Ẩn Đế
-
Chương 30: Đích thứ
Lúc Cung Trường Nguyệt phất tay áo đứng dậy, những người khác đều ngẩn người, ngay cả Cung Lăng Phong cũng không nghĩ Cung Trường Nguyệt lại e ngại lời nói của mình mà rời đi như vậy, bất quá… đây vẫn là Cung Trường Nguyệt không ai bì kịp, không để ai vào mắt sao?
Cũng chỉ có Thanh Sở vô cùng hiểu chủ tử vụng trộm nhìn ra ngoài, quả nhiên, biểu diễn trên sân khấu cũng đã gần xong. Nhìn đến nghi hoặc trong ánh mắt những người kia, Thanh Sở cố kìm nén không che miệng cười trộm.
Cung Trường Nguyệt chầm chậm đi đến, cặp mắt kia tựa hồ không có bất kỳ kẻ nào có thể lọt vào, hướng về phía bốn người Cung Lăng Phong mà đi.
Cung An Dương cùng Lữ Ngôn đứng ở cửa thức thời lùi qua một bên, mà Cung Lăng Phong thấy Cung Trường Nguyệt đi về phía mình, theo bản năng lùi từng bước, giống như bị khí thế Cung Trường Nguyệt quét qua một bên.
Cung Trường Nguyệt đi đến trước mặt Cung Lăng Phong, đột nhiên ngừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua mặt Cung Lăng Phong, thanh âm của nàng vẫn bình thản như trước, có một cảm giác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống –
“Đích tôn thứ ti, trường ấu hữu tự*, bản cung khi nào thì cần ngươi dạy?”
*Đích tôn thứ ti: con dòng chính tôn quý, con thứ thiếp ti tiện.
*Trường ấu hữu tự: lớn nhỏ có thứ tự.
Nàng nói chuyện tốc độ không chậm không nhanh, thong thả gằn từng tiếng nện ở trên người Cung Lăng Phong –
Đích tôn thứ ti?! Trường ấu hữu tự?!
Cung Lăng Phong mặt thoáng chốc đỏ bừng, bất quá không phải do thẹn, mà là phẫn nộ, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng chống lại cặp mắt không có chút cảm tình của Cung Trường Nguyệt, hai tròng mắt như mặt nước phẳng lặng, lửa giận sắp trào ra trong lòng nháy mắt bị đè ép xuống, cuối cùng chỉ có thể căm giận ngậm chặt miệng, gắt gao trừng mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt, không hề nhìn hắn một cái, nhấc chân rời đi.
Thanh Sở che miệng cười trộm vài tiếng, sau đó cũng chạy đuổi theo Cung Trường Nguyệt. Mà Cung Mộ Ly đối với lời nói không chút nào che dấu của Cung Trường Nguyệt thập phần khiếp sợ, miệng mở thật to, một bộ dáng không thể tin được, nhìn thấy góc áo Thanh Sở biến mất ở cửa, hắn mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo, bước ra cửa ghế lô, xoay người hướng Cung Lăng Phong thi lễ, có vài phần kích động, “Đại… đại hoàng huynh! Ta… ta đi trước!”
Bộ dáng Cung Lăng Phong phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi bị ba người kia thấy, bọn họ cũng hiểu tâm trạng Cung Lăng Phong lúc này không thể nào tốt được, cho nên cũng không nói gì.
Mà Cung Lăng Phúc lúc này quả thực muốn bóp chết Cung Trường Nguyệt! Một câu của nàng, hoàn toàn đâm đúng chỗ đau của hắn! Mẫu thân hắn là quý phi tôn quý, hắn là đại hoàng tử, là trưởng tử của Thừa Nguyên đế, nhưng với Cung Trường Nguyệt, hắn cũng không là gì hết! Đúng vậy, mẫu thân hắn tuy là quý phi, ngoại trừ hoàng quý phi nương nương ra không ai có thể tôn quý hơn nàng, nhưng người thường cũng có thể thấy được, mẫu thân hắn vẫn chỉ là thiếp, mà hắn, chỉ là con vợ lẽ! Sao địch nổi trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt tôn quý vô cùng do hoàng hậu sinh ra!
Nhưng mà, nàng cũng quá không buông tha cho người ta rồi! Cung Trường Nguyệt!
Đại khái Cung Trường Nguyệt cũng không nghĩ đến câu nói mà nói xong là quên ngay của nàng, cư nhiên khiến Cung Lăng Phong vô cùng hận nàng, hơn nữa vì diệt trừ nàng mà không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chí là… bức cung đoạt vị!
Đương nhiên, cho dù Cung Trường Nguyệt biết, nàng cũng sẽ khinh thường mà bỏ qua – người ta tức giận liên quan gì ta?
Cung Mộ Ly xoay người rời khỏi tầm mắt Cung Lăng Phong, chạy chậm đuổi theo Cung Trường Nguyệt cùng Thanh Sở, lại không nhịn được che miệng cười. Hắn thật không ngờ đại hoàng huynh cao ngạo tôn quý lại có biểu tình như thế! Đại hoàng tỷ quá lợi hại!
“Tiểu tử, ngươi cười trộm cái gì!” Thanh Sở nhìn thấy ý cười chưa kịp giấu đi của Cung Mộ Ly, lấy khủy tay đụng hắn, liếc mắt nhìn chủ tử đi đằng trước, tiến đến nói nhỏ bên tai hắn.
Cung Mộ Ly lập tức mở miệng, liều mạng xua tay, “Không… không có.”
“Cắt, không nói thì thôi, hơn phân nửa là vì chuyện vừa rồi chủ tử làm.” Thanh Sở quay mặt qua một bên, một bộ dáng khinh thường nói, bất quá đột nhiên nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó, một lần nữa kề sát tai Cung Mộ Ly, trong giọng nói đầy sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Nhưng mà biểu tình của đại hoàng huynh ngươi thật đúng là buồn cười, mặt hắn lúc đó tái luôn rồi, chậc chậc, chủ tử chúng ta thực rất giỏi.”
Cung Mộ Ly theo bản năng đồng ý gật mạnh đầu.
“Thanh Sở.” Cung Trường Nguyệt ở phía trước đột nhiên kêu một tiếng.
Thanh Sở lập tức thu lại bộ dáng kia, quy củ đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, “Chủ tử.”
Cung Trường Nguyệt chống cằm có chút đăm chiêu nói, “Nghe nói con phố phía trước có nhà làm hạt dẻ rang đường ăn ngon lắm, ngươi đi mua đi, đi nhanh về nhanh, ta ở trên xe chờ ngươi.”
Vừa nghe đến ăn, hai mắt Thanh Sở lập tức tỏa sáng, cao giọng đáp, “Vâng!” Sau đó vận khinh công xông ra ngoài.
Cung Trường Nguyệt mang theo Cung Mộ Ly ra khỏi Hồng Tụ Chiêu, bên ngoài đã có xe ngựa chờ Cung Trường Nguyệt, đánh xe là ám vệ của Thần lâu, đầu đội nón vành, khoác hắc bào, cho dù là tại hoa phố ca múa nhộn nhịp, cũng giống như ngưng tụ vô số hắc ám.
Xe ngựa này cũng không phải là xe ngựa khi tiến cung của Cung Trường Nguyệt, xe ngựa này không chỉ bên trong vô cùng xa hoa thoải mái, bên ngoài cũng thực hào nhoáng, ngay cả màn che cũng được thuê chỉ kim tuyến, trên đỉnh xe còn có một khối dạ minh châu sang quý, không nói đến kích cỡ, ngay cả hào quang tỏa ra cũng vô cùng nhu hòa, có thể thấy được là rất quý hiếm. Mà bốn con ngựa kéo xe đều là ngựa Xích Thố, toàn thân cao thấp phát ra ánh sáng đỏ tươi mỹ lệ như lửa cháy, từ đầu tới đuôi dài khoảng một trượng, không có một cọng lông lai tạp nào, từ móng tới cổ khoảng tám thước, trong đêm tối phá lệ chói mắt, người xem ai cũng phải than thở, lại bởi vì ngựa Xích Thố này khí thế như lang như hổ mà không dám lại gần.
Một chiếc xe ngựa như vậy đứng ở trước Hồng Tụ Chiêu đã đủ khiến mọi người chú ý, những người khác đều đoán xem chủ nhân xe ngựa là ai, mà những người yêu ngựa thì lại thở dài, ngựa tốt như vậy cư nhiên lại dùng để kéo xe, thật đúng là đáng tiếc, không biết lúc cưỡi lên có cảm giác gì.
Những người này tuy rằng chép miệng nói xe ngựa xa hoa, nhưng khiến bọn họ càng si mê chính là bốn con Xích Thố kia, đó mới thật sự là bảo mã vô giá!
Cũng chỉ có Thanh Sở vô cùng hiểu chủ tử vụng trộm nhìn ra ngoài, quả nhiên, biểu diễn trên sân khấu cũng đã gần xong. Nhìn đến nghi hoặc trong ánh mắt những người kia, Thanh Sở cố kìm nén không che miệng cười trộm.
Cung Trường Nguyệt chầm chậm đi đến, cặp mắt kia tựa hồ không có bất kỳ kẻ nào có thể lọt vào, hướng về phía bốn người Cung Lăng Phong mà đi.
Cung An Dương cùng Lữ Ngôn đứng ở cửa thức thời lùi qua một bên, mà Cung Lăng Phong thấy Cung Trường Nguyệt đi về phía mình, theo bản năng lùi từng bước, giống như bị khí thế Cung Trường Nguyệt quét qua một bên.
Cung Trường Nguyệt đi đến trước mặt Cung Lăng Phong, đột nhiên ngừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua mặt Cung Lăng Phong, thanh âm của nàng vẫn bình thản như trước, có một cảm giác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống –
“Đích tôn thứ ti, trường ấu hữu tự*, bản cung khi nào thì cần ngươi dạy?”
*Đích tôn thứ ti: con dòng chính tôn quý, con thứ thiếp ti tiện.
*Trường ấu hữu tự: lớn nhỏ có thứ tự.
Nàng nói chuyện tốc độ không chậm không nhanh, thong thả gằn từng tiếng nện ở trên người Cung Lăng Phong –
Đích tôn thứ ti?! Trường ấu hữu tự?!
Cung Lăng Phong mặt thoáng chốc đỏ bừng, bất quá không phải do thẹn, mà là phẫn nộ, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng chống lại cặp mắt không có chút cảm tình của Cung Trường Nguyệt, hai tròng mắt như mặt nước phẳng lặng, lửa giận sắp trào ra trong lòng nháy mắt bị đè ép xuống, cuối cùng chỉ có thể căm giận ngậm chặt miệng, gắt gao trừng mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt, không hề nhìn hắn một cái, nhấc chân rời đi.
Thanh Sở che miệng cười trộm vài tiếng, sau đó cũng chạy đuổi theo Cung Trường Nguyệt. Mà Cung Mộ Ly đối với lời nói không chút nào che dấu của Cung Trường Nguyệt thập phần khiếp sợ, miệng mở thật to, một bộ dáng không thể tin được, nhìn thấy góc áo Thanh Sở biến mất ở cửa, hắn mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo, bước ra cửa ghế lô, xoay người hướng Cung Lăng Phong thi lễ, có vài phần kích động, “Đại… đại hoàng huynh! Ta… ta đi trước!”
Bộ dáng Cung Lăng Phong phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi bị ba người kia thấy, bọn họ cũng hiểu tâm trạng Cung Lăng Phong lúc này không thể nào tốt được, cho nên cũng không nói gì.
Mà Cung Lăng Phúc lúc này quả thực muốn bóp chết Cung Trường Nguyệt! Một câu của nàng, hoàn toàn đâm đúng chỗ đau của hắn! Mẫu thân hắn là quý phi tôn quý, hắn là đại hoàng tử, là trưởng tử của Thừa Nguyên đế, nhưng với Cung Trường Nguyệt, hắn cũng không là gì hết! Đúng vậy, mẫu thân hắn tuy là quý phi, ngoại trừ hoàng quý phi nương nương ra không ai có thể tôn quý hơn nàng, nhưng người thường cũng có thể thấy được, mẫu thân hắn vẫn chỉ là thiếp, mà hắn, chỉ là con vợ lẽ! Sao địch nổi trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt tôn quý vô cùng do hoàng hậu sinh ra!
Nhưng mà, nàng cũng quá không buông tha cho người ta rồi! Cung Trường Nguyệt!
Đại khái Cung Trường Nguyệt cũng không nghĩ đến câu nói mà nói xong là quên ngay của nàng, cư nhiên khiến Cung Lăng Phong vô cùng hận nàng, hơn nữa vì diệt trừ nàng mà không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chí là… bức cung đoạt vị!
Đương nhiên, cho dù Cung Trường Nguyệt biết, nàng cũng sẽ khinh thường mà bỏ qua – người ta tức giận liên quan gì ta?
Cung Mộ Ly xoay người rời khỏi tầm mắt Cung Lăng Phong, chạy chậm đuổi theo Cung Trường Nguyệt cùng Thanh Sở, lại không nhịn được che miệng cười. Hắn thật không ngờ đại hoàng huynh cao ngạo tôn quý lại có biểu tình như thế! Đại hoàng tỷ quá lợi hại!
“Tiểu tử, ngươi cười trộm cái gì!” Thanh Sở nhìn thấy ý cười chưa kịp giấu đi của Cung Mộ Ly, lấy khủy tay đụng hắn, liếc mắt nhìn chủ tử đi đằng trước, tiến đến nói nhỏ bên tai hắn.
Cung Mộ Ly lập tức mở miệng, liều mạng xua tay, “Không… không có.”
“Cắt, không nói thì thôi, hơn phân nửa là vì chuyện vừa rồi chủ tử làm.” Thanh Sở quay mặt qua một bên, một bộ dáng khinh thường nói, bất quá đột nhiên nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó, một lần nữa kề sát tai Cung Mộ Ly, trong giọng nói đầy sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Nhưng mà biểu tình của đại hoàng huynh ngươi thật đúng là buồn cười, mặt hắn lúc đó tái luôn rồi, chậc chậc, chủ tử chúng ta thực rất giỏi.”
Cung Mộ Ly theo bản năng đồng ý gật mạnh đầu.
“Thanh Sở.” Cung Trường Nguyệt ở phía trước đột nhiên kêu một tiếng.
Thanh Sở lập tức thu lại bộ dáng kia, quy củ đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, “Chủ tử.”
Cung Trường Nguyệt chống cằm có chút đăm chiêu nói, “Nghe nói con phố phía trước có nhà làm hạt dẻ rang đường ăn ngon lắm, ngươi đi mua đi, đi nhanh về nhanh, ta ở trên xe chờ ngươi.”
Vừa nghe đến ăn, hai mắt Thanh Sở lập tức tỏa sáng, cao giọng đáp, “Vâng!” Sau đó vận khinh công xông ra ngoài.
Cung Trường Nguyệt mang theo Cung Mộ Ly ra khỏi Hồng Tụ Chiêu, bên ngoài đã có xe ngựa chờ Cung Trường Nguyệt, đánh xe là ám vệ của Thần lâu, đầu đội nón vành, khoác hắc bào, cho dù là tại hoa phố ca múa nhộn nhịp, cũng giống như ngưng tụ vô số hắc ám.
Xe ngựa này cũng không phải là xe ngựa khi tiến cung của Cung Trường Nguyệt, xe ngựa này không chỉ bên trong vô cùng xa hoa thoải mái, bên ngoài cũng thực hào nhoáng, ngay cả màn che cũng được thuê chỉ kim tuyến, trên đỉnh xe còn có một khối dạ minh châu sang quý, không nói đến kích cỡ, ngay cả hào quang tỏa ra cũng vô cùng nhu hòa, có thể thấy được là rất quý hiếm. Mà bốn con ngựa kéo xe đều là ngựa Xích Thố, toàn thân cao thấp phát ra ánh sáng đỏ tươi mỹ lệ như lửa cháy, từ đầu tới đuôi dài khoảng một trượng, không có một cọng lông lai tạp nào, từ móng tới cổ khoảng tám thước, trong đêm tối phá lệ chói mắt, người xem ai cũng phải than thở, lại bởi vì ngựa Xích Thố này khí thế như lang như hổ mà không dám lại gần.
Một chiếc xe ngựa như vậy đứng ở trước Hồng Tụ Chiêu đã đủ khiến mọi người chú ý, những người khác đều đoán xem chủ nhân xe ngựa là ai, mà những người yêu ngựa thì lại thở dài, ngựa tốt như vậy cư nhiên lại dùng để kéo xe, thật đúng là đáng tiếc, không biết lúc cưỡi lên có cảm giác gì.
Những người này tuy rằng chép miệng nói xe ngựa xa hoa, nhưng khiến bọn họ càng si mê chính là bốn con Xích Thố kia, đó mới thật sự là bảo mã vô giá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook