An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 72
“Nói xin lỗi với bác sĩ Tiêu.”- Quý Hàng lui về sau một bước, khôi phục âm lượng bình thường, tựa như người vừa mới đạp An Ký Viễn một cái không phải là anh.
Tiêu Triều Nam là bác sĩ chủ trị của Quách Tinh đồng nghĩa với việc nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với bệnh nhân thì trách nhiệm chính là thuộc về anh.
An Ký Viễn dĩ nhiên biết đạo lý này, chỉ bất quá vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi sợ từ sự uy hiếp của anh, cả người cứng đờ, ánh mắt né tránh, cúi đầu một cách máy móc.
“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi.”
“Bước lên!”- Quý Hàng trầm mặt, giọng chợt nghiêm nghị.
Giống như trẻ con ở trước mặt mọi người bị bắt bẻ những lễ nghi cơ bản nhất, mặt An Ký Viễn nóng bừng, chịu đựng chân trái truyền đến cơn đau nhói, bước nhanh đến chỗ Tiêu Triều Nam, đứng thẳng ngay ngắn rồi sau đó là một cái cúi gập người chín mươi độ.
“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi. Là em sơ sót lỗ mãng, gây thêm phiền toái.”
Tiêu Triều Nam dĩ nhiên sẽ không làm khó, dù ban đầu anh cũng tức giận An Ký Viễn làm việc không biết phân nặng nhẹ nhưng hiện tại bệnh nhân đã không sao mà Quý Hàng vẫn một bộ dạng phải đem người ăn tươi nuốt sống làm lòng anh sinh ra vài phần thương xót, đỡ người lên nói:
“Không sao, sau này phải nhớ kỹ.”
Quý Hàng không nhìn An Ký Viễn nữa mà quay sang mọi người, khớp ngón tay gõ xuống bàn nói:
“Biết mình năng lực giới hạn, ở thời điểm thích hợp phải tìm sự trợ giúp từ cấp trên, không cho phép lấy an nguy của bệnh nhân làm tiền đặt cuộc là quy tắc hành nghề cơ bản. Chép 2000 lần, mọi người đều lấy đó làm điều răn. Kiểm tra phòng đi.”
Mọi người nối đuôi đi ra khỏi phòng họp, Kiều Thạc do dự nhìn qua An Ký Viễn vẫn đứng cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nối đuôi theo dòng người đi kiểm tra phòng.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh đối lập với tiếng huyên náo truyền từ bên ngoài.
“Anh…”
Cảm giác vô lực bao trùm lấy An Ký Viễn khi một tiếng này vừa thốt ra khỏi miệng. Mỗi lúc phạm lỗi trừ nhận sai cùng gọi anh, cậu căn bản cái gì cũng làm không được.
Thanh âm Quý Hàng trầm ổn, không còn tức giận ngất trời như vừa rồi.
“Giải thích.”
An Ký Viễn cúi đầu xuống nhắm chặt hai mắt.
Trước kia, anh không nói một lời cứ quất roi, không cho cậu cơ hội giải thích, An Ký Viễn cảm thấy uất ức như trời đất sụp đổ. Mặc dù sự thật chứng minh cậu bị đòn cũng không oan, anh động thủ đều có đạo lý nhưng cậu vẫn luôn hy vọng anh có thể trước khi động thủ cùng cậu nói phải trái, cho phép cậu giải thích ý tưởng và lập trường của bản thân.
Mà bây giờ, rõ ràng là sai lầm mang tính nguyên tắc, anh có thể khống chế tâm tình cho cậu cơ hội giải thích nhưng An Ký Viễn lại không biết nên làm sao biện giải cho mình. Cậu chợt thấy thật là châm chọc.
“Chị của Quách Tinh…”- An Ký Viễn nhắm mắt, cố gắng ổn định tâm lý né tránh, nhỏ giọng nói tiếp.
“… khẩn cầu em… Em lúc ấy thấy tình trạng hô hấp của bệnh nhân không tính là cạn kiệt, độ bão hòa oxi trong máu đạt trong mức cho phép cho nên… Em biết lỗi rồi, không nên bởi vì ý nguyện của người nhà bệnh nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn của bản thân.”
Quý Hàng xoay người lại nhìn em trai rất lâu mới nói: “Nói xong?”
An Ký Viễn cắn môi, gật đầu một cái.
“Vậy bây giờ đến anh hỏi, em trả lời.”
Ánh mắt âm trầm của Quý Hàng chiếu thẳng, có cảm giác xuyên thấu đến tận đáy lòng.
“Thời điểm ra quyết định, em có hay không nghĩ đến chuyện bà Hoàng Anh?”
Một câu nói trúng trọng điểm. Cậu sớm biết ở trước mặt anh sẽ không thể nào che giấu bất cứ điều gì.
Hai tiếng thốt ra giống như rút hết toàn bộ khí lực.
“Nghĩ đến.”
“Có hay không vì sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà làm lẫn lộn phán đoán chuyên nghiệp?”
An Ký Viễn có cảm giác mình như bị lột sạch quần áo treo lên cột cờ. Cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi cực đại đè nặng làm cậu không thở nổi.
“Anh, em biết lỗi rồi.”
Đáy mắt Quý Hàng tản ra mấy phần thất vọng hỏi tiếp: “Em nói khi chị của Quách Tinh yêu cầu em rút nội khí quản, em cũng đã giải thích tình trạng của bệnh nhân, nhưng trước khi ra quyết định, em có hay không cho người nhà bệnh nhân ký giấy đồng ý?
Trong đầu An Ký Viễn nổ “bùm” một tiếng, cậu chỉ lo sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà quên mất biện pháp bảo vệ hữu hiệu nhất cho bản thân.
Quý Hàng nhìn sắc mặt liền biết đáp án, nhưng vẫn cau mày giáo huấn.
“Nói chuyện.”
“Không…”
“Một vấn đề cuối cùng.”- Ánh mắt Quý Hàng như phủ thêm một tầng sương mù, len lỏi trong đó chút tự giễu châm biếm.
“Khi người nhà bệnh nhân đưa ra yêu cầu, ở thời điểm rút ống, thậm chí là lần thứ hai đặt ống, em có hay không nghĩ đến nhờ đến sự giúp đỡ của anh hoặc là ngay sau đó chủ động tìm anh nói chuyện?”
Nếu như nói mấy vấn đề trước đó là do sự thiếu hiểu biết, xử sự còn non nớt và quá dư thừa tình cảm của một bác sĩ nội trú thấp năm ít kinh nghiệm. Nhưng vấn đề cuối cùng này, Quý Hàng thật sự không có biện pháp thuyết phục bản thân không thèm để ý.
Thái độ của An Ký Viễn đối với anh nhìn như thân cận lại thật chất vô cùng hời hợt.
Quý Hàng luôn cho rằng qua mấy tháng sống chung đã phần nào gọt bớt đi lớp băng cứng ngăn cách giữa hai người. Đụng đến vấn đề chuyên môn, thời điểm gặp khó khăn, anh luôn cho rằng mình phải là người mà em trai tín nhiệm nhất, sẽ luôn chủ động tìm đến xin giúp đỡ.
Nguyên lai, đây đều là Quý Hàng tự cho là đúng mà thôi. Thật ra, Quý Hàng bây giờ đã trưởng thành, đứng ở một vị thế cao hơn, dạy dỗ qua bao nhiêu sinh viên, cứu chữa không biết bao nhiêu người, từ lâu đã phai nhạt đi sự nhạy cảm. Anh đối đãi với mọi người bằng tất cả sự chân thành đồng thời cũng tự thấu hiểu không phải ai cũng có trách nhiệm giao phó sự tín nhiệm cho anh. Sở dĩ anh tận tâm tận lực đến vậy vì đó là chức trách của anh, là anh nguyện ý, nếu có thể lấy nó đổi trở về sự chân thành giống nhau đương nhiên rất vui vẻ, nếu không có cũng không có gì để luyến tiếc.
Nhưng lần này có chút bất đồng, Quý Hàng cảm thấy rất bi ai, cảm thấy một sự mất mát rất mãnh liệt. Đó là em trai của anh, là người duy nhất trong một số ít người trên thế giới này anh không có chút do dự muốn dùng toàn lực để bảo vệ.
An Ký Viễn run bật người, cúi đầu lẩm bẩm: ” Anh, em sai rồi…”
Quý Hàng không có cố chấp với câu trả lời, thần sắc vô cùng rõ ràng.
“Dốt nát, lỗ mãng, tự cho là đúng. Vào khoa ba tháng, đây chính là thành tích em giao cho anh.”
Không lưu một chút mặt mũi quở trách đến từ người anh trai mà cậu kính sợ và sùng bái nhất, thế giới của An Ký Viễn bất chợt như ngừng lại, cậu muốn nói nhưng lại phát hiện mình không biết nên nói gì, vừa phát ra một tiếng “anh” liền bị anh cắt ngang.
“Em nhất định phải lấy thân phận một bác sĩ nội trú xử sự với anh, vậy gọi thầy là được rồi.”
Cả người cứng đờ, cảm giác như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. An Ký Viễn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng cùng tha thiết khẩn cầu.
” Anh, em không có. Anh đừng nói như vậy.”
“Kiểm tra phòng.”-Quý Hàng lạnh lùng ném xuống ba chữ, xoay người bước ra ngoài.
—————
Tiêu Triều Nam là bác sĩ chủ trị của Quách Tinh đồng nghĩa với việc nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với bệnh nhân thì trách nhiệm chính là thuộc về anh.
An Ký Viễn dĩ nhiên biết đạo lý này, chỉ bất quá vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi sợ từ sự uy hiếp của anh, cả người cứng đờ, ánh mắt né tránh, cúi đầu một cách máy móc.
“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi.”
“Bước lên!”- Quý Hàng trầm mặt, giọng chợt nghiêm nghị.
Giống như trẻ con ở trước mặt mọi người bị bắt bẻ những lễ nghi cơ bản nhất, mặt An Ký Viễn nóng bừng, chịu đựng chân trái truyền đến cơn đau nhói, bước nhanh đến chỗ Tiêu Triều Nam, đứng thẳng ngay ngắn rồi sau đó là một cái cúi gập người chín mươi độ.
“Bác sĩ Tiêu, thật xin lỗi. Là em sơ sót lỗ mãng, gây thêm phiền toái.”
Tiêu Triều Nam dĩ nhiên sẽ không làm khó, dù ban đầu anh cũng tức giận An Ký Viễn làm việc không biết phân nặng nhẹ nhưng hiện tại bệnh nhân đã không sao mà Quý Hàng vẫn một bộ dạng phải đem người ăn tươi nuốt sống làm lòng anh sinh ra vài phần thương xót, đỡ người lên nói:
“Không sao, sau này phải nhớ kỹ.”
Quý Hàng không nhìn An Ký Viễn nữa mà quay sang mọi người, khớp ngón tay gõ xuống bàn nói:
“Biết mình năng lực giới hạn, ở thời điểm thích hợp phải tìm sự trợ giúp từ cấp trên, không cho phép lấy an nguy của bệnh nhân làm tiền đặt cuộc là quy tắc hành nghề cơ bản. Chép 2000 lần, mọi người đều lấy đó làm điều răn. Kiểm tra phòng đi.”
Mọi người nối đuôi đi ra khỏi phòng họp, Kiều Thạc do dự nhìn qua An Ký Viễn vẫn đứng cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nối đuôi theo dòng người đi kiểm tra phòng.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh đối lập với tiếng huyên náo truyền từ bên ngoài.
“Anh…”
Cảm giác vô lực bao trùm lấy An Ký Viễn khi một tiếng này vừa thốt ra khỏi miệng. Mỗi lúc phạm lỗi trừ nhận sai cùng gọi anh, cậu căn bản cái gì cũng làm không được.
Thanh âm Quý Hàng trầm ổn, không còn tức giận ngất trời như vừa rồi.
“Giải thích.”
An Ký Viễn cúi đầu xuống nhắm chặt hai mắt.
Trước kia, anh không nói một lời cứ quất roi, không cho cậu cơ hội giải thích, An Ký Viễn cảm thấy uất ức như trời đất sụp đổ. Mặc dù sự thật chứng minh cậu bị đòn cũng không oan, anh động thủ đều có đạo lý nhưng cậu vẫn luôn hy vọng anh có thể trước khi động thủ cùng cậu nói phải trái, cho phép cậu giải thích ý tưởng và lập trường của bản thân.
Mà bây giờ, rõ ràng là sai lầm mang tính nguyên tắc, anh có thể khống chế tâm tình cho cậu cơ hội giải thích nhưng An Ký Viễn lại không biết nên làm sao biện giải cho mình. Cậu chợt thấy thật là châm chọc.
“Chị của Quách Tinh…”- An Ký Viễn nhắm mắt, cố gắng ổn định tâm lý né tránh, nhỏ giọng nói tiếp.
“… khẩn cầu em… Em lúc ấy thấy tình trạng hô hấp của bệnh nhân không tính là cạn kiệt, độ bão hòa oxi trong máu đạt trong mức cho phép cho nên… Em biết lỗi rồi, không nên bởi vì ý nguyện của người nhà bệnh nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn của bản thân.”
Quý Hàng xoay người lại nhìn em trai rất lâu mới nói: “Nói xong?”
An Ký Viễn cắn môi, gật đầu một cái.
“Vậy bây giờ đến anh hỏi, em trả lời.”
Ánh mắt âm trầm của Quý Hàng chiếu thẳng, có cảm giác xuyên thấu đến tận đáy lòng.
“Thời điểm ra quyết định, em có hay không nghĩ đến chuyện bà Hoàng Anh?”
Một câu nói trúng trọng điểm. Cậu sớm biết ở trước mặt anh sẽ không thể nào che giấu bất cứ điều gì.
Hai tiếng thốt ra giống như rút hết toàn bộ khí lực.
“Nghĩ đến.”
“Có hay không vì sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà làm lẫn lộn phán đoán chuyên nghiệp?”
An Ký Viễn có cảm giác mình như bị lột sạch quần áo treo lên cột cờ. Cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi cực đại đè nặng làm cậu không thở nổi.
“Anh, em biết lỗi rồi.”
Đáy mắt Quý Hàng tản ra mấy phần thất vọng hỏi tiếp: “Em nói khi chị của Quách Tinh yêu cầu em rút nội khí quản, em cũng đã giải thích tình trạng của bệnh nhân, nhưng trước khi ra quyết định, em có hay không cho người nhà bệnh nhân ký giấy đồng ý?
Trong đầu An Ký Viễn nổ “bùm” một tiếng, cậu chỉ lo sợ người nhà bệnh nhân gây chuyện mà quên mất biện pháp bảo vệ hữu hiệu nhất cho bản thân.
Quý Hàng nhìn sắc mặt liền biết đáp án, nhưng vẫn cau mày giáo huấn.
“Nói chuyện.”
“Không…”
“Một vấn đề cuối cùng.”- Ánh mắt Quý Hàng như phủ thêm một tầng sương mù, len lỏi trong đó chút tự giễu châm biếm.
“Khi người nhà bệnh nhân đưa ra yêu cầu, ở thời điểm rút ống, thậm chí là lần thứ hai đặt ống, em có hay không nghĩ đến nhờ đến sự giúp đỡ của anh hoặc là ngay sau đó chủ động tìm anh nói chuyện?”
Nếu như nói mấy vấn đề trước đó là do sự thiếu hiểu biết, xử sự còn non nớt và quá dư thừa tình cảm của một bác sĩ nội trú thấp năm ít kinh nghiệm. Nhưng vấn đề cuối cùng này, Quý Hàng thật sự không có biện pháp thuyết phục bản thân không thèm để ý.
Thái độ của An Ký Viễn đối với anh nhìn như thân cận lại thật chất vô cùng hời hợt.
Quý Hàng luôn cho rằng qua mấy tháng sống chung đã phần nào gọt bớt đi lớp băng cứng ngăn cách giữa hai người. Đụng đến vấn đề chuyên môn, thời điểm gặp khó khăn, anh luôn cho rằng mình phải là người mà em trai tín nhiệm nhất, sẽ luôn chủ động tìm đến xin giúp đỡ.
Nguyên lai, đây đều là Quý Hàng tự cho là đúng mà thôi. Thật ra, Quý Hàng bây giờ đã trưởng thành, đứng ở một vị thế cao hơn, dạy dỗ qua bao nhiêu sinh viên, cứu chữa không biết bao nhiêu người, từ lâu đã phai nhạt đi sự nhạy cảm. Anh đối đãi với mọi người bằng tất cả sự chân thành đồng thời cũng tự thấu hiểu không phải ai cũng có trách nhiệm giao phó sự tín nhiệm cho anh. Sở dĩ anh tận tâm tận lực đến vậy vì đó là chức trách của anh, là anh nguyện ý, nếu có thể lấy nó đổi trở về sự chân thành giống nhau đương nhiên rất vui vẻ, nếu không có cũng không có gì để luyến tiếc.
Nhưng lần này có chút bất đồng, Quý Hàng cảm thấy rất bi ai, cảm thấy một sự mất mát rất mãnh liệt. Đó là em trai của anh, là người duy nhất trong một số ít người trên thế giới này anh không có chút do dự muốn dùng toàn lực để bảo vệ.
An Ký Viễn run bật người, cúi đầu lẩm bẩm: ” Anh, em sai rồi…”
Quý Hàng không có cố chấp với câu trả lời, thần sắc vô cùng rõ ràng.
“Dốt nát, lỗ mãng, tự cho là đúng. Vào khoa ba tháng, đây chính là thành tích em giao cho anh.”
Không lưu một chút mặt mũi quở trách đến từ người anh trai mà cậu kính sợ và sùng bái nhất, thế giới của An Ký Viễn bất chợt như ngừng lại, cậu muốn nói nhưng lại phát hiện mình không biết nên nói gì, vừa phát ra một tiếng “anh” liền bị anh cắt ngang.
“Em nhất định phải lấy thân phận một bác sĩ nội trú xử sự với anh, vậy gọi thầy là được rồi.”
Cả người cứng đờ, cảm giác như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. An Ký Viễn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng cùng tha thiết khẩn cầu.
” Anh, em không có. Anh đừng nói như vậy.”
“Kiểm tra phòng.”-Quý Hàng lạnh lùng ném xuống ba chữ, xoay người bước ra ngoài.
—————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook