Án Bắt Cóc Tơ Hồng
-
Chương 2
Cho dù thân là tiểu tiên trên trời, Tiểu Nguyệt lão vẫn sẽ bị ma quỷ thế gian dọa.
Không phải loại thật, mà là trong phim.
Lần đầu tiên xem phim kinh dị, Tiểu Nguyệt lão gào đến còn khủng bố hơn vai chính bị truy sát trên màn hình, đầu gục trong lồng ngực Ứng Thiên Húc không chịu đứng lên. Được mỹ nhân nhào vô ngực, Ứng Thiên Húc cười tươi rói, lại tăng mạnh âm lượng.
Buổi tối giờ đi ngủ, Ứng Thiên Húc sớm chỉnh xong giường đệm, chỉ chờ cái người bình thường sống chết chẳng chịu tự giác lại đây. Mà Tiểu Nguyệt lão không cần nghỉ ngơi đứng nép góc phòng, lại ngại kêu đối phương mở đèn xuyên đêm, do dự "tạch" một tiếng cả phòng tối thui, sợ tới mức cậu khỏi lo ngượng ngùng nhanh chóng nhào lên giường.
Quả nhiên lập tức bị ôm, tránh cũng không thoát.
"Anh, anh không thể nghĩ trò gì tốt sao!" Ngốc nữa cũng ngộ ra đối phương đánh bàn tính gì, Tiểu Nguyệt lão mặt đỏ tai hồng: "Anh không cần học tập hẳn hoi sao?"
Vùi đầu vào cần cổ Tiểu Nguyệt lão, xoang mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, Ứng Thiên Húc híp mắt, chẳng chút để ý mở miệng: "Yên tâm, tôi thành tích tốt, cậu đừng lo."
Tui mới không lo anh!
Tiểu Nguyệt lão khóc không ra nước mắt, muốn phân rõ ranh giới với tên này, nhưng giương mắt nhìn chung quanh tất cả đen thùi, tựa hồ giây tiếp theo sẽ có bóng trắng vọt ra.
"Hức!" Nhanh chóng nhắm mắt, cũng chả để ý hành vi thả dê của tên kia, chỉ hy vọng sớm chút vượt qua buổi tối này.
"Nhát gan." Ứng Thiên Húc trầm giọng cười, đè cái ót Tiểu Nguyệt lão trong ngực mình, sau đó nặng nề ngủ
So với đối phương ngây ngốc, hắn có vẻ càng thêm trầm ổn và... Tâm cơ hơn.
CHAP 7
Rất nhiều đồ thế gian đều làm Tiểu Nguyệt lão kinh ngạc, đặc biệt là kỳ thi đại học nổi danh bi thảm.
"Cậu chưa từng thi thố sao?" Ứng Thiên Húc mở tờ đề, liếc tên nhóc mút kem bên cạnh.
Tiểu Nguyệt lão liếm liếm môi, vừa ăn ngụm kem to, trong miệng còn tràn đầy hương dứa: "Rồi chớ, tui được làm trợ thủ Nguyệt lão cũng phải học tập rất lâu."
Lại xúc thìa nữa chuẩn bị cho vô miệng, kết quả bị người kia thò qua ăn luôn, cậu bực đá ghế dựa: "Anh mau làm bài!"
Lại yên tĩnh hồi lâu, Tiểu Nguyệt lão nhịn không được tò mò, thò phía trước nhìn chằm chằm con số chằng chịt, chỉ cảm thấy say: "Trước đây nghe nói người phàm sống rất mệt, quả nhiên là thật."
Nhìn đã hoa cả mắt, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, lùi qua cửa sổ hóng gió.
Ngón tay Ứng Thiên Húc tung bay, ngoáy cực nhanh, không bao lâu liền làm xong: "Đúng vậy, phải học tập, phải tìm việc, phải kiếm tiền nuôi vợ."
Hắn quay đầu trên dưới đánh giá Tiểu Nguyệt lão đã thay đồ người bình thường, nhếch miệng cười: "Cậu ăn mặc tất cả đều cần tiền mua, không phải gió thổi tới là có."
"..." Tiểu Nguyệt lão chẳng nói lời nào, cúi đầu ăn kem.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Ứng Thiên Húc rũ tơ hồng, khiến người bên cửa sổ mơ màng sắp ngủ chú ý: "Lại đây, tôi có chuyện thương lượng với cậu."
Lần đầu tiên nghe được cái từ "thương lượng" trong miệng đối phương, Tiểu Nguyệt lão khó hiểu thấy được cưng mà sợ, ngay sau đó âm thầm phỉ nhổ bản thân lập trường không kiên định, thiếu chút nữa liền mò sang chỗ kẻ bắt cóc: "Muốn làm gì?" Vẫn cứ nghe lời đi qua, cậu gãi đầu, chẳng đoán được Ứng Thiên Húc tính ý đồ xấu gì.
"Này, đừng dùng ánh mắt xem mẹ mìn được không?" Ứng Thiên Húc trợn trắng mắt, vỗ cánh tay Tiểu Nguyệt lão: "Cậu có thể để người khác thấy không?"
Tiểu Nguyệt lão theo bản năng do dự, hồi lâu trả lời: "Hẳn là... được? Cái này có vẻ đơn giản."
Người trước mặt tức thì cười xấu xa: "Vậy ngày mai cậu theo tôi đi thi, nhớ phải hiện hình."
"Hơ?" Mặt đơ.
Cất tài liệu ôn tập, Ứng Thiên Húc thả lỏng thân mình nằm trên bàn, nghiêng đầu giải thích: "Tôi lại chẳng có người thân khác, cậu đưa tôi đi để mọi người xem, làm bộ chút mà thôi."
Châm chước lời kế tiếp, hắn bày dáng vẻ đáng thương hề hề: "Chỉ một lần này, dù sao cậu chẳng tổn thất gì, trở về tôi làm món ngon cho."
Món! Ngon!!!
Tiểu Nguyệt lão hoàn toàn mặc kệ lời phía trước, chỉ chú ý trọng điểm cuối cùng, gật đầu liên tục: "Được được được! Tui đi!" Hơi bình tĩnh lại chút, cứ cảm thấy người này sẽ không thiện lương đến vậy, cậu vội vàng bổ sung: "Cũng, cũng chỉ đưa anh đi đón về, không làm chuyện kỳ quái khác!"
"Một lời đã định!"
"Ai gạt người là cún!!"
CHAP 8
Thay đổi thân quần áo thoạt nhìn tương đối nghiêm túc, Tiểu Nguyệt lão khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên hiện hình trước mặt nhiều người như vậy, nhỡ may xấu mặt thì không hay.
"Trông đẹp chứ?" Thấp thỏm dò hỏi người đang ăn sáng, cậu bất giác siết góc áo.
Ứng Thiên Húc ngẩng đầu, tầm mắt đầu tiên quét qua bờ eo bị bao trong quần áo có vẻ càng thêm mảnh khảnh, lại đến cánh tay lộ ở ngoài quấn quanh tơ hồng, vừa lòng gật đầu: "Đẹp, hợp lắm."
Mấy ngụm giải quyết bánh mì, hắn đứng dậy nhấc balo trên ghế, thuận tiện nắm tay Tiểu Nguyệt lão: "Đi thôi, sắp đến giờ."
"Được!" Tựa bị không khí khẩn trương của kì thi lây nhiễm, Tiểu Nguyệt lão chả lo tay bị nắm, cứ thế theo ra cửa.
Trường thi cách nhà không xa, qua hai con phố liền đến, chẳng qua vẫn hơi chậm, cổng lớn đã đông nghịt phụ huynh.
Tìm cái góc vắng, Ứng Thiên Húc nhéo cằm đối phương: "Tôi sắp đi thi, cậu không cổ vũ sao?"
Trong túi trống rỗng, sờ khắp cũng chả ra đồ gì cổ vũ đối phương, Tiểu Nguyệt lão mặt ủ mày ê, cho dù ngày thường rất chán ghét tên này, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết điều: "Thế... Tôi ôm anh nhé?"
Giang hai tay tựa ôm cả thế giới, Tiểu Nguyệt lão hơi ngượng rộng mở mời chào.
"Ngu ngốc!" Ứng Thiên Húc bị cậu chọc cười, hôn chụt cái trên mặt cậu, mới ung dung lui về phía sau: "Rồi, nhớ chờ tôi cùng về." Nói xong liền thẳng tiến cửa trường thi, chỉ là bước chân nhẹ nhàng kia trông hơi vẻ thiếu đòn.
Đột nhiên bị tập kích, Tiểu Nguyệt lão ngây dại tức thì, qua hồi lâu mới chậm rãi đỏ mặt, duỗi tay vuốt nơi vừa bị hôn, không dám nhìn hướng đối phương đi.
"Hai anh em cậu thương nhau ghê, người lớn trong nhà không tới sao?"
Cô gái đưa con tới thuận miệng bảo.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tiểu Nguyệt lão hồi tưởng mình bị trói ở thế gian đã gần một năm, đều ở bên người này chưa từng tách rời. Thương nhau sao? Nếu thật sự thương như vậy, đã đến mức người nhà rồi. Chẳng qua nhớ tới cái hôn vừa xong, mặt cậu càng đỏ, nhỏ giọng thì thầm.
"Hắn mới không xem tui như anh em đâu."
___
Tình anh em thắm thiết cảm động quá *trấm trấm nước mắt* Đúng là thương nhau mà sống
CHAP 9
Theo tơ hồng rung động nhè nhẹ liên hồi, Tiểu Nguyệt lão ở bên ngoài, đứng ngồi không yên.
Đã là chiều hôm sau, thi một môn cuối cùng, lúc trước thời điểm Ứng Thiên Húc ra sắc mặt đều không tốt lắm, khiến cậu chẳng dám mở miệng hỏi, càng không dám nhắc cái gì liên quan thi thố.
"A! Hết giờ!" Tiếng chuông đột nhiên vang, âm rất lớn, cách xa như vậy đều nghe rõ rành rành.
Vài phụ huynh nóng vội đã sớm xông lên kiễng chân chờ đợi, mà Tiểu Nguyệt lão chen không vô, đành phải nỗ lực nhón chân ngó.
Qua hồi lâu, rất nhiều người hoặc cười hoặc ủ rũ rời đi, cổng trường dần trở nên quạnh quẽ, lại vẫn chẳng tìm thấy gương mặt quen thuộc.
Bất an đáy lòng càng thêm mãnh liệt, đây còn là lần hiếm thấy Tiểu Nguyệt lão vì người khác lo lắng như thế: "Sẽ không phải thi quá kém trốn đi khóc chớ?"
Thôi được, vừa mới nói xong, khóe mắt liền quét tới thân ảnh chầm chậm đi ra.
Ây.... Thoạt nhìn biểu tình.... Càng thêm đáng sợ.
"Mau cho tôi ôm một cái." Ứng Thiên Húc thở dài, chui đầu vào ngực Tiểu Nguyệt lão cọ cọ, cảm xúc tựa hồ hạ hẳn so với bình thường: "Hôm nào lại làm ăn cho cậu, hiện tại tâm trạng tôi không ổn."
Ngừng lại chút, hắn cười nhẹ: "May có cậu ở đây."
Tiểu Nguyệt lão nhất thời chẳng biết trả lời ra sao, đành nâng tay không quá thuần thục ôm chặt người trong ngực.
Mãi tới khi mấy nữ sinh đi ngang qua hưng phấn cất tiếng hú, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cứ cảm thấy tiếp tục bị vây xem quá thẹn.
"Đi thôi, trước về nhà."
Cùng lắm thì... Lại cống hiến má cộng thân mình thêm chút nữa vậy.
Hu hu hu.
CHAP 10
Thi đại học xong nghỉ hè dài đằng đẵng, dài đến nỗi Ứng Thiên Húc đột nhiên muốn bày trò.
Từ phòng ngủ đi ra, hắn duỗi cái eo lười, nhìn quanh thấy Tiểu Nguyệt lão gục trên cửa sổ ăn khoai lát, liền vòng đến sau lưng duỗi tay ôm chầm.
"Cậu đang làm gì?"
"Oa!" Bị dọa cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Tiểu Nguyệt lão tập trung ngó kỹ, phát hiện là tên quỷ đáng ghét quen thuộc.
"Làm tôi sợ muốn chết!"
Ứng Thiên Húc bật cười, ngẩng đầu nhìn màn hình, bên trong đang phát tin tức về thi đại học năm nay, bởi chưa công bố kết quả, cho nên hầu hết đều chỉ mang tính dự đoán. Tiểu Nguyệt lão bị khoác vai đột nhiên nhớ tới đối phương thi không tốt, nhanh chóng vơ điều khiển tắt TV, ý đồ đánh trống lảng.
"À, chẳng có gì hay, nhàm chán quá."
Cảm giác đối phương thân mình cứng đờ, hẳn do lo lắng hắn, Ứng Thiên Húc ho khan vài tiếng, nhân cơ hội đòi hỏi.
"Hôm nay không ở nhà, theo tôi ra ngoài ăn cơm tối. Nhà hàng bên cạnh đi, nghe nói các món khá ngon"
Tiểu Nguyệt lão lúng túng tay cũng không biết để đâu, giờ tạm thời có lí do thoát thân, vội vàng đáp ứng.
"Được, mau đi nhà hàng, đừng để bị đói!"
Chờ thay đồ xong bị dắt đi, cậu mơ hồ cảm giác hơi sai sai, đầu tiên là mình bất tri bất giác đã quá quen việc này rồi, tiếp nữa là người chung quanh đều quăng tới ánh mắt hóng hớt, cộng thêm bầu không khí nơi này cũng có vấn đề, các bàn đều ngồi đôi người.
"...Tạm thế đã." Gọi đồ ăn xong xuôi, Ứng Thiên Húc mỉm cười, ánh mắt dừng trên tơ hồng giao quấn nhau, làm bộ vô tình hỏi,
"Cảm thấy nơi này thế nào?"
Tiểu Nguyệt lão rối rắm, ăn ngay nói thật,
"Hơi là lạ, trông lại khá đắt"
Hoàn toàn chẳng dự đoán được gia hỏa này đầu óc thiếu căn cân đến lãng mạn cũng không thể nghiệm nổi, Ứng Thiên Húc đỡ trán,
"Tôi trả nổi tiền, lúc trước nhận mấy đơn hàng, ăn không nghèo đâu."
"Ha ha ha..." Cười xấu hổ đáp lại, liếc nhìn đồ ăn đã lên bàn, lực chú ý Tiểu Nguyệt lão nhanh chóng bị dời đi, lại chẳng để ý tới người đối diện đầy mặt ai oán trừng cậu cầu an ủi. Tuy rằng chưa biết dùng dao nĩa, nhưng lúc ăn cơm không rảnh lo mất mặt, vẫn vụng về đánh chén xong xuôi. Cậu chưa đã thèm mà liếm môi, xoa xoa cái bụng căng phồng, quay đầu ngó thấy thứ to bự đặt bên kia phòng ăn,
"Đó là cái gì?"
Ứng Thiên Húc buông cái muỗng trong tay, nhìn theo tầm mắt cậu: "Ừm, là dương cầm, một loại nhạc cụ."
Đột nhiên dậy hứng thú, hắn kêu phục vụ sinh tới, thấp giọng nói vài câu liền đứng lên, đi thẳng bên kia đàn một khúc tặng ai đó.
Kỹ thuật rất khá, khách nhân xung quanh đều vỗ tay, trừ bỏ... Ngốc manh Tiểu Nguyệt lão.
"Nghe ổn chứ?"
Tiểu Nguyệt lão nuốt ngụm nước miếng, từ trong mắt đối phương nhận ra ám chỉ vi diệu "Dám nói không hay xử cậu ngay", nhanh chóng ngoan ngoãn trả lời,
"Hay! Hay hơn nhiều Nguyệt lão kéo nhị hồ!"
Nguyệt lão trên bầu trời: "Hắt xìiiiiii!!!!"
Ứng Thiên Húc đã chẳng còn ôm hi vọng, hít sâu vài lần, nỗ lực ức chế phẫn nộ muốn tóm người lại ấy ấy vậy vậy, nặn ra nụ cười mỉm,
"Về nhà!"
Xem ra, mang gia hỏa này vô nhà hàng tình nhân vân vân hoàn toàn là sai lầm, nên ở nhà làm ít món gia đình phổ thông, có khi còn có thu hoạch khác.
Quả thực mệt tâm.
Không phải loại thật, mà là trong phim.
Lần đầu tiên xem phim kinh dị, Tiểu Nguyệt lão gào đến còn khủng bố hơn vai chính bị truy sát trên màn hình, đầu gục trong lồng ngực Ứng Thiên Húc không chịu đứng lên. Được mỹ nhân nhào vô ngực, Ứng Thiên Húc cười tươi rói, lại tăng mạnh âm lượng.
Buổi tối giờ đi ngủ, Ứng Thiên Húc sớm chỉnh xong giường đệm, chỉ chờ cái người bình thường sống chết chẳng chịu tự giác lại đây. Mà Tiểu Nguyệt lão không cần nghỉ ngơi đứng nép góc phòng, lại ngại kêu đối phương mở đèn xuyên đêm, do dự "tạch" một tiếng cả phòng tối thui, sợ tới mức cậu khỏi lo ngượng ngùng nhanh chóng nhào lên giường.
Quả nhiên lập tức bị ôm, tránh cũng không thoát.
"Anh, anh không thể nghĩ trò gì tốt sao!" Ngốc nữa cũng ngộ ra đối phương đánh bàn tính gì, Tiểu Nguyệt lão mặt đỏ tai hồng: "Anh không cần học tập hẳn hoi sao?"
Vùi đầu vào cần cổ Tiểu Nguyệt lão, xoang mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, Ứng Thiên Húc híp mắt, chẳng chút để ý mở miệng: "Yên tâm, tôi thành tích tốt, cậu đừng lo."
Tui mới không lo anh!
Tiểu Nguyệt lão khóc không ra nước mắt, muốn phân rõ ranh giới với tên này, nhưng giương mắt nhìn chung quanh tất cả đen thùi, tựa hồ giây tiếp theo sẽ có bóng trắng vọt ra.
"Hức!" Nhanh chóng nhắm mắt, cũng chả để ý hành vi thả dê của tên kia, chỉ hy vọng sớm chút vượt qua buổi tối này.
"Nhát gan." Ứng Thiên Húc trầm giọng cười, đè cái ót Tiểu Nguyệt lão trong ngực mình, sau đó nặng nề ngủ
So với đối phương ngây ngốc, hắn có vẻ càng thêm trầm ổn và... Tâm cơ hơn.
CHAP 7
Rất nhiều đồ thế gian đều làm Tiểu Nguyệt lão kinh ngạc, đặc biệt là kỳ thi đại học nổi danh bi thảm.
"Cậu chưa từng thi thố sao?" Ứng Thiên Húc mở tờ đề, liếc tên nhóc mút kem bên cạnh.
Tiểu Nguyệt lão liếm liếm môi, vừa ăn ngụm kem to, trong miệng còn tràn đầy hương dứa: "Rồi chớ, tui được làm trợ thủ Nguyệt lão cũng phải học tập rất lâu."
Lại xúc thìa nữa chuẩn bị cho vô miệng, kết quả bị người kia thò qua ăn luôn, cậu bực đá ghế dựa: "Anh mau làm bài!"
Lại yên tĩnh hồi lâu, Tiểu Nguyệt lão nhịn không được tò mò, thò phía trước nhìn chằm chằm con số chằng chịt, chỉ cảm thấy say: "Trước đây nghe nói người phàm sống rất mệt, quả nhiên là thật."
Nhìn đã hoa cả mắt, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, lùi qua cửa sổ hóng gió.
Ngón tay Ứng Thiên Húc tung bay, ngoáy cực nhanh, không bao lâu liền làm xong: "Đúng vậy, phải học tập, phải tìm việc, phải kiếm tiền nuôi vợ."
Hắn quay đầu trên dưới đánh giá Tiểu Nguyệt lão đã thay đồ người bình thường, nhếch miệng cười: "Cậu ăn mặc tất cả đều cần tiền mua, không phải gió thổi tới là có."
"..." Tiểu Nguyệt lão chẳng nói lời nào, cúi đầu ăn kem.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Ứng Thiên Húc rũ tơ hồng, khiến người bên cửa sổ mơ màng sắp ngủ chú ý: "Lại đây, tôi có chuyện thương lượng với cậu."
Lần đầu tiên nghe được cái từ "thương lượng" trong miệng đối phương, Tiểu Nguyệt lão khó hiểu thấy được cưng mà sợ, ngay sau đó âm thầm phỉ nhổ bản thân lập trường không kiên định, thiếu chút nữa liền mò sang chỗ kẻ bắt cóc: "Muốn làm gì?" Vẫn cứ nghe lời đi qua, cậu gãi đầu, chẳng đoán được Ứng Thiên Húc tính ý đồ xấu gì.
"Này, đừng dùng ánh mắt xem mẹ mìn được không?" Ứng Thiên Húc trợn trắng mắt, vỗ cánh tay Tiểu Nguyệt lão: "Cậu có thể để người khác thấy không?"
Tiểu Nguyệt lão theo bản năng do dự, hồi lâu trả lời: "Hẳn là... được? Cái này có vẻ đơn giản."
Người trước mặt tức thì cười xấu xa: "Vậy ngày mai cậu theo tôi đi thi, nhớ phải hiện hình."
"Hơ?" Mặt đơ.
Cất tài liệu ôn tập, Ứng Thiên Húc thả lỏng thân mình nằm trên bàn, nghiêng đầu giải thích: "Tôi lại chẳng có người thân khác, cậu đưa tôi đi để mọi người xem, làm bộ chút mà thôi."
Châm chước lời kế tiếp, hắn bày dáng vẻ đáng thương hề hề: "Chỉ một lần này, dù sao cậu chẳng tổn thất gì, trở về tôi làm món ngon cho."
Món! Ngon!!!
Tiểu Nguyệt lão hoàn toàn mặc kệ lời phía trước, chỉ chú ý trọng điểm cuối cùng, gật đầu liên tục: "Được được được! Tui đi!" Hơi bình tĩnh lại chút, cứ cảm thấy người này sẽ không thiện lương đến vậy, cậu vội vàng bổ sung: "Cũng, cũng chỉ đưa anh đi đón về, không làm chuyện kỳ quái khác!"
"Một lời đã định!"
"Ai gạt người là cún!!"
CHAP 8
Thay đổi thân quần áo thoạt nhìn tương đối nghiêm túc, Tiểu Nguyệt lão khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên hiện hình trước mặt nhiều người như vậy, nhỡ may xấu mặt thì không hay.
"Trông đẹp chứ?" Thấp thỏm dò hỏi người đang ăn sáng, cậu bất giác siết góc áo.
Ứng Thiên Húc ngẩng đầu, tầm mắt đầu tiên quét qua bờ eo bị bao trong quần áo có vẻ càng thêm mảnh khảnh, lại đến cánh tay lộ ở ngoài quấn quanh tơ hồng, vừa lòng gật đầu: "Đẹp, hợp lắm."
Mấy ngụm giải quyết bánh mì, hắn đứng dậy nhấc balo trên ghế, thuận tiện nắm tay Tiểu Nguyệt lão: "Đi thôi, sắp đến giờ."
"Được!" Tựa bị không khí khẩn trương của kì thi lây nhiễm, Tiểu Nguyệt lão chả lo tay bị nắm, cứ thế theo ra cửa.
Trường thi cách nhà không xa, qua hai con phố liền đến, chẳng qua vẫn hơi chậm, cổng lớn đã đông nghịt phụ huynh.
Tìm cái góc vắng, Ứng Thiên Húc nhéo cằm đối phương: "Tôi sắp đi thi, cậu không cổ vũ sao?"
Trong túi trống rỗng, sờ khắp cũng chả ra đồ gì cổ vũ đối phương, Tiểu Nguyệt lão mặt ủ mày ê, cho dù ngày thường rất chán ghét tên này, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết điều: "Thế... Tôi ôm anh nhé?"
Giang hai tay tựa ôm cả thế giới, Tiểu Nguyệt lão hơi ngượng rộng mở mời chào.
"Ngu ngốc!" Ứng Thiên Húc bị cậu chọc cười, hôn chụt cái trên mặt cậu, mới ung dung lui về phía sau: "Rồi, nhớ chờ tôi cùng về." Nói xong liền thẳng tiến cửa trường thi, chỉ là bước chân nhẹ nhàng kia trông hơi vẻ thiếu đòn.
Đột nhiên bị tập kích, Tiểu Nguyệt lão ngây dại tức thì, qua hồi lâu mới chậm rãi đỏ mặt, duỗi tay vuốt nơi vừa bị hôn, không dám nhìn hướng đối phương đi.
"Hai anh em cậu thương nhau ghê, người lớn trong nhà không tới sao?"
Cô gái đưa con tới thuận miệng bảo.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tiểu Nguyệt lão hồi tưởng mình bị trói ở thế gian đã gần một năm, đều ở bên người này chưa từng tách rời. Thương nhau sao? Nếu thật sự thương như vậy, đã đến mức người nhà rồi. Chẳng qua nhớ tới cái hôn vừa xong, mặt cậu càng đỏ, nhỏ giọng thì thầm.
"Hắn mới không xem tui như anh em đâu."
___
Tình anh em thắm thiết cảm động quá *trấm trấm nước mắt* Đúng là thương nhau mà sống
CHAP 9
Theo tơ hồng rung động nhè nhẹ liên hồi, Tiểu Nguyệt lão ở bên ngoài, đứng ngồi không yên.
Đã là chiều hôm sau, thi một môn cuối cùng, lúc trước thời điểm Ứng Thiên Húc ra sắc mặt đều không tốt lắm, khiến cậu chẳng dám mở miệng hỏi, càng không dám nhắc cái gì liên quan thi thố.
"A! Hết giờ!" Tiếng chuông đột nhiên vang, âm rất lớn, cách xa như vậy đều nghe rõ rành rành.
Vài phụ huynh nóng vội đã sớm xông lên kiễng chân chờ đợi, mà Tiểu Nguyệt lão chen không vô, đành phải nỗ lực nhón chân ngó.
Qua hồi lâu, rất nhiều người hoặc cười hoặc ủ rũ rời đi, cổng trường dần trở nên quạnh quẽ, lại vẫn chẳng tìm thấy gương mặt quen thuộc.
Bất an đáy lòng càng thêm mãnh liệt, đây còn là lần hiếm thấy Tiểu Nguyệt lão vì người khác lo lắng như thế: "Sẽ không phải thi quá kém trốn đi khóc chớ?"
Thôi được, vừa mới nói xong, khóe mắt liền quét tới thân ảnh chầm chậm đi ra.
Ây.... Thoạt nhìn biểu tình.... Càng thêm đáng sợ.
"Mau cho tôi ôm một cái." Ứng Thiên Húc thở dài, chui đầu vào ngực Tiểu Nguyệt lão cọ cọ, cảm xúc tựa hồ hạ hẳn so với bình thường: "Hôm nào lại làm ăn cho cậu, hiện tại tâm trạng tôi không ổn."
Ngừng lại chút, hắn cười nhẹ: "May có cậu ở đây."
Tiểu Nguyệt lão nhất thời chẳng biết trả lời ra sao, đành nâng tay không quá thuần thục ôm chặt người trong ngực.
Mãi tới khi mấy nữ sinh đi ngang qua hưng phấn cất tiếng hú, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cứ cảm thấy tiếp tục bị vây xem quá thẹn.
"Đi thôi, trước về nhà."
Cùng lắm thì... Lại cống hiến má cộng thân mình thêm chút nữa vậy.
Hu hu hu.
CHAP 10
Thi đại học xong nghỉ hè dài đằng đẵng, dài đến nỗi Ứng Thiên Húc đột nhiên muốn bày trò.
Từ phòng ngủ đi ra, hắn duỗi cái eo lười, nhìn quanh thấy Tiểu Nguyệt lão gục trên cửa sổ ăn khoai lát, liền vòng đến sau lưng duỗi tay ôm chầm.
"Cậu đang làm gì?"
"Oa!" Bị dọa cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Tiểu Nguyệt lão tập trung ngó kỹ, phát hiện là tên quỷ đáng ghét quen thuộc.
"Làm tôi sợ muốn chết!"
Ứng Thiên Húc bật cười, ngẩng đầu nhìn màn hình, bên trong đang phát tin tức về thi đại học năm nay, bởi chưa công bố kết quả, cho nên hầu hết đều chỉ mang tính dự đoán. Tiểu Nguyệt lão bị khoác vai đột nhiên nhớ tới đối phương thi không tốt, nhanh chóng vơ điều khiển tắt TV, ý đồ đánh trống lảng.
"À, chẳng có gì hay, nhàm chán quá."
Cảm giác đối phương thân mình cứng đờ, hẳn do lo lắng hắn, Ứng Thiên Húc ho khan vài tiếng, nhân cơ hội đòi hỏi.
"Hôm nay không ở nhà, theo tôi ra ngoài ăn cơm tối. Nhà hàng bên cạnh đi, nghe nói các món khá ngon"
Tiểu Nguyệt lão lúng túng tay cũng không biết để đâu, giờ tạm thời có lí do thoát thân, vội vàng đáp ứng.
"Được, mau đi nhà hàng, đừng để bị đói!"
Chờ thay đồ xong bị dắt đi, cậu mơ hồ cảm giác hơi sai sai, đầu tiên là mình bất tri bất giác đã quá quen việc này rồi, tiếp nữa là người chung quanh đều quăng tới ánh mắt hóng hớt, cộng thêm bầu không khí nơi này cũng có vấn đề, các bàn đều ngồi đôi người.
"...Tạm thế đã." Gọi đồ ăn xong xuôi, Ứng Thiên Húc mỉm cười, ánh mắt dừng trên tơ hồng giao quấn nhau, làm bộ vô tình hỏi,
"Cảm thấy nơi này thế nào?"
Tiểu Nguyệt lão rối rắm, ăn ngay nói thật,
"Hơi là lạ, trông lại khá đắt"
Hoàn toàn chẳng dự đoán được gia hỏa này đầu óc thiếu căn cân đến lãng mạn cũng không thể nghiệm nổi, Ứng Thiên Húc đỡ trán,
"Tôi trả nổi tiền, lúc trước nhận mấy đơn hàng, ăn không nghèo đâu."
"Ha ha ha..." Cười xấu hổ đáp lại, liếc nhìn đồ ăn đã lên bàn, lực chú ý Tiểu Nguyệt lão nhanh chóng bị dời đi, lại chẳng để ý tới người đối diện đầy mặt ai oán trừng cậu cầu an ủi. Tuy rằng chưa biết dùng dao nĩa, nhưng lúc ăn cơm không rảnh lo mất mặt, vẫn vụng về đánh chén xong xuôi. Cậu chưa đã thèm mà liếm môi, xoa xoa cái bụng căng phồng, quay đầu ngó thấy thứ to bự đặt bên kia phòng ăn,
"Đó là cái gì?"
Ứng Thiên Húc buông cái muỗng trong tay, nhìn theo tầm mắt cậu: "Ừm, là dương cầm, một loại nhạc cụ."
Đột nhiên dậy hứng thú, hắn kêu phục vụ sinh tới, thấp giọng nói vài câu liền đứng lên, đi thẳng bên kia đàn một khúc tặng ai đó.
Kỹ thuật rất khá, khách nhân xung quanh đều vỗ tay, trừ bỏ... Ngốc manh Tiểu Nguyệt lão.
"Nghe ổn chứ?"
Tiểu Nguyệt lão nuốt ngụm nước miếng, từ trong mắt đối phương nhận ra ám chỉ vi diệu "Dám nói không hay xử cậu ngay", nhanh chóng ngoan ngoãn trả lời,
"Hay! Hay hơn nhiều Nguyệt lão kéo nhị hồ!"
Nguyệt lão trên bầu trời: "Hắt xìiiiiii!!!!"
Ứng Thiên Húc đã chẳng còn ôm hi vọng, hít sâu vài lần, nỗ lực ức chế phẫn nộ muốn tóm người lại ấy ấy vậy vậy, nặn ra nụ cười mỉm,
"Về nhà!"
Xem ra, mang gia hỏa này vô nhà hàng tình nhân vân vân hoàn toàn là sai lầm, nên ở nhà làm ít món gia đình phổ thông, có khi còn có thu hoạch khác.
Quả thực mệt tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook