Ám Vệ Khuynh Quốc [np]
-
C20: Chap 20
Hắc Lộ bất chợt hiểu ra. Một đế vương đăng ngôi từ năm 17 tuổi, trị vì 5 năm. Một Chiến thần chinh chiến xa trường khi vừa tròn 16. Hai nam nhân như vậy sao có thể là tầm thường được. Là hắn suy nghĩ không chu đáo.
Bắc Vỹ Lăng cầm tách trà, ánh mắt phức tạp nhìn vào khoảng trời, Tây Xuyên hiện tại đã rục rịch. Tây Lăng Duệ dã tâm rất lớn, xảy ra chiến tranh chỉ là việc sớm muộn.
Bước vào căn phòng, nàng mệt mỏi nằm xuống giường, sắp phải ra chiến trường, không lo lắng mới là lạ. Dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên nàng tham chiến ở cổ đại, chưa biết rõ như thế nào.
Nhưng cũng đỡ hơn là ở lại hoàng cung sau đó chịu cảnh giống trong cốt truyện. Cửa phòng mở nhẹ, thiếu niên thanh tú bước vào, trên tay cầm một bộ quần áo đi đến cạnh nàng " Tỷ tỷ, ngày mai phải lên chiến trường, đây là chiến bào. Tỷ tỷ thật sự phải đi sao ? Chiến trường rất nguy hiểm"
Tống Thiên Nhan vỗ vai hắn, cười hề hề "Chiến trường nguy hiểm cũng không bằng ở đây đâu. Lão nương ta thà đi chiến trường đấu đá với giặc, còn hơn những trò ác độc trong hậu cung"
Lạc Chiêu kinh ngạc, tuy không phải phi tần trong cung, nhưng hắn ít nhiều gì cũng sống lâu ở nơi này, tranh sủng này nọ đương nhiên chứng kiến không ít, chỉ là không ngờ Tỷ tỷ có thể nói hết ra như vậy. " Vậy còn Chủ Thượng ? "
Tống Thiên Nhan khó hiểu " Chủ thượng thì thế nào ?"
" Ngươi không..." Hắn úp mở, hắn biết nàng không còn như xưa, nhưng tình cảm nàng giành cho chủ thượng đâu phải ngày một ngày hai, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Tống Thiên Nhan thấy hắn không nói, trời cũng khuya, nàng mở miệng xua tay " Ta buồn ngủ rồi, mai phải dậy sớm. Đệ mau đi đi"
Lạc Chiêu lo lắng, nhưng cũng không thể ở lại, hắn đi ra ngoài không quên dặn dò " Tỷ trên chiến trường phải cẩn thận, không thể khinh suất"
" Ta biết rồi" Lạc Chiêu tiểu tử này gì cũng tốt, mỗi tội nói quá nhiều đi. Hắn khép cánh cửa, trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Nửa đêm, một bóng dáng bay từ cửa sổ vào, hắn đi đến giường nàng. Tống Thiệ Nhan đột ngột mở mắt, tay nhanh nhẹn bóp lấy cổ hắn, đối phương nhẹ nhàng đỡ lại, không lâu đã khống chế được nàng " Thủ pháp không tồi, nhưng mà so với ta còn kém"
Nương ánh trăng , nàng nhìn rõ khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại trước mắt, mái tóc bạc trắng xoã dài. Tống Thiên Nhan cả kinh nói " Bắc Đường Thái Tử, rốt cuộc nửa đêm nửa hôm ngươi xông vô phòng ta để làm gì ?"
Bắc Vỹ Lăng buông nàng ra, nhẹ giọng nói " Ta nghe nói mai ngươi sẽ ra chiến trường"
Tống Thiên Nhan gật đầu, việc đó thì liên quan gì đến việc hắn đến phòng nàng. Bắc Vỹ Lăng tiếp tục nói " Ngươi không sợ ? Tây Xuyên Quốc tướng quân Nguỵ Tử Mạc được phong Hoả Tướng Quân, là chiến thần đứng đầu tam quân Tây Xuyên Quốc. Đông Phương Ảnh cũng không nắm chắc đánh thắng được hắn, cả hai người ngang tài ngang sức. Không lẽ ngươi không sợ ?"
Tống Thiên Nhan rõ đầu, Hoả Tướng Quân Tây Xuyên, sao nàng quên nhân vật này. Tuy chỉ xuất hiện chóp nhoáng nhưng cũng rất ấn tượng, trong nguyên tác hắn được ví như đối thủ nặng ký của Đông Phương Ảnh, nhưng do truyện chủ yếu chỉ tập trung vào Đông Phương Triệt cùng Tống Thiên Nhân, nên Nguỵ Tử Mạc cũng không được nhắc đến nhiều.
" Đã chấp nhận ra chiến trường đương nhiên sẽ không lùi bước. Thái Tử ngươi không phải đến khuyên ta nên bỏ cuộc chứ ?" Đột nhiên lại đến nói cho nàng mấy câu khó hiểu như vậy.
Hắn cười, nữ nhân kì lạ. Lấy từ trong tay áo ra một thanh trúc nhỏ. Đưa cho nàng nói " Đây là pháo tín hiệu, chỉ khi nào ngươi gặp nguy hiểm thì hãy mở ra. Sẽ có người đến giúp ngươi"
Tống Thiên Nhan đưa tay cầm ống trúc, bên trên có khắc hình hoa mẫu đơn rất nhỏ trên góc trái. " Tại sao lại đưa ta thứ này ?"
"Chỉ là do hôm nay tâm trạng ta tốt, ngươi cứ giữ khi cần" Hắn cười yếu ớt, song lại vụt biến mất. Tống Thiên Nhan nhìn ống trúc. Bắc Vỹ Lăng còn có một thân phận nữa là cung chủ Lãnh Hoa Cung. Vốn lấy mẫu đơn làm kí hiệu. Sao hắn lại đưa nào tín hiệu nguy cấp của Lãnh Hoa Cung. Vốn nàng với hắn không hề thân thiết. Thôi thì cứ giữ khi có việc cần.
Sáng hôm sau, tướng lĩnh đã đứng đông đủ ở ngoài. Đông Phương Ảnh uy nghiêm trong bộ chiến bào trắng bạc, áo choàng đỏ uy vũ. Cả người toát lên khí chất hào hùng anh tuấn. Tống Thiên Nhan cũng mặc chiến bào đen thẫm bước ra, búi tóc cột cao, lộ ra dung nhan mĩ mạo.
Đông Phương Triệt nhìn nàng, trong thâm tâm luôn có gì đó muốn giữ nàng lại. Hắn sợ hãi rời tầm mắt " Ảnh, đi đợt này phải thật cẩn thận. Nguỵ Tử Mạc không phải tầm thường"
Đông Phương Ảnh cũng thu lại ánh nhìn cho nàng, quay sang gật đầu " Đệ minh bạch"
Nói dứt câu hắn phất tay áo đi lên ngựa, Tống Thiên Nhan cũng lật đật chạy theo, Đông Phương Triệt đột nhiên đưa tay giữ nàng. Tống Thiên Nhan cười cứng lại "Hoàng Thượng đến giờ phải khởi hành rồi"
"Ta.. Trẫm, bảo vệ tốt Tứ Vương Gia" Hắn ấp úng, trong mắt lộ vẻ không nỡ, nhưng rất nhanh biến mất, chỉ để lại sự lạnh lùng vốn có.
Tống Thiên Nhan ngộ ra, gật đầu " Hoàng Thượng yên tâm ta sẽ bảo vệ Tứ Vương Gia"
Đông Phương Ảnh ho khan, xém nữa té từ trên lưng ngựa xuống. Hắn cần nàng bảo hộ à. Nha đầu dở hơi. Không khéo hắn lại bảo hộ ngược lại nàng. Nhưng trong lòng không tránh khỏi ấm áp, khoé môi cũng giương nụ cười mỉm.
Bước chân ngựa khởi hành, chiến trường xa vang vảng. Đông Phương Triệt đứng trên bức tường thành nhìn bóng lưng nho nhỏ rời đi trong đoàn binh lính. Nàng lạnh lùng, nàng khả ái, nàng lanh lợi đột nhiên lại hiện lên tâm trí hắn. Trong thâm tâm xuất hiện hai từ không nỡ.
Sau lưng tiếng nói nam tử vọng lên " Hoàng Huynh, người đã đi xa, ngươi nhìn gì nữa?"
Đông Phương Triệt lấy lại thần hồn, quay lại sau nhìn khuôn mặt tuấn mĩ tựa thiên tiên, nhàn nhạt nói " Hôm nay ngươi cũng có nhã hứng ở đây sao ?"
" Vốn dĩ là không, nhưng vài hôm trước thì đột nhiên xuất hiện" Đông Phương Vũ nhớ đến bóng dáng nhỏ nhắn cùng hắn uống rượu đến say mèm. Miệng không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ khó hiểu. Không ngờ nàng lại tự nguyện ra chiến trường " Ta có đưa cho Tứ ca vài độc dược. Không cần lo quá"
" Ta không sao " Đông Phương Triệt khoác tay, đi xuống. Đông Phương Vũ cười khuynh quốc, cũng bước theo sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook