An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 67
Kiều Thạc mím chặt môi, rũ ánh mắt, lời nghẹn nơi cổ họng. Bàn tay bám chặt trên bắp đùi, bàn chân cũng dán chặt xuống sàn xe, muốn dùng toàn lực áp chế tâm tình của bản thân.
Bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau, thầy chỉ một ánh mắt đều có thể nhìn rõ mỗi động cơ của cậu, sau đó dùng khí thế bá đạo cường quyền kia cho cậu một cảm giác an toàn lớn nhất. Kiều Thạc biết mình tham luyến sự ấm áp, quan tâm của gia trưởng, đó như thứ ánh sáng mà trong cuộc đời u tối của cậu ít chạm đến được.
Dù là chiến hỏa chưa bùng lên cũng đã mơ hồ ngửi được mùi khói súng, dù là cậu nhìn như tùy tiện cũng đã ý thức được giữa mình và An Ký Viễn đã dần phơi bày một loại khoảng cách của những cảm xúc không rõ ràng.
Mối quan hệ thầy trò này lại phải đi lừa gạt với chính người thương yêu hiểu rõ cậu nhất là bà ngoại.
Kiều Thạc là rất biết nhìn người, hiểu nhân quả, càng hiểu rõ đời người không phải tiểu thuyết. Tiểu thuyết thường thường có cơ bản suy luận, mà đời người có lúc hoang mang bất định; trong tiểu thuyết sẽ luôn có một kết thúc, nhưng trong cuộc sống, đại đa số mọi chuyện đều rất khó khăn để vẽ ra được một cái kết hoàn toàn.
Một người đối với chuyện trải qua trong quá khứ, hoặc là khắc cốt minh tâm, hoặc là thờ ơ, lãnh đạm, nhưng thật ra đều âm thầm chôn giấu một cái mầm ở trong lòng, nếu như vừa vặn đụng phải ánh mặt trời cùng thêm một chút mưa móc, cái mầm này ắt sẽ nảy mầm sinh trưởng, nở hoa kết trái. Trái cây hoặc ngọt hoặc chua đều dựa vào từng đoạn thời gian cùng hoàn cảnh xung quanh tác động. Đạo lý này, An Ký Viễn rất nhanh sẽ hiểu rõ. Mặc dù sự trả giá cũng không hề nhỏ.
“Hôm nay cậu trực ban?”- Lục Cẩn Hoan vừa xong ca phẫu thuật, đi dọc hành lang đến cửa phòng trực phẫu thuật gọi điện thoại nội bộ về phòng trực của khoa. An Ký Viễn ừ nhẹ một tiếng. Lục Cẩn Hoan hơi do dự nói nhỏ:
“Tôi vừa xong một ca phẫu thuật, có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?”
Sự nhờ vả bất ngờ làm An Ký Viễn có mấy phần kinh ngạc. Từ sau mấy chuyện huyên náo đến nay, các bác sĩ nội trú khác đều đối với cậu có chút kiêng dè, xa cách. Cậu nhận ra khi mình có vấn đề cần thỉnh giáo đều gặp phải tình trạng hỏi một câu thì được trả lời nửa câu. Nhưng qua sự giáo dục của anh, cậu dần học được biết co duỗi, bỏ qua vinh nhục bản thân, bọn họ đáp nửa câu thì cậu lại hỏi tiếp theo một câu nữa, hỏi một lần chưa rõ thì hỏi thêm hai ba lần cũng chẳng sao cả.
“Chuyện gì?”
“Tôi vừa kết thúc ca phẫu thuật với bác sĩ Tiêu, bệnh nhân mổ u não, có đặt nội khí quản, đã chuyển vào phòng ICU theo dõi, cậu giúp tôi viết dặn dò sau phẫu thuật đi.”- Thanh âm của Lục Cẩn Hoan tràn đầy mệt mỏi. An Ký Viễn kinh ngạc mấy giây, nhìn chằm chằm cây viết trong tay ngập ngừng nói:
“Tôi chưa từng viết dặn dò sau phẫu thuật.”
“Cái gì?”- Lục cẩn Hoan kinh ngạc chất vấn, tận lực giảm bớt sắc thái khoa trương.
“Cậu thật sự chưa từng viết dặn dò sau phẫu thuật?”- Giọng điệu như không thể tin làm An Ký Viễn có chút bực bội, vừa muốn phản bác thì bên tai lại vang tiếp một câu có mấy phần đùa cợt.
“Bất quá dặn dò tổng quát thông thường vẫn có viết rồi đi, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, cậu dù sao cũng là bác sĩ nội trú ngoại thần kinh, nói không biết viết dặn dò bệnh án không phải đồng nghĩa là không muốn giúp đỡ sư huynh này sao?”
“Làm sao đến giờ này mới ăn cơm?”- Kiều Thạc làm xong một ca cấp cứu xuất huyết não, thay quần áo, về phòng làm.việc lấy đồ chuẩn bị ra về cũng đã gần 9h tối, thuận tay chạm vào hộp cơm của An Ký Viễn cau mày.
“Nguội lạnh.”- An Ký Viễn vừa ăn cơm vừa đánh máy, nuốt hết thức ăn mới mở miệng nói.
“Sư huynh không phải đến chuyện này cũng đi báo cáo.”
“Tôi không rảnh rỗi đến thế.”- Kiều Thạc từ xưa cũng là loại thiếu niên ỷ dạ dày làm bằng sắt nên chẳng lo lắng An Ký Viễn ăn một bữa cơm nguội sẽ xảy ra vấn đề gì, vừa muốn rời đi lại vô tình liếc qua màn hình vi tính thuận miệng hỏi:
“Quách Tinh là bệnh nhân của cậu?
An Ký Viễn dứt khoát bấm chuột thoát ra màn hình chính, liếc nhìn đồng hồ trên tường nói:
“Sư huynh mau về đi, qua giờ giới nghiêm lại bị phạt.”
Kiều Thạc chẳng qua thuận miệng hỏi, nghe An Ký Viễn vừa mở miệng là như muốn đối địch liền lùi trở về hai bước, giơ tay đẩy nhẹ đầu cậu ta mắng:
“Mở miệng là không buông tha người, giống hệt anh trai cậu.”
An Ký Viễn không đề phòng, xém chút đã ngả nhào về trước làm đổ thức ăn. Cậu hung hãn rút khăn giấy lau miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác trợn tròn mắt căm giận, vừa muốn mở miệng khiêu khích thì lại nghe Kiều Thạc nghiêm túc nói:
“Những thứ thông minh vặt kia của cậu thầy không phải không biết, mà là tin tưởng cậu biết nặng nhẹ.”
Kiều Thạc vỗ lên bả vai An Ký Viễn nói: “Nếu gặp vấn đề chớ nghĩ một mình khoe tài, không nghĩ phiền toái thầy có thể tìm tôi, nghe được không?
Cũng không biết có phải do ăn không ngon miệng, An Ký Viễn chỉ cảm thấy nghẹn đầy một bụng khí, rất khó chịu. Cậu biết rõ trong tình hình ai nấy đều bo bo giữ mình như hiện nay, tìm được một người sư huynh thật lòng muốn quan tâm giúp đỡ không hề dễ dàng, mà Kiều Thạc đến này lại càng thản nhiên hơn cả lần đầu tiên nửa đêm gọi điện thoại ấy cho đến nay đều chưa từng có một câu than phiền.
Nhưng An Ký Viễn rốt cuộc vẫn không thể nào thuyết phục nội tâm mỏng manh nhưng kiêu ngạo ngất trời của chính mình, nhất là cái người ở trước mắt vô hình đã rất dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của cậu.
“Ai nói tôi sẽ gặp vấn đề?”
Bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau, thầy chỉ một ánh mắt đều có thể nhìn rõ mỗi động cơ của cậu, sau đó dùng khí thế bá đạo cường quyền kia cho cậu một cảm giác an toàn lớn nhất. Kiều Thạc biết mình tham luyến sự ấm áp, quan tâm của gia trưởng, đó như thứ ánh sáng mà trong cuộc đời u tối của cậu ít chạm đến được.
Dù là chiến hỏa chưa bùng lên cũng đã mơ hồ ngửi được mùi khói súng, dù là cậu nhìn như tùy tiện cũng đã ý thức được giữa mình và An Ký Viễn đã dần phơi bày một loại khoảng cách của những cảm xúc không rõ ràng.
Mối quan hệ thầy trò này lại phải đi lừa gạt với chính người thương yêu hiểu rõ cậu nhất là bà ngoại.
Kiều Thạc là rất biết nhìn người, hiểu nhân quả, càng hiểu rõ đời người không phải tiểu thuyết. Tiểu thuyết thường thường có cơ bản suy luận, mà đời người có lúc hoang mang bất định; trong tiểu thuyết sẽ luôn có một kết thúc, nhưng trong cuộc sống, đại đa số mọi chuyện đều rất khó khăn để vẽ ra được một cái kết hoàn toàn.
Một người đối với chuyện trải qua trong quá khứ, hoặc là khắc cốt minh tâm, hoặc là thờ ơ, lãnh đạm, nhưng thật ra đều âm thầm chôn giấu một cái mầm ở trong lòng, nếu như vừa vặn đụng phải ánh mặt trời cùng thêm một chút mưa móc, cái mầm này ắt sẽ nảy mầm sinh trưởng, nở hoa kết trái. Trái cây hoặc ngọt hoặc chua đều dựa vào từng đoạn thời gian cùng hoàn cảnh xung quanh tác động. Đạo lý này, An Ký Viễn rất nhanh sẽ hiểu rõ. Mặc dù sự trả giá cũng không hề nhỏ.
“Hôm nay cậu trực ban?”- Lục Cẩn Hoan vừa xong ca phẫu thuật, đi dọc hành lang đến cửa phòng trực phẫu thuật gọi điện thoại nội bộ về phòng trực của khoa. An Ký Viễn ừ nhẹ một tiếng. Lục Cẩn Hoan hơi do dự nói nhỏ:
“Tôi vừa xong một ca phẫu thuật, có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?”
Sự nhờ vả bất ngờ làm An Ký Viễn có mấy phần kinh ngạc. Từ sau mấy chuyện huyên náo đến nay, các bác sĩ nội trú khác đều đối với cậu có chút kiêng dè, xa cách. Cậu nhận ra khi mình có vấn đề cần thỉnh giáo đều gặp phải tình trạng hỏi một câu thì được trả lời nửa câu. Nhưng qua sự giáo dục của anh, cậu dần học được biết co duỗi, bỏ qua vinh nhục bản thân, bọn họ đáp nửa câu thì cậu lại hỏi tiếp theo một câu nữa, hỏi một lần chưa rõ thì hỏi thêm hai ba lần cũng chẳng sao cả.
“Chuyện gì?”
“Tôi vừa kết thúc ca phẫu thuật với bác sĩ Tiêu, bệnh nhân mổ u não, có đặt nội khí quản, đã chuyển vào phòng ICU theo dõi, cậu giúp tôi viết dặn dò sau phẫu thuật đi.”- Thanh âm của Lục Cẩn Hoan tràn đầy mệt mỏi. An Ký Viễn kinh ngạc mấy giây, nhìn chằm chằm cây viết trong tay ngập ngừng nói:
“Tôi chưa từng viết dặn dò sau phẫu thuật.”
“Cái gì?”- Lục cẩn Hoan kinh ngạc chất vấn, tận lực giảm bớt sắc thái khoa trương.
“Cậu thật sự chưa từng viết dặn dò sau phẫu thuật?”- Giọng điệu như không thể tin làm An Ký Viễn có chút bực bội, vừa muốn phản bác thì bên tai lại vang tiếp một câu có mấy phần đùa cợt.
“Bất quá dặn dò tổng quát thông thường vẫn có viết rồi đi, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, cậu dù sao cũng là bác sĩ nội trú ngoại thần kinh, nói không biết viết dặn dò bệnh án không phải đồng nghĩa là không muốn giúp đỡ sư huynh này sao?”
“Làm sao đến giờ này mới ăn cơm?”- Kiều Thạc làm xong một ca cấp cứu xuất huyết não, thay quần áo, về phòng làm.việc lấy đồ chuẩn bị ra về cũng đã gần 9h tối, thuận tay chạm vào hộp cơm của An Ký Viễn cau mày.
“Nguội lạnh.”- An Ký Viễn vừa ăn cơm vừa đánh máy, nuốt hết thức ăn mới mở miệng nói.
“Sư huynh không phải đến chuyện này cũng đi báo cáo.”
“Tôi không rảnh rỗi đến thế.”- Kiều Thạc từ xưa cũng là loại thiếu niên ỷ dạ dày làm bằng sắt nên chẳng lo lắng An Ký Viễn ăn một bữa cơm nguội sẽ xảy ra vấn đề gì, vừa muốn rời đi lại vô tình liếc qua màn hình vi tính thuận miệng hỏi:
“Quách Tinh là bệnh nhân của cậu?
An Ký Viễn dứt khoát bấm chuột thoát ra màn hình chính, liếc nhìn đồng hồ trên tường nói:
“Sư huynh mau về đi, qua giờ giới nghiêm lại bị phạt.”
Kiều Thạc chẳng qua thuận miệng hỏi, nghe An Ký Viễn vừa mở miệng là như muốn đối địch liền lùi trở về hai bước, giơ tay đẩy nhẹ đầu cậu ta mắng:
“Mở miệng là không buông tha người, giống hệt anh trai cậu.”
An Ký Viễn không đề phòng, xém chút đã ngả nhào về trước làm đổ thức ăn. Cậu hung hãn rút khăn giấy lau miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác trợn tròn mắt căm giận, vừa muốn mở miệng khiêu khích thì lại nghe Kiều Thạc nghiêm túc nói:
“Những thứ thông minh vặt kia của cậu thầy không phải không biết, mà là tin tưởng cậu biết nặng nhẹ.”
Kiều Thạc vỗ lên bả vai An Ký Viễn nói: “Nếu gặp vấn đề chớ nghĩ một mình khoe tài, không nghĩ phiền toái thầy có thể tìm tôi, nghe được không?
Cũng không biết có phải do ăn không ngon miệng, An Ký Viễn chỉ cảm thấy nghẹn đầy một bụng khí, rất khó chịu. Cậu biết rõ trong tình hình ai nấy đều bo bo giữ mình như hiện nay, tìm được một người sư huynh thật lòng muốn quan tâm giúp đỡ không hề dễ dàng, mà Kiều Thạc đến này lại càng thản nhiên hơn cả lần đầu tiên nửa đêm gọi điện thoại ấy cho đến nay đều chưa từng có một câu than phiền.
Nhưng An Ký Viễn rốt cuộc vẫn không thể nào thuyết phục nội tâm mỏng manh nhưng kiêu ngạo ngất trời của chính mình, nhất là cái người ở trước mắt vô hình đã rất dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của cậu.
“Ai nói tôi sẽ gặp vấn đề?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook