Ân Cừu Ký
-
Chương 48
Thần tăng Kim Chung trưởng lão Linh Sơn cổ tự tay không ngừng lắc chiếc chuông vàng bé xíu tạo ra âm thanh mê hồn lạc phách. Phía sau lão là bốn Linh chủ khiêng một chiếc kiệu. Trang phục của năm người thật kỳ lạ, trông như những gã đạo tỳ đưa đám ma.
Thế Lãm vừa xuất hiện, Thần tăng Kim Chung trợn mắt nhìn chàng tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Thế Lãm cười khẩy nói :
- Các người đến đây rước lão quỷ.
Thần tăng Kim Chung hỏi giật giọng :
- Thái thượng hoàng đâu?
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh bước ra đứng cạnh Thế Lãm. Sự xuất hiện của nàng khiến Thần tăng Kim Chung càng ngạc nhiên hơn :
- Đông Giang quận chúa cũng có mặt ở đây nữa à?
- Lão lạ lùng lắm sao?
Nàng vừa nói hết câu thì Ỷ Kiều Nương Tử, Nhĩ Lan, Nhứt Đăng đại sư, và Vô Vi đạo trưởng cũng xuất hiện.
Nhứt Đăng đại sư nhìn Thần tăng Kim Chung, miệng niệm Phật hiệu nói :
- A di đà Phật! Chúng ta lại gặp nhau.
Thần tăng Kim Chung lừ mắt nhìn Nhứt Đăng đại sư :
Lão hòa thượng cũng chen vào chuyện triều trung à?
- Bần tăng không thể khoanh tay ngồi thiền, gõ mõ nơi Thiếu Lâm cổ tự.
- Các người đã làm gì Thái thượng hoàng rồi?
Thiếu Lâm hỏi lão :
- Sao lão lại hỏi vậy? Muốn biết thì đi hỏi Tổng tài Thái Minh Công. Nhưng bổn tướng xem ra các vị rất trọng vọng Thái thượng hoàng nên mới mang kiệu đến rước người.
Tổng tài Thái Minh Công muốn cung thỉnh Thái thượng hoàng về triều chăng?
Thần tăng Kim Chung gật đầu :
- Đúng như vậy!
Ỷ Kiều cau mày, chỉ lão gian tăng :
- Xảo ngôn, rước Thái thượng hoàng sao các vị lại ăn vận như bọn đạo tỳ thế. Nói thật ra đi, các vị được lịnh của Minh Chỉnh đến rước quỷ vương thì có.
Thần tăng chiếu ác nhãn vào Ỷ Kiều Nương Tử :
- Lão tăng chỉ hành sự theo di huấn của Tổng tài Thái Minh Công mà thôi. Hãy mau vào đưa Thái thượng hoàng ra để hồi cung, chúng ta không có thời gian với các người.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh chỉ vào mặt Thần tăng Kim Chung :
- Lão tăng đã biết thân phận của ta còn dám vô lễ vậy sao?
- Tổng tài Thái Minh Công đã truy nguyên được kẻ tòng mưu cấy ong độc vào vườn thượng uyển để di hại Vương đại nhân là Quận chúa. Người đã hạ lệnh gặp Quận chúa ở đâu lấy mạng ngay lập tức.
Thế Lãm trừng mắt :
- Các người thật là quá đáng. Bổn tướng muốn hỏi, Linh Sơn trưởng lão phục vụ Tổng tài Thái Minh Công nhằm mục đích gì?
Nhứt Đăng đại sư chen vào đáp trả lời chàng :
- Thần tăng Kim Chung muốn dựng Linh Sơn cổ tự thay thế Thiếu Lâm làm bắc đẩu.
Thần tăng Kim Chung bật cười :
- Lão hòa thượng nói rất đúng ý của ta. Ngay ngày mai đây, khi Tổng tài Thái Minh Công thâu hồi giang sơn về một mối thì Thiếu Lâm của lão là cái đích đầu tiên Tổng tài Thái Minh Công để mắt tới.
Thần tăng Kim Chung nói xong, bất thần vung kim chung phát ra những âm thanh mê hồn, lạc phách.
Lão vừa vung kim chung vừa nói :
- Tất cả hãy tự bế huyệt đi.
Thần tăng Kim Chung đã lầm, bởi giờ đây trước mặt lão là đại truyền nhân của Gia Cát Càn Khôn, chủ nhân Vô Ảnh đăng Hoàng Thế Lãm.
Mặc cho lão gian tăng lắc chuông, dụng hết công lực để tạo âm thanh ma quái khống chế thần thức mọi người, Thế Lãm vẫn bình thân như vại. Dự tính của chàng là muốn đưa lão gian tăng vào tròng khống chế lão trong chớp mắt.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu thì đột nhiên Nhứt Đăng đại sư vận hóa công phu “Sư Tử Hống” hét lên một tiếng thật lớn :
- Ô... Ô... Ô...
Tuyệt công “Sư Tử Hống” của Nhứt Đăng đại sư quả là lợi hại. Tiếng hống sư tử vừa cất lên, âm thanh của Kim chung đột ngột tan biến như muối bỏ vào bể.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, quát lớn :
- Đánh...
Lão vừa hạ mệnh lệnh cho bốn vị cao đồ Linh chủ vừa dựng chưởng đẩy về phía Nhứt Đăng đại sư một đạo kình di sơn đảo hải.
Nhứt Đăng đại sư cũng dựng bản thủ tống ngược hai quả La Hán quyền ngán đỡ chưởng pháp của Thần tăng Kim Chung.
Ầm...
Hai vị cao tăng đồng lùi một bộ, không ai chịu kém ai.
Bốn lão Linh chủ vừa động thân toan phát tác chưởng kình thì thấy trước mặt mình nhập nhoạng bóng người. Chiếc bóng ấy lướt qua thì đại huyệt Vĩ Lư của họ đã bị bế rồi.
Bốn lão Linh chủ vừa vận khí thì đại huyệt Vĩ Lư bị bế khiến khí lực của họ đảo lộn trở vào Đan điền, gây ra hiện tượng “thắc hỏa”.
Cả bốn gã Linh chủ đồng loạt nhảy đỏng lên như bị lửa đốt. Bốn người cứ nhảy tưng khắp gian đại sảnh trông nực cười vô cùng.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, quát lớn :
- Các ngươi làm cái trò gì vậy?
Mặc cho lão gian tăng hỏi, bốn vi cao đồ Linh chủ, võ công xuất chúng cứ ôm Đan điền nhảy như những con quỷ nhập tràng.
Thế Lãm nhìn bốn gã Linh chủ bật ra tràng cười khanh khách. Chàng cắt ngang tràng cười kiêu thị nhìn Thần tăng Kim Chung :
- Bổn tướng chắc cũng nên cho lão biết sự lợi hại như thế nào.
Thần tăng Kim Chung ghim mắt chiếu thẳng nhãn quang của chàng :
- Hoàng Thế Lãm, võ công của ngươi lão tăng đã biết qua rồi.
Thần tăng Kim Chung vừa dứt lời, dựng song thủ đẩy về phía Thế Lãm một đạo kình di sơn đảo hải. Kình vừa phát ra, lão gian tăng quay lưng toan thoát đi.
Nhưng lão vừa động thân quay mặt đã thấy Thế Lãm đứng ngay trước mặt. Y dù có nằm mơ cũng không thể tin được trên đời này có thuật di hình xuất quỷ nhập thần như vậy, thật ra lão đâu thể biết, Thế Lãm giờ đây có thân pháp nhanh như ánh sáng vầng nhật.
Thần tăng Kim Chung toan sàn bộ để thoát về sau nhưng hổ khẩu của lão gian tăng đã bị Thế Lãm khống chế rồi.
Thế Lãm gằn giọng nói :
- Đáng ra bổn tướng sẽ giết lão, nhưng nếu lão cải tà quy chánh, bổn tướng sẽ cho lão một cơ hội lấy công chuộc tội.
Thần tăng Kim Chung giật tay lại nhưng cả mạch môn của lão tê rần như có bầy kiến bò nhung nhúc bên trong.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, nói :
- Hoàng tướng hãy tha mạng cho lão.
- Bổn tướng không giết lão với điều kiện lão phải đoái công chuộc tội.
Thần tăng Kim Chung gật đầu như lạy :
- Được, được. Lão tăng thề sẽ nghe theo mệnh lệnh của Án Sát đường Truy Hình Tướng.
- Tốt lắm!
Chàng ngoắc Nhĩ Lan. Nhĩ Lan bước đến bên cạnh chàng.
Thế Lãm nói :
- Lan muội nói cho Thần tăng Kim Chung biết công dụng của độc dược Hóa Cốt tán.
Nhĩ Lan gật đầu. Nàng thao thao bất tuyệt nói như suối chảy một mạch tất cả công dụng của chất dược đó. Lão gian tăng càng nghe càng biến sắc.
Nhĩ Lan nói xong quay qua Thế Lãm :
- Hoàng đại ca tính cho lão gian tăng này uống một hoàn Hóa Cốt tán?
Thế Lãm gật đầu :
- Đúng như vậy! Khi nào Thần tăng Kim Chung lập được công lớn sẽ có giải dược cho lão.
Nhĩ Lan mỉm cười :
- Ý của đại ca trùng với muội.
Nàng trút một hoàn Hóa Cốt tán trong chiếc tịnh bình đeo bên hông rồi nhét vào miệng Thần tăng Kim Chung, vỗ luôn một chưởng vào yết hầu lão.
Lão tăng hự một tiếng, nuốt trọn hoàn độc dược đó.
Thế Lãm buông hổ khẩu lão gian tăng ra :
- Giờ thì sinh mạng lão do Nhĩ Lan quyết định, muốn sống hay muốn chết đều do lão cả.
Thần tăng Kim Chung quỳ mọp dưới chân Thế Lãm :
- Hoàng tướng hãy cho lão phu một cơ hội để được sống.
- Tốt lắm! Cơ hội mà bổn tướng dành cho lão đây. Bổn tưởng sẽ thay thế Thái thượng hoàng ngồi vào cỗ kiệu này, lão và bốn vị cao đồ Linh chủ kia đưa bổn tướng hồi triều.
- Tuân lệnh Hoàng tướng.
Nhĩ Lan vén rèm kiệu. Nàng thất sắc lùi lại.
Mọi người nhòm vào trong kiệu, sắc diện ai nấy cũng đều biến đổi xanh mét.
Trong kiệu, Đại Kiều Thể Minh và Nhị Kiều Thể Chi đều bị lột trần lõa thể. Trên người họ có những nhát chém thật bén vừa đủ để máu rịn từ từ ra ngoài.
Nhĩ Lan phóng chỉ khí giải tỏa huyệt đạo cho Nhị Kiều Tây Hạ. Cả hai rùng mình một cái, bật khóc thổn thức.
Thế Lãm cởi áo choàng quẳng vào trong kiệu. Chàng quay lại nhìn Thần tăng Kim Chung :
- Hai vị cô nương này tại sao lại ra nông nổi này.
Thần tăng Kim Chung ấp úng, mãi một lúc lâu mới dám cất lời gượng gạo :
- Hai nàng này bị Tổng tài Thái Minh Công làm vật tiến lễ để đưa Thái thượng hoàng hồi cung.
Thế Lãm nheo mày :
- Kiểu cách tiến lễ như thế này à?
- Lão tăng chỉ làm theo lịnh Đại tổng quản mà thôi, chứ chẳng biết gì.
Ỷ Kiều thở dài một tiếng :
- Minh Chỉnh biết Thái thượng hoàng đã hóa thân thành địa ngục quỷ vương, ngoài trừ Tiểu hắc lâu mới sai khiến được, mà Tiểu hắc lâu thì không thể rời khỏi tay Minh Chỉnh, nên gã mới dùng Nhị Kiều làm mồi nhử Thái thượng hoàng.
Thế Lãm lắc đầu :
- Minh Chỉnh tàn nhẫn quá.
- Nếu Minh Chỉnh tụ thành tầng tối thượng địa ngục thì y còn nguy hiểm hơn gấp bội phần. Nếu Thái thượng hoàng chỉ là quỷ vương địa ngục thì Minh Chỉnh mới là Địa Ngục Ma Vương. Thái thượng hoàng biến thành quỷ mất hết thần thức, nhưng Minh Chỉnh thì không.
Điều đó mới nguy hiểm cho bá tánh.
Ỷ Kiều tính hỏi Nhị Kiều Thể Minh và Thể Chi mấy lời, nhưng bà chưa kịp hỏi đột nhiên Nhị Kiều Tây Hạ vung chưởng tự thọc vào tâm huyệt của mình.
Mặc dù đứng sát bên Nhị Kiều nhưng Ỷ Kiều Nương Tử vẫn không sao kịp ra tay cứu mạng họ.
Thể Minh và Thể Chi tự tay moi tim mình, rồi ngã ra chết chẳng kịp trối trăn lời nào.
Ỷ Kiều Nương Tử cau mày.
Nhĩ Lan nhìn bà.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh nghiêm mặt trang trọng nói :
- Hoàng tướng, Đại tổng quản đã luyện thành Địa Ngục Mà Vương rồi. Ý niệm của y sai khiến Nhị Kiều Tây Hạ tự vẫn.
- Ý niệm của Địa Ngục Mà Vương có thể giết người xa vạn dặm được à?
Ỷ Kiều nhìn hai cái xác Nhị Kiều Tây Hạ nói :
- Muốn dùng thần thức khiến được Nhị Kiều, ít ra Đại tổng quản cũng đã dụng đại pháp nhiếp thần giữ sắc ma của hai người này rồi.
Thế Lãm quay lại Thần tăng Kim Chung :
- Lão có bị Đại tổng quản thôi miên lần nào không?
Thần tăng Kim Chung giật mình, lắp bắp nói :
- Hoàng tướng, phải chăng Hoàng tướng muốn hỏi lão phu đã bị Nhiếp Thần đại pháp của Đại tổng quản?
Thế Lãm gật đầu.
Thần tăng Kim Chung suy nghĩ rồi lắc đầu :
- Hình như lão chưa bị. Nhưng tất cả những cao thủ Thiên giáo đều đã bị thì phải.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh lên tiếng :
- Hoàng tướng, thời gian gấp lắm rồi, chúng ta phải trở về triều đình ngăn chận Minh Chỉnh. Thế nào y cũng dùng Nhiếp Thần đại pháp mà khiến quần thần phế truất Vương huynh đặng xưng tôn y lên ngai Hoàng đế.
Thế Lãm gật đầu nói với Ỷ Kiều Nương Tử, Nhứt Đăng đại sư và Vô Vi đạo trưởng :
- Bổn tướng nhờ ba vị trưởng lão cùng với Lan muội hiệu triệu quần hùng tụ về Triều trung. Còn bổn tướng và Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh sẽ đi trước.
Nhứt Đăng đại sư niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Hoàng tướng tính như vậy rất phải. Bần tăng và Vô Vi đạo trưởng đã chuẩn bị từ trước. Chúng tôi sẽ đến ngay để hỗ trợ cho Hoàng tướng.
Nhĩ Lan nhìn Hoàng Thế Lãm :
- Hoàng huynh cẩn trọng.
- Lan muội yên tâm.
Chàng quay lại Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh :
- Quận chúa, chúng ta lên đường.
Chàng vừa dợm bước vừa ngoắc Thần tăng Kim Chung :
- Lão tăng và bốn vị cao đồ kia đi cùng với tại hạ.
Tứ vị Linh chủ vẫn nhảy tưng tưng quanh nhà đại sảnh Lạc Lầu khiến Thần tăng Kim Chung phải lưỡng lự hỏi :
- Bốn vị cao đồ của lão tăng bị như thế này làm sao lên đường.
Thế Lãm phóng chỉ giải tỏa huyệt Vĩ Lư của bốn người đó. Bốn vị Linh chủ như đã cạn kiệt sức lực, ngã nhào xuống sàn gạch thở dốc.
Thần tăng Kim Chung lắc chiếc chuông vàng. Tứ linh chủ gượng đứng lên. Thần tăng Kim Chung ra lệnh luôn :
- Chúng ta sẽ phò trợ Truy Hình Tướng. Các người không thể không đi được.
Lão vừa nói vừa chỉ chiếc kiệu :
- Khiêng!
Tứ linh chủ chẳng biết làm sao hơn, đành ghé vai vào khập khễnh bước đi, trông như những tên phu khốn khổ, khốn nạn.
Ra đến bên ngoài tòa Lạc Lầu, Thế Lãm quay lại ôm quyền xá mọi người.
Nhĩ Lan không dằn được tình cảm đang dâng trào, bậc khóc. Nàng vừa khóc vừa nói :
- Đại ca hãy bảo trọng!
Thế Lãm mỉm cười :
- Muội yên tâm đi.
Chàng hướng mắt nhìn lại Ỷ Kiều Nương Tử :
- Trước khi lên đường tại hạ muốn hỏi Nương Tử một điều.
- Hoàng tướng cứ hỏi. Bổn nương biết sẽ trả lời ngay.
- Nương nương đã lấy ngọn Vô Ảnh đăng trong con suối phải không?
Ỷ Kiều Nương Tử lắc đầu.
Thế Lãm hỏi tiếp :
- Vậy ai đã lấy Vô Ảnh đăng?
Chàng vừa hỏi vừa dời mắt qua Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh.
Ỷ Kiều Nương Tử nói :
- Chính Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh đã mang ngọn Vô Ảnh đăng đến Thiếu Lâm tự.
Thế Lãm bặm môi, rồi mở miệng nói với Vương Tỉnh :
- Chúng ta đi!
Ly khai khỏi Lạc Lầu khoảng năm dặm, Thế Lãm hỏi Vương Tỉnh :
- Quận chúa đã lấy cây đèn dưới con suối Tuyền thủy.
Vương Tỉnh gật đầu :
- Không có Vô Ảnh đăng, Hoàng tướng không thể thi triển Vô Ảnh Sắc để chống lại ma thuật Nhiếp Thần của Đại tổng quản.
- Quận chúa...
Vương Tỉnh nhìn Thế Lãm.
- Tử Diện Nhu Thất Thất, người đã cứu tại hạ chính là Quận chúa đội lốt.
Vương Tỉnh bặm môi :
- Tôi phải thay hình đổi dạng sư phụ để tránh bị Hoàng tướng hiểu lầm.
- Tại hạ hiểu rồi. Tại sao Quận chúa lại vì ta mà không vì Vương huynh?
- Muội biết bí mật của ngọn Vô Ảnh đăng và Tiểu hắc lâu.
- Nàng biết?
- Muội biết được bí mật đó do sư phụ kể lại. Ỷ Kiều Nương Tử không nói ra, nhưng muội không giấu Hoàng tướng, sư phụ Tử Diện Nhu Thất Thất và Khắc Tử Diệm cùng phu tướng của Ỷ Kiều Nương Tử là chư huynh đệ đồng môn. Vì chữ tình mù quáng mà sư phụ đã đắc tội với đại sư thúc.
Nàng lắc đầu :
- Cuối cùng người cũng chết.
- Quận chúa đừng đau lòng. Tử Diện Nhu Thất Thất bá mẫu chết đi, nhưng vẫn kịp lưu lại bút tích để Thế Lãm tìm tới Lạc Lầu để được biết được bí mật của Thái thượng hoàng. Tại hạ để Tử Diện Nhu Thất Thất chết vì đã đến trễ. Tại hạ có lỗi với Quận chúa.
- Dù Hoàng tướng có tài thông thiên nhưng ý trời đã định. Sư phụ cũng không sao thoát được tử vong.
Vương Tỉnh dừng bước, bẽn lẽn nhìn Thế Lãm :
- Hoàng tướng, sau này diệt trừ được ma đạo, muội không muốn sống tại triều nội, mà muốn ra ngoài giang hồ tạo phước cho bá tánh. Hoàng tướng có thể cho cho muội theo với được không?
Thế Lãm trợn mắt nhìn nàng :
- Quận chúa cành vàng lá ngọc, bổn tướng chỉ sợ...
Vương Tỉnh cắt ngang lời Thế Lãm :
- Muội xem phú quí danh lợi như giấc chiêm bao, đầy những cơn ác mộng hãi hùng, nên không muốn ở lại triều đình. Giang sơn cẩm tú này là của bá tánh, thì sống với bá tánh chính là lẽ sống chính đạo.
Thế Lãm nghe Vương Tỉnh nói, phấn khích phát tràng cười đắc chí. Chàng cắt tràng cười đó nhìn nàng :
- Nếu Quận chúa có chí như vậy, tại hạ đã có một đấng hồng nhan tri kỷ trên cõi đời này rồi.
Thế Lãm vừa xuất hiện, Thần tăng Kim Chung trợn mắt nhìn chàng tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Thế Lãm cười khẩy nói :
- Các người đến đây rước lão quỷ.
Thần tăng Kim Chung hỏi giật giọng :
- Thái thượng hoàng đâu?
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh bước ra đứng cạnh Thế Lãm. Sự xuất hiện của nàng khiến Thần tăng Kim Chung càng ngạc nhiên hơn :
- Đông Giang quận chúa cũng có mặt ở đây nữa à?
- Lão lạ lùng lắm sao?
Nàng vừa nói hết câu thì Ỷ Kiều Nương Tử, Nhĩ Lan, Nhứt Đăng đại sư, và Vô Vi đạo trưởng cũng xuất hiện.
Nhứt Đăng đại sư nhìn Thần tăng Kim Chung, miệng niệm Phật hiệu nói :
- A di đà Phật! Chúng ta lại gặp nhau.
Thần tăng Kim Chung lừ mắt nhìn Nhứt Đăng đại sư :
Lão hòa thượng cũng chen vào chuyện triều trung à?
- Bần tăng không thể khoanh tay ngồi thiền, gõ mõ nơi Thiếu Lâm cổ tự.
- Các người đã làm gì Thái thượng hoàng rồi?
Thiếu Lâm hỏi lão :
- Sao lão lại hỏi vậy? Muốn biết thì đi hỏi Tổng tài Thái Minh Công. Nhưng bổn tướng xem ra các vị rất trọng vọng Thái thượng hoàng nên mới mang kiệu đến rước người.
Tổng tài Thái Minh Công muốn cung thỉnh Thái thượng hoàng về triều chăng?
Thần tăng Kim Chung gật đầu :
- Đúng như vậy!
Ỷ Kiều cau mày, chỉ lão gian tăng :
- Xảo ngôn, rước Thái thượng hoàng sao các vị lại ăn vận như bọn đạo tỳ thế. Nói thật ra đi, các vị được lịnh của Minh Chỉnh đến rước quỷ vương thì có.
Thần tăng chiếu ác nhãn vào Ỷ Kiều Nương Tử :
- Lão tăng chỉ hành sự theo di huấn của Tổng tài Thái Minh Công mà thôi. Hãy mau vào đưa Thái thượng hoàng ra để hồi cung, chúng ta không có thời gian với các người.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh chỉ vào mặt Thần tăng Kim Chung :
- Lão tăng đã biết thân phận của ta còn dám vô lễ vậy sao?
- Tổng tài Thái Minh Công đã truy nguyên được kẻ tòng mưu cấy ong độc vào vườn thượng uyển để di hại Vương đại nhân là Quận chúa. Người đã hạ lệnh gặp Quận chúa ở đâu lấy mạng ngay lập tức.
Thế Lãm trừng mắt :
- Các người thật là quá đáng. Bổn tướng muốn hỏi, Linh Sơn trưởng lão phục vụ Tổng tài Thái Minh Công nhằm mục đích gì?
Nhứt Đăng đại sư chen vào đáp trả lời chàng :
- Thần tăng Kim Chung muốn dựng Linh Sơn cổ tự thay thế Thiếu Lâm làm bắc đẩu.
Thần tăng Kim Chung bật cười :
- Lão hòa thượng nói rất đúng ý của ta. Ngay ngày mai đây, khi Tổng tài Thái Minh Công thâu hồi giang sơn về một mối thì Thiếu Lâm của lão là cái đích đầu tiên Tổng tài Thái Minh Công để mắt tới.
Thần tăng Kim Chung nói xong, bất thần vung kim chung phát ra những âm thanh mê hồn, lạc phách.
Lão vừa vung kim chung vừa nói :
- Tất cả hãy tự bế huyệt đi.
Thần tăng Kim Chung đã lầm, bởi giờ đây trước mặt lão là đại truyền nhân của Gia Cát Càn Khôn, chủ nhân Vô Ảnh đăng Hoàng Thế Lãm.
Mặc cho lão gian tăng lắc chuông, dụng hết công lực để tạo âm thanh ma quái khống chế thần thức mọi người, Thế Lãm vẫn bình thân như vại. Dự tính của chàng là muốn đưa lão gian tăng vào tròng khống chế lão trong chớp mắt.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu thì đột nhiên Nhứt Đăng đại sư vận hóa công phu “Sư Tử Hống” hét lên một tiếng thật lớn :
- Ô... Ô... Ô...
Tuyệt công “Sư Tử Hống” của Nhứt Đăng đại sư quả là lợi hại. Tiếng hống sư tử vừa cất lên, âm thanh của Kim chung đột ngột tan biến như muối bỏ vào bể.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, quát lớn :
- Đánh...
Lão vừa hạ mệnh lệnh cho bốn vị cao đồ Linh chủ vừa dựng chưởng đẩy về phía Nhứt Đăng đại sư một đạo kình di sơn đảo hải.
Nhứt Đăng đại sư cũng dựng bản thủ tống ngược hai quả La Hán quyền ngán đỡ chưởng pháp của Thần tăng Kim Chung.
Ầm...
Hai vị cao tăng đồng lùi một bộ, không ai chịu kém ai.
Bốn lão Linh chủ vừa động thân toan phát tác chưởng kình thì thấy trước mặt mình nhập nhoạng bóng người. Chiếc bóng ấy lướt qua thì đại huyệt Vĩ Lư của họ đã bị bế rồi.
Bốn lão Linh chủ vừa vận khí thì đại huyệt Vĩ Lư bị bế khiến khí lực của họ đảo lộn trở vào Đan điền, gây ra hiện tượng “thắc hỏa”.
Cả bốn gã Linh chủ đồng loạt nhảy đỏng lên như bị lửa đốt. Bốn người cứ nhảy tưng khắp gian đại sảnh trông nực cười vô cùng.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, quát lớn :
- Các ngươi làm cái trò gì vậy?
Mặc cho lão gian tăng hỏi, bốn vi cao đồ Linh chủ, võ công xuất chúng cứ ôm Đan điền nhảy như những con quỷ nhập tràng.
Thế Lãm nhìn bốn gã Linh chủ bật ra tràng cười khanh khách. Chàng cắt ngang tràng cười kiêu thị nhìn Thần tăng Kim Chung :
- Bổn tướng chắc cũng nên cho lão biết sự lợi hại như thế nào.
Thần tăng Kim Chung ghim mắt chiếu thẳng nhãn quang của chàng :
- Hoàng Thế Lãm, võ công của ngươi lão tăng đã biết qua rồi.
Thần tăng Kim Chung vừa dứt lời, dựng song thủ đẩy về phía Thế Lãm một đạo kình di sơn đảo hải. Kình vừa phát ra, lão gian tăng quay lưng toan thoát đi.
Nhưng lão vừa động thân quay mặt đã thấy Thế Lãm đứng ngay trước mặt. Y dù có nằm mơ cũng không thể tin được trên đời này có thuật di hình xuất quỷ nhập thần như vậy, thật ra lão đâu thể biết, Thế Lãm giờ đây có thân pháp nhanh như ánh sáng vầng nhật.
Thần tăng Kim Chung toan sàn bộ để thoát về sau nhưng hổ khẩu của lão gian tăng đã bị Thế Lãm khống chế rồi.
Thế Lãm gằn giọng nói :
- Đáng ra bổn tướng sẽ giết lão, nhưng nếu lão cải tà quy chánh, bổn tướng sẽ cho lão một cơ hội lấy công chuộc tội.
Thần tăng Kim Chung giật tay lại nhưng cả mạch môn của lão tê rần như có bầy kiến bò nhung nhúc bên trong.
Thần tăng Kim Chung thất sắc, nói :
- Hoàng tướng hãy tha mạng cho lão.
- Bổn tướng không giết lão với điều kiện lão phải đoái công chuộc tội.
Thần tăng Kim Chung gật đầu như lạy :
- Được, được. Lão tăng thề sẽ nghe theo mệnh lệnh của Án Sát đường Truy Hình Tướng.
- Tốt lắm!
Chàng ngoắc Nhĩ Lan. Nhĩ Lan bước đến bên cạnh chàng.
Thế Lãm nói :
- Lan muội nói cho Thần tăng Kim Chung biết công dụng của độc dược Hóa Cốt tán.
Nhĩ Lan gật đầu. Nàng thao thao bất tuyệt nói như suối chảy một mạch tất cả công dụng của chất dược đó. Lão gian tăng càng nghe càng biến sắc.
Nhĩ Lan nói xong quay qua Thế Lãm :
- Hoàng đại ca tính cho lão gian tăng này uống một hoàn Hóa Cốt tán?
Thế Lãm gật đầu :
- Đúng như vậy! Khi nào Thần tăng Kim Chung lập được công lớn sẽ có giải dược cho lão.
Nhĩ Lan mỉm cười :
- Ý của đại ca trùng với muội.
Nàng trút một hoàn Hóa Cốt tán trong chiếc tịnh bình đeo bên hông rồi nhét vào miệng Thần tăng Kim Chung, vỗ luôn một chưởng vào yết hầu lão.
Lão tăng hự một tiếng, nuốt trọn hoàn độc dược đó.
Thế Lãm buông hổ khẩu lão gian tăng ra :
- Giờ thì sinh mạng lão do Nhĩ Lan quyết định, muốn sống hay muốn chết đều do lão cả.
Thần tăng Kim Chung quỳ mọp dưới chân Thế Lãm :
- Hoàng tướng hãy cho lão phu một cơ hội để được sống.
- Tốt lắm! Cơ hội mà bổn tướng dành cho lão đây. Bổn tưởng sẽ thay thế Thái thượng hoàng ngồi vào cỗ kiệu này, lão và bốn vị cao đồ Linh chủ kia đưa bổn tướng hồi triều.
- Tuân lệnh Hoàng tướng.
Nhĩ Lan vén rèm kiệu. Nàng thất sắc lùi lại.
Mọi người nhòm vào trong kiệu, sắc diện ai nấy cũng đều biến đổi xanh mét.
Trong kiệu, Đại Kiều Thể Minh và Nhị Kiều Thể Chi đều bị lột trần lõa thể. Trên người họ có những nhát chém thật bén vừa đủ để máu rịn từ từ ra ngoài.
Nhĩ Lan phóng chỉ khí giải tỏa huyệt đạo cho Nhị Kiều Tây Hạ. Cả hai rùng mình một cái, bật khóc thổn thức.
Thế Lãm cởi áo choàng quẳng vào trong kiệu. Chàng quay lại nhìn Thần tăng Kim Chung :
- Hai vị cô nương này tại sao lại ra nông nổi này.
Thần tăng Kim Chung ấp úng, mãi một lúc lâu mới dám cất lời gượng gạo :
- Hai nàng này bị Tổng tài Thái Minh Công làm vật tiến lễ để đưa Thái thượng hoàng hồi cung.
Thế Lãm nheo mày :
- Kiểu cách tiến lễ như thế này à?
- Lão tăng chỉ làm theo lịnh Đại tổng quản mà thôi, chứ chẳng biết gì.
Ỷ Kiều thở dài một tiếng :
- Minh Chỉnh biết Thái thượng hoàng đã hóa thân thành địa ngục quỷ vương, ngoài trừ Tiểu hắc lâu mới sai khiến được, mà Tiểu hắc lâu thì không thể rời khỏi tay Minh Chỉnh, nên gã mới dùng Nhị Kiều làm mồi nhử Thái thượng hoàng.
Thế Lãm lắc đầu :
- Minh Chỉnh tàn nhẫn quá.
- Nếu Minh Chỉnh tụ thành tầng tối thượng địa ngục thì y còn nguy hiểm hơn gấp bội phần. Nếu Thái thượng hoàng chỉ là quỷ vương địa ngục thì Minh Chỉnh mới là Địa Ngục Ma Vương. Thái thượng hoàng biến thành quỷ mất hết thần thức, nhưng Minh Chỉnh thì không.
Điều đó mới nguy hiểm cho bá tánh.
Ỷ Kiều tính hỏi Nhị Kiều Thể Minh và Thể Chi mấy lời, nhưng bà chưa kịp hỏi đột nhiên Nhị Kiều Tây Hạ vung chưởng tự thọc vào tâm huyệt của mình.
Mặc dù đứng sát bên Nhị Kiều nhưng Ỷ Kiều Nương Tử vẫn không sao kịp ra tay cứu mạng họ.
Thể Minh và Thể Chi tự tay moi tim mình, rồi ngã ra chết chẳng kịp trối trăn lời nào.
Ỷ Kiều Nương Tử cau mày.
Nhĩ Lan nhìn bà.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh nghiêm mặt trang trọng nói :
- Hoàng tướng, Đại tổng quản đã luyện thành Địa Ngục Mà Vương rồi. Ý niệm của y sai khiến Nhị Kiều Tây Hạ tự vẫn.
- Ý niệm của Địa Ngục Mà Vương có thể giết người xa vạn dặm được à?
Ỷ Kiều nhìn hai cái xác Nhị Kiều Tây Hạ nói :
- Muốn dùng thần thức khiến được Nhị Kiều, ít ra Đại tổng quản cũng đã dụng đại pháp nhiếp thần giữ sắc ma của hai người này rồi.
Thế Lãm quay lại Thần tăng Kim Chung :
- Lão có bị Đại tổng quản thôi miên lần nào không?
Thần tăng Kim Chung giật mình, lắp bắp nói :
- Hoàng tướng, phải chăng Hoàng tướng muốn hỏi lão phu đã bị Nhiếp Thần đại pháp của Đại tổng quản?
Thế Lãm gật đầu.
Thần tăng Kim Chung suy nghĩ rồi lắc đầu :
- Hình như lão chưa bị. Nhưng tất cả những cao thủ Thiên giáo đều đã bị thì phải.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh lên tiếng :
- Hoàng tướng, thời gian gấp lắm rồi, chúng ta phải trở về triều đình ngăn chận Minh Chỉnh. Thế nào y cũng dùng Nhiếp Thần đại pháp mà khiến quần thần phế truất Vương huynh đặng xưng tôn y lên ngai Hoàng đế.
Thế Lãm gật đầu nói với Ỷ Kiều Nương Tử, Nhứt Đăng đại sư và Vô Vi đạo trưởng :
- Bổn tướng nhờ ba vị trưởng lão cùng với Lan muội hiệu triệu quần hùng tụ về Triều trung. Còn bổn tướng và Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh sẽ đi trước.
Nhứt Đăng đại sư niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Hoàng tướng tính như vậy rất phải. Bần tăng và Vô Vi đạo trưởng đã chuẩn bị từ trước. Chúng tôi sẽ đến ngay để hỗ trợ cho Hoàng tướng.
Nhĩ Lan nhìn Hoàng Thế Lãm :
- Hoàng huynh cẩn trọng.
- Lan muội yên tâm.
Chàng quay lại Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh :
- Quận chúa, chúng ta lên đường.
Chàng vừa dợm bước vừa ngoắc Thần tăng Kim Chung :
- Lão tăng và bốn vị cao đồ kia đi cùng với tại hạ.
Tứ vị Linh chủ vẫn nhảy tưng tưng quanh nhà đại sảnh Lạc Lầu khiến Thần tăng Kim Chung phải lưỡng lự hỏi :
- Bốn vị cao đồ của lão tăng bị như thế này làm sao lên đường.
Thế Lãm phóng chỉ giải tỏa huyệt Vĩ Lư của bốn người đó. Bốn vị Linh chủ như đã cạn kiệt sức lực, ngã nhào xuống sàn gạch thở dốc.
Thần tăng Kim Chung lắc chiếc chuông vàng. Tứ linh chủ gượng đứng lên. Thần tăng Kim Chung ra lệnh luôn :
- Chúng ta sẽ phò trợ Truy Hình Tướng. Các người không thể không đi được.
Lão vừa nói vừa chỉ chiếc kiệu :
- Khiêng!
Tứ linh chủ chẳng biết làm sao hơn, đành ghé vai vào khập khễnh bước đi, trông như những tên phu khốn khổ, khốn nạn.
Ra đến bên ngoài tòa Lạc Lầu, Thế Lãm quay lại ôm quyền xá mọi người.
Nhĩ Lan không dằn được tình cảm đang dâng trào, bậc khóc. Nàng vừa khóc vừa nói :
- Đại ca hãy bảo trọng!
Thế Lãm mỉm cười :
- Muội yên tâm đi.
Chàng hướng mắt nhìn lại Ỷ Kiều Nương Tử :
- Trước khi lên đường tại hạ muốn hỏi Nương Tử một điều.
- Hoàng tướng cứ hỏi. Bổn nương biết sẽ trả lời ngay.
- Nương nương đã lấy ngọn Vô Ảnh đăng trong con suối phải không?
Ỷ Kiều Nương Tử lắc đầu.
Thế Lãm hỏi tiếp :
- Vậy ai đã lấy Vô Ảnh đăng?
Chàng vừa hỏi vừa dời mắt qua Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh.
Ỷ Kiều Nương Tử nói :
- Chính Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh đã mang ngọn Vô Ảnh đăng đến Thiếu Lâm tự.
Thế Lãm bặm môi, rồi mở miệng nói với Vương Tỉnh :
- Chúng ta đi!
Ly khai khỏi Lạc Lầu khoảng năm dặm, Thế Lãm hỏi Vương Tỉnh :
- Quận chúa đã lấy cây đèn dưới con suối Tuyền thủy.
Vương Tỉnh gật đầu :
- Không có Vô Ảnh đăng, Hoàng tướng không thể thi triển Vô Ảnh Sắc để chống lại ma thuật Nhiếp Thần của Đại tổng quản.
- Quận chúa...
Vương Tỉnh nhìn Thế Lãm.
- Tử Diện Nhu Thất Thất, người đã cứu tại hạ chính là Quận chúa đội lốt.
Vương Tỉnh bặm môi :
- Tôi phải thay hình đổi dạng sư phụ để tránh bị Hoàng tướng hiểu lầm.
- Tại hạ hiểu rồi. Tại sao Quận chúa lại vì ta mà không vì Vương huynh?
- Muội biết bí mật của ngọn Vô Ảnh đăng và Tiểu hắc lâu.
- Nàng biết?
- Muội biết được bí mật đó do sư phụ kể lại. Ỷ Kiều Nương Tử không nói ra, nhưng muội không giấu Hoàng tướng, sư phụ Tử Diện Nhu Thất Thất và Khắc Tử Diệm cùng phu tướng của Ỷ Kiều Nương Tử là chư huynh đệ đồng môn. Vì chữ tình mù quáng mà sư phụ đã đắc tội với đại sư thúc.
Nàng lắc đầu :
- Cuối cùng người cũng chết.
- Quận chúa đừng đau lòng. Tử Diện Nhu Thất Thất bá mẫu chết đi, nhưng vẫn kịp lưu lại bút tích để Thế Lãm tìm tới Lạc Lầu để được biết được bí mật của Thái thượng hoàng. Tại hạ để Tử Diện Nhu Thất Thất chết vì đã đến trễ. Tại hạ có lỗi với Quận chúa.
- Dù Hoàng tướng có tài thông thiên nhưng ý trời đã định. Sư phụ cũng không sao thoát được tử vong.
Vương Tỉnh dừng bước, bẽn lẽn nhìn Thế Lãm :
- Hoàng tướng, sau này diệt trừ được ma đạo, muội không muốn sống tại triều nội, mà muốn ra ngoài giang hồ tạo phước cho bá tánh. Hoàng tướng có thể cho cho muội theo với được không?
Thế Lãm trợn mắt nhìn nàng :
- Quận chúa cành vàng lá ngọc, bổn tướng chỉ sợ...
Vương Tỉnh cắt ngang lời Thế Lãm :
- Muội xem phú quí danh lợi như giấc chiêm bao, đầy những cơn ác mộng hãi hùng, nên không muốn ở lại triều đình. Giang sơn cẩm tú này là của bá tánh, thì sống với bá tánh chính là lẽ sống chính đạo.
Thế Lãm nghe Vương Tỉnh nói, phấn khích phát tràng cười đắc chí. Chàng cắt tràng cười đó nhìn nàng :
- Nếu Quận chúa có chí như vậy, tại hạ đã có một đấng hồng nhan tri kỷ trên cõi đời này rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook