Ẩn Đế
-
Chương 87: Cúng tuần đầu
Lúc trước, trên giang hồ có một chí bảo được thiên hạ lưu truyền thuyết pháp, Cung Trường Nguyệt thấy hứng thú, liền phái người tìm ra chí bảo kia.
Thứ mà Cung Trường Nguyệt muốn dĩ nhiên không có chuyện không chiếm được, chí bảo kia thật sự bị tìm ra, chẳng qua nó ở trong một cái hộp, được cơ quan tinh diệu bảo vệ.
Cung Trường Nguyệt tò mò, dứt khoát tìm ra chìa khóa đã mất kia, hơn nữa đã làm là làm luôn một lần, đem chìa khóa về, cũng mở hộp ra.
Ở bên trong, là một viên trân châu màu tím.
Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, ở dưới ánh mắt lại lóe lên quang hoa kỳ dị tuyệt vời, khiến người ta tán thưởng không thôi.
Bất quá, viên tử châu này ngoại trừ sáng lên dưới ánh trăng, hơn nữa lại xinh đẹp thì chẳng có tác dụng gì.
Một khi đã thế, Cung Trường Nguyệt ngắm nghía một hồi, sẽ không tiếp tục quan tâm cái hạt châu được xưng tụng là chí bảo này nữa, gọi người cẩn thận đưa nó vào bảo khố Thần lâu, vẫn khóa ở bên trong, chưa được thấy mặt trời.
Nàng hoàn toàn không ngờ, mình chẳng qua nhất thời nổi hứng, kết quả lại là một cơ hội quan trọng để cứu Thanh Thần!
Đúng vậy, viên tử châu thoạt nhìn ngoại trừ xinh đẹp thì không còn gì đặc sắc kia, chính là Tụ Phách Châu trong truyền thuyết!
Tử châu nhìn bình thường này làm sao có thể chiếm được cái danh chí bảo, khiến cho mọi người trên giang hồ chạy theo như vịt? Còn không phải vì tác dụng lớn nhất của nó là có thể tụ lại rồi giữ gìn linh hồn, sau đó dần dần hấp thụ linh khí, ở một ngày nào đó trong tương lai có thể có kỳ tích hồi sinh sao?
Bất quá, cũng không phải tất cả mọi người đều biết tác dụng thật sự của tử châu này, trên giang hồ truyền miệng hết người này tới người khác, cuối cùng tử châu liền trở thành chí bảo có thể khiến người ta bất lão bất tử!
Một khi đã đạt tới cảnh giới bất lão bất tử, dĩ nhiên có thời gian vô cùng lâu, còn lo gì không chiếm được thiên hạ?
Thời gian dần dần trôi qua, ngày thứ bảy kể từ khi Thanh Thần chết rốt cục đã đến!
Ở dân gian có rất nhiều tập tục cùng truyền thuyết kỳ lạ, chôn người chết ở tuần đầu tiên cũng là một tập tục. Bởi vì "Thiên can phùng thất vi sát, địa chi phùng thất vi hướng"*, cho nên theo cách nói ở dân gian, ở ngày thứ bảy sau khi người ta chết, hồn phách sẽ bị dẫn dụ thoát khỏi thân thể.
* Uhm... đại khái là liên quan tử vi, hình như là trong mười Thiên Can gặp bảy thì chết, trong mười hai địa chi gặp bảy thì trùng... thiệt mình cũng không hiểu.
Mà dựa theo Thần Diệu nói, chính là muốn nắm được thời gian đặc biệt trong bảy ngày này, khoảnh khắc hồn phách Mộ Thanh Thần rời khỏi thân thể, dùng Dẫn Hồn Đăng đưa linh hồn tới đây, sau đó dùng Tụ Phách Châu bảo vệ!
Tuy phương pháp và những chuyện quan trọng đều là Thần Diệu nói ra, nhưng người thật sự thực hiện sẽ là Cung Trường Nguyệt.
Thần Diệu nói, từng bước dẫn hồn này, phải là người có chấp niệm mãnh liệt nhất lúc Mộ Thanh Thần còn sống, như vậy mới có thể đảm bảo dẫn hồn thành công. Mà người xông pha đi đầu dĩ nhiên là Cung Trường Nguyệt.
Cả quá trình phải tuyệt đối im lặng, vì thế Cung Trường Nguyệt sắp xếp tại một tiểu trúc lâu trên đảo ở giữa hồ của Ẩn Tinh cốc, toàn bộ thuộc hạ được bố trí ngoài mười dặm, tất cả thủ hạ thực hiện việc bảo vệ nghiêm mật, phải bảo đảm đêm nay dẫn hồn sẽ không bị bất kỳ ai gây trở ngại.
Trên lầu hai ở tiểu trúc lâu, đồ vật đều đã được chuyển đi, chỉ còn lại một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, mà Mộ Thanh Thần lẳng lặng nằm ở đó giống như đang ngủ, vẻ mặt yên tĩnh an bình.
Hôm nay Cung Trường Nguyệt một thân huyền y có vẻ đặc biệt nặng nề, cửa sổ mở lớn, ánh trăng mát lạnh rọi xuống, lẳng lặng chiếu lên người Cung Trường Nguyệt, bao phủ sườn mặt tôn quý thâm trầm của nàng.
Ở cổ Cung Trường Nguyệt, có đeo một khối bạch ngọc được buộc bằng tơ hồng, mà khối bạch ngọc này chính là Lung Ngọc.
Thần Diệu nói với Cung Trường Nguyệt, phương pháp dẫn hồn cần thực hiện ở giờ Tý, là lúc mà âm khí nặng nhất, nàng lại đứng bên cạnh nơi mà âm khí hội tụ, rất có khả năng bị âm khí nhập vào!
Mà Lung Ngọc chính là linh vật, Cung Trường Nguyệt lại là chủ nhân được Lung Ngọc đồng ý. Cho nên chỉ cần Cung Trường Nguyệt đeo Lung Ngọc ở cổ, Lung Ngọc sẽ vì nàng là hình thành một kết giới, bảo vệ Cung Trường Nguyệt không bị âm khí ăn mòn.
Thần Diệu ngồi xổm bên cạnh bàn trà, xa xa nhìn Cung Trường Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc cùng trịnh trọng chưa từng có, "Bắt đầu đi."
Mà trong lòng nó đang âm thầm cầu nguyện - Trăm ngàn... trăm ngàn lần phải thành công! Nếu dẫn hồn thất bại, thiên phạt không phải chỉ để hù người đâu!
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, trong mắt cũng trở nên căng thẳng.
Căng thẳng... Từ khi lớn lên trở thành một vương giả đủ tư cách, đã bao lâu rồi nàng chưa từng có cảm giác này?
Cung Trường Nguyệt cao cao tại thượng, cao quý không thể tả, đối với bất kỳ chuyện gì đều bình thản không chút hoang mang, thật ra lý lẽ rất đơn giản, bởi nàng không để ý bất kỳ thứ gì ở thế giới này, không sợ mất đi, dĩ nhiên cũng sẽ không hồi hộp. Nhưng hiện tại, nàng không thể nào tha thứ cho bản thân nếu lại đánh mất một lần nữa, cho nên nàng sợ, nàng căng thẳng.
Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng đi đến bên giường, hơi cúi người xuống, kề mặt sát vào Mộ Thanh Thần, thấp giọng nói, "Thanh Thần, cái chết của em đã từng thành toàn cho con đường đế vương của ta, bây giờ, ta không cho phép chuyện đó lại xảy ra lần nữa."
Nàng gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ trịnh trọng, trong mắt lóe lên quang mang kiên định.
Bất kể chuyện gì, chỉ cần Cung Trường Nguyệt nàng muốn làm, tuyệt đối không có chuyện không làm được!
"Giờ Tý tới rồi! Trường Nguyệt chủ nhân! Châm đèn!" Thần Diệu ở bên cạnh hét lớn.
Giờ tý chính là lúc âm khí mạnh nhất trong ngày, là thời khắc linh hồn Mộ Thanh Thần dễ bị dắt ra khỏi thân thể nhất!
Giọng nói của Thần Diệu vừa rơi xuống, Cung Trường Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, tay nắm lại thành trảo, lòng bàn tay tập hợp một cỗ lực hút, cách không nắm lấy Dẫn Hồn Đăng ở cách đó không xa! Nàng vận nội lực ở tay phải, cầm Dẫn Hồn Đăng lên, tay trái từ từ hạ xuống, chậm rãi đè ép Dẫn Hồn Đăng, nội lực ma sát nhau, tia lửa lập tức ánh lên!
Đốt Dẫn Hồn Đăng!
Vẻ ngoài Dẫn Hồn Đăng vốn rất bình thường, chẳng khác gì mấy ngọn đèn hay được dùng ở nông thôn, chỉ là ở ngoài có hoa văn mơ hồ, nhưng mà cũng nhờ những hoa văn này mà nhìn nó có thêm vài phần thần bí.
Nhưng trong khoảnh khắc Dẫn Hồn Đăng được châm đèn, nó lập tức rực rỡ hẳn lên!
Lớp ngoài rỉ sắt dần dần bong ra, giống như kim phấn rơi xuống mặt đất, trong thời khắc đó, hình như được tập trung lại thành một khối, từ từ bay tới thân đèn, trông như một con rồng vàng, lượn vòng bay lên!
Oanh!
Tim đèn bùng lửa lên, toàn bộ căn phòng lập tức được chiếu sáng!
Đợi cho ánh sáng dần lui đi, vẻ ngoài thật sự của Dẫn Hồn Đăng mới lộ ra - thân đèn màu vàng kim tinh xảo, mặt trên có một con rồng nho nhỏ. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, con rồng này tuy bé, nhưng trông rất sinh động, mỗi mảnh lân giáp trên người nó đều có hoa văn, giống như ẩn chứa quy luật vô hình thâm ảo, tăng thêm vài phần uy áp cho Dẫn Hồn Đăng!
Mà ở trên thân đèn mà một đóa sen vàng nho nhỏ tinh tế, nhìn nó như an tĩnh ở đó, lại giống như lặp lại một vòng nở rộ, héo úa, nở rộ, héo úa... vô tận. Một quá trình rất bình thường lại ảo diệu khiến người ta cảm thán!
Mà ngọn lửa ở giữa sen vàng vậy mà lại có hình dạng một kim phật, thậm chí sau đầu còn lóe lên ánh sáng bảy sắc!
Đây mới thật sự là báu vật thượng cổ - Dẫn Hồn Đăng!
Ánh sáng trong mắt Cung Trường Nguyệt trở nên nghiêm túc, chậm rãi đẩy Dẫn Hồn Đăng đang lơ lửng trên tay, từng chút từng chút tới gần Mộ Thanh Thần!
Cuối cùng, Dẫn Hồn Đăng dừng ở giữa mi tâm Mộ Thanh Thần, sau đó được Cung Trường Nguyệt khống chế, bắt đầu xoay tròn.
Hồn trở về.... Hồn trở về...
"Ta muốn em còn sống!" Cung Trường Nguyệt đề khí quát, giống như kình lôi đột nhiên nổ tung bên tai Mộ Thanh Thần.
Thân thể đã chết của Mộ Thanh Thần, vậy mà đột nhiên mở mắt!
Hồn trở về!
Cặp mắt kia giống lóe lên ánh sáng, lẳng lặng nhìn Dẫn Hồn Đăng ở phía trên mi tâm!
Nhưng hắn nhìn Dẫn Hồn Đăng lâu như thế, ánh sáng linh hồn vẫn tập trung ở trong mắt, không chịu rời khỏi thân thể hắn!
Không được... Không được! Còn chưa đủ! Thần Diệu sốt ruột.
Nếu cứ dây dư hơn nữa, số mệnh của Trường Nguyệt chủ nhân sẽ bị tổn hại!
"Trường Nguyệt chủ nhân, gọi tên hắn!" Thần Diệu lo lắng nói.
Phương pháp này tuy mạo hiểm, nhưng vì Trường Nguyệt chủ nhân, cũng chỉ có thể thử một lần!
Cung Trường Nguyệt không hề thắc mắc, vội vàng gọi một tiếng, "Thanh Thần."
Giọng nói của nàng không lớn, cũng vô cùng bình thản, giống như cách nàng hay gọi Thanh Thần ở kiếp trước, giọng điệu giống nhau, nội dung giống nhau, tình cảm giống nhau...
Em là em trai của ta...
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ cặp mắt đang mở lớn của Mộ Thanh Thần, cuối cùng hòa vào mép tóc. Biến mất.
Ánh sáng linh hồn trở nên rực rỡ đủ màu, cuối cùng dần dần thoát khỏi hai mắt Mộ Thanh Thần, bắt đầu hội tụ lại, sau đó được Dẫn Hồn Đăng hấp dẫn, trôi về phía ngọn lửa trên Dẫn Hồn Đăng, rồi chậm rãi hòa vào ngọn lửa có hình kim phật kia.
Vốn ngọn lửa kia vẫn biến hóa muôn vàn, không có cố định vẻ ngoài Phật tổ, lại bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng biến thành hình dạng Mộ Thanh Thần !
Phật đăng thanh liên, muôn vàn thương xót !
Nhìn thay đổi đó, Thần Diệu thở nhẹ - giai đoạn đầu tiên, thành công !
Kế tiếp, phải để hồn phách trong Dẫn Hồn Đăng vào bên trong Tụ Phách Châu.
Khâu này cũng rất quan trọng, cho dù là Thần Diệu hay Cung Trường Nguyệt, đều không hề thả lỏng.
" Tụ Phách Châu ! " Cung Trường Nguyệt không cần nhắc nhở đã cách không chụp tử châu vào tay. Mà tay kia của nàng cũng nâng lên, đem Dẫn Hồn Đăng nắm chặt trong tay.
" Hợp ! " Cung Trường Nguyệt quát khẽ, hai tay đụng mạnh vào nhau.
" Phanh ! " Pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ nở rộ trong tay Cung Trường Nguyệt, màu sắc rực rỡ biến thành một quả cầu ánh sáng, dần dần bay lên không trung, quay quanh Cung Trường Nguyệt, giống như một nhóm tiểu tinh linh.
" Thanh Thần, quay lại. "
Tiếng nói của nàng vừa dứt, từng quả cầu sáng rực rỡ giống như có ý thức, trong thời khắc tụ lại với nhau, chậm rãi ngưng tụ thành một hạt châu đầy màu sắc. Thật ra, nghiêm khắc mà nói, hạt châu này không phải màu sắc rực rỡ, mà là trong suốt, còn màu sắc kia giống như chất lỏng chậm rãi lượn vòng trong hạt châu, mới khiến cho hạt châu trở nên rực rỡ đầy màu sắc !
Ở bên trong, chính là hồn phách của Mộ Thanh Thần !
Thứ mà Cung Trường Nguyệt muốn dĩ nhiên không có chuyện không chiếm được, chí bảo kia thật sự bị tìm ra, chẳng qua nó ở trong một cái hộp, được cơ quan tinh diệu bảo vệ.
Cung Trường Nguyệt tò mò, dứt khoát tìm ra chìa khóa đã mất kia, hơn nữa đã làm là làm luôn một lần, đem chìa khóa về, cũng mở hộp ra.
Ở bên trong, là một viên trân châu màu tím.
Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, ở dưới ánh mắt lại lóe lên quang hoa kỳ dị tuyệt vời, khiến người ta tán thưởng không thôi.
Bất quá, viên tử châu này ngoại trừ sáng lên dưới ánh trăng, hơn nữa lại xinh đẹp thì chẳng có tác dụng gì.
Một khi đã thế, Cung Trường Nguyệt ngắm nghía một hồi, sẽ không tiếp tục quan tâm cái hạt châu được xưng tụng là chí bảo này nữa, gọi người cẩn thận đưa nó vào bảo khố Thần lâu, vẫn khóa ở bên trong, chưa được thấy mặt trời.
Nàng hoàn toàn không ngờ, mình chẳng qua nhất thời nổi hứng, kết quả lại là một cơ hội quan trọng để cứu Thanh Thần!
Đúng vậy, viên tử châu thoạt nhìn ngoại trừ xinh đẹp thì không còn gì đặc sắc kia, chính là Tụ Phách Châu trong truyền thuyết!
Tử châu nhìn bình thường này làm sao có thể chiếm được cái danh chí bảo, khiến cho mọi người trên giang hồ chạy theo như vịt? Còn không phải vì tác dụng lớn nhất của nó là có thể tụ lại rồi giữ gìn linh hồn, sau đó dần dần hấp thụ linh khí, ở một ngày nào đó trong tương lai có thể có kỳ tích hồi sinh sao?
Bất quá, cũng không phải tất cả mọi người đều biết tác dụng thật sự của tử châu này, trên giang hồ truyền miệng hết người này tới người khác, cuối cùng tử châu liền trở thành chí bảo có thể khiến người ta bất lão bất tử!
Một khi đã đạt tới cảnh giới bất lão bất tử, dĩ nhiên có thời gian vô cùng lâu, còn lo gì không chiếm được thiên hạ?
Thời gian dần dần trôi qua, ngày thứ bảy kể từ khi Thanh Thần chết rốt cục đã đến!
Ở dân gian có rất nhiều tập tục cùng truyền thuyết kỳ lạ, chôn người chết ở tuần đầu tiên cũng là một tập tục. Bởi vì "Thiên can phùng thất vi sát, địa chi phùng thất vi hướng"*, cho nên theo cách nói ở dân gian, ở ngày thứ bảy sau khi người ta chết, hồn phách sẽ bị dẫn dụ thoát khỏi thân thể.
* Uhm... đại khái là liên quan tử vi, hình như là trong mười Thiên Can gặp bảy thì chết, trong mười hai địa chi gặp bảy thì trùng... thiệt mình cũng không hiểu.
Mà dựa theo Thần Diệu nói, chính là muốn nắm được thời gian đặc biệt trong bảy ngày này, khoảnh khắc hồn phách Mộ Thanh Thần rời khỏi thân thể, dùng Dẫn Hồn Đăng đưa linh hồn tới đây, sau đó dùng Tụ Phách Châu bảo vệ!
Tuy phương pháp và những chuyện quan trọng đều là Thần Diệu nói ra, nhưng người thật sự thực hiện sẽ là Cung Trường Nguyệt.
Thần Diệu nói, từng bước dẫn hồn này, phải là người có chấp niệm mãnh liệt nhất lúc Mộ Thanh Thần còn sống, như vậy mới có thể đảm bảo dẫn hồn thành công. Mà người xông pha đi đầu dĩ nhiên là Cung Trường Nguyệt.
Cả quá trình phải tuyệt đối im lặng, vì thế Cung Trường Nguyệt sắp xếp tại một tiểu trúc lâu trên đảo ở giữa hồ của Ẩn Tinh cốc, toàn bộ thuộc hạ được bố trí ngoài mười dặm, tất cả thủ hạ thực hiện việc bảo vệ nghiêm mật, phải bảo đảm đêm nay dẫn hồn sẽ không bị bất kỳ ai gây trở ngại.
Trên lầu hai ở tiểu trúc lâu, đồ vật đều đã được chuyển đi, chỉ còn lại một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, mà Mộ Thanh Thần lẳng lặng nằm ở đó giống như đang ngủ, vẻ mặt yên tĩnh an bình.
Hôm nay Cung Trường Nguyệt một thân huyền y có vẻ đặc biệt nặng nề, cửa sổ mở lớn, ánh trăng mát lạnh rọi xuống, lẳng lặng chiếu lên người Cung Trường Nguyệt, bao phủ sườn mặt tôn quý thâm trầm của nàng.
Ở cổ Cung Trường Nguyệt, có đeo một khối bạch ngọc được buộc bằng tơ hồng, mà khối bạch ngọc này chính là Lung Ngọc.
Thần Diệu nói với Cung Trường Nguyệt, phương pháp dẫn hồn cần thực hiện ở giờ Tý, là lúc mà âm khí nặng nhất, nàng lại đứng bên cạnh nơi mà âm khí hội tụ, rất có khả năng bị âm khí nhập vào!
Mà Lung Ngọc chính là linh vật, Cung Trường Nguyệt lại là chủ nhân được Lung Ngọc đồng ý. Cho nên chỉ cần Cung Trường Nguyệt đeo Lung Ngọc ở cổ, Lung Ngọc sẽ vì nàng là hình thành một kết giới, bảo vệ Cung Trường Nguyệt không bị âm khí ăn mòn.
Thần Diệu ngồi xổm bên cạnh bàn trà, xa xa nhìn Cung Trường Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc cùng trịnh trọng chưa từng có, "Bắt đầu đi."
Mà trong lòng nó đang âm thầm cầu nguyện - Trăm ngàn... trăm ngàn lần phải thành công! Nếu dẫn hồn thất bại, thiên phạt không phải chỉ để hù người đâu!
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, trong mắt cũng trở nên căng thẳng.
Căng thẳng... Từ khi lớn lên trở thành một vương giả đủ tư cách, đã bao lâu rồi nàng chưa từng có cảm giác này?
Cung Trường Nguyệt cao cao tại thượng, cao quý không thể tả, đối với bất kỳ chuyện gì đều bình thản không chút hoang mang, thật ra lý lẽ rất đơn giản, bởi nàng không để ý bất kỳ thứ gì ở thế giới này, không sợ mất đi, dĩ nhiên cũng sẽ không hồi hộp. Nhưng hiện tại, nàng không thể nào tha thứ cho bản thân nếu lại đánh mất một lần nữa, cho nên nàng sợ, nàng căng thẳng.
Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng đi đến bên giường, hơi cúi người xuống, kề mặt sát vào Mộ Thanh Thần, thấp giọng nói, "Thanh Thần, cái chết của em đã từng thành toàn cho con đường đế vương của ta, bây giờ, ta không cho phép chuyện đó lại xảy ra lần nữa."
Nàng gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ trịnh trọng, trong mắt lóe lên quang mang kiên định.
Bất kể chuyện gì, chỉ cần Cung Trường Nguyệt nàng muốn làm, tuyệt đối không có chuyện không làm được!
"Giờ Tý tới rồi! Trường Nguyệt chủ nhân! Châm đèn!" Thần Diệu ở bên cạnh hét lớn.
Giờ tý chính là lúc âm khí mạnh nhất trong ngày, là thời khắc linh hồn Mộ Thanh Thần dễ bị dắt ra khỏi thân thể nhất!
Giọng nói của Thần Diệu vừa rơi xuống, Cung Trường Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, tay nắm lại thành trảo, lòng bàn tay tập hợp một cỗ lực hút, cách không nắm lấy Dẫn Hồn Đăng ở cách đó không xa! Nàng vận nội lực ở tay phải, cầm Dẫn Hồn Đăng lên, tay trái từ từ hạ xuống, chậm rãi đè ép Dẫn Hồn Đăng, nội lực ma sát nhau, tia lửa lập tức ánh lên!
Đốt Dẫn Hồn Đăng!
Vẻ ngoài Dẫn Hồn Đăng vốn rất bình thường, chẳng khác gì mấy ngọn đèn hay được dùng ở nông thôn, chỉ là ở ngoài có hoa văn mơ hồ, nhưng mà cũng nhờ những hoa văn này mà nhìn nó có thêm vài phần thần bí.
Nhưng trong khoảnh khắc Dẫn Hồn Đăng được châm đèn, nó lập tức rực rỡ hẳn lên!
Lớp ngoài rỉ sắt dần dần bong ra, giống như kim phấn rơi xuống mặt đất, trong thời khắc đó, hình như được tập trung lại thành một khối, từ từ bay tới thân đèn, trông như một con rồng vàng, lượn vòng bay lên!
Oanh!
Tim đèn bùng lửa lên, toàn bộ căn phòng lập tức được chiếu sáng!
Đợi cho ánh sáng dần lui đi, vẻ ngoài thật sự của Dẫn Hồn Đăng mới lộ ra - thân đèn màu vàng kim tinh xảo, mặt trên có một con rồng nho nhỏ. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, con rồng này tuy bé, nhưng trông rất sinh động, mỗi mảnh lân giáp trên người nó đều có hoa văn, giống như ẩn chứa quy luật vô hình thâm ảo, tăng thêm vài phần uy áp cho Dẫn Hồn Đăng!
Mà ở trên thân đèn mà một đóa sen vàng nho nhỏ tinh tế, nhìn nó như an tĩnh ở đó, lại giống như lặp lại một vòng nở rộ, héo úa, nở rộ, héo úa... vô tận. Một quá trình rất bình thường lại ảo diệu khiến người ta cảm thán!
Mà ngọn lửa ở giữa sen vàng vậy mà lại có hình dạng một kim phật, thậm chí sau đầu còn lóe lên ánh sáng bảy sắc!
Đây mới thật sự là báu vật thượng cổ - Dẫn Hồn Đăng!
Ánh sáng trong mắt Cung Trường Nguyệt trở nên nghiêm túc, chậm rãi đẩy Dẫn Hồn Đăng đang lơ lửng trên tay, từng chút từng chút tới gần Mộ Thanh Thần!
Cuối cùng, Dẫn Hồn Đăng dừng ở giữa mi tâm Mộ Thanh Thần, sau đó được Cung Trường Nguyệt khống chế, bắt đầu xoay tròn.
Hồn trở về.... Hồn trở về...
"Ta muốn em còn sống!" Cung Trường Nguyệt đề khí quát, giống như kình lôi đột nhiên nổ tung bên tai Mộ Thanh Thần.
Thân thể đã chết của Mộ Thanh Thần, vậy mà đột nhiên mở mắt!
Hồn trở về!
Cặp mắt kia giống lóe lên ánh sáng, lẳng lặng nhìn Dẫn Hồn Đăng ở phía trên mi tâm!
Nhưng hắn nhìn Dẫn Hồn Đăng lâu như thế, ánh sáng linh hồn vẫn tập trung ở trong mắt, không chịu rời khỏi thân thể hắn!
Không được... Không được! Còn chưa đủ! Thần Diệu sốt ruột.
Nếu cứ dây dư hơn nữa, số mệnh của Trường Nguyệt chủ nhân sẽ bị tổn hại!
"Trường Nguyệt chủ nhân, gọi tên hắn!" Thần Diệu lo lắng nói.
Phương pháp này tuy mạo hiểm, nhưng vì Trường Nguyệt chủ nhân, cũng chỉ có thể thử một lần!
Cung Trường Nguyệt không hề thắc mắc, vội vàng gọi một tiếng, "Thanh Thần."
Giọng nói của nàng không lớn, cũng vô cùng bình thản, giống như cách nàng hay gọi Thanh Thần ở kiếp trước, giọng điệu giống nhau, nội dung giống nhau, tình cảm giống nhau...
Em là em trai của ta...
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ cặp mắt đang mở lớn của Mộ Thanh Thần, cuối cùng hòa vào mép tóc. Biến mất.
Ánh sáng linh hồn trở nên rực rỡ đủ màu, cuối cùng dần dần thoát khỏi hai mắt Mộ Thanh Thần, bắt đầu hội tụ lại, sau đó được Dẫn Hồn Đăng hấp dẫn, trôi về phía ngọn lửa trên Dẫn Hồn Đăng, rồi chậm rãi hòa vào ngọn lửa có hình kim phật kia.
Vốn ngọn lửa kia vẫn biến hóa muôn vàn, không có cố định vẻ ngoài Phật tổ, lại bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng biến thành hình dạng Mộ Thanh Thần !
Phật đăng thanh liên, muôn vàn thương xót !
Nhìn thay đổi đó, Thần Diệu thở nhẹ - giai đoạn đầu tiên, thành công !
Kế tiếp, phải để hồn phách trong Dẫn Hồn Đăng vào bên trong Tụ Phách Châu.
Khâu này cũng rất quan trọng, cho dù là Thần Diệu hay Cung Trường Nguyệt, đều không hề thả lỏng.
" Tụ Phách Châu ! " Cung Trường Nguyệt không cần nhắc nhở đã cách không chụp tử châu vào tay. Mà tay kia của nàng cũng nâng lên, đem Dẫn Hồn Đăng nắm chặt trong tay.
" Hợp ! " Cung Trường Nguyệt quát khẽ, hai tay đụng mạnh vào nhau.
" Phanh ! " Pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ nở rộ trong tay Cung Trường Nguyệt, màu sắc rực rỡ biến thành một quả cầu ánh sáng, dần dần bay lên không trung, quay quanh Cung Trường Nguyệt, giống như một nhóm tiểu tinh linh.
" Thanh Thần, quay lại. "
Tiếng nói của nàng vừa dứt, từng quả cầu sáng rực rỡ giống như có ý thức, trong thời khắc tụ lại với nhau, chậm rãi ngưng tụ thành một hạt châu đầy màu sắc. Thật ra, nghiêm khắc mà nói, hạt châu này không phải màu sắc rực rỡ, mà là trong suốt, còn màu sắc kia giống như chất lỏng chậm rãi lượn vòng trong hạt châu, mới khiến cho hạt châu trở nên rực rỡ đầy màu sắc !
Ở bên trong, chính là hồn phách của Mộ Thanh Thần !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook