Ăn Hại Sống Lại
-
Chương 12
Trên thao trường của G đại, có từng tốp từng tốp người xếp hàng thành hình vuông, đây là ngày đầu tiên tân sinh tham gia quân huấn của G đại. Toàn bộ tân sinh, mặc kệ có thích hay không thích đều phải mặc vào bộ đồng phục rằn ri của trường, đưa mắt nhìn qua đúng là xanh mướt một mảnh.
Tô Thần Dật đứng giữa đội ngũ của lớp, xung quanh đều có người che chắn, y chán đến nản mà ngáp ngắn ngáp dài, tối hôm qua y căn bản là không ngủ được ngon giấc.
Ngày hôm qua, sau khi đánh hai thằng bạn cùng phòng quỳ rạp trên mặt đất, Tô Thần Dật không thèm đếm xỉa tới bọn họ mà chỉnh lý lại đồ đạc của mình, thiếu niên tóc đen đứng bên đọc sách cũng không vì y mà rời tầm mắt, vẫn như trước đắm chìm trong quyển sách.
Khi Tô Thần Dật sửa soạn xong giường chuẩn bị thêm chăn thì, hai đứa bạn cùng phòng ở trên mặt đất đứng dậy.
"Mẹ nó, dám đánh bổn thiếu gia, thằng nhóc mày chán sống à!"
"Đúng vậy, thân thể vàng ngọc của bổn thiếu gia mà mày cũng dám đánh à?" Thiếu niên kia phụ họa.
"Fuck! Lục Nhân (Lùren), con mẹ nó mày đừng có bắt chước bố nói chuyện!"
Động tác nhấc chân giẫm lên cầu thang của Tô Thần Dật khựng lại, Lộ Nhân? ( Lùren này nghĩa là: Người qua đường) Tên hay thật!
"Long Đào (Lóngtāo)! Con mẹ nó mày là cái thá gì, bổn thiếu gia mà cũng cần học mày? Thật sự là nực cười!"
"Phốc ha haha!" Tô Thần Dật ôm bụng cười, rồi quay người run rẩy chỉ tay vào thiếu niên đừng bên trái: "Cậu tên là Lộ Nhân?"
Lục Nhân bực mình nói: "Thì sao?"
Tô Thần Dật lại lắc đầu chỉ chỉ vào thiếu niên đứng bên phải: "Cậu tên là Long Sáo ( lóngtào: áo (thêu) rồng)?"
"Đếch gì!"
"Không không không." Tô Thần Dật khoanh tay, y nghẹn cười nên khuôn mặt có chút vặn vẹo, y ráng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tên các cậu nghe rất hay, thật đó!"
"Cho dù mày có khen thì bọn tao cũng không hài lòng!" Lục Nhận cao ngạo mà hất đầu.
Long Đào khinh bỉ liếc Lục Nhân một cái rồi nhìn sang phía Tô Thần Dật: "Thằng nhóc, dám đánh bản thiếu, quỳ xuống xin lỗi bản thiếu sẽ tha thứ cho mày!"
"Kêu một tiếng Lục gia gia tao cũng sẽ miễn cưỡng tha thứ cho mày!" Lụcc Nhân rộng lượng nói.
Tô Thần Dật lạnh mặt nhìn hai người rồi quay đầu trèo lên giường.
"Thao! Dám không nhìn bản thiếu!" Long Đào ba bước nhập hai tiến đến bắt lấy Tô Thần Dật, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt oa~~~~"
Nhìn Long Đào lần thứ hai ngã xuống đất, Lục Nhân yên lặng lùi về sau một bước nhỏ, người này có vẻ không dễ chọc...
Tô Thần Dật thu chân hừ lạnh một tiếng: "Tôi thiếu chút nữa bị các cậu đập đến chấn động não còn chưa tính, cậu cũng dám tìm tôi tính sổ?"
"Rầm" một tiếng, thiếu niên tóc đen bình tĩnh mà mở sang trang tiếp theo.
"Không phải mày không bị đập trúng sao!" Long Đào phẫn nộ mà chỉ vào mặt Tô Thần Dật.
Tô Thần Dật âm hiểm mà híp mắt: "Ý cậu là tôi lại để cậu đập một chút?"
"Bản thiếu thích người biết điều." nói xong Long Đào cầm chiếc dép trên mặt đất lên, lần thứ hai nhào vào Tô Thần Dật.
Lục Nhân thấy thế cũng không chịu thua kém mà cầm ly thủy tinh chạy về phía Tô Thần Dật. Rất nhanh ba người liền dồn cục vào một chỗ, cũng may khi vào phòng Tô Thần Dật thuận tay đóng cửa lại, bằng không thì tiếng động ầm ĩ như vậy cũng đủ khiến cho khán giả ở bên ngoài vây kín phòng ký túc.
Một trận náo loạn ầm ĩ vang lên cùng tiếng ghế ma sát trên nền nhà đan vào nhau, chói tai không chịu được. Thiếu niên tóc đen đứng trong góc tường vẫn như trước, bình thản mà nhìn quyển sách trên tay, không mảy may chịu ảnh hưởng.
Một chiếc dép lào xanh da trời từ trong vòng chiến lao ra bay thẳng vào góc phòng thiếu niên đang đứng, chỉ thấy thiếu niên nhẹ nghiêng người, chiếc dép lào bay ngang qua người cậu đập vào cánh cửa phía sau. Mày thiếu niên không nhăn một chút nào, tiếp tục lật sang trang kế tiếp.
Không bao lâu, trong phòng ký túc lại lần nữa vang lên tiếng gào thảm thiết, Long Đào và Lục Nhân mới nãy còn hùng hùng hổ hổ mà bây giờ đã nằm rạp trên mặt đất rên rỉ, trên quần áo chỗ nào cũng hằn dấu chân màu xám.
Tô Thần Dật phủi phủi tay, nhìn xuống hai người trên mặt đát: "Đánh nữa không?"
"Tao... tao sẽ nói ba tao thịt mày!" Long Đào vẻ mặt phẫn nộ, hắn là cậu ấm trong nhà, là tiểu thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay của ông bà già nhà mình, từ trước tời giờ đều là hắn bắt nạt người khác, hôm nay bị Tô Thần Dật đánh thành như vậy làm sao không bực mình cho được.
"Cậu thì sao?" Tô Thần Dật nhìn về phía Lục Nhân: "Cũng muốn gọi ba mẹ tới thịt tôi?"
Lục Nhân hừ một tiếng, ngoảnh mặt sang chỗ khác: "Chuyện của mình, tôi có thể tự giải quyết."
"Rất tốt." Tô Thần Dật vỗ vỗ tay: "Tôi thích người tự lập, không giống ai đó, một đứa nhỏ mãi không lớn, có việc chỉ biết tìm cha mẹ, cậu muốn kêu thì kêu nhanh đi, tôi đi tắm rửa trước rồi chờ."
"Mày nói ai là đưa nhỏ mãi không lớn!" Long Đào tức giận.
"Ai đáp lại thì là người đó."
"Mày!" Long Đào trừng mắt nhìn: "Mày chờ đó cho tao! Còn mày nữa Lục Nhân! Dám đối nghịch với tao, mày được lắm!"
Lục Nhân bò dậy phủi phủi dấu chân trên người: "Kệ mẹ mày." Nói xong liền vươn tay phải về phía Tô Thần Dật: "Cậu thật lợi hại, rất đáng khen, chúng ta kết bạn đi."
Tô Thần Dật nhướng mày: "Đây là ý gì?"
Lục Nhân trừng mắt nhìn Tô Thần Dật: "Không muốn à!"
"Không có." Tô Thần Dật cười cười rồi bắt tay: "Tô Thần Dật." Nhìn thấy bản chất của Lục Nhân cũng không xấu, Tô Thần Dật y sống hai mười năm, tuy rằng chưa rời cái trấn nhỏ kia lần nào, nhưng mà người làm nghề như bọn họ ( nghề trộm =_=) cái quan trọng nhất là phải có mắt quan sát, từ địa hình cho đến con người, đều phải quan sát chính xác. Bằng không thì khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thiệu Kiệt y đã không sợ sệt như vậy, cái loại như Cố Thiệu Kiệt kia, vừa nhìn đã biết không hề đơn giản. Về phần Tô Việt Trạch, lúc trước coi như y nhìn nhầm, nếu không thì bây giờ y đã không ở tại nơi này.
"Tô Thần Dật? Long Đào lăn người từ mặt đất bò dậy: "Mày chính là Tô Thần Dật?"
Lục Nhân theo bản năng mà chắn tầm nhìn của Long Đào: "Mày lại muốn gì."
"Cút chỗ khác." Long Đào đẩy Lục Nhân tránh ra rồi tiến lên phía trước: "Tao có nghe qua tiếng tăm của mày, mày đánh nhau nổi tiếng ác, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được người thật" Long Đào đảo vòng quanh Tô Thần Dật một vòng: "Tuy rằng hơi gầy, bất quá đánh đấm cũng được, nghe nói mới đây mày còn chỉnh lưng bọn Cường tử một trận, không tồi, thằng oắt kia tao đã sớm ngứa mắt."
"Đồ điên." Tô Thần Dật bĩu môi quay đầu đi về phía tủ quần áo của mình, vừa rồi đánh nhau toàn thân đầy mồ hôi, bây giờ y chỉ muốn đi tắm rửa.
"Này, Tô Thần Dật, kết bạn đi, chuyện mày đánh bản thiếu, bản thiếu không so đo."
Tô Thần Dật cầm lấy quần áo rồi "Phập" một tiếng đóng sập cửa tủ lại cũng không thèm nhìn lấy Long Đào một cái mà đi vào phòng tắm.
"..." Lông Đào sượng mặt mà nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ mặt vặn vẹo.
"Đáng kiếp." Lục Nhân cười xùy một tiếng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình trên mặt đất.
"Ầm" một tiếng giòn vang, thiếu niên tóc đen lại tiếp tục giở sang trang mới.
"Thao! Họ Lục, mày đừng có lên mặt!"
Nhìn đống đồ vật không còn khả năng sử dụng nữa, Lục Nhân nhíu mày cầm lấy điện thoại nhanh chóng gọi điện: "Mang cho tôi một bộ đồ dùng mới, còn có đồ kèm giường đến phòng kí túc."
Nghe Lục Nhân nói như thế, Long Đào cũng đột nhiên nhớ ra đồ đạc của mình cũng đã hy sinh trong lúc đánh nhau, cho nên, hắn cũng gọi điện thoại.
Khi Tô Thần Dật khoan khoái mở cửa phòng tắm bước ra, thì thấy Long Đào và Lục Nhân đang căng mắt trừng nhau, bối cảnh xung quanh hai người đều hực lửa, đứng ngay tại cửa ra vào là hai tên người hầu. Trên tay hai người nọ đều ôm một túi to linh tinh đồ đạc, biểu tình nơm nướp lo sợ. Trong góc phỏng, thiếu niên tóc đen vẫn mải miết đọc sách, Tô Thần Dật phát hiện từ lúc y vào phòng tắm cho đến lúc đi ra, cậu ta vẫn khổng mảy may dịch chuyển.
Sờ sờ mũi, Tô Thần Dật đem quần áo bẩn ném vào trong chậu rồi đi vào phòng ngủ: "Tôi nói, các cậu còn trừng nhau đến khi nào?"
"Tao nói lại lần nữa, cái giường gần cửa này là của bản thiếu!"
"A?" Lục Nhân nhướng mày: "Trên đó viết tên của mày à?"
"Bản thiếu vào trước, cái giường kia đương nhiên là của bản thiếu!"
"Thật ngại quá, là tôi đặt đồ lên đó trước rồi." Lục Nhân không hề kém cạnh.
Tô Thần Dật hắc tuyến lướt qua hai người đi đến giường của chính mình, thì ra là tranh giường, rảnh đến vậy?
"Phải không? Nhưng tao không thấy cái gì ở trên giường hết."
Tô Thần Dật yên lặng quay đầu nhìn về phía cái giường nát vụn như tương, phía trên trừ bỏ tấm đệm, đúng thật là không có gì hết, còn ga trải giường thì đang nằm trên mặt đất.
"Nói đến cái này, Long thiếu hẳn là nên đền cho tôi một bộ (ga giường) đi?"
"Chiếm giường của bản thiếu mà còn muốn bản thiếu đền cho mày? Nằm mơ!"
"Tôi nói." Tô Thần Dật giật giật khóe miệng: "Các cậu nên chơi kéo búa bao đi, ai thắng thì giường của người đó."
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn Tô Thần Dật.
Hai tên người hầu đang ở cửa nhìn về phía Tô Thần Dật với vẻ mặt cảm thông, cười nhạo chỉ số thông minh của thiếu gia chúng tôi là không nên, ngài bảo trọng!
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu thật mạnh: "Ý kiến hay!"
Vậy cũng xong? Hai tên người hầu cười ngất, thiếu gia, quả nhiên là tôi không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với chỉ số thông minh của ngài!
"Thằng oắt đứng giữa kia, bố gọi mà mày đếch nghe thấy à!"
"Thần Dật, Thần Dật," Long Đào đứng phía sau Tô Thần Dật thấp giọng gọi: "Hoàn hồn Tô Thần Dật, huần luyện viên gọi mày kìa."
"Còn ngẩn người, muốn chết có phải không!" Huần luyện viên lớn tiếng gầm, hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Thần Dật, dường như nếu Tô Thần Dật không hoàn hồn thì gã sẽ lập tức tiến tới kéo ra khỏi đội ngũ.
Tô Thần Dật mãnh liệt hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía huần luyện viên, ai~ y nghĩ đến chuyện hôm qua mà nghĩ đến xuất thần.
"Chính cậu! Bước ra khỏi hàng!"
Tô Thần Dật nhìn trái nhìn phải, phát hiện tầm mắt của huần luyện viện vẫn chằm chằm nhìn y, vì thế y đành nhận mệnh, tiêu sái mà rời khỏi đội ngũ, chậm rãi tiến lên.
"Tôi đang nói chuyện mà cậu cũng dám thất thần?"
Tô Thần Dật khép chặt hai chân làm bộ nghiêm trang: "Báo cáo huấn luyện viên, đó là bởi vì huán luyện viên ngài đẹp trai đầy bá khí, em không cẩn thận nên nhìn đến ngây người!"
Đám người ở phía sau đều vặn vẹo, không có cái gì thống khổ bằng chuyện muốn cười mà không dám cười.
"Nịnh bợ vô dụng!" Huấn luyện viên độc ác trừng Tô Thần Dật một cái: "Niệm tình cậu vi phạm lần đầu tiên tôi bỏ qua cho cậu, đứng vào hàng."
Thấy Tô Thần Dật đứng vào hàng, lúc này huần luyện viên mới hùng hồn nói: "Tôi họ Diêm, Diêm trong Diêm La Vương, từ hôm nay trở đi, trong nửa tháng tôi sẽ huấn luyện các cậu, tôi biết có nhiều người các cậu gia thế không nhỏ, nhưng tôi nói cho các cậu biết, ông đây không quan tâm, ở trong này, các cậu đều như nhau, huấn luyện tốt, sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, nếu huấn luyện không tốt, hừ hừ, đừng trách ông đây xài chiêu ác trị các cậu!"
"Này, Tô Thần Dật, mày thật tuyệt, như vậy mà có thể lừa được gã kia." Long Đào ở phía sau thấp giọng nói.
Tô Thần Dật không hề chớp mắt, tay bên hông yên lặng giơ ra ký hiệu chữ V.
"Làm một người lính đủ tư cách, nội vụ là yêu cầu đầu tiên, bây giờ cho các cậu 10 phút chỉnh lý nội vụ, mười phút sau tôi sẽ đi kiểm tra, giải tán!"
Ra lệnh một tiếng, đám cú có gai lần lượt bay đi, Long Đào và Lục Nhân tự động cọ đến bên cạnh Tô Thần Dật, cùng y đi vào phòng ký túc.
Sau khi lên lầu, Tô Thần Dật không khỏi hỏi ra những thắc mắc vẫn luôn nối tiếp nhau dưới đáy lòng: "Nội vụ là cái gì?"
"Xếp đậu hủ." Long Đào thờ ơ đáp.
"Xếp đậu hủ?" Tô Thần Dật kinh ngạc: "Đậu hủ mà cũng có thể xếp?"
Bọn họ nói chuyện đến đó thì đã tới cửa phòng ký túc, Lục Nhân mở cửa phòng ra chỉ tấm chăn được gấp phẳng như đậu hủ ở trên cái giường lân cận giường của Tô Thần Dật, nói: "Chính là như vậy."
Vờ lờ! Tô Thần Dật trừng lớn mặt, thật sự là mở mang đầu óc!
•••••►►Chương 13►►
BONUS:
Mới còn trẻ mà y đã bị thoái hóa cột sống cổ, y buồn bực đi mua một cái gối đầu mới, chuyên dùng để trị thoái hóa cột sống cổ. Tối đến, y vừa lăn lộn vừa cảm thán, cái gối này quả nhiên rất thoải mái, êm êm, mềm mềm, còn, còn... ấm ấm? "Ôi chao?!" Y phát hiện thứ mình đang gối lên không phải là cái gối đầu kia, mà là cặp đùi xinh đẹp trắng nõn mơn mởn của một mỹ thiếu niên a! Mỹ thiếu niên chỉ bình tĩnh tiếp tục dùng tay mát xa cổ của y, sau đó dịu dàng hỏi: "... Chủ nhân~~~ thoải mái không ~~~?
Tô Thần Dật đứng giữa đội ngũ của lớp, xung quanh đều có người che chắn, y chán đến nản mà ngáp ngắn ngáp dài, tối hôm qua y căn bản là không ngủ được ngon giấc.
Ngày hôm qua, sau khi đánh hai thằng bạn cùng phòng quỳ rạp trên mặt đất, Tô Thần Dật không thèm đếm xỉa tới bọn họ mà chỉnh lý lại đồ đạc của mình, thiếu niên tóc đen đứng bên đọc sách cũng không vì y mà rời tầm mắt, vẫn như trước đắm chìm trong quyển sách.
Khi Tô Thần Dật sửa soạn xong giường chuẩn bị thêm chăn thì, hai đứa bạn cùng phòng ở trên mặt đất đứng dậy.
"Mẹ nó, dám đánh bổn thiếu gia, thằng nhóc mày chán sống à!"
"Đúng vậy, thân thể vàng ngọc của bổn thiếu gia mà mày cũng dám đánh à?" Thiếu niên kia phụ họa.
"Fuck! Lục Nhân (Lùren), con mẹ nó mày đừng có bắt chước bố nói chuyện!"
Động tác nhấc chân giẫm lên cầu thang của Tô Thần Dật khựng lại, Lộ Nhân? ( Lùren này nghĩa là: Người qua đường) Tên hay thật!
"Long Đào (Lóngtāo)! Con mẹ nó mày là cái thá gì, bổn thiếu gia mà cũng cần học mày? Thật sự là nực cười!"
"Phốc ha haha!" Tô Thần Dật ôm bụng cười, rồi quay người run rẩy chỉ tay vào thiếu niên đừng bên trái: "Cậu tên là Lộ Nhân?"
Lục Nhân bực mình nói: "Thì sao?"
Tô Thần Dật lại lắc đầu chỉ chỉ vào thiếu niên đứng bên phải: "Cậu tên là Long Sáo ( lóngtào: áo (thêu) rồng)?"
"Đếch gì!"
"Không không không." Tô Thần Dật khoanh tay, y nghẹn cười nên khuôn mặt có chút vặn vẹo, y ráng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tên các cậu nghe rất hay, thật đó!"
"Cho dù mày có khen thì bọn tao cũng không hài lòng!" Lục Nhận cao ngạo mà hất đầu.
Long Đào khinh bỉ liếc Lục Nhân một cái rồi nhìn sang phía Tô Thần Dật: "Thằng nhóc, dám đánh bản thiếu, quỳ xuống xin lỗi bản thiếu sẽ tha thứ cho mày!"
"Kêu một tiếng Lục gia gia tao cũng sẽ miễn cưỡng tha thứ cho mày!" Lụcc Nhân rộng lượng nói.
Tô Thần Dật lạnh mặt nhìn hai người rồi quay đầu trèo lên giường.
"Thao! Dám không nhìn bản thiếu!" Long Đào ba bước nhập hai tiến đến bắt lấy Tô Thần Dật, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt oa~~~~"
Nhìn Long Đào lần thứ hai ngã xuống đất, Lục Nhân yên lặng lùi về sau một bước nhỏ, người này có vẻ không dễ chọc...
Tô Thần Dật thu chân hừ lạnh một tiếng: "Tôi thiếu chút nữa bị các cậu đập đến chấn động não còn chưa tính, cậu cũng dám tìm tôi tính sổ?"
"Rầm" một tiếng, thiếu niên tóc đen bình tĩnh mà mở sang trang tiếp theo.
"Không phải mày không bị đập trúng sao!" Long Đào phẫn nộ mà chỉ vào mặt Tô Thần Dật.
Tô Thần Dật âm hiểm mà híp mắt: "Ý cậu là tôi lại để cậu đập một chút?"
"Bản thiếu thích người biết điều." nói xong Long Đào cầm chiếc dép trên mặt đất lên, lần thứ hai nhào vào Tô Thần Dật.
Lục Nhân thấy thế cũng không chịu thua kém mà cầm ly thủy tinh chạy về phía Tô Thần Dật. Rất nhanh ba người liền dồn cục vào một chỗ, cũng may khi vào phòng Tô Thần Dật thuận tay đóng cửa lại, bằng không thì tiếng động ầm ĩ như vậy cũng đủ khiến cho khán giả ở bên ngoài vây kín phòng ký túc.
Một trận náo loạn ầm ĩ vang lên cùng tiếng ghế ma sát trên nền nhà đan vào nhau, chói tai không chịu được. Thiếu niên tóc đen đứng trong góc tường vẫn như trước, bình thản mà nhìn quyển sách trên tay, không mảy may chịu ảnh hưởng.
Một chiếc dép lào xanh da trời từ trong vòng chiến lao ra bay thẳng vào góc phòng thiếu niên đang đứng, chỉ thấy thiếu niên nhẹ nghiêng người, chiếc dép lào bay ngang qua người cậu đập vào cánh cửa phía sau. Mày thiếu niên không nhăn một chút nào, tiếp tục lật sang trang kế tiếp.
Không bao lâu, trong phòng ký túc lại lần nữa vang lên tiếng gào thảm thiết, Long Đào và Lục Nhân mới nãy còn hùng hùng hổ hổ mà bây giờ đã nằm rạp trên mặt đất rên rỉ, trên quần áo chỗ nào cũng hằn dấu chân màu xám.
Tô Thần Dật phủi phủi tay, nhìn xuống hai người trên mặt đát: "Đánh nữa không?"
"Tao... tao sẽ nói ba tao thịt mày!" Long Đào vẻ mặt phẫn nộ, hắn là cậu ấm trong nhà, là tiểu thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay của ông bà già nhà mình, từ trước tời giờ đều là hắn bắt nạt người khác, hôm nay bị Tô Thần Dật đánh thành như vậy làm sao không bực mình cho được.
"Cậu thì sao?" Tô Thần Dật nhìn về phía Lục Nhân: "Cũng muốn gọi ba mẹ tới thịt tôi?"
Lục Nhân hừ một tiếng, ngoảnh mặt sang chỗ khác: "Chuyện của mình, tôi có thể tự giải quyết."
"Rất tốt." Tô Thần Dật vỗ vỗ tay: "Tôi thích người tự lập, không giống ai đó, một đứa nhỏ mãi không lớn, có việc chỉ biết tìm cha mẹ, cậu muốn kêu thì kêu nhanh đi, tôi đi tắm rửa trước rồi chờ."
"Mày nói ai là đưa nhỏ mãi không lớn!" Long Đào tức giận.
"Ai đáp lại thì là người đó."
"Mày!" Long Đào trừng mắt nhìn: "Mày chờ đó cho tao! Còn mày nữa Lục Nhân! Dám đối nghịch với tao, mày được lắm!"
Lục Nhân bò dậy phủi phủi dấu chân trên người: "Kệ mẹ mày." Nói xong liền vươn tay phải về phía Tô Thần Dật: "Cậu thật lợi hại, rất đáng khen, chúng ta kết bạn đi."
Tô Thần Dật nhướng mày: "Đây là ý gì?"
Lục Nhân trừng mắt nhìn Tô Thần Dật: "Không muốn à!"
"Không có." Tô Thần Dật cười cười rồi bắt tay: "Tô Thần Dật." Nhìn thấy bản chất của Lục Nhân cũng không xấu, Tô Thần Dật y sống hai mười năm, tuy rằng chưa rời cái trấn nhỏ kia lần nào, nhưng mà người làm nghề như bọn họ ( nghề trộm =_=) cái quan trọng nhất là phải có mắt quan sát, từ địa hình cho đến con người, đều phải quan sát chính xác. Bằng không thì khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thiệu Kiệt y đã không sợ sệt như vậy, cái loại như Cố Thiệu Kiệt kia, vừa nhìn đã biết không hề đơn giản. Về phần Tô Việt Trạch, lúc trước coi như y nhìn nhầm, nếu không thì bây giờ y đã không ở tại nơi này.
"Tô Thần Dật? Long Đào lăn người từ mặt đất bò dậy: "Mày chính là Tô Thần Dật?"
Lục Nhân theo bản năng mà chắn tầm nhìn của Long Đào: "Mày lại muốn gì."
"Cút chỗ khác." Long Đào đẩy Lục Nhân tránh ra rồi tiến lên phía trước: "Tao có nghe qua tiếng tăm của mày, mày đánh nhau nổi tiếng ác, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được người thật" Long Đào đảo vòng quanh Tô Thần Dật một vòng: "Tuy rằng hơi gầy, bất quá đánh đấm cũng được, nghe nói mới đây mày còn chỉnh lưng bọn Cường tử một trận, không tồi, thằng oắt kia tao đã sớm ngứa mắt."
"Đồ điên." Tô Thần Dật bĩu môi quay đầu đi về phía tủ quần áo của mình, vừa rồi đánh nhau toàn thân đầy mồ hôi, bây giờ y chỉ muốn đi tắm rửa.
"Này, Tô Thần Dật, kết bạn đi, chuyện mày đánh bản thiếu, bản thiếu không so đo."
Tô Thần Dật cầm lấy quần áo rồi "Phập" một tiếng đóng sập cửa tủ lại cũng không thèm nhìn lấy Long Đào một cái mà đi vào phòng tắm.
"..." Lông Đào sượng mặt mà nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ mặt vặn vẹo.
"Đáng kiếp." Lục Nhân cười xùy một tiếng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình trên mặt đất.
"Ầm" một tiếng giòn vang, thiếu niên tóc đen lại tiếp tục giở sang trang mới.
"Thao! Họ Lục, mày đừng có lên mặt!"
Nhìn đống đồ vật không còn khả năng sử dụng nữa, Lục Nhân nhíu mày cầm lấy điện thoại nhanh chóng gọi điện: "Mang cho tôi một bộ đồ dùng mới, còn có đồ kèm giường đến phòng kí túc."
Nghe Lục Nhân nói như thế, Long Đào cũng đột nhiên nhớ ra đồ đạc của mình cũng đã hy sinh trong lúc đánh nhau, cho nên, hắn cũng gọi điện thoại.
Khi Tô Thần Dật khoan khoái mở cửa phòng tắm bước ra, thì thấy Long Đào và Lục Nhân đang căng mắt trừng nhau, bối cảnh xung quanh hai người đều hực lửa, đứng ngay tại cửa ra vào là hai tên người hầu. Trên tay hai người nọ đều ôm một túi to linh tinh đồ đạc, biểu tình nơm nướp lo sợ. Trong góc phỏng, thiếu niên tóc đen vẫn mải miết đọc sách, Tô Thần Dật phát hiện từ lúc y vào phòng tắm cho đến lúc đi ra, cậu ta vẫn khổng mảy may dịch chuyển.
Sờ sờ mũi, Tô Thần Dật đem quần áo bẩn ném vào trong chậu rồi đi vào phòng ngủ: "Tôi nói, các cậu còn trừng nhau đến khi nào?"
"Tao nói lại lần nữa, cái giường gần cửa này là của bản thiếu!"
"A?" Lục Nhân nhướng mày: "Trên đó viết tên của mày à?"
"Bản thiếu vào trước, cái giường kia đương nhiên là của bản thiếu!"
"Thật ngại quá, là tôi đặt đồ lên đó trước rồi." Lục Nhân không hề kém cạnh.
Tô Thần Dật hắc tuyến lướt qua hai người đi đến giường của chính mình, thì ra là tranh giường, rảnh đến vậy?
"Phải không? Nhưng tao không thấy cái gì ở trên giường hết."
Tô Thần Dật yên lặng quay đầu nhìn về phía cái giường nát vụn như tương, phía trên trừ bỏ tấm đệm, đúng thật là không có gì hết, còn ga trải giường thì đang nằm trên mặt đất.
"Nói đến cái này, Long thiếu hẳn là nên đền cho tôi một bộ (ga giường) đi?"
"Chiếm giường của bản thiếu mà còn muốn bản thiếu đền cho mày? Nằm mơ!"
"Tôi nói." Tô Thần Dật giật giật khóe miệng: "Các cậu nên chơi kéo búa bao đi, ai thắng thì giường của người đó."
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn Tô Thần Dật.
Hai tên người hầu đang ở cửa nhìn về phía Tô Thần Dật với vẻ mặt cảm thông, cười nhạo chỉ số thông minh của thiếu gia chúng tôi là không nên, ngài bảo trọng!
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu thật mạnh: "Ý kiến hay!"
Vậy cũng xong? Hai tên người hầu cười ngất, thiếu gia, quả nhiên là tôi không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với chỉ số thông minh của ngài!
"Thằng oắt đứng giữa kia, bố gọi mà mày đếch nghe thấy à!"
"Thần Dật, Thần Dật," Long Đào đứng phía sau Tô Thần Dật thấp giọng gọi: "Hoàn hồn Tô Thần Dật, huần luyện viên gọi mày kìa."
"Còn ngẩn người, muốn chết có phải không!" Huần luyện viên lớn tiếng gầm, hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Thần Dật, dường như nếu Tô Thần Dật không hoàn hồn thì gã sẽ lập tức tiến tới kéo ra khỏi đội ngũ.
Tô Thần Dật mãnh liệt hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía huần luyện viên, ai~ y nghĩ đến chuyện hôm qua mà nghĩ đến xuất thần.
"Chính cậu! Bước ra khỏi hàng!"
Tô Thần Dật nhìn trái nhìn phải, phát hiện tầm mắt của huần luyện viện vẫn chằm chằm nhìn y, vì thế y đành nhận mệnh, tiêu sái mà rời khỏi đội ngũ, chậm rãi tiến lên.
"Tôi đang nói chuyện mà cậu cũng dám thất thần?"
Tô Thần Dật khép chặt hai chân làm bộ nghiêm trang: "Báo cáo huấn luyện viên, đó là bởi vì huán luyện viên ngài đẹp trai đầy bá khí, em không cẩn thận nên nhìn đến ngây người!"
Đám người ở phía sau đều vặn vẹo, không có cái gì thống khổ bằng chuyện muốn cười mà không dám cười.
"Nịnh bợ vô dụng!" Huấn luyện viên độc ác trừng Tô Thần Dật một cái: "Niệm tình cậu vi phạm lần đầu tiên tôi bỏ qua cho cậu, đứng vào hàng."
Thấy Tô Thần Dật đứng vào hàng, lúc này huần luyện viên mới hùng hồn nói: "Tôi họ Diêm, Diêm trong Diêm La Vương, từ hôm nay trở đi, trong nửa tháng tôi sẽ huấn luyện các cậu, tôi biết có nhiều người các cậu gia thế không nhỏ, nhưng tôi nói cho các cậu biết, ông đây không quan tâm, ở trong này, các cậu đều như nhau, huấn luyện tốt, sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, nếu huấn luyện không tốt, hừ hừ, đừng trách ông đây xài chiêu ác trị các cậu!"
"Này, Tô Thần Dật, mày thật tuyệt, như vậy mà có thể lừa được gã kia." Long Đào ở phía sau thấp giọng nói.
Tô Thần Dật không hề chớp mắt, tay bên hông yên lặng giơ ra ký hiệu chữ V.
"Làm một người lính đủ tư cách, nội vụ là yêu cầu đầu tiên, bây giờ cho các cậu 10 phút chỉnh lý nội vụ, mười phút sau tôi sẽ đi kiểm tra, giải tán!"
Ra lệnh một tiếng, đám cú có gai lần lượt bay đi, Long Đào và Lục Nhân tự động cọ đến bên cạnh Tô Thần Dật, cùng y đi vào phòng ký túc.
Sau khi lên lầu, Tô Thần Dật không khỏi hỏi ra những thắc mắc vẫn luôn nối tiếp nhau dưới đáy lòng: "Nội vụ là cái gì?"
"Xếp đậu hủ." Long Đào thờ ơ đáp.
"Xếp đậu hủ?" Tô Thần Dật kinh ngạc: "Đậu hủ mà cũng có thể xếp?"
Bọn họ nói chuyện đến đó thì đã tới cửa phòng ký túc, Lục Nhân mở cửa phòng ra chỉ tấm chăn được gấp phẳng như đậu hủ ở trên cái giường lân cận giường của Tô Thần Dật, nói: "Chính là như vậy."
Vờ lờ! Tô Thần Dật trừng lớn mặt, thật sự là mở mang đầu óc!
•••••►►Chương 13►►
BONUS:
Mới còn trẻ mà y đã bị thoái hóa cột sống cổ, y buồn bực đi mua một cái gối đầu mới, chuyên dùng để trị thoái hóa cột sống cổ. Tối đến, y vừa lăn lộn vừa cảm thán, cái gối này quả nhiên rất thoải mái, êm êm, mềm mềm, còn, còn... ấm ấm? "Ôi chao?!" Y phát hiện thứ mình đang gối lên không phải là cái gối đầu kia, mà là cặp đùi xinh đẹp trắng nõn mơn mởn của một mỹ thiếu niên a! Mỹ thiếu niên chỉ bình tĩnh tiếp tục dùng tay mát xa cổ của y, sau đó dịu dàng hỏi: "... Chủ nhân~~~ thoải mái không ~~~?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook