Ân Ái Không Buông
C112: Trưởng thành của em

Còn em, đã ăn cơm chưa?Mất một lúc Lý Thần Vũ mới khó khăn lên tiếng, ngàn vạn nỗi nhớ khó nói ngay được, chỉ có thể hỏi lại cô một câu tương tự.

Mẫn Tiên mỉm cười dịu dàng.

- Nếu anh chưa ăn thì chúng ta cùng nhau ăn đi.

- Ừ! Cùng nhau.

Cô lại gần Lý Thần Vũ, cô hơi cúi nhìn, anh hơi ngẩng lên, họ cứ thế nhìn vào mắt nhau mà chẳng nói thành lời.

Tay cô chạm vào hốc mắt ẩm ướt của anh.

- Lớn rồi còn khóc nhè!

Anh cúi mặt xuống, vừa xấu hổ, vừa áy náy, vừa vui mừng, sau đó vòng tay qua eo cô, gục đầu vào bụng cô.


- Anh xin lỗi!

Mẫn Tiên xoa nhẹ mái tóc anh, cảm giác bình yên bấy lâu lại len lỏi trong tâm trí.

- Ừ, dĩ nhiên anh phải xin lỗi em rồi. Anh làm em buồn nhiều lắm. Chưa bao giờ em buồn như vậy luôn. Rất là buồn, buồn khủng khiếp.

- Xin lỗi em, anh nhớ em quá đi mất, anh nhớ em tới phát điên lên được.

- Em cũng nhớ anh, có khi còn nhiều hơn cả anh nhớ em nữa. Thần, em đã nhìn rất lâu, nhìn trước, nhìn sau, nhìn quanh, nhìn mình. Anh có muốn cùng em yêu đương tiếp không?

Anh buông cô ra, rồi ôm cô ngồi trong lòng mình, thực sự không nghĩ cô sẽ tỏ tình như vậy, ở trong hoàn cảnh này.

- Em đã thấy gì?

- Nhìn sau để rút kinh nghiệm, nhìn trước để thấy hy vọng, nhìn xung quanh để thấy hiện thực, nhìn bên trong để thấy bản thân mình. Trong nhiều cơn bế tắc, thì cũng có lúc em thấy chân mình vững hơn, não mình thông tuệ hơn, trái tim dũng cảm hơn. Khi ấy em đã thầm biết ơn những thử thách mà cuộc đời đem đến cho em. Nhờ đó mà em biết mọi người yêu thương em đến nhường nào, em biết trong tình yêu sẽ có lúc trầm lúc bổng như chuyện chúng ta đã và đang trải qua. Thần, chỉ cần anh không buông tay em nữa, nhất định trong tình yêu này em sẽ không để anh thua cuộc. Người đàn ông em yêu, nhất định em sẽ khiến người ấy hạnh phúc nhất.


Trái tim Lý Thần Vũ run lên, anh thấy mắt cô sáng ngời.

- Em thực sự vẫn muốn bên anh nữa sao? Mẫn Tiên, anh yêu em, rất rất yêu em. Nhưng anh cảm thấy chỉ yêu thôi là chưa đủ và không xứng với em. Sẽ có người hoàn hảo hơn anh, xứng đáng hơn anh để cho em chọn.

- Không anh à, không có gì hoàn hảo cả. Sau nhiều chuyện, em nhận ra yêu- yêu một người mà không phải đợi để được yêu, là một cách để từ trẻ con trở thành người lớn. Em không còn nghĩ cứ yêu đi, giông bão gì cũng sẽ qua được. Hiện thực không giống như vậy. Hiện thực là cuộc sống của hai người, là cơm áo gạo tiền, là sinh con đẻ cái, là chăm sóc gia đình. Trưởng thành trong tình yêu là việc suy nghĩ cho người mình yêu, liệu mình có chăm sóc được gia đình của mình và người ấy hay không. Thực ra trưởng thành là trưởng thành trong tâm hồn, không phải là tuổi tác. Có những người dù đã nhiều tuổi nhưng họ vẫn chưa hề trưởng thành, họ chưa thể hiểu được thế nào là bao bọc, thế nào là yêu thương, thế nào là thấu cảm cho đối phương. Dù non nớt nhưng em cũng đã từng vấp ngã trong tình yêu. Do đó em cũng phần nào hiểu được sự trưởng thành. Mỗi cuộc gặp gỡ, tan hợp hay hợp tan đều là một bài học cho sự trưởng thành. Em vẫn muốn cùng anh tiến tới sau này, tạo dựng một gia đình, ở đó có hết thảy yêu thương.

Anh ngây người nhìn cô, cục cưng của anh mới có một thời gian không có anh bên cạnh đã trưởng thế này rồi sao?

Lê Mẫn Tiên là một cô gái luôn được bao bọc, yêu chiều, đời sống êm đềm, ngọt ngào tươi mới như một ly nước hoa quả.

Yêu đương với anh, cô tự mình chiêm nghiệm, đi qua giông bão, lại như một ly vang chát.

Rượu vang cũng từ hoa quả thôi, nhưng quá trình làm nên cực phẩm kỳ công và phải trải qua thời gian. Vang chát nhưng say đắm lòng người, cả đời này Lý Thần Vũ sẽ không tìm được ai như Lê Mẫn Tiên nữa.



Em ăn, em nói, em cười.

Kiếp này không có hai người như em…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương