*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đèn sa leo lắt trong ngõ hẹp kẹp giữa tường cung. Hàn Mị dừng bước, “E rằng các vị công công dẫn nhầm đường rồi, Tây Lục Cung là nơi ở của các phi tần.” Thái giám đi đầu nhỏ giọng nói, “Không dám. Hoàng Thượng đang chờ Vương gia tại Tây Lục Cung.”

Hàn Mị để ý trái phải, sáu tên thái giám này bước nhanh như gió, vây quanh gã thành vòng tròn, công phu đều rất thâm hậu.

Chốc lát đã đi qua Lục Cung, Hàn Mị kiềm chế hỏi, “Đi tới nữa, qua Nội Hoa Viên là tường cung, chẳng lẽ công công định đuổi bổn vương ra khỏi cung?”

Thái giám không ngoái lại, “Vương gia có điều chưa biết. Mấy năm nay Hoàng Thượng nhung nhớ Vương gia, cho xây dựng một cung điện bên cạnh Nội Hoa Viên. Trong đó có một lầu các đặc biệt chờ Vương gia về kinh sử dụng.”

Mí mắt Hàn Mị không ngừng nháy, hiện nay quốc khố trống rỗng, biên cương chưa bình. Hàn Tuyền lấy đâu ra tiền bạc mà xây dựng rầm rộ? Gã nhớ trước đây không lâu, triều đình phân phát lương hưởng (lương thực và tiền bạc) cho Đại Bắc hầu, nửa đường gặp cướp, chưởng môn phái Võ Đang Trương Hạc Tâm và bang chủ Cái Bang hợp sức đoạt lại, phát hiện tiền bạc đều là hàng nhái, còn xa mới bằng con số thực. Chẳng lẽ quân lương lại bị tham ô đến tận đây?

Vòng qua Nội Hoa Viên u ám, thái giám chợt dừng lại, “Mời Vương gia xem.”

Nến thơm nồng nặc mùi đàn hương. Hàn Mị lơ đãng liếc nhìn, quả nhiên là một tòa cung điện mới tinh, rường cột chạm rồng, mái ngói sơn vàng như Phượng Hoàng tung cánh, tất nhiên là nguy nga lộng lẫy, cực kỳ xa hoa lãng phí. Tấm biển chính giữa khắc ba chữ Thần Tiên Cung mạ vàng. Gã nhịn không được cười khẩy, huynh đệ gã phân tán giang hồ khổ cực bao lâu, tên khốn tu hú chiếm tổ chim khách lại ung dung sung sướng.

“Vì sao Nhị đệ bật cười?” Trước điện có người cay nghiệt hỏi.

Hàn Mị dịu mặt, quỳ xuống hành lễ, “Thần đệ thấy cung điện này có rồng phượng quấn quanh, là điềm lành cho vận mệnh quốc gia. Bởi vậy vui sướng vô cùng.”

Chỉ nghe một tiếng “Ầm” rất lớn, kiệu Vua đáp xuống trước mặt Hàn Mị, lực sĩ khiêng xe thở hồng hộc. Người trong kiệu giận tím mặt trách cứ lực sĩ, sau mới chuyển sang nói với Hàn Mị, “Thiên hạ của trẫm phồn vinh hưng thịnh thì liên quan gì tới ngươi, ngươi vui sướng làm gì?”

*Kiệu rước vua:



Hàn Mị đã quen mắt, không lấy gì làm lạ, “So với Hoàng Thượng, thần đệ chỉ như gà chó. Thiên tử nhân đức, gà chó không sợ hãi, tất nhiên là vui sướng vì biết ơn.”

Hàn Tuyền bật ra vài tiếng cười quái dị, “Nhị đệ tự so sánh với gà chó, chẳng phải là mắng cả trẫm sao? Đứng lên cho trẫm nhìn một cái xem lớn lên trông thế nào rồi?”

Hàn Mị quỳ không chịu đứng, “Thần có một vật nguyện dâng lên Hoàng Thượng để bày tỏ lòng thành.” Dứt lời thì cầm hộp gấm bên cạnh, hai tay nâng lên.

“Muốn dâng.” Giọng điệu Hàn Tuyền tức khắc dâm ô, “Thì vào trong các rồi dâng.”

Hàn Mị tạ ơn đứng dậy, nhìn vào trong kiệu, chỉ thấy lộ ra ngoài Long bào căng khít tròn vo là một đống thịt vô cùng lớn, cơ hồ không phân biệt nổi mắt mũi miệng. Gã suýt thì bật cười, nhưng cười lại có nguy cơ mất đầu nên đành phải cố nhịn, đưa mắt nhìn con rồng thêu trước ngực Long bào, tủm tỉm lên kiệu vào cung.

Tư Đồ Nhã ngồi dưới tòa lầu các Bất Tư Thục trong hòn non bộ, dùng Cửu Như Thần Công lắng nghe hai người nói chuyện. Không ngờ Hàn Mị thường ngày ngang ngược mà có thể nén giận trước mặt tên hôn quân như vậy, y không khỏi cảm thán, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

“Còn ngồi đấy làm gì, mau đi cùng Hà phó chỉ huy sứ nghênh kiệu.” Một Ô Y Vệ thúc giục.

“Rõ.” Tư Đồ Nhã kéo thấp mũ trùm phủ gấm đen, đá thi hài dưới mông vào hòn non bộ, theo Ô Y Vệ bước lên bậc thềm vào các.

Trong các giống hệt lời chủ tiệm lụa tả, tràn đầy giá treo người và dụng cụ trợ hứng hình thù kỳ quái, còn có rất nhiều bình thuốc chẳng biết tác dụng gì. Tư Đồ Nhã băn khoăn một lát, đúng là có mấy thứ y chưa từng thấy, thử vuốt ve một món đồ bằng sắt chạm trổ hình nụ hoa sen, chẳng ngờ nụ hoa này tức khắc nở bung, cánh hoa đầy gai nhọn và móc câu xòe ra, ở giữa lại chẳng có gì, trông như ám khí, nhưng không biết sử dụng thế nào.

Lại nhìn chính giữa căn phòng, một tấm thảm mềm trải rộng, trên thảm treo một thanh ngang và hai chiếc kiềng sắt. Tư Đồ Nhã ngẩng đầu nhìn thật lâu. Bất giác Hàn Tuyền và Hàn Mị đã lần lượt vào các, Ô Y Vệ phụ trách hộ giá đồng loạt hành lễ. Tư Đồ Nhã trà trộn bên trong, để ý sắc mặt Hàn Mị – Hàn Mị bình chân như vại trước đống dụng cụ trong phòng, khoanh tay để mặc Ô Y Vệ soát người, phong tỏa hai mạch Nhâm Đốc, lại điểm thêm mấy huyệt đạo.

Hàn Tuyền được người khác nâng đỡ, thân hình phì nộn vất vả đổ lên giường, giơ tay ra hiệu cho Ô Y Vệ mở hộp gấm Hàn Mị dâng lên.

Tư Đồ Nhã đứng gần Hàn Mị, bèn đưa hộp gấm tới chỗ kín đáo mở ra, xác nhận không có ám khí thì quay về bên cạnh Hàn Tuyền. Ánh đèn trong phòng chao đảo như mắc cửi, lập tức chiếu rọi ánh vàng của bình Cửu Long trong hộp. Hàn Tuyền vui mừng quá đỗi, quên hết tất cả, vội vàng giật lấy.

Tư Đồ Nhã dò xét đống thịt ngậy mỡ run lẩy bẩy trước mặt, dù muốn giết thì cũng chưa chắc tìm được đúng huyệt vị. Y thật sự không hiểu tại sao một người có thể biến thành hình dạng này, một ngày ăn mười bảy mười tám bàn sơn hào hải vị cũng khó đạt kết quả khả quan như vậy. Giờ y mới hiểu vì sao hậu cung của Hàn Tuyền toàn là đàn ông cường tráng, không cường tráng thì lúc hành sự sẽ bị Hàn Tuyền đè chết tươi.

Hàn Tuyền ngắm nghía bình Cửu Long một lát, đột nhiên mất hứng, “Chỉ là một cái bình vàng mà ngươi giấu giếm lâu như thế, còn không tiếc chống đối Ô Y Vệ của trẫm?”

Ô Y Vệ định tiến lên góp lời, Hàn Mị cắt ngang, “Không chỉ là một chiếc bình vàng. Chín con rồng này tượng trưng cho chín người con của Tiên hoàng.”

Hàn Tuyền ngẩng lên, “Trẫm nghe Chỉ Huy Sứ Ô Y Vệ nói, nó uy hiếp ngai vàng của trẫm.”

“Hoàng Thượng, Tiên hoàng cho đúc chiếc bình này với hi vọng Hoàng Thượng niệm tình anh em máu mủ ruột già, thần đệ và các chư hầu trấn thủ bốn phương vì Hoàng Thượng, trên dưới đồng lòng, giang sơn cũng như chiếc bình này, được phòng thủ kiên cố. Ô Y Vệ ngông cuồng tự đoán thánh ý, gièm pha bôi nhọ, thật sự là mưu mô hiểm ác.” Hàn Mị chân thành nói.

Hàn Tuyền hỏi, “Thế lúc trước bảo ngươi dâng mà ngươi không dâng, trả lời y hệt Phụ hoàng là chiếc bình này nằm trong tay Thường Duệ. Giờ mới dâng lên là có ý gì?”

“Phụ hoàng tặng giang sơn cho Hoàng Thượng, tặng bình Cửu Long cho thần.” Hàn Mị không đáp, chỉ nói, “Thần không ngờ Hoàng Thượng không muốn giang sơn, chỉ muốn chiếc bình này.”

Ô Y Vệ đồng thanh quát, “Làm càn!” Tư Đồ Nhã cũng học theo quở trách một tiếng, thầm nghĩ, vừa nãy giả vờ giả vịt y hệt trung thần, sao giờ lại không nén được giận thế?

Hàn Mị chắp tay nói tiếp, “Hoàng Thượng yêu thích bình Cửu Long, chắc hẳn đã hiểu ra hàm ý của Tiên hoàng trước cả thần đệ, đó là phúc của thần đệ, phúc của dân chúng! Khi Tiên hoàng giao chiếc bình này cho thần đệ đã dặn dò rằng, đợi thời cơ chín muồi thì hãy mang chiếc bình này trả cho Hoàng Thượng.”

Hàn Tuyền gãi mũi, “Như thế nào là thời cơ chín muồi?”

Hàn Mị ngước đôi mắt phượng, “Hoàng Thượng muốn giết thần đệ, tức là thời cơ chín muồi. Tiên đế sủng ái thần đệ, không đành lòng nhìn Hoàng Thượng và thần đệ huynh đệ tương tàn, nên mới tạm gửi bình Cửu Long ở chỗ thần đệ, tới khi Hoàng Thượng muốn giết thì lấy bình ra, cầu xin Hoàng Thượng khoan hồng.”

Hàn Tuyền vô cùng tức giận, “Ngươi dám mang Tiên hoàng ra dọa trẫm? Ngươi… Nực cười, trẫm muốn giết ngươi thì sẽ giết ngươi, dễ như trở bàn tay!”

“Thần không dám. Thần giấu bình Cửu Long là để bảo vệ Hoàng Thượng và giang sơn của Hoàng Thượng.” Hàn Mị không sợ hãi, chỉnh đốn trang phục, hành lễ, “Cuộc đời thần chỉ dùng cho mục đích này. Tan xương nát thịt cũng không tiếc. Thần biết rõ Hoàng Thượng muốn mượn cớ giết thần, nên một mình đến đây chịu chết.”

Hàn Tuyền nói, “Cãi chày cãi cối, nói theo ngươi thì bình Cửu Long mang ý nghĩa là Tiên hoàng muốn trẫm nể tình thân, không giết ngươi. Tức là ngươi giấu bình Cửu Long để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Sao gọi là bảo vệ trẫm và giang sơn của trẫm?”

Hàn Mị than một tiếng, “Thần đệ chết, sau này Hoàng Thượng không còn huynh đệ, ngày ngày đặt mình giữa đám triều thần và tay sai lộng quyền, chẳng lẽ không cô đơn chiếc bóng, lo lắng đề phòng sao? Đây cũng chính là lý do đám tay sai giật dây Hoàng Thượng, giết thần đệ để chặt đứt tay chân của Hoàng Thượng.”

Ô Y Vệ đồng loạt quỳ xuống. Một người trong đó thấp giọng nói, “Ty chức được Thái Hậu thu nhận và nâng đỡ, một lòng phò tá Hoàng Thượng từ lúc Tiên hoàng băng hà, tận tụy không dám lười biếng, mong Hoàng Thượng minh giám! Thục Vương lòng lang dạ sói, lời ngon tiếng ngọt, ý đồ chia rẽ Hoàng Thượng và Thái Hậu, Hoàng Thượng không thể trúng kế!”

Hàn Tuyền đập bàn, “Ồn ào gì thế?!” Hắn thình lình nở nụ cười ngấn mỡ, thèm thuồng nói tiếp, “Hàn Mị, dù ngươi nguyện tan xương nát thịt vì trẫm thì trẫm cũng không cần ngươi tan xương nát thịt. Ngươi không yên tâm về Ô Y Vệ thì ở lại bên cạnh trẫm, bảo vệ bên người trẫm. Thế nào?”

Hàn Mị nghe vậy thì nhìn quanh bốn phía — Gã đã gặp Tam công chúa tại quỷ thành Phong Đô, Tam công chúa nói với gã, căn cứ theo phỏng đoán của giáo chủ nhà nàng thì chuyện bình Cửu Long xuất hiện, tất cả những người tham chiến tại Bạch Long Trại đều đã biết, chắc chắn Hàn Tuyền sẽ chó cùng rứt giậu triệu gã về kinh, mà chuyến này dù Hàn Tuyền không giết gã thì cũng sẽ giam lỏng gã. Mà Giáo chủ đã nghĩ cách thoát thân cho gã, còn đích thân tới cứu giúp.

Trong thiên hạ nào có miếng bánh ngon như vậy? Huống hồ đối phương lại là Giáo chủ Ma Giáo. Hàn Mị biết sư huynh Trương Bích Hiệp chắc chắn sẽ đi mời sư phụ Trương Hạc Tâm về giải vây, nên mới tương kế tựu kế, lập lờ nước đôi nhận lời, dù sao thì người có thể được gọi là Giáo chủ Ma Giáo trên đời cũng chỉ đếm được bằng đầu ngón tay, trong khi ai cũng muốn tìm y, chi bằng giữ mối quan hệ rồi tính toán sau.

“Hàn Mị, trẫm hỏi ngươi nói!”

Hàn Mị hoàn hồn, cười đáp, “Nam Cương không có chiến sự, thần đệ ở lại Thục Trung cũng chỉ ăn uống chơi bời, chẳng bằng canh giữ bên cạnh hoàng huynh.”

Một người trong đám Ô Y Vệ thấy vậy thì bẩm, “Hoàng Thượng cân nhắc! Ty chức Hà Hoan, từng quan sát trận chiến ở Bạch Long Trại tại Thục Trung cùng Chỉ Huy Sứ. Thục Vương là anh hùng cái thế, trí dũng song toàn, cam chịu nỗi nhục khăn trùm tới Nam Cương, tất như hổ về rừng, giữ lại trong cung, tất nuôi ong tay áo!”

Hàn Tuyền thấy Hàn Mị nghe lời răm rắp, nghĩ việc lớn đã thành, chỉ muốn nhanh nhanh hưởng lạc, sốt ruột hỏi, “Nỗi nhục khăn trùm là cái gì?”

Hà Hoan chắp tay nói, “Năm đó Tư Mã Ý đoạt được giang sơn của Tào thị, chính là bởi có thể nhẫn nhục chịu đựng…”

Hàn Tuyền ngắt lời, “Tư Mã Ý là ai?”

Hà Hoan nghẹn lời, thầm chửi, hôn quân, heo!

Hàn Mị ý nhị nói, “Hoàng huynh, nỗi nhục khăn trùm, ngắn gọn là nam nhân mặc y phục nữ nhân.”

Hàn Tuyền bừng tỉnh đại ngộ, xoa đầu gối vội vàng nói, “Nỗi nhục này rất hợp ý trẫm. Nhưng bây giờ trẫm muốn chơi với Nhị đệ theo cách khác.”

Hàn Mị hiểu ý, ngẩng lên nhìn thanh sắt treo ngang và còng sắt bên dưới, lại nhìn Ô Y Vệ liên can, chậm rãi cởi y phục, pha trò, “Hoàng huynh, thần đệ không ứng phó được nhiều người thế này.”

Ban đầu Tư Đồ Nhã vẫn hả hê sung sướng, từ Bạch Long Trại quay về Ích Châu, Hàn Mị cố tình phá đám y và ám vệ Cửu, khiến y khốn khổ bao phen, nhưng nghe tới lúc này, chẳng biết tại sao y đột nhiên khó chịu. Lại nhìn Hàn Mị, vẫn là bộ dạng nửa đùa nửa thật như thường.

Hàn Tuyền có vẻ dự định tự mình ra trận, cho Ô Y Vệ lui, để lại sáu tên thái giám võ nghệ cao cường trợ giúp.

Tư Đồ Nhã thấy Hàn Tuyền nung núc thịt thừa cực kỳ thê thảm, bèn cáo lui theo Ô Y Vệ, tâm sự nặng nề canh giữ ngoài các — Lòng dạ Hàn Mị đã vượt xa dự đoán của y, nếu đổi vị trí, dù y tự nhận không từ thủ đoạn, thì cũng tuyệt đối không vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế mà chịu nhục tới mức này. Hàn Mị độc ác với bản thân như vậy mà lại thật lòng với ám vệ Cửu, chiếm được giang sơn sẽ chắp tay nhường thật sao?

Chẳng biết qua bao lâu, trong các vọng ra tiếng Hàn Tuyền thở hổn hển, “Ngươi đi Thục Trung mấy năm nay, bệnh điên lại khá hơn nhiều.”

Hàn Mị lười biếng đáp, “Là nhờ hoàng huynh giúp đỡ, chịu thả thần đệ ra ngoài giải khuây.”

Hàn Tuyền châm chọc, “Năm đó ngươi chịu không nổi mẫu hậu nghiêm hình bức cung, choáng váng chạy tới cầu xin trẫm cho ngươi đi Thục Trung, trẫm bảo ngươi thổi sáo, ngươi bèn thổi sáo cho trẫm, bị nghẹn tới nước mắt ròng ròng mà vẫn ra vẻ ngon lành nhớ mãi. Ngươi có biết bao nhiêu người nói ngươi giả ngây giả dại, mưu đồ gây rối không? Trẫm thì nghĩ khả năng của ngươi cũng chỉ có thế mà thôi. Trời cho ngươi ngoại hình trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng phải là để hầu hạ trẫm sao?”

Hàn Mị cười đáp, “Không sai, tất cả những gì thần đệ làm đều là vì hoàng huynh. Trên đời này, trừ hoàng huynh, những thứ khác chỉ là cát bụi.”

Tiếng cười này về cuối đã hơi yếu ớt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ mạnh mẽ vững vàng. Tư Đồ Nhã nghe mà hít khí lạnh, cảm giác lửa giận bùng lên trong lòng. Chợt có người tiến lên đưa tin, “Phó chỉ huy sứ, cổng Đông có thích khách xâm nhập! Chỉ Huy Sứ cử thuộc hạ đưa Hoàng Thượng đi tạm lánh!”

Hà Hoan nghe vậy thì chẳng buồn gõ cửa, xông thẳng vào trong các, ầm ĩ nói, “Hoàng Thượng, có…” Chưa dứt lời đã tắt tiếng ngã quỵ.

Hàn Tuyền á khẩu, vẫn duy trì tư thế bận rộn giữa hai chân Hàn Mị, trố mắt nhìn Tư Đồ Nhã xuất hiện phía sau Hà Hoan.

Tư Đồ Nhã bổ sung, “Thích khách.”

Hàn Mị bị trói hai tay, hai chân bị treo trên còng sắt, ngoái lại can ngăn, “Giữ mạng Hàn Tuyền!” Tư Đồ Nhã ngó lơ, nhấc khăn gấm phủ lên phía dưới gã, không thèm nhìn lưỡi dao bay tới từ bốn phương tám hướng, mười ngón gập lại, mười cái đầu bay lên.

Hàn Tuyền sợ hãi thét gọi hộ giá, đang định bò lết trốn ra ngoài thì Hàn Mị quát, “Đừng nhúc nhích!” Vừa dứt lời, mấy thái giám cách đó không xa định xông lên hộ giá thình lình bị xé xác phanh thây. Hàn Tuyền kinh hãi, nơm nớp lo sợ trố mắt nhìn kỹ, phát hiện trước mặt là rất nhiều tơ tằm nhỏ như sợi tóc, chằng chịt giăng khắp nơi.

Hàn Mị nói, “Vừa nãy người này dùng nội lực đánh tan áo khoác, thoáng chốc đã dùng tơ tằm dệt áo xuyên vào bốn vách tường, kết thành ‘Thiên La Địa Võng’ trong Huyền Mặc Thần Công. Người rơi vào tấm lưới này sẽ mất mạng! Chiêu thức quen thuộc này, giết người ác độc như vậy, đích thị là Giáo chủ Ma Giáo không thể nghi ngờ. Có điều,” Gã vừa bàng quan xem cuộc chiến, vừa cất giọng khiêu khích, “Nếu một trăm tám mươi kẻ địch nữa lại tới, lẽ nào Giáo chủ sẽ phải cởi sạch quần áo sao?”

Tư Đồ Nhã vừa bận rộn vừa tranh thủ nói, “Bổn giáo chủ anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi nên vui mừng rớt nước mắt, cớ sao lải nhải nhiều như vậy?”

Hàn Mị chậc một tiếng, “Lần đầu tiên bổn vương được diện kiến Giáo chủ Ma Giáo bằng xương bằng thịt, khó tránh khỏi đắc ý vênh váo.”

Tư Đồ Nhã lười tiếp lời, đóng cửa lại, điểm huyệt câm trên cổ họng Hàn Tuyền, lại vòng tới phía sau Hàn Mị, liếc nhìn tấm lưng cường tráng, vận nội lực vung chưởng gió, giải phóng hai mạch Nhâm Đốc cho gã.

Hàn Mị thở ra một hơi, nói, “Giáo chủ khách sáo thế, dù có chút gần gũi da thịt thì bổn vương cũng không để ý đâu mà.”

Tư Đồ Nhã bẻ xà ngang bằng sắt, Hàn Mị ngã chổng vó, “Huyệt đạo chưa giải.”

Tư Đồ Nhã đáp, “Tự giải đi.”

Hàn Mị phờ phạc nói, “Bên trong có một vật, nhờ ngươi rút ra hộ, đau quá.”

Tư Đồ Nhã không nhúc nhích, “Tự rút đi.”

“Đúng là Giáo chủ Ma Giáo, không biết thương hương tiếc ngọc.” Hàn Mị nhắm mắt lại, vận nội lực giải huyệt toàn thân, lại dùng khăn gấm che chắn, rút vật trong người ném ra xa, lau sạch dịch nhầy giữa hai chân, “Chắc chắn lúc lên giường ngươi chỉ được nằm dưới, nên mới táo bạo thế này.”

Tư Đồ Nhã nhíu mày nhìn món đồ bằng sắt dính máu dơ dớp nọ, khều lễ phục ném qua cho gã, “Bổn giáo chủ tính tình rất tốt, thấy ngươi mới táo bạo.”

Hàn Mị mặc áo khoác, từ trên cao nhìn xuống ngọn núi thịt giả chết dưới đất, mỉm cười nói, “Thực ra bổn vương cũng táo bạo lắm, dám hỏi Giáo chủ, đây gọi là ‘Kế thoát thân’ sao? Dân gian không hiểu triều chính, làm hỏng đại sự của bổn vương. Hiện nay Đột Quyết tiếp cận, nếu tên mập này gặp chuyện chẳng lành thì người người khiếp sợ, Đột Quyết tất sẽ hành động bất cứ lúc nào. Hay là Giáo chủ bó tay chịu trói để bổn vương tranh công, tránh cho mọi sự chẳng thành.”

Tư Đồ Nhã mỉm cười đáp, “Vương gia chưa nghe câu ‘Hiệp Thiên tử dĩ lệnh chư hầu’* sao?”(*Dùng thế lực bắt ép Hoàng đế, dùng danh nghĩa Hoàng đế ra lệnh – Xuất phát từ Tả Truyện)

Ánh mắt Hàn Mị lóe sáng, thờ ơ nói, “Bổn vương vẫn chưa chuẩn bị xong, chiếm thời chưa hẳn đã chiếm thế.”

“Bổn giáo chủ không có thời gian chờ ngươi chuẩn bị chu toàn. Ngươi chuẩn bị thêm chút nữa, chưa biết chừng còn bị tước phiên (Cắt giảm đất phong và quyền lực). Đêm nay binh lực Hoàng Thành tập trung ở hai cổng Đông Tây đối phó viện binh phái Võ Đang ngươi.” Tư Đồ Nhã bâng quơ đáp, “Thừa dịp loạn lạc hạ sát Lăng thái hậu, diệt cỏ tận gốc, Ô Y Vệ tất sẽ náo loạn. Sau đó mượn tay Hàn Tuyền hạ chỉ định tội Ô Y Vệ thất trách…”

Hàn Mị chăm chú nhìn lớp mặt nạ da người không chút sơ hở của Tư Đồ Nhã, “Lỗ mãng tột cùng, không phải kế hoạch lâu dài.”

Tư Đồ Nhã nói, “Ba ngày sau, triều đình sẽ nhận được mật báo khẩn cấp, hai tộc Đại Lý, Bạch Miêu và Tam công chúa tà tâm không chết đang nổi loạn. Vương gia trấn thủ Ba Thục đã lâu, tất nhiên am hiểu Đại Lý như lòng bàn tay. Tới lúc đó hãy chủ động đề nghị triều đình, xin đi giết giặc…”

Hàn Mị nửa đùa nửa thật gật đầu, “Thì ra Giáo chủ thu nhận Tam công chúa là vì mục đích này.”

Tư Đồ Nhã nói, “Mấy năm gần đây, quan phủ Đại Lý tùy tiện bắt trai tráng khai thác quặng đồng, cướp đoạt vàng bạc, càn quấy khiến dân chúng lầm than, cộng thêm oán hận chất chứa đã lâu từ hai tộc. Bổn giáo chủ có ít quan hệ với Miêu tộc. Trước đây Tam công chúa phát động chiến tranh bất thành, gia nhập vào giặc cỏ Bạch Long Trại, chưa chiếm được thiên thời và nhân hòa.”

Hàn Mị cười nói, “Ý Giáo chủ là muốn bổn vương xin đi giết giặc, điều động binh lực tinh nhuệ, lừa gạt triều đình, lấy danh nghĩa dẹp yên phản loạn, thực chất là quay về Thục Trung, giúp Tam công chúa tập trung binh lực. Liên kết với Đại Bắc hầu phương Bắc, giành lấy Đột Quyết trước, gây dựng sự nghiệp rồi thắng trận về kinh, chắc chắn là danh chính ngôn thuận. Ý tưởng này tuyệt không thể tả, tiếc rằng kể từ đó, tội danh phạm thượng làm loạn cũng giáng xuống, tướng sĩ không phục, ngược lại còn tai họa cận kề. Trừ phi —”

Tư Đồ Nhã tiếp lời, “Trừ phi, bình Cửu Long thật sự nằm trong tay bổn giáo chủ, mà hoàng đế thật sự cũng đang ở Thục Trung.”

Hai mắt Hàn Mị lóe sáng. Tư Đồ Nhã chuyển đề tài, “Thực ra Vương gia cũng không cần hao tâm tổn trí phò tá dòng chính. Ô Y Vệ nói đúng, Vương gia mới là anh hùng xuất chúng, chân long Thiên tử. Bổn giáo chủ hâm mộ đã lâu. Đến lúc Vương gia dẫn binh tới Đại Châu, bổn giáo chủ tất sẽ có cách khiến Hàn Tuyền chết bất đắc kỳ tử vì dâm dật, sau đó giết ám vệ tại Thục Trung nọ, tiêu hủy triệt để bình Cửu Long, Vương gia thuận tình thuận lý tiếp nhận ngai vàng, chẳng phải tốt đẹp lắm sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương