Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
-
Chương 143: Thiên tài đều là kẻ đặc biệt ‘tâm thần’
Trương Chí Toàn cùng Thẩm Ngôn ngồi hàn huyên một hồi, không có nhắc lại chuyện cát-sê nữa, chỉ là hai người đàn ông tùy tiện tâm sự đủ thứ chuyện từ thiên nam địa bắc mà thôi.
Mà càng nói chuyện với hắn lâu, Trương Chí Toàn cảm giác mình lại càng hiểu về chàng trai trước mặt này hơn. Bởi vì ông phát hiện mình nhìn thấy được một mặt tính cách khác của hắn.
Nếu như trước đó ông thấy Thẩm Ngôn là một người vô cùng cao cao tại thượng, là kẻ lạnh nhạt và bình tĩnh, xem tiền vàng không khác gì mớ giấy lộn, thì bây giờ ông lại cho rằng Thẩm Ngôn đúng là điển hình của cái gọi là thiên tài kiêu ngạo.
Trương Chí Toàn để ý, khi Thẩm Ngôn cùng ông nói chuyện phiếm sẽ không quá mức biểu hiện hay khoe khoang kiến thức của mình, hiển nhiên cũng sẽ không quá mức nghênh hợp ông.
Nói tới chủ đề hắn muốn nói, hoặc là khi quan điểm nhìn nhận về một việc giữa hai người tương đối thống nhất thì Thẩm Ngôn sẽ rất nhiệt tình hàn huyên với ông, nhưng khi đụng tới chuyện hắn không thích, hoặc là quan điểm giữa hai người nảy sinh ý kiến trái chiều thì hắn sẽ lập tức ‘khóa miệng’, một câu cũng không nói, thậm chí nhìn cũng chẳng buồn nhìn.
Cái này hiển nhiên chính là bệnh chung của đám thiên tài. Dù rằng Thẩm Ngôn đã cố ý che giấu và kiềm chế bản thân, nhưng thỉnh thoảng, trong vô thức hành động và lời nói của hắn vẫn toát ra loại cảm giác cao ngạo đó.
Còn may mà hắn thật sự là thiên tài, nếu là một kẻ ngu ngốc mà còn sở hữu cái loại tính cách ấy thì đoán chừng đã sớm bị người khác đánh chết đến mấy chục lần.
Phát hiện này khiến trong lòng Trương Chí Toàn cảm giác cân bằng hơn rất nhiều.
Con người quả nhiên là chẳng có ai hoàn mỹ, người lợi hại hơn nữa thì kỳ thật trên thân cũng đều có khuyết điểm.
Đương nhiên, ngẫm lại thì chuyện này cũng là điều bình thường, nếu như Thẩm Ngôn thật sự là loại người ưa thích cân nhắc thiệt hơn kia, vậy thì Thẩm Ngôn sẽ có tâm tính cùng cảnh giới coi nhẹ vật chất được sao?
Hiển nhiên không có khả năng.
"Thẩm Ngôn, đây coi như là thỉnh cầu của riêng anh, thời gian quay chương trình còn lại, em cố gắng dụng tâm giúp anh một chút nhé."
Hàn huyên gần hai giờ, cuối cùng Trương Chí Toàn mới hài lòng tạm dừng. Ông đích thân tiễn một nhà Thẩm Ngôn ra ngoài thang máy.
Trước khi tạm biệt nhau, Trương Chí Toàn thẳng thắn cầm tay Thẩm Ngôn nói, thể hiện sự chân thành và ý nguyện của mình.
Sau buổi gặp mặt hôm nay, Trương đạo diễn đã minh bạch rồi, thiên tài đều là kẻ đặc biệt ‘tâm thần’, tư duy của bọn họ không giống với người bình thường. Đối với những người này, bạn cùng hắn nói chuyện lợi ích chỉ tổ vô dụng.
Bởi vì thứ quan trọng trong mắt thường nhân thì đối với những kẻ như Thẩm Ngôn lại không đáng một đồng.
Ngược lại, nếu bạn nói chuyện tình cảm với hắn thì đôi khi kết quả đạt được lại tốt ngoài mong đợi.
"Yên tâm, em sẽ cố gắng tận lực!"
Thẩm Ngôn khoát khoát tay, bước vào thang máy.
Trương Chí Toàn nghe vậy liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, ông tin tưởng một người kiêu ngạo như Thẩm Ngôn thì sẽ rất coi trọng việc hứa hẹn. Nếu hắn đã nói hắn sẽ tận lực, vậy khẳng định chắc chắn hắn sẽ làm được. Mà biểu hiện tốt của Thẩm Ngôn còn giá trị hơn hẳn so với sự cố gắng của nhiều người khác.
...
Trong phòng của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn rót một ly nước, cầm cái ly đứng ở phía trước cửa sổ uống từng ngụm nhỏ, chịu đựng cảm giác ‘áp lực’ đang bắn tới từ phía sau lưng. Hồi lâu sau, hắn hết chịu nổi, quay đầu lại, cau mày hỏi: "Ngưng được chưa?"
Sau lưng hắn, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát đang ngồi thành hàng ở trên giường, bọn họ khoanh chân ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm ôm lấy gương mặt xinh đẹp, không ai nói tiếng nào, chỉ là cứ tủm tỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn.
Sự ngưỡng mộ, si mê và yêu thương đong đầy trong ba đôi mắt long lanh đó, không gì che giấu nổi.
Thời khắc này tâm của các nàng đã mềm như vũng nước, có chồng xịn như thế, thân làm vợ còn cầu gì hơn.
Tuy nói người đàn ông nhà mình có rất nhiều lúc phũ tới đáng ghét, nhưng trong lúc vô tình hắn vẫn toát ra vẻ ôn nhu, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để cho người ta trầm luân vào chút dịu dàng đấy của hắn.
"Hì hì, không ngừng được!"
"Chồng à, em yêu anh chết mất!"
"A a, sao tự dưng em lại thấy anh soái khí bức người vậy???"
Ba nữ nhân mỹ lệ ngồi ngây người ra đó cười ngốc bán manh, Thẩm Ngôn im lặng lắc đầu, quay người lại tiếp tục lẳng lặng uống nước, mặc kệ ba fan hâm mộ cuồng nhiệt vừa mới từ trên trời rớt xuống đó.
...
Mặc dù thành phố Mãn Châu cũng tọa lạc trên thảo nguyên, nhưng nó hoàn toàn khác biệt so với các thành thị khác xung quanh đây về mặt dân số, nếu các thành phố khác tương đối vắng người, có khi đi suốt mấy chục km cũng không bắt gặp bóng người nào, thì Mãn Châu lại tương phản, nhân khẩu ở nơi này lên đến hơn ba mươi vạn.
Đương nhiên nếu đặt lên bàn cân cùng với các thành phố lớn trong nội địa thì khẳng định không cách nào so sánh được, nhưng đối với một cái huyện cấp thị mà nói thì Mãn Châu đã có thể xem là khá phồn vinh.
Khi mặt trời buông xuống, nơi này còn có một khu chợ đêm tương đối náo nhiệt. Cảnh đêm ở Mãn Châu cũng rất đẹp mắt, bước ra phố có thể thấy không ít người dân tộc rảo bước đi tới đi lui, cười nói vui vẻ.
Thế nhưng các thành viên của Hoa Thiếu đoàn đều không có ý định ra khỏi khách sạn mà chỉ an phận ở trong phòng.
Liên tục di chuyển, đi chơi, cắm trại suốt mấy ngày cũng là một thử thách không hề nhẹ đối với thể lực yếu ớt của dàn nghệ sĩ này. Hôm nay bọn họ thật sự rất mệt, chỉ muốn làm ổ nghỉ ngơi ở trong phòng, ngày mai lại tiếp tục du ngoạn cũng không muộn.
Mà càng nói chuyện với hắn lâu, Trương Chí Toàn cảm giác mình lại càng hiểu về chàng trai trước mặt này hơn. Bởi vì ông phát hiện mình nhìn thấy được một mặt tính cách khác của hắn.
Nếu như trước đó ông thấy Thẩm Ngôn là một người vô cùng cao cao tại thượng, là kẻ lạnh nhạt và bình tĩnh, xem tiền vàng không khác gì mớ giấy lộn, thì bây giờ ông lại cho rằng Thẩm Ngôn đúng là điển hình của cái gọi là thiên tài kiêu ngạo.
Trương Chí Toàn để ý, khi Thẩm Ngôn cùng ông nói chuyện phiếm sẽ không quá mức biểu hiện hay khoe khoang kiến thức của mình, hiển nhiên cũng sẽ không quá mức nghênh hợp ông.
Nói tới chủ đề hắn muốn nói, hoặc là khi quan điểm nhìn nhận về một việc giữa hai người tương đối thống nhất thì Thẩm Ngôn sẽ rất nhiệt tình hàn huyên với ông, nhưng khi đụng tới chuyện hắn không thích, hoặc là quan điểm giữa hai người nảy sinh ý kiến trái chiều thì hắn sẽ lập tức ‘khóa miệng’, một câu cũng không nói, thậm chí nhìn cũng chẳng buồn nhìn.
Cái này hiển nhiên chính là bệnh chung của đám thiên tài. Dù rằng Thẩm Ngôn đã cố ý che giấu và kiềm chế bản thân, nhưng thỉnh thoảng, trong vô thức hành động và lời nói của hắn vẫn toát ra loại cảm giác cao ngạo đó.
Còn may mà hắn thật sự là thiên tài, nếu là một kẻ ngu ngốc mà còn sở hữu cái loại tính cách ấy thì đoán chừng đã sớm bị người khác đánh chết đến mấy chục lần.
Phát hiện này khiến trong lòng Trương Chí Toàn cảm giác cân bằng hơn rất nhiều.
Con người quả nhiên là chẳng có ai hoàn mỹ, người lợi hại hơn nữa thì kỳ thật trên thân cũng đều có khuyết điểm.
Đương nhiên, ngẫm lại thì chuyện này cũng là điều bình thường, nếu như Thẩm Ngôn thật sự là loại người ưa thích cân nhắc thiệt hơn kia, vậy thì Thẩm Ngôn sẽ có tâm tính cùng cảnh giới coi nhẹ vật chất được sao?
Hiển nhiên không có khả năng.
"Thẩm Ngôn, đây coi như là thỉnh cầu của riêng anh, thời gian quay chương trình còn lại, em cố gắng dụng tâm giúp anh một chút nhé."
Hàn huyên gần hai giờ, cuối cùng Trương Chí Toàn mới hài lòng tạm dừng. Ông đích thân tiễn một nhà Thẩm Ngôn ra ngoài thang máy.
Trước khi tạm biệt nhau, Trương Chí Toàn thẳng thắn cầm tay Thẩm Ngôn nói, thể hiện sự chân thành và ý nguyện của mình.
Sau buổi gặp mặt hôm nay, Trương đạo diễn đã minh bạch rồi, thiên tài đều là kẻ đặc biệt ‘tâm thần’, tư duy của bọn họ không giống với người bình thường. Đối với những người này, bạn cùng hắn nói chuyện lợi ích chỉ tổ vô dụng.
Bởi vì thứ quan trọng trong mắt thường nhân thì đối với những kẻ như Thẩm Ngôn lại không đáng một đồng.
Ngược lại, nếu bạn nói chuyện tình cảm với hắn thì đôi khi kết quả đạt được lại tốt ngoài mong đợi.
"Yên tâm, em sẽ cố gắng tận lực!"
Thẩm Ngôn khoát khoát tay, bước vào thang máy.
Trương Chí Toàn nghe vậy liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, ông tin tưởng một người kiêu ngạo như Thẩm Ngôn thì sẽ rất coi trọng việc hứa hẹn. Nếu hắn đã nói hắn sẽ tận lực, vậy khẳng định chắc chắn hắn sẽ làm được. Mà biểu hiện tốt của Thẩm Ngôn còn giá trị hơn hẳn so với sự cố gắng của nhiều người khác.
...
Trong phòng của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn rót một ly nước, cầm cái ly đứng ở phía trước cửa sổ uống từng ngụm nhỏ, chịu đựng cảm giác ‘áp lực’ đang bắn tới từ phía sau lưng. Hồi lâu sau, hắn hết chịu nổi, quay đầu lại, cau mày hỏi: "Ngưng được chưa?"
Sau lưng hắn, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát đang ngồi thành hàng ở trên giường, bọn họ khoanh chân ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm ôm lấy gương mặt xinh đẹp, không ai nói tiếng nào, chỉ là cứ tủm tỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn.
Sự ngưỡng mộ, si mê và yêu thương đong đầy trong ba đôi mắt long lanh đó, không gì che giấu nổi.
Thời khắc này tâm của các nàng đã mềm như vũng nước, có chồng xịn như thế, thân làm vợ còn cầu gì hơn.
Tuy nói người đàn ông nhà mình có rất nhiều lúc phũ tới đáng ghét, nhưng trong lúc vô tình hắn vẫn toát ra vẻ ôn nhu, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để cho người ta trầm luân vào chút dịu dàng đấy của hắn.
"Hì hì, không ngừng được!"
"Chồng à, em yêu anh chết mất!"
"A a, sao tự dưng em lại thấy anh soái khí bức người vậy???"
Ba nữ nhân mỹ lệ ngồi ngây người ra đó cười ngốc bán manh, Thẩm Ngôn im lặng lắc đầu, quay người lại tiếp tục lẳng lặng uống nước, mặc kệ ba fan hâm mộ cuồng nhiệt vừa mới từ trên trời rớt xuống đó.
...
Mặc dù thành phố Mãn Châu cũng tọa lạc trên thảo nguyên, nhưng nó hoàn toàn khác biệt so với các thành thị khác xung quanh đây về mặt dân số, nếu các thành phố khác tương đối vắng người, có khi đi suốt mấy chục km cũng không bắt gặp bóng người nào, thì Mãn Châu lại tương phản, nhân khẩu ở nơi này lên đến hơn ba mươi vạn.
Đương nhiên nếu đặt lên bàn cân cùng với các thành phố lớn trong nội địa thì khẳng định không cách nào so sánh được, nhưng đối với một cái huyện cấp thị mà nói thì Mãn Châu đã có thể xem là khá phồn vinh.
Khi mặt trời buông xuống, nơi này còn có một khu chợ đêm tương đối náo nhiệt. Cảnh đêm ở Mãn Châu cũng rất đẹp mắt, bước ra phố có thể thấy không ít người dân tộc rảo bước đi tới đi lui, cười nói vui vẻ.
Thế nhưng các thành viên của Hoa Thiếu đoàn đều không có ý định ra khỏi khách sạn mà chỉ an phận ở trong phòng.
Liên tục di chuyển, đi chơi, cắm trại suốt mấy ngày cũng là một thử thách không hề nhẹ đối với thể lực yếu ớt của dàn nghệ sĩ này. Hôm nay bọn họ thật sự rất mệt, chỉ muốn làm ổ nghỉ ngơi ở trong phòng, ngày mai lại tiếp tục du ngoạn cũng không muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook