“Xin hỏi, vật này là ai tặng vậy?”. Vẻ mặt Khương Minh tò mò hỏi.  

Tất cả mọi người đều nhìn sang Mạc Hiển đang ăn canh bên kia.  

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau khi xác nhận là người mà mình đã gặp ngày hôm đó, cuối cùng trong lòng Khương Minh cũng không còn lo lắng nữa!  

Quả nhiên không nhìn sai người!  

Người này vừa rat ay đã là vòng tay Hoàng Hoa Lê Hải Nam bản giới hạn rồi, e rằng mảnh khóe cũng đầy mình, nhà họ Tần có người này che chở, xem ra đúng là phải lôi kéo sức lực giúp đỡ mới được.  

Ngay lúc Khương Minh đang nghĩ làm cách nào để lôi kéo thì một câu nói của Tần San đã kéo anh ta trở về hiện thực.  

“Mau cút đi! Đây là chỗ anh ngồi sao? Tần Lan, mau đưa tên bạn trai rác rưởi nay của cô cút sang một bên đi! Không nhìn thấy cậu Khương đến rồi sao?”  

Tần Lan dùng khuỷu tay chạm Mạc Hiển: “Đừng có ăn nữa, mất mặt chết đi được, mau đi thôi!”  

“Được!”  

Mạc Hiển bỏ đũa trong tay xuống: “Xem ra nhà họ Tần không chào đón tôi nhỉ! Đi là được!”  

“Xì, bây giờ mới phát hiện sao? Lúc trước mọi người chỉ xem anh như trò cười mà thôi, anh thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn sao? Chỉ là thứ rác rưởi như anh, có thể để anh ngồi trên bàn này là tổ tiên anh cũng đã phù hộ lắm rồi, lúc trước cũng chỉ xứng ngồi cùng với chó mà thôi!”  

Vừa quay đầu, Tần San lập tức đổi vẻ mặt, cười tươi nhìn Khương Minh nói: “Cậu Minh, anh qua bên này…”  

Bốp!  

Bốp!  

Cô ta còn chưa hiểu rõ, thì đã bị tát hai cái.  

“Thứ vô liêm sỉ, đây chính là nề nếp nhà họ Tần các người sao?”  

Khương Minh cầm vòng tay trong tay lạnh lùng nói: “Vòng tay Hoàng Hoa Lê Hải Nam hình bướm này có giá ít nhất cũng phải ba trăm triệu! Nhà họ Tần các người đúng thực là không xứng với người ta thật!”  

“Ba… Ba trăm triệu? Sao có thể chứ?”  

Đừng nói là Tần San, mà ngay cả Tần Lan cũng kinh ngạc che miệng.  

Nhiều người ở đây như vậy, ngoài ông cụ Tần vẫn có vẻ bình tĩnh, thì tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó tin hoặc không tin nổi.  

“Một vòng tay gỗ thôi mà có giá đến ba trăm triệu? Sao có thể chứ? Anh ta chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, còn từng ngồi tù, cậu Khương không nhầm chứ?”. Vẻ mặt Tần San không tin lắc đầu nói.  

“Nhầm? Cô đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi? Ha ha, tôi thấy chuyện hợp tác với nhà họ Tần các người sau này cũng không cần tiếp tục nữa đâu!”  

Nói xong, Khương Minh quay người đi về phía Mạc Hiển: “Anh Mạc…”  

“Giới thiệu với anh trước, đây là bà chủ của tôi, Tần Lan!”. Mạc Hiển xua tay cắt ngang lời anh ta đang chuẩn bị nói.  

Con ngươi Khương Minh lập tức chuyển động, cố gắng ngẫm nghĩ lời của Mạc Hiển có ý gì.  

“Gần đây nhà họ Khương chúng tôi có một dự án đóng gói trị giá một trăm triệu, không biết cô Tần có đồng ý hợp tác cùng chúng tôi không?”. Anh ta nhìn Tần Lan, lịch sự cười nói.  

Dự án trăm triệu đó thật ra là đóng gói theo lô, sau đó dán thương hiệu lên, bất kỳ nhà máy nhà xưởng nào có hai khu vực cũng có thể làm được.  

Trị giá một trăm triệu, chỉ là do một mình Khương Minh bỏ tiền mà thôi, chỉ đưa thẳng tiền thôi thì có vẻ không có tâm ý lắm, rõ ràng không quan tâm mấy, anh ta chẳng qua chỉ là đổi cách khác để tặng tiền mà thôi.  

Đầu năm nay, cách tặng tiền cũng là một kỹ năng, nếu không cũng giống như nhà họ Tần vậy, thứ quý giá như vậy cũng ném vào thùng rác.  

Nếu không phải là anh ta đến, thì e rằng thật sự đã ném vào thùng rác rồi.  

“Cậu Khương, cậu Khương! Dự án đóng gói này tôi có thể làm, nhà máy công ty tôi rất lớn…”, Tần San không ngừng tranh giành cơ hội.  

Nhưng Khương Minh chẳng buồn liếc nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng nói: “Đợi nhà họ Tần các cô học cách tôn trọng người khác rồi lại đến bàn chuyện làm ăn với tôi”.  

Sau đó, anh ta đi hai ba bước đến trước mặt Mạc Hiển và Tần Lan, ra tư thế mời: “Anh Mạc, mời bên này!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương