An Ca Ký Vi Từ
Chương 107

Quý Hàng không nói một lời nhưng đôi mày nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh đối diện với Kiều Thạc, giơ thước đặt lên phần da thịt vẫn còn hơi nóng từ một thước vừa rồi, ý tứ uy hiếp sâu nặng.

Không có ai lên tiếng, cuối cùng là Tiêu Triều Nam chủ động mở miệng phá vỡ không khí ngột ngạt.

“Được rồi, để thầy cậu không cần vỗ bàn tức giận nữa, hai ca phẫu thuật ngày mai làm cho tốt sẽ xem như lấy công chuộc tội.”

Trong lòng Kiều Thạc vẫn thấy uất ức, nhưng là người hiểu chuyện, cậu biết thầy Tiêu đã bắt cho cậu một bậc thang.

“Dạ biết.”

Sau đó thầy và Tiêu lão đại nói những gì, Kiều Thạc ngay cả quang minh chính đại nghe lén cũng không có tâm tư. Thầy tắt điện thoại cũng là lúc một loạt thước đánh xuống mang theo tràn đầy tức giận. Cơn đau làm người sợ hãi, thân thể khó lòng thỏa hiệp mà giãy giụa, ánh mắt nhìn rõ ràng, nơi cổ tay vì vòng chỉ bị kéo căng mà tạo ra những những vệt hồng… càng thêm bao uất ức.

“Muốn giải thích sao?”- Như cảm nhận được tâm tình của Kiều Thạc, sắc mặt Quý Hàng càng lạnh hơn. Đáng tiếc, Kiều Thạc như cũ không nhìn thấy được biểu tình của thầy mình. Vốn là một người sôi nổi, đã bị đánh hết mấy chục thước vẫn còn dám mạnh miệng nhưng Kiều Thạc rốt cuộc là bị một lời tiết hận của thầy làm mủi lòng.

“Loại cả ngày không chuyên tâm học tập kiến thức, luyện kỹ năng, sử dụng tiểu xảo chọc phá tiểu sư đệ, chẳng lẽ không nên dạy dỗ sao?”

“Bốp!Bốp!Bốp!”

Vẫn là một loạt thước mang theo đau đớn gào thét, từng vết đỏ vô cùng chói mắt chồng lên nhau dần chuyển sang tím bầm.

Hai tay Kiều Thạc nắm chặt cạnh bàn, đau đớn đã dần ăn mòn mọi phòng tuyến của cậu.

“Đây là lời em nên nói?”- Giọng Quý Hàng rõ ràng nhuộm lửa giận nhưng rơi vào tai lại như từ hầm băng bước ra.

“Em là bác sĩ trực thuộc Khoa Ngoại thần kinh, mọi lời nói, hành động đều là đại diện cho khoa, không chuyên tâm dẫn dắt sư đệ, sư muội, đụng một chút không hài lòng liền giở trò đáp trả, em nói sau này còn ai dám vào Ngoại thần kinh nữa?”- Nếu như Kiều Thạc còn tâm tư suy nghĩ kỹ một chút, thì sẽ không có phản ứng tiếp theo, muốn Quý Hàng ở thời điểm đánh người còn nói phải trái, quả thật là chuyện rất hiếm có. Đáng tiếc, đau đớn đã che mờ tất cả.

Cậu thở dốc vẫn nói một câu rất hùng hồn:

“Khoa Ngoại thần kinh chúng ta không thiếu người, lại càng không cần loại người như vậy…”

“Aaa… Thầy nhẹ một chút… đau… đau chết mất…”- Một thước đánh cực mạnh vào đỉnh mông, Kiều Thạc đau đến bật người, cổ tay lại bị ràng buộc bởi vòng chỉ bị kéo căng suýt trầy da, tiếng kêu đau không ức chế được mà buột miệng thốt ra, cậu cảm thấy vô cùng uất ức, rõ ràng là tên kia nói bậy bạ trước.

“Tên kia nói sai trước… Thầy thật vô lý… A!”

Lại một thước mang đau đớn cực lớn, ở cổ tay cũng truyền đến cơn đau làm cậu không dám giãy giụa nữa, chỉ có thể nắm tay lại thành nắm đấm kiềm chế, đầu ướt đẫm mồ hôi chôn sâu giữa hai cánh tay, mồ hôi lạnh cũng đã từ sống lưng chảy dài xuống phần mông nóng bỏng tràn đầy vết sưng. Thanh âm Quý Hàng tựa như trong hầm băng hàng nghìn năm.

“Thầy không quản được em có phải hay không?”

Một câu còn chưa kịp tiêu hóa lại tiếp một câu mang đầy tâm tư não nề.

“Kiều Thạc, quan hệ giữa thầy và An gia, em hiểu rất rõ ràng, dọa sợ một Triệu Thần Hãi, sau này sẽ không có người tiếp theo sao? Nếu như đã bị đánh vẫn cảm thấy không thể khống chế được chính mình, lần sau gặp chuyện tương tự vẫn làm ra phản ứng như vậy thì em bây giờ có thể lập tức đi ra ngoài.”

Đầu óc trì trệ vẫn chưa kịp xử lý thông tin thì đã thấy thầy bước đến cầm cây kéo trong ống đựng viết cắt đứt sợi chỉ nơi cổ tay, thước cũng quăng mạnh trên bàn, không ngẩng đầu xoay người đi thẳng đến cửa.

“Thầy!”- Thân thể run rẩy đứng bật dậy, cậu cũng bất chấp tất cả mà xoa nhẹ vết hồng ngay cổ tay, nhìn thầy đầy uất ức mở miệng có bao nhiêu nức nở.

“Thầy sao có thể nói như vậy…”- Tay Quý Hàng nắm thành nắm đấm khẽ run, trong ấn tượng của anh, trừ một lần của sáu năm về trước, Kiều Thạc chưa bao giờ ở trước mặt anh rơi nước mắt.

Anh dừng lại bước chân, nhìn cậu nhóc hôm nay không chỉ một lần đỏ ửng hốc mắt, bao nhiêu ưu tư đều dâng trào. Bề ngoài nhìn anh vẫn là ánh mắt thản nhiên ấy, chẳng qua trong giọng nói như thế nào cũng không che giấu được sự nghiêm nghị vốn có.

“Sức ảnh hưởng của chuyện này còn nằm trong tầm khống chế, Tiêu Triều Nam thích em, Cố Trưởng khoa lười so đo với em nhưng mỗi lần em đều có thể may mắn như vậy sao? Vì chuyện này tính toán với một thực tập sinh đáng sao? Học trò của thầy vì muốn duy trì thầy mà chặn đi con đường nghề nghiệp của người khác, hy sinh nhân cách bản thân, dùng thủ đoạn thấp kém như vậy hại người, đây là do người làm thầy thất bại, không làm tròn bổn phận.”

“Không có, không phải… “- Đối mặt với một câu khẳng định thống thiết như vậy, Kiều Thạc vốn là một người rất biết ăn nói hiện tại thậm chí không biết nên làm sao biện giải cho chính mình.

Cậu biết rõ thầy rất chú trọng nhân cách nhưng phương thức xử sự này của cậu thật sự khó chấp nhận đến vậy sao?

“Tiểu Thạc không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn trêu đùa cậu ta một chút, thầy chỉ vì chuyện này mà hoài nghi nhân cách của em sao?”- Quý Hàng lẳng lặng nhìn, không bởi vì cậu học trò bộc lộ toàn bộ uất ức mà gợn sóng.

“Tiểu Thạc, em gọi tôi một tiếng thầy là vì ở khía cạnh chuyên môn thầy có đủ năng lực để dẫn dắt em, về kỹ năng lâm sàng, tác phong chữa bệnh, em đều đã rất xuất sắc. Nhưng trừ cái này ra, thái độ xử sự, cá tính bản thân, thầy thật ra là không có lập trường can thiệp. Sáu năm không đủ để thế giới quan của thầy hòa nhập vào em và chính thầy cũng không hề có ý định đó.”

Thanh âm bình tĩnh không hề có chút tức giận càng làm cho Kiều Thạc cảm thấy không có đất dung thân, tất cả mọi uất ức đều như bị vứt đi. Cậu làm sao biết không biết thầy cuối cùng vẫn là thay cậu chống đỡ hay đúng hơn là vì cậu mà hy sinh khí độ cùng tính cách của bản thân. Cậu làm sao không biết những lời nói chói tai kia sớm đã tôi luyện nên một Quý Hàng bền lòng chặt dạ, đại khái những chuyện này không đủ nổi lên trong lòng thầy một gợn sóng nào.

Đưa tay ra níu lại cánh tay của thầy, giọng điệu đã không còn một chút  phách lối nào.

“Thầy đừng nói như vậy, thật dọa chết Tiểu Thạc, đều là Tiểu Thạc không tốt… Thầy đánh em đi, em khẳng định không tránh nữa, cũng không mạnh miệng nữa. Em biết lỗi rồi, thầy đừng lạnh nhạt như vậy, đừng bỏ mặc em, em sau này nhất định không xung động nữa, em sẽ nhẫn nhịn.. “- Giọng càng lúc càng nhỏ, trong đầu còn đọng mãi ánh mắt của thầy. Trong lòng Kiều đột nhiên có chút buồn cười, trước đó vẫn cố ý bỏ qua cả cái mông đầy thương tích mà mạnh miệng, nay chỉ vì vài câu lãnh đạm của thầy mà không do dự buông xuống hết mọi tự ái nói ra câu: “… đừng đuổi em… có được hay không?”.

Mỗi một chữ, đều là cực hạn nghiêm túc.

Còn đâu cậu nhóc tràn đầy sinh khí, thần thái ngang ngược như thường ngày, một câu nói tràn đầy sự khẩn cầu cùng tuyệt vọng. Quý Hàng độc ác cắn chặt lòng dạ, anh rất muốn bước lên xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói cho nó biết thầy không phải muốn đuổi nó đi nhưng là…

“Trở về!”

Nhưng là… bất luận chỉ là trêu đùa hay đúng thật muốn trả thù, lá gan của Kiều Thạc cũng quá lớn rồi. Quý Hàng biết hoàn cảnh trưởng thành của Kiều Thạc không đơn thuần nên càng không thể dung túng cho nó có bất kỳ một dấu hiệu đi lệch khỏi quỹ đạo nào..  Đặc biệt là những chuyện mà nguyên nhân xuất phát là vì anh.

Thước một lần nữa cầm ở trong tay, còn mang theo hơi ấm: “Hai mươi. Khi thầy chưa nói có thể đứng lên, nếu tay rời khỏi mặt bàn, em liền lập tức đi ra ngoài không cần bước vào nữa.”- Kiều Thạc run run khom người xuống, mông nâng cao, một chút uất ức cũng không dám có, nghẹn ngào đáp lời.

“Dạ, Tiểu Thạc biết.”

Mặt thước lạnh băng được đặt lên đỉnh mông. Quý Hàng dùng đầu thước kiểm tra độ co cứng của da thịt, tay còn lại đã đè xuống phần eo đã mềm nhũn vô lực của Kiều Thạc.

Chỉ là thước gỗ mà thôi. Kiều Thạc không ngừng an ủi chính mình.

“Bốp!”- Một thước như vũ bão, đau đớn len lỏi đến từng thớ thịt, xoáy sâu vào xương cốt. Tay Kiều Thạc bấu chặt cạnh bàn mượn sức, vang lên một tiếng rên khẽ.

Quy củ bị đánh báo số trước nay chưa từng rơi xuống người Kiều Thạc, nhưng trong thời khắc này cậu lại rất muốn được tuân thủ.

Ánh mắt Quý Hàng di chuyển qua phần cổ tay bị dây chỉ siết ra những vệt hồng. Mang theo vết thương mới mẻ bước vào phòng phẫu thuật, để cho thuốc sát trùng thấm qua từng lớp da nhói đau kịch liệt, Quý Hàng so với bất cứ ai đều biết rõ ràng. Nhưng anh đang đứng ở góc độ mà Kiều Thạc không nhìn thấy được cái nhíu mày lại giơ cao thước không ngừng dày vò cái mông tràn đầy màu sắc kia.

Trong nhất thời, bên trong căn phòng chỉ còn tiếng thước xé gió, tiếng thước đập mạnh vào da thịt. Cả người Kiều Thạc run rẩy theo từng thước nhưng cổ họng như bị chặn đứng, không hề phát ra một tiếng rên đau đớn nào. Hai cánh tay thẳng tắp chống trên mặt bàn, lòng bàn tay rỉ ra mồ hôi trơn trợt nên không thể làm gì khác hơn là ấn cả đầu móng tay vào hoa văn khắc gỗ trên bàn làm điểm tựa.

“Mười một… Mười hai…Ừ…”

Bờ mông sưng đỏ, mỗi một thước vừa đánh xuống tạo một độ lõm lại lập tức dội ngược trở lại, màu trên da thịt càng đậm thêm một phần.

Quý Hàng đứng ở bên người, chợt hơi khom người xuống, nhìn gương mặt thấm đầy mồ hôi hỏi:

“Đáng đánh không?”- Hốc mắt Kiều Thạc đã đỏ một vòng, trên chóp mũi ướt át.

“Đáng.”

“Có thể ghi nhớ sao?

Hô hấp có chút dồn dập, cậu liếm nhẹ môi nhỏ giọng:

“Có thể.”

Ánh mắt của thầy vẫn bình thản như mặt nước hồ càng làm cho Kiều Thạc không chịu nổi rụt đầu xuống.

“Không sai…”- Một thước lại đánh xuống.

“… còn biết sợ.”- Bờ mông nóng bỏng phía sau vẫn không thể dung hòa cả thân người toát đầy mồ hôi lạnh của Kiều Thạc, một lời cũng không nói ra.

Đồng hồ điểm tám giờ hơn, nếu không phải tình huống đặc biệt, chỉ vì bị đánh, bị phạt, Quý Hàng tất nhiên sẽ không cho phép Kiều Thạc xin nghỉ phép. Còn có chút chuyện, anh nhất định phải hỏi cho rõ

“Y vụ muốn điều em đi, chuyện gì đã xảy ra?”- Như có một dòng nước lạnh đột nhiên chảy ngược lên tận óc, cả người Kiều Thạc đang căng cứng run bật lên, động tác rất nhẹ nhưng Quý Hàng nhìn thấy rõ ràng. Đau đớn dần đánh nát sự quật cường của Kiều Thạc nhưng những uất ức vẫn còn nhen nhóm đâu đó, cậu lại không nhịn được phát tiết theo bản năng của một đứa trẻ đang không hài lòng, thanh âm khô khóc vang lên.

“Em không đi.”

Nếu như là ngày thường, ba chữ kia thốt ra đơn giản chỉ như một sự thỏa hiệp nhưng ở thời khắc này, Kiều Thạc mơ hồ dấy lên một dự cảm bất thường. Quả nhiên… một thước mạnh hơn trước đập xuống như muốn cắt đôi da thịt. Quý Hàng cho dù đã rất khống chế lực độ nhưng một thước đó lập tức tạo nên một vết sưng với màu sắc đậm nét hơn rất nhiều.

“Đi chỗ nào?”- Quý Hàng nhíu mày, nhàn nhạt hỏi nhưng một chút đường sống đều không cho.

“Em nói cho thầy biết em là được điều đến bệnh viện nào?”

Kiều Thạc cúi đầu không lên tiếng, tờ đơn xin mượn tạm đang ở trước mặt, cậu nào dám tráo trở với thầy nữa nhưng lúc Cố Trưởng khoa hỏi, cậu thật sự là không biết.

Đặc biệt khi thầy lạnh lùng không nói một lời lại đánh cậu hai mươi thước. Hai tay vững vàng chống trên mặt bàn nhưng đầu đã quay qua, tròng mắt ướt át nhìn thầy chằm chằm thật lâu.

“Thầy muốn đuổi em đi sao?”

Nét mặt Quý Hàng không chút cảm xúc nhưng thanh âm rõ ràng nâng cao hơn nhiều.

“Kiều Thạc, nếu em thật sự cảm thấy như vậy thì lập lại một lần nữa.”

Kiều Thạc có chút không ngốc đầu lên được, hung hăng cắn chặt môi, một thanh âm cũng không thốt ra được. Bọn họ đều hiểu, có những người chỉ có thể cùng mình trải qua một đoạn nhân sinh ngắn ngủi, mặc dù trong đoạn thời gian ấy, bọn họ trao cho nhau tất cả sự chân thành, khắn khít giống như người một nhà, mặc dù khoảng thời gian ấy sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc sống sau này nhưng để đi đến đoạn cuối của con đường thì chỉ có một mình mình mà thôi. Bọn họ thật sự đều không thuộc về nhau.

“Đứng lên đi.”- Sau một ánh nhìn bình thản thật lâu, Quý Hàng hạ thước xuống, trầm giọng phân phó. Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng làm cho lỗ chân lông cả người Kiều Thạc nhất thời buộc chặt, cậu sợ mình thật sự đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của thầy, cậu biết rõ, thầy đã đem từng tế bào trong người cậu đặt dưới kính hiển vi nghiên cứu rất rõ ràng thế mà cậu vẫn…

Một chút dịch chuyển tư thế cũng không dám, trong thanh âm tràn đầy sự khủng hoảng.

“Thầy, em sai rồi, em không nên mạnh miệng với thầy. Đều tại em luôn không nhịn được, lần sau bị phạt thầy bịt miệng em lại có được hay không…”

“Đứng lên!”

Quý Hàng nhíu mày ra lệnh: “Quần kéo lên, đứng ngay ngắn!”

Kiều Thạc không dám xin tha nữa, chỉ đành nghe lời đứng dậy, vải quần va chạm, hít chặt vào cái mông đã sưng tròn như bánh chưng hút no nước.

“Thầy…”

Quý Hàng nhìn Kiều Thạc, nhàn nhạt nói:

“Trở về đem bài tập phân tích nên làm trong ba tháng qua hoàn thành rồi gửi đến mail của thầy, nên làm bao nhiêu tự mình ước lượng. Nhiều hơn bất kể, nếu ít hơn…”- Quý Hàng lại liếc mắt qua thước gỗ đặt trên bàn.

“… thước chờ phục vụ.”

Kiều Thạc đỏ mặt đáp lời, tiếp tục nghe thầy trầm giọng phân phó: “Triệu Thần Hải không cần em đi xin lỗi, dẫu sao đúng là cậu ta sai trước. Chuyện này đến đây xem như kết thúc, nếu giữa hai người còn xảy ra thâm mâu thuẫn gì, thầy sợ rằng lúc đó sẽ chẳng còn tính nhẫn nại đi phân tích rốt cuộc là ai sai… đều sẽ bị đánh.”

“Dạ biết!.”- Kiều Thạc đáp ứng, cậu vì sự ngoan ngoãn ngày hôm nay của mình đều tự thấy rất xa lạ.

“Về chuyện điều chuyển, lần này là bệnh viện Tần Hải, coi như em muốn đi thầy cũng sẽ không đồng ý. Nhưng mà…”

Quý Hàng chợt dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nhẹp của Kiều Thạc, nghĩ đến cậu nhóc luôn mang theo tính khí tùy ý, thất thường càng không thể không trầm giọng, kiên quyết tỏ rõ thái độ.

“Một khi gặp được một nơi thích hợp hơn cho em phát huy, nếu còn giở ra tính khí trẻ con như vậy thì tự mình mang roi mây đến gặp thầy thương lượng cho tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương