Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch
-
Chương 40
Nghe đến tên của tổ chức này, Mạc Hiển híp mắt cười nhạo: “Ba năm không gặp, lá gan cũng lớn hơn rồi”.
“Thì… tôi có thể đi được chưa? Anh yên tâm, đợi tôi về nhất định sẽ khiến chúng rút lui khỏi nhiệm vụ lần này”, người đàn ông cung kính gật đầu nói.
Mạc Hiển chắp tay sau lưng, cười mỉa nói: “Chỉ sợ anh nhìn thấy Long Kiên thì sẽ không thể quay về được nữa. Nếu anh thông minh thì tốt nhất nên tự mình kết liễu, nếu không tôi ra tay thì không đơn giản vậy đâu”.
“Tôi…”
Người đàn ông này còn muốn cầu xin mấy câu, dù sao hắn cũng không có cách nào trốn thoát được, trước nay chưa ai có thể trốn thoát dưới mí mắt Mạc Hiển
“Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”
“Ha, chết đến nơi rồi, anh cảm thấy mình còn tư cách đưa ra yêu cầu sao?”
“Ở đây có một bức thư, gửi đến địa chỉ trên thư này giúp tôi, được không?”
Hắn lấy một bức thư từ trong túi ra rồi đặt lên bàn, không đợi Mạc Hiển đồng ý thì đã cắn thuốc độc trong kẽ răng.
Ôm hận mà chết!
Có lẽ người đàn ông này biết khi anh không trả lời là đang đưa ra quyết định rồi, chết trước sau đó để Mạc Hiển không còn sự lựa chọn nào khác.
Như thế anh sẽ phải thực hiện.
Người trên giang hồ kiêng dè nhất là nói không giữ lời, hắn đến chết còn gài mình
“Thú vị đấy, chỉ cần chết một cách nhanh chóng thì người khác không thể từ chối đúng chứ?”
Mạc Hiển bất đắc dĩ lắc đầu, cầm phong thư trên bàn lên nhìn, lá thư này định gửi sang châu Âu, có vẻ còn tâm nguyện gì đó chưa thực hiện được.
Vốn dĩ anh muốn mở ra xem nhưng nghĩ lại vẫn không nên mở.
Anh gọi thẳng cho Công Tôn Cẩm.
“Đến nhà tôi một chuyến”.
“Hả?”
Nghe thế, Công Tôn Cẩm lập tức hưng phấn: “Có cần ba con sói không? Anh thích tất lưới trắng hay đen, hay là lưới cá, ren? Có cần tôi đem theo bộ đồ hầu nữ không?”
“?”, Mạc Hiển ho khụ một tiếng: “Không cần chuẩn bị mấy thứ đó, mau đến đây, có chuyện”.
“Xem bộ dạng gấp gáp của anh kìa, tôi còn không biết là chuyện gì à. À phải rồi, hai cô gái xinh đẹp nhà anh không có nhà đó chứ?”
“Cô lắm lời thế”.
“Đừng bảo ở nhà hết đó? Anh… chơi thế cũng được hả? Chơi cũng bi3n thái quá đấy”.
“…”
Mạc Hiển phàn nàn mấy câu với đầu bên kia, cuối cùng mới kể cho Cô ấy nghe chuyện xảy ra ở nhà.
Có thể cảm nhận được trong giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ hơi tiếc nuối.
Khoảng mười mấy phút sau.
Nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, Công Tôn Cẩm mặc bộ đồ màu đen lịch sự bước vào, sau đó vẫy tay chào người ngoài cửa.
Bốn người đi vào, hai người thu dọn thi thể trên mặt đất, hai người còn lại lau sạch sẽ vết máu.
“Dọn dẹp cho cẩn thận, đừng để lại dấu vết không cần thiết”, Công Tôn Cẩm nhìn xung quanh trầm giọng nói: “Sau khi dọn dẹp xong thì ra ngoài đợi”.
Chẳng mấy chốc bốn người đứng thành một hàng cung kính cúi người, lúc này mới đồng loạt đi ra ngoài.
Sau khi họ đi rồi, Công Tôn Cẩm mới từ bộ dáng lạnh lùng trở thành một cô gái dính người.
Ôm lấy cánh tay Mạc Hiển làm nũng.
“Mau để em ôm một chút, người ta đã mấy tiếng không gặp anh rồi”.
Anh vừa đẩy vừa lùi lại đằng sau: “Tôi nói này cô Công Tôn, dưa hái xanh không ngọt đâu”.
“Có ngọt hay không quan trọng lắm sao? Em chỉ muốn giải khát thôi”.
“Bình tĩnh! Cô bình tĩnh chút, rốt cuộc cô thích tôi điểm nào, tôi sửa”.
“Em thích việc anh không thích em, anh sửa đi”.
Nói rồi đè Mạc Hiển lên ghế sofa.
Lúc này tay nắm cửa vang lên tiếng cạch cạch.
Chỉ thấy Tần Lan và Trần Hân vừa nói vừa cười bước vào bên trong.
“Chị Lan, em nói chị nghe, đợi đến lần sau…”
Trần Hân còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Công Tôn Cẩm nửa quỳ đè trên người Mạc Hiển.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, Mạc Hiển trố mắt.
“Ôi, náo nhiệt thế. Hay là anh ra ngoài tìm thêm một người, chúng ta còn có thể làm thành một bàn mạt chược đấy”, Tần Lan từ ngoài cửa đi vào, giả vờ bình tĩnh nói.
Nói không để ý chắc chắn là nói dối, chỉ cần nhìn hành động hôm nay của Mạc Hiển, thử hỏi có cô gái nào mà không động lòng chứ. Lúc chiều tối Trần Hân còn nói đùa nói muốn theo đuổi Mạc Hiển, chưa gì đã bị người ngoài chiếm mất.
“Trong nhà có hai cô gái xinh đẹp như hoa thế này mà anh không thèm, anh lại tò te tú tí với phụ nữ bên ngoài? Sao thế? Hoa trong nhà không thơm bằng hoa dại à?”, Trần Hân chống nạnh giận dữ nói.
Tần Lan đặt túi xách lên bàn, bình tĩnh nói: “Tôi không quan tâm đ ến đời tư của anh, nhưng xin anh đừng hẹn gái ở nhà của tôi”.
“Cô nói thế là không đúng rồi”.
“Ồ? Không đúng chỗ nào?”
Công Tôn Cẩm đứng lên, lạnh nhạt cười nói: “Không phải là anh ấy hẹn tôi, mà là tôi đang theo đuổi anh ấy”.
“Cô theo đuổi anh ta?”
“Phải, không giấu gì cô, tôi đã theo đuổi mấy năm rồi nên nếu ai đó không thích, có thể rút lui, để cơ hội lại cho người cần. Đúng chứ, cô Tần?”
“…”
Hai người nhìn nhau, không khí như sắp b ắn ra tia lửa.
Đây không phải lần đầu anh gặp cảnh tượng này, nhưng cứ nhìn thấy thì vẫn đau đầu.
Haizz, nếu mình có tội thì trừng phạt mình bằng luật pháp chứ đừng bằng cách này.
Tốt xấu gì Công Tôn Cẩm cũng xuất thân từ gia đình lễ nghĩa, sao cứ dây dưa mãi chuyện này thế.
Cô ấy xua tay dịu giọng nói: “Em còn có việc, đi trước nhé”.
“Cầm đồ của cô đi”.
Tần Lan lấy tay móc tất đen ra đặt trên sofa, vẫn còn hơi nóng, e là vừa mới cởi ra không lâu.
Hai người họ vừa về, vẫn chưa c ởi đồ, chỉ có thể là của Công Tôn Cẩm mang vào.
“Món quà nhỏ tặng cho anh ấy, hôm khác tôi lại đến, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi ra ngoài.
“Của anh này!”, Tần Lan bỏ ghét ném chiếc tất trong tay sang: “Anh cũng bi3n thái thật, khó khăn lắm tôi mới có chút thiện cảm với anh, bây giờ thì hết sạch rồi”
Mạc Hiển cũng thờ ơ nhún vai, cười nói: “Cái này gọi là người tốt một việc xấu đã thành tội ác tày trời, còn kẻ xấu làm một việc tốt sẽ lập tức thành Phật. Dù sao phụ nữ các cô cũng không bao giờ thấy đủ, hay chỉ một mình cô thôi?”
“Tôi…”
Tần Lan còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến môi lại nuốt xuống, cuối cùng suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
“Quan hệ? Chưa xảy ra chuyện gì cả, nhưng…”
“Nhưng gì cơ?”
“Cô để ý nhiều thế làm gì? Tôi là vệ sĩ của cô, không phải chồng cô”.
“Tôi…!”
“…”
“Thì… tôi có thể đi được chưa? Anh yên tâm, đợi tôi về nhất định sẽ khiến chúng rút lui khỏi nhiệm vụ lần này”, người đàn ông cung kính gật đầu nói.
Mạc Hiển chắp tay sau lưng, cười mỉa nói: “Chỉ sợ anh nhìn thấy Long Kiên thì sẽ không thể quay về được nữa. Nếu anh thông minh thì tốt nhất nên tự mình kết liễu, nếu không tôi ra tay thì không đơn giản vậy đâu”.
“Tôi…”
Người đàn ông này còn muốn cầu xin mấy câu, dù sao hắn cũng không có cách nào trốn thoát được, trước nay chưa ai có thể trốn thoát dưới mí mắt Mạc Hiển
“Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”
“Ha, chết đến nơi rồi, anh cảm thấy mình còn tư cách đưa ra yêu cầu sao?”
“Ở đây có một bức thư, gửi đến địa chỉ trên thư này giúp tôi, được không?”
Hắn lấy một bức thư từ trong túi ra rồi đặt lên bàn, không đợi Mạc Hiển đồng ý thì đã cắn thuốc độc trong kẽ răng.
Ôm hận mà chết!
Có lẽ người đàn ông này biết khi anh không trả lời là đang đưa ra quyết định rồi, chết trước sau đó để Mạc Hiển không còn sự lựa chọn nào khác.
Như thế anh sẽ phải thực hiện.
Người trên giang hồ kiêng dè nhất là nói không giữ lời, hắn đến chết còn gài mình
“Thú vị đấy, chỉ cần chết một cách nhanh chóng thì người khác không thể từ chối đúng chứ?”
Mạc Hiển bất đắc dĩ lắc đầu, cầm phong thư trên bàn lên nhìn, lá thư này định gửi sang châu Âu, có vẻ còn tâm nguyện gì đó chưa thực hiện được.
Vốn dĩ anh muốn mở ra xem nhưng nghĩ lại vẫn không nên mở.
Anh gọi thẳng cho Công Tôn Cẩm.
“Đến nhà tôi một chuyến”.
“Hả?”
Nghe thế, Công Tôn Cẩm lập tức hưng phấn: “Có cần ba con sói không? Anh thích tất lưới trắng hay đen, hay là lưới cá, ren? Có cần tôi đem theo bộ đồ hầu nữ không?”
“?”, Mạc Hiển ho khụ một tiếng: “Không cần chuẩn bị mấy thứ đó, mau đến đây, có chuyện”.
“Xem bộ dạng gấp gáp của anh kìa, tôi còn không biết là chuyện gì à. À phải rồi, hai cô gái xinh đẹp nhà anh không có nhà đó chứ?”
“Cô lắm lời thế”.
“Đừng bảo ở nhà hết đó? Anh… chơi thế cũng được hả? Chơi cũng bi3n thái quá đấy”.
“…”
Mạc Hiển phàn nàn mấy câu với đầu bên kia, cuối cùng mới kể cho Cô ấy nghe chuyện xảy ra ở nhà.
Có thể cảm nhận được trong giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ hơi tiếc nuối.
Khoảng mười mấy phút sau.
Nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, Công Tôn Cẩm mặc bộ đồ màu đen lịch sự bước vào, sau đó vẫy tay chào người ngoài cửa.
Bốn người đi vào, hai người thu dọn thi thể trên mặt đất, hai người còn lại lau sạch sẽ vết máu.
“Dọn dẹp cho cẩn thận, đừng để lại dấu vết không cần thiết”, Công Tôn Cẩm nhìn xung quanh trầm giọng nói: “Sau khi dọn dẹp xong thì ra ngoài đợi”.
Chẳng mấy chốc bốn người đứng thành một hàng cung kính cúi người, lúc này mới đồng loạt đi ra ngoài.
Sau khi họ đi rồi, Công Tôn Cẩm mới từ bộ dáng lạnh lùng trở thành một cô gái dính người.
Ôm lấy cánh tay Mạc Hiển làm nũng.
“Mau để em ôm một chút, người ta đã mấy tiếng không gặp anh rồi”.
Anh vừa đẩy vừa lùi lại đằng sau: “Tôi nói này cô Công Tôn, dưa hái xanh không ngọt đâu”.
“Có ngọt hay không quan trọng lắm sao? Em chỉ muốn giải khát thôi”.
“Bình tĩnh! Cô bình tĩnh chút, rốt cuộc cô thích tôi điểm nào, tôi sửa”.
“Em thích việc anh không thích em, anh sửa đi”.
Nói rồi đè Mạc Hiển lên ghế sofa.
Lúc này tay nắm cửa vang lên tiếng cạch cạch.
Chỉ thấy Tần Lan và Trần Hân vừa nói vừa cười bước vào bên trong.
“Chị Lan, em nói chị nghe, đợi đến lần sau…”
Trần Hân còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Công Tôn Cẩm nửa quỳ đè trên người Mạc Hiển.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, Mạc Hiển trố mắt.
“Ôi, náo nhiệt thế. Hay là anh ra ngoài tìm thêm một người, chúng ta còn có thể làm thành một bàn mạt chược đấy”, Tần Lan từ ngoài cửa đi vào, giả vờ bình tĩnh nói.
Nói không để ý chắc chắn là nói dối, chỉ cần nhìn hành động hôm nay của Mạc Hiển, thử hỏi có cô gái nào mà không động lòng chứ. Lúc chiều tối Trần Hân còn nói đùa nói muốn theo đuổi Mạc Hiển, chưa gì đã bị người ngoài chiếm mất.
“Trong nhà có hai cô gái xinh đẹp như hoa thế này mà anh không thèm, anh lại tò te tú tí với phụ nữ bên ngoài? Sao thế? Hoa trong nhà không thơm bằng hoa dại à?”, Trần Hân chống nạnh giận dữ nói.
Tần Lan đặt túi xách lên bàn, bình tĩnh nói: “Tôi không quan tâm đ ến đời tư của anh, nhưng xin anh đừng hẹn gái ở nhà của tôi”.
“Cô nói thế là không đúng rồi”.
“Ồ? Không đúng chỗ nào?”
Công Tôn Cẩm đứng lên, lạnh nhạt cười nói: “Không phải là anh ấy hẹn tôi, mà là tôi đang theo đuổi anh ấy”.
“Cô theo đuổi anh ta?”
“Phải, không giấu gì cô, tôi đã theo đuổi mấy năm rồi nên nếu ai đó không thích, có thể rút lui, để cơ hội lại cho người cần. Đúng chứ, cô Tần?”
“…”
Hai người nhìn nhau, không khí như sắp b ắn ra tia lửa.
Đây không phải lần đầu anh gặp cảnh tượng này, nhưng cứ nhìn thấy thì vẫn đau đầu.
Haizz, nếu mình có tội thì trừng phạt mình bằng luật pháp chứ đừng bằng cách này.
Tốt xấu gì Công Tôn Cẩm cũng xuất thân từ gia đình lễ nghĩa, sao cứ dây dưa mãi chuyện này thế.
Cô ấy xua tay dịu giọng nói: “Em còn có việc, đi trước nhé”.
“Cầm đồ của cô đi”.
Tần Lan lấy tay móc tất đen ra đặt trên sofa, vẫn còn hơi nóng, e là vừa mới cởi ra không lâu.
Hai người họ vừa về, vẫn chưa c ởi đồ, chỉ có thể là của Công Tôn Cẩm mang vào.
“Món quà nhỏ tặng cho anh ấy, hôm khác tôi lại đến, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi ra ngoài.
“Của anh này!”, Tần Lan bỏ ghét ném chiếc tất trong tay sang: “Anh cũng bi3n thái thật, khó khăn lắm tôi mới có chút thiện cảm với anh, bây giờ thì hết sạch rồi”
Mạc Hiển cũng thờ ơ nhún vai, cười nói: “Cái này gọi là người tốt một việc xấu đã thành tội ác tày trời, còn kẻ xấu làm một việc tốt sẽ lập tức thành Phật. Dù sao phụ nữ các cô cũng không bao giờ thấy đủ, hay chỉ một mình cô thôi?”
“Tôi…”
Tần Lan còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến môi lại nuốt xuống, cuối cùng suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
“Quan hệ? Chưa xảy ra chuyện gì cả, nhưng…”
“Nhưng gì cơ?”
“Cô để ý nhiều thế làm gì? Tôi là vệ sĩ của cô, không phải chồng cô”.
“Tôi…!”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook