Editor: Quýt

Địa điểm tiếp theo của sáu người là thị trấn Gia Lâm, cả thị trấn nhỏ trồng nhiều loại dừa khác nhau, tràn ngập không khí nhiệt đới.

Điểm đến của bọn họ là quảng trường ở phía bắc thị trấn Gia Lâm.

Thị trấn này có một truyền thuyết, có một cô gái dũng cảm lương thiện tên là Mẫn Lan, vị hôn phu của cô bị con gái của ác bá coi trọng, đối phương nói với cô, nếu muốn đổi người về phải có một trăm tấm vải dệt từ ánh trăng, một trăm viên trân châu làm từ nước mắt người cá.

Mẫn Lan tuyệt vọng, cô căn bản không thể dùng ánh trăng dệt vải nhưng sau khi cô ngủ thiếp đi vì khóc, trên xà nhà có một con nhện bò xuống dưới, dùng cả đêm để dệt một trăm tấm vải từ ánh trăng.

Sau khi Mẫn Lan tỉnh lại, cô cực kỳ vui mừng, lại đến bờ biển gọi người cá, người cá nghe xong câu chuyện tình của họ đã cảm động rơi nước mắt, nước mắt hóa thành những hạt trân châu.

Cuối cùng Mẫn Lan dùng một trăm tấm vải cùng một trăm viên trân châu của người cá đổi lại được hôn phu, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Những chuyện dân gian xưa như vậy, dường như nơi nào cũng có.

Tang Linh không nhịn được nói: “Tên đàn ông này yếu đuối thế, nói cướp là cướp, không biết phản kháng sao? Trong câu chuyện này chỉ có cô gái là nỗ lực thôi sao?”

Ba người đàn ông vừa mới bị cướp không dám hé răng lời nào.

Chuyện bọn họ vừa mới trải qua không giống truyền thuyết trong trấn Gia Lâm này.

Khương Đào vừa ăn vặt vừa nói: “Chúng ta chạy đến đây, nhiệm vụ sẽ không liên quan đến câu chuyện này chứ?”

Cô vừa dứt lời, Tần Ngộ nhìn thấy trên quảng trường có một cô gái mặc trang phục dân tộc, nôn nóng nhìn xung quanh, “Chúc mừng cô đã đoán đúng!”

Cô gái kia vừa thấy bọn họ lập tức xông tới: “Tôi vừa thấy mấy người đã biết mọi người là người tốt, có thể giúp tôi được không?”

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Khương Đào.

Trước đây cô từng giúp cảnh sát phá án vài lần, kết bạn WeChat với mấy cảnh sát, cô nhớ gần đây bọn họ nói về việc đề phòng lừa đảo trong vòng bạn bè, rất chính đáng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không giúp được cô. Có việc thì hãy đi tìm cảnh sát!”

Cô gái: “???”

Khương Đào lại nhìn về phía màn hình, nghiêm túc nói về việc đề phòng lừa đảo mà cảnh sát đăng trong vòng bạn bè: “Ba điều cần nhớ để đề phòng lừa đảo, gặp người lạ xin giúp đỡ trên đường, không nên dễ dàng đồng ý lời nhờ vả của họ, có thể gọi giúp 110 cho họ, hoặc là tìm đồn cảnh sát gần nhất để xin giúp đỡ.”

“Bọn tội phạm thường lợi dụng phụ nữ yếu đuối để làm đối tượng xin giúp đỡ, khiến đối phương hạ thấp cảnh giác, một khi bị mắc mưu, kết quả sẽ không lường được, nhất định phải chú ý!”

Cô gái: “…”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha Khương Khương được của ló!]

[Khương Khương, ánh mắt trời của nhân dân không gục ngã, quay chương trình không quên tuyên truyền phòng chống lừa đảo, không ngờ có thể nhìn thấy trên chương trình đấy ha ha ha ha]

[Nhưng mà Khương Khương nói rất đúng! Trước đây trên đường đi học tôi từng gặp một cô gái rất gầy, cô ta nói cô ta bị bệnh nặng, muốn đến bệnh viện nhưng không có tiền gọi xe, muốn tôi đưa cô ta đến bệnh viện. Lúc đầu tôi còn rất thương cô ta nhưng sau đó cảm thấy không đúng, lúc ấy có rất nhiều người trên đường, tại sao lại tìm tới một học sinh như tôi để xin giúp đỡ nên tôi đã chạy đi rất nhanh, may mà gần đó có xe cảnh sát tuần tra, tôi lập tức báo cáo cho chú cảnh sát, sau đó mới biết được hóa ra cô gái kia là kẻ buôn người, lúc ấy tôi sợ chết khiếp, may là tôi để mắt.]

[Ôm ôm chị em lầu trên một cái, cho nên nhất định phải cảnh giác, có việc hãy tới tìm cảnh sát không phải là câu nói suông đâu!]

Kiều Thi Thi cũng bất đắc dĩ, vội vàng bày tỏ đây là nhiệm vụ trong chương trình của bọn họ, hơn nữa phía dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ, nói đây là vì hiệu quả của chương trình. Trong thực tế, nếu bạn gặp người lạ xin giúp đỡ thì vẫn nên tìm cảnh sát.

Mọi người giả vờ không biết, tiếp tục phối hợp làm nhiệm vụ.

Cô gái kia nói: “Tôi tên Mẫn Lan, từ nhỏ đã cùng người yêu sống ở đây, nhưng không lâu về trước, con gái của tên ác bá trấn trên nhìn trúng người yêu tôi, đoạt anh ấy đi mất, còn nói nếu muốn đổi anh ấy về thì phải lấy một trăm tấm vải dệt từ ánh trăng cùng một trăm viên trân châu từ nước mắt người cá để trao đổi.”

“Nhưng tôi thật sự không làm được, cho nên xin mọi người hãy giúp tôi.”

Vì để ngăn ngừa Khương Đào lại nói “Tìm cảnh sát” nữa, Mẫn Lan nói nhanh hơn: “Việc này có tìm cảnh sát cũng vô dụng, chỉ có thể nhờ mọi người hỗ trợ.”

Mọi người lại nhìn về phía Khương Đào, xem cô còn có thể nói cái gì.

Khương Đào chớp chớp mắt: “Vậy đổi người khác đi, người sau càng ngoan hơn!”

Tang Linh hài lòng gật đầu: “Khương Khương nói đúng!”

Mẫn Lan: “???”

[Ha ha ha ha ha Khương Khương quả thật là người thực tế!!!]

[Tới rồi, tới rồi, cô ấy lại đem theo học thuyết khiến đạo diễn tức chết tới rồi! [Đầu chó]]

[Ha ha ha ha ha ha, tôi tự nhiên cảm thấy câu nói này rất có lý, loại đàn ông nhu nhược dễ dàng bị cướp đi thế này rốt cuộc có ích gì chứ! Nếu tôi thật sự có thể dùng ánh trăng dệt vải, có một trăm viên trân châu người cá thì còn cứu hắn làm gì nữa! Từng đó tiền có thể lấy để hưởng thụ với học tập, làm bản thân tốt hơn không tốt sao?]

[Chỉ có tôi tò mò, liệu anh Thẩm có thành Tần Ngộ thứ hai không hả?]

[Ầy! Chỉ số thông minh của Tần Husky vượt cấp ăn vạ rồi nhá ~~]

Mẫn Lan thấy ba người Tang Linh đều lôi truyền bá tư tưởng cô ấy nên vứt bỏ tên người yêu vô dụng này đi, con gái tự cố gắng tự lập, cuối cùng cô ấy cũng nhớ tới nhiệm vụ của mình, nói nhanh: “Tôi không đổi, tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, tôi muốn anh ấy!”

Tang Linh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Được rồi, chúc hai người hạnh phúc.”

Mẫn Lan: “…”

Sao nghe câu này cứ là lạ.

Dựa vào yêu cầu gian nan của cô gái, mọi người cuối cùng cũng đi đến địa điểm đầu tiên, phường dệt vải.

Khi đi vào sẽ thấy một loạt sợi tơ óng ánh, những tấm vải dệt từ những sợi tơ này sẽ có độ bóng khác nhau ở những góc độ khác nhau, cực kỳ đẹp mắt, còn được gọi là vải ánh trăng, cũng là sản phẩm đặc biệt của đảo Hải Nhai.

Mẫn Lan nhờ bọn họ dệt giúp một tấm vải ánh trăng để cô ấy có thể trao đổi người yêu mình.

Nhưng sáu người nhìn khung cửi phức tạp cùng những sợi tơ dày đặc liền choáng váng: “Không còn cách nào khác nữa sao?”

Ông chủ phường dệt vải cười nói: “Có, phía tôi đúng lúc thiếu một người làm công, chỉ cần có một người trong số mấy người có thể ở lại hỗ trợ thì tôi có thể cho mọi người một tấm vải ánh trăng.”

Sáu người đều chần chờ.

Tất cả các nhiệm vụ bắt buộc các cặp phải cùng hoàn thành, dù ai tách ra đều có nghĩa là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến đối phương.

Nhưng nếu không có ai ở lại thì không lấy được vải ánh trăng, nhiệm vụ này sẽ không hoàn thành.

Đúng lúc này, Khương Đào hưng phấn giơ tay lên: “Tôi ở lại.”

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía cô.

Khương Đào: “Tôi chỉ có một vấn đề, có bao ăn ở không?”

Ông chủ: “…”

[Ha ha ha ha ha, Khương Khương ở giữa tử huyệt!]

[Ha ha ha ha ha hòa nhập với thôn mộng ảo luôn!]

[Ông chủ, tôi khuyên ông giao cho họ vải ánh trăng đi, tiêu ít tiền sẽ tiết kiệm được nhiều tiền đó [Đầu chó]

[Sau bà chủ Tự Quyên Quyên, người chủ bị hạ thứ hai của Khương Khương sắp xuất hiện rồi!]

Những người khác lập tức hiểu ý của Khương Đào, sôi nổi hỗ trợ.

“Khương Khương nói đúng, giúp việc cũng cần bao ăn ở chứ!”

“Ăn uống no đủ mới có sức làm việc!”

“Ông chủ, ông sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?”

Kiều Thi Thi sắp xếp cảnh này vốn là muốn làm bọn họ khó xử, liệu họ sẵn sàng hy sinh lợi ích nhỏ vì chuyện lớn không, dựa theo logic bình thường, cho dù là ai trong số bọn họ tình nguyện ở lại, ông chủ đều sẽ cảm động, sau đó sẽ tặng vải ánh trăng cho bọn họ.

Không ngờ Khương Đào lại đi đường khác biệt, không khiến bọn họ khó xử mà lại dựa vào họ để làm ông chủ khó xử.

Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của cô ấy, ông chủ chỉ có thể giả vờ vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, lấy tấm vải ánh trăng đưa cho bọn họ, nói lời thoại trái với lương tâm: “Các cô cậu trẻ tuổi mấy người hy sinh như vậy khiến tôi rất cảm động, tấm vải này là tôi tặng cho mọi người, mọi người mau nhanh chóng đi cứu người đi!”

Khương Đào: “Tôi chỉ muốn làm công bình thường thôi chứ không phải hy sinh gì.”

Ông chủ: “… Đi nhanh đi, cầu xin mấy người!”

[Ha ha ha ha ha ha ha tại sao lại cười điên như vậy chứ!]

[Ông chủ sẽ điên mất ha ha ha ha]

[Ông chủ cảm động sao? Ông chủ: Không dám không cảm động!]

Khương Đào bị Thẩm Chi Diễn kéo khỏi phường dệt vải vẫn đang lưu luyến không muốn rời.

Mẫn Lan đưa mọi người tới một cái bể bơi, nói: “Dưới đây đều là trân châu nhưng người cá là giống đực, cho nên cần đàn ông xuống nhặt.”

Tang Linh nghe vậy lập tức kéo hai cô gái đi qua nằm xuống ghế: “Ba chàng trai này, cố lên nhé!”

Ba chàng trai bị cô ấy điểm danh: “…”

“Không phải chỉ là một trăm viên trân châu sao?” Tần Ngộ tự tin nói: “Bơi lội là thế mạnh của tôi, cứ giao hết cho tôi.”

Thẩm Chi Diễn lập tức đi tới ghế bên cạnh Khương Đào, làm bộ nằm xuống: “Được, dựa cả vào cậu.”

Tần Ngộ: “…”

“Thẩm Chi Diễn cậu có thể đừng khốn nạn như vậy không!”

Thẩm Chi Diễn đương nhiên nói đùa, ba người lập tức đến phòng thay đồ đổi quần bơi.

Khi bọn họ đi ra, toàn bộ bình luận đều sôi trào.

[Má nó, má nó! Tám múi của anh Tần! [Nước miếng] [Nước miếng][Nước miếng]]

[Anh Thẩm! Tôi vẫn cho rằng anh Thẩm rất gầy, không ngờ mặc quần áo nhìn gầy mà khi cởi quần áo lại có thịt đấy!]

[Đúng vậy, dáng người của anh Thẩm đẹp như vậy, tại sao trước kia cứ quây kín mít như thế chứ, khán giả thiếu nhiều phúc lợi quó!!]

[Ui, tại sao màn hình của tôi bẩn thế này]

Tần Ngộ không bao giờ che giấu dáng vẻ tuấn tú của mình, nhưng ấn tượng về Thẩm Chi Diễn luôn hào hoa phong nhã, ai mà ngờ được khi anh cởi quần áo có thể trêu người như vậy.

Làn da anh là kiểu trắng lạnh, nhưng kết hợp cùng vai rộng eo thon cùng với đường nhân ngư gợi cảm, sự tương phản cực hạn này mang đến dụ hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Ngay cả mấy người Tang Linh cũng lộ ra ánh mắt thưởng thức.

Tang Linh nhẹ nhàng chọc chọc Khương Đào: “Khương Đào, cô cảm thấy dáng người Thẩm Chi Diễn thế nào?”

Đoạn Nhạc Nhạc bên cạnh cũng vội vã dựng tai lên hóng chuyện.

Khương Đào dời mắt theo bản năng: “Nếu là cá thì nên béo hơn chút, ăn sẽ ngon hơn…”

Tang Linh và Đoạn Nhạc Nhạc: “…”

Ba chàng trai đều xuống bể bơi tìm trân châu còn ba cô gái đương nhiên cũng làm việc, các cô phải cho hết chân trâu vào trong giỏ.

Khương Đào ngồi xổm bên bể bơi, cực kỳ chuyên tâm nhặt trân châu.

Bỗng nhiên mặt nước trước mặt lan ra, Thẩm Chi Diễn ngoi lên, bọt nước nhỏ bé đọng trên tóc và chóp mũi anh, bị ánh sáng chiếu vào lấp lánh giống như kim cương.

Anh đưa một viên trân châu trong tay cho Khương Đào: “Viên lớn nhất này, cho em.”

Tần Ngộ phía sau anh phẫn nộ gào to: “Thẩm Chi Diễn, viên trân châu đó là tôi nhìn thấy trước!”

Thẩm Chi Diễn cười tươi, lại lặn xuống nước một lần nữa.

Anh vừa đi, Khương Đào nắm chặt viên trân châu kia, vẻ mặt nghiêm túc đi tới nơi máy quay không quay tới, sau đó mới che lại trái tim đang đập điên cuồng, từ từ đỏ mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương