Ăn Hại Sống Lại
-
Chương 49
Sau khi lên xe, Tô Thần Dật giận dữ trừng mắt với Tô Việt Trạch: "Anh mẹ nó nếu dám để cho Cố Thiệu Kiệt đi theo chúng ta, em liền bỏ nhà đi! Tuyệt đối bỏ nhà đi!"
Chân A Hổ run lên, suýt chút nữa đạp chân ga, Nhị thiếu, cậu chắc chắn mình là thanh niên mười tám tuổi chứ không phải thằng nhóc năm sáu tuổi chứ?
Tô Việt Trạch vòng tay qua cổ Tô Thần Dật, xoa xoa đầu y: "Em yên tâm, anh sẽ không cho cậu ta biết hướng đi của chúng ta." Cho nên cũng đừng lấy chuyện bỏ nhà đi ra uy hiếp anh được không? Dùng nhiều quá sẽ mất hiệu lực đó.
"Nói bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu em!" Tô Thần Dật giớ móng vuốt lên nhéo hông Tô Việt Trạch: "Loại hành vi phá hư kiểu tóc của người khác như thế này sẽ bị sét đánh đó!"
Tô Việt Trạch rên lên một tiếng rồi buông Tô Thần Dật ra, không thể không nói, Tô Thần Dật đã bắt đúng được điểm yếu của Tô Việt Trạch, bên hông vừa nhột vừa đau, muốn cười cũng không cười nổi, cho nên Tô Việt Trạch chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, vì thế cả khuôn mặt đều lâm vào trạng thái vặn vẹo.
A Hổ run rẩy nhìn kính chiếu hậu, cha ơi, cứu con với, có yêu quái!
Tô Việt Trạch căn răng gằn từng chữ ra khỏi miệng: "Tiểu Dật, thả tay ra."
"Yada!" (tiếng Nhật: "Không")
"..." Ya...yada? Tô Việt Trạch lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là B thị nước Z, còn chưa xuyên tới Nhật Bản.
"Muốn em buông tay cũng không phải không được."
Hả? Tô Việt Trạch giương mắt nhìn Tô Thần Dật, nói tiếp đi.
Tô Thần Dật "ha" một tiếng, nhân dịp Tô Việt Trạch không chú ý nhào tới ôm đầu Tô Việt Trạch cố sống cố chết mà vò: "Cũng cho em xoa đã ghiền đi!"
"..."
"Kít...." A Hổ đang điều khiển xe rẽ cua đột nhiên mạnh chân dẫm phanh. Ừ, anh chị em chúng ta, ai đã học qua môn vật lý đều biết đến quán tính, cho nên, đồng chí Tiểu Tô ăn hại của chúng ta dưới sự tác dụng của quán tính ôm đầu của Tô Việt Trạch...Khụ, ừm, ôm đầu của Tô Việt Trạch với một tư thế cực kỳ quái dị mà ngã ngửa vào cửa bên.
Lại nhìn đến đồng chí Đại Tô của chúng ta, quán tính không chỉ nhằm vào một người, cho nên đồng chí Tô đại của chúng ta cũng giống vậy mà nhào theo hướng Tô Thần Dật ngã ngửa tới do tác dụng của lực quán tính. Nào, anh quay phim, xin hãy nhắm ống kính về phía đầu đồng chí Đại Tô, không sai, ngay đầu. Tốt, tiếp theo hãy zoom vào đồng chí A Hổ của chúng ta.
A Hổ vẻ mặt vặn vẹo nhìn kính chiếu hậu, nếu như có thể, hắn đời này cũng không muốn gặp lại tình cảnh này. Bấy giờ, cằm Tô Việt Trạch đang đặt trên vùng đan điền của Tô Thần Dật, dời xuống một chút là tiểu Tiểu Tô, nhích lên một tí là rốn. A Hổ lặng lẽ dời mắt nhìn thẳng về phía trước, Đại thiếu, ngài chọn ví trí tốt thật!
Quán tính: @Tô Việt Trạch: Mong ngài không nên ăn tiểu Tiểu Tô ngay trong xe.
Tô Việt Trạch chậm rãi nhích người dậy quay đầu nhìn A Hổ, ánh mắt lạnh lẽo.
Cả người A Hổ run lên, giả vờ bình tĩnh khởi động lại xe,: "Xin lỗi Đại thiếu, tôi vừa thấy một con chuột băng qua đường."
"..." Mẹ, anh không cảm thấy đổi chuột thành cờ hó thì nghe đáng tin hơn à?
Tô Thần Dật ôm bụng run rẩy bò dậy: "WC, nhanh, A Hổ, tìm WC."
Tô Việt Trạch quay đầu nhìn Tô Thần Dật, vẻ mặt lo lắng: "Đụng đau à?"
Tô Thần Dật đẩy Tô Việt Trạch đang vịn người mình ra rồi nhào tới phía trước vỗ vỗ ghế lái: "Nhanh tìm WC, tôi nhịn hết nổi rồi!"
"Vâng, Nhị thiếu." A Hổ vuốt mặt một cái rồi lái xe chạy đi tìm siêu thị, Đại thiếu, ngài đúng là chọn vị trí tốt thật!
Được rồi, thì ra là muốn tè. Tô Việt Trạch nhịn cơn đau sau ót ngồi dậy trấn an vỗ vỗ vai Tô Thần Dật: "Nhịn một chút, tới liền thôi."
Tô Thần Dật giơ tay lên che mặt Tô Việt Trạch: "Trước tiên đừng nói chuyện với em, cũng đừng để em thấy cằm của anh, nếu không em nhịn không nổi."
"..."
Cằm: @Tiểu Tiểu Tô: Xin hỏi, cậu không nhịn được thì liên quan đách gì đến tôi???
Tiểu Tiểu Tô: Ha Ha
Xe vừa mới dừng lại, Tô Thần Dật liền mở cửa xe chạy như điên vào toilet, để lại một mớ khói bụi phía sau. ( chạy xịt khói =))
Tô Việt Trạch cau mày ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, hắn nhớ lúc ăn cơm tối Tô Thần Dật đâu có uống nhiều canh.
Tiểu Tiểu Tô: Ha ha....
Sau khi xả van xong, cả người Tô Thần Dật nhẹ hẫng mà đi tới trước bồn rửa tay rửa tay, không thể không nói, cú chạm vừa này của Tô Việt Trạch thật là đúng chuẩn, suýt bữa khiến y không nhịn nổi. Nhưng mà, nếu như nhích xuống một chút...Cả người Tô Thần Dật run lên, y vỗ nước lên mặt mình, mẹ nó nếu mà nhích xuống một chút y tuyệt đối sẽ đạp bay hắn ra!
Đang chuẩn bị ngẩng đầu, Tô Thần Dật chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cả người y liền thụp xuống, Tô Thần Dật men dọc bồn rửa tay lách qua một bên. Còn chưa kịp bật người dậy đã bị dí chân.
Tô Thần Dật chật vật né tránh một đá hướng tới: "Á đậu má! Anh trai, anh không phải nhận lầm người chứ!"
Người nọ không hé răng, vẫn ngoan cố tấn công Tô Thần Dật, ra tay càng lúc càng hung ác.
Trong lúc tránh né, Tô Thần Dật chỉ kịp thấy thân hình người nọ khá cao, gã mang mũ lưỡi trai, kính râm bản to che hơn nửa khuôn mặt, tây trang trên người vừa liếc mắt đã biết là hàng xa xỉ.
"Đậu má thằng này, lại mang kính râm, mẹ nó ngày hôm nay bát tự của bố không hợp với kính râm à!"
Người nọ mím môi, tay không hề ngừng lại.
"Ôi mẹ ơi có thể nói rõ sao tôi lại bị đánh không? Tôi không biết anh mà!"
Nhấc chân đá về phía bắp đùi Tô Thần Dật, người nọ vẫn im lặng không đáp.
"Cút mẹ mày đi! Đừng ép bố mày ra tay tàn nhẫn!"
Đá một đá lại bị Tô Thần Dật tránh đi, người nọ nhanh chóng xoay người rồi đá một chân còn lại về phía bên hông của Tô Thần Dật.
Vừa đỡ được đòn đá này, y liền bị một đòn đập tay nện lên vai, Tô Thần Dật kêu lên một tiếng đau đớn, không còn để ý đến cơn đau trên bả vai liền nhấc chân đạp ngang chân người nọ: "Mẹ nó mày muốn chết!"
May là toilet không có ai, bằng không loại động tĩnh này không biết sẽ kéo đến bao nhiêu người. Bất quá, Tô Thần Dật thà bị người vây xem cũng không muôn bị người tấn công không lý do. Trong toilet không mấy rộng rãi, hai người đánh tới đánh lui, ai cũng không nương tay.
Tô Thần Dật lách nhẹ một cái, thừa dịp người nọ vụt tới liền nhanh nhẹn đá một đá vào bụng gã, gã bị đau mà thụt lui hai bước. Thấy thế, Tô Thần Dật vội vã quay đầu chạy bay về phía cửa toilet, tuy nói y ở đây một thân một mình đánh không lại, hai người miễn cưỡng có thể đánh qua đánh lại chút đỉnh, nhưng mà ai biết được thằng cha này có khi nào lại tự dưng móc ra một thứ gì đó hay không.
"Anh anh anh hùng." Tô Thần Dật chậm rãi giơ tay lên, mẹ nó y có thể đi cạnh tranh cái sự đen đủi của mình với con quạ, nghĩ cái gì liền linh cái đó!
Vừa mới mò được chốt cửa đã bị súng kề! Đúng là ăn cmn hại!
"Anh hùng, bớt giận đi anh hùng, anh nhất định lo lắng nên không móc súng ra từ đầu đi? Đừng đừng đừng, đừng kéo chốt an toàn, cẩn thận cướp cò đó, anh xem đi, tuy rằng cửa này đang đóng, nhưng anh nên cẩn thẩn chút, cái đầu của tôi không chừng sẽ nổ liền đó, bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nghĩ lại đi, nếu như anh bắn tôi, anh chạy thoát được sao? Nhất định sẽ khiến bên ngoài chú ý, Anh hùng, nghĩ lại đi! Làm sao có thể đem mình vướng vào một đứa oắt con nhỏ bé không đáng như tôi a~!"
Tay gã đàn ông siết chặt súng, môi mím lại thành một đường ngang, gân xanh trên trán như muốn bật ra, nghĩ ngợi một chút, gã đàn ông cầm báng súng đập mạnh vào vai Tô Thần Dật. Tô Thần Dật nói không sai, nếu như nổ súng, gã không thể nào thuận lợi rời đi.
Sau khi nòng súng rời khỏi đầu, Tô Thần Dật cúi xuống nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài, lượn lẹo như như lươn khiến cho gã nọ bắt trượt. Nặng giọng hừ một tiếng, gã đàn ông cất súng, lấy kính râm và mũ lưỡi trai ném vào thùng rác rồi ung dung đi ra khỏi toilet.
Tô Thần Dật một đường chạy như bay về phía mấy quầy hàng, mãi cho đến khi nhìn thấy mấy dãy shop hàng hóa la liệt tấp nập người lui tới, y bấy giờ mới chậm chân bước lên thang cuộn đi xuống lầu một.
Bên trong xe, chờ một lúc lâu không thấy Tô Thần Dật đi ra ngoài, Tô Việt Trạch ngày càng nôn nóng, cảnh tượng Tô Thần Dật nhân dịp tìm cách chuồn đi một lần lại một lần bật ra trong đầu Tô Việt Trạch. Hít sâu một hơi, Tô Việt Trạch mở cửa xe: "Chờ đây, tôi đi tìm Tiểu Dật."
"Vâng, thiếu gia."
Mới vừa bước xuống xe, từ xa Tô Việt Trạch đã thấy Tô Thần Dật đi ra khỏi cửa lớn siêu thị, nhẹ nhõm thầm thở ra một hơi, Tô Việt Trạch bước nhanh về phía trước: "Sao lâu vậy?"
Tô Thần Dật nhìn về phía sau một chút rồi kéo Tô Việt Trạch chạy nhanh về phía chiếc xe ô tô đen: "Trước lên xe rồi nói."
"Sao vậy?"
Mở cửa xe, đẩy Tô Việt Trạch vào ghế, Tô Thần Dật nhanh chóng chui lên xe: "A Hổ lái xe."
A Hổ gật đầu vội vàng khởi động xe rời khỏi phạm vi siêu thị.
Tô Việt Trạch cau mày nhìn Tô Thần Dật cứ nhìn về phía sau lưng hắn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng ồn ào, chờ tí đi." Tô Thần Dật khoát khoát tay, bu cửa nhìn về phía sau, mãi đến khi xe đã chạy vào phạm khu biệt thự, không thấy người đuổi theo, bây giờ Tô Thần Dật mới thở ra một hơi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là vỡ cmn đầu...
"Tiểu Dật!" Tô Việt Trạch nắm vai Tô Thần Dật cố sức quay người y lại: "Em..."
"Oa~" Tô Thần Dật gào lên thảm thiết: "Nhẹ, nhẹ chút, đau quá đi."
A Hổ vuốt mồ hôi trên trán, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là lạc tay lái. Tôi nói nha Đại thiếu, cậu có thể kìm chế chút được không? Muốn gia-bạo thì cũng chờ về nhà đã chứ!
Buông tay ra, Tô Việt Trạch lo lắng nhìn Tô Thần Dật: "Rốt cuộc sao vậy? Anh nhớ trên vai em không có vết thương."
Tô Thần Dật khó khăn ha ha hai tiếng rồi xoa vai: "Đây là vết thương mới, về tới nhà em sẽ nói với anh."
"Đau lắm hả?"
Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch trắng mắt: "Để tôi đập anh mấy phát xem thử có đau không."
"Cởi áo ra để anh nhìn một chút."
"..." Cởi? Ở đây hả?
Tay A Hổ run lên một cái, chiếc xe ô tô đen chạy lượn trên con đường bằng phẳng theo một lộ tuyến quỷ dị hình chữ S. Lại lần nữa đưa tay vuốt mồ hôi lạnh, A Hổ ai oán trừng mắt nhìn kính chiếu hậu, Đại thiếu, gia-bạo xong rồi thì cậu định diễn tiết mục hạn chế người xem à?
Tô Thần Dật cười cười ngồi nhích ra xa Tô Việt Trạch: "Không cần, không có chuyện gì to tát."
Tô Việt Trạch lạnh nhạt liếc nhìn Tô Thần Dật rồi vươn tay mấy cái lột trụi áo T-shirt của Tô Thần Dật.
Tô Thần Dật một tay ôm ngực, một tay run rẩy chỉ vào Tô Việt Trạch: "Anh anh anh...dê xồm a~~~!"
"Kít..." Đầu Tô Thần Dật lại đập vào lưng ghế trước, lại lần nữa, y gào lên thảm thiết.
A Hổ run rẩy cởi dây an toàn nhanh chóng lủi xuống xe: "Đại đại đại đại thiếu, tới tới rồi."
Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn A Hổ rồi mím môi kéo Tô Thần Dật lên khỏi sàn xe: "Trúng chỗ nào? Để anh nhìn xem."
A Hổ rụt cổ lặng lẽ lui về sau một bước, rồi lại lui thêm bước nữa, thấy Tô Việt Trạch không có phản ứng gì hắn vội vã xách mông chạy như điên vào nhà chính. Mình hem thấy cái gì cả, mình cũng hem nghe được gì cả~~~.
Đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật cầm áo trên ghế lên, mở cửa xe ra chạy về phía nhà chính, mẹ nó, mới may mắn không bị vỡ đầu thì thiếu chút nữa bị gãy cổ, tên Tô Việt Trạch này quả nhiên là xúi quẩy!
"Nhị thiếu."
Tô Thần Dật gật đầu với quản gia Bạch nhưng bước chân không hề dừng lại.
Quản gia Bạch kinh ngạc nhìn Tô Thần Dật ở trần ôm áo thun chạy lên lầu hai, xoa xoa mắt, sau khi chắc chắn mình không bị hoa mắt, quản gia Bạch co rút khóe miệng, quả thực là...không ra thể thống gì!
Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Tô Việt Trạch đi vào cửa, quản gia Bạch vội vã cung kính đi tới: "Đại thiếu."
"Chú Bạch, Tiểu Dật đâu?"
"Nhị thiếu đã về phòng, nhưng cậu ấy..."
Vỗ vai quản gia Bạch, Tô Việt Trạch bình tĩnh đáp: "Không sao, để tôi đi xem em ấy, chú cứ nghỉ ngơi đi."
Quản gia Bạch ngờ vực nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch, lẽ nào...lại cãi nhau?
Đẩy cửa đi vào phòng thì đang lúc Tô Thần Dật thay quần áo. Nhìn thấy vết đỏ sậm trên vai y, Tô Việt Trạch nhíu mày xoay người đi về phía ngăn tủ lấy ra một bình thuốc: "Đừng vội mặc, anh thoa thuốc cho em."
"Không cần." Tô Thần Dật cười cười: "Qua mấy ngày là ổn."
Đi đến ngồi xuống bên người Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch im lặng nhìn Tô Thần Dật.
Bĩu môi, Tô Thần Dật chậm rãi thả tay xuống: "Anh nhẹ tay chút."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngoan ngoãn để Tô Việt Trạch bôi thuốc, Tô Thần Dật bất đắc dĩ thở dài: "Bị người đánh trong toilet, suýt chút nữa vỡ đầu."
"Vỡ đầu?"
"Oa~ mẹ nó anh nhẹ một chút không được hảaaaaaa!"
Ngoài cửa, quản gia Bạch lặng lẽ thu lại cánh tay đang định gõ cửa rồi quay đầu đi xuống lầu, xem ra hai bị thiếu gia không cần ăn khuya...
Chân A Hổ run lên, suýt chút nữa đạp chân ga, Nhị thiếu, cậu chắc chắn mình là thanh niên mười tám tuổi chứ không phải thằng nhóc năm sáu tuổi chứ?
Tô Việt Trạch vòng tay qua cổ Tô Thần Dật, xoa xoa đầu y: "Em yên tâm, anh sẽ không cho cậu ta biết hướng đi của chúng ta." Cho nên cũng đừng lấy chuyện bỏ nhà đi ra uy hiếp anh được không? Dùng nhiều quá sẽ mất hiệu lực đó.
"Nói bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu em!" Tô Thần Dật giớ móng vuốt lên nhéo hông Tô Việt Trạch: "Loại hành vi phá hư kiểu tóc của người khác như thế này sẽ bị sét đánh đó!"
Tô Việt Trạch rên lên một tiếng rồi buông Tô Thần Dật ra, không thể không nói, Tô Thần Dật đã bắt đúng được điểm yếu của Tô Việt Trạch, bên hông vừa nhột vừa đau, muốn cười cũng không cười nổi, cho nên Tô Việt Trạch chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, vì thế cả khuôn mặt đều lâm vào trạng thái vặn vẹo.
A Hổ run rẩy nhìn kính chiếu hậu, cha ơi, cứu con với, có yêu quái!
Tô Việt Trạch căn răng gằn từng chữ ra khỏi miệng: "Tiểu Dật, thả tay ra."
"Yada!" (tiếng Nhật: "Không")
"..." Ya...yada? Tô Việt Trạch lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là B thị nước Z, còn chưa xuyên tới Nhật Bản.
"Muốn em buông tay cũng không phải không được."
Hả? Tô Việt Trạch giương mắt nhìn Tô Thần Dật, nói tiếp đi.
Tô Thần Dật "ha" một tiếng, nhân dịp Tô Việt Trạch không chú ý nhào tới ôm đầu Tô Việt Trạch cố sống cố chết mà vò: "Cũng cho em xoa đã ghiền đi!"
"..."
"Kít...." A Hổ đang điều khiển xe rẽ cua đột nhiên mạnh chân dẫm phanh. Ừ, anh chị em chúng ta, ai đã học qua môn vật lý đều biết đến quán tính, cho nên, đồng chí Tiểu Tô ăn hại của chúng ta dưới sự tác dụng của quán tính ôm đầu của Tô Việt Trạch...Khụ, ừm, ôm đầu của Tô Việt Trạch với một tư thế cực kỳ quái dị mà ngã ngửa vào cửa bên.
Lại nhìn đến đồng chí Đại Tô của chúng ta, quán tính không chỉ nhằm vào một người, cho nên đồng chí Tô đại của chúng ta cũng giống vậy mà nhào theo hướng Tô Thần Dật ngã ngửa tới do tác dụng của lực quán tính. Nào, anh quay phim, xin hãy nhắm ống kính về phía đầu đồng chí Đại Tô, không sai, ngay đầu. Tốt, tiếp theo hãy zoom vào đồng chí A Hổ của chúng ta.
A Hổ vẻ mặt vặn vẹo nhìn kính chiếu hậu, nếu như có thể, hắn đời này cũng không muốn gặp lại tình cảnh này. Bấy giờ, cằm Tô Việt Trạch đang đặt trên vùng đan điền của Tô Thần Dật, dời xuống một chút là tiểu Tiểu Tô, nhích lên một tí là rốn. A Hổ lặng lẽ dời mắt nhìn thẳng về phía trước, Đại thiếu, ngài chọn ví trí tốt thật!
Quán tính: @Tô Việt Trạch: Mong ngài không nên ăn tiểu Tiểu Tô ngay trong xe.
Tô Việt Trạch chậm rãi nhích người dậy quay đầu nhìn A Hổ, ánh mắt lạnh lẽo.
Cả người A Hổ run lên, giả vờ bình tĩnh khởi động lại xe,: "Xin lỗi Đại thiếu, tôi vừa thấy một con chuột băng qua đường."
"..." Mẹ, anh không cảm thấy đổi chuột thành cờ hó thì nghe đáng tin hơn à?
Tô Thần Dật ôm bụng run rẩy bò dậy: "WC, nhanh, A Hổ, tìm WC."
Tô Việt Trạch quay đầu nhìn Tô Thần Dật, vẻ mặt lo lắng: "Đụng đau à?"
Tô Thần Dật đẩy Tô Việt Trạch đang vịn người mình ra rồi nhào tới phía trước vỗ vỗ ghế lái: "Nhanh tìm WC, tôi nhịn hết nổi rồi!"
"Vâng, Nhị thiếu." A Hổ vuốt mặt một cái rồi lái xe chạy đi tìm siêu thị, Đại thiếu, ngài đúng là chọn vị trí tốt thật!
Được rồi, thì ra là muốn tè. Tô Việt Trạch nhịn cơn đau sau ót ngồi dậy trấn an vỗ vỗ vai Tô Thần Dật: "Nhịn một chút, tới liền thôi."
Tô Thần Dật giơ tay lên che mặt Tô Việt Trạch: "Trước tiên đừng nói chuyện với em, cũng đừng để em thấy cằm của anh, nếu không em nhịn không nổi."
"..."
Cằm: @Tiểu Tiểu Tô: Xin hỏi, cậu không nhịn được thì liên quan đách gì đến tôi???
Tiểu Tiểu Tô: Ha Ha
Xe vừa mới dừng lại, Tô Thần Dật liền mở cửa xe chạy như điên vào toilet, để lại một mớ khói bụi phía sau. ( chạy xịt khói =))
Tô Việt Trạch cau mày ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, hắn nhớ lúc ăn cơm tối Tô Thần Dật đâu có uống nhiều canh.
Tiểu Tiểu Tô: Ha ha....
Sau khi xả van xong, cả người Tô Thần Dật nhẹ hẫng mà đi tới trước bồn rửa tay rửa tay, không thể không nói, cú chạm vừa này của Tô Việt Trạch thật là đúng chuẩn, suýt bữa khiến y không nhịn nổi. Nhưng mà, nếu như nhích xuống một chút...Cả người Tô Thần Dật run lên, y vỗ nước lên mặt mình, mẹ nó nếu mà nhích xuống một chút y tuyệt đối sẽ đạp bay hắn ra!
Đang chuẩn bị ngẩng đầu, Tô Thần Dật chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cả người y liền thụp xuống, Tô Thần Dật men dọc bồn rửa tay lách qua một bên. Còn chưa kịp bật người dậy đã bị dí chân.
Tô Thần Dật chật vật né tránh một đá hướng tới: "Á đậu má! Anh trai, anh không phải nhận lầm người chứ!"
Người nọ không hé răng, vẫn ngoan cố tấn công Tô Thần Dật, ra tay càng lúc càng hung ác.
Trong lúc tránh né, Tô Thần Dật chỉ kịp thấy thân hình người nọ khá cao, gã mang mũ lưỡi trai, kính râm bản to che hơn nửa khuôn mặt, tây trang trên người vừa liếc mắt đã biết là hàng xa xỉ.
"Đậu má thằng này, lại mang kính râm, mẹ nó ngày hôm nay bát tự của bố không hợp với kính râm à!"
Người nọ mím môi, tay không hề ngừng lại.
"Ôi mẹ ơi có thể nói rõ sao tôi lại bị đánh không? Tôi không biết anh mà!"
Nhấc chân đá về phía bắp đùi Tô Thần Dật, người nọ vẫn im lặng không đáp.
"Cút mẹ mày đi! Đừng ép bố mày ra tay tàn nhẫn!"
Đá một đá lại bị Tô Thần Dật tránh đi, người nọ nhanh chóng xoay người rồi đá một chân còn lại về phía bên hông của Tô Thần Dật.
Vừa đỡ được đòn đá này, y liền bị một đòn đập tay nện lên vai, Tô Thần Dật kêu lên một tiếng đau đớn, không còn để ý đến cơn đau trên bả vai liền nhấc chân đạp ngang chân người nọ: "Mẹ nó mày muốn chết!"
May là toilet không có ai, bằng không loại động tĩnh này không biết sẽ kéo đến bao nhiêu người. Bất quá, Tô Thần Dật thà bị người vây xem cũng không muôn bị người tấn công không lý do. Trong toilet không mấy rộng rãi, hai người đánh tới đánh lui, ai cũng không nương tay.
Tô Thần Dật lách nhẹ một cái, thừa dịp người nọ vụt tới liền nhanh nhẹn đá một đá vào bụng gã, gã bị đau mà thụt lui hai bước. Thấy thế, Tô Thần Dật vội vã quay đầu chạy bay về phía cửa toilet, tuy nói y ở đây một thân một mình đánh không lại, hai người miễn cưỡng có thể đánh qua đánh lại chút đỉnh, nhưng mà ai biết được thằng cha này có khi nào lại tự dưng móc ra một thứ gì đó hay không.
"Anh anh anh hùng." Tô Thần Dật chậm rãi giơ tay lên, mẹ nó y có thể đi cạnh tranh cái sự đen đủi của mình với con quạ, nghĩ cái gì liền linh cái đó!
Vừa mới mò được chốt cửa đã bị súng kề! Đúng là ăn cmn hại!
"Anh hùng, bớt giận đi anh hùng, anh nhất định lo lắng nên không móc súng ra từ đầu đi? Đừng đừng đừng, đừng kéo chốt an toàn, cẩn thận cướp cò đó, anh xem đi, tuy rằng cửa này đang đóng, nhưng anh nên cẩn thẩn chút, cái đầu của tôi không chừng sẽ nổ liền đó, bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nghĩ lại đi, nếu như anh bắn tôi, anh chạy thoát được sao? Nhất định sẽ khiến bên ngoài chú ý, Anh hùng, nghĩ lại đi! Làm sao có thể đem mình vướng vào một đứa oắt con nhỏ bé không đáng như tôi a~!"
Tay gã đàn ông siết chặt súng, môi mím lại thành một đường ngang, gân xanh trên trán như muốn bật ra, nghĩ ngợi một chút, gã đàn ông cầm báng súng đập mạnh vào vai Tô Thần Dật. Tô Thần Dật nói không sai, nếu như nổ súng, gã không thể nào thuận lợi rời đi.
Sau khi nòng súng rời khỏi đầu, Tô Thần Dật cúi xuống nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài, lượn lẹo như như lươn khiến cho gã nọ bắt trượt. Nặng giọng hừ một tiếng, gã đàn ông cất súng, lấy kính râm và mũ lưỡi trai ném vào thùng rác rồi ung dung đi ra khỏi toilet.
Tô Thần Dật một đường chạy như bay về phía mấy quầy hàng, mãi cho đến khi nhìn thấy mấy dãy shop hàng hóa la liệt tấp nập người lui tới, y bấy giờ mới chậm chân bước lên thang cuộn đi xuống lầu một.
Bên trong xe, chờ một lúc lâu không thấy Tô Thần Dật đi ra ngoài, Tô Việt Trạch ngày càng nôn nóng, cảnh tượng Tô Thần Dật nhân dịp tìm cách chuồn đi một lần lại một lần bật ra trong đầu Tô Việt Trạch. Hít sâu một hơi, Tô Việt Trạch mở cửa xe: "Chờ đây, tôi đi tìm Tiểu Dật."
"Vâng, thiếu gia."
Mới vừa bước xuống xe, từ xa Tô Việt Trạch đã thấy Tô Thần Dật đi ra khỏi cửa lớn siêu thị, nhẹ nhõm thầm thở ra một hơi, Tô Việt Trạch bước nhanh về phía trước: "Sao lâu vậy?"
Tô Thần Dật nhìn về phía sau một chút rồi kéo Tô Việt Trạch chạy nhanh về phía chiếc xe ô tô đen: "Trước lên xe rồi nói."
"Sao vậy?"
Mở cửa xe, đẩy Tô Việt Trạch vào ghế, Tô Thần Dật nhanh chóng chui lên xe: "A Hổ lái xe."
A Hổ gật đầu vội vàng khởi động xe rời khỏi phạm vi siêu thị.
Tô Việt Trạch cau mày nhìn Tô Thần Dật cứ nhìn về phía sau lưng hắn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng ồn ào, chờ tí đi." Tô Thần Dật khoát khoát tay, bu cửa nhìn về phía sau, mãi đến khi xe đã chạy vào phạm khu biệt thự, không thấy người đuổi theo, bây giờ Tô Thần Dật mới thở ra một hơi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là vỡ cmn đầu...
"Tiểu Dật!" Tô Việt Trạch nắm vai Tô Thần Dật cố sức quay người y lại: "Em..."
"Oa~" Tô Thần Dật gào lên thảm thiết: "Nhẹ, nhẹ chút, đau quá đi."
A Hổ vuốt mồ hôi trên trán, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là lạc tay lái. Tôi nói nha Đại thiếu, cậu có thể kìm chế chút được không? Muốn gia-bạo thì cũng chờ về nhà đã chứ!
Buông tay ra, Tô Việt Trạch lo lắng nhìn Tô Thần Dật: "Rốt cuộc sao vậy? Anh nhớ trên vai em không có vết thương."
Tô Thần Dật khó khăn ha ha hai tiếng rồi xoa vai: "Đây là vết thương mới, về tới nhà em sẽ nói với anh."
"Đau lắm hả?"
Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch trắng mắt: "Để tôi đập anh mấy phát xem thử có đau không."
"Cởi áo ra để anh nhìn một chút."
"..." Cởi? Ở đây hả?
Tay A Hổ run lên một cái, chiếc xe ô tô đen chạy lượn trên con đường bằng phẳng theo một lộ tuyến quỷ dị hình chữ S. Lại lần nữa đưa tay vuốt mồ hôi lạnh, A Hổ ai oán trừng mắt nhìn kính chiếu hậu, Đại thiếu, gia-bạo xong rồi thì cậu định diễn tiết mục hạn chế người xem à?
Tô Thần Dật cười cười ngồi nhích ra xa Tô Việt Trạch: "Không cần, không có chuyện gì to tát."
Tô Việt Trạch lạnh nhạt liếc nhìn Tô Thần Dật rồi vươn tay mấy cái lột trụi áo T-shirt của Tô Thần Dật.
Tô Thần Dật một tay ôm ngực, một tay run rẩy chỉ vào Tô Việt Trạch: "Anh anh anh...dê xồm a~~~!"
"Kít..." Đầu Tô Thần Dật lại đập vào lưng ghế trước, lại lần nữa, y gào lên thảm thiết.
A Hổ run rẩy cởi dây an toàn nhanh chóng lủi xuống xe: "Đại đại đại đại thiếu, tới tới rồi."
Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn A Hổ rồi mím môi kéo Tô Thần Dật lên khỏi sàn xe: "Trúng chỗ nào? Để anh nhìn xem."
A Hổ rụt cổ lặng lẽ lui về sau một bước, rồi lại lui thêm bước nữa, thấy Tô Việt Trạch không có phản ứng gì hắn vội vã xách mông chạy như điên vào nhà chính. Mình hem thấy cái gì cả, mình cũng hem nghe được gì cả~~~.
Đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật cầm áo trên ghế lên, mở cửa xe ra chạy về phía nhà chính, mẹ nó, mới may mắn không bị vỡ đầu thì thiếu chút nữa bị gãy cổ, tên Tô Việt Trạch này quả nhiên là xúi quẩy!
"Nhị thiếu."
Tô Thần Dật gật đầu với quản gia Bạch nhưng bước chân không hề dừng lại.
Quản gia Bạch kinh ngạc nhìn Tô Thần Dật ở trần ôm áo thun chạy lên lầu hai, xoa xoa mắt, sau khi chắc chắn mình không bị hoa mắt, quản gia Bạch co rút khóe miệng, quả thực là...không ra thể thống gì!
Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Tô Việt Trạch đi vào cửa, quản gia Bạch vội vã cung kính đi tới: "Đại thiếu."
"Chú Bạch, Tiểu Dật đâu?"
"Nhị thiếu đã về phòng, nhưng cậu ấy..."
Vỗ vai quản gia Bạch, Tô Việt Trạch bình tĩnh đáp: "Không sao, để tôi đi xem em ấy, chú cứ nghỉ ngơi đi."
Quản gia Bạch ngờ vực nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch, lẽ nào...lại cãi nhau?
Đẩy cửa đi vào phòng thì đang lúc Tô Thần Dật thay quần áo. Nhìn thấy vết đỏ sậm trên vai y, Tô Việt Trạch nhíu mày xoay người đi về phía ngăn tủ lấy ra một bình thuốc: "Đừng vội mặc, anh thoa thuốc cho em."
"Không cần." Tô Thần Dật cười cười: "Qua mấy ngày là ổn."
Đi đến ngồi xuống bên người Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch im lặng nhìn Tô Thần Dật.
Bĩu môi, Tô Thần Dật chậm rãi thả tay xuống: "Anh nhẹ tay chút."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngoan ngoãn để Tô Việt Trạch bôi thuốc, Tô Thần Dật bất đắc dĩ thở dài: "Bị người đánh trong toilet, suýt chút nữa vỡ đầu."
"Vỡ đầu?"
"Oa~ mẹ nó anh nhẹ một chút không được hảaaaaaa!"
Ngoài cửa, quản gia Bạch lặng lẽ thu lại cánh tay đang định gõ cửa rồi quay đầu đi xuống lầu, xem ra hai bị thiếu gia không cần ăn khuya...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook