An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 103
Buổi tối phòng bệnh Ngoại Khoa vẫn rất huyên náo, người nhà ở lại ngủ đêm đi rửa chén đũa đã trở về, trong hành lang là tiếng trò chuyện rôm rả của những nhóm người nhà ra ngoài hóng gió cho mát. Bất luận là ai đều không một lần hướng ánh mắt tò mò về thân người bất động của Kiều Thạc.
Nhưng chuyện này vẫn chưa làm cậu lúng túng nhất…
Bệnh viện B ngoài Khoa Ngoại thần kinh làm kim bài thì Khoa Ngoại xét về lượng bệnh và phẫu thuật cũng không thua kém, với đặc thù là bệnh viện kiêm trường học nên kiểm tra phòng đã trễ, Khoa Ngoại còn là đứng đầu. Ba bệnh nhân lớn tuổi nằm cùng phòng với An Ký Viễn chuẩn bị đi ngủ thì đội ngũ kiểm tra phòng mới xuất hiện.
Kiều Thạc đi theo Quý Hàng đã nhiều năm, tại Khoa Ngoại thần kinh, ở trước mặt mọi người bị thầy phạt đứng đã không còn là chuyện mới mẻ, nhưng ở những khoa khác đầy là lần đầu tiên, còn xui xẻo gặp phải người quen.
“Kiều Thạc?”- Trong nhóm bác sĩ nội trú đi theo, có một người kinh ngạc thốt lên.
“Cậu làm gì ở đây? Đứng nhìn cái gì trên tường đó?”
Kiều Thạc nào dám quay đầu, cắn chặt răng nói:
“Tôi không phải Kiều Thạc! Cậu nhận lầm người rồi.”
“Cậu thật không có lương tâm.”- Cậu bác sĩ bước đến gần để nhìn kỹ hơn.
“Chúng ta ngủ chung cùng một giường nhiều năm như vậy, cậu lộ một sợi lông chân tôi cũng nhận ra. Uổng công tôi năm đó tiết lộ đề thi cho cậu.”
“Cậu im miệng đi.”- Kiều Thạc phẫn nộ hét lên, cho dù hai người chỉ nhỏ giọng nói chuyện nhưng cậu chắc chắn câu nói kia đã lọt vào tai thầy, cậu còn cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng đang hướng về phía mình.
“Muốn tôi im miệng? Haha… thì cậu hôn tôi một cái đi.”
Vì che giấu sự lúng túng, An Ký Viễn cầm ly nước uống một ngụm, vừa nghe câu nói kia không nhịn được bị sặc, nước văng tung tóe, cậu còn chưa lau miệng, theo bản năng nhìn qua anh thì chạm phải gương mặt tối sầm xuống. Còn chút nước lưu lại cổ họng làm cậu bị ho khan.
Cái đề tài này cuối cùng vì lo ngại An Ký Viễn bị ho đến làm nứt vết thương, kéo dài thời gian nằm viện mà chấm dứt. Cậu bác sĩ là bạn cùng phòng của Kiều Thạc rốt cuộc ở lúc Quý Hàng đứng dậy bắt tay chào hỏi với bác sĩ chủ trị dẫn đầu nhóm kiểm tra phòng mới ý thức được mình đã làm những gì.
Nhóm kiểm tra phòng rời đi không lâu, y tá bước vào rút kim luồn cho An Ký Viễn.
“Anh, em muốn…”
“Muốn đi vệ sinh sao?”
Thanh âm lạnh lùng làm cậu theo bản năng cầm chăn lên che nửa mặt nói:
“Không có.”
Quý Hàng đặt lên cái bàn nhỏ trong tầm với tay của An Ký Viễn rồi để lên chén cháo trắng lúc chiều mới ăn có vài muỗng, khăn giấy và một chai nước khử trùng nhỏ.
“Anh…”- An Ký Viễn nhìn qua máy tính xách tay của anh đặt ở đầu giường.
“Máy tính…”
Quý Hàng cau mày: “Quá muộn, không cho phép nhìn.”
Lúc cơm tối, khắp phòng thơm mùi canh gà hầm sâm mà An Ký Viễn chỉ có thể ngậm ngùi một chén cháo trắng lạt lẽo quả thực có chút đáng thương.
Mấy ngày nay mỗi lần nhìn người nhà bệnh nhân mang đến bao nhiêu món thơm ngon, cậu đều tâm niệm “không nhìn thấy, không ngửi thấy” nhưng bản năng thân thể khó lòng chống cự. Quý Hàng thật ra cũng rất áy náy, An Ký Viễn hôm nay đã có thể ăn vài món súp lỏng thông thường nhưng anh trừ chút thời gian ở đây thì toàn bộ thời gian còn lại đều bận việc trong khoa, anh không yên tâm gọi thức ăn bên ngoài càng không có thời gian về nhà nấu, nên không thể làm gì khác hơn là lấy thức ăn của bệnh viện.
Do vậy, khi An Ký Viễn ở một bên nhai cháo như nhai đèn cầy, ánh mắt hướng về anh đang gõ bàn phím, nhỏ giọng lải nhải muốn xem phim, Quý Hàng hết sức hiếm thấy không có lên tiếng mắng, chẳng qua chỉ lắc đầu sau đó thu nhỏ lại bản trình chiếu chuẩn bị cho hội thảo ngày mai.
Giọng nói không che giấu sự bất đắc dĩ cùng chút cưng chiều:
“Không có phim, chỉ có video phẫu thuật có muốn xem hay không?”
Vì vậy, trợn to mắt nhìn video phẫu thuật, trong miệng nhai cháo nhạt nhẽo, bên tai còn thỉnh thoảng nghe câu hỏi của anh. Cuối cùng, cháo không có ăn xong mà câu hỏi vẫn không ngừng vang bên tai.
“Không xem video giải phẫu.”- An Ký Viễn lúng túng nói.
“Em viết cho xong tổng kết xuất viện, bàn phím mềm sẽ không gây tiếng vang lớn.”
Trong khoảng thời gian nằm viện, bệnh án đều do tự tay An Ký Viễn viết, mỗi ngày nhìn qua báo cáo kiểm tra phòng liền đem dặn dò bệnh án đã sửa đổi đầy đủ mang đến phòng trực, chưa nói đến chuyện sát trùng, thay băng, truyền dịch. Cho dù xem như trách phạt nhưng đang ở trong thời gian dưỡng bệnh làm sao làm người tín phục nhưng An Ký Viễn một chút xíu phản kháng cũng không có lại còn làm đến không còn chút sai sót nào.
Quý Hàng có chút suy tư, rốt cuộc là từ lúc nào đứa em trai mỗi khi bị phạt xong đều nghĩ hết mọi biện pháp bắt mình bồi thường đã trở nên ngay cả phát ra chút tính khí cũng không có, cái đứa em trai luôn ôm chặt cánh tay mình ngủ đến gần trưa còn đâu, nó đã không còn thói quen mọi chuyện trước tiên đều hướng về mình đòi hỏi.
“Hai mươi phút.”- Quý Hàng thấp giọng nói, đặt máy tính lên bàn.
“Viết không xong cũng phải đi ngủ.”
An Ký Viễn gật đầu, do dự nhìn bóng lưng Kiều Thạc rồi nói:
“Anh về sớm một chút, ta trước đó uống hơi nhiều nước, một lát có thể cần đi vệ sinh.
————————
Nhưng chuyện này vẫn chưa làm cậu lúng túng nhất…
Bệnh viện B ngoài Khoa Ngoại thần kinh làm kim bài thì Khoa Ngoại xét về lượng bệnh và phẫu thuật cũng không thua kém, với đặc thù là bệnh viện kiêm trường học nên kiểm tra phòng đã trễ, Khoa Ngoại còn là đứng đầu. Ba bệnh nhân lớn tuổi nằm cùng phòng với An Ký Viễn chuẩn bị đi ngủ thì đội ngũ kiểm tra phòng mới xuất hiện.
Kiều Thạc đi theo Quý Hàng đã nhiều năm, tại Khoa Ngoại thần kinh, ở trước mặt mọi người bị thầy phạt đứng đã không còn là chuyện mới mẻ, nhưng ở những khoa khác đầy là lần đầu tiên, còn xui xẻo gặp phải người quen.
“Kiều Thạc?”- Trong nhóm bác sĩ nội trú đi theo, có một người kinh ngạc thốt lên.
“Cậu làm gì ở đây? Đứng nhìn cái gì trên tường đó?”
Kiều Thạc nào dám quay đầu, cắn chặt răng nói:
“Tôi không phải Kiều Thạc! Cậu nhận lầm người rồi.”
“Cậu thật không có lương tâm.”- Cậu bác sĩ bước đến gần để nhìn kỹ hơn.
“Chúng ta ngủ chung cùng một giường nhiều năm như vậy, cậu lộ một sợi lông chân tôi cũng nhận ra. Uổng công tôi năm đó tiết lộ đề thi cho cậu.”
“Cậu im miệng đi.”- Kiều Thạc phẫn nộ hét lên, cho dù hai người chỉ nhỏ giọng nói chuyện nhưng cậu chắc chắn câu nói kia đã lọt vào tai thầy, cậu còn cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng đang hướng về phía mình.
“Muốn tôi im miệng? Haha… thì cậu hôn tôi một cái đi.”
Vì che giấu sự lúng túng, An Ký Viễn cầm ly nước uống một ngụm, vừa nghe câu nói kia không nhịn được bị sặc, nước văng tung tóe, cậu còn chưa lau miệng, theo bản năng nhìn qua anh thì chạm phải gương mặt tối sầm xuống. Còn chút nước lưu lại cổ họng làm cậu bị ho khan.
Cái đề tài này cuối cùng vì lo ngại An Ký Viễn bị ho đến làm nứt vết thương, kéo dài thời gian nằm viện mà chấm dứt. Cậu bác sĩ là bạn cùng phòng của Kiều Thạc rốt cuộc ở lúc Quý Hàng đứng dậy bắt tay chào hỏi với bác sĩ chủ trị dẫn đầu nhóm kiểm tra phòng mới ý thức được mình đã làm những gì.
Nhóm kiểm tra phòng rời đi không lâu, y tá bước vào rút kim luồn cho An Ký Viễn.
“Anh, em muốn…”
“Muốn đi vệ sinh sao?”
Thanh âm lạnh lùng làm cậu theo bản năng cầm chăn lên che nửa mặt nói:
“Không có.”
Quý Hàng đặt lên cái bàn nhỏ trong tầm với tay của An Ký Viễn rồi để lên chén cháo trắng lúc chiều mới ăn có vài muỗng, khăn giấy và một chai nước khử trùng nhỏ.
“Anh…”- An Ký Viễn nhìn qua máy tính xách tay của anh đặt ở đầu giường.
“Máy tính…”
Quý Hàng cau mày: “Quá muộn, không cho phép nhìn.”
Lúc cơm tối, khắp phòng thơm mùi canh gà hầm sâm mà An Ký Viễn chỉ có thể ngậm ngùi một chén cháo trắng lạt lẽo quả thực có chút đáng thương.
Mấy ngày nay mỗi lần nhìn người nhà bệnh nhân mang đến bao nhiêu món thơm ngon, cậu đều tâm niệm “không nhìn thấy, không ngửi thấy” nhưng bản năng thân thể khó lòng chống cự. Quý Hàng thật ra cũng rất áy náy, An Ký Viễn hôm nay đã có thể ăn vài món súp lỏng thông thường nhưng anh trừ chút thời gian ở đây thì toàn bộ thời gian còn lại đều bận việc trong khoa, anh không yên tâm gọi thức ăn bên ngoài càng không có thời gian về nhà nấu, nên không thể làm gì khác hơn là lấy thức ăn của bệnh viện.
Do vậy, khi An Ký Viễn ở một bên nhai cháo như nhai đèn cầy, ánh mắt hướng về anh đang gõ bàn phím, nhỏ giọng lải nhải muốn xem phim, Quý Hàng hết sức hiếm thấy không có lên tiếng mắng, chẳng qua chỉ lắc đầu sau đó thu nhỏ lại bản trình chiếu chuẩn bị cho hội thảo ngày mai.
Giọng nói không che giấu sự bất đắc dĩ cùng chút cưng chiều:
“Không có phim, chỉ có video phẫu thuật có muốn xem hay không?”
Vì vậy, trợn to mắt nhìn video phẫu thuật, trong miệng nhai cháo nhạt nhẽo, bên tai còn thỉnh thoảng nghe câu hỏi của anh. Cuối cùng, cháo không có ăn xong mà câu hỏi vẫn không ngừng vang bên tai.
“Không xem video giải phẫu.”- An Ký Viễn lúng túng nói.
“Em viết cho xong tổng kết xuất viện, bàn phím mềm sẽ không gây tiếng vang lớn.”
Trong khoảng thời gian nằm viện, bệnh án đều do tự tay An Ký Viễn viết, mỗi ngày nhìn qua báo cáo kiểm tra phòng liền đem dặn dò bệnh án đã sửa đổi đầy đủ mang đến phòng trực, chưa nói đến chuyện sát trùng, thay băng, truyền dịch. Cho dù xem như trách phạt nhưng đang ở trong thời gian dưỡng bệnh làm sao làm người tín phục nhưng An Ký Viễn một chút xíu phản kháng cũng không có lại còn làm đến không còn chút sai sót nào.
Quý Hàng có chút suy tư, rốt cuộc là từ lúc nào đứa em trai mỗi khi bị phạt xong đều nghĩ hết mọi biện pháp bắt mình bồi thường đã trở nên ngay cả phát ra chút tính khí cũng không có, cái đứa em trai luôn ôm chặt cánh tay mình ngủ đến gần trưa còn đâu, nó đã không còn thói quen mọi chuyện trước tiên đều hướng về mình đòi hỏi.
“Hai mươi phút.”- Quý Hàng thấp giọng nói, đặt máy tính lên bàn.
“Viết không xong cũng phải đi ngủ.”
An Ký Viễn gật đầu, do dự nhìn bóng lưng Kiều Thạc rồi nói:
“Anh về sớm một chút, ta trước đó uống hơi nhiều nước, một lát có thể cần đi vệ sinh.
————————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook