Ăn Định Trạng Nguyên Phu
-
Chương 7
Thời tiết sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ.
Trước cửa phủ Văn Ngự Sử ở phía Tây thành, mọi người vây xem.
Hôm nay Trạng Nguyên gia con rể của Văn gia rời kinh thành đi đến Từ Châu nhậm chức, vì muốn gặp được mặt một tuyệt thế mĩ nam, rất nhiều người đều dậy rất sớm, hiện tại đã có rất nhiều người đang đứng đợi, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của vị Trạng Nguyên đâu, thật sự làm cho mọi người thấy sốt ruột.
Nhìn đại kiệu đang đứng ngoài phủ, chỉ biết Trạng Nguyên gia thân thể đang trong thời gian khôi phục, hơn nữa tình hình cũng không lạc quan, nếu không cũng sẽ không đi bằng kiệu thay thế cho việc đi xe ngựa, Văn gia tiểu thư này thật sự chọc cho người ta oán trách, một cái hảo hảo mỹ nam tử nhưng lại nỡ hạ độc thủ như vậy.
Mắt thấy phó dịch một chuyến lại một chuyến chuỷng hành lý lên xe ngựa.
Rốt cục, ngay lúc mọi ngươi hết sức chờ mong, một vị tuấn mỹ làm cho người ta thét chói tai Trạng Nguyên gia được người dìu đi ra từ Ngự Sử phủ, nhất thời trên đường cái một màng không khí thanh này khởi bị lạc.
Văn Ngự Sử giữ chặt tay nữ nhi, hốc mắt ửng đỏ, ngữ khí mang vài phần kích động, “Nữ nhi a, ta rất…. Rất cao hứng.”
Văn Tuyết Oánh giơ giơ mi lên, chờ phụ thân nói tiếp câu dưới.
“Các ngươi đi rồi, hẳn là sẽ không bao giờ nữa sẽ có người nửa đêm hướng trong nhà ném rau dưa và trái cây, ta cũng sẽ không cần phải lo lắng đang đi dạo ở trong viện đột nhiên bị một vật thể không rõ ràng tạp trúng.”
Văn Tuyết Oánh vẻ mặt hắc tuyến nhìn phụ thân.
“Khụ khụ…” một bên Triệu Tử Dương bị chính nước miếng của mình làm sặc, “Nhạc phụ mời trở về đi, tiểu tế cùng nương tử xin cáo từ tại đây.”
“Trên đường cẩn thận.” do dự một lúc, Văn Ngự Sử vẫn là nói ra những lời thấm thía dặn dò nữ nhân, “Không cần đối với Tử Dương thô bạo, quyền cước không thể giải quyết vấn đề…”
“Cha–” một tiếng gọi thấp mang hàm xúc ý tứ cực kỳ cảnh cáo.
Văn Ngự Sử lập tức sáng suốt thu âm, thay vào đó là vẻ mặt hiền lành cười, “Các ngươi thuận buồm xuôi gió, không cần tức giận, hãy nhường nhịn, nâng đỡ lẫn nhau mới có thể trăm năm đầu bạc.”
“Nhạc phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Oánh nhi.”
“Ta yên tâm, một trăm, một vạn lần yên tâm.” Hắn chỉ đối với nữ nhi mình lo lắng.
“Tiểu Thúy, về sau hảo hảo hầu hạ tiểu thư cùng cô gia, đừng làm cho ta lo lắng.”
“Nô tỳ biết.”
“Cha, chúng ta đi đây.” Đúng vào giây phút phải ly biệt thật sự, Văn Tuyết Oánh đột nhiên có chút thương cảm, tuy rằng không phải lần đầu tiên xa nhà, nhưng lần này cùng những lần trước bất đồng, nàng lập gia đình, từ nay về sau chồng nàng ở đâu, nàng phải ở đó.
Dùng sức cầm tay thê tử, Triệu Tử Dương hướng nàng kiên định gật gật đầu cười, dùng ánh mắt nói với nàng ‘không cần khổ sở’.
Nàng thoải mái nở nụ cười, có hắn ở bên, ở bất cứ nơi nào đều có thể là nhà.
“Nhạc phụ bảo trọng, tiểu tế xin bái biệt.”
“Hảo hảo…” nữ nhi chung quy thành người nhà của người ta, đến khi biệt ly mới cảm giác là khó có dứt bỏ như thế.
“Tốt lắm, cha, ngươi cũng đừng ai oán, chỉ cần có thời gian ta sẽ về thăm ngươi.” Thật sự có chút không đành lòng xem biểu tình không muốn rời xa của lão cha, Văn Tuyết Oánh nói lời cam đoan.
“Triệu Tử Dương, ngươi không thể đi–”
Thanh âm này – Triệu Văn hai người liếc nhau. Nàng như thế nào lại tới nữa?
Đám người bị đại nội thị vệ tách ra tạo thành một con đường cho nàng đi, Tuyên Hoa công chúa khóc lóc hai mắt biến thành hạch đào hướng cửa Ngự Sử phủ chạy tới.
“A, công chúa cẩn thận.” Văn Tuyết Oánh nhanh tay lẹ mắt xông tới phía trước ngăn chặn Tuyên Hoa công chúa chuẩn bị biểu lộ hành động yêu thương nhung nhớ đối với Triệu Tử Dương.
Triệu Tử Dương trong mắt hiện lên ý cười, cung kính thỉnh an nói, “Thần tham kiến công chúa.” Nói xong làm động tác như sắp quỳ xuống hành lễ.
“Đừng quỳ, ngươi trên người có thương tích.” Tuyên Hoa công chúa vội vàng ngăn cản hắn quỳ xuống.
Triệu Tử Dương thuận thế dừng lại động tác. Nói thật hắn thực sự không nghĩ sẽ quỳ, nay với lý do bị thương có thể miễn liền miễn đi.
“Cám ơn công chúa đến tiễn chúng ta một đoạn, Tuyết Oánh cùng tướng công đa tạ công chúa.” Văn Tuyết Oánh tuy rằng tức giận những vẫn cấp cho nàng một cái thang đi xuống.
Tuyên Hoa công chúa hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Triệu Tử Dương với ánh mắt tràn ngập quyến luyến cùng không buông tha, “Ngươi làm sao có thể nói đi liền đi ngay như vậy?”
“Thần có chức trách trong người, không thể không đi.”
“Ta đi cầu phụ hoàng cho ngươi ở lại kinh thành nhậm chức.”
“Không dám làm phiền công chúa, thần đây không dám nhận.”
“Vậy, bản cung với ngươi sẽ phải cách xa nhau.”
Triệu Tử Dương ánh mắt lạnh, nghiêm chỉnh nhắc nhở, “Thỉnh công chúa tự trọng.”
“Ta mặc kệ, ta phải cùng đi với ngươi.”
“Công chúa, Hoàng Thượng có chỉ, lệnh công chúa tức khắc hồi cung.” Một gã thái giám phi ngựa đến, thở hồng hộc nói lại khẩu dụ của Thánh Thượng.
Triệu Văn hai người liếc nhau, ở trong mắt hàm chứa ý cười, hoàng đế đây là tới che việc xấu trong nhà đây mà.
“Bản cung không quay về…” Tuyên Hoa công chúa phản kháng lại nhưng bị vài tên thị vệ mãnh mẽ áp đảo dẫn về.
“Các ngươi chạy nhanh đi đi.” Văn Ngự Sử thúc giục bọn họ đi nhanh.
“Nhạc phụ bảo trọng.”
“Cha, ta đi đây.”
“Đi đi.” Con rể quá mức tuấn mỹ cũng là một chuyện phiền toái a.
Tại vô số ánh mắt mê luyến nhìn cổ kiệu rốt cục cũng khởi động di dời, tân khoa Trạng Nguyên mang theo vết thương trên người cùng thê tử li khai kinh thành đi nhậm chức.
☆☆☆☆☆☆☆
Hướng một đường phía nam đi, thời tiết ngày một nóng bức, mà Triệu Tử Dương thương thế cũng ngày một có tiến triển tốt.
Hôm nay, Văn Tuyết Oánh giúp hắn tháo băng vải, nhìn vết thương bên ngực phải của hắn đã trở nên nhạt đi vui mừng nở nụ cười, “Cuối cùng vết thương cũng đã lành, hiện tại chỉ cần cẩn thận đến nội thương, dưỡng cho tốt là sẽ nhanh chóng khỏe lại hoàn toàn.”
“Vất vả cho ngươi quá.”
“Chiếu cố ngươi là đương nhiên, huống chi vết thương này lại là bởi vì ta mà có.” Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.
Hắn kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giống như không chút để ý nói, “Ngươi tựa hồ không phải lần đầu tiên xa nhà.” Xem nàng dọc đường đi an bài vô cùng thuần thục. Những chuyện này không phải là việc một tiểu thư khuê phòng có thể biết được.
Văn Tuyết Oánh cười cười, tựa đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng mà trả lời, “Còn nhớ vị công tư mà lúc trước ngươi ở trong chùa gặp không.”
Triệu Tử Dương tâm nhanh chóng run một cái, rũ mắt xuống đem cảm xúc che dấu lại, vân đạm phong khinh, “Ân” một tiếng.
“Hiện tại chúng ta rời đi kinh thành, nói cho ngươi cũng không vấn đề gì, kỳ thật nàng là Cát gia tiểu thư.”
Hắn ngây dại. Một trong ba vị Ngự Sử thiên kim, Cát Phi Hoa?
“Là nha, nàng vẫn hay phẫn nam trang ở bên ngoài hành tẩu.”
Kia đúng là một nữ tử! Xem nàng ngày đó ngôn hành cử chỉ rõ ràng chính là một cái ăn chơi trác táng, ai có thể nghĩ đến nàng lại là nữ phẫn nam trang.
“Phi Hoa thường xuất môn làm việc, cho nên liền kéo ta đi theo, lâu dài ta cũng quen với việc bôn ba bên ngoài, nói đi nói lại phải cám ơn nàng.”
Triệu Tử Dương có chút không yên lòng, ánh mắt dừng ở gốc cây lê ngoài cửa sổ. Người nọ tựa hồ đã đi theo họ được một đoạn thời gian.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Thu hồi ánh mắt, hắn cười cười, “Không có, chính là cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, theo giúp ta đi ra bên ngoài một chút đi.”
“Hảo, dù sao chúng ta ngày mai mới đi tiếp, nên đi ra ngoài dạo một chút, mấy ngày nay ngươi vẫn ngồi ở trong kiệu, chắc là buồn lắm.”
Giúp hắn thay đổi quần áo, kêu Tiểu Thúy cùng đi, ba người cùng đi ra khách sạn.
Đi không đến vài chục bước, Văn Tuyết Oánh liền nhịn không được thở dài.
Triệu Tử Dương thân thiết nhìn nàng, “Làm sao vậy? Thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Văn Tuyết Oánh thân thủ xoa bóp mặt hắn, không phải không có ai oán nói, “Khuôn mặt này thật sự là tai họa mà.” Cứ như vậy không lâu sau sẽ không biết thu hút biết bao nhiêu ánh mắt, thậm chí ngay cả nam nhân còn đối với hắn lộ ra ánh mắt trắng trợn tình dục, điều này làm cho nàng tức giận xoay mình sinh khí.
Nắm lấy đôi tay không an phận của nàng, điểm điểm cái mũi thẳng của nàng, hắn trêu tức nhướng mày, “Vi phu cũng không thể vĩnh viễn không đi ra khỏi cửa, bọn họ chính là chỉ nhìn một chút, ta cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, làm gì nhỏ mọn như vậy.”
“Ngươi thật sụ không ngại.” Nàng cẩn thật đánh giá vẻ mặt biến hóa của hắn.
Hắn cười đến không hề khúc mắc, “Đương nhiên.” Trong lòng lại quá rõ ràng là có một chút tức giận, với khuôn mặt quá mức tuấn mỹ này từ nhỏ đến lớn không biết là đã đem bao nhiêu cái phiền toái đến cho hắn.
Nhấp mím môi, Văn Tuyết Oánh không có hỏi lại, cho dù hắn có che dấu tốt đến đâu nàng cũng có thể cảm giác được hắn tức giận, lập tức thân thủ dùng sức nắm chặt tay hắn, cấp cho hắn an tâm.
Khóe mắt dư quan nhìn thấy một thân ảnh, nàng bất động thanh sắc xoay người, “Chúng ta đến bên kia nhìn xem đi.”
Xem nàng đứng trước một cái quảy hàng bán mặt nạ, trong mắt hắn hiện lên ý cười, đi đến bên người nàng, nhìn nàng cầm trong tay thưởng thức cái mặt nạ hình tiểu hầu tử rất sống động.
“Thích cái này sao?”
“Ngươi thấy không tốt lắm xem sao?”
“là tốt lắm xem, bất quá,” hắn dừng một chút, sau đó hạ giọng nói, “Cho dù tốt lắm xem nhưng cũng không đẹp bằng nương tử của ta.”
Nàng lập tức đỏ mặt, thôi hắn một cái.
Đi theo phía sau hai người Tiểu Thúy nhìn xung quanh, chính là không chịu đem ánh mắt dừng ở hai vị chủ tử. Ở trước công chúng như vậy cứ khanh khanh ta ta, cô gia khẳng định là bị tiểu thư làm cho hỏng rồi.
Đúng lúc Văn Tuyết Oánh chuẩn bị trả tiền, đột nhiên bên người có một trận xôn xao, có hai người hướng bên này va chạm.
“Tiểu thư–” Tiểu Thúy hoảng sợ nhìn hai người kia cổ tay rút ra một cây đao, muốn nhắc nhở chủ tử nhưng đã không còn kịp nữa.
Triệu Tử Dương theo bản năng muốn che trở phía trước thê tử, lại thấy hoa mắt, bị người một phen đẩy ra.
Tay áo tung bay, la quần lượn vòng, điện quang thạch hỏa, Văn Tuyết Oánh đã cùng với hai người đánh lén giao thủ không dưới mười chiêu, giống như một tràng hoa điệp, dáng người nhanh nhẹn, nhẹ nhàng linh động.
Nhất kích không trúng, thích khách cũng không ham chiến, đánh ra hư chiêu, phi thân bay đi.
Văn Tuyết Oánh vẫn chưa đuổi theo, mà là nhìn phương hướng bọn họ biến mất có chút đăm chiêu.
“Ngươi không sao chứ.”
“Không có việc gì.”
“Chúng ta về khách sạn đi.” Hắn đỡ lấy nàng.
“Hảo.” Nàng không yên lòng gật đầu. Đến tột cùng là ai phái tới, nàng nhớ rõ chính mình cũng không có cừu gia với ai, hơn nữa xem thân thủ của bọn họ cũng không giống người trong giang hồ bình thường.
“Oánh nhi.” Hắn lo lắng nhìn nàng.
Văn Tuyết Oánh kéo Tiểu Thúy qua, “Đi tìm người giúp ta tra.”
“Tìm ai?” Tiểu Thúy lập tứng phản ứng hỏi lại.
“Phong Lôi Bảo.” Nàng nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.
Tiểu Thúy hiểu được, xoay người rời đi.
“Đó là ai vậy?” Hắn cảm thấy có chút bất an.
“Trở về rồi nói sau.” Nàng kéo hắn trở về, không rõ ràng lắm ý đồ của đối phương, vẫn là đừng cho hắn bại lộ sẽ gặp nguy hiểm.
Một hồi sau khi về đến phòng khách sạn, hắn liền truy vấn lai lịch của Phong Lôi Bảo.
Văn Tuyết Oánh có chút bất đắc dĩ thở dài, “Trên giang hồ có câu nhất bảo nhị cung tam gia, trong đó nhất bảo chỉ đó là Phong Lôi Bảo, thế lực không thể xem nhẹ, lực tài phú có thể địch với toàn quốc, bảo chủ là đại ca kết nghĩa của Phi Hoa, chúng ta khi đi ra bên ngoài gặp sự tình gì đều tìm hắn hỗ trợ.”
“Hắn ở gần đây sao?”
“Phong Lôi Bảo chi nhánh trải rộng khắp thiên hạ, hắn không cần tự mình ở trong này, mà ta cũng chỉ muốn biết lai lịch đối phương mà thôi, ứng phó bọn họ ta còn thừa sức.”
“Bọn họ tựa hồ đã theo chúng ta vài ngày.”
“Ngươi cũng phát hiện?” Nàng khó nén kinh ngạc.
“Tướng công của ngươi cũng không phải bao cỏ.” Hắn cắn răng trừng mắt liếc nàng một cái.
Nàng lâm vào bật cười, thân thủ vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của hắn làm cho nữ nhân ghen tị, bĩu môi, “Ta đương nhiên biết ngươi không phải bao cỏ, ai dám nói Trang Nguyên gia thi đình đoạt được giải nhất là bao cỏ đâu.”
“Ngươi thế nhưng lại trêu chọc ta.” Ánh mắt hắn nóng lên, thân thủ nắm thắt lưng của nàng, cái trán để lên trán của nàng, “Oánh nhi.”
Nàng bị hắn dùng thanh âm khan khan nhưng lại mê người đến mê hoặc gọi, ngơ ngác chìm ngập trong ánh mắt của hắn.
Cánh môi ẩm ước nóng bổng chậm rãi di chuyển xuống, như con bướm đậu lên đôi môi anh đào đầy hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay to lớn đáng lẽ đang nắm ở thắt lưng nàng lại không an phận di chuyển xuống váy, chui vào nội y của nàng.
Hai người hô hấp dần dần ồ ồ, nhiệt độ cơ thể lên cao…
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, phong khinh vân đạm, trên giường những âm thanh kích tình, một mãnh xuân tình.
☆☆☆☆☆☆☆
Rừng rậm che mất mặt trời, một đoàn xe tứ mã điều khiển quan đạo theo đường cong uống lượng của khu rừng mà đi qua.
Tán cây dày đặc che lấp đi những tia nắng, ánh sáng trong rừng có vẻ có chút âm u, cũng làm cho núi rừng xanh biếc nhiễm vài tia sắc thái biến hóa kì lạ.
Bốn ngươi nâng nhuyễn kiệu cùng với một chiếc xe ngựa, một trước một sau chậm rãi chạy trên quan đạo, người hầu đi theo nhuyễn kiệu không hẹn mà cùng nắm lấy chuôi đao ở thắt lưng.
Ở đoạn đường này đạo tặc thường hay lui tới, vô luận quan dân chỉ cần đi ngang qua đây không thể không lo lắng đền phòng.
Bị cổ kiểu lắc lư đột ngột làm cho Văn Tuyết Oánh đang buồn ngủ thanh tỉnh hẳn, thân thủ nhẹ nhàng nhất rèm kiệu lên nhìn ra bên ngoài.
Một đám hắc y nhân che mặt xông tới, trong tay cầm cương đao cho dù tại đây là rừng âm u cũng làm cho người ta cảm nhận được hàn quang khiếp người.
Mày liễu vi chọn, híp lại trong mắt hiện lên một đạo quang lợi hại. Hôm nay việc này khó có thể trôi qua bình yên, những người đến đều là cao thủ, chỉ cần sơ xuất một chút cũng sợ phải đem tính mệnh chôn vùi tại đây.
Một bàn tay to cầm lấy tay nàng, Triệu Tử Dương thanh âm ôn nhu mà lại bình tĩnh truyền vào tai nàng, “Chúng ta cùng sinh cùng tử.”
Sự tình bên ngoài lúc này hung hiểm vạn phần, bên trong lại nùng tình vô hạn, nàng hướng hắn cười quyến rũ, nhẹ nhàng gật đầu, “Hảo, cùng sinh cùng tử.”
Lúc này hai thanh đao lao thẳng tới nhuyễn kiệu, Văn Tuyết Oánh không kịp suy nghĩ, trực tiếp kéo trượng phu ra khỏi kiệu, đưa hắn chặt chẽ bảo hộ ở phía sau.
Sau một hồi giao thủ, trong lòng nàng đã có nhận định, nhóm người này mục tiêu chính là nàng, chẳng những cố tình không thương tổn Triệu Tử Dương, thậm chí còn có chút kiêng kị hắn, có mấy lần hắn che ở trước nàng, bọn họ đâm tới liền lật đật thu đao, thiếu chút nữa ngộ thương đến đồng bọn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, nàng cơ hồ có thể khẳng định nguyên nhân của trận thảm họa này là do trượng phu của mình, không cần nghĩ chi cho sâu xa, nàng có thể chắc chắn người đứng sau màn này chính là – Tuyên Hoa công chúa.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trong lòng thở dài ba tiếng, xuống tay liền không có cố kỵ vì muốn bảo vệ trượng phu mà vướn bận nữa, nếu mục tiêu của bọn họ là nàng, nàng liền không cần phải lo trước lo sau, thẳng tay cùng bọn họ quyết chiến, thắng thua chỉ còn do số trời.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Tử Dương hối hận chính mình vì sao lại là môt thư sinh, tay trói gà không chặt, mắt thấy thê tử ở trước mặt mình bị người vây đánh, hắn lại không giúp được gì.
“Cô gia, làm sao bây giờ?” Tiểu Thúy sốt ruột khi mắt thấy chủ tử đang ở trong cảnh nguy hiểm, mặt đều bị dọa trắng toát, kéo tay áo Triệu Tử Dương xin giúp đỡ.
Triệu Tử Dương làm sao không vội, nhưng hắn lại không thể giúp được gì, hai tay nắm lại, hai mắt phun hỏa trừng mắt nhìn trận chiến đang giằng co, đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong đầu. Vừa mới rồi bọn họ hình như đối với chính mình có chút kiêng kị chẳng lẽ…
Trong lúc đó tâm vừa chuyển động, hắn hướng một gã đâm thẳng kiếm vào người thê tử.
Người bịt mặt bị hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng né tránh.
Mắt thấy cách này hữu hiệu, Triệu Tử Dương đơn giản lấy thân mình làm tấm chắn, hóa giải các tình huống nguy hiểm cho vợ, làm cho một đám hắc y nhân nhất thời không thể tiến lên.
Nàng một chưởng đánh bay một người ở gần đó, Văn Tuyết Oánh kéo trượng phu đang che trước người ra.
“Oánh nhi–” nàng muốn làm cái gì?
“Chúng ta cứ đánh như vậy không có ý tứ gì không phải sao?” nàng hướng hắc y nhân cười cười, “Các ngươi cứ trở về chuyển cáo với chủ tử của các ngươi, trực tiếp thỉnh chỉ ban cho ta cái chết không phải tốt hơn sao?”
Toàn bộ hắc y nhân lâm vào giật mình.
“Các ngươi nếu không chịu dừng tay, tướng công của ta cũng sẽ không đứng yên nhìn các ngươi dồn ta vào chỗ chết, đến lúc đó chúng ta cứ như trước giằng co, cho nên trừ phi các ngươi quyết tâm ngay cả hắn cũng chém một nhát, đương nhiên,” nàng cố ý tạm dừng lại một chút, cười giảo huyệt, “Nếu các ngươi không sợ rơi đầu có thể thử một chút, ta thật sự không ngại”
Triệu Tử Dương thiếu chút nữa là cười ra tiếng, dùng sức kéo kéo tay nàng, ý bảo nàng an phận một chút, nhưng mà khi hắn chuyển sang hướng hắc y nhân thì vẻ mặt lại lâm vào trạng thái lạnh lùng nói, “Ta đã có thể đoán ra chủ tử của các ngươi là ai, chư vị hãy dừng tay tại đây đi.”
Hắc y nhân nhìn nhau, cuối cùng dường như đã quyết tâm đưa ra quyết định, phi thân bay đi.
Tiểu Thúy lập tức chạy tới bên chủ tử, một bên xem xét chủ tử, một bên cằn nhằn, “Xem làm tiểu thư ta mệt chết đi được, nhóm người này là ăn no không có việc gì làm mà.”
Nhìn đến tóc mai thê tử ướt đẫm, sườn tốc dài đến thắt lưng vì đánh nhau mà bị kiếm cắt tới, Triệu Tử Dương trong mắt tích tụ nổi căm giận ngút trời.
Nếu như phiền toái này chỉ cấp cho mình hắn thôi thì không sao, đằng này lại mang tai kiếp đến cho thê tử, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
“Không có việc gì, không có việc gì, coi như hoạt động gân cốt.”
Văn Tuyết Oánh một bên đối ứng với nha hoàn, một bên cẩn thận đánh giá thần sắc của trượng phu. Sắc mặt của hắn giống như thật sự đang rất tức giận.
Nàng thân thủ nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, hắn hơi hơi cúi xuống.
“Làm sao vậy, Oánh nhi?”
“Không cần tức giận.”
“Ta không có.”
“Ngươi rõ ràng là đang tức giận.”
“Ta nào có.” Hắn lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười, băng hà tuyết tan.
“Nghĩ ta ngày đầu nhận thức ngươi sao?” Nàng buồn cười lắc đầu. Bọn họ là quen biết nhau từ nhỏ ,bây giờ lại kết tóc thành phu thê, hắn lừa ai a!
“Tiểu Thúy, ngươi xem cô gia ta có tức giận sao?”
Tiểu Thúy chỉ nhìn lướt qua liền đem ánh mắt chuyển sang xem cây cối xung quanh. Cô gia vốn là yêu nghiệt, nay lại cười như vậy, thật sự là rất giống như làm cho người ta lâm vào trầm luân.
“Không giống.” Làm gì có người nào sinh khí lại cười đến sáng lạn như vậy?
Văn Tuyết Oánh không nói gì chỉ lắc đầu.
Mỹ nam kế! Cố tình sử dụng kế này, một cái nho nhã tuyệt luân mỹ nam tử, kế này vừa ra, ai cũng phải mắc bẫy a.
“Hảo, cho dù ngươi không tức giận, sát thủ cũng đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Mặc kệ hắn tính làm như thế nào, không hay ho đều là người khác, nàng cũng mặc kệ.
“Ân.” Đi được hai bước, nàng dừng lạ, quay đầu hướng hắn thản nhiên cười, “Thu hồi vẻ tươi cười của ngươi đi, thực chướng mắt.” Nói xong xoay người đi đến nhuyễn kiệu.
Triệu Tử Dương đầu tiên là sửng sốt, chợt cười to, cuối cùng ôm ngực phải mày kiếm nhăn lại. Làm động đến chỗ bị thương, hai căn xương sường đến bao lâu mới có thể lành lặn hẳn đây.
Tiểu Thúy cúi đầu đi qua dìu hắn, hai vai cũng không nhịn được mà run run. A, nàng thực bội phục tiểu thư, đối mặt với sắt đẹp như thế mà vẫn có thể trấn định được.
“Tiểu Thúy, đừng cười trộm, cẩn thận bị sặc nước miếng.” Văn Tuyết Oánh thản nhiên truyền ra thanh âm từ trong kiệu ra.
Tiểu Thúy lập tức ngẩng đầu nhe răng, “Tiểu thư–”
“Ha ha…” trong kiệu truyền ra tiếng cười vui vẻ của Văn Tuyết Oánh.
Trước cửa phủ Văn Ngự Sử ở phía Tây thành, mọi người vây xem.
Hôm nay Trạng Nguyên gia con rể của Văn gia rời kinh thành đi đến Từ Châu nhậm chức, vì muốn gặp được mặt một tuyệt thế mĩ nam, rất nhiều người đều dậy rất sớm, hiện tại đã có rất nhiều người đang đứng đợi, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của vị Trạng Nguyên đâu, thật sự làm cho mọi người thấy sốt ruột.
Nhìn đại kiệu đang đứng ngoài phủ, chỉ biết Trạng Nguyên gia thân thể đang trong thời gian khôi phục, hơn nữa tình hình cũng không lạc quan, nếu không cũng sẽ không đi bằng kiệu thay thế cho việc đi xe ngựa, Văn gia tiểu thư này thật sự chọc cho người ta oán trách, một cái hảo hảo mỹ nam tử nhưng lại nỡ hạ độc thủ như vậy.
Mắt thấy phó dịch một chuyến lại một chuyến chuỷng hành lý lên xe ngựa.
Rốt cục, ngay lúc mọi ngươi hết sức chờ mong, một vị tuấn mỹ làm cho người ta thét chói tai Trạng Nguyên gia được người dìu đi ra từ Ngự Sử phủ, nhất thời trên đường cái một màng không khí thanh này khởi bị lạc.
Văn Ngự Sử giữ chặt tay nữ nhi, hốc mắt ửng đỏ, ngữ khí mang vài phần kích động, “Nữ nhi a, ta rất…. Rất cao hứng.”
Văn Tuyết Oánh giơ giơ mi lên, chờ phụ thân nói tiếp câu dưới.
“Các ngươi đi rồi, hẳn là sẽ không bao giờ nữa sẽ có người nửa đêm hướng trong nhà ném rau dưa và trái cây, ta cũng sẽ không cần phải lo lắng đang đi dạo ở trong viện đột nhiên bị một vật thể không rõ ràng tạp trúng.”
Văn Tuyết Oánh vẻ mặt hắc tuyến nhìn phụ thân.
“Khụ khụ…” một bên Triệu Tử Dương bị chính nước miếng của mình làm sặc, “Nhạc phụ mời trở về đi, tiểu tế cùng nương tử xin cáo từ tại đây.”
“Trên đường cẩn thận.” do dự một lúc, Văn Ngự Sử vẫn là nói ra những lời thấm thía dặn dò nữ nhân, “Không cần đối với Tử Dương thô bạo, quyền cước không thể giải quyết vấn đề…”
“Cha–” một tiếng gọi thấp mang hàm xúc ý tứ cực kỳ cảnh cáo.
Văn Ngự Sử lập tức sáng suốt thu âm, thay vào đó là vẻ mặt hiền lành cười, “Các ngươi thuận buồm xuôi gió, không cần tức giận, hãy nhường nhịn, nâng đỡ lẫn nhau mới có thể trăm năm đầu bạc.”
“Nhạc phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Oánh nhi.”
“Ta yên tâm, một trăm, một vạn lần yên tâm.” Hắn chỉ đối với nữ nhi mình lo lắng.
“Tiểu Thúy, về sau hảo hảo hầu hạ tiểu thư cùng cô gia, đừng làm cho ta lo lắng.”
“Nô tỳ biết.”
“Cha, chúng ta đi đây.” Đúng vào giây phút phải ly biệt thật sự, Văn Tuyết Oánh đột nhiên có chút thương cảm, tuy rằng không phải lần đầu tiên xa nhà, nhưng lần này cùng những lần trước bất đồng, nàng lập gia đình, từ nay về sau chồng nàng ở đâu, nàng phải ở đó.
Dùng sức cầm tay thê tử, Triệu Tử Dương hướng nàng kiên định gật gật đầu cười, dùng ánh mắt nói với nàng ‘không cần khổ sở’.
Nàng thoải mái nở nụ cười, có hắn ở bên, ở bất cứ nơi nào đều có thể là nhà.
“Nhạc phụ bảo trọng, tiểu tế xin bái biệt.”
“Hảo hảo…” nữ nhi chung quy thành người nhà của người ta, đến khi biệt ly mới cảm giác là khó có dứt bỏ như thế.
“Tốt lắm, cha, ngươi cũng đừng ai oán, chỉ cần có thời gian ta sẽ về thăm ngươi.” Thật sự có chút không đành lòng xem biểu tình không muốn rời xa của lão cha, Văn Tuyết Oánh nói lời cam đoan.
“Triệu Tử Dương, ngươi không thể đi–”
Thanh âm này – Triệu Văn hai người liếc nhau. Nàng như thế nào lại tới nữa?
Đám người bị đại nội thị vệ tách ra tạo thành một con đường cho nàng đi, Tuyên Hoa công chúa khóc lóc hai mắt biến thành hạch đào hướng cửa Ngự Sử phủ chạy tới.
“A, công chúa cẩn thận.” Văn Tuyết Oánh nhanh tay lẹ mắt xông tới phía trước ngăn chặn Tuyên Hoa công chúa chuẩn bị biểu lộ hành động yêu thương nhung nhớ đối với Triệu Tử Dương.
Triệu Tử Dương trong mắt hiện lên ý cười, cung kính thỉnh an nói, “Thần tham kiến công chúa.” Nói xong làm động tác như sắp quỳ xuống hành lễ.
“Đừng quỳ, ngươi trên người có thương tích.” Tuyên Hoa công chúa vội vàng ngăn cản hắn quỳ xuống.
Triệu Tử Dương thuận thế dừng lại động tác. Nói thật hắn thực sự không nghĩ sẽ quỳ, nay với lý do bị thương có thể miễn liền miễn đi.
“Cám ơn công chúa đến tiễn chúng ta một đoạn, Tuyết Oánh cùng tướng công đa tạ công chúa.” Văn Tuyết Oánh tuy rằng tức giận những vẫn cấp cho nàng một cái thang đi xuống.
Tuyên Hoa công chúa hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Triệu Tử Dương với ánh mắt tràn ngập quyến luyến cùng không buông tha, “Ngươi làm sao có thể nói đi liền đi ngay như vậy?”
“Thần có chức trách trong người, không thể không đi.”
“Ta đi cầu phụ hoàng cho ngươi ở lại kinh thành nhậm chức.”
“Không dám làm phiền công chúa, thần đây không dám nhận.”
“Vậy, bản cung với ngươi sẽ phải cách xa nhau.”
Triệu Tử Dương ánh mắt lạnh, nghiêm chỉnh nhắc nhở, “Thỉnh công chúa tự trọng.”
“Ta mặc kệ, ta phải cùng đi với ngươi.”
“Công chúa, Hoàng Thượng có chỉ, lệnh công chúa tức khắc hồi cung.” Một gã thái giám phi ngựa đến, thở hồng hộc nói lại khẩu dụ của Thánh Thượng.
Triệu Văn hai người liếc nhau, ở trong mắt hàm chứa ý cười, hoàng đế đây là tới che việc xấu trong nhà đây mà.
“Bản cung không quay về…” Tuyên Hoa công chúa phản kháng lại nhưng bị vài tên thị vệ mãnh mẽ áp đảo dẫn về.
“Các ngươi chạy nhanh đi đi.” Văn Ngự Sử thúc giục bọn họ đi nhanh.
“Nhạc phụ bảo trọng.”
“Cha, ta đi đây.”
“Đi đi.” Con rể quá mức tuấn mỹ cũng là một chuyện phiền toái a.
Tại vô số ánh mắt mê luyến nhìn cổ kiệu rốt cục cũng khởi động di dời, tân khoa Trạng Nguyên mang theo vết thương trên người cùng thê tử li khai kinh thành đi nhậm chức.
☆☆☆☆☆☆☆
Hướng một đường phía nam đi, thời tiết ngày một nóng bức, mà Triệu Tử Dương thương thế cũng ngày một có tiến triển tốt.
Hôm nay, Văn Tuyết Oánh giúp hắn tháo băng vải, nhìn vết thương bên ngực phải của hắn đã trở nên nhạt đi vui mừng nở nụ cười, “Cuối cùng vết thương cũng đã lành, hiện tại chỉ cần cẩn thận đến nội thương, dưỡng cho tốt là sẽ nhanh chóng khỏe lại hoàn toàn.”
“Vất vả cho ngươi quá.”
“Chiếu cố ngươi là đương nhiên, huống chi vết thương này lại là bởi vì ta mà có.” Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.
Hắn kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giống như không chút để ý nói, “Ngươi tựa hồ không phải lần đầu tiên xa nhà.” Xem nàng dọc đường đi an bài vô cùng thuần thục. Những chuyện này không phải là việc một tiểu thư khuê phòng có thể biết được.
Văn Tuyết Oánh cười cười, tựa đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng mà trả lời, “Còn nhớ vị công tư mà lúc trước ngươi ở trong chùa gặp không.”
Triệu Tử Dương tâm nhanh chóng run một cái, rũ mắt xuống đem cảm xúc che dấu lại, vân đạm phong khinh, “Ân” một tiếng.
“Hiện tại chúng ta rời đi kinh thành, nói cho ngươi cũng không vấn đề gì, kỳ thật nàng là Cát gia tiểu thư.”
Hắn ngây dại. Một trong ba vị Ngự Sử thiên kim, Cát Phi Hoa?
“Là nha, nàng vẫn hay phẫn nam trang ở bên ngoài hành tẩu.”
Kia đúng là một nữ tử! Xem nàng ngày đó ngôn hành cử chỉ rõ ràng chính là một cái ăn chơi trác táng, ai có thể nghĩ đến nàng lại là nữ phẫn nam trang.
“Phi Hoa thường xuất môn làm việc, cho nên liền kéo ta đi theo, lâu dài ta cũng quen với việc bôn ba bên ngoài, nói đi nói lại phải cám ơn nàng.”
Triệu Tử Dương có chút không yên lòng, ánh mắt dừng ở gốc cây lê ngoài cửa sổ. Người nọ tựa hồ đã đi theo họ được một đoạn thời gian.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Thu hồi ánh mắt, hắn cười cười, “Không có, chính là cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, theo giúp ta đi ra bên ngoài một chút đi.”
“Hảo, dù sao chúng ta ngày mai mới đi tiếp, nên đi ra ngoài dạo một chút, mấy ngày nay ngươi vẫn ngồi ở trong kiệu, chắc là buồn lắm.”
Giúp hắn thay đổi quần áo, kêu Tiểu Thúy cùng đi, ba người cùng đi ra khách sạn.
Đi không đến vài chục bước, Văn Tuyết Oánh liền nhịn không được thở dài.
Triệu Tử Dương thân thiết nhìn nàng, “Làm sao vậy? Thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Văn Tuyết Oánh thân thủ xoa bóp mặt hắn, không phải không có ai oán nói, “Khuôn mặt này thật sự là tai họa mà.” Cứ như vậy không lâu sau sẽ không biết thu hút biết bao nhiêu ánh mắt, thậm chí ngay cả nam nhân còn đối với hắn lộ ra ánh mắt trắng trợn tình dục, điều này làm cho nàng tức giận xoay mình sinh khí.
Nắm lấy đôi tay không an phận của nàng, điểm điểm cái mũi thẳng của nàng, hắn trêu tức nhướng mày, “Vi phu cũng không thể vĩnh viễn không đi ra khỏi cửa, bọn họ chính là chỉ nhìn một chút, ta cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, làm gì nhỏ mọn như vậy.”
“Ngươi thật sụ không ngại.” Nàng cẩn thật đánh giá vẻ mặt biến hóa của hắn.
Hắn cười đến không hề khúc mắc, “Đương nhiên.” Trong lòng lại quá rõ ràng là có một chút tức giận, với khuôn mặt quá mức tuấn mỹ này từ nhỏ đến lớn không biết là đã đem bao nhiêu cái phiền toái đến cho hắn.
Nhấp mím môi, Văn Tuyết Oánh không có hỏi lại, cho dù hắn có che dấu tốt đến đâu nàng cũng có thể cảm giác được hắn tức giận, lập tức thân thủ dùng sức nắm chặt tay hắn, cấp cho hắn an tâm.
Khóe mắt dư quan nhìn thấy một thân ảnh, nàng bất động thanh sắc xoay người, “Chúng ta đến bên kia nhìn xem đi.”
Xem nàng đứng trước một cái quảy hàng bán mặt nạ, trong mắt hắn hiện lên ý cười, đi đến bên người nàng, nhìn nàng cầm trong tay thưởng thức cái mặt nạ hình tiểu hầu tử rất sống động.
“Thích cái này sao?”
“Ngươi thấy không tốt lắm xem sao?”
“là tốt lắm xem, bất quá,” hắn dừng một chút, sau đó hạ giọng nói, “Cho dù tốt lắm xem nhưng cũng không đẹp bằng nương tử của ta.”
Nàng lập tức đỏ mặt, thôi hắn một cái.
Đi theo phía sau hai người Tiểu Thúy nhìn xung quanh, chính là không chịu đem ánh mắt dừng ở hai vị chủ tử. Ở trước công chúng như vậy cứ khanh khanh ta ta, cô gia khẳng định là bị tiểu thư làm cho hỏng rồi.
Đúng lúc Văn Tuyết Oánh chuẩn bị trả tiền, đột nhiên bên người có một trận xôn xao, có hai người hướng bên này va chạm.
“Tiểu thư–” Tiểu Thúy hoảng sợ nhìn hai người kia cổ tay rút ra một cây đao, muốn nhắc nhở chủ tử nhưng đã không còn kịp nữa.
Triệu Tử Dương theo bản năng muốn che trở phía trước thê tử, lại thấy hoa mắt, bị người một phen đẩy ra.
Tay áo tung bay, la quần lượn vòng, điện quang thạch hỏa, Văn Tuyết Oánh đã cùng với hai người đánh lén giao thủ không dưới mười chiêu, giống như một tràng hoa điệp, dáng người nhanh nhẹn, nhẹ nhàng linh động.
Nhất kích không trúng, thích khách cũng không ham chiến, đánh ra hư chiêu, phi thân bay đi.
Văn Tuyết Oánh vẫn chưa đuổi theo, mà là nhìn phương hướng bọn họ biến mất có chút đăm chiêu.
“Ngươi không sao chứ.”
“Không có việc gì.”
“Chúng ta về khách sạn đi.” Hắn đỡ lấy nàng.
“Hảo.” Nàng không yên lòng gật đầu. Đến tột cùng là ai phái tới, nàng nhớ rõ chính mình cũng không có cừu gia với ai, hơn nữa xem thân thủ của bọn họ cũng không giống người trong giang hồ bình thường.
“Oánh nhi.” Hắn lo lắng nhìn nàng.
Văn Tuyết Oánh kéo Tiểu Thúy qua, “Đi tìm người giúp ta tra.”
“Tìm ai?” Tiểu Thúy lập tứng phản ứng hỏi lại.
“Phong Lôi Bảo.” Nàng nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.
Tiểu Thúy hiểu được, xoay người rời đi.
“Đó là ai vậy?” Hắn cảm thấy có chút bất an.
“Trở về rồi nói sau.” Nàng kéo hắn trở về, không rõ ràng lắm ý đồ của đối phương, vẫn là đừng cho hắn bại lộ sẽ gặp nguy hiểm.
Một hồi sau khi về đến phòng khách sạn, hắn liền truy vấn lai lịch của Phong Lôi Bảo.
Văn Tuyết Oánh có chút bất đắc dĩ thở dài, “Trên giang hồ có câu nhất bảo nhị cung tam gia, trong đó nhất bảo chỉ đó là Phong Lôi Bảo, thế lực không thể xem nhẹ, lực tài phú có thể địch với toàn quốc, bảo chủ là đại ca kết nghĩa của Phi Hoa, chúng ta khi đi ra bên ngoài gặp sự tình gì đều tìm hắn hỗ trợ.”
“Hắn ở gần đây sao?”
“Phong Lôi Bảo chi nhánh trải rộng khắp thiên hạ, hắn không cần tự mình ở trong này, mà ta cũng chỉ muốn biết lai lịch đối phương mà thôi, ứng phó bọn họ ta còn thừa sức.”
“Bọn họ tựa hồ đã theo chúng ta vài ngày.”
“Ngươi cũng phát hiện?” Nàng khó nén kinh ngạc.
“Tướng công của ngươi cũng không phải bao cỏ.” Hắn cắn răng trừng mắt liếc nàng một cái.
Nàng lâm vào bật cười, thân thủ vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của hắn làm cho nữ nhân ghen tị, bĩu môi, “Ta đương nhiên biết ngươi không phải bao cỏ, ai dám nói Trang Nguyên gia thi đình đoạt được giải nhất là bao cỏ đâu.”
“Ngươi thế nhưng lại trêu chọc ta.” Ánh mắt hắn nóng lên, thân thủ nắm thắt lưng của nàng, cái trán để lên trán của nàng, “Oánh nhi.”
Nàng bị hắn dùng thanh âm khan khan nhưng lại mê người đến mê hoặc gọi, ngơ ngác chìm ngập trong ánh mắt của hắn.
Cánh môi ẩm ước nóng bổng chậm rãi di chuyển xuống, như con bướm đậu lên đôi môi anh đào đầy hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay to lớn đáng lẽ đang nắm ở thắt lưng nàng lại không an phận di chuyển xuống váy, chui vào nội y của nàng.
Hai người hô hấp dần dần ồ ồ, nhiệt độ cơ thể lên cao…
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, phong khinh vân đạm, trên giường những âm thanh kích tình, một mãnh xuân tình.
☆☆☆☆☆☆☆
Rừng rậm che mất mặt trời, một đoàn xe tứ mã điều khiển quan đạo theo đường cong uống lượng của khu rừng mà đi qua.
Tán cây dày đặc che lấp đi những tia nắng, ánh sáng trong rừng có vẻ có chút âm u, cũng làm cho núi rừng xanh biếc nhiễm vài tia sắc thái biến hóa kì lạ.
Bốn ngươi nâng nhuyễn kiệu cùng với một chiếc xe ngựa, một trước một sau chậm rãi chạy trên quan đạo, người hầu đi theo nhuyễn kiệu không hẹn mà cùng nắm lấy chuôi đao ở thắt lưng.
Ở đoạn đường này đạo tặc thường hay lui tới, vô luận quan dân chỉ cần đi ngang qua đây không thể không lo lắng đền phòng.
Bị cổ kiểu lắc lư đột ngột làm cho Văn Tuyết Oánh đang buồn ngủ thanh tỉnh hẳn, thân thủ nhẹ nhàng nhất rèm kiệu lên nhìn ra bên ngoài.
Một đám hắc y nhân che mặt xông tới, trong tay cầm cương đao cho dù tại đây là rừng âm u cũng làm cho người ta cảm nhận được hàn quang khiếp người.
Mày liễu vi chọn, híp lại trong mắt hiện lên một đạo quang lợi hại. Hôm nay việc này khó có thể trôi qua bình yên, những người đến đều là cao thủ, chỉ cần sơ xuất một chút cũng sợ phải đem tính mệnh chôn vùi tại đây.
Một bàn tay to cầm lấy tay nàng, Triệu Tử Dương thanh âm ôn nhu mà lại bình tĩnh truyền vào tai nàng, “Chúng ta cùng sinh cùng tử.”
Sự tình bên ngoài lúc này hung hiểm vạn phần, bên trong lại nùng tình vô hạn, nàng hướng hắn cười quyến rũ, nhẹ nhàng gật đầu, “Hảo, cùng sinh cùng tử.”
Lúc này hai thanh đao lao thẳng tới nhuyễn kiệu, Văn Tuyết Oánh không kịp suy nghĩ, trực tiếp kéo trượng phu ra khỏi kiệu, đưa hắn chặt chẽ bảo hộ ở phía sau.
Sau một hồi giao thủ, trong lòng nàng đã có nhận định, nhóm người này mục tiêu chính là nàng, chẳng những cố tình không thương tổn Triệu Tử Dương, thậm chí còn có chút kiêng kị hắn, có mấy lần hắn che ở trước nàng, bọn họ đâm tới liền lật đật thu đao, thiếu chút nữa ngộ thương đến đồng bọn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, nàng cơ hồ có thể khẳng định nguyên nhân của trận thảm họa này là do trượng phu của mình, không cần nghĩ chi cho sâu xa, nàng có thể chắc chắn người đứng sau màn này chính là – Tuyên Hoa công chúa.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trong lòng thở dài ba tiếng, xuống tay liền không có cố kỵ vì muốn bảo vệ trượng phu mà vướn bận nữa, nếu mục tiêu của bọn họ là nàng, nàng liền không cần phải lo trước lo sau, thẳng tay cùng bọn họ quyết chiến, thắng thua chỉ còn do số trời.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Tử Dương hối hận chính mình vì sao lại là môt thư sinh, tay trói gà không chặt, mắt thấy thê tử ở trước mặt mình bị người vây đánh, hắn lại không giúp được gì.
“Cô gia, làm sao bây giờ?” Tiểu Thúy sốt ruột khi mắt thấy chủ tử đang ở trong cảnh nguy hiểm, mặt đều bị dọa trắng toát, kéo tay áo Triệu Tử Dương xin giúp đỡ.
Triệu Tử Dương làm sao không vội, nhưng hắn lại không thể giúp được gì, hai tay nắm lại, hai mắt phun hỏa trừng mắt nhìn trận chiến đang giằng co, đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong đầu. Vừa mới rồi bọn họ hình như đối với chính mình có chút kiêng kị chẳng lẽ…
Trong lúc đó tâm vừa chuyển động, hắn hướng một gã đâm thẳng kiếm vào người thê tử.
Người bịt mặt bị hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng né tránh.
Mắt thấy cách này hữu hiệu, Triệu Tử Dương đơn giản lấy thân mình làm tấm chắn, hóa giải các tình huống nguy hiểm cho vợ, làm cho một đám hắc y nhân nhất thời không thể tiến lên.
Nàng một chưởng đánh bay một người ở gần đó, Văn Tuyết Oánh kéo trượng phu đang che trước người ra.
“Oánh nhi–” nàng muốn làm cái gì?
“Chúng ta cứ đánh như vậy không có ý tứ gì không phải sao?” nàng hướng hắc y nhân cười cười, “Các ngươi cứ trở về chuyển cáo với chủ tử của các ngươi, trực tiếp thỉnh chỉ ban cho ta cái chết không phải tốt hơn sao?”
Toàn bộ hắc y nhân lâm vào giật mình.
“Các ngươi nếu không chịu dừng tay, tướng công của ta cũng sẽ không đứng yên nhìn các ngươi dồn ta vào chỗ chết, đến lúc đó chúng ta cứ như trước giằng co, cho nên trừ phi các ngươi quyết tâm ngay cả hắn cũng chém một nhát, đương nhiên,” nàng cố ý tạm dừng lại một chút, cười giảo huyệt, “Nếu các ngươi không sợ rơi đầu có thể thử một chút, ta thật sự không ngại”
Triệu Tử Dương thiếu chút nữa là cười ra tiếng, dùng sức kéo kéo tay nàng, ý bảo nàng an phận một chút, nhưng mà khi hắn chuyển sang hướng hắc y nhân thì vẻ mặt lại lâm vào trạng thái lạnh lùng nói, “Ta đã có thể đoán ra chủ tử của các ngươi là ai, chư vị hãy dừng tay tại đây đi.”
Hắc y nhân nhìn nhau, cuối cùng dường như đã quyết tâm đưa ra quyết định, phi thân bay đi.
Tiểu Thúy lập tức chạy tới bên chủ tử, một bên xem xét chủ tử, một bên cằn nhằn, “Xem làm tiểu thư ta mệt chết đi được, nhóm người này là ăn no không có việc gì làm mà.”
Nhìn đến tóc mai thê tử ướt đẫm, sườn tốc dài đến thắt lưng vì đánh nhau mà bị kiếm cắt tới, Triệu Tử Dương trong mắt tích tụ nổi căm giận ngút trời.
Nếu như phiền toái này chỉ cấp cho mình hắn thôi thì không sao, đằng này lại mang tai kiếp đến cho thê tử, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
“Không có việc gì, không có việc gì, coi như hoạt động gân cốt.”
Văn Tuyết Oánh một bên đối ứng với nha hoàn, một bên cẩn thận đánh giá thần sắc của trượng phu. Sắc mặt của hắn giống như thật sự đang rất tức giận.
Nàng thân thủ nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, hắn hơi hơi cúi xuống.
“Làm sao vậy, Oánh nhi?”
“Không cần tức giận.”
“Ta không có.”
“Ngươi rõ ràng là đang tức giận.”
“Ta nào có.” Hắn lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười, băng hà tuyết tan.
“Nghĩ ta ngày đầu nhận thức ngươi sao?” Nàng buồn cười lắc đầu. Bọn họ là quen biết nhau từ nhỏ ,bây giờ lại kết tóc thành phu thê, hắn lừa ai a!
“Tiểu Thúy, ngươi xem cô gia ta có tức giận sao?”
Tiểu Thúy chỉ nhìn lướt qua liền đem ánh mắt chuyển sang xem cây cối xung quanh. Cô gia vốn là yêu nghiệt, nay lại cười như vậy, thật sự là rất giống như làm cho người ta lâm vào trầm luân.
“Không giống.” Làm gì có người nào sinh khí lại cười đến sáng lạn như vậy?
Văn Tuyết Oánh không nói gì chỉ lắc đầu.
Mỹ nam kế! Cố tình sử dụng kế này, một cái nho nhã tuyệt luân mỹ nam tử, kế này vừa ra, ai cũng phải mắc bẫy a.
“Hảo, cho dù ngươi không tức giận, sát thủ cũng đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Mặc kệ hắn tính làm như thế nào, không hay ho đều là người khác, nàng cũng mặc kệ.
“Ân.” Đi được hai bước, nàng dừng lạ, quay đầu hướng hắn thản nhiên cười, “Thu hồi vẻ tươi cười của ngươi đi, thực chướng mắt.” Nói xong xoay người đi đến nhuyễn kiệu.
Triệu Tử Dương đầu tiên là sửng sốt, chợt cười to, cuối cùng ôm ngực phải mày kiếm nhăn lại. Làm động đến chỗ bị thương, hai căn xương sường đến bao lâu mới có thể lành lặn hẳn đây.
Tiểu Thúy cúi đầu đi qua dìu hắn, hai vai cũng không nhịn được mà run run. A, nàng thực bội phục tiểu thư, đối mặt với sắt đẹp như thế mà vẫn có thể trấn định được.
“Tiểu Thúy, đừng cười trộm, cẩn thận bị sặc nước miếng.” Văn Tuyết Oánh thản nhiên truyền ra thanh âm từ trong kiệu ra.
Tiểu Thúy lập tức ngẩng đầu nhe răng, “Tiểu thư–”
“Ha ha…” trong kiệu truyền ra tiếng cười vui vẻ của Văn Tuyết Oánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook