*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Đồ Nhã không thích đường hầm bí mật. Thấp nhỏ chật chội, lạnh như hầm băng.

Nếu biết trước Âm Bình trại thế này, y đã quyết không can thiệp vào. Đối với y, bình Cửu Long chỉ là câu đố tiện tay bắt được khi thực hiện kế hoạch sát hại Đường Kỳ Long. Lẽ ra y phải ở lại Ích Châu, vừa nghĩ cách kiếm tiền chuộc vợ, vừa che mặt ôm đàn đóng giả Ân Vô Hận, đợi tổng quản báo cáo thắng lợi, dâng manh mối bình Cửu Long lên là xong. Nào ngờ Tư Đồ Khánh lại phái y và ám vệ Cửu đi bọc hậu cho Tư Đồ Phong. Bọc hậu thì bọc hậu, vị công chúa này còn bắt y đi làm nam sủng cho ‘Giáo chủ’ vô tích sự.

Con đường phía trước dần trống trải, đèn dầu trên vách đá chiếu sáng nhũ băng và măng đá lung linh mờ ảo. Lúc này giáo chúng hóa trang thành giặc cỏ đều có mặt, trông thấy Giáo chủ nhà mình ủ rũ đứng giữa đám ‘Nam sủng’ thì hoảng hồn kinh hãi. Tổng quản Cứ Dưỡng Hoa tái mặt hít khí lạnh, thầm nghĩ chết thật rồi, bề ngoài lại phải cố ra vẻ mừng vui ái mộ, lấp liếm, “Đúng là phong hoa tuyệt đại!”

Long Tích Dung ngờ vực hỏi, “Ai cơ?” Quay lại nhìn hơn mười công tử động tình lắc la lắc lư, không thấy ai phong hoa tuyệt đại.

Cứ Dưỡng Hoa đâm lao phải theo lao, nhìn tới nhìn lui, cực kỳ miễn cưỡng lẩm bẩm với Đường Thiết Dung, “Vị bằng hữu này phong hoa tuyệt đại.”

Tư Đồ Nhã chẳng quan tâm, tránh ra mấy bước. Chỉ thấy Đường Thiết Dung nổi giận quát, “Ngươi mới tuyệt đại!” Bình sinh hắn ghét nhất là bị người ngoài soi mói ngoại hình, rồng bị chạm vào vảy ngược tất sẽ thịnh nộ, thoáng chốc đã quên béng chuyện bình Cửu Long, thẳng tay tát cho Cứ Dưỡng Hoa một cái lật mặt.

Cứ Dưỡng Hoa thân là tổng quản Cửu Như Thần Giáo, tự nhận sở trường là mưu trí, nên võ công tầm thường không có gì nổi trội, hành sự đều dựa vào giáo chúng che chở, lúc này ỷ có Giáo chủ bên cạnh, to gan đứng gần thiếu chủ Đường Môn, tất nhiên là không tránh kịp. Hắn xoa xoa chỗ đau, chẳng biết bàn tay Đường Thiết Dung có cái gì mà quai hàm hắn tức khắc sưng to tím ngắt, cả khuôn mặt phình như cá nóc, khạc ra ngụm máu, ai oán hỏi, “Sao ngươi đánh ta?”

Đường Thiết Dung tiện tay vồ lấy hắn, lạnh lùng đáp, “Chẳng những đánh ngươi, mà ta còn muốn giết ngươi!” Nơi này kín gió, là không gian lý tưởng để thi triển ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’. Nghĩ thế, ‘sơn phỉ’ Cứ Dưỡng Hoa mặt sưng như cá nóc vội vàng bỏ chạy về phía Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã chẳng thèm phối hợp, mặc cho Cứ Dưỡng Hoa bổ nhào xuống đất, đau đớn nói, “Đường huynh, tại hạ mất hết võ công rồi…”

Cứ Dưỡng Hoa ngầm hiểu, bóp cổ Tư Đồ Nhã, hăm dọa, “Họ Đường kia, đưa thuốc giải đây!”

“… Hai tay Đường mỗ đã tôi luyện trong Thần Sa. Loại độc này chỉ có Điểm Giáng Phái giải được, ngươi giết vị truyền nhân của chưởng môn Điểm Giáng Phái kia thì chưa tới nửa nén hương, chắc chắn Ngũ Độc sẽ ngấm vào não!” Đường Thiết Dung thấy Tư Đồ Nhã không chịu nổi sức ép, hai tay lắc một cái, sợi dây bạc móc hoa sen sắt trượt ra khỏi ống áo.

Long Tích Dung nói, “Thì ra là Đường Môn công tử, ngưỡng mộ đã lâu! Có gì cứ từ từ nói, sao phải liều mạng thế?”

Đường Thiết Dung đáp, “Nữ nhân kia, nếu ngươi muốn giữ mạng cho tên quái dị này thì giao bình Cửu Long ra đây.”

Long Tích Dung trêu chọc, “Bình Cửu Long là của ta, ngươi muốn lấy nó thì phải làm phu quân của ta, tục ngữ có câu ‘Lấy chồng theo chồng’…”

“Ta đếm ba tiếng,” Đường Thiết Dung lạnh lẽo ngắt lời, siết chặt sợi dây bạc, “Ba, hai!”

Long Tích Dung khoanh tay khiêu khích, “‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ của Đường Môn ghê gớm lắm sao? Bình Cửu Long giấu trong động đá vôi, có giỏi thì quật ngã ta mà tìm.”

Đường Thiết Dung khăng khăng đếm, “Một!”

Tiếng ‘Một’ chưa dứt, hơn mười công tử đang mơ màng vì trúng mê hương thình lình tháo chạy như chim sổ lồng. Đường Thiết Dung trợn mắt kinh hãi, chỉ thấy các công tử không hẹn mà cùng lẩn vào đường hầm bốn phương tám hướng, chẳng biết từ hướng nào còn truyền lại tiếng kêu cứu yếu ớt của Tư Đồ Nhã, chắc là bị sơn phỉ sưng má kia bắt đi. Đường Thiết Dung mặc kệ nữ trại chủ, chạy theo tìm Tư Đồ Nhã, thình lình mặt đất dưới chân rung chuyển, vô số băng lăng thạch nhũ treo ngược trên đỉnh đầu nện xuống.

Lại nói về Cứ Dưỡng Hoa cắp Tư Đồ Nhã chạy về một hướng, tới đoạn yên tĩnh thì choáng váng nói, “Giáo chủ cứu mạng!”

Tư Đồ Nhã gật đầu, bắt chước Đường Thiết Dung, vung tay tát Cứ Dưỡng Hoa một cái.

Cứ Dưỡng Hoa chợt thấy nhẹ nhàng khoan khoái, xoa xoa mặt, quả nhiên đã hết sưng đau. “Giáo chủ, bên hồ Bạch Long có tám cửa động, sáu mươi tư con đường bị Tứ Thập Trại mai phục, thuộc hạ đã bố trí cơ quan dựa theo Ngũ Hành Bát Quái, ‘Bình Cửu Long’ nằm ở cửa Tử.”

“Được. Dẫn Ô Y Vệ và Tư Đồ Phong về cửa Tử, tùy cơ ứng biến, đừng ham chiến.” Tư Đồ Nhã quay sang, “Ngươi đi đi, có người tới.”

Cứ Dưỡng Hoa tuân lệnh, đẩy tảng đá ra, lách người vào. Tư Đồ Nhã lặng lẽ hòa vào màn đêm, đợi tên tay sai hóa trang thành công tử nọ tới gần thì ‘Thái Cổ Phong Hồi’ vòng ra phía sau hắn, úp tay dùng ‘Lý Đại Đào Cương’ thuộc ‘Kết Mạch Liền Kinh’, đẩy toàn bộ chất độc trong má Cứ Dưỡng Hoa khi nãy sang Đốc mạch sau lưng hắn.

Người giang hồ đều cho rằng ‘Kết nối kinh mạch, lợi người hại mình’ là công phu chính phái chuyên dùng để hành y tế thế, lại không biết nếu công phu này bị dùng ngược thì sẽ thành ma công cực kỳ đáng sợ. Người luyện công phu này, trúng độc và nội thương đều có thể đẩy sang người bên cạnh, nếu đẩy sang người ngoài không hiểu tâm pháp và cách khống chế thì nội công của người ngoài này sẽ dần bị nội công ‘Liên Lý Kinh’ nuốt chửng và đồng hóa, thoạt nhìn có vẻ võ công thình lình tăng vọt, nhưng kết quả là kỳ kinh bát mạch sẽ trở thành lò luyện công, chỉ đợi người truyền công lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Tư Đồ Nhã ra tay cực nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Gã tay sai triều đình hồn nhiên không biết, im lặng đi thêm vài chục bước mới cảm giác cột sống đau rát, hắn thò tay sờ soạng, thấy sau lưng phồng to như bướu lạc đà thì không khỏi kinh hãi, lại cố gắng đi thêm vài chục bước, máu mũi giàn giụa, thấp thoáng trông thấy hai người mặc váy thụng vải thô, đang định dùng chưởng phóng thang đao* trong tay áo thì ngã quỵ xuống đất, không thể nhúc nhích. Dù vậy hắn vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng cắn chặt còi trúc giấu dưới lưỡi — Một tiếng chim ưng kêu vang, vọng khắp các ngõ ngách trong động đá vôi.

*Thang đao là binh khí này:



Hai người váy thụng vải thô này chính là ám vệ Cửu và Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong dùng vỏ kiếm lật thi thể lại, thò tay định nhặt chiếc còi trúc nhuốm máu lên.

“Đừng đụng vào, có độc.” Ám vệ Cửu dùng đoản đao lật thi thể về vị trí cũ, vạch lớp áo sau lưng thi thể. Phần lưng nhô lên phủ đầy vết nứt dữ tợn, kinh mạch chằng chịt lộ ra, muôn hồng nghìn tía. Hắn nhớ lại thảm trạng của Quý Tiện Vân ngày trước, bẩm, “Hẳn là ‘Ngũ Độc Thần Sa’.”

Tư Đồ Phong quả quyết nói, “Chắc cô nương họ Đường kia đi tìm bình Cửu Long, đại khai sát giới rồi!” Y không chờ ám vệ Cửu đứng dậy, dùng một chiêu ‘Tuyết Nhiễm Thúy Vân’ lướt qua, biến mất theo hướng tên tay sai kia vừa chạy tới.

Ám vệ Cửu giật mình, chuẩn bị chạy theo, không ngờ bên phải thình lình bay tới một chiếc móc câu như móng ưng, hắn tức khắc lùi lại né tránh, phía sau tiếp tục có chưởng gió đánh tới, hắn quay sang nhìn, thì ra lại là một móc câu móng ưng, hai chiếc móc câu tung hoành trên không trung, tung ra một tấm lưới lớn tràn đầy móc ngược sắc nhọn hung hiểm.

Ám vệ Cửu láng máng nhận ra, tiếng còi của công tử trúng độc chết này đã gọi đồng lõa tới, Tư Đồ Phong bỏ hắn lại là để hắn chặn hậu phía sau. Hắn không ham chiến, cũng không đuổi theo Tư Đồ Phong, mà vất vả né tấm lưới móc câu chụp xuống, lăn sang bên trái. Mấy cây kim châm nhỏ như lông trâu chợt lao tới, tưởng chậm mà cực kỳ nhanh, tốc độ và sức mạnh ngang ngửa với hắn. Cũng may lúc này hắn đã trốn vào một ngã rẽ tăm tối giơ tay không thấy ngón, măng đá mọc thành bụi, chỉ có điều không biết kẻ địch là ai, cũng không biết ngã rẽ phức tạp này cấu tạo như thế nào.

Kẻ địch không rõ lai lịch cũng không theo vào, chỉ phát ra vài tiếng kêu kì quặc rồi biến mất không thấy tăm hơi. Cảnh giác phi thường.

Ám vệ Cửu cũng thôi nín thở, đi nửa dặm men theo con đường hẹp, thình lình nghe thấy tiếng sáo du dương cách đó không xa — Nơi này sát khí trải rộng, tiểu chủ nhân của hắn lại chủ động bại lộ hành tung! Hắn vội vàng chạy theo tiếng sáo, lướt qua một hốc băng tan rộng như căn phòng, trông thấy Tư Đồ Nhã cô đơn lẻ loi ngồi bên dưới chiếc đèn dầu treo tường. Nhìn thấy hắn, ánh mắt y khẽ động, nhưng vẻ mặt đề phòng.

Tư Đồ Nhã cất sáo, ung dung nói, “Tại hạ đang đợi người. Nếu cô nương muốn giết tại hạ thì cảm phiền chờ một lát.”

Ám vệ Cửu như trút được gánh nặng, “Là thuộc hạ dịch dung. Tiểu chủ nhân, chỗ này không ở lâu được.”

Tư Đồ Nhã chăm chú quan sát hắn, nét mặt dịu đi, “Vậy thì đi thôi. Ta ở đây vì sợ ngươi cũng ở đây mà lại không nhìn thấy ta.”

Ám vệ Cửu cảm động vô cùng, bế Tư Đồ Nhã lên. Nhìn Tư Đồ Nhã dựa vào ngực mình, đột nhiên hắn phấn chấn cực kỳ, hỏi, “Tiểu chủ nhân, bây giờ đi đâu?”

“Chỗ đó chắc là an toàn.” Tư Đồ Nhã chỉ vào cánh cửa một gian mật thất khác, trên đó khắc hai chữ rồng bay phượng múa: Cửa Tử.

“…” Ám vệ Cửu nghe lệnh, vừa bước vào đã phát giác phiến đá dưới chân không ổn, vách tường hai bên dữ dội phóng ra rất nhiều tên nhọn. Ám vệ Cửu quyết định thật nhanh, lùi về mật thất. Tư Đồ Nhã suy nghĩ rồi nói, “Bước vào chính giữa, nếu không sẽ kích động cơ quan.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, quả nhiên bước chân vững chãi hơn nhiều. Một lát sau, con đường trở nên gập ghềnh uốn lượn như hồ nước bị ăn mòn qua năm tháng, đèn dầu gắn trên tường càng lúc càng thưa thớt, vào tới chỗ sâu, mọi âm thanh cùng tĩnh lặng, đi một dặm mới có một ngọn đèn dầu.

Tư Đồ Nhã ra hiệu cho ám vệ Cửu thổi tắt đèn, cùng trốn vào một lỗ lõm vào trên vách đá, nơi này nhỏ hẹp thấp bé, bị măng đá mảnh mai ngăn cách, vừa vặn chứa được hai người ngồi dựa vào nhau. Hai người kể lại cho nhau nghe chuyện đêm qua của mình, ám vệ Cửu thắc mắc, “Tiểu chủ nhân không tìm bình Cửu Long sao?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Chuyến này tới đây chỉ để khuyên Tam đệ, lấy được bình Cửu Long thì trả ngay củ khoai lang nóng đó cho Thục vương. Tam đệ võ nghệ cao cường, bây giờ ta và ngươi nhúng tay vào lại thành gánh nặng của đệ ấy. Cứ trốn ở chỗ này trước, chờ có người thì xông vào cửa Tử.” Nghĩ lại đêm qua ám vệ Cửu ở chung với Tư Đồ Phong, chuyển đề tài, “Ngọc bội của ta còn không?”

Ám vệ Cửu thật thà đáp, “Còn.”

Tư Đồ Nhã thò tay sờ váy của ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu lúng túng gọi, “Tiểu chủ nhân…”

Tư Đồ Nhã dịu dàng hỏi, “Sao?”

Ám vệ Cửu đổi chủ đề, “Sáng nay thuộc hạ nhìn thấy nhiều tiểu chủ nhân lắm.”

“Đó là ngươi trúng ‘Hồ Nhãn Mê Hồn Hương’, nhìn ai cũng thành người trong lòng.” Tư Đồ Nhã thẳng thắn hỏi, “Ngươi nghi ngờ ta cũng là giả?”

Ám vệ Cửu gật đầu, nói vậy tức là hắn nhìn ai cũng thành Tư Đồ Nhã, không phải Tư Đồ Nhã có liên quan tới Âm Bình trại.

Tư Đồ Nhã ghé miệng xui khiến, “Hôn thử xem thật hay giả.”

Ám vệ Cửu bứt rứt nói, “Thuộc hạ không dám.”

“Ta là tiểu chủ nhân của ngươi.” Tư Đồ Nhã nói, “Ta muốn ngươi làm, dù là việc người trong thiên hạ không dám làm thì ngươi cũng không được do dự.”

Ám vệ Cửu thấy có lý, cứng cỏi nhận lời, “Vậy thuộc hạ hôn đây.”

Tư Đồ Nhã thấy hắn quả quyết thì tự nhiên đỏ mặt, “Hôn đi.”

Ám vệ Cửu cẩn thận chạm vào môi Tư Đồ Nhã, vừa chạm đã tách ra. Cũng chẳng biết mùi vị thế nào, im lặng quay đi.

Tư Đồ Nhã quan tâm hỏi, “Mùi vị không đúng à?”

Ám vệ Cửu lúng túng tìm từ, “Đúng rồi. Là tiểu chủ nhân.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi mới hôn một cái, làm sao biết đúng rồi?”

Ám vệ Cửu suy luận, “Môi tiểu chủ nhân lạnh hơn môi người bình thường.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi hôn rất nhiều người rồi sao?”

Ám vệ Cửu đáp, “Không, thân thể tiểu chủ nhân cũng lạnh…” Chợt nhớ lại cái đêm trong buồng tắm, hắn âu yếm thân thể Tư Đồ Nhã. Cảm giác như lại thấy Tư Đồ Nhã trần trụi nằm bên dưới hắn, tự giác thấy lời này hơi bất kính, vừa âm thầm tự trách, vừa xúc động mà chẳng rõ tại sao, giống như trong người hắn có một ngọn lửa hừng hực cháy, chẳng khao khát gì hơn là được ôm tiểu chủ nhân của hắn giải nhiệt.

Tư Đồ Nhã săn sóc khuyên nhủ, “Nếu đúng là ta thì bây giờ ta muốn lấy ngọc bội ra. Bằng không ngươi lại khó thi triển bản lĩnh.”

Ám vệ Cửu né tránh, “Thuộc hạ dùng võ liên tục, hình như ngọc bội tuột vào bụng rồi. Chờ tiểu chủ nhân thoát hiểm, thuộc hạ sẽ mổ bụng lấy ra.”

Tư Đồ Nhã nghe mà vừa bực vừa buồn cười, vẫn sờ soạng sau mông ám vệ Cửu, nhưng phát hiện dây đeo ngọc bội đã không còn, định tìm kiếm, nhưng ám vệ Cửu đau tới căng thẳng, chỗ đó cũng thít chặt lại. Biết tình thế nghiêm túc, y bâng quơ nói, “Không sao, đừng nhúc nhích.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương