An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 59
An Ký Viễn đứng trong phòng làm việc không đến hai phút, Quý Hàng đã bước vào. Cậu ngượng ngùng hơi ngẩng đầu nhìn.
“Mông không đau?”- Câu đầu tiên của Quý Hàng thật làm người lúng túng, không có đất dung thân.
Nhưng An Ký Viễn không thể không trả lời: “… Tốt hơn nhiều.”
“Chả trách…” – Quý Hàng đứng bên cạnh mỉm cười.
“Bốp!”- Quý Hàng dùng bìa hồ sơ trong tay vỗ mạnh vào mông An Ký Viễn.
“Chuyện buổi sáng, không nghĩ giải thích một chút?”
Dù là cách thêm một lớp áo blouse trắng, không đến nỗi quá đau nhưng cậu vẫn cảm nhận được cái lạnh lạnh của bìa hồ sơ.
An Ký Viễn cúi đầu rồi lại nâng lên. Không biết bắt đầu khi nào, cậu dần không còn thói quen tỏ ra hèn nhát trước mặt anh, cho dù làm sai chuyện, cũng sẽ thản nhiên nhận sai, mời phạt.
Hoặc là đã quen với sự khiển trách không chút lưu tình mà luyện ra được da mặt dày hơn, hoặc do bản thân hiểu thấu dẫu cho mình đã biết rõ cái sai vẫn không thể nào tránh được trách phạt đã chờ sẵn trước mắt. Dĩ nhiên cũng có thể vì cậu mơ hồ bắt đầu cảm nhận được những thứ nghiêm nghị hà khắc dạy dỗ kia là vì sự kỳ vọng càng cao đối với cậu, là xuất phát từ động cơ thuần túy muốn cho cậu được tốt hơn chứ không phải cái lý do mà cậu tư ai oán nhận định “anh tôi không thích tôi” như lúc ban đầu.
“Là em sai. Không nên tùy ý để người nhà bệnh nhân làm ảnh hưởng đến quyết định phương án điều trị, nên tự xác định rõ cái gì mới là tốt nhất cho bệnh nhân, giữ vững lập trường chuyên nghiệp.”- Thái độ đủ thành khẩn, huống chi sáng sớm hôm nay, từng câu anh nói đều làm cậu thấm thía đạo lý, cậu đã hoàn toàn thông suốt, không hề có cảm giác bực bội.
Quý Hàng vỗ nhẹ bìa hồ sơ vào mông trái, một câu nói trúng đích nhưng giọng điệu không có quá nhiều sắc bén: “Biết em đối với chuyện của bà Hoàng Anh vừa rồi vẫn còn sự sợ hãi, thái độ đối mặt với người nhà bệnh nhân không còn tự nhiên như lúc vừa mới vào khoa. Người nhà không hiểu bác sĩ là vì họ không có trải qua tám năm trường y khoa, bị truyền thông tuyên truyền nhiều luồng thông tin đối lập nhau, hơn nữa họ phải giao phó tính mạng người thân cho người bác sĩ không hề quen biết, có thái độ không tín nhiệm là chuyện rất bình thường. Nhưng em phải hiểu cái gì là ranh giới cuối cùng của bản thân, cái gì là lợi ích chân chính nhất trong trạng thái nguy hiểm nhất của người bệnh.”
Bìa hồ sơ di chuyển lên vỗ nhẹ vào sau ót, giọng nhắc nhở:
“Chữa bệnh không phải nghề phục vụ ②, chức trách chuyên môn của em không phải dựa vào ý kiến của người nhà bệnh nhân phê duyệt.”
An Ký Viễn bị cơn đau làm biểu tình có chút vặn vẹo, mở miệng đáp lời:
“Em biết, em sẽ kiểm điểm lại, là em làm không tốt.”
Quý Hàng ừ một tiếng, xem như tiếp nhận thái độ nhận sai, quay lại hỏi:
“Em bao lâu không luyện tốt chữ?”
Trong lòng An Ký Viễn chợt run lên, nhớ đến hồ sơ bệnh án buổi sáng, bởi vì không có nhiều thời gian lại không cần phê duyệt, cho nên chữ viết có chút ẩu, anh quả nhiên sẽ không nuông chìu tật xấu này.
Chẳng qua, cậu đại khái cũng không xác định được tiêu chuẩn “Luyện tốt chữ” là đến mức nào. Cậu do dự một lúc lâu rồi đáp lời.
“Có gần một năm đi.”
Không ngoài dự liệu tiếp thu được ánh mắt bất mãn của anh, sau đó chính là phán quyết.
“Các phương pháp truyền tĩnh mạch, ưu khuyết điểm, mười lần, khải thư.”
An Ký Viễn không có quá mức kinh ngạc, thâm chí mang chút ít thẹn thùng đáp lời.
“Dạ!”
Quý Hàng đi về phía trước một bước, khoanh tay nhìn kỹ người trước mặt. Anh biết, cuộc sống hai ngày qua của em trai không mấy tốt, đẩy người ra ngoài cuộc là xuất phát từ sự bảo vệ của một người anh trai nhưng chính anh cũng thấy được những thứ gọi là ý thức, trách nhiệm mà mình đã rót vào đầu em trai đang mạnh mẽ toát ra xen lẫn cả sự kiêu ngạo cùng tự ái mạnh mẽ từ trong xương tủy.
Quý Hàng hơi nhíu mi, giọng nói có chút bao dung.
“Không đánh, có thể nhớ sao?”
Cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi trong nháy mắt có bộ dạng ríu rít như trẻ nít. Mấy ngày nay, trên người gánh nặng cảm giác áy náy, tự trách, đối mặt với sự oán tránh, xa cách mơ hồ của mọi người trong khoa, một lời này của anh, ánh mắt chợt sáng bừng, thần thái có phần rạng rỡ hơn, đầu gật gật hợp với giọng nói có phần run run.
“Có thể nhớ, có thể, có thể.”
Một câu thẳng thắn, lộ đầy vẻ mừng rỡ.
Quý Hàng không khỏi bật cười, không có tận lực kiềm chế, mà mặc cho nụ cười bùng phát, dần lan tỏa.
Quý Hàng xoay người ném bìa hồ sơ lên bàn, nhưng ở một giây kế tiếp liền quay người nắm lấy lỗ tai An Ký Viễn, không nói một lời kéo cậu thanh niên cao gần 1m8 đến góc tường.
—————–
“Mông không đau?”- Câu đầu tiên của Quý Hàng thật làm người lúng túng, không có đất dung thân.
Nhưng An Ký Viễn không thể không trả lời: “… Tốt hơn nhiều.”
“Chả trách…” – Quý Hàng đứng bên cạnh mỉm cười.
“Bốp!”- Quý Hàng dùng bìa hồ sơ trong tay vỗ mạnh vào mông An Ký Viễn.
“Chuyện buổi sáng, không nghĩ giải thích một chút?”
Dù là cách thêm một lớp áo blouse trắng, không đến nỗi quá đau nhưng cậu vẫn cảm nhận được cái lạnh lạnh của bìa hồ sơ.
An Ký Viễn cúi đầu rồi lại nâng lên. Không biết bắt đầu khi nào, cậu dần không còn thói quen tỏ ra hèn nhát trước mặt anh, cho dù làm sai chuyện, cũng sẽ thản nhiên nhận sai, mời phạt.
Hoặc là đã quen với sự khiển trách không chút lưu tình mà luyện ra được da mặt dày hơn, hoặc do bản thân hiểu thấu dẫu cho mình đã biết rõ cái sai vẫn không thể nào tránh được trách phạt đã chờ sẵn trước mắt. Dĩ nhiên cũng có thể vì cậu mơ hồ bắt đầu cảm nhận được những thứ nghiêm nghị hà khắc dạy dỗ kia là vì sự kỳ vọng càng cao đối với cậu, là xuất phát từ động cơ thuần túy muốn cho cậu được tốt hơn chứ không phải cái lý do mà cậu tư ai oán nhận định “anh tôi không thích tôi” như lúc ban đầu.
“Là em sai. Không nên tùy ý để người nhà bệnh nhân làm ảnh hưởng đến quyết định phương án điều trị, nên tự xác định rõ cái gì mới là tốt nhất cho bệnh nhân, giữ vững lập trường chuyên nghiệp.”- Thái độ đủ thành khẩn, huống chi sáng sớm hôm nay, từng câu anh nói đều làm cậu thấm thía đạo lý, cậu đã hoàn toàn thông suốt, không hề có cảm giác bực bội.
Quý Hàng vỗ nhẹ bìa hồ sơ vào mông trái, một câu nói trúng đích nhưng giọng điệu không có quá nhiều sắc bén: “Biết em đối với chuyện của bà Hoàng Anh vừa rồi vẫn còn sự sợ hãi, thái độ đối mặt với người nhà bệnh nhân không còn tự nhiên như lúc vừa mới vào khoa. Người nhà không hiểu bác sĩ là vì họ không có trải qua tám năm trường y khoa, bị truyền thông tuyên truyền nhiều luồng thông tin đối lập nhau, hơn nữa họ phải giao phó tính mạng người thân cho người bác sĩ không hề quen biết, có thái độ không tín nhiệm là chuyện rất bình thường. Nhưng em phải hiểu cái gì là ranh giới cuối cùng của bản thân, cái gì là lợi ích chân chính nhất trong trạng thái nguy hiểm nhất của người bệnh.”
Bìa hồ sơ di chuyển lên vỗ nhẹ vào sau ót, giọng nhắc nhở:
“Chữa bệnh không phải nghề phục vụ ②, chức trách chuyên môn của em không phải dựa vào ý kiến của người nhà bệnh nhân phê duyệt.”
An Ký Viễn bị cơn đau làm biểu tình có chút vặn vẹo, mở miệng đáp lời:
“Em biết, em sẽ kiểm điểm lại, là em làm không tốt.”
Quý Hàng ừ một tiếng, xem như tiếp nhận thái độ nhận sai, quay lại hỏi:
“Em bao lâu không luyện tốt chữ?”
Trong lòng An Ký Viễn chợt run lên, nhớ đến hồ sơ bệnh án buổi sáng, bởi vì không có nhiều thời gian lại không cần phê duyệt, cho nên chữ viết có chút ẩu, anh quả nhiên sẽ không nuông chìu tật xấu này.
Chẳng qua, cậu đại khái cũng không xác định được tiêu chuẩn “Luyện tốt chữ” là đến mức nào. Cậu do dự một lúc lâu rồi đáp lời.
“Có gần một năm đi.”
Không ngoài dự liệu tiếp thu được ánh mắt bất mãn của anh, sau đó chính là phán quyết.
“Các phương pháp truyền tĩnh mạch, ưu khuyết điểm, mười lần, khải thư.”
An Ký Viễn không có quá mức kinh ngạc, thâm chí mang chút ít thẹn thùng đáp lời.
“Dạ!”
Quý Hàng đi về phía trước một bước, khoanh tay nhìn kỹ người trước mặt. Anh biết, cuộc sống hai ngày qua của em trai không mấy tốt, đẩy người ra ngoài cuộc là xuất phát từ sự bảo vệ của một người anh trai nhưng chính anh cũng thấy được những thứ gọi là ý thức, trách nhiệm mà mình đã rót vào đầu em trai đang mạnh mẽ toát ra xen lẫn cả sự kiêu ngạo cùng tự ái mạnh mẽ từ trong xương tủy.
Quý Hàng hơi nhíu mi, giọng nói có chút bao dung.
“Không đánh, có thể nhớ sao?”
Cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi trong nháy mắt có bộ dạng ríu rít như trẻ nít. Mấy ngày nay, trên người gánh nặng cảm giác áy náy, tự trách, đối mặt với sự oán tránh, xa cách mơ hồ của mọi người trong khoa, một lời này của anh, ánh mắt chợt sáng bừng, thần thái có phần rạng rỡ hơn, đầu gật gật hợp với giọng nói có phần run run.
“Có thể nhớ, có thể, có thể.”
Một câu thẳng thắn, lộ đầy vẻ mừng rỡ.
Quý Hàng không khỏi bật cười, không có tận lực kiềm chế, mà mặc cho nụ cười bùng phát, dần lan tỏa.
Quý Hàng xoay người ném bìa hồ sơ lên bàn, nhưng ở một giây kế tiếp liền quay người nắm lấy lỗ tai An Ký Viễn, không nói một lời kéo cậu thanh niên cao gần 1m8 đến góc tường.
—————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook