Án Bắt Cóc Tơ Hồng
-
Chương 4
Xem ra đã hoàn toàn đi lệch quỹ đạo.
Tiểu Nguyệt lão bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật, rốt cuộc là nghiện còn ngại, hay tại quá ngại bày ra tư thái kháng cự (hai cái này có gì khác nhau sao)?
Trải qua một phen đấu tranh nội tâm, cậu không thể không thừa nhận, những vấn đề nhìn như rối rắm đó đều xuất phát từ cùng nguyên nhân, chính là cậu thực sự thích đối phương.
Kỳ thật, tuy rằng Ứng Thiên Húc trói cậu lại không cho chạy, nhưng vẫn chưa từng làm cậu khó xử, ngược lại ở các phương diện đều hết lòng chăm sóc. Kể cả cậu không thèm đáp lại, vẫn trước sau như vậy, lúc nên săn sóc không thiếu lấy một chút nào, lúc nên ăn đậu hũ càng không buông tha.
"Mình giống như... thực vô dụng a."
Nghĩ thông suốt rồi, Tiểu Nguyệt lão bắt đầu chậm rãi thay đổi thái độ, ví như không còn đối nghịch Ứng Thiên Húc, sẽ chủ động theo đối phương đi ra ngoài, vừa nghe thấy danh xưng "vợ" sẽ làm bộ thoải mái hào phóng. Mặc dù tai vẫn mềm nhuyễn, mặt vẫn ửng hồng như mọi khi.
Chỉ duy nhất cái tạm thời chưa làm được, đại khái chính là thẳng thắn thành khẩn nói ra cảm giác của mình đi?
Đối mặt những thay đổi đó, Ứng Thiên Húc đương nhiên hết sức vui mừng, càng thêm dính sát hôn hôn sờ sờ, tiếp xúc thân thể càng ngày càng nhiều.
"Không biết chừng nào cậu mới thật sự mở miệng... Thôi, hiện tại đã khá tốt." Ngẫu nhiên cũng lộ ra thần sắc tiếc nuối, nhưng chỉ cười cái đã vượt qua, không để trong lòng.
Nhưng ngược lại Tiểu Nguyệt lão lại nhớ kỹ.
CHAP 17
Mặc cho ai nhìn thấy Crush bị theo đuổi, trong lòng đều không thoải mái đi?
Tiểu Nguyệt lão hiện tại tâm tình phức tạp, lúc trước cậu còn lời thề son sắt muốn tránh xa Ứng Thiên Húc, kết quả sau lại tự mình vả mặt vang bốp bốp, ghen đến hô mưa gọi gió.
Cô gái trước mặt trông rất xinh, đoan trang dịu dàng, ở trên phố tình cờ gặp cũng rất lịch sự lại đây chào hỏi, nghe đâu là học tỷ cùng hệ.
Quan trọng nhất là, vẫn luôn theo đuổi Crush của cậu.
"...Tạm biệt, gặp lại sau." Ứng Thiên Húc tuy biết cô kia có ý với mình, nhưng quan hệ xã giao vẫn phải khách sáo vài câu.
Mau chóng kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán, hắn nắm tay Tiểu Nguyệt lão thẳng tiến đại lộ đối diện, bỏ lại đàn chị vẻ mặt tiếc nuối.
Thẳng đến lúc về nhà, Tiểu Nguyệt lão như cũ trầm mặc, bất quá ngẫu nhiên sẽ cáu giận không thua nữ giới đến kỳ, Ứng Thiên Húc vừa chú ý một chút cậu liền quay mặt đi luôn.
Buổi tối vẫn ngủ cùng nhau, trung gian một tuyến ngăn cách, đó là cái tuyến Ứng Thiên Húc tha thiết khát vọng cắt đứt. Nhưng mà, giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được người từ bên kia chui qua, sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay nhau.
"Này, anh ngủ chưa?" Thanh âm Tiểu Nguyệt lão rất gần, tựa sát bên tai.
"Chưa, làm sao vậy?"
Lời đến bên miệng lại vẫn chưa nói ra, Tiểu Nguyệt lão oán hận tóm lấy chăn, hít sâu vài lần, lúc sau mở miệng: "Không cho anh thích người kia."
Ứng Thiên Húc: "Đương nhiên không thích, cậu suy nghĩ vớ vẩn cái gì."
Chuẩn bị tâm lý một hồi, nhiệt độ trên mặt muốn phỏng, Tiểu Nguyệt lão dồn hết can đảm: "Về sau đều không cho anh thích người khác, bởi vì tôi thích anh." Nói xong cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng đối phương.
Đột nhiên được tỏ tình, Ứng Thiên Húc trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới phản ứng: "Từ từ, cậu lặp lại lần nữa?"
Tuy giận, nhưng vẫn biết nghe lời phải lặp lại: "Tui thích anh đó anh nghe rõ chưa!" Trên thực tế trong lòng đã nghẹn đến mức muốn bắt chước đà điểu chui đầu.
"Nghe rõ." Ứng Thiên Húc cười cong mắt, duỗi tay ôm người thật chặt, hôn khẽ bên khóe miệng: "Nghe rất rõ ràng."
Tiểu Nguyệt lão... Toàn thân đều ửng đỏ, thực cảm động, nhưng lại không dám động.
CHAP 18
Từ góc độ sinh lý mà nói, tiểu tiên với phàm nhân kỳ thực không khác nhau nhiều lắm, chẳng qua có thêm pháp lực mà thôi.
Bởi vậy những phản ứng thường thấy, vẫn sẽ đúng thời điểm hiển lộ ra.
Tỷ như buổi sáng.
Tỉnh lại còn rất sớm, Tiểu Nguyệt lão dụi mắt, muốn thoát thân khỏi lồng ngực vây khốn mình. Nhưng mà, vừa động chân liền đụng phải thứ nào đó cưng cứng. Tức thì bên tai đỏ bừng toàn bộ, cậu giống như búp bê sứ vậy nằm yên không nhúc nhích, sợ đánh thức đối phương.
Bất quá, động tác vừa rồi vẫn quấy nhiễu người đang ngủ say, Ứng Thiên Húc nửa mộng nửa tỉnh, ôm càng sát tên ngốc trong lòng, thậm chí thứ cương cứng phía dưới vừa vặn kề sát bụng dưới cậu.
"Cứu mạng..." Thấy chính mình cũng có chút ngo ngoe rục rịch, Tiểu Nguyệt lão hô hấp nặng nề, muốn dời lực chú ý, nhưng trong đầu vẫn luôn phác họa kích cỡ thứ kia, quả thực suy đồi bất kham.
"Buổi sáng tốt lành." Tiểu Nguyệt lão giật mình phát hiện người đối diện đã hoàn toàn tỉnh, tự nhiên bắt chuyện với cậu, hoàn toàn không hổ thẹn với phản ứng thân thể.
Hoặc nên nói, vốn dĩ da mặt dày.
Ứng Thiên Húc bắt đầu còn chưa rõ, sau cũng ngộ ra vì sao Tiểu Nguyệt lão biểu tình kỳ quái như vậy: "Đừng thẹn thùng, bình thường thôi mà."
Thuận thế cởi bỏ quần cả hai, nắm tay đối phương đặt trên thứ lõa lồ kia, chậm rãi hành động. hai người đều là lần đầu tiên trải qua việc này, đã đủ thẹn thùng vì cảm giác quái dị khi chạm vào lẫn nhau, song lại vì kích thích dần dần lan tràn mà mê mẩn.
Thậm chí có thể cảm giác được bộ phận hơi thô ráp trên đầu ngón tay đối phương, Tiểu Nguyệt lão nhẹ giọng thở dốc, nỗ lực đè nén thanh âm mình. Nhưng tay bị nắm không thể rút về, khi nhẹ khi nặng vuốt ve lẫn nhau, từ hệ rễ đến phần đầu tràn ra dịch trắng, chỉ khe khẽ ma xát liền kích thích thân thể run rẩy.
Tơ hồng quấn quýt, làm nổi bật da thịt chặt chẽ kề sát.
"Ưm!" Tiểu Nguyệt lão phát ra tiếng kêu sợ hãi dịch đục đồng thời văng khắp nơi làm dơ giường nệm, toàn thân hai người đều dính nhớp.
Sau khi phóng xuất ra, Ứng Thiên Húc mỉm cười, nhẹ nhàng liếm khóe môi cậu, ôn tồn chốc lát mới đứng dậy bế cậu đi rửa mặt.
May mà tiết trời nắng đẹp, giặt chăn khô rất mau, bằng không tới buổi tối không mảnh chăn che chắn, Tiểu Nguyệt lão chỉ sợ tình nguyện ngồi cả đêm cũng không chịu nằm chung.
Dù sao quá mức thẹn thùng.
CHAP 19
Thi thoảng, Tiểu Nguyệt lão sẽ toát ra ý tưởng kỳ quái, cứ cảm thấy ai đó nhà mình lai lịch bất thường.
Chỉ riêng loại mệnh cách này đã ngàn vạn người đều không ra một ai.
Huống chi từ học tập đến công việc, cả chặng đường đời đều không trắc trở mấy, thuận lợi đến mức quá khác thường.
Bất quá suy nghĩ miên man vẫn chả ra kết luận, cậu liền dứt khoát mặc kệ.
Sau khi tốt nghiệp, Ứng Thiên Húc mang người trở lại nhà cũ, lại tìm việc tại bản địa.
Hồi mới bắt đầu tương đối bận, thường xuyên không rảnh lo hẹn hò với Tiểu Nguyệt lão, nhưng chỉ cần mỗi lần ôm hoặc hôn môi, đều cảm thấy đáy lòng ngập tràn sung sướng. Sau quen dần thời gian nhàn rỗi nhiều, mới khôi phục hình thức lúc trước.
Cuối tuần cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Nguyệt lão đặc biệt thích mấy món lóe sáng, nhất định phải chen cùng tụi con gái ngắm nghía.
Ứng Thiên Húc hết cách, đành theo cậu đi khắp nơi, còn bị xô đẩy vài lượt.
Bất quá, nhìn Tiểu Nguyệt lão mua hàng đều có đôi có cặp, hắn liền lộ nụ cười hiểu ý, sau đó cánh tay liền bị nhéo vài phát.
Đại khái bởi vì cười quá đê tiện đi.
Mua nhẫn cũng vào lần nọ ra cửa đột nhiên nghĩ đến, hai kẻ ngây ngốc liền chạy tới thử, chẳng cảnh tượng lãng mạn cũng không chuẩn bị gì trước cả, chỉ ngồi trước quầy, tròng lên tay nhau.
"Ừm, đẹp!" Tiểu Nguyệt lão nhìn chằm chằm viên đá trên nhẫn, dưới ánh đèn chiết xạ ra đủ mọi màu sắc, ý cưới tràn ngập trong ánh mắt, phảng phất nơi đó cũng cất chứa vô số đá quý nho nhỏ vậy.
....
Tiểu Nguyệt lão rất sợ đau, cho nên mãi vẫn chưa chịu làm đến bước cuối cùng, thẳng đến một đoạn thời gian bị dây dưa suốt, cậu cố ý đuổi đi đám ruồi bọ phiền người, nhất thời sơ suất với hổ rình mồi ngay kế bên.
Bị tơ hồng trói ném lên trên giường, Tiểu Nguyệt lão hoảng sợ, liều mạng lui về phía sau. Thế nhưng người trước mặt nhất quyết không bỏ qua, tóm mắt cá chân cậu kéo lại, trực tiếp cúi người, hôn môi như cơn mưa rào ập tới khiến tinh thần cậu hoảng hốt.
Mà tơ hồng càng siết càng chặt, đem cậu trói thành tư thế nằm ngẩng mặt, thân thể mở rộng.
Rốt cuộc mi là tơ của ai hả! Vì quái gì luôn nghe lời gia hỏa này, muốn dài liền dài, muốn chặt liền chặt! Tiểu Nguyệt lão âm thầm rống giận, nhưng đã chẳng còn sức giãy dụa, đặc biệt khi nghe hương vị quen thuộc trên thân thể đối phương, loại cảm giác áp bách này như cướp trọn hô hấp.
"Vẫn phải làm vậy mới an tâm." Đau đớn khi bị tiến vào đánh úp lại, Tiểu Nguyệt lão chỉ kịp nghe lời này, sau đó nước mắt liền tràn ra.
Nhịn không được vừa rên rỉ vừa khóc kêu, từ trong ra ngoài đều bị chiếm hữu toàn bộ, đau đớn lẫn lộn với vui sướng tràn ra từ đáy lòng.
Dần dần, vui sướng chiếm ưu thế, khoái cảm tê dại đến từng đầu ngón tay mãnh liệt trào tới.
Muốn nhiều, càng nhiều hơn.
Không thể nghi ngờ, Ứng Thiên Húc đang công khai biểu thị quyền chiếm hữu tuyệt đối với người dưới thân, dùng thân thể, dùng tình cảm, dùng thái độ cường ngạnh bao bọc lấy đối phương.
Trong giây phút thọc vào rút ra ngày càng hung mãnh, hắn đem loại cảm xúc phức tạp này truyền qua toàn bộ không thiếu một giọt nào.
Tiểu Nguyệt lão đương nhiên cảm nhận được.
Vật cứng tác loạn trong thân thể chẳng hề biết mệt, hung hăng thúc vào nơi sâu nhất mềm nhất, lưu luyến không rời trên điểm mẫn cảm nhô lên. Vị trí bí ẩn chưa ai khám phá chỉ biết chảy xuôi từng dòng mật nước, tầng tầng lớp lớp mị thịt bị đẩy ra khép lại, ướt dầm dề, cho dù người phía trên vẫn lần đầu tiên chưa thuần thục, cũng vui thích tới cực hạn.
Nặng hơn, mạnh hơn.
Ý thức đều bị đâm nát, sao trời vụn vỡ lưu chuyển trước mắt, lại biến thành gương mặt dính đầy mồ hôi, tới gần trao nụ hôn ấm áp kia. Tiểu Nguyệt lão vượt qua đau đớn, bắt đầu theo động tác đong đưa thân thể, phóng túng bản thân tận tình hưởng thụ, da thịt nổi màu ửng hồng diễm lệ tựa tơ hồng quấn quanh.
Bị tình yêu bắt cóc, vui vẻ chịu đựng.
Giây phút cuối cùng, thời khắc leo lên cực lạc, Tiểu Nguyệt lão rên rỉ trở nên nghẹn ngào, đứt quãng mà kêu danh xưng đối phương thích nhất: "A ha... Chồng... Đều cho em..." Mà bên tai truyền đến từng tiếng "Tiểu Thảo Nhi" như ngâm tẩm nước đường, tâm cũng ngọt muốn hòa tan. Phía sau bị dịch đục rót đầy, nhịn không được run rẩy, khi đối phương bứt ra bị chảy mất một chút, toàn thân tê dại.
"Trói chặt rồi, em là của tôi" Ứng Thiên Húc cởi bỏ tơ hồng trên người cậu, lần lượt thắt cái nơ chỗ cổ tay hai người, nom rất ngộ. Tiểu Nguyệt lão rúc trong lồng ngực đối phương, nhẹ giọng đáp: "Ừ"
Cho dù có một người dần dần già đi, nhưng sẽ mãi luôn bên nhau.
CHAP 20
Đây là chuyện thật lâu về sau.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Thời điểm Tiểu Nguyệt lão trở lại Nhân Duyên điện, còn chưa thể bình ổn tâm trạng, cứ luôn cảm giác trống vắng.
Chưa chờ đến tóc trắng xóa, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rời đi. Người vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay mình, hiện giờ chỉ còn là văn tự đơn bạc trên sổ Nhân Duyên, mệnh cách cô độc cả đời viết nên dấu chấm tròn kết thúc. Ở bên kia, đã từng bị tơ hồng dây dưa không thôi, hiện ra tên họ Tiểu Nguyệt lão.
Không bằng ngủ một giấc.
Tiểu Nguyệt lão nghĩ như vậy, gục trên bàn nhắm mắt, suy nghĩ trống rỗng chỉ còn lại lưu luyến không quên được, cùng với chút ấm áp dư lại nơi đầu ngón tay.
Trong mộng tựa hồ có người đang kêu tên cậu, cánh tay bị nắm một lần nữa trói buộc tơ hồng.
"Tôi đã nói, em vĩnh viễn không chạy thoát được đâu."
Thanh âm quen thuộc truyền đến, xuyên thấu qua sương mù mông lung, quanh quẩn trong lòng
Nỗ lực mở to mắt, Tiểu Nguyệt lão chỉ biết nhìn thân ảnh đứng sát bên, cùng với trường tuyến màu đỏ kết nối lẫn nhau. Cái nơ con bướm vụng về kia, đã trở lại.
CHAP 21: Phiên ngoại
"Biết gì chưa, vị thượng tiên kia đã trở về."
"Ai nha, nghe đâu trước đây hắn coi trọng một tiểu tiên chăm tiên thảo, kết quả bề trên không phê chuẩn, trong cơn tức giận liền thẳng thắn hạ phàm nói muốn kiểm nghiệm nhân duyên?"
"Đúng đúng đúng! Chính cái vị vạn năm lão xử... Khụ khụ, bé mồm chút, dù sao vẫn luôn độc lai độc vãng, lần này thế mà ôm cả người về."
"Là ai chớ?"
"Hình như chính là Tiểu Nguyệt lão bị bắt cóc, chậc chậc, từ tiểu tiên được điều nhiệm đi lên"
"Há, đây thật đúng là duyên phận."
"Còn gì, tơ hồng trói chặt lắm, bó cả người vào lòng luôn, ha ha."
_____________________________
Tên truyện: Án bắt cóc tơ hồng
Tác giả: Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thực ()
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HE
Tình trạng: Hoàn – 21 chương
Biên tập: Nhạt
Tình trạng edit và post: Đã hoàn thành
_____________ HOÀN
Tiểu Nguyệt lão bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật, rốt cuộc là nghiện còn ngại, hay tại quá ngại bày ra tư thái kháng cự (hai cái này có gì khác nhau sao)?
Trải qua một phen đấu tranh nội tâm, cậu không thể không thừa nhận, những vấn đề nhìn như rối rắm đó đều xuất phát từ cùng nguyên nhân, chính là cậu thực sự thích đối phương.
Kỳ thật, tuy rằng Ứng Thiên Húc trói cậu lại không cho chạy, nhưng vẫn chưa từng làm cậu khó xử, ngược lại ở các phương diện đều hết lòng chăm sóc. Kể cả cậu không thèm đáp lại, vẫn trước sau như vậy, lúc nên săn sóc không thiếu lấy một chút nào, lúc nên ăn đậu hũ càng không buông tha.
"Mình giống như... thực vô dụng a."
Nghĩ thông suốt rồi, Tiểu Nguyệt lão bắt đầu chậm rãi thay đổi thái độ, ví như không còn đối nghịch Ứng Thiên Húc, sẽ chủ động theo đối phương đi ra ngoài, vừa nghe thấy danh xưng "vợ" sẽ làm bộ thoải mái hào phóng. Mặc dù tai vẫn mềm nhuyễn, mặt vẫn ửng hồng như mọi khi.
Chỉ duy nhất cái tạm thời chưa làm được, đại khái chính là thẳng thắn thành khẩn nói ra cảm giác của mình đi?
Đối mặt những thay đổi đó, Ứng Thiên Húc đương nhiên hết sức vui mừng, càng thêm dính sát hôn hôn sờ sờ, tiếp xúc thân thể càng ngày càng nhiều.
"Không biết chừng nào cậu mới thật sự mở miệng... Thôi, hiện tại đã khá tốt." Ngẫu nhiên cũng lộ ra thần sắc tiếc nuối, nhưng chỉ cười cái đã vượt qua, không để trong lòng.
Nhưng ngược lại Tiểu Nguyệt lão lại nhớ kỹ.
CHAP 17
Mặc cho ai nhìn thấy Crush bị theo đuổi, trong lòng đều không thoải mái đi?
Tiểu Nguyệt lão hiện tại tâm tình phức tạp, lúc trước cậu còn lời thề son sắt muốn tránh xa Ứng Thiên Húc, kết quả sau lại tự mình vả mặt vang bốp bốp, ghen đến hô mưa gọi gió.
Cô gái trước mặt trông rất xinh, đoan trang dịu dàng, ở trên phố tình cờ gặp cũng rất lịch sự lại đây chào hỏi, nghe đâu là học tỷ cùng hệ.
Quan trọng nhất là, vẫn luôn theo đuổi Crush của cậu.
"...Tạm biệt, gặp lại sau." Ứng Thiên Húc tuy biết cô kia có ý với mình, nhưng quan hệ xã giao vẫn phải khách sáo vài câu.
Mau chóng kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán, hắn nắm tay Tiểu Nguyệt lão thẳng tiến đại lộ đối diện, bỏ lại đàn chị vẻ mặt tiếc nuối.
Thẳng đến lúc về nhà, Tiểu Nguyệt lão như cũ trầm mặc, bất quá ngẫu nhiên sẽ cáu giận không thua nữ giới đến kỳ, Ứng Thiên Húc vừa chú ý một chút cậu liền quay mặt đi luôn.
Buổi tối vẫn ngủ cùng nhau, trung gian một tuyến ngăn cách, đó là cái tuyến Ứng Thiên Húc tha thiết khát vọng cắt đứt. Nhưng mà, giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được người từ bên kia chui qua, sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay nhau.
"Này, anh ngủ chưa?" Thanh âm Tiểu Nguyệt lão rất gần, tựa sát bên tai.
"Chưa, làm sao vậy?"
Lời đến bên miệng lại vẫn chưa nói ra, Tiểu Nguyệt lão oán hận tóm lấy chăn, hít sâu vài lần, lúc sau mở miệng: "Không cho anh thích người kia."
Ứng Thiên Húc: "Đương nhiên không thích, cậu suy nghĩ vớ vẩn cái gì."
Chuẩn bị tâm lý một hồi, nhiệt độ trên mặt muốn phỏng, Tiểu Nguyệt lão dồn hết can đảm: "Về sau đều không cho anh thích người khác, bởi vì tôi thích anh." Nói xong cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng đối phương.
Đột nhiên được tỏ tình, Ứng Thiên Húc trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới phản ứng: "Từ từ, cậu lặp lại lần nữa?"
Tuy giận, nhưng vẫn biết nghe lời phải lặp lại: "Tui thích anh đó anh nghe rõ chưa!" Trên thực tế trong lòng đã nghẹn đến mức muốn bắt chước đà điểu chui đầu.
"Nghe rõ." Ứng Thiên Húc cười cong mắt, duỗi tay ôm người thật chặt, hôn khẽ bên khóe miệng: "Nghe rất rõ ràng."
Tiểu Nguyệt lão... Toàn thân đều ửng đỏ, thực cảm động, nhưng lại không dám động.
CHAP 18
Từ góc độ sinh lý mà nói, tiểu tiên với phàm nhân kỳ thực không khác nhau nhiều lắm, chẳng qua có thêm pháp lực mà thôi.
Bởi vậy những phản ứng thường thấy, vẫn sẽ đúng thời điểm hiển lộ ra.
Tỷ như buổi sáng.
Tỉnh lại còn rất sớm, Tiểu Nguyệt lão dụi mắt, muốn thoát thân khỏi lồng ngực vây khốn mình. Nhưng mà, vừa động chân liền đụng phải thứ nào đó cưng cứng. Tức thì bên tai đỏ bừng toàn bộ, cậu giống như búp bê sứ vậy nằm yên không nhúc nhích, sợ đánh thức đối phương.
Bất quá, động tác vừa rồi vẫn quấy nhiễu người đang ngủ say, Ứng Thiên Húc nửa mộng nửa tỉnh, ôm càng sát tên ngốc trong lòng, thậm chí thứ cương cứng phía dưới vừa vặn kề sát bụng dưới cậu.
"Cứu mạng..." Thấy chính mình cũng có chút ngo ngoe rục rịch, Tiểu Nguyệt lão hô hấp nặng nề, muốn dời lực chú ý, nhưng trong đầu vẫn luôn phác họa kích cỡ thứ kia, quả thực suy đồi bất kham.
"Buổi sáng tốt lành." Tiểu Nguyệt lão giật mình phát hiện người đối diện đã hoàn toàn tỉnh, tự nhiên bắt chuyện với cậu, hoàn toàn không hổ thẹn với phản ứng thân thể.
Hoặc nên nói, vốn dĩ da mặt dày.
Ứng Thiên Húc bắt đầu còn chưa rõ, sau cũng ngộ ra vì sao Tiểu Nguyệt lão biểu tình kỳ quái như vậy: "Đừng thẹn thùng, bình thường thôi mà."
Thuận thế cởi bỏ quần cả hai, nắm tay đối phương đặt trên thứ lõa lồ kia, chậm rãi hành động. hai người đều là lần đầu tiên trải qua việc này, đã đủ thẹn thùng vì cảm giác quái dị khi chạm vào lẫn nhau, song lại vì kích thích dần dần lan tràn mà mê mẩn.
Thậm chí có thể cảm giác được bộ phận hơi thô ráp trên đầu ngón tay đối phương, Tiểu Nguyệt lão nhẹ giọng thở dốc, nỗ lực đè nén thanh âm mình. Nhưng tay bị nắm không thể rút về, khi nhẹ khi nặng vuốt ve lẫn nhau, từ hệ rễ đến phần đầu tràn ra dịch trắng, chỉ khe khẽ ma xát liền kích thích thân thể run rẩy.
Tơ hồng quấn quýt, làm nổi bật da thịt chặt chẽ kề sát.
"Ưm!" Tiểu Nguyệt lão phát ra tiếng kêu sợ hãi dịch đục đồng thời văng khắp nơi làm dơ giường nệm, toàn thân hai người đều dính nhớp.
Sau khi phóng xuất ra, Ứng Thiên Húc mỉm cười, nhẹ nhàng liếm khóe môi cậu, ôn tồn chốc lát mới đứng dậy bế cậu đi rửa mặt.
May mà tiết trời nắng đẹp, giặt chăn khô rất mau, bằng không tới buổi tối không mảnh chăn che chắn, Tiểu Nguyệt lão chỉ sợ tình nguyện ngồi cả đêm cũng không chịu nằm chung.
Dù sao quá mức thẹn thùng.
CHAP 19
Thi thoảng, Tiểu Nguyệt lão sẽ toát ra ý tưởng kỳ quái, cứ cảm thấy ai đó nhà mình lai lịch bất thường.
Chỉ riêng loại mệnh cách này đã ngàn vạn người đều không ra một ai.
Huống chi từ học tập đến công việc, cả chặng đường đời đều không trắc trở mấy, thuận lợi đến mức quá khác thường.
Bất quá suy nghĩ miên man vẫn chả ra kết luận, cậu liền dứt khoát mặc kệ.
Sau khi tốt nghiệp, Ứng Thiên Húc mang người trở lại nhà cũ, lại tìm việc tại bản địa.
Hồi mới bắt đầu tương đối bận, thường xuyên không rảnh lo hẹn hò với Tiểu Nguyệt lão, nhưng chỉ cần mỗi lần ôm hoặc hôn môi, đều cảm thấy đáy lòng ngập tràn sung sướng. Sau quen dần thời gian nhàn rỗi nhiều, mới khôi phục hình thức lúc trước.
Cuối tuần cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Nguyệt lão đặc biệt thích mấy món lóe sáng, nhất định phải chen cùng tụi con gái ngắm nghía.
Ứng Thiên Húc hết cách, đành theo cậu đi khắp nơi, còn bị xô đẩy vài lượt.
Bất quá, nhìn Tiểu Nguyệt lão mua hàng đều có đôi có cặp, hắn liền lộ nụ cười hiểu ý, sau đó cánh tay liền bị nhéo vài phát.
Đại khái bởi vì cười quá đê tiện đi.
Mua nhẫn cũng vào lần nọ ra cửa đột nhiên nghĩ đến, hai kẻ ngây ngốc liền chạy tới thử, chẳng cảnh tượng lãng mạn cũng không chuẩn bị gì trước cả, chỉ ngồi trước quầy, tròng lên tay nhau.
"Ừm, đẹp!" Tiểu Nguyệt lão nhìn chằm chằm viên đá trên nhẫn, dưới ánh đèn chiết xạ ra đủ mọi màu sắc, ý cưới tràn ngập trong ánh mắt, phảng phất nơi đó cũng cất chứa vô số đá quý nho nhỏ vậy.
....
Tiểu Nguyệt lão rất sợ đau, cho nên mãi vẫn chưa chịu làm đến bước cuối cùng, thẳng đến một đoạn thời gian bị dây dưa suốt, cậu cố ý đuổi đi đám ruồi bọ phiền người, nhất thời sơ suất với hổ rình mồi ngay kế bên.
Bị tơ hồng trói ném lên trên giường, Tiểu Nguyệt lão hoảng sợ, liều mạng lui về phía sau. Thế nhưng người trước mặt nhất quyết không bỏ qua, tóm mắt cá chân cậu kéo lại, trực tiếp cúi người, hôn môi như cơn mưa rào ập tới khiến tinh thần cậu hoảng hốt.
Mà tơ hồng càng siết càng chặt, đem cậu trói thành tư thế nằm ngẩng mặt, thân thể mở rộng.
Rốt cuộc mi là tơ của ai hả! Vì quái gì luôn nghe lời gia hỏa này, muốn dài liền dài, muốn chặt liền chặt! Tiểu Nguyệt lão âm thầm rống giận, nhưng đã chẳng còn sức giãy dụa, đặc biệt khi nghe hương vị quen thuộc trên thân thể đối phương, loại cảm giác áp bách này như cướp trọn hô hấp.
"Vẫn phải làm vậy mới an tâm." Đau đớn khi bị tiến vào đánh úp lại, Tiểu Nguyệt lão chỉ kịp nghe lời này, sau đó nước mắt liền tràn ra.
Nhịn không được vừa rên rỉ vừa khóc kêu, từ trong ra ngoài đều bị chiếm hữu toàn bộ, đau đớn lẫn lộn với vui sướng tràn ra từ đáy lòng.
Dần dần, vui sướng chiếm ưu thế, khoái cảm tê dại đến từng đầu ngón tay mãnh liệt trào tới.
Muốn nhiều, càng nhiều hơn.
Không thể nghi ngờ, Ứng Thiên Húc đang công khai biểu thị quyền chiếm hữu tuyệt đối với người dưới thân, dùng thân thể, dùng tình cảm, dùng thái độ cường ngạnh bao bọc lấy đối phương.
Trong giây phút thọc vào rút ra ngày càng hung mãnh, hắn đem loại cảm xúc phức tạp này truyền qua toàn bộ không thiếu một giọt nào.
Tiểu Nguyệt lão đương nhiên cảm nhận được.
Vật cứng tác loạn trong thân thể chẳng hề biết mệt, hung hăng thúc vào nơi sâu nhất mềm nhất, lưu luyến không rời trên điểm mẫn cảm nhô lên. Vị trí bí ẩn chưa ai khám phá chỉ biết chảy xuôi từng dòng mật nước, tầng tầng lớp lớp mị thịt bị đẩy ra khép lại, ướt dầm dề, cho dù người phía trên vẫn lần đầu tiên chưa thuần thục, cũng vui thích tới cực hạn.
Nặng hơn, mạnh hơn.
Ý thức đều bị đâm nát, sao trời vụn vỡ lưu chuyển trước mắt, lại biến thành gương mặt dính đầy mồ hôi, tới gần trao nụ hôn ấm áp kia. Tiểu Nguyệt lão vượt qua đau đớn, bắt đầu theo động tác đong đưa thân thể, phóng túng bản thân tận tình hưởng thụ, da thịt nổi màu ửng hồng diễm lệ tựa tơ hồng quấn quanh.
Bị tình yêu bắt cóc, vui vẻ chịu đựng.
Giây phút cuối cùng, thời khắc leo lên cực lạc, Tiểu Nguyệt lão rên rỉ trở nên nghẹn ngào, đứt quãng mà kêu danh xưng đối phương thích nhất: "A ha... Chồng... Đều cho em..." Mà bên tai truyền đến từng tiếng "Tiểu Thảo Nhi" như ngâm tẩm nước đường, tâm cũng ngọt muốn hòa tan. Phía sau bị dịch đục rót đầy, nhịn không được run rẩy, khi đối phương bứt ra bị chảy mất một chút, toàn thân tê dại.
"Trói chặt rồi, em là của tôi" Ứng Thiên Húc cởi bỏ tơ hồng trên người cậu, lần lượt thắt cái nơ chỗ cổ tay hai người, nom rất ngộ. Tiểu Nguyệt lão rúc trong lồng ngực đối phương, nhẹ giọng đáp: "Ừ"
Cho dù có một người dần dần già đi, nhưng sẽ mãi luôn bên nhau.
CHAP 20
Đây là chuyện thật lâu về sau.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Thời điểm Tiểu Nguyệt lão trở lại Nhân Duyên điện, còn chưa thể bình ổn tâm trạng, cứ luôn cảm giác trống vắng.
Chưa chờ đến tóc trắng xóa, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rời đi. Người vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay mình, hiện giờ chỉ còn là văn tự đơn bạc trên sổ Nhân Duyên, mệnh cách cô độc cả đời viết nên dấu chấm tròn kết thúc. Ở bên kia, đã từng bị tơ hồng dây dưa không thôi, hiện ra tên họ Tiểu Nguyệt lão.
Không bằng ngủ một giấc.
Tiểu Nguyệt lão nghĩ như vậy, gục trên bàn nhắm mắt, suy nghĩ trống rỗng chỉ còn lại lưu luyến không quên được, cùng với chút ấm áp dư lại nơi đầu ngón tay.
Trong mộng tựa hồ có người đang kêu tên cậu, cánh tay bị nắm một lần nữa trói buộc tơ hồng.
"Tôi đã nói, em vĩnh viễn không chạy thoát được đâu."
Thanh âm quen thuộc truyền đến, xuyên thấu qua sương mù mông lung, quanh quẩn trong lòng
Nỗ lực mở to mắt, Tiểu Nguyệt lão chỉ biết nhìn thân ảnh đứng sát bên, cùng với trường tuyến màu đỏ kết nối lẫn nhau. Cái nơ con bướm vụng về kia, đã trở lại.
CHAP 21: Phiên ngoại
"Biết gì chưa, vị thượng tiên kia đã trở về."
"Ai nha, nghe đâu trước đây hắn coi trọng một tiểu tiên chăm tiên thảo, kết quả bề trên không phê chuẩn, trong cơn tức giận liền thẳng thắn hạ phàm nói muốn kiểm nghiệm nhân duyên?"
"Đúng đúng đúng! Chính cái vị vạn năm lão xử... Khụ khụ, bé mồm chút, dù sao vẫn luôn độc lai độc vãng, lần này thế mà ôm cả người về."
"Là ai chớ?"
"Hình như chính là Tiểu Nguyệt lão bị bắt cóc, chậc chậc, từ tiểu tiên được điều nhiệm đi lên"
"Há, đây thật đúng là duyên phận."
"Còn gì, tơ hồng trói chặt lắm, bó cả người vào lòng luôn, ha ha."
_____________________________
Tên truyện: Án bắt cóc tơ hồng
Tác giả: Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thực ()
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HE
Tình trạng: Hoàn – 21 chương
Biên tập: Nhạt
Tình trạng edit và post: Đã hoàn thành
_____________ HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook