An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 91
Quý Hàng lúc trở lại, trừ mang hai túi lớn vật dụng sinh hoạt hằng ngày còn mang theo một người mà An Ký Viễn lúc này không hề muốn gặp mặt.
“Sao không lấy phòng một người, phòng bệnh kém như vậy.”- An Sinh vừa bước vào đã lớn tiếng chất vấn.
“Bệnh thành như vậy có báo cho Viện trưởng Trầm chưa, sao chỉ để một bác sĩ chủ trị đứng mổ.”
Ông nhìn Quý Hàng lại mắng:
“Chuyện này có xem như làm việc quá sức gây ra? Sao không thông báo sớm cho ba?”
Quý Hàng mặt trầm không nói một lời, đứng yên ở cuối giường, mặc cho An Sinh đưa ra bao nhiêu câu chất vấn đầy bén nhọn. Thái độ lạnh lùng càng đốt thêm lửa giận của An Sinh, cho đến khi An Sinh không nhịn được nữa thốt ra câu chất vấn mang ý tứ quen thuộc, Quý Hàng rốt cuộc đã nhếch lên một chút khóe miệng.
“Ở bên cạnh còn để cho em trai bệnh thành như vậy, làm sao làm anh?”
“Ba! Đừng nói như vậy.”- An Ký Viễn không nhịn được hét lên, động tác hơi mạnh làm động đến vết thương nhói đau.
An Sinh thấy những ánh mắt tò mò hướng về mới thu liễm tính khí, trừng mắt với uý Hàng.
“Câm rồi à, sao không nói lời nào?”
Quý Hàng mỉm nụ cười tự giễu, anh thật ra có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều uất ức muốn trút ra nhưng luôn bị ứ nghẹn lại.
Nhưng một Quý Hàng từ trước đến nay luôn ung dung, gặp biến không sợ hãi rốt cuộc lúc này không biết mình muốn nói gì, có thể nói ra những gì.
Nói rằng “bệnh thành như vậy” trong lời của ba thật ra là đau ruột thừa, là ca phẫu thuật cơ bản nhất trong ngoại khoa sao?
Nói phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa ngay cả bác sĩ thực tập cũng có thể đảm nhận mổ chính, mà ca phẫu thuật mười bốn năm trước, tỉ lệ thành công không đến 50% là do sư phụ cùng mười ba bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất cùng nhau phối hợp thực hiện.
Nói do trí nhớ của anh không tốt lắm mà thật sự là nhớ không ra cũng là con trai của ngài “bệnh thành như vậy” cũng chưa thấy ngài lộ ra một chút xíu nét mặt sốt ruột và quan tâm như bây giờ.
Nói có phải hay không sư phụ cứu anh ra từ quỷ môn quan lại chính là làm bẽ mặt ngài, thậm chí khi anh nằm trong phòng ICU suốt một tháng, lần duy nhất thấy ngài xuất hiện chỉ bởi vì đến tìm đứa em trai tự tiện chạy đến bệnh viện dẫn về nhà?
Nói, anh thật sự không có hâm mộ lẫn ghen tị với Tiểu Viễn? Khi biết Tiểu Viễn buộc phải làm phẫu thuật, anh cũng không thể làm gì hơn, có thể đừng oán trách anh như vậy được không? Cho dù anh có thể bỏ ngoài tai mọi lời chất vấn của ngài nhưng cũng vì những lời này đã đem sự tự trách đang chèn ép trong lòng đến không thở nổi phóng đại hơn cả nghìn lần…
Nói cái gì? Anh cái gì cũng không nói được.
Vì vậy, anh chỉ có đứng thẳng tắp, mọi cử chỉ, ngôn từ đều là lễ độ, phong thái vốn có của Đại thiếu gia An gia, là quy củ khắc sâu trong xương tủy.
“Ba nói tất cả đều đúng.”
“Sao không lấy phòng một người, phòng bệnh kém như vậy.”- An Sinh vừa bước vào đã lớn tiếng chất vấn.
“Bệnh thành như vậy có báo cho Viện trưởng Trầm chưa, sao chỉ để một bác sĩ chủ trị đứng mổ.”
Ông nhìn Quý Hàng lại mắng:
“Chuyện này có xem như làm việc quá sức gây ra? Sao không thông báo sớm cho ba?”
Quý Hàng mặt trầm không nói một lời, đứng yên ở cuối giường, mặc cho An Sinh đưa ra bao nhiêu câu chất vấn đầy bén nhọn. Thái độ lạnh lùng càng đốt thêm lửa giận của An Sinh, cho đến khi An Sinh không nhịn được nữa thốt ra câu chất vấn mang ý tứ quen thuộc, Quý Hàng rốt cuộc đã nhếch lên một chút khóe miệng.
“Ở bên cạnh còn để cho em trai bệnh thành như vậy, làm sao làm anh?”
“Ba! Đừng nói như vậy.”- An Ký Viễn không nhịn được hét lên, động tác hơi mạnh làm động đến vết thương nhói đau.
An Sinh thấy những ánh mắt tò mò hướng về mới thu liễm tính khí, trừng mắt với uý Hàng.
“Câm rồi à, sao không nói lời nào?”
Quý Hàng mỉm nụ cười tự giễu, anh thật ra có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều uất ức muốn trút ra nhưng luôn bị ứ nghẹn lại.
Nhưng một Quý Hàng từ trước đến nay luôn ung dung, gặp biến không sợ hãi rốt cuộc lúc này không biết mình muốn nói gì, có thể nói ra những gì.
Nói rằng “bệnh thành như vậy” trong lời của ba thật ra là đau ruột thừa, là ca phẫu thuật cơ bản nhất trong ngoại khoa sao?
Nói phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa ngay cả bác sĩ thực tập cũng có thể đảm nhận mổ chính, mà ca phẫu thuật mười bốn năm trước, tỉ lệ thành công không đến 50% là do sư phụ cùng mười ba bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất cùng nhau phối hợp thực hiện.
Nói do trí nhớ của anh không tốt lắm mà thật sự là nhớ không ra cũng là con trai của ngài “bệnh thành như vậy” cũng chưa thấy ngài lộ ra một chút xíu nét mặt sốt ruột và quan tâm như bây giờ.
Nói có phải hay không sư phụ cứu anh ra từ quỷ môn quan lại chính là làm bẽ mặt ngài, thậm chí khi anh nằm trong phòng ICU suốt một tháng, lần duy nhất thấy ngài xuất hiện chỉ bởi vì đến tìm đứa em trai tự tiện chạy đến bệnh viện dẫn về nhà?
Nói, anh thật sự không có hâm mộ lẫn ghen tị với Tiểu Viễn? Khi biết Tiểu Viễn buộc phải làm phẫu thuật, anh cũng không thể làm gì hơn, có thể đừng oán trách anh như vậy được không? Cho dù anh có thể bỏ ngoài tai mọi lời chất vấn của ngài nhưng cũng vì những lời này đã đem sự tự trách đang chèn ép trong lòng đến không thở nổi phóng đại hơn cả nghìn lần…
Nói cái gì? Anh cái gì cũng không nói được.
Vì vậy, anh chỉ có đứng thẳng tắp, mọi cử chỉ, ngôn từ đều là lễ độ, phong thái vốn có của Đại thiếu gia An gia, là quy củ khắc sâu trong xương tủy.
“Ba nói tất cả đều đúng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook