ ràng là Lộ Kỳ quá đáng mà! Tại sao phải cố chấp yêu hay không yêu nhỉ, vui vẻ là được mà~!"
Mạnh Gia Từ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Khương Đào: "Đúng đó đúng đó!"
"Khương Khương, cô không hề qua quýt để ứng phó với tôi, cô thật sự hiểu rõ nội tâm của nhân vật A Hoành, tôi quyết định rồi, A Hoành nhất định phải do cô diễn!"
Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, hoàn toàn quên khuấy mất Thẩm Chi Diễn đang ở bên cạnh.
Thẩm Chi Diễn bất lực đỡ trán.
Ý định ban đầu của anh là để Khương Đào gặp Mạnh Gia Từ, quyết định vai diễn này, thuận tiện giải thích về nhân vật A Hoành này một chút, thăm dò một chút thái độ của Khương Đào đối với tình cảm.
Không ngờ rằng, hiện tại thăm dò cũng thăm dò rõ ràng rồi, trái tim cũng lạnh giá.
Đỗ Sùng chọc chọc vào vai anh, mang theo mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa: "Yêu phải loại nữ yêu không hiểu tình yêu, ngây thơ đơn thuần này, thật vất vả cho cậu."
Thẩm Chi Diễn: "..."
******
Kết thúc buổi gặp mặt với Mạnh Gia Từ, Thẩm Chi Diễn mời Khương Đào đi ăn.
Nhìn Khương Đào phía đối diện đang ăn rất vui vẻ, Thẩm Chi Diễn không nhịn được hỏi: "Khương Khương, nếu em là A Hoành, em có nguyện ý học cách yêu vì Lộ Kỳ không?"
Khương Đào dừng một chút, không khỏi nhớ tới Lương Thực Dự Trữ.
Bọn họ ở cùng nhau một khoảng thời gian rất dài.
Lương Thực Dự Trữ đưa cô đi trải nghiệm nhân gian, lần đầu tiên cô phát hiện, loài người vốn giống như loài giun dế, vậy mà sẽ nảy sinh ra những cảm xúc mãnh liệt mà mỹ vị như vậy.
Thế nhưng Lương Thực Dự Trữ lúc nào cũng cười bất đắc dĩ, nói cô vẫn không thể lĩnh hội được mỹ vị thật sự của tình cảm.
Dưới sự truy hỏi của cô.
Lương Thực Dự Trữ mới xoa đầu cô nói: "Đợi ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi xem, sẽ đưa ngươi đi cảm nhận."
Khương Đào vẫn luôn nhớ nhung lễ vật đó.
Mãi đến lúc trước khi hắn biến mất, nói với cô lễ vật chuẩn bị xong rồi, đợi hắn làm xong, sẽ đưa cô đi mở lễ vật ra.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng, cô vẫn không thấy được lễ vật của hắn.
Rõ ràng, cho dù không có lễ vật, cô cũng nỗ lực học hỏi cái gì gọi là tình cảm thật sự.
Hiện tại cuối cùng cô cũng đã hiểu được một chút, nhưng muốn nói cho người đó, người đó lại không còn nữa rồi.
Thẩm Chi Diễn nhạy bén chú ý tới cảm xúc sa sút của Khương Đào: "Sao thế?"
Khương Đào lại điềm nhiên như không mà bắt đầu ăn đồ ăn: "Không có gì, chỉ là nhớ ra, có một người bạn cũng hy vọng tôi học được tình yêu, không biết có phải là do tôi học quá chậm, nên anh ấy đi rồi..."
Trái tim Thẩm Chi Diễn nặng trĩu: "Anh có thể hỏi một chút không, người bạn đó của em, là nam hay nữ?"
Khương Đào: "Là nam."
Thẩm Chi Diễn nắm tay lại, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: "Vậy...em có hi vọng người bạn đó quay lại tìm em không?"
Khương Đào nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Đương nhiên hy vọng rồi!"
Trái tim Thẩm Chi Diễn càng nặng trĩu: "Nếu người bạn kia quay về tìm em, em sẽ rời đi với anh ta sao?"
Khương Đào nhíu mày.
Nếu như là trước đây, chắc chắn cô không cần nghĩ ngợi, sẽ rời đi theo.
Nhưng hiện tại...
Cô đã càng ngày càng luyến tiếc tất cả mọi thứ ở đây.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào do dự, trong lòng thả lỏng.
Điều này có nghĩa là, phân lượng người bạn đó của cô vẫn chưa có nặng như vậy.
Anh vẫn còn cơ hội...
Khương Đào rối rắm nửa ngày, bỗng nhiên nhanh trí: "Tôi không đi với anh ấy, nhưng anh ấy có thể ở lại mà!"
Thẩm Chi Diễn: "..."
Đột nhiên anh hối hận bản thân đã hỏi cái vấn đề này.
******
Lúc này, nơi bị phong ấn ở tiên giới xa xôi đột nhiên chấn động một trận.
Một con phượng hoàng đỏ rực "ba ba" một cái rồi rơi xuống, lông phượng khắp người đều tán loạn, nó liều mạng ho khan, mãi khi ho ra một ngọn lửa, mới co quắp lần nữa.
Nhưng nó nhanh chóng nhảy lên.
Một ánh sáng hiện lên, phượng hoàng biến mất, trở thành người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài màu đỏ.
Hắn lững thững đi về nơi phong ấn, chỉ là đột nhiên phản ứng lại, bình tĩnh đeo mặt nạ lên, xác định bản thân không lộ ra chút da thịt nào, mới tiếp tục tiến vào.
Hắn là hậu duệ cuối cùng của tộc Phượng hoàng.
Cũng là vị tiểu tiên phụ trách trông coi Thao Thiết, Phượng Huyền.
Năm đó hắn từng bất hạnh bị Thao Thiết bắt được, thiếu chút nữa bị ăn thịt, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt của thiếu nữ mặc hồng y đó chảy cả nước miếng đánh giá đầu và chân hắn.
Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng nàng lầm bầm lầu bầu: "Chân con chim này vừa nhìn là biết rắn chắc, nghe nói tộc Phượng Hoàng đều nhúng mình trong lửa, vậy khẳng định thịt sẽ càng cứng hơn, tới lúc đó dùng nước ở suối Băng Cực, nuốt nước miếng..."
Nước mắt hắn tuôn ra ngay tại chỗ.
Hối hận vì sao bản thân không đợi ở trong bầy, lại chạy ra rong chơi.
Cũng không biết rằng phượng hoàng ăn xong còn có thể niết bàn hay không...
Mỗi ngày hắn đều kinh hồn bạt vía, lại không ngờ, con Thao Thiết kia cuối cùng vẫn thả hắn đi.
Hắn cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng phía sau lưng, gần như là bay đi với tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới giờ.
Sau này cả tộc bị diệt, hắn trở thành hậu duệ duy nhất của tộc Phượng Hoàng.
Lại về sau đó nữa, trụ trời sụp đổ, đại kiếp nạn ập tới.
Tiên tôn Chí Diễn lựa chọn cứu thế, lại không ngờ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thần hồn Tiên tôn chịu thương tổn, ngủ say trong tiểu thế giới mà người tự tay luyện chế.
Mặc dù nói Tiên tôn đã đắp lại trụ trời, để nơi đây vượt qua kiếp nạn, nhưng rốt cuộc vẫn có ảnh hưởng, cũng không biết là ai truyền ra lời đồn, nói Thao Thiết sẽ nuốt chửng đất trời, trước nay có Tiên tôn trấn giữ mới không có việc gì, nhưng nay Tiên tôn rơi vào giấc ngủ say, Thao Thiết nhất định sẽ làm điều ác một lần nữa!
Tới khi Phượng Huyền chạy tới, bọn họ đã bắt được Thao Thiết.
Năm đó mặc dù hắn suýt chút bị ăn, nhưng cuối cùng nàng vẫn tha cho hắn, huống hồ còn có ơn cứu thế của Tiên tôn.
Năm đó Phượng Huyền bị bắt tới núi Thương Lan, nhưng tận mắt chứng kiến Tiên tôn đối với tiểu Thao Thiết này rất tốt, cho dù nể mặt Tiên tôn, thì cũng phải bảo vệ nàng.
Hắn khuyên can hết lời, cuối cùng khuyên được bọn họ để mình phong ấn Thao Thiết, bảo vệ mạng nhỏ của nàng.
Chỉ có điều mặc dù Phượng Huyền canh giữ nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế là mỗi lần tiến vào nơi phong ấn, đều bọc thật kín đáo, tuyệt đối không để nàng nhận ra mình là con phượng hoàng bỏ chạy năm đó.
Những năm này, hắn vẫn luôn tìm thần hồn ngủ say của Tiên tôn.
Nhưng những tiểu thế giới mà Tiên tôn luyện chế quá nhiều, tìm kiếm vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, điều khiến Phượng Huyền không hiểu được chính là, mặc dù những tiểu thế giới này được làm rất khéo léo, nhưng phần lớn đều là những câu chuyện về tình yêu.
Từ cổ chí kim, từ khi con người vượt qua những giống loài khác, nhưng toàn đều là chuyện tình ái.
Trong lòng Phượng Huyền tấm tắc khen ngợi.
Không ngờ Tiên tôn nhìn cao ngạo lạnh lùng, thế mà lại thích nghiên cứu những thứ này, thật là nhìn người không thể coi tướng mạo mà!
Có lúc, hắn tìm kiếm ở tiểu thế giới, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Khương Đào.
Hắn nghĩ, nàng ở nơi phong ấn, vừa không được ăn vừa nhàm chán, liên tưởng tới dáng vẻ vô ưu vô lo trước đây của nàng ở núi Thương Lan, lại có chút mềm lòng, cũng không ngăn cản nàng xem cùng mình.
Đoạn thời gian trước, đột nhiên hắn cảm nhận được một tia hơi thở thức tỉnh ý thức của Tiên tôn.
Tức khắc mừng rỡ như điên, một lòng muốn đi tìm Tiên tôn, cũng xem nhẹ nơi phong ấn.
Hiện giờ nhìn chung cũng tìm được một chút manh mối, cuối cùng hắn cũng nhớ tới Khương Đào bên kia, vội vàng chạy về.
Phát hiện Thao Thiết chỉ đang ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là vào thời điểm hắn sắp rời đi, đột nhiên hắn giật mình một cái.
Không đúng!
Hắn dùng trái tim cảm nhận một lần nữa, mới phát hiện trên người Thao Thiết thế mà lại thiếu mất một chút thần hồn.
Cả người Phượng Huyền đều ngây dại.
Cuống quít đi tìm, chỉ là tìm tới tìm lui, hắn phát hiện, hơi thở của Khương Đào thế mà lại xuất hiện ở trong tiểu thế giới mà Tiên tôn luyện chế, hơn nữa, còn cùng một địa điểm mà Tiên tôn thức tỉnh ý thức.
Phượng Huyền chần chừ.
Thế giới này sẽ không phải đã bị Thao Thiết ăn sạch sẽ rồi chứ?
Hắn tiến vào tìm Tiên tôn, còn có khả năng sống sót mà trở lại không?
Sau khi tập bốn kết thúc, Khương Đào vẫn luôn có chút mệt mỏi, mãi tới khi Thẩm Chi Diễn gọi điện thoại tới, kêu cô cùng đi gặp đạo diễn kiêm biên kịch của phim "Quỷ Núi", Mạnh Gia Từ.
Mạnh Gia Từ là người chịu trách nhiệm chính tạo ra bộ phim tình yêu sầu triền miên "Qủy Núi", là một người đàn ông cường tráng với dáng người mét tám và cân nặng 180, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế.
"Quỷ Núi" kể rằng thời niên thiếu nam chính Lộ Kỳ bị lạc trong núi, gặp được nữ yêu A Hoành, nhiều năm vẫn luôn nhớ mãi không quên, nhiều năm sau hắn hồi hương tế điện*, lạc giữa núi lần nữa, trong ánh trăng mờ bị bóng dáng của A Hoành thu hút, đi theo nàng vào núi.
*là một buổi lễ tưởng niệm những người đã khuất. Văn hóa truyền thống Trung Quốc chú trọng đến "cẩn thận và theo đuổi việc xa", và tỏ lòng tôn kính là một biểu hiện của văn hóa hiếu thảo của người Trung Quốc.
Lộ Kỳ yêu A Hoành sâu đậm, thế nhưng A Hoành ngây thơ đơn thuần, không hiểu tình yêu, Lộ Kỳ đối với nàng mà nói, không khác gì một con chim, hay một con dã thú trên núi.
Lộ Kỳ không cam tâm, liền dụ dỗ A Hoành.
Xưa nay loại phim điện ảnh tình yêu thần thoại này, hữu tình luôn là nữ yêu, khiến người ta rơi vào ái tình cũng là nữ yêu. Nhưng "Quỷ Núi" lại dùng cách ngược lại, để con người đi mê hoặc yêu quái.
Mạnh Gia Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tình yêu hiển nhiên là thứ tình cảm chỉ có nhân loại mới có, mà yêu quái sinh ra và lớn lên vùng sơn dã, không hiểu tình yêu không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Khương Đào gật đầu: "Anh nói đúng!"
Mạnh Gia Từ lập tức ánh mắt rưng rưng mà nhìn Khương Đào: "Khương Khương, cô cũng cảm thấy tôi nói đúng sao?"
Khương Đào vừa ăn mất cảm xúc quá mức dồi dào của anh ta, vừa gật đầu qua loa: "Đúng, anh nói đều đúng!"
Mạnh Gia Từ đột nhiên tỉnh táo lại, lau nước mắt, nhìn về phía Khương Đào: "Khương Khương, cô không cảm thấy phần tình cảm này rất cảm động sao?"
Khương Đào chớp mắt: "Cảm động là cái gì? Có thể ăn không?"
Mạnh Gia Từ bất thình lình đứng dậy: "Đúng! Chính là cảm giác này! Đây chính là A Hoành của tôi!"
"Bọn họ thế mà lại nghĩ A Hoành là cặn bã! Dựa vào cái gì! Cho dù cô ấy không yêu Lộ Kỳ, cho dù cô ấy chỉ là bởi vì cô đơn mới ở lại bên cạnh anh ta, vậy cô ấy cũng là quyết định theo trái tim mình thôi, vì sao con người phải áp đặt định nghĩa của mình lên người cô ấy nhỉ? A Hoành vốn nên thuận theo ý mình mà!"
Lời này của anh ta.
Khương Đào thật sự xúc động.
Chính là như vậy.
Thân là Thao Thiết vốn là nên thích gì thì ăn đó!
Lương Thực Dự Trữ lại đưa ra cho cô nhiều hạn chế như vậy, thật là quá đáng!
Nhất thời cô sinh ra cảm giác tri kỷ với Mạnh Gia Từ.
"Anh nói đúng lắm! Rõ ràng là Lộ Kỳ quá đáng mà! Tại sao phải cố chấp yêu hay không yêu nhỉ, vui vẻ là được mà~!"
Mạnh Gia Từ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Khương Đào: "Đúng đó đúng đó!"
"Khương Khương, cô không hề qua quýt để ứng phó với tôi, cô thật sự hiểu rõ nội tâm của nhân vật A Hoành, tôi quyết định rồi, A Hoành nhất định phải do cô diễn!"
Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, hoàn toàn quên khuấy mất Thẩm Chi Diễn đang ở bên cạnh.
Thẩm Chi Diễn bất lực đỡ trán.
Ý định ban đầu của anh là để Khương Đào gặp Mạnh Gia Từ, quyết định vai diễn này, thuận tiện giải thích về nhân vật A Hoành này một chút, thăm dò một chút thái độ của Khương Đào đối với tình cảm.
Không ngờ rằng, hiện tại thăm dò cũng thăm dò rõ ràng rồi, trái tim cũng lạnh giá.
Đỗ Sùng chọc chọc vào vai anh, mang theo mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa: "Yêu phải loại nữ yêu không hiểu tình yêu, ngây thơ đơn thuần này, thật vất vả cho cậu."
Thẩm Chi Diễn: "..."
******
Kết thúc buổi gặp mặt với Mạnh Gia Từ, Thẩm Chi Diễn mời Khương Đào đi ăn.
Nhìn Khương Đào phía đối diện đang ăn rất vui vẻ, Thẩm Chi Diễn không nhịn được hỏi: "Khương Khương, nếu em là A Hoành, em có nguyện ý học cách yêu vì Lộ Kỳ không?"
Khương Đào dừng một chút, không khỏi nhớ tới Lương Thực Dự Trữ.
Bọn họ ở cùng nhau một khoảng thời gian rất dài.
Lương Thực Dự Trữ đưa cô đi trải nghiệm nhân gian, lần đầu tiên cô phát hiện, loài người vốn giống như loài giun dế, vậy mà sẽ nảy sinh ra những cảm xúc mãnh liệt mà mỹ vị như vậy.
Thế nhưng Lương Thực Dự Trữ lúc nào cũng cười bất đắc dĩ, nói cô vẫn không thể lĩnh hội được mỹ vị thật sự của tình cảm.
Dưới sự truy hỏi của cô.
Lương Thực Dự Trữ mới xoa đầu cô nói: "Đợi ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi xem, sẽ đưa ngươi đi cảm nhận."
Khương Đào vẫn luôn nhớ nhung lễ vật đó.
Mãi đến lúc trước khi hắn biến mất, nói với cô lễ vật chuẩn bị xong rồi, đợi hắn làm xong, sẽ đưa cô đi mở lễ vật ra.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng, cô vẫn không thấy được lễ vật của hắn.
Rõ ràng, cho dù không có lễ vật, cô cũng nỗ lực học hỏi cái gì gọi là tình cảm thật sự.
Hiện tại cuối cùng cô cũng đã hiểu được một chút, nhưng muốn nói cho người đó, người đó lại không còn nữa rồi.
Thẩm Chi Diễn nhạy bén chú ý tới cảm xúc sa sút của Khương Đào: "Sao thế?"
Khương Đào lại điềm nhiên như không mà bắt đầu ăn đồ ăn: "Không có gì, chỉ là nhớ ra, có một người bạn cũng hy vọng tôi học được tình yêu, không biết có phải là do tôi học quá chậm, nên anh ấy đi rồi..."
Trái tim Thẩm Chi Diễn nặng trĩu: "Anh có thể hỏi một chút không, người bạn đó của em, là nam hay nữ?"
Khương Đào: "Là nam."
Thẩm Chi Diễn nắm tay lại, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: "Vậy...em có hi vọng người bạn đó quay lại tìm em không?"
Khương Đào nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Đương nhiên hy vọng rồi!"
Trái tim Thẩm Chi Diễn càng nặng trĩu: "Nếu người bạn kia quay về tìm em, em sẽ rời đi với anh ta sao?"
Khương Đào nhíu mày.
Nếu như là trước đây, chắc chắn cô không cần nghĩ ngợi, sẽ rời đi theo.
Nhưng hiện tại...
Cô đã càng ngày càng luyến tiếc tất cả mọi thứ ở đây.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào do dự, trong lòng thả lỏng.
Điều này có nghĩa là, phân lượng người bạn đó của cô vẫn chưa có nặng như vậy.
Anh vẫn còn cơ hội...
Khương Đào rối rắm nửa ngày, bỗng nhiên nhanh trí: "Tôi không đi với anh ấy, nhưng anh ấy có thể ở lại mà!"
Thẩm Chi Diễn: "..."
Đột nhiên anh hối hận bản thân đã hỏi cái vấn đề này.
******
Lúc này, nơi bị phong ấn ở tiên giới xa xôi đột nhiên chấn động một trận.
Một con phượng hoàng đỏ rực "ba ba" một cái rồi rơi xuống, lông phượng khắp người đều tán loạn, nó liều mạng ho khan, mãi khi ho ra một ngọn lửa, mới co quắp lần nữa.
Nhưng nó nhanh chóng nhảy lên.
Một ánh sáng hiện lên, phượng hoàng biến mất, trở thành người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài màu đỏ.
Hắn lững thững đi về nơi phong ấn, chỉ là đột nhiên phản ứng lại, bình tĩnh đeo mặt nạ lên, xác định bản thân không lộ ra chút da thịt nào, mới tiếp tục tiến vào.
Hắn là hậu duệ cuối cùng của tộc Phượng hoàng.
Cũng là vị tiểu tiên phụ trách trông coi Thao Thiết, Phượng Huyền.
Năm đó hắn từng bất hạnh bị Thao Thiết bắt được, thiếu chút nữa bị ăn thịt, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt của thiếu nữ mặc hồng y đó chảy cả nước miếng đánh giá đầu và chân hắn.
Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng nàng lầm bầm lầu bầu: "Chân con chim này vừa nhìn là biết rắn chắc, nghe nói tộc Phượng Hoàng đều nhúng mình trong lửa, vậy khẳng định thịt sẽ càng cứng hơn, tới lúc đó dùng nước ở suối Băng Cực, nuốt nước miếng..."
Nước mắt hắn tuôn ra ngay tại chỗ.
Hối hận vì sao bản thân không đợi ở trong bầy, lại chạy ra rong chơi.
Cũng không biết rằng phượng hoàng ăn xong còn có thể niết bàn hay không...
Mỗi ngày hắn đều kinh hồn bạt vía, lại không ngờ, con Thao Thiết kia cuối cùng vẫn thả hắn đi.
Hắn cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng phía sau lưng, gần như là bay đi với tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới giờ.
Sau này cả tộc bị diệt, hắn trở thành hậu duệ duy nhất của tộc Phượng Hoàng.
Lại về sau đó nữa, trụ trời sụp đổ, đại kiếp nạn ập tới.
Tiên tôn Chí Diễn lựa chọn cứu thế, lại không ngờ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thần hồn Tiên tôn chịu thương tổn, ngủ say trong tiểu thế giới mà người tự tay luyện chế.
Mặc dù nói Tiên tôn đã đắp lại trụ trời, để nơi đây vượt qua kiếp nạn, nhưng rốt cuộc vẫn có ảnh hưởng, cũng không biết là ai truyền ra lời đồn, nói Thao Thiết sẽ nuốt chửng đất trời, trước nay có Tiên tôn trấn giữ mới không có việc gì, nhưng nay Tiên tôn rơi vào giấc ngủ say, Thao Thiết nhất định sẽ làm điều ác một lần nữa!
Tới khi Phượng Huyền chạy tới, bọn họ đã bắt được Thao Thiết.
Năm đó mặc dù hắn suýt chút bị ăn, nhưng cuối cùng nàng vẫn tha cho hắn, huống hồ còn có ơn cứu thế của Tiên tôn.
Năm đó Phượng Huyền bị bắt tới núi Thương Lan, nhưng tận mắt chứng kiến Tiên tôn đối với tiểu Thao Thiết này rất tốt, cho dù nể mặt Tiên tôn, thì cũng phải bảo vệ nàng.
Hắn khuyên can hết lời, cuối cùng khuyên được bọn họ để mình phong ấn Thao Thiết, bảo vệ mạng nhỏ của nàng.
Chỉ có điều mặc dù Phượng Huyền canh giữ nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế là mỗi lần tiến vào nơi phong ấn, đều bọc thật kín đáo, tuyệt đối không để nàng nhận ra mình là con phượng hoàng bỏ chạy năm đó.
Những năm này, hắn vẫn luôn tìm thần hồn ngủ say của Tiên tôn.
Nhưng những tiểu thế giới mà Tiên tôn luyện chế quá nhiều, tìm kiếm vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, điều khiến Phượng Huyền không hiểu được chính là, mặc dù những tiểu thế giới này được làm rất khéo léo, nhưng phần lớn đều là những câu chuyện về tình yêu.
Từ cổ chí kim, từ khi con người vượt qua những giống loài khác, nhưng toàn đều là chuyện tình ái.
Trong lòng Phượng Huyền tấm tắc khen ngợi.
Không ngờ Tiên tôn nhìn cao ngạo lạnh lùng, thế mà lại thích nghiên cứu những thứ này, thật là nhìn người không thể coi tướng mạo mà!
Có lúc, hắn tìm kiếm ở tiểu thế giới, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Khương Đào.
Hắn nghĩ, nàng ở nơi phong ấn, vừa không được ăn vừa nhàm chán, liên tưởng tới dáng vẻ vô ưu vô lo trước đây của nàng ở núi Thương Lan, lại có chút mềm lòng, cũng không ngăn cản nàng xem cùng mình.
Đoạn thời gian trước, đột nhiên hắn cảm nhận được một tia hơi thở thức tỉnh ý thức của Tiên tôn.
Tức khắc mừng rỡ như điên, một lòng muốn đi tìm Tiên tôn, cũng xem nhẹ nơi phong ấn.
Hiện giờ nhìn chung cũng tìm được một chút manh mối, cuối cùng hắn cũng nhớ tới Khương Đào bên kia, vội vàng chạy về.
Phát hiện Thao Thiết chỉ đang ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là vào thời điểm hắn sắp rời đi, đột nhiên hắn giật mình một cái.
Không đúng!
Hắn dùng trái tim cảm nhận một lần nữa, mới phát hiện trên người Thao Thiết thế mà lại thiếu mất một chút thần hồn.
Cả người Phượng Huyền đều ngây dại.
Cuống quít đi tìm, chỉ là tìm tới tìm lui, hắn phát hiện, hơi thở của Khương Đào thế mà lại xuất hiện ở trong tiểu thế giới mà Tiên tôn luyện chế, hơn nữa, còn cùng một địa điểm mà Tiên tôn thức tỉnh ý thức.
Phượng Huyền chần chừ.
Thế giới này sẽ không phải đã bị Thao Thiết ăn sạch sẽ rồi chứ?
Hắn tiến vào tìm Tiên tôn, còn có khả năng sống sót mà trở lại không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook