Ám Vệ Công Lược
-
Chương 58
Bên ngoài Long Môn Sơn truyền đến tiếng thu binh.
Tư Đồ Nhã ngồi bên đống lửa trong hang núi, vắt khô tóc, co chân đá văng Tư Đồ Phong mê sảng, quan sát con kênh trong hang núi, con kênh này một đầu nối với hồ Bạch Long trong động đá vôi, một đầu khác xuyên qua núi, chẳng biết thông ra hướng nào.
Cứ Dưỡng Hoa chắp tay nói, “Thông tới Kiếm Môn quan. Giáo chủ, đây là con kênh vận chuyển quân lương Thục Quốc đào khi xưa, lúc đó Thục quân bại trận ở Kỳ Sơn, lương thảo thiếu thốn, nhập gia tuỳ tục đào kênh để vận chuyển lương thực và ngựa ngược dòng. Thuộc hạ lệnh Cơ Xảo Đường làm giả một chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá giống thuyền chở ngựa…”
Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi muốn Tư Đồ Phong tin rằng mình rơi xuống con kênh chuyển lương thời cổ, ma xui quỷ khiến rớt vào thuyền chở ngựa, cuối cùng trôi đến Kiếm Môn quan?”
Cứ Dưỡng Hoa nhìn giáo chúng canh gác ngoài cửa động, thấp giọng nói, “Giáo chủ, mệnh lệnh của lão giáo chủ là Giáo chủ phải tìm cơ hội giết Tư Đồ Phong, để Tư Đồ Tung lên làm Minh chủ kế nhiệm. Thuộc hạ chỉ có thể giúp đến mức này thôi, động tĩnh lớn hơn e rằng sẽ khiến lão giáo chủ nghi ngờ.”
Tư Đồ Nhã nhấc cằm Tư Đồ Phong, ngắm nghía, “Bổn giáo chủ đổi ý rồi. Chỉ bằng sự dũng cảm vừa rồi của y, cứ để y làm Võ Lâm Minh chủ đi.”
Cứ Dưỡng Hoa tạt nước lạnh, “Chỉ sợ y cũng như Tư Đồ Khánh, không dễ thao túng.”
Tư Đồ Nhã dẫn dắt từng bước, “Con người ai cũng có điểm yếu. Y có tình có nghĩa với Đường Thiết Dung, từ nay về sau Đường Thiết Dung sẽ đối xử với y khác hẳn. Chỉ cần dùng biện pháp thỏa đáng, không chỉ Tư Đồ Phong, mà cả Đường Môn cũng sẽ bị Cửu Như Thần Giáo ta lợi dụng. Nói lại một bước, sau khi dồn ép Ân Vô Hận ra mặt, dù bổn giáo chủ âm thầm giúp đỡ thì cũng chưa chắc Tư Đồ Tung giết được Ân Vô Hận. Không giết được Ma Giáo Giáo chủ thì sao làm nổi Võ Lâm Minh chủ? Không làm nổi Võ Lâm Minh chủ thì Cửu Như Thần Giáo sao có thể kín đáo tiềm tàng, tiếp tục thống lĩnh hai phái chính tà?”
Cứ Dưỡng Hoa tán thành, “Tư Đồ Tung mà gặp Ân Vô Hận, chắc chỉ có sợ vãi ra quần. Nhưng Giáo chủ lung lạc thuộc hạ vô ích thôi, lừa được lão giáo chủ và phó giáo chủ mới xong chuyện. Bất kể ý Giáo chủ thế nào, chỉ cần không làm hại đến Cửu Như Thần Giáo thì thuộc hạ mãi mãi đứng về phía Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã lau khô nước trên người, “Khẩu Phật tâm xà, nói dễ nghe thế, giỏi thì bưng hai trăm vạn lượng bạc lên kính biếu đi.”
Cứ Dưỡng Hoa cười làm lành, “Bình Cửu Long trong tay rồi, chân long Thiên tử cũng nằm trong tay Giáo chủ, Giáo chủ muốn bao nhiêu bạc mà chẳng có?”
Tư Đồ Nhã sầm mặt, y vận sức bẻ nát bình Cửu Long, cầm lấy mảnh sứ khắc chữ, “Chân long Thiên tử cái gì, thứ bổn giáo chủ muốn không phải Hoàng đế, mà là trái tim một người.” Y cầm mảnh sứ, vận lực định bóp nát.
“Giáo chủ cân nhắc,” Cứ Dưỡng Hoa vội vàng ngăn lại, “… Giáo chủ thích ám vệ Cửu thật sao?”
Tư Đồ Nhã im lặng. Y nắm giữ thân thế của ám vệ Cửu, thân thế này đủ để kéo Hoàng đế đương triều xuống ngựa, chỉ cần lôi kéo ám vệ Cửu, chia rẽ hắn và Hàn Mị, trợ giúp ám vệ Cửu đoạt lại ngai vàng, Cửu Như Thần Giáo sẽ xưng bá cả triều đình lẫn giang hồ. Nhưng y cho rằng, chỗ ngồi phù hợp nhất với ám vệ Cửu không phải ngai vàng, mà là trong lòng y. Vừa nghĩ đến bộ dạng ám vệ Cửu nằm trong lòng mình, y chỉ hận không thể lập tức trở về bên ám vệ Cửu, nghe ám vệ Cửu nghiêm túc gọi y tiểu chủ nhân.
Tư Đồ Nhã mỉm cười nói, “Kẻ nào dám cướp hắn của bổn giáo chủ, bất luận là ngai vàng hay thứ gì khác, người chặn giết người, Phật chặn giết Phật.”
Cứ Dưỡng Hoa rét run, “Nếu Giáo chủ thích hắn thì cũng phải để ý tới cảm nhận của hắn chứ, ngộ nhỡ ám vệ Cửu thích làm Hoàng đế thì sao?”
Tư Đồ Nhã buồn bực, “Ngươi cho rằng hắn cũng muốn tọa ủng hậu cung ba ngàn giai lệ sao?”
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Khát vọng vinh hoa phú quý, oanh yến ấp ôm là rất thường tình đối với con người. Huống hồ ám vệ Cửu còn không biết thân phận thật sự của Giáo chủ, người hắn trung thành là Tư Đồ Nhị công tử. Thử hỏi, Giáo chủ có đúng là Tư Đồ Nhị công tử thanh cao tao nhã trong mắt hắn không?”
Tư Đồ Nhã im lặng không lên tiếng.
Cứ Dưỡng Hoa quỳ lạy, “Chắc hẳn Giáo chủ cũng biết, người hắn thích không phải Giáo chủ, mà là Tư Đồ Nhã. Từ khoảnh khắc gia nhập Cửu Như Thần Giáo, Giáo chủ cũng đã từ bỏ cái tên Tư Đồ Nhã, trở thành Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao – thần công cái thế, trời hộ cửu như, tiêu dao ngao du, không dâng không giáng, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng của chúng thuộc hạ!”
Tư Đồ Nhã buồn bã nói, “Những ngày qua, ta thật sự đã nghĩ ta là Tư Đồ Nhã.” Y xòe tay, quan sát mảnh sứ nọ thêm một lần. Chỉ có y mới biết, người ám vệ Cửu vẫn luôn mong nhớ là Tư Đồ tiểu công tử nhận nuôi hắn ngày trước, bất kể là Tư Đồ Nhã hay là Giáo chủ thần giáo, bất kể y tặng cho ám vệ Cửu những gì, dù có tự tay đưa ám vệ Cửu lên ngai vàng, một khi chính chủ công bố sự thật, y sẽ thất bại thảm hại.
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Lừa cũng lừa rồi, thôi thì lừa đến cùng, tận dụng triệt để thôi.”
Tư Đồ Nhã không thể tưởng tượng hình ảnh Trung Nguyên loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, ám vệ Cửu lao tâm khổ trí làm Hoàng đế, chống chọi với mẫu hậu nhiễu loạn triều cương sẽ như thế nào. Nhưng chuyện đã đến tay y, chung quy vẫn phải giải quyết, “Quỳ làm gì nữa, gọi Tam công chúa tới đây.”
Long Tích Dung hành lễ cùng giáo chúng, trợn mắt há mồm nhìn Tư Đồ Nhã. Nàng không ngờ công tử thanh tao trông có vẻ trói gà không chặt này lại là Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo. Nhưng nhìn lại lồng ngực trần của Tư Đồ Nhã, cơ bắp vừa phải mà duyên dáng, có thể vận sức phát lực bất cứ lúc nào.
Cứ Dưỡng Hoa giới thiệu, “Tam công chúa, đây chính là Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao của chúng ta.”
Long Tích Dung xấu hổ cùng cực, ngượng ngùng chắp tay, “Kính chào Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã chán ngán nói, “Tam công chúa, ngươi có hai lựa chọn, một là gia nhập giáo ta, hai là xuống âm tào địa phủ.”
Long Tích Dung nuốt nước miếng, kiên trì chống đối, “Ta không thích bị uy hiếp!”
Tư Đồ Nhã không giận, ngược lại còn cười vỗ vai Cứ Dưỡng Hoa, “Lên!”
Cứ Dưỡng Hoa nắm tay Long Tích Dung. Long Tích Dung hoảng sợ. Cứ Dưỡng Hoa khươ môi múa mép, “Muội muội này, Cửu Như Thần Giáo ta…”
Long Tích Dung căng thẳng chờ nửa câu sau. Cứ Dưỡng Hoa vặn óc suy nghĩ, “Chẳng có gì hay…”
Tư Đồ Nhã dùng răng mở nắp túi rượu, ngửa đầu uống để át mùi mỡ trâu, chờ Cứ Dưỡng Hoa thế nhưng.
Cứ Dưỡng Hoa thở dài thườn thượt, “Thế nhưng, dưới sự thống lĩnh của Giáo chủ, có thể nói là phát triển không ngừng! Giáo ta lừa gạt, đốt giết cướp bóc, không từ bất cứ việc xấu nào. Vương pháp trên đời không cần tuân theo, võ lâm chính phái không cần để vào mắt, chỉ cần được sống tự do thật sự.”
Long Tích Dung khó hiểu, “Thế nào là tự do thật sự?”
“Giờ khắc này ngươi muốn làm gì nhất?” Cứ Dưỡng Hoa quát to, “Đừng nghĩ, đáp!”
Long Tích Dung không cần nghĩ ngợi, “Sờ ngực Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã phun ngụm rượu.
Cứ Dưỡng Hoa rất nghiêm túc, “Đó chính là tự do thật sự.”
Tư Đồ Nhã nói, “Bổn giáo chủ cũng rất thích sờ ngực người khác, nhưng nếu ngươi dám làm thật, Giáo chủ sẽ không khỏi muốn giết ngươi.”
Long Tích Dung giật mình. Cứ Dưỡng Hoa nói, “Bởi vậy, Tam công chúa phải nghĩ ra biện pháp đạt thành ước nguyện mà không bị giết.”
Long Tích Dung miệt mài suy tư, ngẩng đầu lên nói, “Ngực Giáo chủ dính ít rượu, ta giúp ngài lau khô nhé — Như thế ấy hả?”
Cứ Dưỡng Hoa nhìn Tư Đồ Nhã, “Giáo chủ xem, tạm thời coi như qua ải?” Tư Đồ Nhã tỏ vẻ bí hiểm như đi vào cõi thần tiên.
Long Tích Dung tỉnh ngộ, “Đây là đang thử thách ta? Nếu ta vượt qua thì Giáo chủ có cho sờ không?”
Tư Đồ Nhã chỉ điểm, “Lần sau đừng nói toạc ra như thế, vẻ mặt thành khẩn hơn nữa, có lẽ bổn giáo chủ sẽ trúng kế.”
Long Tích Dung như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Từ đó có thể thấy, muốn sống chân thật rất dễ dàng. Muốn sống tự do thì mỗi người mỗi cách, bằng bản lĩnh của mình.”
Long Tích Dung chợt nói, “Thế nếu tổng quản muốn sờ ngực Giáo chủ thì sẽ làm gì?”
Cứ Dưỡng Hoa ngẩn ra, “Vấn đề này hỏi rất hay, nhưng ta chưa bao giờ nhớ nhung mấy lạng thịt trước ngực hay sau lưng Giáo chủ. Nếu ngươi có ham mê đùa giỡn Giáo chủ thì phải đi thảo luận với Tả sứ, nhưng đừng nói thẳng như vậy cho Hữu sứ, bằng không hắn sẽ liều mạng với ngươi.”
Long Tích Dung nói, “Ta hiểu rồi, ngươi thích nữ sắc, Tả Hữu sứ thích nam sắc, Tả sứ gian xảo, Hữu sứ đầu óc đơn giản, đúng không?”
Cứ Dưỡng Hoa đáp, “Không sai. Tam công chúa, có một điều ngươi phải nhớ kỹ, tuy mấy người chúng ta thường xuyên lấy Giáo chủ ra đùa giỡn, nhưng nếu thực sự có người xúc phạm tới uy nghiêm của Giáo chủ, gây bất lợi cho Giáo chủ, chúng ta sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn.”
Long Tích Dung nghe mà ái mộ. Tư Đồ Nhã nói, “Tương tự như vậy, dù ngươi là Công chúa hay là đồ tể, một khi đã gia nhập Cửu Như Thần Giáo, thì ngươi chính là bằng hữu của tất cả mọi người trong giáo. Có lẽ ngươi thông minh hơn ta, võ công của ta cao hơn ngươi. Ngươi bảo vệ ta, ta bảo vệ ngươi, rất công bằng.”
Long Tích Dung lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nhã, Ma Giáo và Giáo chủ Ma Giáo này khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng. Tư Đồ Nhã vui vẻ khoanh tay, thảnh thơi mặc cho nàng quan sát, “Đừng coi Giáo chủ là người, Giáo chủ không phải người, mà là vũ khí. Ngoại hình như thế nào ngươi chớ quan tâm.”
Long Tích Dung hoàn hồn, “Tức là sao?”
Tư Đồ Nhã tự giễu nói, “Bất luận là tổng quản hay Tả Hữu sứ, giáo chúng Cửu Như Thần Giáo dốc lòng với Giáo chủ cũng chỉ vì tâm nguyện của bản thân. Bằng sức lực của họ khó có thể đạt thành, nên họ bày mưu tính kế, hết lòng hết sức nuôi dưỡng Giáo chủ, rồi thả Giáo chủ ra báo thù rửa hận.”
Long Tích Dung suy nghĩ cực nhanh, “Giáo chủ sẵn lòng báo thù cho ta?”
“Cửu Như Thần Giáo tìm đến ngươi tức là đã hoàn tất chuẩn bị.” Tư Đồ Nhã giễu cợt, “Bổn giáo chủ cúc cung tận tụy, đến chết mới nguôi.”
Long Tích Dung hạ quyết tâm, “Dù lời hứa này của Giáo chủ chỉ là hứng thú nhất thời, thì bằng hữu này ta vẫn nguyện kết giao. Khi trước lỡ đắc tội nhiều, chuyện tới nước này, nói trắng ra, ta hi vọng Giáo chủ giết Thái Hậu, diệt trừ Ô Y Vệ, vì mục tiêu này, ta sẵn sàng trả giá tất cả mọi thứ.”
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Tâm nguyện này của ngươi sẽ được khắc lên cây cột sự tích bình sinh của ngươi tại Vô Hối Đường, gia nhập vào mối thù chung của chúng ta.”
Long Tích Dung nói, “Hãy khoan, thế này hơi kỳ quái, ta sửa lại một chút… Long Tích Dung ta, thề sống chết nguyện trung thành với Cửu Như Thần Giáo, vinh nhục cùng thần giáo. Từ nay về sau, tất cả kẻ thù của thần giáo đều là kẻ thù của ta. Kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của Cửu Như Thần Giáo!”
Tư Đồ Nhã ngồi bên đống lửa trong hang núi, vắt khô tóc, co chân đá văng Tư Đồ Phong mê sảng, quan sát con kênh trong hang núi, con kênh này một đầu nối với hồ Bạch Long trong động đá vôi, một đầu khác xuyên qua núi, chẳng biết thông ra hướng nào.
Cứ Dưỡng Hoa chắp tay nói, “Thông tới Kiếm Môn quan. Giáo chủ, đây là con kênh vận chuyển quân lương Thục Quốc đào khi xưa, lúc đó Thục quân bại trận ở Kỳ Sơn, lương thảo thiếu thốn, nhập gia tuỳ tục đào kênh để vận chuyển lương thực và ngựa ngược dòng. Thuộc hạ lệnh Cơ Xảo Đường làm giả một chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá giống thuyền chở ngựa…”
Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi muốn Tư Đồ Phong tin rằng mình rơi xuống con kênh chuyển lương thời cổ, ma xui quỷ khiến rớt vào thuyền chở ngựa, cuối cùng trôi đến Kiếm Môn quan?”
Cứ Dưỡng Hoa nhìn giáo chúng canh gác ngoài cửa động, thấp giọng nói, “Giáo chủ, mệnh lệnh của lão giáo chủ là Giáo chủ phải tìm cơ hội giết Tư Đồ Phong, để Tư Đồ Tung lên làm Minh chủ kế nhiệm. Thuộc hạ chỉ có thể giúp đến mức này thôi, động tĩnh lớn hơn e rằng sẽ khiến lão giáo chủ nghi ngờ.”
Tư Đồ Nhã nhấc cằm Tư Đồ Phong, ngắm nghía, “Bổn giáo chủ đổi ý rồi. Chỉ bằng sự dũng cảm vừa rồi của y, cứ để y làm Võ Lâm Minh chủ đi.”
Cứ Dưỡng Hoa tạt nước lạnh, “Chỉ sợ y cũng như Tư Đồ Khánh, không dễ thao túng.”
Tư Đồ Nhã dẫn dắt từng bước, “Con người ai cũng có điểm yếu. Y có tình có nghĩa với Đường Thiết Dung, từ nay về sau Đường Thiết Dung sẽ đối xử với y khác hẳn. Chỉ cần dùng biện pháp thỏa đáng, không chỉ Tư Đồ Phong, mà cả Đường Môn cũng sẽ bị Cửu Như Thần Giáo ta lợi dụng. Nói lại một bước, sau khi dồn ép Ân Vô Hận ra mặt, dù bổn giáo chủ âm thầm giúp đỡ thì cũng chưa chắc Tư Đồ Tung giết được Ân Vô Hận. Không giết được Ma Giáo Giáo chủ thì sao làm nổi Võ Lâm Minh chủ? Không làm nổi Võ Lâm Minh chủ thì Cửu Như Thần Giáo sao có thể kín đáo tiềm tàng, tiếp tục thống lĩnh hai phái chính tà?”
Cứ Dưỡng Hoa tán thành, “Tư Đồ Tung mà gặp Ân Vô Hận, chắc chỉ có sợ vãi ra quần. Nhưng Giáo chủ lung lạc thuộc hạ vô ích thôi, lừa được lão giáo chủ và phó giáo chủ mới xong chuyện. Bất kể ý Giáo chủ thế nào, chỉ cần không làm hại đến Cửu Như Thần Giáo thì thuộc hạ mãi mãi đứng về phía Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã lau khô nước trên người, “Khẩu Phật tâm xà, nói dễ nghe thế, giỏi thì bưng hai trăm vạn lượng bạc lên kính biếu đi.”
Cứ Dưỡng Hoa cười làm lành, “Bình Cửu Long trong tay rồi, chân long Thiên tử cũng nằm trong tay Giáo chủ, Giáo chủ muốn bao nhiêu bạc mà chẳng có?”
Tư Đồ Nhã sầm mặt, y vận sức bẻ nát bình Cửu Long, cầm lấy mảnh sứ khắc chữ, “Chân long Thiên tử cái gì, thứ bổn giáo chủ muốn không phải Hoàng đế, mà là trái tim một người.” Y cầm mảnh sứ, vận lực định bóp nát.
“Giáo chủ cân nhắc,” Cứ Dưỡng Hoa vội vàng ngăn lại, “… Giáo chủ thích ám vệ Cửu thật sao?”
Tư Đồ Nhã im lặng. Y nắm giữ thân thế của ám vệ Cửu, thân thế này đủ để kéo Hoàng đế đương triều xuống ngựa, chỉ cần lôi kéo ám vệ Cửu, chia rẽ hắn và Hàn Mị, trợ giúp ám vệ Cửu đoạt lại ngai vàng, Cửu Như Thần Giáo sẽ xưng bá cả triều đình lẫn giang hồ. Nhưng y cho rằng, chỗ ngồi phù hợp nhất với ám vệ Cửu không phải ngai vàng, mà là trong lòng y. Vừa nghĩ đến bộ dạng ám vệ Cửu nằm trong lòng mình, y chỉ hận không thể lập tức trở về bên ám vệ Cửu, nghe ám vệ Cửu nghiêm túc gọi y tiểu chủ nhân.
Tư Đồ Nhã mỉm cười nói, “Kẻ nào dám cướp hắn của bổn giáo chủ, bất luận là ngai vàng hay thứ gì khác, người chặn giết người, Phật chặn giết Phật.”
Cứ Dưỡng Hoa rét run, “Nếu Giáo chủ thích hắn thì cũng phải để ý tới cảm nhận của hắn chứ, ngộ nhỡ ám vệ Cửu thích làm Hoàng đế thì sao?”
Tư Đồ Nhã buồn bực, “Ngươi cho rằng hắn cũng muốn tọa ủng hậu cung ba ngàn giai lệ sao?”
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Khát vọng vinh hoa phú quý, oanh yến ấp ôm là rất thường tình đối với con người. Huống hồ ám vệ Cửu còn không biết thân phận thật sự của Giáo chủ, người hắn trung thành là Tư Đồ Nhị công tử. Thử hỏi, Giáo chủ có đúng là Tư Đồ Nhị công tử thanh cao tao nhã trong mắt hắn không?”
Tư Đồ Nhã im lặng không lên tiếng.
Cứ Dưỡng Hoa quỳ lạy, “Chắc hẳn Giáo chủ cũng biết, người hắn thích không phải Giáo chủ, mà là Tư Đồ Nhã. Từ khoảnh khắc gia nhập Cửu Như Thần Giáo, Giáo chủ cũng đã từ bỏ cái tên Tư Đồ Nhã, trở thành Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao – thần công cái thế, trời hộ cửu như, tiêu dao ngao du, không dâng không giáng, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng của chúng thuộc hạ!”
Tư Đồ Nhã buồn bã nói, “Những ngày qua, ta thật sự đã nghĩ ta là Tư Đồ Nhã.” Y xòe tay, quan sát mảnh sứ nọ thêm một lần. Chỉ có y mới biết, người ám vệ Cửu vẫn luôn mong nhớ là Tư Đồ tiểu công tử nhận nuôi hắn ngày trước, bất kể là Tư Đồ Nhã hay là Giáo chủ thần giáo, bất kể y tặng cho ám vệ Cửu những gì, dù có tự tay đưa ám vệ Cửu lên ngai vàng, một khi chính chủ công bố sự thật, y sẽ thất bại thảm hại.
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Lừa cũng lừa rồi, thôi thì lừa đến cùng, tận dụng triệt để thôi.”
Tư Đồ Nhã không thể tưởng tượng hình ảnh Trung Nguyên loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, ám vệ Cửu lao tâm khổ trí làm Hoàng đế, chống chọi với mẫu hậu nhiễu loạn triều cương sẽ như thế nào. Nhưng chuyện đã đến tay y, chung quy vẫn phải giải quyết, “Quỳ làm gì nữa, gọi Tam công chúa tới đây.”
Long Tích Dung hành lễ cùng giáo chúng, trợn mắt há mồm nhìn Tư Đồ Nhã. Nàng không ngờ công tử thanh tao trông có vẻ trói gà không chặt này lại là Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo. Nhưng nhìn lại lồng ngực trần của Tư Đồ Nhã, cơ bắp vừa phải mà duyên dáng, có thể vận sức phát lực bất cứ lúc nào.
Cứ Dưỡng Hoa giới thiệu, “Tam công chúa, đây chính là Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao của chúng ta.”
Long Tích Dung xấu hổ cùng cực, ngượng ngùng chắp tay, “Kính chào Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã chán ngán nói, “Tam công chúa, ngươi có hai lựa chọn, một là gia nhập giáo ta, hai là xuống âm tào địa phủ.”
Long Tích Dung nuốt nước miếng, kiên trì chống đối, “Ta không thích bị uy hiếp!”
Tư Đồ Nhã không giận, ngược lại còn cười vỗ vai Cứ Dưỡng Hoa, “Lên!”
Cứ Dưỡng Hoa nắm tay Long Tích Dung. Long Tích Dung hoảng sợ. Cứ Dưỡng Hoa khươ môi múa mép, “Muội muội này, Cửu Như Thần Giáo ta…”
Long Tích Dung căng thẳng chờ nửa câu sau. Cứ Dưỡng Hoa vặn óc suy nghĩ, “Chẳng có gì hay…”
Tư Đồ Nhã dùng răng mở nắp túi rượu, ngửa đầu uống để át mùi mỡ trâu, chờ Cứ Dưỡng Hoa thế nhưng.
Cứ Dưỡng Hoa thở dài thườn thượt, “Thế nhưng, dưới sự thống lĩnh của Giáo chủ, có thể nói là phát triển không ngừng! Giáo ta lừa gạt, đốt giết cướp bóc, không từ bất cứ việc xấu nào. Vương pháp trên đời không cần tuân theo, võ lâm chính phái không cần để vào mắt, chỉ cần được sống tự do thật sự.”
Long Tích Dung khó hiểu, “Thế nào là tự do thật sự?”
“Giờ khắc này ngươi muốn làm gì nhất?” Cứ Dưỡng Hoa quát to, “Đừng nghĩ, đáp!”
Long Tích Dung không cần nghĩ ngợi, “Sờ ngực Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã phun ngụm rượu.
Cứ Dưỡng Hoa rất nghiêm túc, “Đó chính là tự do thật sự.”
Tư Đồ Nhã nói, “Bổn giáo chủ cũng rất thích sờ ngực người khác, nhưng nếu ngươi dám làm thật, Giáo chủ sẽ không khỏi muốn giết ngươi.”
Long Tích Dung giật mình. Cứ Dưỡng Hoa nói, “Bởi vậy, Tam công chúa phải nghĩ ra biện pháp đạt thành ước nguyện mà không bị giết.”
Long Tích Dung miệt mài suy tư, ngẩng đầu lên nói, “Ngực Giáo chủ dính ít rượu, ta giúp ngài lau khô nhé — Như thế ấy hả?”
Cứ Dưỡng Hoa nhìn Tư Đồ Nhã, “Giáo chủ xem, tạm thời coi như qua ải?” Tư Đồ Nhã tỏ vẻ bí hiểm như đi vào cõi thần tiên.
Long Tích Dung tỉnh ngộ, “Đây là đang thử thách ta? Nếu ta vượt qua thì Giáo chủ có cho sờ không?”
Tư Đồ Nhã chỉ điểm, “Lần sau đừng nói toạc ra như thế, vẻ mặt thành khẩn hơn nữa, có lẽ bổn giáo chủ sẽ trúng kế.”
Long Tích Dung như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Từ đó có thể thấy, muốn sống chân thật rất dễ dàng. Muốn sống tự do thì mỗi người mỗi cách, bằng bản lĩnh của mình.”
Long Tích Dung chợt nói, “Thế nếu tổng quản muốn sờ ngực Giáo chủ thì sẽ làm gì?”
Cứ Dưỡng Hoa ngẩn ra, “Vấn đề này hỏi rất hay, nhưng ta chưa bao giờ nhớ nhung mấy lạng thịt trước ngực hay sau lưng Giáo chủ. Nếu ngươi có ham mê đùa giỡn Giáo chủ thì phải đi thảo luận với Tả sứ, nhưng đừng nói thẳng như vậy cho Hữu sứ, bằng không hắn sẽ liều mạng với ngươi.”
Long Tích Dung nói, “Ta hiểu rồi, ngươi thích nữ sắc, Tả Hữu sứ thích nam sắc, Tả sứ gian xảo, Hữu sứ đầu óc đơn giản, đúng không?”
Cứ Dưỡng Hoa đáp, “Không sai. Tam công chúa, có một điều ngươi phải nhớ kỹ, tuy mấy người chúng ta thường xuyên lấy Giáo chủ ra đùa giỡn, nhưng nếu thực sự có người xúc phạm tới uy nghiêm của Giáo chủ, gây bất lợi cho Giáo chủ, chúng ta sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn.”
Long Tích Dung nghe mà ái mộ. Tư Đồ Nhã nói, “Tương tự như vậy, dù ngươi là Công chúa hay là đồ tể, một khi đã gia nhập Cửu Như Thần Giáo, thì ngươi chính là bằng hữu của tất cả mọi người trong giáo. Có lẽ ngươi thông minh hơn ta, võ công của ta cao hơn ngươi. Ngươi bảo vệ ta, ta bảo vệ ngươi, rất công bằng.”
Long Tích Dung lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nhã, Ma Giáo và Giáo chủ Ma Giáo này khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng. Tư Đồ Nhã vui vẻ khoanh tay, thảnh thơi mặc cho nàng quan sát, “Đừng coi Giáo chủ là người, Giáo chủ không phải người, mà là vũ khí. Ngoại hình như thế nào ngươi chớ quan tâm.”
Long Tích Dung hoàn hồn, “Tức là sao?”
Tư Đồ Nhã tự giễu nói, “Bất luận là tổng quản hay Tả Hữu sứ, giáo chúng Cửu Như Thần Giáo dốc lòng với Giáo chủ cũng chỉ vì tâm nguyện của bản thân. Bằng sức lực của họ khó có thể đạt thành, nên họ bày mưu tính kế, hết lòng hết sức nuôi dưỡng Giáo chủ, rồi thả Giáo chủ ra báo thù rửa hận.”
Long Tích Dung suy nghĩ cực nhanh, “Giáo chủ sẵn lòng báo thù cho ta?”
“Cửu Như Thần Giáo tìm đến ngươi tức là đã hoàn tất chuẩn bị.” Tư Đồ Nhã giễu cợt, “Bổn giáo chủ cúc cung tận tụy, đến chết mới nguôi.”
Long Tích Dung hạ quyết tâm, “Dù lời hứa này của Giáo chủ chỉ là hứng thú nhất thời, thì bằng hữu này ta vẫn nguyện kết giao. Khi trước lỡ đắc tội nhiều, chuyện tới nước này, nói trắng ra, ta hi vọng Giáo chủ giết Thái Hậu, diệt trừ Ô Y Vệ, vì mục tiêu này, ta sẵn sàng trả giá tất cả mọi thứ.”
Cứ Dưỡng Hoa nói, “Tâm nguyện này của ngươi sẽ được khắc lên cây cột sự tích bình sinh của ngươi tại Vô Hối Đường, gia nhập vào mối thù chung của chúng ta.”
Long Tích Dung nói, “Hãy khoan, thế này hơi kỳ quái, ta sửa lại một chút… Long Tích Dung ta, thề sống chết nguyện trung thành với Cửu Như Thần Giáo, vinh nhục cùng thần giáo. Từ nay về sau, tất cả kẻ thù của thần giáo đều là kẻ thù của ta. Kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của Cửu Như Thần Giáo!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook