An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 111
Nếu như hỏi mấy tháng qua Quý Hàng học được cái gì thì chính là không quay đầu, không từ bỏ, dù biết rõ phải đối mặt với tràn đầy mâu thuẫn cũng có thể dùng sự hữu hạn của bản thân để dung hòa.
Đẩy cửa phòng ngủ, đối mặt với cảnh tượng trước mắt chỉ có thể âm thầm lắc đầu, khóe miệng không biết từ bao giờ thoáng động đậy.
Chiếc giường rộng một thước sáu nhưng cứ nằm sát một góc, xoay người lăn lộn làm tấm chăn sớm rơi khỏi vị trí cần thiết (đáng lẽ đắp trên người thì đã bị bạn nhỏ nào đó đạp ra), gối ôm lớn kẹp giữa hai cánh tay dài, đầu còn lại bị bắp đùi kẹp chặt. Mấy sợi tóc mái thưa thớt phủ xuống trán, đèn ngủ chiếu xuống làm hàng lông mi ở hai mí mắt tạo thành một cái bóng ngược phía dưới. Nhìn qua giống như vừa xoay người, nửa khuôn mặt ép xuống mặt gối vẫn còn lưu lại dấu vết.
“Khỏi làm bộ.”- Quý Hàng vỗ nhẹ hai cái vào chăn, bụi hòa trong không khí bay lên.
“Tỉnh rồi thì đứng dậy.”
Quý Hàng bước ra xa vài bước, nhìn con người ngay dưới khóe mắt mình chậm chạp chuyển động, mi mắt vì khép chặt quá lâu mà mở ra có chút nặng nề, giọng nói nửa tỉnh nửa mê có chút mê ly.
“Anh …”
“Còn chảy nước miếng.”
Điểm mấu chốt bị chớp lấy, ngũ quan trên khuôn mặt người nào đó trở nên vặn vẹo, còn không quên sờ một vòng quanh cằm rồi cực kỳ bất mãn nghiêng đầu.
“Anh gạt người.”
Quý Hàng kéo màn cửa sổ ra để ánh trăng cùng đèn đường chiếu vào phòng, bóng đêm huyền diệu, êm đềm cũng không thể làm yếu đi giọng nói của anh.
“Đứng lên rửa mặt, xuống lầu ăn cơm.”
“Thật là mệt…”- Ngủ một giấc dài như vậy vẫn chưa thấy đủ, An Ký Viễn giống như nhựa cao su dính chặt trên giường.
“Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Trong phòng đột ngột yên lặng không phải là dấu hiệu tốt lành gì, ngón tay cường bạo, lạnh như băng bất ngờ ấn xuống vùng dưới thắt lưng một tấc. Người trước đó còn mềm nhũn lăn trên giường phút chốc căng thẳng, lời nói quen thuộc lọt vào tai mang thêm mấy phần trầm lãnh.
“Muốn bị đánh sao?”
Dù là biết rõ anh không thể nào vào ngày thứ nhất xuất hiện liền động thủ đánh người nhưng bốn chữ đơn giản kia cùng ánh mắt và động tác đều lưu lại uy lực. Đây là muốn trấn áp mà. An Ký Viễn bất đắc dĩ dưới ánh nhìn kén chọn của anh sửa sang lại giường, mắt thấy chén cháo nhỏ trong tay anh, thừa dịp người nào đó không chú ý liền trộm húp một ngụm. Sau khi chiếm được chút tiện nghi rồi thì hài lòng, dù cho bị bắt xuống lầu làm công tác “hồi phục sau giải phẫu” cũng không than phiền.
Chỉ là, chỗ ở của Quý Hàng trong tiểu khu không thể so sánh với phòng bệnh ngoại khoa, có thể tới lui chưa đến năm mươi bước đi bộ. An Ký Viễn tập tễnh hồi lâu đi qua hai nóc lầu, thân thể vừa khỏe mạnh như bị rút cạn sức lực. Mồ hôi lạnh bắt đầu tầng tầng lớp lớp đổ ra ngoài, bước chân cũng không khỏi chậm lại. Lòng tin của An Ký Viễn cũng bị sương đêm làm cho vơi bớt dần.
“Đau?”- Quý Hàng dừng lại bước chân, hai tay đặt trong túi quần quay đầu nhìn về sắc mặt nhợt nhạt của em trai dưới ánh trăng.
“Mông hay là vết thương?”
“Đương nhiên là…” – Sắc mặt tái nhợt vạch qua một mảng đỏ ửng.
“Mông càng đau.”
“Không nên làm đau em?”- Sắc vàng ấm áp của đèn đường rọi qua tán cây lay động, chiếu xuống nửa bên khuôn mặt, trên gò má của Quý Hàng. Nửa khuôn mặt còn lại ẩn khuất trong bóng tối lại nhuốm mấy phần muộn phiền.
“Hai ngày nay mang bản kiểm điểm ra viết, ngày đầu sẽ chừa lại thời gian cho em làm kiểm điểm công khai.”
Nhắc tới sự kiện nọ cả người An Ký Viễn nháy mắt mệt mỏi, thầm chửi bản thân tự tìm đường chết, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ gồ ghề trước cửa hàng, nhỏ giọng đáp.
“Dạ.”
Sau khi ăn xong, người đi tản bộ không hề ít, Quý Hàng thường ngày không có thời gian xuống đây, giờ nhìn đông nhìn tây, xem xét khung cảnh tình thân tràn đầy xung quanh. Có đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi chạy theo một cậu nam sinh đang luyện trượt ván, đứa trẻ nọ kéo vạt áo anh trai, làm anh trai thân hình cao lớn nhịn không được rống giận một tiếng, cậu bé nhỏ hốc mắt liền đỏ, nắm vạt áo, cắn môi, khuôn mặt đầy uất ức, không nói lời nào.
Quý Hàng theo bản năng nhìn qua An Ký Viễn, thuận miệng nói:
“Hồi nhỏ em cũng như vậy, rất dính người, hơi phiền.”
Rõ ràng là vô tình nhạo báng nhưng không hiểu sao lại đập vào dây thần kinh nhạy cảm của cậu một cái.
Lúc đó An Ký Viễn thật đúng là dính chặt lấy Quý Hàng nhưng anh một chút cũng chưa từng chán ghét. Cách nhau năm tuổi cũng đủ làm cho hai người lúng túng, thời điểm An Ký Viễn vẫn còn chơi trò giả làm cảnh sát bắt trộm, Quý Hàng đã qua rồi năm năm chưa từng nhớ đến…Nhưng anh như cũ không ngăn được em trai đòi mình cùng chơi, anh rõ ràng đã qua cái tuổi có thể chơi những trò này rồi.
Lúc đó An Ký Viễn không hề biết sự nghiêm trọng về bệnh tình của anh, lớn tiếng hò hét anh sao không chạy theo đuổi bắt mình, cho đến khi Quý Hàng xuất hiện trước mặt em trai với sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp khó khăn, lúc anh tỉnh lại còn bị ba mắng cho một trận, lúc này mới thực sự bắt đầu ghi nhớ lâu.
Từ đứa trẻ không hiểu rõ chuyện, đối mặt với bóng lưng kiên quyết rời khỏi nhà của anh trai, An Ký Viễn từng không biết bao nhiêu lần áy náy tự trách, không biết bao nhiêu lần khóc rống với anh đảm bảo rằng mình sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, sẽ không khóc lớn, sẽ không giả bộ không biết cách buộc dây giày, cũng không quấn lấy anh, bắt anh chơi cùng mình nữa…
Cậu trách mình đã làm phiền anh quá nhiều, mới làm kiên nhẫn của anh mất hết.
Nhưng những thứ này cậu đều có thể từ bỏ, anh có thể thể trở lại một lần nữa không?
Chỗ đau bị đâm trúng, An Ký Viễn không nói lời nào, ba phần giận, bảy phần dỗi, muộn phiền quay đầu sang chỗ khác.
Quý Hàng hiểu được đứa em vì bị anh dạy dỗ mà sinh tức giận, biểu hiện này làm anh cũng phải thay đổi lại suy nghĩ. Anh nghĩ đến em trai quả thật rất xuất sắc, bác sĩ gây mê trực tại phòng ICU ngày hôm đó đã trực tiếp gọi điện thoại khen ngợi An Ký Viễn xử lý tình huống tĩnh táo, quyết đoán nhưng rốt cuộc nó vẫn bị anh đánh nặng, còn bị phạt làm kiểm điểm công khai trước toàn khoa. Có lẽ, sự việc quá mức kích động, đến anh cũng thoáng mềm lòng.
“Lần này là anh phạt nặng.”- Giọng nói bình ổn vang trong không khí như cơn mưa trên cao nhè nhẹ rơi xuống.
“Anh cũng hy vọng, do vậy mà kết quả sau này không làm em cảm thấy thiệt thòi.”
Đêm rất tối, ai cũng không thấy được trong hốc mắt thiếu niên đã đầy ắp nước mắt. An Ký Viễn á khẩu, một chữ cũng không nói ra được.
Quý Hàng không truy cứu sự yên lặng này của em trai, trời đêm khí lạnh, sương mù trầm trầm che phủ tầm mắt ngược lại hòa hợp với ánh trăng lấp lánh như xưa.
“Tiểu Viễn, anh từng mong, em không làm bác sĩ thì tốt biết bao. Anh sẽ không cần em đọc hết sách trong thư viện, không cần bắt bẻ hà khắc em từng việc một, không làm tốt cái gì liền phải phạt. Em cũng không cần cố gắng thông minh, phải tận chức tận trách, còn phải dũng cảm hết lòng, tin tưởng, kiên định, nhiệt tình vì y học mà cống hiện, cố gắng đạt được thành tựu cao. Nhưng mà, sao lại phải học y, ngoài kia còn biết bao nhiêu thứ tốt.”
An Ký Viễn giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đánh cho trống rỗng, cổ họng nghẹn ngào, nhịn xuống nức nở, im lặng thật lâu mới nói ra hai chữ:
“Không muốn…”
Yên lặng kéo dài cực kỳ lâu, bên tai làn gió mát mẻ lại như đang gào thét đi qua, mang hơi ấm còn sót lại của ban ngày đánh vào thần kinh.
“… Có thể, em sẽ không còn hận anh như vậy nữa.”
“Anh!”
Quý Hàng quay đầu lại, nhàn nhạt nét mặt tươi cười, dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt.
“Ừm?”
Chẳng biết tại sao, An Ký Viễn có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng lên giữa bóng đêm đậm đặc kia. Cho tới nay, được gặp không ít trắc trở cũng là anh, có một không hai cũng là anh, mềm mại nhất nhưng cũng rung động nhất cũng là anh.
“Anh, em muốn ngồi, không đi nữa đâu.”
————————
Đẩy cửa phòng ngủ, đối mặt với cảnh tượng trước mắt chỉ có thể âm thầm lắc đầu, khóe miệng không biết từ bao giờ thoáng động đậy.
Chiếc giường rộng một thước sáu nhưng cứ nằm sát một góc, xoay người lăn lộn làm tấm chăn sớm rơi khỏi vị trí cần thiết (đáng lẽ đắp trên người thì đã bị bạn nhỏ nào đó đạp ra), gối ôm lớn kẹp giữa hai cánh tay dài, đầu còn lại bị bắp đùi kẹp chặt. Mấy sợi tóc mái thưa thớt phủ xuống trán, đèn ngủ chiếu xuống làm hàng lông mi ở hai mí mắt tạo thành một cái bóng ngược phía dưới. Nhìn qua giống như vừa xoay người, nửa khuôn mặt ép xuống mặt gối vẫn còn lưu lại dấu vết.
“Khỏi làm bộ.”- Quý Hàng vỗ nhẹ hai cái vào chăn, bụi hòa trong không khí bay lên.
“Tỉnh rồi thì đứng dậy.”
Quý Hàng bước ra xa vài bước, nhìn con người ngay dưới khóe mắt mình chậm chạp chuyển động, mi mắt vì khép chặt quá lâu mà mở ra có chút nặng nề, giọng nói nửa tỉnh nửa mê có chút mê ly.
“Anh …”
“Còn chảy nước miếng.”
Điểm mấu chốt bị chớp lấy, ngũ quan trên khuôn mặt người nào đó trở nên vặn vẹo, còn không quên sờ một vòng quanh cằm rồi cực kỳ bất mãn nghiêng đầu.
“Anh gạt người.”
Quý Hàng kéo màn cửa sổ ra để ánh trăng cùng đèn đường chiếu vào phòng, bóng đêm huyền diệu, êm đềm cũng không thể làm yếu đi giọng nói của anh.
“Đứng lên rửa mặt, xuống lầu ăn cơm.”
“Thật là mệt…”- Ngủ một giấc dài như vậy vẫn chưa thấy đủ, An Ký Viễn giống như nhựa cao su dính chặt trên giường.
“Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Trong phòng đột ngột yên lặng không phải là dấu hiệu tốt lành gì, ngón tay cường bạo, lạnh như băng bất ngờ ấn xuống vùng dưới thắt lưng một tấc. Người trước đó còn mềm nhũn lăn trên giường phút chốc căng thẳng, lời nói quen thuộc lọt vào tai mang thêm mấy phần trầm lãnh.
“Muốn bị đánh sao?”
Dù là biết rõ anh không thể nào vào ngày thứ nhất xuất hiện liền động thủ đánh người nhưng bốn chữ đơn giản kia cùng ánh mắt và động tác đều lưu lại uy lực. Đây là muốn trấn áp mà. An Ký Viễn bất đắc dĩ dưới ánh nhìn kén chọn của anh sửa sang lại giường, mắt thấy chén cháo nhỏ trong tay anh, thừa dịp người nào đó không chú ý liền trộm húp một ngụm. Sau khi chiếm được chút tiện nghi rồi thì hài lòng, dù cho bị bắt xuống lầu làm công tác “hồi phục sau giải phẫu” cũng không than phiền.
Chỉ là, chỗ ở của Quý Hàng trong tiểu khu không thể so sánh với phòng bệnh ngoại khoa, có thể tới lui chưa đến năm mươi bước đi bộ. An Ký Viễn tập tễnh hồi lâu đi qua hai nóc lầu, thân thể vừa khỏe mạnh như bị rút cạn sức lực. Mồ hôi lạnh bắt đầu tầng tầng lớp lớp đổ ra ngoài, bước chân cũng không khỏi chậm lại. Lòng tin của An Ký Viễn cũng bị sương đêm làm cho vơi bớt dần.
“Đau?”- Quý Hàng dừng lại bước chân, hai tay đặt trong túi quần quay đầu nhìn về sắc mặt nhợt nhạt của em trai dưới ánh trăng.
“Mông hay là vết thương?”
“Đương nhiên là…” – Sắc mặt tái nhợt vạch qua một mảng đỏ ửng.
“Mông càng đau.”
“Không nên làm đau em?”- Sắc vàng ấm áp của đèn đường rọi qua tán cây lay động, chiếu xuống nửa bên khuôn mặt, trên gò má của Quý Hàng. Nửa khuôn mặt còn lại ẩn khuất trong bóng tối lại nhuốm mấy phần muộn phiền.
“Hai ngày nay mang bản kiểm điểm ra viết, ngày đầu sẽ chừa lại thời gian cho em làm kiểm điểm công khai.”
Nhắc tới sự kiện nọ cả người An Ký Viễn nháy mắt mệt mỏi, thầm chửi bản thân tự tìm đường chết, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ gồ ghề trước cửa hàng, nhỏ giọng đáp.
“Dạ.”
Sau khi ăn xong, người đi tản bộ không hề ít, Quý Hàng thường ngày không có thời gian xuống đây, giờ nhìn đông nhìn tây, xem xét khung cảnh tình thân tràn đầy xung quanh. Có đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi chạy theo một cậu nam sinh đang luyện trượt ván, đứa trẻ nọ kéo vạt áo anh trai, làm anh trai thân hình cao lớn nhịn không được rống giận một tiếng, cậu bé nhỏ hốc mắt liền đỏ, nắm vạt áo, cắn môi, khuôn mặt đầy uất ức, không nói lời nào.
Quý Hàng theo bản năng nhìn qua An Ký Viễn, thuận miệng nói:
“Hồi nhỏ em cũng như vậy, rất dính người, hơi phiền.”
Rõ ràng là vô tình nhạo báng nhưng không hiểu sao lại đập vào dây thần kinh nhạy cảm của cậu một cái.
Lúc đó An Ký Viễn thật đúng là dính chặt lấy Quý Hàng nhưng anh một chút cũng chưa từng chán ghét. Cách nhau năm tuổi cũng đủ làm cho hai người lúng túng, thời điểm An Ký Viễn vẫn còn chơi trò giả làm cảnh sát bắt trộm, Quý Hàng đã qua rồi năm năm chưa từng nhớ đến…Nhưng anh như cũ không ngăn được em trai đòi mình cùng chơi, anh rõ ràng đã qua cái tuổi có thể chơi những trò này rồi.
Lúc đó An Ký Viễn không hề biết sự nghiêm trọng về bệnh tình của anh, lớn tiếng hò hét anh sao không chạy theo đuổi bắt mình, cho đến khi Quý Hàng xuất hiện trước mặt em trai với sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp khó khăn, lúc anh tỉnh lại còn bị ba mắng cho một trận, lúc này mới thực sự bắt đầu ghi nhớ lâu.
Từ đứa trẻ không hiểu rõ chuyện, đối mặt với bóng lưng kiên quyết rời khỏi nhà của anh trai, An Ký Viễn từng không biết bao nhiêu lần áy náy tự trách, không biết bao nhiêu lần khóc rống với anh đảm bảo rằng mình sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, sẽ không khóc lớn, sẽ không giả bộ không biết cách buộc dây giày, cũng không quấn lấy anh, bắt anh chơi cùng mình nữa…
Cậu trách mình đã làm phiền anh quá nhiều, mới làm kiên nhẫn của anh mất hết.
Nhưng những thứ này cậu đều có thể từ bỏ, anh có thể thể trở lại một lần nữa không?
Chỗ đau bị đâm trúng, An Ký Viễn không nói lời nào, ba phần giận, bảy phần dỗi, muộn phiền quay đầu sang chỗ khác.
Quý Hàng hiểu được đứa em vì bị anh dạy dỗ mà sinh tức giận, biểu hiện này làm anh cũng phải thay đổi lại suy nghĩ. Anh nghĩ đến em trai quả thật rất xuất sắc, bác sĩ gây mê trực tại phòng ICU ngày hôm đó đã trực tiếp gọi điện thoại khen ngợi An Ký Viễn xử lý tình huống tĩnh táo, quyết đoán nhưng rốt cuộc nó vẫn bị anh đánh nặng, còn bị phạt làm kiểm điểm công khai trước toàn khoa. Có lẽ, sự việc quá mức kích động, đến anh cũng thoáng mềm lòng.
“Lần này là anh phạt nặng.”- Giọng nói bình ổn vang trong không khí như cơn mưa trên cao nhè nhẹ rơi xuống.
“Anh cũng hy vọng, do vậy mà kết quả sau này không làm em cảm thấy thiệt thòi.”
Đêm rất tối, ai cũng không thấy được trong hốc mắt thiếu niên đã đầy ắp nước mắt. An Ký Viễn á khẩu, một chữ cũng không nói ra được.
Quý Hàng không truy cứu sự yên lặng này của em trai, trời đêm khí lạnh, sương mù trầm trầm che phủ tầm mắt ngược lại hòa hợp với ánh trăng lấp lánh như xưa.
“Tiểu Viễn, anh từng mong, em không làm bác sĩ thì tốt biết bao. Anh sẽ không cần em đọc hết sách trong thư viện, không cần bắt bẻ hà khắc em từng việc một, không làm tốt cái gì liền phải phạt. Em cũng không cần cố gắng thông minh, phải tận chức tận trách, còn phải dũng cảm hết lòng, tin tưởng, kiên định, nhiệt tình vì y học mà cống hiện, cố gắng đạt được thành tựu cao. Nhưng mà, sao lại phải học y, ngoài kia còn biết bao nhiêu thứ tốt.”
An Ký Viễn giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đánh cho trống rỗng, cổ họng nghẹn ngào, nhịn xuống nức nở, im lặng thật lâu mới nói ra hai chữ:
“Không muốn…”
Yên lặng kéo dài cực kỳ lâu, bên tai làn gió mát mẻ lại như đang gào thét đi qua, mang hơi ấm còn sót lại của ban ngày đánh vào thần kinh.
“… Có thể, em sẽ không còn hận anh như vậy nữa.”
“Anh!”
Quý Hàng quay đầu lại, nhàn nhạt nét mặt tươi cười, dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt.
“Ừm?”
Chẳng biết tại sao, An Ký Viễn có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng lên giữa bóng đêm đậm đặc kia. Cho tới nay, được gặp không ít trắc trở cũng là anh, có một không hai cũng là anh, mềm mại nhất nhưng cũng rung động nhất cũng là anh.
“Anh, em muốn ngồi, không đi nữa đâu.”
————————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook