An Ca Ký Vi Từ
Chương 105

Đến khi trên ót Kiều Thạc đã rỉ ra mồ hôi chảy thành dòng xuống cằm, Quý Hàng rốt cục đã chịu mở miệng:

“Còn muốn ba hoa sao?”

Cả thân trên dán xuống mặt bàn, cái tư thế này tuyệt đối bất lợi cho quá trình tuần hoàn, Kiều Thạc bắt đầu có chút hối hận mình có lá gan bao lớn còn dám ở trước mặt thầy lúc đang cầm thước giở trò miệng lưỡi.

“Không được, không được, em sai rồi…”

“Bốp!”

Lại một thước cực mạnh, đau đến ứa nước mắt.

“Còn tránh né sao?”

Đầu lắc như trống bỏi, Kiều Thạc tranh thủ kẻ hở hơi chuyển động cổ tay, bảo đảm sợi chỉ không chèn ép làm trầy da, thanh âm có mấy phần yếu ớt:

“Không dám, không dám tránh nữa.”

Quý Hàng lạnh lùng đặt câu hỏi, thước vẫn đặt trên đỉnh mông.

“Bây giờ, biết mình đến đây để làm gì?”

Kiều Thạc hiếm thấy có chút đần độn, ngẩn người mới gật đầu.

“Bốp!”- Một thước tiếp tục đánh xuống, nhắc nhở.

“Trả lời!”

“… Là đến bị đòn.”

Quý Hàng không hề có sự thương tiếc, lời vừa dứt liền đưa tay chạm vào lưng quần, dù là cảm nhận được sống lưng đơn bạc run rẩy vẫn thẳng thừng kéo quần xuống, quần đồng phục phẫu thuật rộng thùng thình dễ dàng tuột xuống đến đầu gối.

“Thầy!”- Kiều Thạc theo bản năng kẹp chặt lại hai chân để quần không tiếp tục tuột xuống mắt cá chân, thân trên cũng hơi giãy giụa nhưng hai tay đã bị trói chặt chỉ có thể lắc nhẹ trán.

Mặt thước gỗ lạnh lẽo lại đặt trên đỉnh mông.

“Em thử nói thêm một câu xem?”

Luồng không khí lạnh len lỏi giữa hai chân, một câu nói dập tắt tất cả kiêu căng, giãy giụa. Cậu nuốt nước miếng một cái, mới phát hiện giọng mình đã nghẹn đi.

“Thầy…”

“Bốp!”- Lại một tiếng vang thanh thúy khắp phòng.

Tức giận giống như thuốc nổ vừa được châm ngòi, một lằn sưng khoảng hai ngón tay nổi bật trên bờ mông đỏ thẫm, câu nói với giọng điệu rất xa lạ:

“Thời điểm em xúi giục thực tập sinh đưa tiền có nghĩ tới tôi là thầy của em hay không?”

Hô hấp của Kiều Thạc như ngừng lại, đau đớn đến tê dại, len lén giương mắt nhìn sắc mặt của thầy, một chữ cũng không nói được. Cậu biết chuyện này cuối cùng vẫn sẽ truyền đến tai thầy nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy.

Nếu như nói trước đó cậu còn ôm tâm tư trốn được đến lúc nào thì trốn nhưng hiện tại bị cột chặt tại đây, một lời kia đã đập nát toàn bộ ý nghĩ mà Kiều xây dựng trong suốt hai ngày qua. Từ hôm qua tận lúc này, cậu đều cho rằng nguyên nhân lớn nhất bị thầy phạt chính do mình lười biếng, nhưng hôm nay xem ra là cùng cậu tính toán rất nhiều sổ sách.

Quý Hàng nhíu chặt mày, khóe miệng hơi trầm xuống, thần thái nghiêm nghị giống như ấn tượng lần đầu tiên Kiều Thạc nhìn thấy. Anh sẽ không vì Kiều Thạc trầm mặc mà dừng lại trách đánh, thước một lần nữa như cơn mưa rào giữa mùa hè ào ạt rơi xuống không có kẽ hở, đi kèm với câu hỏi mang theo tức giận.

“Thầy hỏi em…”- thước vỗ mạnh xuống phần tiếp giáp giữa mông và đùi tạo thành một lõm sâu, cả người Kiều Thạc áp sát vào mặt bàn.

“Lần trước em nộp bài là lúc nào?”

Trong mắt Kiều Thạc thoáng qua một mảng âm u, toàn thân không khỏi căng thẳng, cái trán đẫm mồ hôi. Thời khắc này cậu đã hiểu rõ ràng, sự tức giận nồng đậm toát ra trên người thầy ngày hôm nay hiển nhiên không phải là một sớm một chiều lắng đọng ra.

“Ba tháng trước.”

Giọng của thầy vẫn trầm tĩnh, nghe không ra sự nặng nề của sự kiềm nén tức giận nhưng lại mất đi sự ẩn nhẫn vốn có, toát nên sự lạnh lẽo khác thường.

“Đó là thời điểm gì?”

Là lúc nào… Là lần đó tình cờ nhìn thấy trên bàn thầy có mấy phần bài tập không phù hợp với trình độ hiện tại của cậu, là ở sau khi An Ký Viễn vào khoa, thầy có bao nhiêu lần sau khi xuống ca phẫu thuật liền đi đến trung tâm huấn luyện đến tận khuya với sắc mặt hiện rõ vô cùng mệt mỏi, là mỗi khi kiểm tra phòng hoặc trong phòng phẫu thuật vì sai lầm của An Ký Viễn không lưu tình nghiêm nghị khiển trách, đó là bộ dáng mà Kiều Thạc chưa từng nhìn thấy.

Từng loạt thước không thể tránh né, đau đớn khiến cậu hận không thể lập tức hòa với mặt bàn thành một thể.

“Bốp!Bốp!Bốp!”

Kiều Thạc không nói, Quý Hàng cũng không cần có câu trả lời. Dù anh không sánh bằng sư huynh chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu lòng người nhưng với học trò của mình, Quý Hàng hiểu rất rõ.

Mỗi một thước rơi xuống, thân người Kiều Thạc cũng không ức chế được nhào về phía trước, phần eo đập mạnh vào cạnh bàn đau điếng người, cổ tay bị sợi chỉ siết thành lằn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thành dòng, rốt cuộc không nhịn được há miệng cắn vào cánh tay, thốt ra tiếng rên nghẹn ngào.

Tiếng rên ấy cũng kéo về sự trầm tư của Quý Hàng, anh hít sâu một hơi, nhìn cậu nhóc vẫn giống hệt sáu năm về trước, thật sự biết sai rồi sẽ giống như vậy trầm mặc không nói một lời, trong lòng anh không rõ tư vị. Hoàn cảnh thầy trò hai người quen biết nhau không phải trí nhớ gì tốt đẹp, nhưng sáu năm chú tâm độ lượng, hết lòng dạy dỗ, cho dù đi kèm với dấu vết của biết bao roi mây, thước gỗ nhưng Quý Hàng tự nhận không có phụ lòng bất kỳ một người nào.

Thanh âm của Quý Hàng nhẹ xuống mấy phần kèm theo sự vô lực.

“Tiểu Viễn còn biết cùng em tranh đoạt tình nhân, thầy không đủ để em tin tưởng, cần em phải dùng đến loại phương thức này để xác định sự tồn tại của chính mình?”

“Thầy…”- Kiều Thạc cố hết sức xoay người, ánh mắt trong veo mang theo thật nhiều kinh ngạc. Cậu nên sớm biết rõ, loại tâm tư làm sao gạt được thầy.

“Hay là…” – Quý Hàng nhàn nhạt nói.

“… em cảm thấy mình đã thành thục, có thầy hay không đều giống nhau.”

————————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương